Kiến - Chương 3 - Phần 1
3
BA CUỘC PHIÊU LƯU
Cuối cùng, 56 đã
tìm thấy một chỗ lý tưởng để xây tổ. Đó là một quả đồi tròn. Nó trèo lên. Từ
trên, nó nhận ra những tổ chếch về phía Đông nhất: Zoubi-zoubi-kan và
Gloubi-diu-kan. Thông thường, việc kết nối với phần còn lại của Liên bang sẽ
không gây quá nhiều vấn đề.
Nó xem xét khu
vực, đất hơi cứng một chút và có màu xám. Con kiến chúa mới tìm một chỗ đất mềm
hơn, nhưng khắp nơi đều cứng. Trong khi nó cắm thẳng cái răng, với mục đích đào
ổ sinh đẻ đầu tiên, một cú chuyển động kỳ lạ xảy ra. Như là động đất, nhưng
khoanh lại quá chuẩn để thật sự là một trận động đất. Nó xiên mặt đất lần nữa.
Lại như thế, còn tệ hơn; quả đồi đứng dậy và trườn sang bên trái…
Trong ký ức kiến,
người ta đã thấy rất nhiều điều kỳ lạ, nhưng một quả đồi sống, chưa bao giờ!
Bây giờ quả đồi ấy tiến khá nhanh, rẽ những cây cỏ cao, đè nát các bụi rậm.
56 còn chưa hết
ngạc nhiên thì thấy quả đồi thứ hai lại gần. Phù phép gì thế này? Không có thời
gian để xuống, nó bị kéo vào màn biểu diễn; thực ra, là sự bày tỏ tình cảm của
các quả đồi. Hiện giờ, chúng đang sờ soạng nhau mà không ngượng ngùng… Thêm vào
đó, quả đồi của 56 là cái. Và quả kia đang chầm chập trèo lên người nó. Một cái
đầu đá từ từ nhô lên, một cái miệng đáng sợ há ra.
Quá đáng quá!
Hoàng hậu trẻ từ bỏ ý định lập tổ của mình ở chỗ này. Lăn xuống dưới cái mỏm,
nó nhận ra nó vừa thoát khỏi hiểm nguy gì. Những quả đồi không chỉ có đầu, mà
còn có bốn chân có vuốt và những cái đuôi nhỏ hình tam giác.
Đó là lần đầu
tiên 56 nhìn thấy những con rùa.
THỜI CỦA NHỮNG KẺ
MƯU MÔ: Hệ thống tổ chức phổ biến nhất ở loài người là như sau: một thứ
bậc phức tạp những “nhà quản lý”, đàn ông và phụ nữ có quyền, điều hành hay
đúng hơn là quản lý nhóm hạn chế hơn những “người có năng lực sáng tạo”, trong
đó có các “nhà kinh doanh”, những người này, lấy cớ là phân chia, rồi nhận công
việc về phần mình… Người quản lý, người sáng tạo, người kinh doanh. Đó là ba
đẳng cấp ngày nay tương ứng với kiến thợ, chiến binh và kiến hữu tính ở loài
kiến.
Cuộc chiến
giữa Staline và Trotski, hai nhà lãnh đạo Nga hồi đầu thế kỷ XX, minh họa tuyệt
vời cho giai đoạn chuyển từ một hệ thống ưu đãi những người có khả năng sáng tạo
sang một hệ thống ưu tiên những người quản lý. Thực thế, Trotski, nhà toán học,
người sáng lập ra Hồng quân đã bị Staline, con người của âm mưu, gạt bỏ. Một
trang đã được lật.
Nếu người ta
biết quyến rũ, tập hợp những kẻ giết người, bóp méo thông tin thì người ta sẽ
tiến bộ, và tiến nhanh trong các đẳng cấp xã hội, hơn là nếu người ta có khả
năng tạo ra những khái niệm hoặc những đồ vật mới.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn
thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
4 000 và 103 683
tiếp tục con đường mòn tỏa mùi dẫn tới tổ kiến miền Đông. Chúng gặp những con
bọ hung đang bận đẩy các cục mùn, những nhà thám hiểm kiến thuộc một loài nhỏ
đến nỗi người ta phải khó khăn mới nhận ra được, những loài khác thì to đến nỗi
hai chiến binh đúng là chỉ vừa mới được nhìn thấy…
Đúng là có hơn
mười hai nghìn loài kiến khác nhau và mỗi loài có hình thái riêng. Những loài
nhỏ nhất chỉ chừng vài trăm micromét, những loài to nhất có thể lên tới bảy
centimét. Loài kiến đỏ hung được xếp vào loại trung bình.
Cuối cùng, 4 000
có vẻ đã xác định được vị trí. Còn phải vượt qua mảng rêu xanh kia, trèo lên
bụi cây keo, chui xuống dưới những cây thủy tiên bấc, và bình thường là ở đằng
sau thân cái cây chết kia.
Và đúng là, khi
đã qua được cái gốc cây, nhìn xuyên qua những cây ngón biển và cây nhót gai,
chúng thấy dòng sông Đông và cảng Sateï xuất hiện.
- Alô, alô,
Bilsheim, anh có nghe thấy tôi không?
- Năm trên năm.
- Mọi việc ổn
chứ?
- Không vấn đề
gì.
- Chiều dài của
dây đã kéo ra cho thấy anh đã đi được 480 mét.
- Tuyệt.
- Anh đã thấy gì
chưa?
- Chẳng có gì để
báo cả. Chỉ có một số chữ viết khắc vào đá.
- Kiểu chữ viết
gì?
- Những câu khó
hiểu. Chị có muốn tôi đọc cho một câu không?
- Không, tôi tin
lời anh…
Bụng của con cái
56 sôi sùng sục. Kéo, đẩy, ngọ nguậy bên trong. Tất cả dân cư tổ tương lai của
nó đang hết kiên nhẫn.
Thế nên nó không
khó tính, nó chọn một cái hố đất màu đất son và đen rồi quyết định lập thành
phố của mình ở đó.
Vị trí không đến
mức quá tồi. Không có mùi kiến lùn, mùi mối hay ong vò vẽ xung quanh. Thậm chí
có vài pheromon dấu vết chỉ là dân Bel-o-kan đã từng phiêu lưu tới đây.
Nó nếm đất. Đất
giàu nguyên tố vi lượng, độ ẩm đủ nhưng không quá mức. Thậm chí có cả một cây
con nhô lên.
Nó dọn sạch một
bề mặt tròn đường kính ba trăm đầu, thể hiện hình dạng tối ưu của tổ nó.
Kiệt sức, nó nuốt
ực để đẩy thức ăn ở diều tập thể của mình ngược lên, nhưng cái diều đã trống
rỗng từ khá lâu. Nó không còn dự trữ năng lượng nữa. Thế là nó nhổ phựt cánh
mình và ăn ngấu nghiến những phần gốc có gân của chúng.
Với nguồn năng
lượng này, nó sẽ còn phải cầm chừng vài ngày.
Sau đó, nó chôn
mình tới tận đầu râu. Phải để không ai có thể phát hiện ra nó trong giai đoạn
nó là một con mồi vô hại này.
Nó chờ đợi. Thành
phố giấu trong cơ thể nó dần dần thức dậy. Nó sẽ đặt tên thành phố là gì?
Đầu tiên phải tìm
một cái tên kiến chúa. Ở loài kiến, có một cái tên là tồn tại với tư cách một
thực thể tự chủ. Những con kiến thợ, chiến binh, kiến hữu tính trinh tiết chỉ
được chỉ định bằng số tương ứng với lượt chào đời của chúng. Trái lại, những
con cái sinh sản có thể lấy một tên.
Hừm! Nó đã bị các
chiến binh mùi đá săn đuổi, thế thì nó chỉ việc đặt tên là “kiến chúa bị săn
đuổi”. Hay đúng hơn là, không, nó bị truy đuổi vì nó đã cố giải thích bí ẩn của
vũ khí bí mật. Nó không được quên. Vậy thì nó là “kiến chúa sinh ra từ bí ẩn”.
Và nó quyết định
đặt tên tổ của mình là “thành phố của kiến chúa sinh ra từ bí ẩn”. Cái này,
theo ngôn ngữ mùi kiến, được hít như sau:
CHLI-POU-KAN
Hai giờ sau, cú
gọi mới.
- Ổn không,
Bilsheim?
- Chúng tôi đang
đứng trước một cánh cửa. Một cánh cửa bình thường. Có một đoạn toàn chữ lớn ở
trên. Với kiểu chữ cổ.
- Nó nói gì?
- Lần này chị có
muốn tôi đọc cho không?
- Có.
Ông cảnh sát
trưởng hướng đèn pin và bắt đầu đọc, bằng một giọng chậm và trịnh trọng, do ông
phải đoán đọc từ từ đoạn viết:
Linh hồn lúc
chết nghiệm thấy cùng một cảm giác với các linh hồn đã được khai tâm trước
những Huyền bí lớn.
Đầu tiên là
những cuộc chạy với các khúc ngoặt khó khăn xuất hiện bất ngờ, những chuyến đi
đáng lo ngại và dài vô tận qua các vùng tăm tối.
Rồi, trước lúc
kết thúc, khiếp sợ lên tới đỉnh điểm. Rùng mình, run rẩy, mồ hôi lạnh, ghê sợ
chế ngự.
Giai đoạn này
gần như ngay lập tức được tiếp nối bằng lối ngược lên phía ánh sáng, một tia
sáng đột ngột.
Một tia sáng
huyền ảo tuyệt đẹp tỏa ra trước mắt, người ta qua những nơi thuần khiết và
những đồng cỏ nơi vang lên những giọng nói và những điệu nhạc.
Những lời nói
thiêng liêng gợi lên lòng kính trọng tôn giáo. Con người hoàn hảo và được khai
tâm trở nên tự do, và họ ngợi ca những Huyền bí.
Một hiến binh
rùng mình.
- Thế có cái gì
đằng sau cánh cửa đó? - máy bộ đàm hỏi.
- Rồi, tôi mở nó…
Các anh theo tôi.
Im lặng dài.
- Alô Bilsheim!
Alô Bilsheim! Trả lời đi, khốn kiếp, anh thấy gì?
Người ta nghe
thấy một tiếng súng. Sau đó lại im lặng.
- Alô, Bilsheim,
trả lời đi!
- Bilsheim đây.
- Thế thì nói đi,
chuyện gì xảy ra?
- Chuột cống.
Hàng nghìn con chuột cống. Chúng nhảy lên người chúng tôi, nhưng chúng tôi làm
chúng biến đi rồi.
- Có phải đó là
phát súng?
- Đúng. Bây giờ
thì chúng trốn rồi.
- Tả cho tôi anh
nhìn thấy gì!
- Toàn màu đỏ ở
đây. Có nhiều dấu vết của đá chứa sắt trên vách và… máu dưới đất! Chúng tôi
tiếp tục.
- Hãy giữ liên
lạc radio! Tại sao anh cúp nó?
- Tôi thích tiến
hành theo cách của tôi hơn là theo những lời khuyên từ xa của chị, nếu chị cho
phép điều đó, thưa chị.
- Nhưng Bilsheim…
Clic. Ông cắt cuộc nói chuyện.
Nói đúng ra thì
Sateï không phải là một cảng, cũng không phải là một đồn tiền tiêu. Nhưng chắc
chắn đó là chỗ ưu tiên với các cuộc thám hiểm vượt sông của dân Bel-o-kan.
Ngày xưa, khi
những con kiến đầu tiền của vương triều Ni đứng trước nhánh nước này, chúng
hiểu ra rằng sẽ không đơn giản vượt qua được nó. Mỗi tội, kiến không bao giờ bỏ
cuộc. Nó sẽ đương đầu, nếu cần phải thế, mười lăm nghìn lần và mười lăm nghìn
cách khác nhau chống lại chướng ngại vật, cho tới khi nó chết hoặc chướng ngại
vật đổ.
Một cách hành
động có vẻ không logic. Chắc chắn cách hành động ấy đã làm mất rất nhiều mạng
sống và thời gian của nền văn minh myrmécéen, nhưng nó có vẻ có lợi. Cuối cùng,
với những nỗ lực quá đỗi lớn lao, kiến luôn vượt qua được các khó khăn.
Ở Sateï, những
nhà thám hiểm đã bắt đầu thử đi qua bằng chân. Váng nước khá cứng để chịu được
trọng lượng của chúng, nhưng không may là không có chỗ bám cho vuốt. Những con
kiến thao diễn bên bờ sông như trên một sân băng. Hai bước đằng trước, ba bước
bên cạnh và…púp! chúng để cho ếch ăn thịt.
Sau hàng trăm lần
thử mà không kết quả và vài nghìn nhà thám hiểm hy sinh, kiến tìm kiểu khác.
Kiến thợ tạo thành một chuỗi bằng cách nắm chân và râu của nhau cho đến khi tới
được bờ bên kia. Thử nghiệm này có lẽ sẽ thành công nếu như dòng sông không quá
rộng và động do các xoáy nước. Hai trăm bốn mươi nghìn kiến chết. Nhưng đoàn
kiến vẫn không từ bỏ. Dưới sự đôn đốc của kiến chúa thời đó, Biu-pa-ni, chúng
thử xây một cái cầu bằng lá, rồi một cái cầu bằng cành cây nhỏ, rồi một cái cầu
bằng xác con bọ da, rồi một cái cầu bằng sỏi… Bốn thử nghiệm này lấy đi cuộc
sống của gần sáu trăm bảy mươi nghìn kiến thợ. Để xây cây cầu không tưởng của
mình, Biu-pa-ni đã giết nhiều thần dân hơn tất cả các cuộc chiến đấu vì lãnh
thổ dưới triều đại của nó!
Thế nhưng nó
không vì thế mà từ bỏ. Phải vượt qua được các vùng đất miền Đông. Sau những cây
cầu, nó đã có ý tưởng tránh dòng sông bằng cách đi ngược lên đầu nguồn dòng
sông ở phía Bắc. Không một đội nào trong các đoàn thám hiểm này quay trở lại
nữa. 8 000 kiến chết. Sau đó nó tự nhủ là kiến phải học bơi. 15 000 kiến chết.
Rồi nó tự nhủ là kiến phải thử thuần hóa ếch. 68 000 kiến chết. Dùng lá để lướt
bằng cách quăng mình từ trên một cái cây cao? 52 kiến chết. Đi trên nước bằng
cách bôi mật đã cứng vào chân? 27 kiến chết. Truyền thuyết khẳng định khi người
ta thông báo cho kiến chúa biết chỉ còn khoảng mười kiến thợ nguyên vẹn trong
tổ nữa thôi và vì thế người ta phải tạm thời từ bỏ dự án này, nó thốt lên:
Tiếc quá, ta
vẫn còn đầy ý tưởng…
Thế nhưng, kiến
của Liên bang cuối cùng cũng tìm ra được một giải pháp tốt. Ba trăm nghìn năm
sau, kiến chúa Lifoug-ryuni gợi ý các con của mình đào một đường hầm dưới lòng
sông. Điều này đơn giản tới mức không ai nghĩ ra sớm hơn.
Cũng chính vì thế
mà từ Sateï người ta có thể đi dưới dòng sông mà chẳng chút phiền toái nào.
103 683 và 4 000
tiến đã từ nhiều độ nay trong đường hầm nổi tiếng này. Khu vực khá ẩm, nhưng
vẫn chưa có lỗ rò nào. Tổ mối được xây ở bờ bên kia. Hơn nữa, bọn mối cũng dùng
chính đường hầm này để đột nhập vào lãnh thổ của Liên bang. Cho tới giờ vẫn tồn
tại một thỏa thuận ngầm. Người ta không đánh nhau trong đường hầm, và mọi người
được tự do đi qua, dù là mối hay kiến. Nhưng rõ ràng ngay khi một trong hai
phía có ý định thống trị, bên kia sẽ cố lấp miệng hầm hay làm ngập lối đi.
Chúng bước mãi
trong cái hành lang dài. Vấn đề duy nhất: khối chất lỏng trùm trên đầu chúng
lạnh cóng, và dưới lòng đất còn hơn thế nữa. Cái lạnh làm chúng cóng lại. Mỗi
bước chân trở nên khó khăn. Nếu chúng ngủ thiếp ở dưới này, sẽ là ngủ đông vĩnh
viễn. Chúng biết thế. Chúng bò để đến được lối ra. Chúng sẽ rút trong cái diều
tập thể của mình ra chỗ dự trữ protein và đường cuối cùng. Các cơ bắp của chúng
cứng đơ. Cuối cùng thì cũng tới lối ra… Ra tới không khí tự do, 103 683 và 4
000 lạnh đến nỗi chúng thiu thiu ngủ ngay giữa đường.
Tiến lên như thế
này, nối đuôi nhau trong đường hầm tối tăm, làm ông đắm chìm trong suy nghĩ.
Chẳng có gì để nghĩ ở đây cả, chỉ là đi tới tận cùng. Hy vọng là có đầu ra…
Đằng sau, không
tranh luận nữa. Bilsheim nghe thấy những tiếng thở khàn khàn của sáu hiến binh
và tự nhủ mình thật sự là nạn nhân của một sự bất công.
Lẽ ra, thông
thường, ông đã phải là cảnh sát trưởng chính và có lương đúng mức. Ông làm tốt
công việc của mình, những giờ có mặt của ông luôn vượt qua quy định, ông đã
giải quyết đến cả chục vụ. Chỉ tội luôn có Doumeng cản đường tiến của ông.
Tình cảnh này
bỗng nhiên trở nên không thể chịu đựng được với ông.
- Chó chết!
Mọi người dừng
lại.
- Ổn chứ, cảnh
sát trưởng?
- Vâng, vâng, ổn,
tiếp tục đi!
Vô cùng xấu hổ:
ông bỗng nói một mình. Ông cắn môi, cầu cho mình kiềm chế tốt hơn một chút. Thế
nhưng ông chẳng cần tới năm phút để chìm trong các mối bận tâm của mình lần
nữa.
Ông chẳng có gì
chống lại phụ nữ, nhưng ông lại có cái gì đó chống lại những người không năng
lực. “Con mụ già đó chỉ biết mỗi đọc và viết, bà ta còn chưa bao giờ điều hành
một cuộc điều tra nào và bà ta được thăng chức đứng đầu toàn sở, một trăm tám
mươi cảnh sát! Và bà ta lĩnh lương gấp bốn lần mình! Hãy gia nhập ngành cảnh
sát, họ cứ nói thế! Bà ta à, bà ta được người tiền nhiệm của mình chỉ định,
chắc chắn là có chuyện ăn nằm với nhau. Và hơn nữa, bà ta không để yên, một con
mụ lăng xăng thực sự. Bà ta nâng người này chống người khác, bà ta ngầm phá
chính sở của mình bằng cách làm ra vẻ quan trọng ở khắp mọi nơi…”
Theo dòng suy
nghĩ, Bilsheim nhớ đến một bộ phim tài liệu về loài cóc. Bọn này, đến mùa sinh
trưởng, bị kích thích đến nỗi chúng nhảy lên tất cả những thứ cử động: các con
cái, nhưng cũng nhảy lên những con đực, và thậm chí cả đá. Chúng ấn bụng của
con đối diện mình để làm trứng chui ra, và chúng sẽ thụ tinh những quả trứng
đó. Những con ấn bụng các con cái thấy nỗ lực của mình được đền đáp. Những con
ấn bụng các con đực chẳng nhận được gì và thay con khác. Những con ấn các hòn
đá thì tự làm mình đau tay và bỏ cuộc.
Nhưng có một
trường hợp ngoại lệ: những con ấn các cục đất. Cục đất cũng mềm như bụng cóc
cái. Thế là chúng không ngừng ấn. Hết ngày này sang ngày khác, chúng có thể làm
đi làm lại hoạt động vô sinh này. Và chúng tưởng là chúng đang làm điều mà thực
ra còn có thứ tốt hơn để làm…
Ông thanh tra mỉm
cười. Có thể chỉ phải giải thích cho Solange dũng cảm này là nhiều cách cư xử
khác đều có thể, và còn hiệu quả hơn cách phong tỏa tất cả và gây stress cho
cấp dưới. Nhưng ông không tin vào điều đó lắm. Ông tự nhủ là chung quy chính
ông không nên ở vị trí của mình trong cái sở tồi này.
Những người khác,
ở đằng sau, họ cũng đang chìm trong những suy nghĩ rầu rĩ. Chuyến đi xuống lặng
lẽ này làm họ căng thẳng. Đã năm tiếng họ đi mà không nghỉ ngơi một chút nào.
Phần lớn nghĩ đến khoản tiền thưởng mà họ phải đòi sau chuyến phiêu lưu; những
người khác nghĩ tới vợ, tới con cái, tới chiếc xe ô tô của họ hoặc tới một két
bia…
CHẲNG LÀ
GÌ: Có gì sung sướng hơn là ngừng nghĩ ngợi? Cuối cùng, ngừng cái đống
đầy những ý nghĩ cũng ít nhiều có ích, hay ít nhiều quan trọng này lại. Ngừng
suy nghĩ! Cứ như người ta chết trong khi hoàn toàn có thể sống lại. Là trống
rỗng. Quay ngược về nguồn gốc xa xưa nhất. Thậm chí cũng không còn là người
chẳng nghĩ tới gì nữa. Chẳng là gì. Thế đấy, một tham vọng thanh cao.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn
thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Nằm bên bờ sông
cả buổi đêm, bất động, cơ thể của hai chiến binh tỉnh lại bởi những tia nắng
đầu tiên.
Từng cái một, các
ô mắt của 103 683 hoạt động trở lại, chiếu vào não cảnh tượng mới phía trước
mặt nó. Cảnh tượng hoàn toàn được tạo ra từ một con mắt to đùng treo lủng lẳng
phía trên nó, cố định và chăm chú.
Con kiến vô tính
trẻ thốt một tiếng kêu pheromon ghê sợ làm bỏng cả râu của nó. Con mắt cũng sợ,
nó vội vàng thụt lại, và cùng với nó cái râu dài treo nó ở trên cũng lùi theo.
Cả hai cùng trốn dưới một kiểu viên sỏi tròn. Một con ốc sên!
Xung quanh chúng
còn có những con khác. Có năm con tất cả, ngụy trang dưới cái vỏ của mình. Hai
con kiến lại gần một con và đi một vòng quanh nó. Chúng thử cắn nó, nhưng chẳng
có chỗ bám nào. Cái tổ di động này là một pháo đài không thể đánh chiếm được.
Nó nhớ lại một
châm ngôn của Mẹ: An toàn là kẻ thù tồi tệ nhất của ta, nó ru ngủ các
phản xạ và sáng kiến.
103 683 tự nhủ
những con vật trốn sau vỏ mình luôn sống trong dễ dàng, gặm cỏ bất động. Chúng
chưa bao giờ đánh nhau, quyến rũ, đi săn, chạy trốn. Chúng chưa bao giờ đương
đầu với cuộc sống. Như thế, chúng không bao giờ tiến hóa được.
Ý thích bất
thường làm nó cảm thấy phải bắt chúng chui ra khỏi cái vỏ của mình, chứng minh
cho chúng biết là bọn chúng không phải không thể bị thương. Đúng lúc, hai trong
số năm con sên ở đó cho là nguy hiểm đã qua. Thế là chúng để cơ thể lang thang
ngoài chỗ ẩn để thổ lộ sự căng thẳng.
Sáp lại gần, hai
con áp bụng vào nhau. Nước dãi với nước dãi, thế là chúng dính chặt vào nhau
trong một cái hôn nhớp nháp chạy khắp cơ thể chúng. Bộ phận sinh dục của chúng
sượt qua nhau.
Giữa chúng xảy ra
nhiều chuyện.
Và rất chậm.
Con ốc sên bên
phải đưa bộ phận sinh dục đực của mình hình một cái mũi nhọn canxi vào trong âm
đạo đầy trứng của con ốc sên bên trái. Nhưng con này còn chưa đạt đến độ lịm đi
thì đến lượt nó đưa bộ phận sinh dục đực đang cương lên của mình ra và ấn vào
trong bạn tình của nó.
Cả hai con đều
cảm thấy thỏa mãn từ việc đưa vào và được đưa vào cùng lúc. Có một bộ phận sinh
dục cái được đặt trên một bộ phận sinh dục đực, chúng có thể biết được song
song mọi cảm giác của cả hai giới.
Con sên bên phải
cảm thấy cực khoái đực đầu tiên. Nó vặn mình khác đi và căng người ra, một dòng
điện chạy qua cơ thể. Bốn cái râu có mắt của hai con lưỡng tính nối vào nhau.
Dãi chuyển thành bọt, rồi thành bọt nước. Đó là một điệu nhảy áp sát nhau, và
cảm giác càng được kích thích bởi sự chậm rãi của các động tác.
Con sên bên trái
dựng đứng râu lên. Đến lượt nó cảm nhận được sự cực khoái đực. Nhưng vừa lúc nó
mới phóng tinh thì cơ thể nó sinh ra một đợt hưng phấn thứ hai, lần này từ bộ
phận sinh dục cái. Con sên bên phải, cũng đến lượt nó, biết cảm giác thỏa mãn
cái.
Thế là râu chúng
đổ phục xuống, các mũi tên tình yêu của chúng co lại, các bộ phận sinh dục cái
khép vào… Sau khi hành động kết thúc, đôi tình nhân biến thành những cục nam
châm cùng cực. Chúng đẩy nhau. Hiện tượng xưa như Trái đất. Hai cái máy cho và
nhận khoái lạc chầm chậm rời nhau, trứng của chúng được thụ tinh bằng tinh
trùng của bạn tình.
Trong khi 103 683
vẫn há hốc mồm, còn bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp của màn diễn đó, 4 000 lao vào tấn
công một con sên. Nó muốn tận dụng sự mệt mỏi sau ân ái để mổ bụng con béo hơn
trong hai con. Nhưng quá muộn, chúng đã lại bịt mình trong vỏ.
Con lính già
không bỏ cuộc, nó biết là chúng sẽ phải chui ra. Nó ngồi rất lâu. Cuối cùng một
con mắt nhút nhát sau đó cả một cái râu luồn ra khỏi vỏ. Con thuộc lớp chân
bụng thò ra xem thế giới xung quanh cuộc sống nhỏ bé của mình thế nào.
Khi cái râu thứ
hai xuất hiện, 4 000 lao vào và lấy răng cắn hết sức mình vào mắt con vật. Nó
muốn cắt đứt con mắt. Nhưng con vật thân mềm cong người lại, ngoạm luôn nhà
thám hiểm vào cái vỏ xoắn của mình.
Phlúp!
Làm thế nào để
cứu nó?
103 683 suy nghĩ,
đã có một ý tưởng lóe lên ở một trong ba bộ não của nó. Nó lấy hàm ngoạm một
hòn sỏi và bắt đầu đập hết sức vào cái vỏ. Chắc chắn là nó vừa phát minh ra
búa, nhưng đó là vỏ sên, không phải gỗ bông bấc. Những tiếng tốc tốc chỉ tạo
thành tiếng nhạc. Phải tìm cách khác.
Một ngày huy
hoàng, vì bây giờ kiến phát minh ra đòn bẩy. Nó cầm một cái que chắc, một hòn
sỏi để làm trục, sau đó nó ấn mạnh hết sức để lật ngửa con vật to nặng. Nó phải
làm đi làm lại nhiều lần. Cuối cùng, cái vỏ lúc lắc lên trước xuống sau, rồi
lật ra. Cái miệng chổng ngược lên cao. Nó đã thành công!
103 683 trèo lên
các đường khía xoắn, nghiêng bên trên cái miệng sâu như giếng do cái vỏ trũng
xuống tạo nên, thả mình rơi vào trong về phía con thân mềm. Sau một đoạn trượt
dài, cú ngã của nó nhẹ dần đi bởi một thứ chất nâu như keo. Ghê tởm thứ nước
dãi béo mà nó đang lội bì bõm ở trong này, nó bắt đầu xé các sợi mềm. Nó không
thể dùng tới axít được, nó có thể cũng có nguy cơ tan biến vào trong đó.
Những thứ chất
lỏng mới nhanh chóng hòa lẫn với dãi: máu trong suốt của ốc sên. Con vật đang
hoảng sợ thư giãn bằng một cú co thắt đẩy luôn hai con kiến ra khỏi vỏ.
Vô sự, chúng vuốt
ve râu nhau hồi lâu.
Con sên hấp hối
muốn bỏ chạy, nhưng nó làm mất nội tạng của mình trên đường. Hai con kiến đuổi
kịp và kết liễu nó dễ dàng. Kinh hoàng, bốn con lớp chân bụng kia, thò râu-mắt
ra để theo dõi màn vừa rồi, co rúm tít dưới đáy vỏ mình và cả ngày sẽ không
nhúc nhích ra khỏi đó.
Sáng hôm đó, 103
683 và 4 000 ních đầy thịt sên. Chúng cắt nó thành miếng và ăn theo kiểu
bifteak ấm ngâm trong dãi của con sên. Thậm chí chúng thấy cả túi âm đạo đầy
trứng. Món trứng sên tẩm muối! Một trong những món yêu thích của kiến đỏ hung,
một nguồn vitamin, chất béo, đường và protein quý giá…
Cái diều tập thể
của chúng đầy đến tận miệng, sau khi nạp đầy năng lượng mặt trời, chúng lên
đường hướng Đông Nam.
PHÂN TÍCH CÁC
PHEROMON: (Thí nghiệm thứ ba mươi tư). Tôi đã nhận dạng được một vài
phân tử truyền tin của kiến bằng cách sử dụng một phổ kế và một máy sắc ký. Như
thế tôi có thể tiến hành một bảng phân tích hóa học cuộc trao đổi giữa một con
kiến đực và một con kiến thợ, được ghi lại lúc 10 giờ tối. Con đực đã phát hiện
ra một mẩu ruột bánh mì. Đây là những gì nó đã phát:
- Methyl-6
- Methyl-4
hexanone-3 (2 lần phát)
- Ketone
- Octanone-3
Rồi thêm lần
nữa:
- Ketone
- Octanone-3
(2 lần phát)
Edmond Wells,
Bách khoa toàn
thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Trên đường, chúng
gặp nhiều con sên khác. Tất cả đều trốn cứ như chúng đã thỏa thuận với nhau:
“Những con kiến này rất nguy hiểm”. Thế nhưng cũng có một con không trốn. Thậm
chí nó còn thò hết cả người ra ngoài.
Hai con kiến lại
gần, tò mò. Con vật bị nghiến nát hoàn toàn bởi một vật nặng. Vỏ nó vụn nát.
Thân nó vỡ tan và văng khắp một bề mặt rộng.
103 683 nghĩ ngay
tới vũ khí bí mật của bọn mối. Chúng chắc phải gần tổ của kẻ thù. Nó xem xét
cái xác gần hơn. Cú va chạm rất rộng, gọn, cực kỳ mạnh. Chẳng ngạc nhiên là với
một vũ khí như thế, chúng phá tan tành được trạm La-chola-kan!
103 683 đã quyết.
Cần phải thâm nhập vào được tổ mối và tìm hiểu, hoặc tốt hơn nữa, ăn cắp vũ khí
của chúng. Nếu không cả Liên bang có nguy cơ bị cán thành bột!
Nhưng bỗng nhiên
gió to nổi lên. Vuốt của chúng không kịp bám vào mặt đất. Cơn bão hút chúng lên
trời. 103 683 và 4 000 không có cánh… Chúng vẫn bay được.
Vài giờ sau,
trong khi nhóm trên mặt đất hơi thiu thiu ngủ, máy bộ đàm lại loẹt xoẹt.
- Alô, chị
Doumeng? Xong rồi, chúng tôi đã xuống đến dưới.
- Thế nào? Các
anh nhìn thấy gì?
- Đó là một ngõ
cụt. Có một bức tường bằng bê tông và bằng thép mới được xây. Có vẻ như là tất
cả dừng ở đây… Còn có thêm một câu viết nữa.
- Anh đọc đi!
- Làm thế
nào để xếp được bốn hình tam giác bằng nhau với sáu que diêm?
- Thế thôi à?
- Không, có các
nút bấm với các chữ cái, chắc chắn là để nhấn câu trả lời.
- Không có một
hành lang nào ở bên cạnh à?
- Chẳng có gì.
- Anh cũng không
thấy xác những người kia à?
- Không, chẳng có
gì… hừm… nhưng có dấu chân. Cứ như hàng đống giày đã giậm giậm ngay trước bức
tường này.
- Chúng ta làm gì
bây giờ? - một hiến binh thì thầm. - Chúng ta trèo lên à?
Bilsheim xem xét
kỹ lưỡng chướng ngại vật. Tất cả những biểu tượng này, tất cả các tấm thép và
bê tông này, phải giấu một cái máy. Và rồi những người kia, họ đã bay đi đâu?