Thất thân làm thiếp - Chương 038 - 039 - 040

Chương 38: TÀN NHẪN KHÔNG NHÌN NHÂN MẠNG

Hồng Thư
chĩa thẳng kiếm vào tử huyệt của hắc y nhân ở giữa Toàn Phong Trận.

Sau khi Toàn
Phong Trận bị phá, Sâm tổng quản lập tức vung roi, như xà xuất động, ra chiêu
vô cùng độc ác, một roi đưa ra thì một hắc y nhân bị thương, một roi thu về thì
một hắc y nhân bị tung lên rồi đập người xuống đất. Thấy vậy Vãn Thanh không
khỏi muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng từng thấy người ta dùng dao dùng
kiếm, nhưng chưa từng gặp qua kẻ dùng roi, trình độ lại đến mức xuất thần nhập
hóa. Ngọn roi trong tay hắn như vật thể sống có sinh mệnh, hơn nữa còn có bách
biến công phu, lúc cứng rắn như thương, khi sắc bén như kiếm, đôi khi thì mềm
mại như lụa.

Sâm tổng
quản võ công đã đột phá như thế này, Phượng Cô võ công ắt hẳn phải phi thường
hơn người? Vãn Thanh hốt nhiên có điểm không dám tưởng tượng, khó trách Hồng
Thư vừa mới nói có hắn ở đây mọi sự không cần sợ hãi, có thể thấy được sự an
tâm đấy.

Sâm tổng
quản một than xông pha, tứ đại thị tỳ phía sau cũng không cam lòng đứng nhìn,
tứ kiếm tề phát, trong phút chốc, như bốn đóa hoa vây quanh hắc y nhân mà nở rộ
ra.

Đao kiếm
đụng nhau, ánh sáng chói lòa, âm thanh chói tai.

Tứ đại tỳ nữ
kiếm pháp mặc dù không theo kịp Sâm tổng quản nhưng cũng không thua kém nhiều
phần, chiêu thức lợi hại nhẹ nhàng, kiếm nhẹ như lụa, phi thân một cái khiến
Hắc y nhân vô lực phản kích. Trong lúc nhất thời, toàn lực đánh tới, Hắc y nhân
rơi hạ, trong nháy mắt, cả hai mươi mấy người Hắc y nhân chỉ còn có vài người,
tất cả đều bị thị vệ chế ngự.

Vãn Thanh
chưa khi nào gặp qua trận chiến như vậy, trong tâm nhất thời sợ hãi, tâm trí
rúng động.

Mãi đến khi
trận chiến đình chỉ, Vãn Thanh mới nhớ ra, một thị vệ vừa mới mất một cánh tay,
vì thế ánh mắt hướng tới, thấy hắn đứng đó, mặc dù đã mất máu, sắc mặt tái
nhợt, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, không hề rên nửa tiếng, chỉ lấy tay trái một
mực nắm chặt tay phải bị đứt không ngừng tuôn máu tươi.

Bộ dạng kinh
hoàng như vậy không khỏi khiến nàng muốn bước tới.

Không nghĩ
tới, Phượng Cô huấn luyện thủ hạ, phàm đã là thuộc hạ thì chuyện như vậy là
thông thường.

Cầm lấy dược
cầm máu mà phúc bá chuẩn bị cho, nàng nhảy xuống xe đi tới.

Thị vệ kia,
nếu không được cầm máu thì không ổn.

Nàng đi tới
trước mặt người thị vệ, nhìn cánh tay đầy huyết đỏ, màu đỏ tươi kinh người, mùi
máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta buồn nôn.

Nàng cắn
chặt môi, cứu người quan trọng hơn.

Nàng đưa tay
ra, kéo lấy cánh tay bị đứt của tên thị vệ, kiên định nói: “Tay của ngươi phải
nhanh cầm máu.”

Cũng may nhờ
phúc bá, sợ nàng dọc đường gặp bất trắc đã chuẩn bị cho nàng không ít dược
thảo, mà trùng hợp sao lại có một lọ dùng để cầm máu, lúc này có thể hữu dụng
rồi.

Thị vệ kia
không ngờ được rằng nàng trực tiếp cầm tay của hắn xử lý vết thương, bị nàng
lôi kéo lại dùng hết sức kéo lại.

Vãn Thanh
sắc mặt nhất lãnh, đối hắn quát: “Không được kéo, nếu còn làm nữa sẽ khiến cho
vết thương càng nghiêm trọng, phải nhanh chóng cầm máu.”

Vừa nói vừa
đấy cánh tay hắn lên, xé ống áo, miệng vết thương lộ ra, hiện ra cả xương,
khiến nàng không tự chủ được tay đã bắt đầu run rẩy.

Mặt đã trắng
bệch một mảng.

Nhưng nàng
nhanh bình tĩnh lại, mở nắp bình thuốc, vì thị vệ kia bôi thuốc.

Chợt phía
sau truyền đến một âm thanh trầm, lại mang theo một phần hách dịch nghe tức
giận: “Từ khi nào, tiểu thiếp của ta lại vì một thị vệ mà tự tay cầm máu cho
hắn?”

Lời nói mang
theo vài phần cười nhạo khiến cho thị vệ mặt vốn do mất máu mà trắng bệch lại
càng tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, tay hắn mãnh liệt lôi kéo, không hề để ý vết
thương, từ trong tay Vãn Thanh kéo lại.

Hắn quỳ gối
hô một tiếng lớn: “Cầu Gia xử phạt!”

Vãn Thanh
nhìn thấy như thế, tâm càng lạnh, nàng không rõ, Phượng Cô sao lại làm thế.

Hắn không
thấy thị vệ này tay bị chặt đứt, máu không ngừng chảy xuống sao?

Hắn lãnh
huyết đến vậy sao?

Nàng càng
không hiểu, một kẻ như hắn, vì sao những thị vệ này vẫn tận trung đến thế với
hắn.

Vãn Thanh
quay người lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào người trong cỗ xe ngựa, phẫn nộ hướng
thẳng xe nói: “Ngươi không thấy tay của hắn không ngừng chảy máu sao? Chẳng lẽ,
đối với ngươi, tính mạng của thuộc hạ không quan trọng sao?”

Hốt nhiên
gió mạnh thổi qua bất thường, không nghĩ lạnh lẽo.

Chỉ thấy
trong xe ngựa màn xe đột ngột kéo lên, một thân ảnh bay vút tới trước mặt Vãn
Thanh.

Tay hắn bóp
lấy cổ nàng, trong mắt, nhất loạt lửa giận phun ra.

Vãn Thanh
trong lòng phẫn nộ đã sớm không để ý chuyện gì khác, hai mắt điềm tĩnh theo dõi
hắn mặc dù bị hắn áp sát.

Nàng cũng
giận dữ nói: “Đừng nói ngươi là chủ tử của họ mà lại không coi trọng sinh mạng
của người khác như thế. Ông trời có mắt.”

“Ta còn cần
ngươi tới dạy ta cách đối đãi với thuộc hạ sao?” Phượng Cô nghiến răng nghiến
lợi nói, không nghĩ tới, nữ nhân này ngang nhiên không sợ chết, dám trước mặt
đám thuộc hạ giằng co với hắn! Trong mắt u quang chợt lớ, càng dùng sức bóp
chặt cổ nàng.

Gương mặt
Vãn Thanh vừa sợ hãi tái nhợt nhất thời đỏ bừng, giống như từng giọt huyết muốn
vỡ ra, hô hấp dồn dập, dần dần không thể hô hấp nổi, cảm giác như các khớp
xương sắp vỡ vụn. Nhưng nàng tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ, tay hắn
càng siết chặt thì nàng càng cắn chặt răng, đôi mắt quật cường theo dõi hắn.

Một hồi lâu,
toàn thân Vãn Thanh bồng bềnh, cảm giác cái chết cận kề thì Phượng Cô hốt nhiên
buông lỏng tay ra.

Những người
xung quanh hít một ngụm khí lạnh nhất loạt, mọi người vừa rồi không dám hô hấp,
nhất là Hồng Thư.

Ánh mắt chăm
chú nhìn vào cánh tay Phượng Cô như sắp vọt ra ngoài.

Nếu không
trải qua những lần huấn luyện nghiêm khắc, đã ghi sâu hai từ trung thành trong
lòng, chỉ sợ là đã xông tới ngăn cản.

Cũng may là
kiềm chế được, bằng không chỉ sợ tính tình đó của Gia, sợ rằng nàng cùng Nhị
phu nhân đã không giữ được mạng.

Vãn Thanh
vội vàng hô hấp, tay xoa xoa chỗ cổ, ho sặc sụa.

Phượng Cô
không chút thương tiếc nắm lấy người nàng, bạc môi lãnh khốc vô tình thốt ra
từng từ: “Ta mặc kệ ông trời có mắt không, ở chỗ này, ta là trời, ta muốn ai
chết, người ấy chết, kể cả ngươi.”

Nói đến đó
ngữ khí Phượng Cô tăng thêm vài phần lạnh lùng, hai ngón tay nâng cằm nàng lên,
lướt qua chỗ bị hắn siết đỏ ửng.

Vãn Thanh
một hồi kinh hãi.

Cảm thấy
nàng sợ hãi, hắn vừa lòng nói: “Chiếc cổ trắng nõn thế này, nếu bị chặt đứt
thật đáng tiếc a.”

Nói xong,
hắn hất mặt nàng ra, hướng về xe ngựa đi tới.

Ánh mắt Vãn
Thanh cương nghị nhìn hắn, là nộ, vô cùng nộ, nàng xoa xoa chỗ cổ, mặc dù là sợ
nhưng ngược lại lại khơi dậy trong nàng lòng phản kháng mãnh liệt.

Sợ hãi yếu
đuối, chưa bao giờ là nàng.

Nàng có thể
nhẫn nhục chịu đựng, không có nghĩa là sợ hãi.

Chương 39: BUỒN CƯỜI – PHẦN THƯỞNG

Thấy bóng
Phượng Cô khuất vào xe ngựa, Hồng Thư vội chạy tới trước mặt Vãn Thanh, giữ tay
nàng lại: “Nhị phu nhân, người không sao chứ?”

Vãn Thanh
lắc đầu, trong mắt là một mảng lạnh lùng.

Chỉ cần
không chết, dù là hành hạ thế nào cũng không thành vấn đề, nàng không muốn thừa
nhận.

Nàng xoay
người muốn tiếp tục cầm máu cho tên thị vệ kia, Hồng Thư giữ nàng lại: “Nhị phu
nhân, xin dừng bước. Vừa mới như thế, Nhị phu nhân như thế nào còn muốn mạo
hiểm sao?”

Nếu Gia phát
hiện ra, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây?

Vãn Thanh bộ
dạng lạnh lùng, trong mắt kiên trì thốt ra: “Nếu hắn không cầm máu thì cũng sẽ
mất mạng.”

Thị vệ kia
nghe thấy thế cũng hiểu được tâm ý của nàng, hắn nguyện ý không để nàng vì hắn
mà gặp bất cứ chuyện gì.

Hắn quỳ gối
tại chỗ, quay về Vãn Thanh nói: “Đa tạ Nhị phu nhân quan tâm, Nhị phu nhân mau
lên xe, ta không sao, vết thương này không thành vấn đề, tự nô tài biết cách xử
lý.”

“Nhị phu
nhân, người yên tâm đi! Nơi này ta sẽ xử lý!” Lúc này, Sâm tổng quản tiến lên
nói, hắn là người cho tới giờ còn giữ được tỉnh táo, nói ra được lời đúng đắn
thấy Vãn Thanh như thế trong lòng hắn không hiểu sao có điểm vui mừng.

Nữ tử có hữu
tình như vậy, ở bên cạnh Gia là một việc thật tốt.

Hắn ở tại
Phượng Gia nhiều năm như vậy, đối với chuyện năm đó cũng biết rất rõ ràng.

Chu Nguyệt Nhi
mặc dù mỹ lệ xuất trần, tính tình ôn như, nhưng đã sớm cùng kẻ khác thành đôi,
hơn nữa, bản thân hắn xem, căn bản Chu Nguyệt Nhi không thích hợp với Phượng
Cô.

Chỉ có nữ tử
trước mặt hắn đây, trong nhu mang cương, thâm tình hậu nghĩa mới là người thích
hợp với Gia.

Nhìn cảnh tượng
như vậy, không khiến hắn lại nghĩ thế.

Vãn Thanh nhìn
thị vệ bị thương nhưng không biết phải thuyết phục thế nào, lại thấy hắn kiên
trì từ chối như thế, biết hắn sẽ không để nàng bôi thuốc, hơn nữa, trên xe,
người kia căn bản là không chịu.

Không kiên trì
nữa, vì vậy cầm bình dược trong tay đưa cho Sâm tổng quản: “Vậy làm phiền Sâm
tổng quản.” Nói xong bước chân hướng xe ngựa đi.

Trong lòng mang
theo sự đau thương.

Đang lúc này,
từ phía xe ngựa trung tuyền một thanh âm lãnh khốc: “Khởi trình!”

Tất cả mọi
người có điểm không rõ, bởi còn mấy kẻ hắc y nhân bịt mặt chưa có xử lý.

Mà Vãn Thanh
quan tâm hơn là lúc này hắn cho khởi trình thì tên thị vệ bị thương kia như thế
nào trị thương được?

Hắn muốn thị vệ
kia phải chết mới hả sao?

Tài không nghĩ
ra.

Hoàng Kỳ tiến
lên trước hướng Phượng Cô bẩm báo: “Gia, mấy kẻ hắc y nhân kia xử lý ra sao?”

“Giết!” Giọng
nói vô tình, quả quyết vang lên không lưu nửa phần tình người,

Hoàng Kỳ có
chút ngạc nhiên không rõ vì vậy lại hỏi: “Giết bọn họ, Gia không tra hỏi xem kẻ
nào đứng sau làm chủ sao?”

“Ngươi cho là
có thể tìm được thông tin về kẻ đứng sau bọn người này sao? Đơn giản thế ư? Kẻ
đó nếu có thể làm cho bọn người này đến giết ta liệu không dự đoán thất bại
sao? Còn có thể để bọn chúng lúc thất bại khai ra kẻ đó sao? Hắn nhất định là
đã có chuẩn bị rồi.” Phượng Cô nói giọng lạnh nhạt.

Hoàng Kỳ vừa
nghe, có chút lạnh lùng, mang theo vài phần không cho là đúng: “Ha ha, nô tỳ
không nghĩ ra. Không ngờ như thế!”

Lời của nàng,
mang theo vài phần lạnh lùng, giống xà độc.

Không biết vì
sao, nghe giọng nói này Vãn Thanh rùng mình một cái, giọng của Phượng Cô đã đủ
tàn nhẫn mà nghe của Hoàng Kỳ lại càng thấy âm độc.

Vãn Thanh đoán
được, nhiều người sẽ phải chết thảm.

Chỉ sợ sống
không bằng chết.

Phượng Cô nhẹ
nhàng mà nói: “Như vậy ngươi liền đi xem có chuyện gì với chúng đi.”

Không chỉ Hoàng
Kỳ, mọi người xung quanh cả Vãn Thanh nghe xong đều quay đầu nhìn về phía đám
Hắc y nhân. Bon chúng khóe miệng mỗi người đều chảy máu đen, đã đi đời nhà ma.

Xem ra, nhóm
này tất cả đều là tử sĩ.

“Gia thật lợi
hại, nô tỳ ngu dốt, đúng là không nghĩ tới điểm này.” Hoàng Kỳ lập tức quỳ
xuống, trịnh trọng nói những lời kia. Một mặt thật sự khâm phục Phượng Cô, đồng
thời cũng sợ Phượng Cô nhất thời tâm tình không tốt giáng tội.

“Dọc đường liên
tục bị đánh lén, kẻ phía sau kia ta đã bảy, tám phần đoán ra, đợi tên dò la về
là có thể biết rõ.” Phượng Cô trái lại không hề trách tội nàng.

Nhưng lời nói
rồi lại càng khiến mồ hôi trên người Hoàng Kỳ chảy ròng ròng.

Đột nhiên
Phượng Cô làm như nhớ ra cái gì bất thường liền kêu: “Hồng Thư!”

Hồng Thư vội
vàng tiến lên: “Gia có gì phân phó?”

“Gần đây ngươi
rất tiến bộ, chỉ một chiêu mà tuyệt diệu vô cùng. Chiêu thức như vậy có thể phá
được trận của đối phương cũng không tệ. Nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì?”
Phượng Cô luôn luôn là một người thưởng phạt phân minh.

Lúc này mới nhớ
ra Hồng Thư lập công vì vậy nghĩ đến chuyện ban thưởng.

Hồng Thư vừa
nghe, quỳ xuống: “Nô tỳ không dám lĩnh thưởng!”

“Sao?” Phượng
Cô nghe xong có chút kỳ quái, những thuộc hạ này sớm đã quen với tác phong hành
sự của hắn, là tứ thị tỳ nhất mực trung thành với hắn, sống chết với hắn,
thưởng cùng phạt các nàng đều lĩnh nhận, căn bản sẽ không nói nhiều lời.

Đó cũng là
nguyên nhân mà hắn rất vừa lòng với các nàng.

Hôm nay, Hồng
Thư khước có điểm khác thường.

Không phải chỉ
Phượng Cô cảm giác được kỳ quái, một bên mọi người cũng biểu lộ ánh mắt ngạc
nhiên.

Vãn Thanh thấy
thế, biết là Hồng Thư muốn nói là nàng dạy nàng ấy, nhưng nàng cũng không nghĩ
ra, trước giờ, đội ngũ binh pháp chỉ có nam tử mới biết, nàng chỉ là nhàn hạ vô
sự học một ít, cũng không muốn mọi người biết tới. Đang muốn để Hồng Thư nhận
thì nàng lại nói ra.

“Gia, kỳ thật
một chiêu phá trận kia, không phải do nô tỳ nghĩ ra mà là do Nhị phu nhân dạy
nô tỳ, Gia muốn thưởng thì hãy thưởng cho Nhị phu nhân.”

Hồng Thư nói
như vậy, đối với Phượng Cô không một lời nói dối, về phương diện khác cũng là
hi vọng Gia nhìn nhận tốt hơn về Nhị phu nhân.

Nàng rất tôn
sung Nhị phu nhân.

“Sao?” Từ trong
xe ngựa Phượng Cô nói ra, cảm giác kỳ quái, tứ thị tỳ, trừ Hoàng Kỳ ra, ba
người còn lại đều học theo võ công của hắn.

Năng lực các
nàng ra sao, hắn là người rõ nhất.

Mà trận pháp
vừa rồi vô cùng hiểm, đến Tựu Liên Sâm (Sâm
tổng quản)
cũng khó có thể phá giải, Hồng Thư một chiêu có thể phá, là điểm
rất khó hiểu.

Hắn những tưởng
là do nàng gặp may mà thành, không ngờ rằng là do Thượng Quan Vãn Thanh chỉ cho
nàng.

Trong nhất lời,
hắn có cái nhìn khác về nàng.

Không nghĩ tới,
Tài nữ Vân Quốc chẳng những cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú thông thạo, lại còn
phá giải được trận pháp?

Không biết là
người như thế nào?

Hắn có vài phần
tò mò.

Hồng Thư nghe
qua thấy sự nghi hoặc của Phượng Cô lại bỏ thêm câu: “Những điều nô tỳ nói đều
là sự thật.”

“Ngươi học ở
đâu ra?” Phượng Cô đột nhiên hỏi một câu.

Hồng Thư nhất
thời sững sờ, không hiểu ý tứ của hắn, nhưng dù sao cũng là người hầu hạ bên
Gia đã lâu, chốc lát đã hiểu ra, liền chuyển hướng sang Nhị phu nhân.

Ánh mắt nháy
nhỏ, khẽ giọng: “Nhị phu nhân, Gia đang hỏi người.”

Vãn Thanh bất
đắc dĩ, nghĩ đến việc nói chuyện với nam nhân lãnh khốc này nàng cảm giác không
thoải mái, nhưng nghĩ lại, đôi khi quật cường chỉ hại bản thân.

Suy nghĩ một
chút rồi nói.

Cúi mặt xuống,
thanh âm truyền ra mềm nhũn mà tình cảm: “Hồi Gia, không học ở đâu, chỉ là
trước kia xem trận pháp trong sách mà ngộ ra.”

“Tự học mà
thành mấy ai làm được.” Phượng Cô nói nhỏ trong giọng nói đã bớt đi lãnh khốc.

Nghe hắn khích
lệ, Vãn Thanh cũng không có chút cao hứng, đứng nguyên một chỗ không có nói
thêm gì.

Chợt thấy
Phượng Cô lại nói: “Nghĩ xem muốn thưởng cái gì?”

Vãn Thanh ngẩng
đầu, vốn định nói không cần, vì căn bản nàng không muốn nhận thị tình của hắn,
chỉ là ánh mắt lại lướt qua tên thị vệ kia.

Trong lòng
không đành lòng, vì vậy nói: “Thiếp thân hi vọng Gia có thể an trí tốt cho tên
thị vệ bị thương kia.”

Trong xe Phượng
Cô nghe đến những lời này, mặt biến sắc lạnh lùng, mắt lóe lên giận dữ, hắn khó
khăn lắm mới có hảo tâm tình thưởng cho nàng, ai ngờ nàng lại đem chuyện xin
cứu tên thị vệ ra để xin với hắn.

Thanh âm khinh
lãnh truyền ra: “Lãnh Sâm, an bài tên thị vệ kia về Song phúc trấn. Những người
khác khởi trình.”

Mặc dù Phượng
Cô ngữ khí bất hảo, nhưng tên thị vệ kia được trị thương, Vãn Thanh vô cùng vui
mừng.

Nàng vốn tâm
địa Bồ tát, thấy một người máu chảy đầm đìa như thế trước mắt, muốn nàng ngồi
yên là không thể được.

Chương 40: Bão được mập mờ

Qua một hồi
biến động, tất cả tựa hồ quay trở lại sự yên bình như ban đầu.

Hơn mười ngày
qua, tất cả song êm gió lặng, không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì.

Nàng cùng
Phượng Cô từ hôm đó dường như có chung một suy nghĩ nào đó, không hề phát sinh
một vấn đề gì thêm, hắn cũng không hề làm khó dễ thêm cho nàng, nàng cũng một
mực tận lực tránh né mọi việc phải tiếp xúc với hắn.

Không có Song
Nhi bên cạnh nhất thời chưa quen được, mặc dù Hồng thư hết sức tỉ mỉ chăm sóc
nhưng thật sự vẫn có cảm giác thiếu một phần thân thiết. Dù sao Song Nhi theo
hầu bên nàng cũng đã mười mấy năm, hằng ngày luôn vui cười bên nhau, là điều
thật hạnh phúc.

Kéo màn xe lên
nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Rất đẹp, vạn
vật tỏa sắc, núi non xanh biếc, yên bình thanh tĩnh, không có bất cứ điều gì tư
nhiễu, không buồn không lo, trái lại rất hợp cho việc du sơn ngoạn thủy.

Đáng tiếc, ngày
vui ngắn chẳng tầy gang.

Đang lúc nàng
ngắm cảnh núi non, vượn hót thì có tiếng cười vọng qua, nàng sợ rằng lại có
phiền phức.

Những ngày qua
nàng không dám suy nghĩ chuyện này, đã hơn mười ngày, hắn không nên tới, ai
biết hắn nghĩ thế nào lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Bất quá hắn
thật kiêu ngạo, dám thể hiện là mình đang ở phía sườn núi, hoàn toàn không sợ
chết.

Nhìn qua hai
phía tả hữu, hai người thị vệ đi bên tựa hồ không hề phát hiện ra điểm gì bất
thường.

Nàng tự cười
mình, bản thân chắc là nhìn thấy ảo giác.

Nhưng nàng nghĩ
lại, rõ ràng không phải là ảo giác.

Nhưng lần này
Hồng Thư đang bên nàng, nếu hắn muốn bắt nàng đi thì sẽ không dễ dàng vậy.

Nghĩ đến đây
chợt thấy tiếng hô hoán của thị vệ phía trước, có lẽ có chuyện gì xảy ra, xe
ngựa cũng chợt ngừng lại.

Lòng nàng, cùng
với cú xóc nảy xe nàng một phen chấn động, mí mắt giật liên hồi.

Biết lại có
chuyện, nàng hé rèm che, không hiểu giữa đường tại sao lại có một tảng đá lớn
ngăn trở lối đi.

Không quá lớn
nhưng cũng đủ gây khó dễ cho xe ngựa đi qua.

Nhưng xử lý
được cũng không phải là chuyện đơn giản, bởi vì hai bên sườn dốc, về căn bản
không biết dời tảng đá đi bằng cách nào.

Chỉ thấy Lãnh
Sâm là lẳng lặng đứng ở phía xa, sau đó nói: “Đá vụn.”

Vài tên thị vệ
phi thân từ trên ngựa xuống, vận lực trong tay, trong tay bọn họ ngưng tụ lại một
vòng diệu quang.

“Hống” lớn một
tiếng, bốn người nhất tề hướng tay về phía tảng đá lớn dùng sức đẩy, tảng đá
lớn dần di chuyển rồi bay là là đất.

Vãn Thanh vô
cùng ngạc nhiên, nàng rất cảm thán trước loại nội công ảo diệu thần kỳ này.
Nhìn tảng đá bay lên thập phần quỷ dị.

Tinh thần bừng
tỉnh, trong nháy mắt, tảng đá đã vỡ vụn ra.

Giờ cũng đã quá
trưa, chỗ này rừng núi sương mù, mà chói mắt phi thường, giống như có độc khiến
người ta không thể chịu nổi phải nhắm mắt lại.

Không rõ thế
nào, tay nàng bất giác hướng về phía Hồng Thư nắm lấy.

Ngón tay thon
dài, hơn nữa lại thập phần cường hữu, thủ chưởng, có một cái bao dày đủ bao
trọn bàn tay nhỏ bé của nàng.

Không đúng,
nàng kinh hãi hất tay ra.

Đột nhiên bị
kéo lại, cả người nàng suy chuyển.

Sương mù dày đặc,
nàng vừa cảm thấy thân thể động đậy đã bị người mang xa khỏi đoàn xe.

Nàng cảm thấy
mùi hương xa lạ mà quen thuộc - tùng thảo vị.

Nàng bất giác
khẽ thở dài, không nghĩ tới một vòng lại bị hắn bắt đi.

Thật không biết
nên nói cái gì mới phải?

Nên khen hắn
thâu thuật lợi hại hay nên nói rằng Phượng Cô khả năng cảnh giác quá kém đây?

Không biết vì
sao, nàng hội suy nghĩ được, hai lần bị Tà Phong bắt đi, đều thập phần kỳ quái.
Đội thị vệ không hề hay biết, trong khi thường ngày, họ canh giữ vô cùng nghiêm
ngặt.

Nàng có cảm
giác như bọn họ để cho nàng bị người ta bắt đi.

Bởi vì vừa
xong, cả đội thị vệ không có một người nào đuổi theo.

Cho là họ không
hề phát hiện ra đi, nhưng không thể có khả năng như thế, nhưng bản thân nàng
nhất thời không đoán ra được nguyên nhân đó.

Nàng mở đôi mắt
xinh đẹp mang theo vài phần tức giận, trừng mắt hướng qua Tà Phong: “Ngươi là
âm hồn phải không…”

Lời nói nửa
chừng bị ngắt bởi nàng bị Tà Phong đột ngột ôm trọn trong ngực hắn.

Tư thế mập mờ…
không rõ.

Trên mặt nàng
nóng rần, đỏ bừng.

“Sao lại là âm
hồn bất tán đây? Khó nghe quá! Chúng ta đây nên gọi là hữu duyên thiên lý năng
tương ngộ!” Khuôn mặt Tà Phong tươi cười nói, ánh mắt tinh quái nhìn về phía
Vãn Thanh.

Trên mặt nàng
là một màu hồng phấn, càng lúc càng nóng, thân thể cứng ngắt, trong mắt tỏa ra
vẻ kỳ lạ.

Hắn cho rằng
thân thể nàng không khỏe liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lời vừa mới
dứt, Vãn Thanh liền thét lên: “Buông!” Mặt nàng lộ rõ vẻ thẹn thùng. Cả người
kiều diễm như xuân hoa, trông cực kỳ mỹ lệ.

Tà Phong bất
giác nhìn tư thế của hai người bọn họ.

Hắn cũng “Hống”
lên một tiếng, mặt đỏ bừng.

Hắn không
phải cố ý a!

Hắn chưa
từng có ôm qua nữ tử, chỉ là mới rồi thuận tay lôi nàng liền kéo vào trong
lòng, chưa kịp ngẫm lại liền ôm nàng phi nước đại.

Lúc này đây
hắn mới thấy bộ dạng lúc này của hai người thật ám muội.

Trong lòng
nghĩ sao phản ứng vậy, nghe nàng thét buông hắn liền buông tay ra, quên mất bản
thân lúc này đang khinh công bay giữa không trung.

Vãn Thanh cả
thân rơi thẳng tắp xuống đất.

Tà Phong
hoảng mình vội hướng theo kéo Vãn Thanh lại nhưng không kịp khinh công, vô
phương cứu.

Cả hai người
cứ thế rơi thẳng xuống đất.

Vì tránh cho
Vãn Thanh ngã bị thương, hắn ôm lấy Vãn Thanh rồi quay người xuống dưới, cuối
cùng Vãn Thanh ngã trên thân người của hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3