Bí mật quả chuông - Chương 24

Chương
24

Một
tên tội phạm qủy quyệt bị bắt bởi một mưu kế thông minh

Bốn
chính khách nói chuyện với nhau sau bữa ăn tối

Chiều hôm đó, một đám đông dân chúng đã tràn ngập hội trường
tòa án. Tin tức về vụ bạo động tại ngôi đền Trí Minh và việc bắt giữ một thương
gia giàu có người Quảng Đông đã lan khắp thị trấn, và những người dân của Phổ
Dương ai cũng đều háo hức muốn biết về những điều này.

Địch công bước
lên bục xử án và cầm một cuộn giấy. Sau đó ông điền vào và giao nó cho cai ngục
nhà tù. Không lâu sau Lâm Phương được dẫn vào bởi hai bộ đầu. Một miếng dán
bằng thạch cao được dán lên trán ông ta.

Ông ta không
quỳ xuống. Ông ta nhìn quan án với cái nhìn hằn học và định nói điều gì đó.
Ngay lập tức đội trưởng dùng gậy đánh lên đầu ông ta và hai bộ đầu ép ông quỳ
xuống trên đầu gối của mình.

- Tên và nghề
nghiệp của ngươi! – Địch công ra lệnh.

- Tôi yêu cầu
được biết... - Lâm Phương bắt đầu.

Đội trưởng đập
vào mặt ông ta với bàn tay cầm roi da của mình.

- Nói chuyện
trân trọng và trả lời mọi câu hỏi của đại nhân, thằng chó! – Đội trưởng quát
ông ta.

Miếng dán bằng
thạch cao trở nên lỏng lẻo và vết thương trên trán Lâm Phương bắt đầu chảy máu
đầm đìa. Cố kìm nén cơn thịnh nộ, ông trả lời:

- Kẻ hèn này
được gọi là Lâm Phương, một thương gia từ Quảng Đông. Tôi yêu cầu cho biết lí
do tại sao tôi đã bị bắt!

Đội trưởng
nâng roi da của mình nhưng Địch công lắc đầu. Ông lạnh lùng nói:

- Chúng ta sẽ
nói chuyện đó sau. Trước tiên cho ta biết ngươi đã nhìn thấy vật này trước đây?

Trong khi đang
nói quan án đẩy cái mặt dây chuyền vàng tìm được dưới quả chuông trên mặt bàn.
Nó trượt qua mặt bàn và rơi đánh “xoảng” xuồng nền nhà trước mặt Lâm Phương.

Ông ta nhìn nó
thờ ơ, sau đó đột nhiên chụp lấy nó và háo hức kiểm tra trong lòng bàn tay. Ông
ta nắm chặt nó vào ngực mình.

- Cái này
thuộc về… - Ông ta nói. Nhưng ông nhanh chóng tự chủ lại – “Nó thuộc về tôi!”
Ông khẳng định. “Ai đưa nó cho ngài?”

- Đó là đặc
quyền của tòa án để đặt ra các câu hỏi. – Địch công trả lời. Ông ra dấu cho đội
trưởng, người này nhanh chóng giật cái mặt dây chuyền từ tay của Lâm Phương và
đặt trên bàn xử án. Lâm Phương đứng lên, khuôn mặt nhăn nhúm vì giận dữ. Ông
hét lên:

- Trả nó lại
cho tôi!

- Quỳ xuống,
Lâm Phương! – Địch công quát lớn – Ta sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên của ngươi.

Khi Lâm Phương
từ từ quỳ xuống một lần nữa, quan án tiếp tục:

- Ngươi hỏi lí
do tại sao ngươi đã bị bắt giữ. Ta, quan án sát, cho ngươi biết rằng ngươi đang
phạm tội xâm phạm độc quyền của nhà nước. Ngươi buôn lậu muối.

Lâm Phương
dường như lấy lại sự điềm tĩnh của mình.

- Đó là một
lời nói dối! – Ông ta lạnh lùng nói.

- Tên xấu xa
này đã phạm tội miệt thị tòa án! – Địch công hét lên. – Người đâu, cho hắn ta
mười roi da nặng!

Hai bộ đầu xé
rách áo Lâm Phương và đẩy ông ta nằm úp mặt xuống sàn nhà. Tiếng roi rít lên
trong không khí.

Lâm Phương
hoàn toàn không quen với hình phạt. Tiếng la hét thấu trời của ông ta vang lên
hòa với tiếng roi quất vào da thịt. Khi đội trưởng kéo ông ta lên thì khuôn mặt
ông ta đã xám ngoét và hơi thở hổn hển.

Khi ông ta đã
ngừng rên rĩ Địch công nói:

- Ta có một
nhân chứng đáng tin cậy, Lâm Phương, người này sẽ làm chứng về chuyện buôn lậu
của ngươi. Thật không dễ dàng lấy được lời khai của anh ta, nhưng một vài đòn
tra tấn với chiếc roi da nặng không nghi ngờ gì sẽ làm anh ta phải mở miệng!

Lâm Phương
nhìn lên quan án với đôi mắt đỏ ngầu. Ông ta dường như chưa hết hẳn cơn choáng
váng. Lão Hồng ném một cái nhìn dò hỏi về phía Mã Tông và Triệu Thái. Họ lắc
đầu. Họ không nghĩ ra một điều gì về người nhân chứng mà Địch công vừa nói đến.
Tào Can có vẻ sững sờ.

Địch công đưa
ra một dấu hiệu cho đội trưởng. Ông rời khỏi hội trường, theo sau là hai bộ
đầu.

Một sự im lặng
bao trùm cả tòa án. Đôi mắt của tất cả các khán giả dán chặt vào cửa phụ nơi
đội trưởng vừa biến mất.

Khi ông quay
trở lại, ông mang theo một cuộn giấy dầu màu đen. Hai bộ đầu đi phía sau ông
ta, lảo đảo xách theo một cuộn nặng chiếu cói. Một tiếng thì thầm kinh ngạc nổi
lên từ đám đông.

Đội trưởng
trải tấm giấy dầu trên sàn nhà trước công đường. Hai bộ đầu trải chiếu lên trên
tấm giấy dầu. Khi quan án gật đầu, ba người đàn ông lấy roi da của họ và bắt
đầu đánh đập chiếc chiếu với tất cả sức mạnh của họ.

Quan án bình
tĩnh xem họ hành động, chậm rãi vuốt ve bộ râu dài của mình.

Cuối cùng ông
giơ tay lên. Ba người đàn ông dừng lại và lau mồ hôi trên trán của họ.

- Những chiếc
chiếu này – Địch công tuyên bố - đã được lấy từ sàn nhà trong một nhà kho bí
mật ở mặt sau của ngôi biệt thự của Lâm Phương. Bây giờ chúng ta hãy xem chúng
đã khai ra những gì cho tòa án này!

Đội trưởng
cuộn chiếc chiếu lại một lần nữa. Sau đó ông ta cầm tờ giấy dầu ở một đầu, ra
hiệu cho hai bộ đầu để nâng phía bên kia. Khi họ lắc tờ giấy qua lại trong một
lúc, một lượng nhỏ bột màu xám đã tụ lại ở trung tâm tờ giấy. Đội trưởng vít
một chút bột màu xám đó lên đầu mũi kiếm và đưa cho quan án.

Địch công chạm
vào đó với ngón tay ẩm ướt của mình. Ông nếm thử nó và gật đầu mãn nguyện.

- Lâm Phương –
ông nói - ngươi nghĩ rằng ngươi đã xóa sạch tất cả mọi dấu vết về việc buôn lậu
của ngươi. Nhưng ngươi không nhận ra rằng mặc dù ngươi đã dùng chổi quét cẩn
thận tất cả các chiếc chiếu, một số lượng rất nhỏ muối đã xâm nhập vào giữa các
sợi chiếu. Nó không phải là nhiều nhưng cũng đủ để chứng minh là ngươi có tội!

Tiếng hò reo
nổi lên từ đám đông.

- Im lặng! –
Quan án hét lên. Ông tiếp tục nói với Lâm Phương:

- Hơn nữa, có
một bằng chứng thứ hai chống lại ngươi, Lâm Phương! Đêm qua ngươi đã hành hung
ta và các phụ tá của ta trong khi chúng tôi đang tham gia vào cuộc điều tra
ngôi đền Trí Minh. Thú nhận tội ác của ngươi!

- Đêm qua –
Lâm Phương trả lời thờ ơ – tôi ở trong biệt thự của mình điều trị một vết
thương tôi đã bị khi vấp ngã ngoài sân do trời tối. Tôi chẳng biết đại nhân
đang nói về điều gì!

- Mang nhân
chứng Trịnh Bá đến trước mặt ta! - Địch công hét lên với đội trưởng.

Trịnh Bá tiến
lên phía trước công đường bị áp giải bởi những bộ đầu.

Khi Lâm Phương
nhìn thấy Trịnh Bá mặc chiếc áo khoác lụa đen, ông ta nhanh chóng ngoảnh mặt
đi.

- Ngươi có
biết người này không? - Địch công hỏi Trịnh Bá.

Người đàn ông
béo từ từ nhìn lên và xuống Lâm Phương, kéo bộ râu nhờn của mình. Sau đó, ông
tuyên bố chắc nịch:

- Chính là nó,
thưa đại nhân, chính thằng chó này đêm qua đã tấn công tôi ở phía trước ngôi
đền.

- Đó là nó –
Lâm Phương hét lên giận dữ - đó là tên vô lại đã tấn công tôi!

- Nhân chứng
này – Địch công bình tĩnh nói – đã ẩn nấp ở sân thứ nhất của ngôi đền. Ông ta
thấy ngươi đã theo dõi ta và các phụ tá của ta. Và khi chúng ta đứng dưới quả
chuông đồng, ông ta đã nhìn thấy một cách rõ ràng cách ngươi dùng ngọn giáo sắt
bẫy cái ghế đá đi.

Địch công ra
dấu để đội trưởng dẫn Trịnh Bá đi. Sau đó, ông dựa lưng vào ghế và tiếp tục
bằng một giọng nói như trò chuyện:

- Ngươi thấy
đó, Lâm Phương, ngươi không thể phủ nhận đã tấn công ta. Khi ta trừng phạt
ngươi về tội ác đó, ta có trách nhiệm chuyển tiếp lên tòa án cấp tỉnh, để giải
quyết về vụ án xâm phạm độc quyền của nhà nước!

Khi nghe những
lời cuối cùng, một ánh sáng độc ác lóe lên trong mắt Lâm Phương. Ông im lặng
một lúc, liếm đôi môi chảy máu của mình. Ông thở ra một tiếng dài. Sau đó, ông
bắt đầu bằng một giọng nói trầm trầm:

- Thưa đại
nhân, bây giờ tôi đã nhận ra rằng không thể chối bỏ sai phạm của tôi. Việc tôi
tấn công đại nhân chỉ là một trò đùa ngu ngốc và tinh nghịch, tôi xin đại nhân
chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi. Thực tế là trong những ngày qua tôi
đã rất khó chịu với các biện pháp mà tòa án dùng để chống lại tôi. Vào đêm qua
tôi nghe được những tiếng nói trong khuôn viên của đền thờ nên đi đến đó để
điều tra, tôi thấy đại nhân và các phụ tá đứng dưới quả chuông. Tôi đã bị một
động lực xấu xa thúc giục muốn dạy cho đại nhân một bài học nên đã bẫy cái ghế
đá đi. Sau đó, tôi vội vã chạy về để triệu tập người quản lí của tôi và các gia
nhân để giải thoát cho đại nhân. Tôi lên kế hoạch để xin lỗi đại nhân và giải
thích rằng tôi nghĩ đại nhân và các phụ tá là kẻ cướp nên mới hành động như
thế. Nhưng khi tôi đến gần cánh cửa sắt nối hai ngôi nhà tôi rất kinh ngạc là
nó đã đóng sầm lại. Trong nỗi sợ hãi rằng đại nhân sẽ bị chết ngạt dưới quả
chuông, tôi chạy đến cánh cửa trước của ngôi đền để trở lại nhà của tôi trên
đường phố. Tuy nhiên, khi tôi chạy đến bậc thang tôi đã bị đánh gục bởi tên
cướp cạn đó. Khi tôi tỉnh lại, tôi chạy nhanh về nhà như tôi có thể. Tôi ra
lệnh cho người quản lí của tôi đi giải thoát cho đại nhân. Bản thân tôi ở lại
trong vài phút để đắp thuốc cho vết thương trên trán của tôi. Khi đại nhân đột
nhiên xuất hiện trong phòng của tôi trong… trang phục hơi khác thường.
Tôi nghĩ rằng ngài là một kẻ xâm nhập khác cố
gắng để đe dọa tôi. Đó là tất cả sự thực. Tôi
xin lặp lại rằng tôi rất lấy làm tiếc là trò đùa trẻ con của tôi có thể dễ dàng
biến thành một thảm kịch đáng sợ, và tôi sẵn sàng chịu sự trừng phạt theo quy
định của pháp luật.

- Phải – Địch
công lãnh đạm nói – ta rất vui khi nghe ngươi cuối cùng đã chịu thú nhận. Bây
giờ ngươi hãy lắng nghe người thư lại đọc lời khai của ngươi.

Người thư lại
cao cấp đọc to lời thú tội của Lâm Phương. Địch công dường như không còn quan
tâm đến thủ tục tố tụng nữa. Ông ngã người trên ghế và lười nhác vuốt ve bộ râu
của mình.

Khi người thư
lại đã kết thúc, quan án hỏi các câu hỏi thường lệ:

- Ngươi có
đồng ý rằng đây là lời khai thực sự của ngươi?

- Tôi đồng ý!
– Lâm Phương trả lời bằng một giọng vững vàng. Đội trưởng đưa tờ khai cho ông
ta và Lâm Phương đóng dấu ngón tay cái của mình vào đó.

Đột nhiên Địch
công chồm người về phía trước.

- Lâm Phương
ơi là Lâm Phương – ông nói bằng một giọng nói khủng khiếp – trong nhiều năm qua
ngươi đã lẩn tránh pháp luật, nhưng pháp luật đã bắt được ngươi và ngươi phải
đền tội! Vừa rồi ngươi vừa đóng dấu chứng tử cho chính bản thân ngươi!
Ngươi biết rõ rằng hình phạt cho tội hành hung
là tám mươi trượng bằng tre và ngươi hi vọng có thể nó sẽ là những cái roi mềm
bằng cách hối lộ những bộ đầu của ta. Sau đó, khi được đưa ra trước tòa án cấp
tỉnh, ngươi biết rằng những bạn bè của ngươi sẽ hành động thay cho ngươi bằng
cách hối lộ khắp nơi và ngươi sẽ được xử nhẹ.

Bây giờ ta,
quan án sát, cho ngươi biết rằng ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện trước tòa án
cấp tỉnh! Đầu của ngươi, Lâm Phương, sẽ rơi giữa pháp trường bên ngoài cổng
thành phía Nam của thị trấn Phổ Dương!

Lâm Phương
ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào quan án với đôi mắt nghi ngờ.

- Theo bộ luật
hình sự - Địch công tiếp tục – những tội ác nghiêm trọng gồm có phản quốc, giết
cha và chống lại Nhà nước sẽ bị trừng phạt khắc nghiệt với một trong những hình
thức nghiêm trọng nhất. Hãy chú ý những từ “tội ác chống lại Nhà nước,” Lâm
Phương! Đối với những điều khác của bộ luật có nói tấn công một quan chức trong
khi đang thi hành nhiệm vụ của mình là tương đương với tội ác chống lại Nhà
nước. Ta không ngần ngại thừa nhận rằng ta nghi ngờ các nhà lập pháp có dự định
kết nối hai tội ác này với nhau. Nhưng trong trường hợp cụ thể này ta, quan án
sát, giải thích pháp luật theo như những gì đã ghi trên đó.
Chịu trách nhiệm về tội ác chống lại Nhà nước là
một trong những tội ác nghiêm trọng nhất có thể bị xử trảm, và phải báo cáo
bằng thư hỏa tốc trực tiếp đến tòa án tối cao. Không ai có thể can thiệp thay
cho ngươi. Công lí sẽ được thực hiện, trong trường hợp của ngươi sẽ là một cái
chết nhục nhã giữa pháp trường!

Địch công đập
búa xuống bàn xử án.

- Vì ngươi,
Lâm Phương, dù không bị ép buộc đã tự thú nhận đã tấn công thẩm phán của mình,
ta kết án ngươi phạm tội ác chống lại Nhà nước và đề xuất những hình phạt khắc
nghiệt dành cho ngươi!

Lâm Phương
đứng lên trong đôi chân lảo đảo của mình. Đội trưởng nhanh chóng khoác áo lên
thân mình đang chảy máu của ông ta. Đối với một người đàn ông bị kết án tử hình
cần phải được đối đãi lịch sự.

Đột nhiên, một
giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng vang lên cạnh bục xử án:

- Lâm Phương,
nhìn tôi!

Địch công
nghiêng người về phía trước. Bà Lương đã đứng tại đó, thẳng người một cách cứng
rắn. Những dấu vết của thời gian dường như đã rời xa bà, bà đột nhiên trẻ hơn
rất nhiều.

Một cái rùng
mình trên cơ thể của Lâm Phương. Ông lau máu trên mặt. Sau đó, đôi mắt ông mở rộng
môi ông mấp máy nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Bà Lương từ từ nâng cánh tay của mình và chỉ vào Lâm
Phương với lời buộc tội.

Ngươi đã giết… bà bắt đầu. “Ngươi giết hại... của ngươi.”

Đột nhiên giọng nói của bà tắt lịm. Bà cúi đầu. Bà lại
đưa cánh tay ra một lần nữa và ấp úng “Ngươi đã giết... của ngươi.”

Bà từ từ lắc đầu. Bà ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của
mình và cho Lâm Phương một cái nhìn tha thiết. Sau đó, bà bắt đầu lảo đảo trên
đôi chân của mình.

Lâm Phương bước về phía bà nhưng đội trưởng nhanh hơn.
Anh ta nắm lấy tay ông và quặc ngược ra sau lưng. Khi hai bộ đầu kéo ông đi, bà
Lương ngã xuống và ngất đi.

Địch công đập búa xuống bàn xử án và tuyên bố bãi đường.

Mười ngày sau phiên tòa tại Phổ Dương, Tổng Thư kí của
tòa án Tối cao đã tiếp ba vị khách quý đến ăn tối tại đại sảnh trong phủ của
ông ở thủ đô.

Thời tiết đã vào cuối thu chuẩn bị bước sang mùa đông. Ba
cánh cửa ra vào rộng rãi tại đại sảnh đã được mở ra để quan khách có thể thưởng
thức cảnh đẹp trong một khu vườn với hồ sen lấp lánh trong ánh trăng. Một lò
than lớn bằng đồng đang cháy sáng đặt cạnh bàn ăn.

Tất cả bốn người đàn ông đều đã quá tuổi sáu mươi với mái
tóc ngả sang màu xám và họ đều là những người quan trọng trong bộ máy Nhà nước.

Họ ngồi xung quanh một cái bàn bằng gỗ mun chạm khắc với
những món ăn ngon đặt trong những bộ đồ ăn bằng sứ sang trọng. Một chục gia
nhân đứng phục vụ dưới sự giám sát của người quản gia trong phủ, họ luôn chú ý
để những chiếc cốc bằng vàng không bao giờ rỗng.

Thư kí dành vị trí danh dự của bàn tiệc cho Chủ tịch tòa
án Tối cao, một người đàn ông bệ vệ với bộ râu dài màu xám. Đối diện với ông là
Thượng thư bộ Lễ, một người đàn ông gầy ốm với cái lưng hơi khòm có mặt hàng
ngày tại các buổi thiết triều. Người còn lại là một ông lão với đôi mắt sắc
nhọn. Đó là thanh tra Hoàng gia có tên là Hoàng, ông là nỗi lo sợ trên khắp cả
nước vì sự trung thực, kiên quyết đấu tranh hết mình cho công lí.

Bữa ăn tối đã gần kết thúc, họ kéo dài bữa ăn với li rượu
cuối cùng. Các vấn đề chính thức mà vị Tổng thư kí muốn thảo luận với các vị
đồng liêu đã được xử lí trong bữa ăn, bây giờ họ ngồi nói với nhau những câu
chuyện rời rạc.

Viên Thư kí cho những sợi râu bạc của mình lướt qua các
ngón tay gầy gò và nói với Chủ tịch Tòa án:

- Các vụ tai tiếng của ngôi chùa Phật giáo tại Phổ Dương
đã gây sốc ở Tòa án Tối cao của ngài. Bốn ngày trước vị đại đức đứng đầu giáo
hội Phật giáo đã cầu xin cho ngôi chùa của ông trước hoàng thượng, nhưng vô
ích. Tôi có thể tự tin nói cho ngài biết Hoàng thượng sẽ
công bố vào ngày mai vị đại đức đứng đầu giáo hội Phật giáo đó sẽ không còn là
thành viên của Hội đồng tối cao. Đồng thời, sẽ có thông báo các tổ chức Phật
giáo không còn được miễn thuế! Này, các bạn của tôi, có nghĩa rằng các phe nhóm
phật tử sẽ không được can thiệp sâu vào các vấn đề quốc gia!

Chủ tịch gật đầu và nói:

- Đôi khi một cơ hội may mắn đã cho phép một quan chức
nhỏ bé vô tình thực hiện được một việc làm tuyệt vời cho quốc gia. Thẩm phán
địa phương, một gã họ Địch nào đó, quả thực là rất liều lĩnh khi tấn công vào
một tu viện to lớn và giàu có. Với tình hình như thế cho đến gần đây, toàn bộ
bè lũ Phật giáo sẽ đồng loạt đứng lên trong sự tức giận và gã thẩm phán đó chắc
chắn sẽ bỏ mạng trước khi có thể xử xong vụ án. Nhưng thật là bất ngờ ngày hôm
đó đội quân đồn trú đã đi khỏi, và đám đông giận dữ đã giết chết các nhà sư. Gã
đồng nghiệp họ Địch đó chắc không nhận ra rằng một sự trùng hợp may mắn đã cứu
sự nghiệp của mình, nếu không phải là mạng sống của mình!

- Tôi vui mừng, Chủ tịch – thanh tra nói – khi ngài đề
cập đến thẩm phán Địch, nó nhắc nhở tôi nhớ đến một điều gì đó. Tôi vẫn còn
trên bàn của tôi báo cáo về hai vụ án khác đã được giải quyết bởi chính người
đàn ông đó. Một trong số đó là vụ hãm hiếp giết người được thực hiện bởi một
tên côn đồ lang thang, một trường hợp đơn giản không cần phải bình luận. Trường
hợp kia liên quan đến một thương gia giàu có từ Quảng Đông. Ở đây bản thân tôi
hoàn toàn không đồng ý với cách giải quyết của ông ta, dựa trên một sự không rõ
ràng của pháp luật để thực hiện thủ thuật. Nhưng vì bản báo cáo đã được ngài kí
duyệt cùng các đồng nghiệp của ngài trong tòa án, tôi đoán chừng nó có một hoàn
cảnh đặc biệt. Tôi sẽ đánh giá cao nếu ngài vui lòng chỉ bảo cho tôi.

Chủ tịch đặt li rượu của mình xuống bàn. Ông nói với nụ
cười:

- Điều đó, bạn của tôi, là một câu chuyện dài. Nhiều năm
trước đây tôi còn là thẩm phán của tòa án tỉnh Quảng Đông. Vào thời điểm đó,
chủ tọa phiên tòa là Phương đê tiện, người sau này bị chém đầu tại kinh thành
do biển thủ công quỹ của chính phủ. Tôi thấy gã thương gia đó đã thoát khỏi sự
trừng phạt chỉ dành cho một tội ác dã man bằng cách hối lộ một số tiền lớn. Sau
đó hắn ta tiếp tục phạm nhiều tội ác bẩn thỉu, bao gồm một vụ giết chín người. Đó là
thẩm phán của Phổ Dương biết rằng ông phải xử lí sự việc một cách nhanh chóng,
vì ông ta biết ảnh hưởng của những thương nhân Quảng Đông giàu có trong giới
chức chính phủ. Ông đã cố tình đưa ra những lời buộc tội lớn lao nhưng tìm cách
cho tên tội phạm thú nhận với một tội lỗi nhỏ nhoi, nhưng lại được hiểu như là
một tội ác chống lại Nhà nước. Từ đó chúng tôi nghĩ rằng nó phù hợp nhất cho một
gã đàn ông suốt hai mươi năm đã gian lận với pháp luật cuối cùng đã bị mắc bẫy
bởi một thuật ngữ chuyên môn của pháp luật. Chúng tôi nhất trí quyết định giữ
nguyên phán quyết của thẩm phán.

- Đồng ý – thanh tra nói – bây giờ tôi đã hiểu. Tôi sẽ kí
vào bản báo cáo đó đầu tiên vào sáng ngày mai.

Thượng thư bộ Lễ lắng nghe với sự quan tâm cuộc trò
chuyện này. Bây giờ ông nói:

- Tôi không phải là chuyên gia trong các vấn đề tư pháp
nhưng tôi hiểu quan án Địch đó đã giải quyết hai vụ án có tầm quan trọng quốc
gia. Một người đã bẻ gãy sức mạnh của bè lũ Phật giáo, củng cố vị trí của chính
phủ với những thương nhân Quảng Đông kiêu căng. Sao không đưa một người đàn ông
như thế đến một chức vụ cao hơn để cung cấp cho anh ta phạm vi hoạt động rộng
hơn để thể hiện tài năng của mình?

Người thư kí chậm rãi lắc đầu:

- Thẩm phán đó – ông nói – có lẽ chừng bốn mươi tuổi, một
sự nghiệp chính thức còn rất dài trước mặt anh ta. Trong những năm tháng tiếp
theo, anh ta sẽ có nhiều cơ hội để chứng tỏ nhiệt huyết và năng lực của mình.
Nếu sự thăng chức quá muộn, nó sẽ gây ra bực bội, nếu quá sớm nó sẽ làm tăng sự
đòi hỏi quá đáng. Trong việc dùng người của chúng ta đây là hai thái cực cần
phải tránh.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó. – Chủ tịch nói. – Mặt
khác vị thẩm phán đó cũng nên được cấp một dấu hiệu để công nhận cũng như
khuyến khích. Có lẽ vị Thượng thư bộ Lễ sẽ giúp chúng ta tìm ra một cái gì đó
phù hợp.

Vị thượng thư bộ Lễ trầm ngâm vuốt râu của ông. Sau đó
ông nói:

- Kể từ khi Tòa án tối cao của ngài quan tâm đến lợi ích
của một cá nhân trong vụ án về ngôi chùa Phật giáo đó. Trong buổi chầu ngày
mai, tôi sẽ rất vui mừng kiến nghị với Hoàng thượng cấp cho thẩm phán Địch một
câu đề tặng của Ngài. Không, tất nhiên, chính là chữ viết của Hoàng thượng
nhưng là một bản sao với những chữ phù hợp và được khắc trên một tấm biển.

- Đó – vị Thư kí kêu lên tán đồng – chính xác là những gì
cần trong trường hợp này. Ngài luôn tinh tế trong những vấn đề như thế này!

Vị thượng thư bộ Lễ mỉm cười, một nụ cười rất hiếm hoi
của ông:

- Nghi lễ và nghi thức – ông quan sát mọi người – giữ cho
bộ máy chính phủ phức tạp của chúng ta sự cân bằng chính xác. Trong nhiều năm
qua tôi rất cân nhắc đối với mỗi lời tán dương hay khiển trách, phê bình và
công nhận, cẩn thận như một người thợ kim hoàn trân trọng những hạt vàng của
mình. Một hạt khác biệt là đủ để mất đi sự cân bằng.

Họ đứng lên và rời khỏi bàn ăn.

Người tổng thư kí Nhà nước hướng dẫn họ
đi xuống cầu thang rộng để đi dạo quanh hồ sen.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3