Bí mật quả chuông - Chương 23 - Phần 1

Chương 23

Một cuộc tìm kiếm kĩ lưỡng tại
thư viện

Trong nhà hàng bán cua tình cờ
tìm thấy một đầu mối quan trọng

Khi lão Hồng và hai người bạn đồng hành đã đến
ngôi biệt thự của Lâm Phương, họ đi ngay đến thư viện trong sân thứ hai. Đó là
một căn phòng dễ chịu với cánh cửa sổ lớn nhìn ra một ngôi vườn cảnh quan thanh
lịch.

Tào
Can ngay lập tức đến chiếc bàn lớn bằng gỗ mun chạm khắc ở phía trước cánh cửa
sổ bên phải.

Anh
tình cờ nhìn thấy một cái bàn viết bóng loáng đứng gần đó. Mã Tông cố gắng kéo
ra ngăn kéo bàn ở giữa. Nhưng nó không mở mặc dù không nhìn thấy ổ khóa nào.

-
Chờ một chút, người anh em! - Tào Can nói. – Tôi đã từng ở Quảng Đông, tôi biết
cách mở cái bàn đó!

Anh dùng những
ngón tay nhạy cảm của mình dò dẫm trên những chạm khắc trang trí ở mặt trước
cái bàn. Anh tìm thấy một cơ quan trên đó và nhấn vào. Khi ngăn kéo mở ra họ
nhìn thấy một chồng tài liệu dày được đóng gói cẩn thận.

Tào Can chất
chúng lên bàn làm việc.

- Đây là sở
trường của ông, lão Hồng! – Anh vui vẻ nói.

Trong khi lão
Hồng ngồi trong chiếc ghế bành lót đệm ở phía trước của bàn làm việc. Tào Can
nhờ Mã Tông đẩy giúp chiếc ghế dài nặng nề vào sát bức tường phía sau. Anh xem
xét bức tường kĩ lưỡng từng phân một. Sau đó, họ lấy những cuốn sách từ cái kệ
cao và bắt đầu kiểm tra chúng.

Trong một thời
gian dài tiếng động nghe thấy chỉ là tiếng lật giấy sột soạt và tiếng lầm bầm
nguyền rủa của Mã Tông.

Lão Hồng dựa
lưng vào ghế.

- Không có gì
ngoài những giấy tờ thương mại – ông tuyên bố với vẻ chán ghét – chúng ta sẽ
đem toàn bộ về tòa án nghiên cứu thêm, có lẽ sẽ có một số chữ nào đó ám chỉ
việc buôn lậu. Anh có tìm thấy gì không?

Tào Can lắc
đầu.

- Không tìm
thấy gì cả - anh nói chua chát – chúng ta hãy vào phòng ngủ của tên khốn đó!

Họ thong dong
đi đến căn phòng có cánh cửa sập.

Tào Can sớm
phát hiện ra một bảng điều khiển bí mật trong bức tường phía sau chiếc giường
của Lâm Phương. Nhưng nó cho thấy đó là một két sắt với một ổ khóa phức tạp.
Tào Can cố gắng mở nó ra trong một lúc lâu nhưng sau cùng chịu thua.

- Chúng ta sẽ
bảo Lâm Phương chỉ cho chúng ta cách mở nó – anh nói với một cái nhún vai – hãy
đi xem qua hành lang và sân thứ ba của ngôi đền. Đó là nơi tên vô lại đã lưu
trữ muối của hắn ta, có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy một vài bằng chứng tại đó.

Xem xét nó
dưới ánh sáng ban ngày, họ nhìn thấy nó thậm chí đã được làm sạch tốt hơn là họ
đã nhận thấy đêm qua. Các tấm thảm đã được quét sạch sẽ và những đường rãnh
giữa các phiến đá của hành lang đã được quét với một cây chổi cứng, không thể
tìm thấy dù chỉ một hạt bụi giữa các đường rãnh chứ đừng nói là một hạt muối.

Ba người quay
trở lại căn biệt thự trong tâm trạng chán nản. Họ cũng đi lục soát các căn
phòng khác trong ngôi biệt thự nhưng không tìm thấy gì cả. Các căn phòng đã trống
rỗng, đồ nội thất đã được đem đi cùng với những người đàn bà và gia nhân đi về
phương Nam.

Khi buổi trưa
đến, họ cảm thấy mệt và đói.

- Tuần trước –
Tào Can cho biết – khi tôi đang canh gác ở đây, một trong những bộ đầu có nói
với tôi là có một nhà hàng bán cua nhỏ gần khu vực chợ cá. Họ băm nhỏ thịt cua
với thịt lợn và hành sau đó nhồi vào vỏ cua và đem hấp cách thủy. Đó là một món
đặc sản địa phương nổi tiếng tại đây.

- Anh làm nước
miếng tôi chảy dài rồi đây này! - Mã Tông la lên. – Hãy nhanh chóng đi đến đó!

Nhà hàng này
là một ngôi nhà nhỏ hai tầng có cái tên thanh lịch là “Quán Chim Bói Cá.” Một
tấm vải đỏ treo từ mái hiên của quán viết bằng những chữ to quảng cáo quán ăn
này nổi tiếng khắp đại giang Nam Bắc.

Khi họ kéo tấm
rèm cửa để bước vào quán họ nhìn thấy một nhà bếp nhỏ. Không khí sực nức mùi
thơm của thịt chiên và hành. Một người đàn ông to béo ở trần đang đứng sau một
nồi sắt rất lớn, trên đó đặt những vỉ hấp bằng tre. Trên vỉ hấp đầu tiên có
khoảng một tá vỏ cua nhồi thịt vừa được hấp chín. Bên cạnh đó là một người phụ
bếp trẻ đang bận rộn bằm thịt trên một cái thớt lớn.

Người đàn ông
béo cười toe toét và hét lớn:

- Hãy đi lên
tầng trên, các quý khách! Chúng tôi sẽ phục vụ ngay!

Lão Hồng gọi
ba mươi con cua nhồi thịt và ba bình rượu lớn. Sau đó, họ đi lên một cầu thang
ọp ẹp.

Khi đang lên
được nửa cầu thang Mã Tông nghe tiếng động ồn ào từ bên trên.

Ghé sát tai
lão Hồng anh nói nhỏ:

- Có vẻ như có
một bàn nhậu trên đó!

Tuy nhiên, khi
lên đến nơi họ nhìn thấy căn phòng trống chỉ có một người đàn ông đang ngồi tại
bàn trước cửa sổ, quay lưng về phía họ. Cúi xuống bàn, ông ta cắm cúi ăn cua và
phát ra những tiếng ồn ào. Ông ta khoác một cái áo khoác bằng lụa đen trên đôi
vai rộng của mình.

Mã Tông ra
hiệu cho những người bạn đồng hành đứng tại chỗ. Anh đi về phía bàn và đặt tay
lên vai người đàn ông béo rồi nói một cách cộc cằn:

- Lâu lắm rồi
chúng ta mới gặp lại nhau, người anh em!

Người đàn ông
nhanh chóng nhìn lên. Ông ta có một khuôn mặt to và tròn, phân nửa khuôn mặt bị
bao phủ bởi một bộ râu dày và dính đầy dầu mỡ. Ông nhìn Mã Tông với cái nhìn
hằn học. Sau đó, một lần nữa ông quay lại với món ăn của mình, buồn bã lắc đầu.
Dùng ngón tay đùa giỡn với những vỏ cua rỗng trên bàn ông nói với một tiếng thở
dài:

- Những kẻ như
anh, người anh em, đã làm cho một người đàn ông mất lòng tin vào đồng loại của
mình. Vài hôm trước đây tôi đối xử với anh như là một người bạn. Bây giờ họ nói
anh là một công sai của tòa án. Tôi nghi ngờ anh bạn đã làm cho tôi và những
người bạn của tôi bị xua đuổi ra khỏi nơi trú ngụ thoải mái của chúng tôi tại
ngôi đền đó. Hãy nghĩ đến cách đối nhân xử thế, người anh em, và suy nghĩ về
hành vi của anh!

- Nói tiếp đi
– Mã Tông cho biết – để trút hết mọi cảm giác bực bội. Tất cả mọi người trên
thế gian này đều có nhiệm vụ của mình, và tôi rất lấy làm sung sướng được chạy
quanh thị trấn để phục vụ cho thẩm phán đại nhân của tôi.

- Như vậy, tin
đồn này là sự thật! – Gã béo kêu lên. – Không, anh bạn, tôi đã bị mất tình cảm
đối với anh. Hãy đi đi và bỏ lại đây một người đàn ông trung thực ngồi suy ngẫm
trước một phần thức ăn nhỏ bé không đủ cho một kẻ háu ăn tại một quán ăn ảm đạm
trong khi chờ mang món ăn lên đây.

- Chuyện nhỏ -
Mã Tông vui vẻ kêu lên – nếu anh bạn có thể ăn nổi một tá cua nhồi thịt nữa.
Tôi và những bạn bè của tôi sẽ rất hoan nghênh nếu anh bạn cùng tham gia với
chúng tôi trong bữa ăn của chúng tôi.

Trịnh Bá chậm
rãi lau ngón tay của mình trên bộ râu. Sau một thời gian, ông nói:

- Phải, như
những gì tôi thường nói, cái gì đã qua thì cho qua. Tôi sẽ rất vinh dự được gặp
gỡ những bạn bè của anh.

Ông ta đứng
lên và Mã Tông giới thiệu ông một cách kiểu cách với lão Hồng và Tào Can. Mã
Tông chọn một cái bàn vuông và mời Trịnh Bá ngồi vào vị trí danh dự dựa lưng
vào tường. Lão Hồng và Tào Can ngồi hai bên ông ta và Mã Tông ngồi đối diện.
Anh hét xuống cầu thang gọi mang thức ăn và rượu.

Khi người phục
vụ đã đi xuống và họ uống một vòng, Mã Tông nói:

- Tôi đã nhìn
thấy, anh bạn, và rất vui khi cuối cùng anh tìm được cho mình một chiếc áo
khoác đẹp! Anh chắc phải bỏ một số tiền đáng kể để có nó vì người ta đâu bán rẻ
những món hàng chất lượng! Anh bắt đầu trở thành một người đàn ông giàu có!

Trịnh Bá cỏ vẻ
không thoải mái. Ông lẩm bẩm điều gì đó về mùa đông đang đến gần, sau đó vùi
mặt mình vào li rượu.

Mã Tông đột
nhiên đứng lên và gỡ li rượu ra khỏi tay ông ta. Đẩy mạnh chiếc bàn vào tường
anh quát:

- Hãy nói mau,
anh bạn láu cá! Anh bạn đã lấy chiếc áo khoác này ở đâu?

Trịnh Bá nhanh
chóng nhìn sang trái và phải. Ông ta đã bị ép sát vào tường bằng cạnh của cái
bàn đẩy vào chiếc bụng khổng lồ của mình, và với lão Hồng cùng Tào Can ở hai
bên ông ta, xem như ông ta hết đường thoát. Ông thở ra một hơi dài và chậm rãi
nới lỏng áo khoác của mình.

- Tôi phải
biết – ông gầm gừ - không ai có thể mong đợi một bữa ăn thân thiện chung với
những con chó chạy rông của tòa án! Đây, cầm lấy cái áo khoác khốn kiếp! Người
đàn ông này sẽ bị chết cóng trong cái rét của mùa đông sắp đến và chẳng có ai
quan tâm đến hắn!

Thấy Trịnh Bá
không chống cự, Mã Tông ngồi xuống và rót một li rượu. Anh đẩy nó đến chỗ gã
béo và nói:

- Không bao
giờ tôi muốn gây khó khăn cho anh, người anh em. Nhưng tôi muốn biết làm thế
nào anh bạn có được chiếc áo khoác đen đó.

Trịnh Bá tỏ vẻ
nghi ngờ. Ông ta trầm ngâm gãi bộ ngực lông lá của mình. Lão Hồng tham gia vào
cuộc nói chuyện.

- Anh bạn là
một người trong giang hồ - ông ân cần nói – và anh có một kinh nghiệm phong phú
và đa dạng. Anh phải thừa khôn ngoan để hiểu rằng những người ở vị trí như anh
nên có quan hệ tốt với tòa án. Tại sao phải như vậy? Anh bạn, là một cố vấn của
Cái Bang như anh từng nói, và có thể nói, là ông trùm của thế giới ngầm tại
đây. Do đó, tôi coi anh như một đồng nghiệp!

Trịnh Bá uống
cạn li rượu và Tào Can nhanh chóng rót đầy trở lại. Sau đó, ông ta buồn rầu
nói:

- Dùng một
chiến thuật vừa đấm vừa xoa này, cho một ông già không có khả năng tự vệ buộc
phải nói ra tất cả sự thật.

Ông ta uống
cạn li trong một hơi sau đó tiếp tục:

- Đêm qua
trương tuần đến và đuổi tất cả chúng tôi ra khỏi sân đền ngay lập tức. Ông ta
có cho chúng tôi một lí do? Không! Tuy nhiên, chúng tôi là những công dân lương
thiện, chúng tôi đã rời khỏi đó. Nhưng một giờ sau hoặc lâu hơn một chút, tôi
đã quay trở lại để lấy một xâu tiền mặt chôn trong góc sân như là một quỹ dự
phòng cho trường hợp khẩn cấp. Vì tôi nghĩ không nên để mất nó.
Tôi biết rõ sân đền như lòng bàn tay của mình vì
vậy tôi không cần ánh sáng. Chỉ khi tôi đã bỏ xâu tiền vào thắt lưng của tôi,
tôi thấy một người đàn ông ra khỏi cửa phụ. Tôi nghĩ rằng đó là một tên côn đồ
hạ cấp vì một người dân lương thiện làm gì ở đó vào lúc nửa đêm?

Trịnh Bá nhìn
các người xung quanh và chờ đợi phản ứng của họ. Khi không thấy ai đưa ra lời
bình luận đáng khích lệ nào, ông ta nói tiếp một cách cam chịu:

- Tôi đi theo
gã đó khi hắn bước xuống bậc thang. Trời, hắn là một tên côn đồ! Hắn rút ra một
con dao và xông vào tôi! Để tự vệ tôi đã hạ gục hắn ta. Tôi có thể lột trần
truồng hắn ta và lấy tất cả tài sản của hắn? Không! Tôi có nguyên tắc của tôi.
Vì vậy, tôi chỉ lấy chiếc áo khoác, có nghĩa là tôi sẽ đưa nó cho trương tuần
chiều nay trong khi báo cáo về trường hợp tấn công này. Sau đó, tôi rời khỏi
nơi đó, hi vọng và tin tưởng vào chính quyền sẽ có biện pháp thích hợp để đối
phó với những tên côn đồ và đồng bọn trong thời gian tới. Đó là tất cả sự thật!

Lão Hồng gật
đầu, ông nói:

- Anh bạn đã
hành động như một công dân gương mẫu. Bây giờ chúng ta sẽ không nói về những
khoản tiền mà anh tìm thấy trong cái áo khoác, những chuyện nhỏ nhặt như thế
không cần được nhắc đến giữa những quý ông. Nhưng anh tìm thấy những món đồ
dùng cá nhân gì trong tay áo?

Trịnh Bá cởi
áo khoác ra và đưa nó cho lão Hồng.

- Tất cả những
gì ông tìm thấy bên trong đều là của ông! – Ông ta tỏ ra hào phóng.

Lão Hồng kiểm
tra cả hai ống tay áo. Nhưng nó hoàn toàn trống rỗng. Khi ông sờ ngón tay của
mình dọc theo đường may, ông cảm thấy một vật nhỏ. Ông lần tay vào bên trong và
lấy ra một con dấu vuông nhỏ bằng ngọc bích. Ông đưa nó cho hai người bạn của
mình. Họ thấy bốn kí tự khắc trên đó ghi “ Lâm Phương Bảo Chứng.”

Lão Hồng đặt
nó và tay áo của mình và đưa lại chiếc áo khoác cho Trịnh Bá.

- Hãy giữ nó –
ông nói – anh đã nói chính xác, tên đàn ông mà anh bạn lấy chiếc áo khoác là
một tên tội phạm. Anh sẽ đi cùng chúng tôi đến tòa án để làm nhân chứng, nhưng
tôi đảm bảo là anh không có việc gì phải lo sợ. Bây giờ chúng ta hãy ăn những
con cua trước khi nó nguội!

Tất cả họ ngồi
xuống và ăn với sự thích thú. Đống vỏ cua đã ăn xong xuất hiện trên bàn với tốc
độ đáng kinh ngạc.

Khi đã ăn uống
xong xuôi, lão Hồng thanh toán tiền cho tất cả. Trịnh Bá xoay xở để được giảm
mười phần trăm trên tổng số tiền. Nhà hàng luôn tính giá đặc biệt đối với các
nhân vật quan trọng của Cái Bang, nếu không thì cả đám ăn xin sẽ đứng đầy trước
nhà hàng và lúc đó thì khỏi mong có khách hàng.

Quay trở lại
tòa án, họ dẫn Trịnh Bá đến thẳng văn phòng riêng của Địch công.

Khi Trịnh Bá
thấy quan án ngồi sau bàn làm việc của ông, ông ta kinh ngạc giơ cả hai tay lên
trời.

- Có lẽ Thượng
đế đã giáng xuống Phổ Dương! – Ông ta kinh hoàng thốt lên. – Bây giờ một gã
thầy bói được bổ nhiệm làm quan huyện của chúng ta!

Lão Hồng nhanh
chóng nói cho ông ta biết sự thật. Trịnh Bá vội vàng quỳ xuống trước bàn làm
việc.

Khi lão Hồng
bàn giao con dấu của Lâm Phương cho quan án và báo cáo những gì đã xảy ra, Địch
công cực kì hài lòng. Ông thì thầm vào tai Tào Can:

- Đó là nguyên
nhân tại sao Lâm Phương bị thương! Ông ta bị tấn công bởi tên béo này ngay sau
khi ông ta bẫy chúng ta dưới quả chuông.

Quay sang
Trịnh Bá, ông nói:

- Ngươi đã
chứng tỏ mình rất hữu ích, anh bạn của ta! Bây giờ lắng nghe cho kĩ đây. Ngươi
sẽ có mặt tại phiên tòa chiều nay. Một người nào đó sẽ được đưa về phía trước
và ngươi sẽ đối mặt với hắn ta. Nếu đó đúng là người đã đánh nhau với ngươi vào
đêm qua thì ngươi sẽ xác nhận điều đó. Bây giờ ngươi có thể đi nghỉ ngơi một
lúc trong nhà của bảo vệ.

Khi Trịnh Bá
lui ra để đi nghỉ. Địch công nói với các phụ tá của mình:

- Bây giờ ta
đã có thêm một bằng chứng này, ta nghĩ rằng ta có thể đặt ra một cái bẫy cho
Lâm Phương! Ông ta là một đối thủ nguy hiểm, chúng ta sẽ đặt ông ta vào một
hoàn cảnh bất lợi nhất có thể được. Ông ta không quen với việc bị đối xử như
một tên tội phạm thông thường, do đó chúng ta sẽ đối xử với ông ta bằng cách
đó! Nếu ông ta mất bình tĩnh, ta tin rằng ông ta sẽ rơi vào cái bẫy ta giăng
ra!

Lão Hồng có vẻ
nghi ngờ.

- Không phải
tốt hơn nếu chúng ta nên bắt đầu từ phòng ngủ của ông ta, thưa đại nhân? – Ông
hỏi. – Và tôi cũng nghĩ chúng ta trước tiên nên nghe người đội trưởng nói.

Địch công lắc
đầu.

- Ta biết
những gì ta đang làm. – Ông trả lời. – Đối với phiên tòa này, ta chỉ cần một
nửa tá thảm lót sàn lấy từ gác xép đằng sau ngôi đền. Lão Hồng, kêu đội trưởng
bộ đầu đi ngay bây giờ đến đó và đem chúng về đây!

Ba người phụ
tá nhìn nhau trong sự ngạc nhiên tột độ. Tuy nhiên, Địch công không giải thích
lời nào. Sau một lúc im lặng Tào Can hỏi:

- Nhưng về vụ
giết người thì sao, thưa đại nhân? Chúng ta có thể buộc tội Lâm Phương với mặt
dây chuyền vàng của ông ta, được tìm thấy tại nơi đó!

Khuôn mặt của
Địch công đầy vẻ nặng nề. Cau đôi lông mày rậm rạp của minh, ông chìm sâu vào suy
nghĩ trong một lúc lâu. Sau đó, ông chậm rãi nói:

- Có thể cho
ngươi biết một sự thật, ta thực sự không biết phải làm gì với cái mặt dây
chuyền đó. Chúng ta hãy chờ xem những gì xảy ra trong phiên tòa xét xử Lâm
Phương.

Quan án trải một tài liệu trên bàn làm việc và bắt đầu đọc.
Lão Hồng ra hiệu cho Mã Tông và Tào Can. Họ âm thầm rời khỏi văn phòng.

Chương
24

Một
tên tội phạm qủy quyệt bị bắt bởi một mưu kế thông minh

Bốn
chính khách nói chuyện với nhau sau bữa ăn tối

Chiều hôm đó, một đám đông dân chúng đã tràn ngập hội trường
tòa án. Tin tức về vụ bạo động tại ngôi đền Trí Minh và việc bắt giữ một thương
gia giàu có người Quảng Đông đã lan khắp thị trấn, và những người dân của Phổ
Dương ai cũng đều háo hức muốn biết về những điều này.

Địch công bước
lên bục xử án và cầm một cuộn giấy. Sau đó ông điền vào và giao nó cho cai ngục
nhà tù. Không lâu sau Lâm Phương được dẫn vào bởi hai bộ đầu. Một miếng dán
bằng thạch cao được dán lên trán ông ta.

Ông ta không
quỳ xuống. Ông ta nhìn quan án với cái nhìn hằn học và định nói điều gì đó.
Ngay lập tức đội trưởng dùng gậy đánh lên đầu ông ta và hai bộ đầu ép ông quỳ
xuống trên đầu gối của mình.

- Tên và nghề
nghiệp của ngươi! – Địch công ra lệnh.

- Tôi yêu cầu
được biết... - Lâm Phương bắt đầu.

Đội trưởng đập
vào mặt ông ta với bàn tay cầm roi da của mình.

- Nói chuyện
trân trọng và trả lời mọi câu hỏi của đại nhân, thằng chó! – Đội trưởng quát
ông ta.

Miếng dán bằng
thạch cao trở nên lỏng lẻo và vết thương trên trán Lâm Phương bắt đầu chảy máu
đầm đìa. Cố kìm nén cơn thịnh nộ, ông trả lời:

- Kẻ hèn này
được gọi là Lâm Phương, một thương gia từ Quảng Đông. Tôi yêu cầu cho biết lí
do tại sao tôi đã bị bắt!

Đội trưởng
nâng roi da của mình nhưng Địch công lắc đầu. Ông lạnh lùng nói:

- Chúng ta sẽ
nói chuyện đó sau. Trước tiên cho ta biết ngươi đã nhìn thấy vật này trước đây?

Trong khi đang
nói quan án đẩy cái mặt dây chuyền vàng tìm được dưới quả chuông trên mặt bàn.
Nó trượt qua mặt bàn và rơi đánh “xoảng” xuồng nền nhà trước mặt Lâm Phương.

Ông ta nhìn nó
thờ ơ, sau đó đột nhiên chụp lấy nó và háo hức kiểm tra trong lòng bàn tay. Ông
ta nắm chặt nó vào ngực mình.

- Cái này
thuộc về… - Ông ta nói. Nhưng ông nhanh chóng tự chủ lại – “Nó thuộc về tôi!”
Ông khẳng định. “Ai đưa nó cho ngài?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3