Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 2) - Chương 35 - 36

Chương 35

Tới khách sạn Mercer là
ý của Oliver. Cậu không muốn dùng phòng mình hoặc
phòng Schuyler vì cho rằng sẽ thật kì cục nếu làm “chuyện đó” ở chính
nơi mà họ từng dành những khoảnh khắc của một thời “ngây thơ trong sáng” cùng
nhau đọc tạp chí hay xem tivi. Vì lẽ đó, cậu đã đặt một phòng tại khách sạn
trong trung tâm thành phố.

Oliver thuyết
phục Schuyler đi uống vài ly với cậu ở quầy bar đọc
sách (loại vừa phục vụ đồ uống vừa trưng bày sách cho khách mượn đọc
tại chỗ)
trước khi lên phòng.

- Cậu không uống cũng được
nhưng tớ thì chắc chắn cần một ly. - Cậu nói.

Schuyler kiên nhẫn
nhìn Oliver nốc hết ly Manhattan này đến ly khác. Cả hai không nói gì
nhiều. Quầy bar đọc sách chỉ mở cửa phục vụ những khách tới nghỉ ở
khách sạn. Hai người ngồi ở một góc riêng tư trong bar, vị khách duy nhất
còn lại trong bar lúc này là một ngôi sao điện ảnh đang tiếp chuyện
với phóng viên tạp chí ở đầu kia căn phòng. Ngôi sao điện ảnh gác chân lên ghế
bành và cười to quá mức, trong khi người phóng viên có vẻ lo lắng và rụt rè
trước ngôi sao lớn. Một máy ghi âm nhỏ màu bạc đặt trên bàn
uống cocktail giữa hai người họ.

- Được rồi, làm thôi.
- Oliver nói, gạt cái ly thứ ba đang uống dở sang một bên.

- Chúa ơi, trông cậu như thể
bị tớ đày ra mặt trận không bằng. - Schuyler nói khi họ đi về phía
thang máy.

Căn phòng một giường ngủ có
cảnh ban công lộng lẫy nhìn ra trung tâm thành phố, và được bài trí với nội
thất loại tối tân nhất: đồ đạc trong phòng làm bằng gỗ mun sẫm màu
hiệu Makassar, gối tựa, ôm các loại làm bằng len chế từ lông cừu, sàn
nhà lát gạch epoxy đen bóng loáng như gương soi, một quầy bar nho nhỏ
làm từ đá mã não, một chiếc tivi màn hình phẳng, và những bức tường thép không
gỉ trông có vẻ lãnh lẽo nhưng thực chất lại trơn phẳng và ấm áp, giống như bơ
vậy.

- Tuyệt.
- Schuyler nói khi ngồi ở mé chiếc giường cỡ đại,
còn Oliver thì ngồi ở mé đối diện.

- Cậu chắc là cậu muốn
điều này chứ? -Oliver hỏi, ngồi trong tư thế hướng người về phía trước,
hai tay ôm lấy mặt.

- Ollie, nếu tớ không
làm chuyện này, tớ sẽ rơi vào trạng thái hôn mê và không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Sáng nay tớ thậm chí còn không thể ra khỏi giường được.

Oliver nuốt nước bọt.

- Tớ ghét vì đã ép cậu
làm chuyện này, nhưng chỉ là, tớ không biết nữa, tớ không muốn lần đầu tiên của
tớ lại diễn ra với một người tớ thậm chí không quen biết, cậu hiểu chứ?
- Schuyler kể thêm cho cậu nghe chuyện xảy ra với Bliss lúc
ở Montserrat. - Và cậu là người bạn thân thiết nhất của tớ.

- Sky, cậu biết tớ có
thể làm mọi thứ vì cậu. Nhưng chuyện này chống lại Luật lệ.
Các Conduit không được phép trở thành thần linh quen thuộc của ma cà
rồng mà họ phục vụ. Chúng tớ buộc phải có thái độ khách quan. Và chuyện này
không thuộc phạm vi mối quan hệ giữa ma cà rồng và Conduit. Những chuyện
như Caerimonia chỉ làm cho mọi thứ rắc rối hơn thôi, cậu hiểu không?! - Oliver giải
thích.

Cách đây một
tuần, Schuyler lần đầu tiên ngỏ ý hỏi Oliver xem cậu có
đồng ý trở thành thần linh quen thuộc của cô không, cậu đã nói rằng cậu sẽ nghĩ
về điều đó. Ngày hôm sau, cậu không nhắc lại chuyện này,
và Schuyler cho rằng cậu quá lịch sự để nói “không” với cô, nên cậu
mới hành động như thể cô chưa từng hỏi cậu cái gì hết. Vài ngày tiếp theo trôi
qua, và cả hai vẫn không đả động gì đến nó. Schuyler bắt đầu nghĩ
rằng cô cần phải tìm cách khác. Nhưng sáng nay, cô tìm thấy một chiếc phong bì
nhét trong ngăn tủ của cô. Nó được gửi từ khách sạn Mercer, bên trong
có đựng một chiếc chìa khóa thẻ từ của một trong những căn phòng ở đó. “Hẹn gặp
cậu tối nay.” - Oliver đã viết như vậy trong thư.

Không
phải Schuyler không có những suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn về chuyện
này. Cô cũng ghét việc phải đẩy Oliver vào tình thế này lắm chứ,
nhưng cô cảm thấy mình không còn cách nào khác. Nếu cô phải có thần linh quen
thuộc thì ít ra, bỏ qua trò “chơi chữ”, đó cũng nên là người đã “quen thuộc”
với cô từ trước rồi. Và cô luôn cảm thấy bị hút về phía Oliver kể từ
lúc ở Venice trở về. Có lẽ đó chính là dấu hiệu cho thấy mọi việc đã được
an bài rồi. Và rằng chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra thôi.

- Ollie à, chỉ cần cậu
nói thôi thì chúng ta sẽ không làm chuyện này nữa, được chứ? -Schuyler đề
nghị, hai tay cô bám lấy thành giường, kéo căng mép tấm ga trải giường.

- OK. Vậy thì đừng làm
nữa. - Ngay tức khắc Oliver bật ra. Cậu thở dài rồi nằm phịch xuống
giường, xoa xoa tay trên tấm chăn lông vịt. Đôi chân dài của cậu vắt vẻo quá
mép giường nhưng toàn thân người hoàn toàn thẳng băng. Cậu nhắm mắt, như thể sự
tình quá mức chịu đựng của cậu, rồi cậu lại đưa hai tay ôm lấy mặt, như thể để
che giấu bản thân khỏi thứ gì đó.

- Cậu thực sự có ý vậy à?
- Schuyler hỏi lại với chút sợ hãi.

- Tớ không biết nữa. -
Tiếng Oliver rền rĩ vang lên sau hai bàn tay cậu, lúc này đã che phủ
hết cả mồm miệng cậu.

- Chỉ là, cậu biết đấy, tớ
sẽ thực sự cẩn thận, nếu cậu sợ, ý tớ là vậy. Cậu phải tin tưởng tớ. - Cô vẫn
ngồi thẳng đối diện với bức tường cửa sổ kính, trong khi Oliver nhìn
lên trần nhà.

- Tớ tin cậu mà.
- Oliver nói bằng tông giọng buồn bã, căng thẳng. - Tớ đã gửi gắm cả
cuộc đời mình cho cậu.

- Tớ biết việc này sẽ làm
thay đổi mối quan hệ của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn sẽ là bạn thân của nhau.
Chuyện này sẽ không thay đổi điều đó, đúng không? Ý tớ là, tớ vốn đã yêu mến
cậu rồi. - Schuylernói. Từng lời của cô đều là thật, cô rất quý
mến Oliver. Cô không thể tưởng tượng cuộc đời này sẽ ra sao nếu không
có cậu. Cô quay lại nhìn thẳng vào cậu. Oliver đã bỏ tay khỏi mặt và
mở hai mắt ra nhìn cô. Cô nhận ra cái cách mái tóc màu hạt dẻ của cậu ôm lấy
khuôn mặt điển trai, và cách cái cổ của cậu trông thật mời gọi bên dưới cổ áo
phông Oxford bẻ cao. - Cậu không yêu tớ sao? - Schuyler biết
mình đang gây sức ép lên Oliver, nhưng cô không đừng được. Cô cần cậu
nói “có” với cô. Nếu không thì... cô sẽ làm chuyện này với ai đây?

Oliver cố không đỏ mặt
và tránh nhìn vào mắt Schuyler. Cậu nâng người trở lại tư thế ngồi.

- Được rồi. - Cậu nói, giống
như đang nói với chính bản thân mình hơn là nói với Schuyler.

Schuyler tiến sát về
phía cậu và dựa vào người cậu, và chỉ bằng một vài chuyển động nho nhỏ, cô đã
ngồi trên đùi cậu.

- Ổn chứ?

- Cậu nặng lắm.
- Oliver trêu chọc, và mỉm cười với cô.

- Tớ không thế.

- Được rồi, thì cậu không
thế.

- Cậu dễ thương lắm ý, biết
không hả? Ý tớ là cậu thực sự rất dễ thương. Tại sao cậu dành nhiều thời gian
cho tớ thế? Cậu nên hẹn hò đi. Cô nói thản nhiên trong khi gạt mớ tóc mai ra
khỏi đôi mắt nâu vàng của cậu. Đó là đôi mắt ấm áp nhất, tốt bụng nhất mà cô
từng nhìn thấy, Schuyler nghĩ thầm. Cô luôn có cảm giác an toàn khi ở
bên Oliver.

- Ờ, tớ, hẹn hò.
- Oliver phá ra cười. Cậu quàng tay quanh eo Schuyler.

- Tại sao không chứ? Đó đâu
phải chuyện gì mới mẻ đâu.

- Hửm?
- Oliver hỏi lại.

- Ừm...

Schuyler chưa kịp nói
thì Oliver đã đặt một bàn tay ấm áp lên cằm cô và kéo cô về phía cậu.
Và rồi họ hôn nhau. Đầu tiên là những nụ hôn nhẹ nhàng, ngập ngừng mang tính
thăm dò, rồi tới những nụ hôn cuồng nhiệt hơn khi cả hai hé mở khuôn miệng.

- Mmm...
- Schuyler thở ra. Vậy nó là như thế này sao?
Hôn Oliver. Nó không giống bất cứ cảm giác gì mà cô từng tưởng tượng
ra. Nó tuyệt hơn thế. Như thể hai người sinh ra để dành cho nhau
vậy. Schuyler dấn người sát vào Oliver, còn Oliver lùa
tay vào tóc Schuyler. Chuyện này thật mới mẻ. Nó giống một bước
ngoặt. Rồi cô bắt đầu hôn cằm cậu, cổ cậu.

- Sky...

- Mmmm?

Đột
nhiên, Oliver đẩy cô ra, kéo tay cô đang quàng sau lưng cậu ra trước,
và nhanh chóng đẩy cô ra khỏi đùi cậu.

- Không. - Cậu nói, thở hổn
hển khó nhọc. Hai má cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

- Không ư?
- Schuyler hỏi lại, ra chiều không hiểu. Mọi chuyện đang diễn ra tốt
đẹp cơ mà. Tất cả đều đúng trình tự, phải vậy không nhỉ?

- Không.
- Oliver đứng dậy và bắt đầu bước lùi ra xa. - Nụ hôn Thần Thánh có
một ý nghĩa nhất định. Nó đã khiến mẹ cậu thành ra như vậy đó. Và cậu biết sao
không? Cậu sẽ phải đi tìm một con chuột lang khác làm thí nghiệm thôi. Tớ sẽ
không làm chuyện này chỉ vì bị ép buộc đâu.

- Ollie.

- Đừng, Schuyler.

Cậu chưa bao giờ gọi cô
là Schuyler trừ khi cậu thực sự tức giận. Schuyler đành giữ
im lặng.

- Tớ đi đây. Tớ không thể ở
với cậu. Cậu lúc này không phải là cậu nữa rồi. - Oliver nói, đoạn
mặc áo khoác và đóng sầm cửa phòng khi cậu lao như vũ bão ra ngoài màn đêm.

Chương 36

Tại một góc khuất nằm sâu
trong kho sách ngầm bên dưới Kho Lưu Trữ Lịch Sử, Mimi Force cúi gằm mặt
đọc một cuốn sách bọc da đã cũ. Đó chính là cuốn đã bị ba cô tịch thu vài tuần
trước. Người ta có thể giấu kín nó trong tủ khóa của Kho Lưu Trữ, nhưng chuyện
mò ra chiếc chìa khóa mở cánh tủ đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, và cũng
chẳng tốn nhiều sức lắm khi mà mấy ông bà thủ thư người trần mắt thịt kia không
phải là đối thủ của một ma cà rồng đang trong cơn giận dữ như cô.

Cuốn sách đang mở ra ở trang
cuối cùng, một trang giấy đen, in chữ màu mực xanh sáng rõ, cùng màu với dòng
máu đang chảy trong huyết quản của Mimi.

Kingsley Martin đứng
ngay cạnh cô, cả hai cùng đọc nhờ ánh sáng của cây nến duy nhất cạnh đó. Xung
quanh họ, những hàng giá sách và tủ sách cao tới hơn mét tám tưởng như kéo dài
tới vô tận đứng im lìm và khuất lấp trong bóng tối. Khu Lưu Trữ hiện có khoảng
mười triệu đầu sách. Đây là thư viện lớn nhất trên thế giới, chưa tính còn có
những kho chứa sách nằm sâu dưới lòng Manhattan, cách mặt đất tới mấy tầng nhà.
Không một ai dám chắc chiếc thang máy kiểu lồng treo đã gỉ sét, lung lay chạy
xuống sâu bên dưới tới bao xa nữa.

Hai người quyết định thực
hiện thần chú ở dưới chốn này. Câu thần chú buộc phải thực hiện ở “một nơi ẩn
chứa sức mạnh nguyên thủy”, và Kingsley đề xuất trụ sở đầu não của
gia tộc Máu Xanh - chính là Kho Lưu Trữ Lịch sử.

- Trong này nói chỉ có kẻ
nào có tâm trí giống nó mới có thể gọi nó ra. - Mimi nhắc lại thông tin đọc
được trong sách.

- Thế có nghĩa là nó phải
muốn thứ mà em muốn, bởi chỉ khi đó nó mới đáp lại tiếng gọi của em. - Kingsley
giải thích.

- OK.

- Trước tiên em phải gọi nạn
nhân của mình tới đã. - Kingsley nói.

Mimi bắt đầu vẽ hình ngôi
sao năm cánh xung quanh họ, đảm bảo họ vẫn ở trong vòng phấn vẽ.

- Hỡi Hoàng tử Bóng tối của
gia tộc Máu Bạc, xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của ta.
Ta, Azrael, yêu cầu người hãy mang kẻ thù của ta tới đây. - Mimi ra
lệnh bằng giọng to, rõ ràng.

Trên tầng cao nhất của Khu
Lưu Trữ, Schuyler Van Alen vừa bước vào phòng đọc chính, tìm
kiếm Oliver. Sau khi ngồi trong phòng khách sạn suốt một tiếng đồng
hồ, cô quyết định không thể cứ ngồi im đó mà chẳng làm gì, hay chỉ biết chờ tới
khi nào cậu bình tĩnh lại. Cô phải tìm Oliver và xin lỗi cậu. Điều cô
đòi hỏi ở cậu là không đúng. Giờ cô đã hiểu rõ. Cô đã yêu cầu quá đáng và mong
cậu sẽ tha thứ cho cô. Oliver vẫn thường dành những buổi tối cuối tuần
chôn mình trong gian làm việc của cậu ở Khu Lưu Trữ, nơi đầu tiên mà cô quyết
định lui tới để tìm cậu sau khi cậu không thèm nghe điện thoại của cô hay đáp
lại tin nhắn cô gửi tới chiếc BlackBerry của cậu. Schuyler thấy Bliss
Llewellyn cũng đang ngồi trên một trong những chiếc ghế bành sờn cũ ở khu
vực đăng ký mượn sách.

- Hey. - Schuyler gọi.
- Cậu có nhìn thấy Oliver đâu không?

Bliss gật đầu:

- Tớ nghĩ là cậu ấy trong
kia. Cậu ấy cũng vừa mới tới vài phút trước thôi.

- Tuyệt.

Sau sự vụ xảy ra
ở Montserrat, Bliss cảm thấy có chút xấu hổ khi gặp
mặt Schuyler.

- Tớ, ờ, đang
chờ Kingsley. - Bliss nói. - Anh ấy hẹn gặp tớ ở đây.

Schuyler gật đầu đáp
lại, cô đâu có yêu cầu Bliss phải giải thích sự có mặt của cô ấy ở
đây đâu. Cô tạm biệt Bliss ngay chỗ cổng vào và đi nhanh qua căn
phòng yên tĩnh để tìm bạn mình. Khu Lưu Trữ có vẻ đông so với một tối cuối
tuần. Gần như tất cả khu đọc sách riêng đều kín chỗ. Các thủ thư đang sắp xếp
lại sách trên giá, còn một vài thành viên kỳ cựu của Ủy Ban đang tụ tập chuẩn
bị cho buổi họp mặt hàng tuần của họ. Giữa đám người
đó, Schuyler nhận ra bóng dáng thanh mảnh của Priscilla Dupont trong
bộ đồ trắng. Trưởng Giám hộ đang trò chuyện sôi nổi với một thành viên khác
trong Hội Đồng. Các vị Trưởng bối dần biến mất sau cánh cửa phòng họp kín, và Schuyler nhận
ra Jack Force đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của cậu gần lò
sưởi, đọc một cuốn sách.

Bên trong hình sao năm cánh,
ngọn lửa từ cây nến nhá lên, và chỉ cho Mimi thấy hình ảnh tầng phía trên của
Khu Lưu Trữ. Phải thế chứ. Đúng như bùa chú đã hứa hẹn. Schuyler Van
Alen đứng ngay kia, giữa căn phòng tầng trên. Nạn nhân đã được triệu gọi tới
điểm làm phép.

Mimi cảm nhận được trong tim
một nỗi hân hoan. Chính là cảm giác này. Rồi đây nó sẽ còn trọn vẹn hơn nữa. Cô
sắp sửa trừ bỏ được con gián con kia, một lần và mãi mãi. Hiển
nhiên Schuyler đã tới chỗ Jack ngay khi cô ta bước vào phòng.
Nhưng chẳng sao cả. không được lâu nữa đâu.

Kingsley đưa cho Mimi
con dao bạc.

Đó là cách duy nhất khiến
thần chú hiệu nghiệm: máu đổi máu. Mimi giơ cổ tay phải ra, con dao tì trên da
thịt cô gây cảm giác lạnh lẽo. Tim cô đập thình thịch và rồi lần đầu tiên, cô
cảm nhận được những cơn run rẩy sợ hãi đang ập tới. Cho dù cô là một kẻ bất tử
và hi sinh máu thịt của mình không thể làm cô đau, nhưng cô vẫn có cảm giác nôn
nao khi tập trung nghĩ tới việc mình sắp làm.

Nhưng rồi hình ảnh
của Schuyler Van Alen nhắc nhở cô về mối đe dọa trước mắt. Lễ thề
nguyền hẹn ước. Jack. Abbadon. Cô phải chấm dứt mọi chuyện trước khi
quá muộn.

- Ta hiến tặng máu của ta
đổi lại máu của người. Hỡi Hoàng tử Bóng đêm. Hãy nghe ta, hãy nghe lời thỉnh
cầu của ta. Hãy tiêu diệt kẻ thù của ta, một lần và mãi mãi. - Mimi đọc thần
chú.

- TỚI LÚC RỒI ĐÓ!
- Kingsley kêu lên.

Mimi hít một hơi thật sâu và
đưa dao rạch cổ tay mình, khiến một mạch máu vỡ ra và máu của cô tràn ra, rơi
xuống ngọn nến, làm thổi bùng lên một ngọn lửa màu đen.

Điều cuối
cùng Bliss nhớ được là một vụ nổ kinh hoàng đã xẻ đôi sàn thư viện,
tạo ra một kẽ nứt trên mặt đất, và cơn ác mộng của cô bước ra ngoài đời thực.
Ngay trước mặt cô là một khối đen đúa với đôi mắt đỏ au và con ngươi màu bạc,
nó gầm rú, quay cuồng, nhào tới trước mặt cô, chiếm lấy toàn bộ không gian với
tiếng vo ve của hàng ngàn con ong bắp cày, sự kêu thét đau đớn của hàng ngàn
linh hồn bị tra tấn, và tiếng cười man dại của một tên điên loạn trí.

Bliss kêu lên thất
thanh, cô kêu, kêu mãi.

Rồi mọi thứ chợt tối đen.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3