Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 07 - 08

Chương 7

Anh thích em

Khi những tia nắng đã rọi sáng khắp căn phòng, Hiểu Đồng
cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này. Sự mệt
mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh Hiểu Đồng vẫn không tài nào mở mắt ra
được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.

Cô đang nằm trên một chiếc giường êm ái, chiếc chăn đắp
trên mình cô thật mềm mại. Hiểu Đồng cảm nhận được hơi thở ấm áp đang gần bên
mình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở đây rất lâu. Bàn
tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô, khiến trái tim cô run nhè nhẹ
như những điệu nhạc trầm lắng. Cả người Hiểu Đồng thấy nóng lên với những cảm
giác lạ này, cô bèn mở mắt.

Người đầu tiên cô thấy là Vĩnh Phong, anh đang nhìn cô,
vẫn cái nhìn khiến cô bối rối. Hiểu Đồng cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm xung quanh.
Một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồi nhỏ của cô,
nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Vĩnh Phong.

- Tỉnh rồi à? - Giọng hơi khàn khàn, Vĩnh Phong hỏi.

- Sao em lại ở đây?

Nhưng Vĩnh Phong không trả lời mà ân
cần hỏi:

- Em đói không? Ăn chút cháo nha?

- Không cần. - Hiểu Đồng bật dậy,
định bước xuống nhưng cô đã không còn sức nữa rồi. Cô suýt chút nữa lại ngã nếu
Vĩnh Phong không kịp giữ lấy cô. Cậu đặt cô nằm xuống giường.

- Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ
bị cảm nhẹ và kiệt sức do đói thôi! Sao em lại bỏ đói mình chứ? - Vĩnh Phong
nhìn cô, cậu cảm thấy đau lòng.

Chợt nhớ ra bé Đường vẫn đợi cô ở
nhà, Hiểu Đồng hoảng hốt:

- Bé Đường...

Nhưng Vĩnh Phong đã giữ chặt cô trấn
an:

- Yên tâm đi, Đình Ân đã đến nhà em
chăm sóc cho bé Đường rồi. Việc của em là tĩnh dưỡng cho khỏe lại.

Cậu với tay lấy tô cháo còn bốc khói
trên bàn đưa đến trước mặt cô. Nhưng Hiểu Đồng làm gì còn đủ sức để cầm nó. Cô
định nói không cần thì thấy Vĩnh Phong đã múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi
rất cẩn thận rồi đút cho cô ăn. Hiểu Đồng bị ánh mắt của cậu nhìn nên không thể
chối từ. Cô ngoan ngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường Hiểu Đồng
không thể nào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua cô đã không ăn gì, nếu để trước mặt
cô một con bò, chắc cô cũng sẽ ăn hết.

Vĩnh Phong nhìn thấy Hiểu Đồng ăn
hết tô cháo cảm thấy hài lòng:

- Ăn nữa không?

Hiểu Đồng lắc đầu. Dường như cô đã
có chút sức lực. Chợt Hiểu Đồng nhìn xuống người mình, cô đang bận một bộ đồ
ngủ của con trai, cô hoảng hốt giở tấm chăn ra nhìn. Đúng là cô đang bận một bộ
pijama của nam, bộ đồ ngủ của Vĩnh Phong.

Làm như không có gì xảy ra trước
thái độ hốt hoảng của cô, Vĩnh Phong nói:

- Vì không có đồ nữ nên đành lấy đồ
của anh thay cho em. Bộ đồ cũ có nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái.

Chuyện này thì cô hiểu, nhưng cái
chính là ai thay cho cô? Lần trước đến đây, anh chỉ có một mình, vậy thì người
thay cho cô chính là anh. Nghĩ đến đây Hiểu Đồng đỏ hết cả mặt.

Vĩnh Phong mỉm cười trêu ghẹo:

- Yên tâm đi. Anh vẫn chưa “làm gì”
em đâu.

Câu nói này khiến cô cảm thấy nhẹ
nhõm nhưng cũng khiến cô xấu hổ ngượng ngùng. Cô cúi đầu xuống để che giấu
khuôn mặt đỏ hồng của mình. Vĩnh Phong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào
mắt cô. Trái tim Hiểu Đồng như muốn ngừng đập, cô hiểu rằng mình không tài nào
thoát ra được ánh mắt này. Khuôn mặt cực kì quyến rũ của Vĩnh Phong đang dần
dần tiến sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng.

“Cốc... cốc...”

- Cậu Phong, có cậu Thế Nam đến
chơi.

Tiếng một người phụ nữ vang lên sau
cánh cửa. Nhờ vậy Hiểu Đồng mới thoát ra khỏi sức hút của Vĩnh Phong. Vĩnh
Phong thở dài, đứng lên mở cửa và căn dặn:

- Thím vào giúp cô ấy thay đồ giùm
cháu!

Người phụ nữ “dạ” một tiếng rồi đi
vào. Bà nhìn Hiểu Đồng ân cần hỏi:

- Cháu sao rồi?

- Cám ơn bác, cháu khỏe rồi.

- Để bác giúp cháu thay đồ.

- Dạ không cần đâu. Cháu tự làm
được.

- Đừng ngại. Cậu Phong đã dặn dò,
tôi không dám trái ý. Cô làm vậy khiến tôi khó xử. - Bà vội đến bên cạnh Hiểu
Đồng sắp xếp lại chăn cho ngay ngắn. Rồi cầm đồ đến cho cô thay.

- Hôm qua là bác giúp cháu thay đồ
à?

- Đúng vậy. Tôi cũng ngạc nhiên lắm!
Tôi chưa bao giờ thấy cậu Phong dắt về một cô gái nào. Cháu là người đầu tiên.
- Bà nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hiểu Đồng cười nói tiếp: - Tôi ở gần cậu Phong
từ nhỏ đến lớn nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu như bây giờ. Cả đêm qua cậu ấy ở
đây chăm sóc cho cháu. Sáng nay còn dậy nấu cháo nữa chứ. Tôi suýt chút đứng
tim vì chưa bao giờ thấy cảnh này. Cậu ấy chắc là yêu cháu lắm!

- Cháu với anh ấy chỉ là tình cờ
quen nhau thôi!

Bà nhìn Hiểu Đồng ngạc nhiên.

- Ồ vậy sao? Nhưng tôi thấy cậu ấy
lo cho cháu lắm!

Vĩnh Phong bước xuống lầu đã thấy Thế Nam ngồi
trên ghế ung dung đọc báo.

- Sao mới sáng sớm cậu lại đến đây?
- Vĩnh Phong hỏi.

- Đến cho biết thôi! Cậu dọn đến đây
đã mấy ngày rồi mà mình vẫn chưa đến nên... - Thế Nam gập tờ báo lại trả lời
Vĩnh Phong, cậu đưa mắt nhìn lên lầu. Thấy thế Vĩnh Phong mỉm cười trêu:

- Quan tâm người ta nên đến xem thì
cứ nhận đi còn viện cớ này cớ nọ.

Thế Nam cười nói:

- Biết vậy sao cậu còn hỏi đố mình.
Cô ấy sao rồi?

- Đã đỡ nhiều rồi.

Có tiếng bước chân đi xuống lầu, cả
hai lập tức quay đầu lại. Hiểu Đồng mặc chiếc váy màu xanh lá cây của nhà
thiết kế nổi tiếng khiến cho cô càng xinh đẹp hơn. Trái tim của hai chàng trai
lỗi nhịp cùng lúc.

Dù Thế Nam và Vĩnh Phong ngăn cản
nhưng Hiểu Đồng vẫn nhất quyết đến quán bar. Cô không muốn lão béo vốn không ưa
cô có cớ trừ hết lương tháng của mình.

Cô ngập ngừng nói với Vĩnh Phong khi
cậu đưa cô về nhà:

- Em về nhà thay đồ sẽ gởi trả lại
anh bộ váy này.

- Không cần trả, em cứ giữ lại đi! -
Vĩnh Phong từ chối.

- Nhưng bộ đồ mắc tiền như vậy, em
không thể nhận không của anh được.

- Vậy thì đừng bao giờ để mình bị
bệnh nữa coi như đã trả công cho anh rồi.

Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.

Khi Hiểu Đồng vừa vào quán đã nghe
tiếng la hét ầm ĩ. Cô vội chạy vào xem. Lão béo đang quỳ mọp dưới đất khóc lóc
năn nỉ:

- Cậu Nam, tôi biết tôi sai rồi. Tôi
sẽ sửa mà, cậu cho tôi một cơ hội đi. Xin cậu đừng đuổi việc tôi.

Hiểu Đồng đến bên cạnh Đình Ân hỏi
nhỏ:

- Chuyện gì vậy?

Đình Ân đắc chí nói:

- Ha ha... lão béo kì này nguy rồi.
Thì ra quán bar này là của gia đình anh Thế Nam. Lão béo đắc tội nên bây giờ bị
đuổi việc, xem lão còn dám ra oai nữa không.

Lão béo lết tới ôm lấy chân của Vĩnh
Phong:

- Cậu Phong, cậu là bạn thân của cậu
Nam, xin cậu mở lời nói giúp tôi được không. Tôi còn cha mẹ già, vợ và các con
nhỏ. Họ đều trông cậy ở mình tôi. Tôi xin cậu đừng đuổi việc tôi!

Vĩnh Phong hất mạnh chân làm lão té
ngã:

- Tránh ra, chuyện của ông không
liên quan đến tôi.

Lão béo ngã nhào ra sau, ngay dưới
chân Hiểu Đồng, lão vừa nhìn thấy Hiểu Đồng thì mừng rỡ vội cầm lấy tay cô.

- Xin cháu hãy nể tình bác với ba
cháu là bạn, hãy nói giúp bác một tiếng đi.

Hiểu Đồng chưa kịp phản ửng gì thì Đình Ân vội
kéo cô lùi ra sau.

- Vậy lúc ông đuổi bạn ấy và mẹ bạn
ấy ra khỏi nhà của họ, ông có nghĩ tình bạn giữa ông và ba bạn ấy không? Bạn ấy
chỉ mới hơn mười tuổi, một món đồ ông cũng không cho họ đem theo. Ông nghĩ xem,
mẹ con bạn ấy đã khổ sở thế nào khi ra đi với hai bàn tay trắng. Giúp ông còn
khuya. Cậu đừng để ý đến lời của ông ấy!

- Không, không, xin cháu, bác biết
mình sai rồi. Bác cũng đã rất hối hận, cháu xem vì vậy mà bác mới nhận cháu vào
đây làm.

Đình Ân tức giận mắng:

- Ông thử hỏi xem có ngày nào mà bạn
ấy không lo lắng bị ông trừ lương không. Cả con chó cũng không bị ông đối xử
như thế.

- Bác sai rồi. Xin cháu hãy nói giúp
giùm bác! Chỉ lần này thôi, bác và cả nhà bác sẽ đội ơn cháu. Nếu bây giờ bị
đuổi thì cả nhà bác sẽ sống ra sao.

Hiểu Đồng nhìn người đàn ông trước
mặt mình, trông ông ta thật khốn khổ. Cô vẫn nhớ như in, ngày ba cô mất, ông đã
nhẫn tâm đuổi mẹ con cô ra chính căn nhà của cô. Ngày trước, ông và ba cô cùng
nhau mở nhà máy, chẳng may nhà máy bị cháy, rồi sau đó ba cô mất, ông ta cho
người đến đòi nợ rồi siết nhà. Lúc đó trông ông thật cao sang hợm hĩnh. Còn bây
giờ trông ông thật thấp hèn.

- Xin lỗi bác, không phải cháu không
chịu giúp bác. Mà là cháu không thể giúp được.

Ông ta quỳ dưới chân cô nắm lấy tay
cô cầu xin.

- Cháu giúp được mà, chỉ cần cháu
nói một tiếng thôi! Chẳng phải cháu là bạn gái của cậu Phong hay sao?

Hiểu Đồng bối rối nhìn Vĩnh Phong và
Thế Nam. Cô vội rụt tay lại:

- Cháu không phải là bạn gái của
Vĩnh Phong. Anh ấy chỉ muốn giúp cháu thoát khỏi giám đốc Vương nên mới nói thế
thôi! Nếu là người khác, anh ấy cũng sẽ giúp thôi! - Cô nói mà không dám nhìn
thẳng vào Vĩnh Phong. - Cháu xin lỗi, cháu không thể giúp bác được.

Vĩnh Phong nhìn cô bằng ánh mắt thất
vọng. Cô ấy nghĩ cậu sẽ sẵn sàng giúp đỡ dù người đó không phải là cô ư. Cô
thật sự không hiểu tấm lòng của cậu sao?

Giám đốc Giang tuyệt vọng nói:

- Rõ ràng là cậu Nam đuổi bác vì
cháu. Vậy là cậu ấy thích cháu, xin cháu hãy nói cậu ấy giúp bác.

Lão béo càng nói, càng khiến Hiểu
Đồng bối rối. Cô sợ hãi nhìn Thế Nam, làm sao anh ấy lại thích cô được chứ.

Hiểu Đồng muốn phủ nhận sự thật này,
cô hiểu rõ Thế Nam thích cô. Đã bao lần cô thấy ánh mắt say đắm anh dành cho
mình nhưng cô luôn lẩn tránh, tìm cách phủ nhận nó.

- Không có chuyện đó đâu.

- Vậy là cháu nhất quyết không chịu
giúp bác sao?

- Xin lỗi, bác nên tìm người khác.

Lão béo đứng dậy, ánh mắt gian xảo
nhìn Hiểu Đồng:

- Nếu cháu đã tuyệt tình như vậy thì
đừng trách tại sao bác đây lại tuyệt nghĩa. Đứa em gái của cháu năm nay lên bốn
tuổi phải không?

- Ý bác là sao?

- Cháu hiểu ý bác mà đúng không?
Chẳng phải bác đã bán căn nhà của cháu sao?

Hiểu Đồng tức giận, cô nắm chặt tay
lại nhìn giám đốc Giang căm hận.

- Ông... Nếu như ông dám làm hại bé
Đường, tôi sẽ không tha cho ông. Dù có chết tôi cũng không tha cho ông đâu. Cút
đi... Tôi không muốn gặp mặt ông nữa.

- Được lắm, tụi mày cứ chờ đó. Tao
sẽ không tha cho tụi bây. - Lão tức giận bỏ đi, sau khi buông một câu đe dọa.

Vốn còn yếu trong người, Hiểu Đồng
cảm thấy toàn thân run rẩy, cô không còn sức để đứng nữa, cô khụy xuống nhưng
Đình Khiêm và Đình Ân đã đỡ lấy cô.

Cô ôm chầm lấy Đình Khiêm khóc, chưa
bao giờ cô khóc nhiều như thế.

- Em phải làm sao đây, em sợ mình sẽ
ngã mất. Mẹ em và bé Đường sẽ ra sao?

Đình Khiêm vỗ vai Hiểu Đồng an ủi:

- Em chỉ là một cô bé mười chín
tuổi, không cần phải ôm tất cả mọi thứ vào mình như thế!

Vĩnh Phong và Thế Nam cảm thấy vô
cùng đau khổ khi nhìn cô khóc, có chuyện gì xảy ra mà khiến cho một cô gái cứng
rắn như cô lại khóc trước mặt người lạ như thế kia.

Đình Khiêm được lên làm giám đốc,
mọi người ai cũng vui mừng. Không còn lão béo ở đây mắng chửi, mọi người thấy
tâm trạng thoải mái hơn. Hiểu Đồng lại khoác lên mình bộ mặt lạnh lùng nhưng
khuôn mặt xinh đẹp của cô dường như xanh xao, mệt mỏi.

Vẫn như thường lệ, băng nhóm của
Vĩnh Phong lại tụ tập ở bar.

- Anh Phong, ngày mai chúng ta đua đi. Đã lâu rồi chúng
ta không đua. - Quốc Bảo gợi ý.

- Đúng đó, ở bar hoài cũng chán.
Cũng phải để xe chúng ta được tự do một bữa chứ, thế nào? - Một anh chàng hất
đầu hỏi.

- Mình không có ý kiến. - Thế Nam
nhún vai nói.

- Ok. - Vĩnh Phong gật đầu.

Cả bọn đưa chai bia lên cụng ăn
mừng.

Một cô gái ăn mặc khá sexy, trang
phục tông đen, toàn thân tỏa ra mùi nước hoa quyến rũ. Cô tiến lại gần bàn của
Vĩnh Phong:

- Hello! Lâu quá không gặp, mọi
người khỏe không?

Mọi người đều sững sờ ngạc nhiên
nhìn cô gái.

- Chào người đẹp, lâu quá không gặp.

- Em về khi nào? - Thế Nam hỏi cô.

- Em mới về. - Cô tươi cười trả lời.

Cô sà ngay vào người Vĩnh Phong nũng
nịu nói:

- Người ta nhớ anh nên mới trở về,
vậy mà anh cũng không thèm chào người ta một tiếng nữa. Đúng là người lạnh lùng
mà!

Chẳng để cho Vĩnh Phong kịp phản ứng
gì, cô ôm chầm hôn lấy cậu. Vừa lúc Hiểu Đồng bưng rượu đến. Cô đặt rượu xuống
rồi quay đi, nghe trong tim có cái gì đang thắt lại.

Hiểu Đồng mệt mỏi về tới nhà, một
bóng người giữ chặt lấy cô. Hơi thở đầy mùi rượu của Vĩnh Phong phả lên mặt.

- Cô ấy là bạn từ nhỏ của bọn anh.
Anh và cô ấy không có gì hết.

Hiểu Đồng đẩy mạnh Vĩnh Phong ra. Cô
lạnh lùng nói:

- Liên quan gì đến tôi. Anh không
cần giải thích mối quan hệ của anh và cô ấy.

Hiểu Đồng mở cửa bước vào nhà.

- Anh thích em.

Vĩnh Phong nói trong hơi thở, lần
đầu tiên cậu bày tỏ với một cô gái.

- Xin lỗi nhưng em không thể tiếp
nhận được.

Cô lạnh lùng bước vào nhà đóng sầm
cửa lại, bỏ mặc Vĩnh Phong bên ngoài với tâm trạng đau khổ tan nát.

Chương 8

Nỗi nhớ đầy vơi

Đã hai ngày qua đi, Vĩnh Phong không thấy Hiểu
Đồng đến làm việc ở quán bar. Cả Đình Ân cũng không đến. Cậu đã đợi ở đây hai
ngày, có chuyện gì xảy ra với cô ấy? Chẳng lẽ cô đang tránh cậu hay cô thật sự
ghét cậu? Cậu đã đến nhà trọ của cô tìm nhưng chủ nhà nói họ đã dọn đi rồi.

Nếu
như cậu không tham gia cuộc đua xe đó thì có lẽ giờ này cậu đã không mất cô ấy.
Cảm giác mất mát một thứ rất quan trọng với mình thật đau đớn. Vẻ mặt buồn rầu
của Vĩnh Phong không qua mắt được mọi người dù rằng cậu vẫn lạnh lùng như trước.

Thằng
nhóc Quốc Bảo vẫn là một tên lắm chuyện. Nó rất thương Vĩnh Phong và kính trọng
cậu như một người anh trai. Tâm sự của Vĩnh Phong và Thế Nam lẽ nào nó lại
không hiểu được.

Quốc
Bảo giơ tay gọi một cô tiếp viên đến. Cậu làm bộ hỏi:

-
Bảo Lam hôm nay có đi làm không vậy em?

-
Dạ có. Anh cần gì sao?

-
Gọi Bảo Lam đến đây gặp anh được không?

-
Anh chờ một chút. Để em đi gọi.

Một
cô gái da ngăm ngăm có vẻ lớn tuổi tiến đến, trên ngực cô là bảng tên Bảo Lam.

-
Các cậu cho gọi tôi có chuyện gì không?

-
Chúng tôi không gọi chị. Chúng tôi gọi cô Bảo Lam khác cơ.

-
Ở quán bar này chỉ có một mình tôi là Bảo Lam thôi! Không còn ai khác nữa.

Mọi
người rất ngạc nhiên khi nghe cô gái trả lời như vậy. Quốc Bảo vội hỏi:

-
Vậy cô gái hay đi chung với cái cô tên Đình Ân đó là ai?

-
Cô ấy là bạn của Đình Ân. Thật ra vì vừa rồi gia đình tôi có chuyện phải tạm
nghỉ nên cô ấy mới đến đây làm thế thôi!

-
Vậy cô ấy tên gì?

-
Cái này tôi cũng không rõ nữa. Nếu muốn biết thì hãy hỏi Đình Khiêm, vì anh ấy
là người đã nhận hai cô ấy vào làm.

-
Gọi Đình Khiêm cho tôi! - Thế Nam ra lệnh.

Lát
sau, Đình Khiêm đi ra. Vĩnh Phong đã hất mặt hỏi ngay:

-
Cô ấy hiện giờ ở đâu?

Đình
Khiêm giả bộ ngạc nhiên hỏi:

- Cậu hỏi ai?

- Là cô ấy. Bạn của
em gái anh.

Đình Khiêm trả lời
dứt khoát như thể cậu đang chờ câu hỏi này và có câu trả lời ngay tức khắc:

- Xin lỗi, tôi cũng
không biết hiện giờ cô ấy ở đâu cả.

- Em gái anh có biết
không? - Thế Nam hỏi, cậu cảm thấy Đình Khiêm đang giả bộ.

Nhưng Đình Khiêm vẫn
một mực giả vờ.

- Em gái tôi cũng
không biết.

Vĩnh Phong nhìn
Đình Khiêm một cách ngờ vực.

- Anh cho chúng tôi
là đồ ngốc sao. Chẳng phải tình cảm của hai anh em anh và cô ấy rất tốt. Sao lại
không biết cô ấy dọn đi đâu.

Anh chàng Tuấn
barterner nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi bàn của Vĩnh Phong. Vẻ mặt anh ta sốt
ruột lo lắng. Đình Khiêm né tránh cái nhìn sắc bén của Vĩnh Phong, cậu biết
không thể tiếp tục nói dối nữa.

- Xin lỗi cậu! Tôi
không thể nói cho cậu biết cô ấy ở đâu, tôi coi cô ấy như em gái nên càng không
thể tiết lộ nơi ở của cô ấy được. Cô ấy cũng không muốn có bất kì quan hệ nào với
các cậu cả. Tôi xin các cậu đừng đùa giỡn với con bé nữa.

Vĩnh
Phong tức giận quát:

-
Anh cho rằng bọn tôi đang đùa giỡn với cô ấy ư?

-
Anh không sợ bị đuổi việc hay sao. Anh thấy đó, giám đốc Giang làm việc đã bao
nhiêu năm ở đây tôi vẫn có thể đuổi việc thì với anh là chuyện nhỏ. - Thế Nam
đe dọa.

-
Cô ấy sẽ nghĩ sao nếu cậu đuổi việc tôi? - Đình Khiêm mỉm cười nói. - Nếu cậu
đuổi việc tôi, tôi sẽ đi tìm việc khác, còn cô ấy là em gái tôi cho nên một khi
cô ấy không muốn nói, tôi cũng không nói.

Thế
Nam tái mặt khi nghe Đình Khiêm trả lời, cậu thở dài nói:

-
Thôi được rồi, anh đi làm việc đi!

-
Tôi xin phép. - Đình Khiêm vội vã bước đi, thật ra nãy giờ cậu cũng sợ hãi
toát mồ hôi.

Vĩnh
Phong đập bàn nói:

-
Gọi điện thoại cho bọn thằng Du, nói với tụi nó hôm nay đua...

Cậu
và mọi người đều đứng dậy ra về.

Đi
ngang qua quầy rượu, Tuấn barterner đã chặn họ lại.

-
Cậu Nam, tôi không thể nói với cậu cô ấy ở đâu. Điều tôi có thể nói là: Cô ấy
là sinh viên. Cô ấy đã dọn đến gần trường để tiện đi học. Tôi chỉ có thể nói bấy
nhiêu thôi!


ấy là sinh viên, lần đầu tiên gặp cô ở quán bar, cô đeo chiếc ba lô màu đen,
Vĩnh Phong đã nghĩ cô là một sinh viên. Nhưng cô học ở trường nào trong khi có
hàng trăm trường đại học ở thành phố này.

***

-
Chuẩn bị... xuất phát.

Tiếng
còi vừa huýt lên thì năm chiếc xe lao đi với vận tốc chóng mặt. Những người ở lại
hò hét cổ vũ ầm ĩ.

Vĩnh
Phong rất thích cảm giác của tốc độ, nó khiến cậu quên đi mọi buồn phiền. Mỗi
khi có chuyện buồn cậu đều tìm đến đua xe để xua đi sự buồn phiền của mình. Chiếc
xe của Vĩnh Phong đang đứng đầu, cậu đã vượt qua các đối thủ khá xa.

Cậu
đang đi trên con đường mà cậu đã gặp cô ấy. Hình ảnh của Hiểu Đồng cứ tràn ngập
trong tâm trí của cậu. Cậu nhớ từng nụ cười, vẻ tinh nghịch của cô khi trêu cậu,
vẻ lạnh lùng ngụy tạo của cô, sự dịu dàng chăm sóc của cô với bé Đường... tất cả
mọi hình ảnh như một thước phim lần lượt được chiếu.

Cảm giác nhớ nhung này chính là yêu. Cậu đã
yêu cô ấy rồi, đây không phải là ngộ nhận. Cảm giác thoải mái mà tốc độ đem đến
cho cậu không thể đẩy lùi hình bóng của cô ấy.

Một
thùng rác đang nằm chắn ngang đường. Không được rồi, cậu không thể tránh nó vì
tốc độ quá nhanh.

“Kétttttttttttt...”

“Rầm...”

Xe
của Vĩnh Phong lao vào thùng rác, đẩy nó đi một đoạn dài trước khi ngã xuống. Đầu
đập mạnh xuống đất, Vĩnh Phong có một cảm giác mơ hồ trước khi ngất xỉu.

Vĩnh
Phong nằm ở bệnh viện đã một tuần lễ rồi. Ba mẹ cậu chỉ đến thăm cậu có một lần
rồi lại tất bật bay đi nước ngoài, đối với họ công việc còn quan trọng hơn. Chỉ
có người giúp việc chăm nom cho cậu. Phòng của Vĩnh Phong là phòng đặc biệt, đầy
đủ tiện nghi, rất yên tĩnh nhưng chính sự yên tĩnh này lại khiến nỗi cô đơn của
Vĩnh Phong kéo dài hơn.

Cánh
cửa phòng bật ra, Thế Nam tiến vào trách:

-
Sao cậu lại không cho bác sĩ điều trị. Cũng không chịu uống thuốc, cậu muốn chết
à?

-
Mình muốn yên tĩnh nhưng họ cứ đến làm phiền hoài. - Vĩnh Phong lạnh nhạt nói.

-
Cũng may hôm đó cậu thắng kịp nếu không, không biết hậu quả sẽ ra sao. Cậu cũng
thật là, đã bảo đội mũ bảo hiểm mà không nghe. Cậu để đầu óc đi đâu mà không thấy
thùng rác trước mặt vậy?

-
Lúc đó... - Vĩnh Phong ngập ngừng nói. - Trong đầu mình chỉ nghĩ đến cô ấy.

-
Cậu yêu cô ấy rồi phải không?

-
Chắc vậy... Còn cậu?

-
Lần trước khi cậu hỏi mình, mình cũng không dám chắc, mình sợ chỉ là bị cô ấy
thu hút nhất thời thôi! Nhưng sau đó, càng ngày mình càng nghĩ đến cô ấy, cảm
thấy nhớ cô ấy. Mình biết mình đã yêu rồi.

-
Làm sao cậu biết cô ấy?

-
Có một lần mình va vào cô ấy, khi đó cô ấy đang cắm cúi đọc một quyển sách. Cô
ấy nhận lỗi về mình. Mình nhặt lại quyển sách và đưa cho cô ấy, cô ấy cười với
mình, nụ cười thật tươi khiến mình bị thu hút. Cô ấy không giống những cô gái
hay giả vờ xung quanh mình nên mình bắt đầu để ý. Nhưng sau đó thì không gặp lại
nữa. Mình cũng hơi thất vọng nhưng cũng không đau buồn gì. Rồi mình lại tình cờ
gặp lại cô ấy ở quán bar. Rất lạnh lùng không giống nụ cười khi lần đầu gặp. Cô
ấy không nhận ra mình... vậy là mình bắt đầu chú ý đến cô ấy... bây giờ thì...

-
Hai chúng ta cùng yêu một cô gái nhưng chẳng biết tí gì về cô ấy cả, ngay cả
tên thật cũng không biết, thật buồn cười. - Vĩnh Phong đau đớn nói.

-
Vì vậy cậu tự hành hạ mình không cho bác sĩ chữa bệnh?

-
Mình nhớ cô ấy...

-
Cậu không muốn gặp lại cô ấy à?

-
Làm sao gặp?

-
Cậu phải chữa trị cho mau hết bệnh rồi đến trường, sắp vào học rồi. Nhờ anh
chàng barterner kia mà mình nhớ hình như đã gặp cô bạn Đình Ân của cô ấy ở trường
của chúng ta. Không chừng cô ấy cũng là sinh viên trường mình.

-
Sao cậu lại nói với mình? Cậu nên giấu tình địch chứ!

-
Cái thằng này. Bởi vì chúng ta là bạn thân, mình sẽ cho cậu cơ hội cạnh tranh
công bằng.

Báo cáo nội dung xấu