1/2 Hoàng Tử (Tập 1) - Chương 7 phần 1

Chương 7: Giải đấu bắt đầu

Tôi đội “Vương miện đẫm máu” mà mọi người tặng, cảm động tự đáy lòng. Nhất
định tôi cùng mọi người sẽ tạo nên truyền thuyết của riêng chúng tôi.

Nhắm mắt để bình tĩnh lại, rồi từ từ mở mắt ra. Tôi thấy mình nghiêm túc và
tràn đầy tự tin. Tôi mỉm cười với đội Phi Thường, rồi cất bước đầu tiên trong
hành trình tạo dựng truyền thuyết, tiến lên sân khấu của chúng tôi – khán đài
thi đấu.

Trên khán đài, người dẫn chương trình lớn tiếng giới thiệu:

“Chào tất cả các bạn, tôi là người dẫn chương trình hôm nay, Tiểu Lý. Trước
hết, chúng ta hãy xem hai đội chơi sẽ tham gia trận đấu này! Đầu tiên, xuất
hiện từ phía Tây là đội Perfect Princess do Công Chúa Hoàn Mỹ thuộc Tinh Linh
tộc dẫn dắt, năm thành viên còn lại gồm ma pháp sư Tinh Linh, chiến sĩ Thú tộc,
chiến sĩ Nhân tộc, cung thủ Tinh Linh, cung thủ Nhân tộc và tư tế tộc Thiên
Sứ.”

Dẫn đầu đội Phi Thường, tôi nghe thấy đối thủ của mình đã xuất hiện. Cả đấu
trường vang lên tiếng hò reo, lẽ nào đội Perfect Princess nổi tiếng như vậy?
Xem ra tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa nghe đại danh của họ bao giờ.

Nhưng không việc gì phải lo lắng. Đội Phi Thường chúng tôi nhất định sẽ
đánh bại họ, rồi nổi danh khắp The Second Life.

Người dẫn chương trình cầm micro, lớn giọng giới thiệu đội vào sàn tiếp
theo:

“Đang tiến vào từ phía Đông là đội Phi Thường. Đội Phi Thường có một sự kết
hợp rất đặc biệt, chiến sĩ Tinh Linh, đạo tặc Tinh Linh, tư tế Thú Tộc, Tử Linh
pháp sư tộc Thiên Sứ, thi sĩ hát rong Ma tộc và ma pháp sư Nhân tộc.”

Ngay lập tức đấu trường ngập tràn tiếng thì thầm nhỏ to: “Đội gì mà kỳ
quá!” “Phi Thường? Tên quái đản thế!”…

Tôi chậm rãi bước vào sàn đấu trong tiếng thì thầm của mọi người. Như
thường lệ, những nơi tôi đi qua đều lặng ngắt như tờ. Vốn có vẻ đẹp chết người
nay lại thêm vương miện đội đầu tăng phần quyến rũ, độ “sát thương” lập tức từ
100% vọt lên 200%.

Tôi lờ đi tất cả mọi ánh mắt đang chĩa đến mình (Chậc! Bị nhìn mãi rồi cũng
thành quen.), nhìn thẳng vào đối thủ hôm nay của chúng tôi: đội Perfect
Princess. Tôi cứ nghĩ đội này gồm sáu cô gái xinh đẹp, ai ngờ lại là một cô
nàng và năm tên con trai.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, người đẹp không xinh bằng Tiểu Long Nữ kia cứ như
là mang cả hậu cung đến tham gia vậy, ngưỡng mộ quá… Í! Không phải.

Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, tôi và mọi người vào vị trí, thủ thế như Tiểu Long
Nữ đã tập cho chúng tôi suốt ba ngày. Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Long
Nữ, không tạo dáng hoàng tử nho nhã nữa.

Tiểu Long Nữ nói, khi chiến đấu, phải bày ra dáng vẻ phóng khoáng ngạo nghễ
của Độc Cô Cầu Bại thì mới có thể khiến sự tự tin của đối thủ dao động… Tôi lại
sâu sắc nghĩ rằng đám đàn ông sẽ nổi đóa vì vẻ đẹp của tôi, rồi chiến lực của
họ tăng cao mà thôi.

“Sao lại đẹp trai như vậy…” Công Chúa Hoàn Mỹ si mê nhìn tôi, trong khi năm
gã trai thì lườm lườm bằng ánh mắt như muốn ăn thịt, lột da, róc xương tôi để
đi nấu canh.

“Prince, Tiểu Long Nữ, bọn họ có hai cung thủ, hai chiến sĩ, nếu đấu lâu
dài e sẽ bất lợi cho chúng ta. Anh có kế hoạch thế này, các em nghe đây…” Anh A
Lang giải thích cặn kẽ kế hoạch của mình.

Nghe anh A Lang chỉ đạo xong, đội Phi Thường chúng tôi tự tin đầy mình bước
lên sàn đấu. Trên môi là nụ cười lạnh lùng tà mị (Cái này cũng là Tiểu Long Nữ
dạy tôi, Tiểu Long Nữ, danh hiệu Tinh Linh Đẫm Máu của tôi chắc chắn do cô mà
ra!), tôi nhìn đội Prefect Princess, hờ hững nói:

“Bắt đầu chưa?”

Chiến sĩ Thú tộc cao to lập tức vung cây rìu lớn của hắn. Đáng tiếc, hắn
thấp hơn anh A Lang cả một cái đầu, thế nên trông chẳng vạm vỡ hùng dũng như
anh.

Chiến sĩ Nhân tộc cũng tiến lên, lạnh lùng đáp:

“Không thành vấn đề, bắt đầu đi!”

Trọng tài đứng một bên thấy chúng tôi đã sẵn sàng liền phất cờ ra hiệu trận
đấu bắt đầu.

Theo thông lệ, đầu tiên tư tế hai bên sẽ tăng phòng hộ cho đồng đội, xong
xuôi mới chính thức bắt đầu, nhưng tôi và Tiểu Long Nữ lại không theo thông lệ
đó. Trọng tài vừa hô bắt đầu là chúng tôi lập tức xông lên, trước khi chiến sĩ
của đối phương kịp phản ứng, chúng tôi đã lướt qua họ, tiến thẳng đến hai cung
thủ, đoạn, tôi lấy Bánh Bao Nhân Thịt, dùng thanh đao đánh nó bay đi.

“Bánh Bao Nhân Thịt, song sát.” Bánh Bao Nhân Thịt lập tức bay đến hai cung
thủ còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, không ngừng va đập.

Máu của cung thủ rất ít, vậy cũng đủ khiến họ mệt lừ rồi. Khi đánh bay Bánh
Bao Nhân Thịt thì tôi cũng rút thanh Hắc Đao, theo sát nó, xông đến cung thủ
Nhân tộc có lượng máu nhiều hơn.

“Một trong năm đại tuyệt chiêu. Long Quyền Trảm[1].” Tôi giơ cao
đao quá đầu, nhún chân, phi thân xoay tròn song song với mặt đất, đâm thẳng vào
bụng cung thủ Nhân tộc.

[1] Tên của chiêu này bắt nguồn từ một chiêu của nhân vật Kenshin trong bộ
truyện tranh Lãng khách Kenshin. Tuy nhiên cách thi triển của Prince lại khác
với cách thi triển của Kenshin trong truyện tranh.

Tốc độ quá chớp nhoáng khiến cung thủ có tiếng nhanh nhẹn không kịp trở
tay. Tuy không hoàn toàn trúng nơi yếu hại, nhưng chiêu Long Quyển Trảm dù
không đâm trúng chính diện thì dòng khí xoay chuyển cũng đủ gây sát thương.
Cung thủ Nhân tộc xui xẻo bị tôi chặt đứt tay trái. Sau khi tiếp đất tôi lật
tay bồi thêm một chiêu liên kích, đưa hắn về điểm phục sinh.

Mặt khác, với sự nhanh nhẹn đến xuất quỷ nhập thần của mình, trong khi mọi
người đều bị tôi thu hút sự chú ý, Tiểu Long Nữ sớm đã mai phục sau lưng cung
thủ Tinh Linh, hai tay cầm chủy thủ, một thanh kề cổ Tinh Linh rạch mạnh một
đường trúng ngay yếu hại. Nhưng sức mạnh Tiểu Long Nữ quá thấp, không thể một
chiêu giết chết cung thủ Tinh Linh. Mắt thấy tư tế của đối phương đang đọc thần
chú trị thương, Tiểu Long Nữ chợt cười hiểm ác. Một thanh chủy thủ khác đã sớm
kề sẵn ở tim lúc này mới đâm mạnh xuống, khiến tư tế chỉ có thể trơ mắt nhìn
cung thủ biến mất.

Chiến sĩ của đội Prefect Princess lúc này cũng bị Địa Ngục Dung Viêm Khải Hóa
Khô Lâu siêu khủng khiếp của Oa Oa ngăn chặn, lại thêm Mê Hoặc Sênh Ca Thuật
của Gui làm giảm sự nhanh nhẹn nên sắp bị Đầu Lâu cho knock out đến
nơi, làm gì có thời gian giúp đỡ người khác!

Công Chúa Hoàn Mỹ vốn đang thưởng lãm gương mặt của tôi, thấy tình hình
không ổn lập tức dùng ma pháp bậc trung tiêu diệt một con Đầu Lâu của Oa Oa.
Tiểu Long Nữ thì dùng kỹ năng độn thổ mà cô phát minh được khi tham khảo thuật
Ninja của Nhật Bản (Kỹ năng này thật không dễ dàng gì, bởi sau mỗi lần Tiểu
Long Nữ thất bại, chúng tôi phải mở một cuộc khai quật trên diện rộng mới đào
được cô nàng từ dưới đất lên.), lén lút lẻn đến sau lưng ma pháp sư Công Chúa
Hoàn Mỹ…

“Công Chúa, cẩn thận!” Tư tế đẩy mạnh Công Chúa sắp bị Tiểu Long Nữ cắt cổ
sang một bên.

Tiểu Long Nữ thấy thế, lập tức chuyển mục tiêu, vung thanh chủy thủ chí
mạng về phía tư tế. Tư tế tái mặt ra sức hồi máu cho mình, đồng thời gọi chiến
sĩ đến cứu giúp.

Chiến sĩ? Tôi khịt mũi. Đến gã chiến sĩ Nhân tộc nhanh nhẹn đạt chuẩn còn
không đánh lại tôi thì nói gì đến cái gã chiến sĩ Thú tộc bị thịt chậm chạp như
rùa kia. Bọn họ liên tục mắng tư tế tại sao không hồi máu, làm gì có thời gian
cứu người!

Thật ra, khi hai gã cung thủ nguy hiểm nhất bay đi thì vận mệnh của đội này
đã được định đoạt. Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười tà ác khiến gã chiến sĩ đối
phương sợ khiếp vía, tưởng tôi lại dùng chiêu Long Quyển Trảm.

Tôi cười lạnh rồi dùng… Thập Liên Kích giết chết gã chiến sĩ Nhân tộc đó.

Đùa à, Long Quyển Trảm không thể dùng thường xuyên, nếu không sẽ chóng mặt
đến choáng ngất, biết chưa?

Cứ như thế, Tiểu Long Nữ và Gui kìm chân tư tế và ma pháp sư. Khi tôi và
đám Đầu Lâu ung dung tiễn gã chiến sĩ Thú tộc lên máy bay miễn phí thì tư tế
cũng đi đời nhà ma.

Sáu người chúng tôi đồng loạt tiến về phía ma pháp sư Công Chúa Hoàn Mỹ
đang co rúm lại một góc. Tôi dẫn đầu, lạnh lùng cười nói:

“Đầu hàng không?”

Công Chúa Hoàn Mỹ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Gương mặt sợ hãi của cô ta lập
tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nhu mì vô đối, lại còn uốn éo nũng nịu với
tôi:

“Đầu hàng, đầu hàng, ngươi ta thua anh rồi đấy, vậy để người ta làm bạn gái
anh nhé, được hông?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô gái không kiều diễm như Tiểu Long Nữ, không đáng yêu
như Oa Oa, không thùy mị như chị dâu Vũ Liên, trong lòng trỗi lên sự căm ghét.
Lúc này, cô ta lại ngã vào người tôi như động vật thân mềm, lại còn bắt tôi
ngửi thứ nước hoa nồng nặc đến buồn nôn… Tôi là con gái mà, chả cần phải thương
hoa tiếc ngọc như con trai, đúng không!

Tôi từ từ giơ thanh Hắc đao, mỉm cười đâm thẳng nó vào cơ thể cô gái trước
mặt, thầm nghĩ: Ai bảo cô xinh đẹp hơn hình dạng con gái của tôi? Lại còn mang
theo năm gã trai đẹp, rõ ràng là muốn chọc giận người ta đây! Giận quá mà giết
người!

Hài lòng nhìn Công Chúa Hoàn Mỹ không can tâm bay đi, tôi vung vẩy thanh
đao, muốn rũ sạch vết máu trên đó. Vung một hồi, tôi đột nhiên phát hiện cả đấu
trường im phăng phắc, lại còn nhìn mình với ánh mắt kỳ quặc.

“Tiểu Long Nữ, chuyện gì vậy?” Tôi ngoài mặt bình tĩnh, nhưng thâm tâm lại
sợ chết khiếp, PM cho Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ bất lực đáp:

“… Chắc là vì, hồi nãy thấy cậu người đầy máu mỉm cười giết chết một cô
gái, lại thản nhiên vẩy sạch máu đi, thật là quá đẹp, quá chất, quá máu me, nên
mọi người mới ngây hết cả ra!”

Chỉ là đố kỵ mù quáng thôi mà! Tôi ấm ức nghĩ.

“Đội Phi Thường, thắng.” Trọng tài cuối cùng cũng bừng tỉnh, thốt lên một
câu muộn màng.

Trên sàn đấu nhuốm đầy máu tươi, tất thảy chỉ thấy toàn thân tôi phát ra ám
khí, ánh mắt lạnh tanh, tay vung đao chém xuống giết chết kẻ địch cuối cùng sót
lại.

Nghe thấy tiếng khán giả hò reo ầm ĩ, tôi lạnh lùng vô tình lướt mắt khắp
đấu trường. Đến khi tất cả mọi người đều im lặng, tôi hài lòng nở ra nụ cười tà
ác khát máu, dẫn đầu đội Phi Thường rời khỏi sàn đấu trong tiếng hô chiến thắng
của trọng tài.

Tại sao tôi lại trở thành như vậy? Tôi có muốn thế đâu. Chẳng biết từ sau
trận đấu nào, ngoài đấu trường bắt đầu chật ních người ngưỡng mộ tôi. Đây vốn
chỉ là vấn đề của riêng tôi, nhưng có lần tôi đi sau cùng, thế là những người
hâm mộ chen chúc ngoài cửa đấu trường vì muốn đuổi theo tôi mà giẫm đạp lên
đồng đội tôi đang đi phía trước. Từ đó nó mới thành vấn đề của cả đội.

Sau đó, Tiểu Long Nữ bèn đề ra một kế hoạch đẫm máu. Với năm phiếu thuận và
một phiếu chống, tôi bị ép buộc đóng vai kẻ giết người không chớp mắt để những
người ngưỡng mộ kia không dám xớ rớ gì nữa.

Bất hạnh thay, kế hoạch thành công ngoài sức tưởng tượng. Các cô nàng vẫn
cứ ngưỡng mộ tôi, nhưng không dám đến gần trong bán kính 10 mét… Gì thì gì tôi
cũng là người ác độc vô tình chém chết Công Chúa Hoàn Mỹ, ai cũng biết tôi
chẳng hay bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc” viết thế nào mà.

Tôi dẫn đầu đội mình (giờ không có ai dám đi trước tôi nữa), trưng ra bộ
mặt lạnh lùng như thường lệ. Tay trái sờ sờ thanh Hắc đao theo thói
quen như thể sẽ rút đao giết người bất cứ lúc nào, nhưng trong lòng tôi lại
nghĩ:

“Ôi! Đói bụng quá, sao vẫn chưa đến nhà hàng?”

“Prince.” Một giọng nói vui mừng vang lên từ chỗ cách tôi không xa.

Ai vậy? Tôi hơi cau mày, không ngờ bây giờ vẫn còn có cô nàng dám gọi tên
tôi giữa chốn đông người. Tôi ngoảnh lại nhìn với ánh mắt bực dọc. Mấy cô em
xung quanh đều mừng thầm, không biết đứa chán sống nào dám gọi Prince?

“Prince? Anh sao thế?” Trông thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của tôi, Rose
kinh ngạc, nước mắt chợt trào ra.

Rose! Vừa nhìn thấy gương mặt thân quen ấy, tôi liền dịu lại. Lâu rồi không
gặp cô.

“Đã lâu không gặp, Rose, và các bạn trong nhóm Rose.” Tôi khẽ mỉm cười,
nhìn Tiểu Cường, Legolas, Bổ Huyết Chuyên Dụng và Đoạn Kiếm lần trước chỉ mới
thấy thoáng qua.

“Prince, nơi này không nên ở lại lâu. Hãy mời họ đi ăn rồi từ từ nói
chuyện!” Tiểu Long Nữ thấy đám người xung quanh bắt đầu xôn xao nhốn nháo. Nếu
còn ở lại, e rằng đội Phi Thường và nhóm Rose đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng,
vội PM cho tôi nhanh chóng rời đi.

“Đi ăn cùng chúng tôi được không Rose? Gặp nhau ở nhà hàng cũ nhé, nhớ đến
đấy.” Tôi cũng bắt đầu cảm nhận được sự uy hiếp xung quanh, vội vàng PM cho
nhóm Rose rồi chuồn gấp!

Vừa đến nhà hàng, lấy xong phòng riêng trên tầng hai, mặt tôi lập tức xệ
xuống. Tôi vừa mát xa mặt vừa xin lỗi Rose:

“Thật ngại quá, Rose. Vừa nãy không phải tôi cố ý lạnh nhạt, mà là…” Tôi kể
rõ nguồn cơn cho nhóm Rose, tránh gây hiểu lầm về sau. Tôi không muốn mất những
người bạn tốt như vậy.

“Ha ha ha, không ngờ đẹp trai quá lại rắc rối như vậy.” Tiểu Cường sau khi
nghe xong liền bật cười.

“Tôi cũng đâu muốn vậy…” Tôi gãi đầu lẩm bẩm. Tiểu Cường lại vỗ mạnh lưng
tôi. Mọi người cùng cười nghiêng ngả.

Trừ Tình Thiên luôn cúi đầu, còn lại tất cả mọi người đều trò chuyện rất
vui vẻ. Tôi và Đoạn Kiếm nói chuyện hợp nhau. Đoạn Kiếm bảo tôi, anh xem tất cả
những trận đấu của đội Phi Thường và đặc biệt hứng thú với những chiêu thức kỳ
quặc của tôi, vì anh cũng thường xuyên vận dụng những chiêu thức từng xem trong
võ hiệp… Xem ra, tôi không phải là quái nhân duy nhất! Thế là hai chúng tôi bèn
phấn khởi bàn về Cửu Đầu Long Thiểm, Long Quyển Trảm của tôi và Thái Cực Kiếm,
Độc Cô Cửu Kiếm[2] của anh.

[2] Thái Cực Kiếm và Độc Cô Cửu Kiếm đều là những kiếm pháp xuất hiện trong
tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung.

“Prince, Tiểu Long Nữ… Tình Thiên rất lấy làm tiếc vì chuyện lần trước…”
Rose lo lắng nhìn Tình Thiên cứ mãi cúi mặt chẳng nói được gì.

“Chuyện đó à, tôi quên rồi. Tình Thiên, cô cũng
không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì.” Tôi quay lại nhìn Tiểu Long Nữ. “Cô cũng
không trách cô ấy chứ Tiểu Long Nữ?”.

“Chuyện lần trước là chuyện nào?” Tiểu Long Nữ
không nhận ra vấn đề.

Trí nhớ cô kém vừa vừa chứ… Tôi đổ mồ hôi!

“Tóm lại, tôi và Tiểu Long Nữ không để bụng nữa
rồi!” Tôi thấy đôi vai Tình Thiên đang run. Thôi chết! Cô ta khóc rồi, hức, tôi
lại làm sai điều gì sao?

“Xin lỗi…” Tình Thiên bổ nhào về phía tôi, gục đầu
vào lòng tôi mà khóc. Tôi vỗ vỗ lưng an ủi cô ta.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3