Mệnh phượng hoàng (Tập 4) - Chương 61 - Phần 2

Không đúng à?

Ta còn nhớ khi đó, ở trong cung, Hạ Hầu Tử Khâm từng nói xưa nay hắn
chưa từng để ý tới thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả.

Quay đầu, ánh mắt nhìn vào thân thể những kẻ kia, nếu người của thiên
triều ta rơi vào tay người Bắc Tề, kết cục cũng sẽ như vậy. Điểm này không cần phải
nghi ngờ.

Thở hổn hển, chiến trường chính là nơi tàn nhẫn,
đẫm máu như thế, bây giờ ta đã bước vào, không thể nghĩ đến những kế sách nhân từ.

Màn đêm buông xuống, loáng thoáng nghe thấy âm thanh vang dội, chấn
động cả mặt đất, kéo dài khoảng chừng nửa tuần hương mới dần tĩnh lặng. Ta với Lý
Văn Vũ nhìn nhau. Ta biết, đại quân đã trở về quân doanh.

Không biết đã qua bao lâu, dường như nghe thấy
có người tới, sau đó một người lên tiếng: “Chà, người huynh đệ, nên thay ca rồi!”

Bên này có người cười, nói: “Chỉ đợi thay ca rồi
đi ăn cơm thôi!”

Nói xong, họ bàn giao cho nhau, đổi hai người khác đứng ngoài. Ta thở
dài, xem ra hôm nay phải nhịn đói thật rồi. Một lát sau, ta nghe thấy hai kẻ bên
ngoài nói chuyện: “Có ai biết quân sư của Bắc Tề rốt cuộc là thần thánh phương nào
không?”

“Ai mà biết, trước đây chưa từng nghe nói Bắc Tề phải dựa vào quân sư
khi xuất binh đánh trận.” Dừng một lát, người này lại nói tiếp: “Có điều, nói thật,
gã quân sư đó quả là lợi hại. Trong hai trận đánh, chúng ta đều không chiếm được
chút lợi thế nào!”

Người kia khẽ “hừ” một tiếng. “Nhưng may mà Thánh thượng của chúng ta
bày binh bố trận vô cùng lợi hại, lần này nếu không phải do quân sư của bọn chúng
trở lại, đại quân sáu vạn binh đó e là đã bị tiêu diệt sạch rồi.”

Lần này...

Chợt nhớ tới lúc nhìn thấy Tô Mộ Hàn ở dưới vách núi Ô Sơn, đó đúng
là viện binh của Bắc Tề ư? Ta chỉ cảm thấy lạ lùng, y là quân sư, Hàn Vương là chủ
tướng, hai người bọn họ lại cùng xuất hiện ở một chỗ thì chiến sự này giao cho kẻ
nào khác ư?

Giọng nói bên ngoài lại vang lên: “Nghe tin gì chưa? Đại quân của chúng
ta đã qua biên giới Trường Hồ rồi! Hiện đã tiến vào lãnh thổ của Bắc Tề!”

Ta giật mình kinh ngạc, thật không? Đã vượt qua
biên giới rồi ư?

Nhớ tới hôm đó, trên Kim Loan điện, Hạ Hầu Tử Khâm
trầm giọng nói, hắn chắc chắn sẽ khắc sâu trong lòng việc Bắc Tề xâm phạm biên giới
thiên triều. Hắn còn nói thứ hắn muốn không chỉ là dẹp yên cuộc chiến này. Khi đó,
ta lờ mờ nhận ra dã tâm của hắn. Bây giờ, xem ra hắn thật sự muốn nhân cơ hội này
để tấn công Bắc Tề.

“Hừ, vô sỉ!”

Đằng sau ta, không biết ai yếu ớt chửi mắng.

Lúc ta quay đầu, nghe thấy một người khác nói: “Xem ra, bạo quân đó
muốn châm ngòi cuộc chiến này! Ép Bắc Tề chúng ta khai chiến trước!”

Tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, lập tức rèm trại được vén lên,
ánh lửa từ bó đuốc chiếu vào. Hai người đang canh gác bên ngoài xông vào, hung hăng
hỏi: “Vừa nãy ai nói chuyện?”

Ta ngây người, thấy người kia lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Là
lão tử(1) nói đấy, thì sao?”

(1) Lão tử:
có nghĩa là “bố mày” (dùng để chửi).

Binh sĩ kia giận dữ, gằn giọng nói: “Lão tử? Mi là lão tử của nhà nào?
Hôm nay lão tử đánh cho mi thành tôn tử(2)!” Dứt lời, gã liền xông lên,
hung hăng vừa đánh vừa chửi: “To gan lớn mật, dám cả gan nhục mạ Thánh thượng của
bọn ta!”

(2) Tôn tử:
cháu trai.

Một binh sĩ khác cũng lao vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay với kẻ kia,
người dưới đất vừa động đậy liền bị binh sĩ đó giẫm lên chân, chân gã liền dịch
về phía sau, chạm vào chân ta.

“Ái!” Ta khẽ rên một tiếng.

Lập tức thu hút ánh mắt của người đó, chỉ thấy đồng tử gã co lại, gã
kéo binh sĩ bên cạnh, hỏi: “Này, sao lại có nữ nhân?”

Bọn họ vừa thay ca, đương nhiên không biết hồi chiều bọn ta bị áp giải
vào đây.

“Không biết, ôi, nghe nói xinh đẹp lắm! Chậc chậc, tắm rửa sạch sẽ,
không chừng còn...”

“Này!” Kẻ kia ngắt lời, trầm giọng nói: “Đây là người của Bắc Tề, đừng
có làm loạn!”

Ta cắn môi, trong lòng trở nên rối loạn, ta sợ bọn họ sẽ làm những việc
vượt quá giới hạn. Nghe gã nói như vậy, binh sĩ kia “hừ” một tiếng, nhìn ta một
lần nữa rồi sải bước ra ngoài.

Thở phào nhẹ nhõm, Lý Văn Vũ nén giọng nói với ta: “Tiểu thư, người
tự nguyện để bọn họ bắt vào đây, quá nguy hiểm!”

Ta cũng biết thế nhưng trong tình hình này, ta còn
có thể làm thế nào chứ? Nếu y một mực phản kháng, chúng ta chỉ có thể bị giết chết
tại chỗ, sẽ không có kết cục thứ hai. Hơn nữa, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể
vào doanh trại, mới có cơ hội gặp Hạ Hầu Tử Khâm.

Thở dài một tiếng, cả quãng đường tới đây, cát bụi dặm trường, qua lời
nói của binh sĩ ban nãy, ta có thể nhận ra mặt ta bây giờ vô cùng bẩn thỉu, lại
thêm ánh sáng tù mù ở nơi này, chắc họ không nhìn rõ khuôn mặt ta. Ha, như vậy cũng
tốt, tránh nảy sinh những rắc rối không cần thiết.

Tới tận lúc trời sáng, không có thêm bất kỳ động tĩnh nào.

Sáng sớm hôm sau lại có người tới thay ca nhưng vẫn không có ai đến
đưa cơm. Ta nuốt nước miếng, chỉ có thể chờ đợi.

Đến trưa, có mấy người tiến vào, không giải thích gì đã áp giải ta và
Lý Văn Vũ ra ngoài. Ta thầm vui mừng, xem ra có người đến thẩm vấn bọn ta rồi!

Rẽ mấy lối, chúng ta được đưa tới một lều trại khác,
người phía sau đẩy rất mạnh khiến chúng ta ngã nhào. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng
bước chân người tới, người bên ngoài lên tiếng: “Đại nhân!”

Người kia “ừ” một tiếng, đi thẳng vào trong.

Kẻ theo vào nói: “Người đều ở bên trong, thưa đại nhân!”

Ta ngoái đầu theo bản năng, khoảnh khắc ánh mắt nhìn về phía người đó,
ta bỗng sững sờ.

Cố Khanh Hằng!

Ta mở to mắt nhìn huynh ấy, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm đã sai huynh ấy
đi làm việc quan trọng sao? Huynh ấy đã trở về ư? Bằng không, sao ta có thể nhìn
thấy huynh ấy ở ngay trước mặt? Càng không thể tưởng tượng được người tới thẩm vấn
chúng ta lại chính là huynh ấy, Cố Khanh Hằng!

Ta buột miệng gọi: “Khanh Hằng!”

Rõ ràng thấy cơ thể huynh ấy thoáng chấn động, huynh ấy quay ngoắt người,
đưa mắt nhìn ta.

Ta mỉm cười, chợt nhớ ra gương mặt mình lúc này e là rất bẩn, định đưa
tay lên lau mặt nhưng bỗng nhớ ra ta vẫn đang bị trói, chưa kể trên mặt ta đã không
còn thuốc nước, lúc này e là dù mặt có sạch sẽ, trông ta cũng sẽ rất khác.

Nghe ta gọi như vậy, Lý Văn Vũ cũng ngước mắt nhìn, vui mừng gọi: “Cố
Phó tướng!”

Y gọi huynh ấy là Cố Phó tướng, xem ra Hạ Hầu Tử Khâm không hề cách
chức của huynh ấy, Lý Văn Vũ cũng biết chuyện này. Đúng thế, Hạ Hầu Tử Khâm đã giao
ta cho y, tất nhiên hắn rất yên tâm về y.

Sắc mặt của Cố Khanh Hằng thay đổi, huynh ấy hét
lên: “Thả người!”

Huynh ấy vừa nói vừa chạy lên, đích thân cởi dây trói cho ta. Người
ở phía sau huynh ấy thấy thế, mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không dám nói gì, đành
bước lên, vội tháo dây trói cho Lý Văn Vũ.

Vẻ mặt Cố Khanh Hằng vô cùng căng thẳng, huynh ấy hoảng hốt đỡ ta dậy.
Ta khẽ xoay xoay cổ tay theo bản năng... Bị trói gần một ngày một đêm, dây thừng
siết chặt khiến cổ tay ta tấy đỏ, chạm vào đau đến mức muốn chảy nước mắt.

Hít sâu một hơi, ánh mắt lại nhìn vào nam tử trước
mặt, ta vừa định lên tiếng thì huynh ấy đã lùi lại hai bước, quỳ xuống, nói: “Nương
nương thứ tội!” Huynh ấy cúi đầu, giọng nói đầy vẻ áy náy.

Nghe thấy huynh ấy gọi ta là “nương nương”, ánh
mắt người bên cạnh huynh ấy lộ vẻ hoảng sợ, mặc dù chưa biết thân phận của ta nhưng
hắn vẫn lập tức quỳ xuống, nói: “Xin nương nương thứ tội!”

Ta định bước lên đỡ huynh ấy đứng dậy nhưng cơn choáng váng ập đến khiến
ta lảo đảo, ngã nhào về phía trước. Cố Khanh Hằng giật mình sợ hãi, đứng bật dậy,
đỡ lấy ta, vội nói: “Nương nương...”

Lý Văn Vũ bước lên, nói: “Nương nương bị nhốt một ngày một đêm, chưa
có giọt nước nào vào bụng, cơ thể nương nương lại đang hư nhược.”

Cố Khanh Hằng định nói gì đó nhưng ta chỉ thấy huynh ấy cắn chặt môi.
Sau đó, huynh ấy phẫn nộ mắng người kia: “Khốn kiếp, ta sẽ truyền lệnh trừng trị
tất cả những kẻ không biết đúng sai, dám bắt nương nương!”

Nói xong, huynh ấy liền quay người, định ra ngoài.

“Không...” Ta lắc đầu, nắm lấy vạt áo của Cố Khanh Hằng, nói: “Huynh
đừng đi, giai đoạn này vô cùng đặc biệt, không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm
rối loạn lòng quân.” Nếu trừng phạt bọn họ vì việc này thì sẽ khiến người khác nghi
ngờ, rốt cuộc người nào phải bắt, người nào phải thả. Ở đây, cho dù giết nhầm cũng
không thể bỏ sót.

Cố Khanh Hằng nhíu mày, mở miệng định nói, còn
ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bàn tay đang túm vạt áo huynh ấy buông thõng...

Cũng không biết đã qua bao lâu, ta chỉ thấy môi khô miệng rát, lẩm bẩm
kêu: “Nước...”

Có tiếng bước chân đi tới, một bàn tay khẽ đỡ ta dậy, miệng cốc chạm
vào môi ta. Như nắng hạn gặp mưa rào, ta uống mấy ngụm. Cơ thể lại được đặt nằm
xuống, ta nghỉ ngơi một lúc rồi mới yếu ớt mở mắt, ánh nến bập bùng lay động trên
lều bạt.

Giật mình kinh ngạc, không ngờ ta ngủ lâu đến vậy,
đã tối rồi ư?

Nhổm người ngồi dậy, nghe thấy người bên cạnh nói: “Muội tỉnh rồi à?
Cảm thấy thế nào?”

Quay đầu nhìn, quả nhiên là Cố Khanh Hằng.

Ta thở phào, mỉm cười, lắc đầu với huynh ấy, sau đó nhíu mày, hỏi: “Huynh
vẫn luôn ở đây với muội à?” Giờ là lúc nào, huynh ấy ở đây sẽ không làm lỡ đại sự
chứ?

Huynh ấy ngây người, cuối cùng lắc đầu. “Không, ta vừa tới.” Dừng giây
lát, huynh ấy mới nói tiếp: “Xin lỗi, hôm nay quân y bận tối tăm mặt mũi, ta...
ta không thể mời họ đến đây được.”

Ta biết, phía trước chắc chắn là những người đang trong thời khắc đấu
tranh giữa sự sống và cái chết, còn ta chẳng qua chỉ bị ngất vì cơ thể hư nhược
mà thôi. Thực ra không có đại phu cũng chẳng sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là
khỏe.

Ta lắc đầu với huynh ấy. “Không sao, muội là nha đầu hoang dã của Tang
phủ, nào có thể chết dễ thế!” Nói xong, ta còn nhăn mặt làm trò hề với huynh ấy.

Cuối cùng huynh ấy cũng mím môi cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó,
huynh ấy vội đứng lên, bưng chậu nước tới, nói với ta: “Trong quân doanh không có
nữ tử, ta cũng không dám gọi người khác vào hầu hạ. Lúc nãy ta vừa kêu người mang
nước tới, muốn lau mặt cho muội nhưng không ngờ muội lại tỉnh trước.” Giọng nói
của huynh ấy lãnh đạm nhưng những điều có thể suy nghĩ được, huynh ấy đều đã suy
nghĩ thấu đáo.

Nói xong, huynh ấy liền đưa chiếc khăn mặt đã vắt khô cho ta. Do dự
giây lát, ta nhận lấy, ngước nhìn huynh ấy, nói: “Khanh Hằng, thật ra muội cũng
giấu giếm huynh rất lâu rồi.”

Huynh ấy bỗng sững người nhưng ta không nói nữa, lau sạch bụi bặm trên
mặt, sau đó ngẩng mặt nhìn huynh ấy.

Khanh Hằng nhìn ta chăm chú, vẻ kinh ngạc trong mắt dần biến mất, mãi
sau mới nói: “Nhưng với dung mạo bình thường, muội vẫn có thể giành được trái tim
của Hoàng thượng.”

Ta mỉm cười. “Hoàng thượng cũng chỉ là một người bình thường.” Hắn cũng
có thất tình lục dục, hắn đã từng trải qua vô số chuyện nhưng điểm duy nhất của
hắn khác biệt với người khác chính là trong lòng hắn phải chứa đựng quá nhiều thứ.

Nhận lấy khăn mặt từ tay ta, Khanh Hằng đặt chậu nước sang bên cạnh,
bưng chiếc bát trên bàn, đưa cho ta rồi nói: “Sợ bây giờ muội không ăn nổi thứ gì,
ta đã kêu người nấu bát canh, nơi này không có gì ngon, muội uống tạm vậy.”

Trái lại, ta cảm thấy rất đói, bèn nhận lấy và uống. Đúng là chẳng hề
ngon, trong bát canh lõng bõng chỉ có vài miếng nấm, nhưng để lót dạ thì cũng không
tệ.

Uống một ngụm, ta hỏi: “Huynh trở về lúc nào vậy?”

“Trung tuần tháng Tám.”

“Hoàng thượng kêu huynh đi làm việc gì thế?” Đây là điều trước nay ta
vẫn luôn muốn biết.

Huynh ấy do dự giây lát, cuối cùng im lặng, không đáp.

Ta vội hỏi: “Không thuận lợi à?”

Huynh ấy vẫn không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu.

Ta cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là
chuyện gì, vì sao không thể cho muội biết?” Hôm qua, nghe binh sĩ bên ngoài nói,
chiến sự bây giờ cũng coi như khiến mọi người yên tâm phần nào, vậy thì việc của
huynh ấy không liên quan tới chiến sự ư?

Song huynh ấy nói: “Tam Nhi, muội còn không hiểu ư? Hoàng thượng không
cho muội biết, đương nhiên là vì sợ muội lo lắng. Ta cũng không muốn thấy muội lo
lắng. Đợi đến ngày mai, ta sẽ phái người đưa muội rời đi.”

Lời của huynh ấy khiến ta chấn động. Đưa ta rời đi?

Vội vàng túm lấy tay Khanh Hằng, ta cau mày, hỏi: “Hoàng thượng không
biết muội đến đây, có phải không?”

Cố Khanh Hằng không nói cho hắn biết, còn muốn lén lút đưa ta rời đi
ư? Ta đã phải rất cực khổ mới tới được đây, sao có thể rời đi chứ?

Huynh ấy không hề do dự, trả lời ngay: “Đúng, ta không nói.”

Ta vùng dậy khỏi giường, đặt chiếc bát trong tay lên bàn, xông thẳng
ra ngoài. Huynh ấy vươn tay, túm chặt lấy cổ tay ta. Ta đau đớn kêu lên một tiếng,
huynh ấy mới giật mình, nhớ ra trên cổ tay ta còn có vết thương, ngay lập tức thả
tay ta ra rồi lại túm lấy cánh tay ta.

Ta giận dữ hét lên: “Buông muội ra!”

Huynh ấy không buông.

Hít một hơi, ta nói: “Khanh Hằng, huynh với muội không phải mới quen
biết, tính muội thế nào, huynh còn không hiểu sao?” Một khi ta đã quyết việc gì
thì sẽ không thay đổi, luôn kiên định với con đường đã chọn.

Nhưng huynh ấy lại nói: “Ta làm vậy chính vì ta hiểu muội! Tam Nhi,
muội có biết không, có một số thứ, muội càng muốn có được, khi mất đi sẽ càng đau
buồn!”

Nhìn chằm chằm vào mắt huynh ấy, ta nghiến răng,
hỏi: “Ví dụ?”

Ánh mắt của Khanh Hằng hằn lên nỗi đau nhưng huynh ấy vẫn im lặng.

Ta ra sức hất tay huynh ấy, xông ra ngoài. Huynh ấy đuổi theo, ép ta
quay lại, nghiêm giọng nói: “Trọng địa của quân doanh há là nơi để cho một nữ tử
như muội chạy lung tung?”

Ta ngoái đầu, trừng mắt nhìn huynh ấy. Huynh ấy hoàn toàn có thể hủy
thân phận này của ta, biến việc chạy lung tung của ta thành tự do ra vào, không
phải sao?

Còn nhớ lúc ở lãnh cung, ngày huynh ấy rời đi, huynh ấy đã hứa chắc
chắn với ta là đợi huynh ấy trở về, tất thảy mọi việc sẽ được giải quyết, không
phải ư? Vì sao huynh ấy đã trở lại nhưng dường như đó lại là khởi đầu của con đường
cùng?

Rất nhiều việc, ta không muốn, cũng không dám nghĩ nhiều. Nhìn huynh
ấy, ta rành rọt nói từng từ: “Khanh Hằng, Tang Tử muội thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói
lành!”

Bàn tay huynh ấy đang túm cánh tay ta thoáng run lên, huynh ấy đột nhiên
nhắm mắt, mãi sau mới lên tiếng: “Tam Nhi, Hoàng thượng thật hạnh phúc!”

Ta ngây người nhìn huynh ấy, thấy khóe miệng huynh ấy khẽ cong lên,
cuối cùng huynh ấy mở mắt ra, khẽ nói: “Ta sẽ làm bạn với muội cho đến cuối đời.”
Dứt lời, huynh ấy chậm rãi buông tay ta.

Ta mấp máy môi nhưng không biết nên nói gì.

Huynh ấy lại nói: “Ta sẽ kêu người mang một bộ y phục của binh sĩ đến,
trước tiên muội hãy mặc vào đã.” Nói xong, huynh ấy không nhìn ta, đi thẳng ra ngoài.

Rất nhanh chóng, y phục được đem đến. Có lẽ họ đã chọn bộ nhỏ nhất nhưng
ta mặc vẫn hơi rộng, có điều có thể mặc là được rồi. Suy cho cùng, nữ tử ra vào
quân doanh rốt cuộc cũng không hay lắm.

Lúc ra ngoài, thấy Cố Khanh Hằng đã đợi bên ngoài, nói với ta: “Hoàng
thượng và các vị tướng quân nghiên cứu kế hoạch tác chiến rất muộn, ta cũng không
nói với người là muội đã đến, chắc lúc này người đã nghỉ ngơi. Gần đây, chiến sự
căng thẳng.”

Ta gật đầu, không nói gì, lẳng lặng đi bên cạnh huynh ấy.

Hôm nay không có ánh trăng, ta không biết bây giờ là giờ nào nhưng nghe
ngữ khí của Khanh Hằng, chắc cũng không còn sớm.

Chúng ta đi sâu vào bên trong, rất lâu sau mới trông thấy đèn đuốc phía
trước dày đặc, sáng trưng, biết là đã đến gần doanh trướng của hắn. Siết chặt hai
tay, ta bỗng trở nên căng thẳng.

Tiến lên phía trước, quả nhiên ta nhìn thấy màn trướng màu vàng. Bên
ngoài có tầng tầng lớp lớp thị vệ đang canh gác, nhìn cách ăn mặc, ta biết đó đều
là ngự tiền thị vệ. Chúng ta tiến lên, liền bị một thị vệ ngăn lại: “Cố Tướng quân,
Hoàng thượng đã đi nghỉ, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”

Cố Khanh Hằng vừa định nói thì thấy một người từ trong lều trại đi ra,
hạ giọng trách: “Nhỏ giọng một chút!”

Ta nhìn lên, hóa ra là Lý công công!

Khóe miệng tủm tỉm cười, ta gọi y: “Lý công công!”

Y nhận ra giọng nói của ta, đương nhiên là giật mình kinh ngạc, nhìn
sang ta. Lúc này trời tối đen, ánh sáng từ bó đuốc hắt lên mặt ta nhưng cũng không
thể nhìn rõ. Y chưa từng nhìn thấy dung nhan thật của ta, nếu vào ban ngày, e là
y không dám nhận!

Ngón tay yểu điệu của y chỉ vào ta, y run rẩy gọi: “Nương...” Mới nói
được một từ, y lại bịt miệng.

Ta cười, hỏi: “Vẫn không cho qua à?”

Dường như bấy giờ y mới phản ứng lại được, vội nói: “Tránh ra! Tránh
ra!”

Ta cất bước đi vào, nghe thấy Cố Khanh Hằng nói: “Mạt tướng không vào
nữa!”

Ta ngập ngừng giây lát nhưng không quay đầu, đi
thẳng vào trong.

Lý công công cũng biết điều, không vào theo.

Bên trong thắp rất nhiều đèn, sáng trưng như ban ngày. Ta ngước mắt
nhìn, trên tấm bình phong đặt giữa bàn và giường trong lều có treo một tấm bản đồ
địa hình của Trường Hồ. Ta giật mình kinh hãi, tiến lên nhìn kĩ. Hắn treo bức bản
đồ ở đây, đêm nào cũng xem ư?

Hít sâu, ta đi vòng qua tấm bản đồ, trông thấy hắn nằm nghiêng trên
giường. Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ta đột nhiên xúc động
muốn bật khóc. Cố gắng che miệng, hít thở, sao ta có thể dễ dàng khóc như thế chứ?

Chợt thấy hắn trở mình, khẽ “hừ” một tiếng, cau mày, nói: “Tiểu Lý Tử,
trẫm đau đầu quá!”

Lời nói thật quen thuộc, có lần ta tới Thiên Dận cung, hắn cũng nói
như vậy. Ta bất giác muốn bật cười.

Khẽ khàng bước lên, đưa tay chạm vào thái dương của hắn, ta nhẹ nhàng
xoa xoa giúp hắn.

Mãi sau, đột nhiên hắn khẽ cười, nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi học được kỹ
thuật của nàng ấy từ lúc nào thế, trẫm lại...” Đang nói, hắn bất giác mở mắt, ánh
mắt chiếu vào khuôn mặt ta, hai đồng tử đen láy bỗng nhiên co lại...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3