Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 01
Anh không biết bắt đầu yêu em từ khi nào
Chỉ biết rằng trái tim lỗi nhịp vì em.
Trái tim băng giá bỗng chốc ấm áp
Đôi mắt dịu dàng chiếm lĩnh hồn anh
Cảm giác này có phải là yêu?
Dù có phải chết đi ngàn kiếp
Vẫn sẽ để em yêu anh lần nữa...
Chương 1
Gặp gỡ
Một ngày chiều tà, ánh nắng vẫn còn
gay gắt. Dường như ánh mặt trời vẫn còn phả ra những hơi nóng khủng khiếp.
“Sự cô độc và lạnh lẽo thường bay
đến xâm chiếm những trái tim lạc lối”. Vĩnh Phong khẽ cười nhạt khi nhớ lại câu
nói của anh trai mình. Bất chấp tất cả mọi chuyện, cậu lao ra khỏi nhà, phóng
thật nhanh con ngựa sắt của mình đi đến chỗ hẹn với các chiến hữu. Cậu thích
cái cảm giác mà tốc độ đã mang lại cho cậu. Những tiếng xé gió làm cho cậu dễ
thở hơn. Vứt bỏ sau lưng cái không khí gia đình tưởng chừng ấm cúng nhưng thực
chất là một núi băng hoàn toàn lạnh lẽo. Một sự giả tạo được ngụy trang rất
khéo, không ai có thể nhận ra nó ngoài những người trong cuộc.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu
sách.]
Lướt thật nhanh trên con chiến mã
nhả đầy khói, Vĩnh Phong phóng vào con đường quen thuộc đứng đợi các chiến hữu
trong băng đua xe của mình. Con đường khá vắng lặng, không có một bóng người,
ngay cả một tiếng động cũng không.
Con đường vào buổi chiều thật buồn
và vắng vẻ, buổi tối nó lại là nơi tụ tập lý tưởng của những thanh niên ăn chơi
đua xe, nhảy múa hát hò. Đám chiến hữu của cậu chưa tới, cũng phải thôi, cậu
đến quá sớm. Cậu ngồi xuống tựa lưng vào cây cột điện bên đường, hút thuốc một
cách thong thả, đây là thứ làm cho cậu quên đi thời gian và những buồn phiền
của mình.
Từng đợt, từng đợt khói phả ra xung
quanh xua đi cái lạnh lẽo đang từ từ kéo đến bao trùm lấy cậu. Nếu có ai đó bắt
gặp cảnh tượng này, chắc rằng họ phải đưa tay lên ngực để giữ chặt lấy trái tim
để nó khỏi rơi ra ngoài. Chàng trai đang ngồi đó có một vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút
và sự lạnh lùng của cậu có thể khiến cho trái tim của bất kỳ cô gái nào trông
thấy đều loạn nhịp. Ánh nắng chiều rọi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của cậu càng làm
cho nó sáng rực lên. Sự lạnh lùng của cậu lại khiến cho ánh nắng chiều dường
như nguội bớt.
Tàn điếu thuốc mà các chiến hữu vẫn
chưa có mặt. Vĩnh Phong nhìn chiếc đồng hồ đeo tay thở dài. Vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới tới giờ hẹn. Vĩnh Phong đã ra khỏi nhà quá
sớm, cậu buộc phải đi sớm. Cậu phải bỏ chạy khỏi căn nhà của chính mình - một
căn nhà lạnh lẽo trước khi sự cô đơn ăn mòn lấy cậu. Vĩnh Phong thà hứng chịu
cái nắng gió và phong sương ở bên ngoài còn hơn là một căn nhà rộng rãi thoáng
mát, đầy đủ tiện nghi nhưng cực kỳ lạnh lẽo mà cậu chưa có lấy một ngày hạnh
phúc.
Vĩnh Phong tự cười chính bản thân
mình - một thiếu gia của một tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì ở châu Á, ai
gặp cũng cúi đầu, xu nịnh cậu, chiều lòng cậu. Nhưng thực chất đó chỉ là một
bọn khốn đê hèn, giả dối. Ngay cả cha mẹ cậu cũng là người giả dối đó thôi. Ai
nhìn vào cũng cho rằng cha mẹ cậu rất yêu thương nhau, gia đình cậu là một gia
đình quyền quý đầy hạnh phúc. Chỉ có cậu mới hiểu, cái tổ ấm đó đã đóng băng từ
lâu rồi, lúc nào cũng mang bầu không khí lạnh lẽo. Giả dối, tất cả đều giả dối.
Đột nhiên một nhóm người từ đâu xông
tới, vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí, phá tan sự yên tĩnh. Vĩnh Phong khẽ nhíu mày
liếc nhìn bọn chúng rồi lướt qua, tiếp tục điếu thuộc dở dang của mình. Một tên
khá đô con nhưng chiều cao khiêm tốn có giọng nói kháo khào đang quát tháo:
- Tụi bây mau tìm nó cho tao. Không
tìm được nó thì tao chặt đầu tụi bây làm ghế ngồi.
Mấy tên đàn em tay cầm gậy sợ hãi
vội lí nhí trả lời:
- Dạ đại ca cứ yên tâm. Tụi em nhất
định bắt được nó. Nó chỉ trốn đâu đây thôi.
Tên đại ca gầm lên:
- Sao còn không mau đi tìm?
Bọn đàn em đứa nào cũng sợ hãi vội
vàng chia nhau các ngả.
Một chút tò mò trỗi dậy, Vĩnh Phong
khẽ liếc nhìn bọn chúng. Tên đại ca vẻ mặt bợm trợn trông khó ưa vô cùng. Mấy
tên đàn em của hắn mặt mày cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Dường như chúng
đang truy lùng ai đó.
Chớp mắt, bọn chúng cũng giải tán
hết, sự yên tĩnh lại trở về nơi đây. Vĩnh Phong tiếp tục nhả những đợt khói
buồn bã, không quan tâm đến bọn chúng. Đột nhiên một tên mặc áo thun xanh xuất
hiện trước mặt của Vĩnh Phong, hắn hất mặt hỏi:
- Nãy giờ mày có thấy cô gái nào đi
ngang qua đây không?
Vĩnh Phong búng tàn thuốc về phía
hắn ta và gầm lên:
- Biến!
Tên này tức lắm
định đến đánh cho Vĩnh Phong mấy gậy nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của
cậu, hắn hơi nao núng. Bỗng từ đằng sau, tiếng quát của tên đại ca vang lên.
- Tìm mau lên!
Tên này nhìn Vĩnh Phong hậm hực một
cái rồi nhanh chóng bỏ đi. Vĩnh Phong chỉ nhếch môi một cái rồi đưa thuốc lên
miệng hút tiếp. Bọn chúng cuối cùng cũng tản ra đi vào những con hẻm khác.
Đột nhiên, chiếc giỏ rác ở góc đường
đối diện cậu động đậy, rồi đột nhiên nó bị hất tung lên, vài cọng rác văng ra.
Vĩnh Phong đưa mắt về phía đó. Một cái bóng từ từ xuất hiện, một cô gái tay cầm
một chiếc gậy, đầu đội một cái nón lá rách từng bước từng bước mò mẫm trên con
đường. Hóa ra là một cô gái mù, vậy là cái bọn hồi nãy muốn bắt cô ấy.
Dạo này có tin rằng mấy tên ma cô
chuyên đi bắt những cô gái bị khuyết tật đưa đi làm gái. Chắc cô gái này vừa
trốn khỏi bọn chúng nên chúng mới tức giận mà đi tìm. Mặc kệ tất cả, cậu chẳng
quan tâm. Đột nhiên điện thoại reo:
“Đang ở đâu? Hôm nay không đua nữa.
Tụi này đang ở bar Phong Trần, đến đây đi.”
Vĩnh Phong gấp máy lại, leo lên xe
rồ ga. Khi Vĩnh Phong quẹo ra khỏi con hẻm thì đột nhiên một bóng người lao ra.
Cậu vội vàng lách qua một bên và đâm sầm vào vách tường gần đấy. Còn đang
choáng váng sau cú đâm thì Vĩnh Phong nghe thấy lời cầu xin của cô gái, cô vừa
thở hổn hển vừa thì thào:
- Cứu tôi với!
Cô gái chụp lấy cánh tay cậu, Vĩnh
Phong có thể nhận ra đôi tay đang run rẩy của cô. Hóa ra đó chính là cô gái mù
khi nãy. Phía sau cô là bọn người hung hãn lúc nãy. Vĩnh Phong hiểu ra mọi
việc, vội vàng kéo cô gái ra sau lưng mình. Cậu nhìn bọn chúng với vẻ lạnh lùng
khinh miệt.
Tên đại ca chạy đến trước mặt Vĩnh
Phong cao giọng:
- Thằng nhãi con! Mau giao con bé
sau lưng cho anh mày. Anh sẽ tha cho chú đi.
Tên này vừa nói xong, Vĩnh Phong
càng thấy đôi tay cô gái run mạnh, nắm chặt lấy áo của cậu, hơi thở của cô phả
ra sau lưng của cậu dồn dập. Vĩnh Phong cười khẩy, cậu vốn định không dính gì
vào, nhưng tình hình này không dính không được.
Vĩnh Phong nhìn tên đại ca, khẽ
nhếch môi cười nhạt:
- Nếu cô ấy muốn đi theo các người,
tôi sẽ không cản. Còn nếu cô ấy không muốn đi thì không ai có thể ép cô ấy đi
được.
Tên đại ca tức giận quát lớn:
- Thằng khốn! Rượu mời không uống,
lại muốn uống rượu phạt. Dần nó một trận cho tao!
Lại một nụ cười khuẩy nữa, khuôn mặt
Vĩnh Phong càng đẹp trai khôn tả:
- Chỉ sợ người no đòn là anh thôi!
Tên đại ca tái mặt, hắn tức giận
thét lớn bọn đàn em đang đứng sau lưng:
- Đập chết nó cho tao!
Bọn đàn em liền bước lên, tay lăm
lăm cái gậy, bọn chúng từ từ tiến lại gần Vĩnh Phong. Năm tên, Vĩnh Phong khẽ
cười, cậu dư sức đối phó với chúng. Từ nhỏ cậu đã học võ, huống hồ cậu thường
xuyên đánh nhau nên hiểu rõ bọn này chỉ cậy đông hiếp yếu, chứ thực chất bọn
chúng chỉ là một bọn thùng rỗng kêu to mà thôi.
Tên mặc áo thun xanh nhìn Vĩnh Phong
rồi cười đểu. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thù cũ hận mới, ông mày quyết phải
báo. Hắn ta giơ cao cây gậy lao đến trước tiên.
- Để ông xử mày trước.
Vĩnh Phong vội vàng đẩy cô gái ra xa
rồi khum người né tránh cây gậy đang vung tới và nhanh tay tung ra một cú đấm
móc trả đòn cực mạnh ngay vào phần bụng của tên đó.
- Hự... - Tên
áo thun xanh rên lên rồi ngã khuỵu xuống.
Phần sức không nhiều nhưng cũng
khiến hắn ngã xuống mà không thể ngồi dậy được, lăn lộn rên la. Vĩnh Phong
nhếch môi cười khinh miệt nhìn cái thân xác lúc nãy còn hùng dũng bây giờ không
thua một miếng giẻ rách.
Thấy đồng bọn lăn lộn dưới đất rên
la, mấy tên kia tròn mắt kinh ngạc. Chúng không ngờ tên này lại bị hạ gục chỉ
bởi một cú đấm. Tên nào tên nấy bắt đầu lo sợ nhưng khi tên đại ca hét lên:
“Xúm vô đánh chết nó cho tao” thì bọn đàn em mới đồng loạt nhào vô tấn công.
Vĩnh Phong vốn là cao thủ trong
nhiều môn võ. Cậu dễ dàng chiến thắng bọn chúng, huống chi cậu vốn quen thuộc
với những trận chiến thế này rồi. Không chút nao núng, Vĩnh Phong từ từ hạ từng
tên khi mà gậy của chúng chưa chạm vào vạt áo của cậu. Bọn này chỉ là một bọn
nhãi nhép. Đột nhiên tên đại ca vòng ra sau lưng Vĩnh Phong giở trò đánh lén
thì cô gái hét lên: “Coi chừng phía sau”. Vĩnh Phong kịp thời xoay người né
tránh được cú đánh lén bất ngờ và đá cho tên đại ca một cú đau điếng.
Tên đại ca tức giận hét lên:
- Xử con nhỏ đó cho tao.
Một tên đàn em liền lao tới cô gái,
cô gái sợ hãi thụt lùi nhưng sau lưng cô là vách tường, cô đành nhắm mắt và đưa
hai tay lên đỡ.
“Bốp...”
Không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Một cảm giác ấm áp bao quanh dù cả người cô dường như bị ép sát vào lưng tường
hơn trước. Cô gái hé mắt ra nhìn người đang che chở cho mình tránh khỏi cú đánh
khủng khiếp đó. Cô bắt gặp một ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng và sợ hãi đang nhìn
mình và dường như có chút gì đó hài lòng bởi vì cô không sao. Dù rằng khóe môi
của chàng trai có một vệt máu.
Cây gậy đã vung lên lưng của Vĩnh
Phong. Cậu nhanh chóng xoay người chụp lấy cây gỗ trên tay tên này và vụt cho
hắn một gậy tóe máu. Vĩnh Phong như hổ thêm cánh, lao vào đánh cho bọn chúng bò
lê bò càng, máu loang đầy áo. Đánh quá hăng, Vĩnh Phong không chú ý phía sau
lưng cậu, tên đại ca đã lồm cồm bò dậy tiếp tục giở trò đánh lén.
“Bốp...”
Tên đại ca ngã xuống bất tỉnh. Vĩnh
Phong quay người nhìn lại, sau lưng cậu cô gái đang cầm một cây gậy trên tay,
cô vội vàng quẳng cây gậy xuống đất rồi nắm tay Vĩnh Phong kéo đi. Cô nói như
ra lệnh:
- Lên xe đi, chúng ta phải rời khỏi
đây trước khi cảnh sát tới.
Trong lúc cậu còn ngây người khi
nhìn vào khuôn mặt cô thì cô đã nắm tay cậu kéo đến bên xe máy. Vĩnh Phong vội
vàng cùng cô gái lên xe chạy đi. Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại dễ dàng
nghe lời đến vậy, bởi lẽ cậu không hề sợ cảnh sát. Trước giờ cậu chẳng coi cảnh
sát ra gì cả. Có lần nào đánh nhau xong bị bắt mà khi ra về không có sự cúi đầu
chào bọn họ chứ. Có lẽ cậu sợ cô bị liên lụy chăng hay là...
Hai người vừa chạy đi thì có tiếng
la lên phía sau:
- Mau trả tiền lại cho bọn tao!
Nhưng trả lời bọn chúng chỉ là những
luồng khói đen.
Khi hai người chạy một đoạn khá xa,
Vĩnh Phong chợt phanh bất ngờ khiến cho cả thân người cô gái đổ ập về phía cậu,
hơi thở cô phả lên lưng cậu ấm áp.
- Xuống xe! - Cậu tức giận ra lệnh.
Cô gái im lặng vội vàng leo xuống.
Cậu quay lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng lóe lên sự giận dữ.
Cô gái nhìn ánh mắt ấy, sợ hãi lí
nhí nói:
- Cám ơn anh vì
đã giúp đỡ tôi! Và xin lỗi vì tôi mà anh bị thương! Anh có cần đến bệnh viện
kiểm tra lại không?
Vĩnh Phong quệt vết máu nơi khóe
miệng và lạnh lùng nói:
- Không cần.
Cô gái e dè nói:
- Vậy tôi đi đây. Cám ơn anh rất nhiều!
Nhưng cô vừa định quay lưng thì bị
Vĩnh Phong nắm chặt tay kéo lại, suýt chút cô ngã vào lòng cậu.
Cô gái nhăn mặt kêu lên:
- Anh làm gì vậy?
Vĩnh Phong nhếch môi khinh bạc:
- Nhìn bề ngoài thật không biết cô
là một người dối trá như vậy.
Cả cuộc đời, Vĩnh Phong gặp quá
nhiều sự dối trá và ghét cay ghét đắng nó. Vậy mà cậu lại sai lầm đi giúp một
kẻ dối trá như cô gái này.
Cô gái cau có nhìn Vĩnh Phong lấy
làm khó hiểu nói:
- Buông tôi ra, tôi không hiểu anh
đang nói cái gì cả. Tại sao tôi lại là người dối trá?
Vĩnh Phong bật cười vang:
- Bị vạch mặt nên giả vờ ngây thơ à?
Tôi đúng là điên mới giúp hạng người dối trá như cô.
Cô gái thở dài bực tức rồi nhìn
thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ của Vĩnh Phong:
- Tôi rất cảm kích anh vì đã giúp
tôi thoát khỏi bọn người đó nhưng anh giúp tôi không có nghĩa là anh được quyền
lăng mạ tôi. Tôi dối trá, tôi gạt anh lúc nào? Chúng ta chưa từng quen biết
nhau thì lấy gì để gạt anh?! Tôi đã làm gì mà anh lại cho rằng tôi dối trá chứ?
Tôi lừa tiền hay lừa tình anh vậy? Anh nói xem!
Cô muốn rụt tay ra khỏi tay Vĩnh
Phong nhưng càng bị cậu giữ chặt hơn, khiến cô nhăn mặt vì đau. Nhìn bàn tay
đang đỏ dần trong tay cậu, cô hét lên:
- Đau quá! Ở đâu ra hạng người như
anh vậy. Giúp đỡ người ta rồi hành hạ như thế này à?
Vĩnh Phong nghiến răng tức giận nói:
- Là do cô gạt tôi trước.
Cô càng tức giận trước sự vô lí và ngang ngược của Vĩnh
Phong. Khuôn mặt cô lúc tức giận khiến cho hai má ửng hồng vô cùng xinh đẹp,
khiến trái tim Vĩnh Phong dường như đã trễ một nhịp đập.
- Anh bảo rằng tôi gạt anh, vậy anh nói xem tôi gạt anh
cái gì? Tôi quả thật không hiểu lí do gì mà tôi phải chịu sự đối xử của anh như
thế này.
Vĩnh Phong hơi bối rối trước cái nhìn trực diện của cô
gái, cô ấy quả là rất đẹp. Cậu ngây người trả lời:
- Chẳng phải cô đã giả mù để tôi thấy tội nghiệp mà giúp
đỡ cô hay sao chứ?
Cô gái như hiểu ra liền bật cười. Nụ cười nhẹ nhàng như
cơn gió thoảng qua khiến trái tim Vĩnh Phong lại trễ nhịp lần nữa. Anh cho rằng
mình đã bị bệnh nên mới ngẩn người khi nhìn thấy cô. Biết bao cô gái xinh đẹp
vây quanh cậu mà cậu chưa hề liếc nhìn lấy một lần.
- Thì ra sự giả dối mà anh nói là thế à?! Thật buồn cười.
Làm gì có chuyện chỉ giúp người mù mà không giúp người sáng mắt chứ? Chẳng lẽ
ba mẹ, thầy cô giáo anh dạy rằng nên giúp đỡ người khuyết tật, chứ không nên
giúp đỡ người bình thường à, lại là một cô gái yếu đuối như tôi. Hơn nữa tôi
không hề nói với anh là tôi bị mù, là do anh tự nghĩ, sao lại cho rằng tôi lừa
dối chứ?
Vĩnh Phong đuối lí, cậu mất đi vẻ lạnh lùng vốn có, hậm
hực nói:
- Vậy tại sao trước đó cô lại cầm gậy vừa đi vừa mò đường
như vậy chứ?
Cô gái nhẹ nhàng đáp lời cậu:
- Đúng vậy, tôi đã giả làm người mù. Vậy thì sao, tôi có
quyền làm bất cứ điều gì để bảo vệ bản thân miễn là không gây hại cho ai hết.
Vĩnh Phong tức tối nói, trong cậu lúc này chẳng khác một
đứa trẻ là bao:
- Chẳng phải tôi đã vì cô mà chịu một gậy rồi sao? Vậy mà
không gây hại tới ai à?
- Chuyện anh giúp tôi là chuyện tốt, không việc gì khiến
anh hối hận cả. Chẳng phải tôi đã cám ơn và xin lỗi anh rồi sao? Chính miệng
anh nói là không cần mà!
Vĩnh Phong vẫn còn tức giận, vẻ mặt cậu hầm hầm, cậu nhìn
cô gái chằm chằm. Cô gái cũng nhìn lại cậu nhưng với vẻ bình thản vì cô biết
cậu không như bọn kia. Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cô lên
tiếng:
- Tôi phải đi đây.
Cô vung mạnh tay ra và thoát khỏi tay Vĩnh Phong nhưng
cậu một lần nữa nắm tay cô giữ lại. Cô cau mày nhìn Vĩnh Phong:
- Nói cho tôi biết tại sao bọn chúng lại đuổi theo cô?
- Tôi lấy của bọn chúng một số tiền nhưng không muốn trả
lại cho bọn chúng.
- Vậy thì lúc đầu tôi nên để bọn chúng dẫn cô đi còn hơn
bị biến thành một thằng ngốc.
Đến lúc này cô gái thật sự tức giận, hai mắt cô bắt đầu
ngấn lệ:
- Đủ rồi. Vì anh đã giúp đỡ tôi nên tôi mới nhịn để nghe
anh mạt sát. Nhìn anh thì chắc anh là công tử của một nhà giàu có nào đó, đúng
không? Những người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng như anh thì hiểu thế nào được
hoàn cảnh của những người nghèo khổ như chúng tôi. Anh cho rằng những người
giàu có các anh có quyền lăng mạ xỉ nhục người khác à? Anh có biết trong khi
anh ăn sung mặc sướng thì có hàng chục đứa trẻ bị chết vì đói không? Anh cho
tôi là người giả dối vậy những người giàu có như anh mỗi khi quyên tiền từ
thiện có thực xuất phát từ tâm hay là mục đích nổi tiếng chứ? Anh có bao giờ phải
chạy đôn chạy đáo kiếm tiền chỉ để ngày có được hai bữa cơm thôi chứ đừng nói
đến ba bữa? Anh có bao giờ ngày ngủ chỉ có bốn tiếng đồng hồ, nhịn đói ba ngày
mà còn không có tiền để sống...?
Ngừng một lát, cô
gái ngắm nhìn khuôn mặt điển trai đang ngây ra của Vĩnh Phong rồi nói tiếp:
- Chưa chứ gì, vậy
thì anh không có tư cách gì để trách cứ tôi cả. - Cô ngừng lại một lát khẽ chớp
mắt nhìn anh, đôi mắt u buồn khiến người ta chìm đắm. - Nói cho anh biết, bọn
chúng là bọn cho vay nặng lãi, người ta chỉ thiếu hắn vài trăm ngàn nhưng lãi
mẹ đẻ lãi con số tiền lên đến vài chục triệu. Có người bán hết tài sản vẫn
không đủ trả lãi cho bọn chúng cuối cùng cả gia đình phải ôm nhau tự tử. Bạn
của tôi đã bị chúng cướp đi số tiền mà cô ấy phải lao động cực khổ cả năm trời
mới có được, cho nên tôi mới giúp cô ấy lấy lại thì có gì là sai chứ?
Cô gái nói rồi móc trong túi quần ra một cọc tiền, toàn
là những đồng tiền lẻ mà phải nói cả đời Vĩnh Phong chưa từng cầm tới. Cô nhét
vào tay Vĩnh Phong:
- Tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, anh cầm lấy mà mua thuốc trị
thương, từ nay trở đi tôi và anh không ai nợ ai cả.
Vĩnh Phong nhìn nắm tiền trong tay mình rồi nhìn vẻ mặt
tức giận trông dễ thương vô cùng của cô, cộng thêm đôi mắt long lanh ngấn lệ
của cô thì trong lòng có chút xúc động. Cậu cười lớn, một cậu ấm vung tiền như
nước như cậu lại có lúc lại bị người ta nhét cho cả một đống tiền lẻ thế này.
Cậu nhét lại cọc tiền vào tay cô gái:
- Tôi không cần số tiền này của cô. Cô giữ lại đi!
- Anh chê ít phải không? Vậy anh cho tôi số điện thoại
đi, nếu có tiền tôi sẽ gọi điện cho anh. Tôi nói rồi tôi không muốn nợ anh.
- Trông tôi như người cần tiền của cô sao? - Vĩnh Phong
phì cười, tay vẫn nắm chặt tay cô.
- Vậy thì tôi chỉ biết cám ơn anh thôi!
Chẳng hiểu tại sao chỉ mới nghe mấy lời của cô, cậu lại
thấy tin tưởng và kính trọng cô. Những kẻ đến trước mặt cậu toàn là một bọn hám
tiền. Dù cậu có đúng hay sai thì bọn họ cũng chẳng bao giờ trả lời thẳng thắn
như cô.
Thấy anh thừ người ra, cô gái tỏ vẻ lo lắng đưa mặt sát
vào anh:
- Này, anh không sao chứ? Thật là
không cần đến bệnh viện chứ?
Cô kề khuôn mặt xinh đẹp sát vào
Vĩnh Phong, đôi lông mày cong của cô khẽ chớp mắt một cái khiến Vĩnh Phong cảm
thấy một luồng máu nóng ập đến và lan tỏa nhanh chóng. Cậu vội vàng quay mặt đi
và nói:
- Tôi không sao.
Cô thở phào nhẹ nhõm nói:
- Nếu anh không sao thì tôi đi đây.
Cô gái vội quay lưng bỏ đi, trong
lòng Vĩnh Phong thấy có gì đó khác lạ dường như muốn giữ cô ở lại dù chỉ một
giây thôi, cậu chụp lấy cánh tay cô:
- Này khoan đã!
Cô gái quay lưng lại, khuôn mặt xinh
đẹp của cô dường như tỏa sáng giữa buổi chiều tà. Cô chăm chú nhìn anh một cách
khó hiểu.
- Còn gì nữa à? Mà anh buông tay tôi
ra đi chứ nếu không tôi la lên đó.
- Cô cứ việc la lên!
Vĩnh Phong nhất quyết không buông tay, cậu làm vẻ mặt
tỉnh bơ như không hề thấy khuôn mặt tức giận của cô. Cậu không hiểu nổi bản
thân mình, tại sao lại muốn giữ tay cô ấy không buông, vì muốn xin lỗi vì xúc
phạm cô ấy ư? Nhưng từ trước tới giờ cậu chưa hề mở miệng nói xin lỗi ai cả.
Phải nói là “xin lỗi” không có trong từ điển sống của cậu. Chỉ biết rằng dường
như thấy khuôn mặt tức giận của cô thì cậu càng muốn trêu cô hơn nữa.
Cô gái muốn rụt tay lại nhưng càng cố càng bị giữ chặt
hơn. Cô bất lực nhìn Vĩnh Phong. Vừa lúc đó có hai anh cảnh sát từ xa chạy xe
tới. Cô gái mỉm cười nói:
- Cho anh cơ hội cuối cùng. Thả tay tôi ra ngay lập tức!
Vĩnh Phong thờ ơ lắc đầu nhìn cô gái mỉm cười gian manh,
nụ cười cuốn hút đến nỗi cô ngây người một lúc.
Đột nhiên cô gái la lên:
- Bớ người ta dê xồm.
Cô la rất lớn khiến vài người xung quanh quay đầu lại.
Hai anh cảnh sát nghe thấy liền rồ ga chạy đến. Một anh lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy?
Vĩnh Phong vừa quay lại nhìn hai anh cảnh sát, cô gái vội
cắn một cái rất đau vào bàn tay nắm chặt lấy tay cô của cậu rồi thoát khỏi tay
cậu. Cô không quên cho cậu một cú đá vào chân rồi bỏ chạy.
Vĩnh Phong vừa xoa chỗ đau vừa nhăn mặt nói:
- Không có gì đâu hai anh. Người yêu cãi nhau ấy mà!
Vĩnh Phong cũng không biết tại sao cậu lại nghĩ ra lí do
này. Vì cũng như từ xin lỗi, từ “người yêu” cũng không nằm trong từ điển sống
của cậu, dù chỉ là nói đùa, cậu cũng không tùy tiện gọi cô gái nào là người
yêu.
Trả lời hai anh cảnh sát xong, cậu quay về phía cô gái,
cô đã sang bên kia đường cũng đang quay lại nhìn cậu. Thấy cậu nhìn mình, cô
liền lè lưỡi trêu chọc, rồi đưa tay giả bộ khóc trông đáng yêu đến độ Vĩnh
Phong phải bật cười. Xong, cô liền quay lưng chạy đi không ngoái đầu lại thêm
lần nào nên không hay có đôi mắt đang ngắm nhìn dáng vẻ của cô cho đến khi mất
hút.
Hai anh cảnh sát thấy vậy cũng bỏ đi, không nói thêm gì.

