Bí mật quả chuông - Chương 02
Chương 2
Địch công ý kiến về vụ án hiếp dâm, giết người tại phố
Bán Nguyệt
Chấp sự Hồng giật mình về tuyên bố của Địch
công
- Ta nghe đây! – Quan án nói rồi khoanh tay giấu dưới ống
tay áo thụng.
- Cho đến sáng hôm đó ông Tiểu cũng không biết được con
gái của mình có một người tình, - lão Hồng kể tiếp. – Cô Ngọc Trinh ngủ trong
căn gác xép, bên trên kho chứa đồ đạc ở đằng sau cửa hàng. Căn gác xép này cũng được dùng làm phòng giặt giũ
và phòng may vá. Vì nhà ông Tiểu không đủ giàu để có thể thuê người ở, nên vợ
con ông phải lo tất cả mọi việc trong nhà. Theo lệnh của quan án Phụng, người
ta đã kiểm tra thấy rằng có thể nói chuyện khá to trong gác xép mà ở trong
phòng của ông hàng thịt và ở những nhà xung quanh không thể nghe thấy được. Về
phần anh khóa Vương, anh ta thuộc một gia đình tử tế ở kinh đô, nhưng bố mẹ anh
đều đã mất và do xích mích với những người thân khác, nên anh không còn nơi
nương tựa. Anh đang chuẩn bị thi hương và sống chật vật nhờ vào việc dạy học
cho lũ trẻ của các cửa hiệu xung quanh khu phố Bán Nguyệt. Một người thợ may
già họ Long cho anh ta thuê căn gác xép ở bên trên cửa hàng của mình, nằm đối
diện ngay với cửa hàng thịt.
- Anh ta trở thành tình nhân của cô gái từ khi nào? – Địch công hỏi.
- Anh ta phải lòng cô gái cách đây khoảng sáu tháng và đôi trai gái quyết
định bí mật gặp gỡ nhau tại phòng cô Ngọc Trinh. Anh khóa Vương thường đến
trước nửa đêm, leo qua cửa sổ vào phòng cô, rồi lại lén lút ra về trước khi
trời sáng. Ông thợ may họ Long khai rằng ông đã nhanh chóng phát hiện ra điều
bí mật tệ hại này sau vài tuần. Ông đã nghiêm khắc quở trách chàng Vương và còn
nói thêm rằng ông sẽ thông báo cho ông hàng thịt biết những sự việc xấu xa ấy.
Quan án gật đầu đồng tình:
- Ông thợ may này suy nghĩ rất đúng!
Lão Hồng tham khảo tập tài liệu trước mặt rồi nói tiếp:
- Chàng Vương rõ ràng là một tên vô lại xảo trá. Anh ta quỳ dưới chân ông
thợ may họ Long mà quả quyết rằng cô Ngọc Trinh và anh ta yêu nhau chân thành,
rồi anh ta thề là sẽ cưới cô gái đẹp ấy ngay sau khi anh ta thi xong. Khi ấy vị
trí mới sẽ cho phép anh ta đáp ứng đồ sính lễ rước dâu và tặng cho cô dâu một
căn nhà nghiêm chỉnh. Trong khi nếu điều bí mật của anh ta bị phát giác ngay
bây giờ thì người ta sẽ không cho anh dự thi và tất cả mọi người liên quan đều
sẽ mất mặt. Ông Long biết rằng anh Vương là một chàng trai chăm chỉ và chắc
chắn là đến mùa thu này anh sẽ thi đậu. Hơn nữa, khi nghĩ rằng mầm mống của một
gia đình quý tộc – mà sắp tới sẽ làm quan triều đình – chọn con gái của một
người bạn hàng xóm làm vợ tương lai, đã làm ông ta tự hào. Thế là, nghĩ rằng
chỉ còn vài tuần nữa là mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp bằng lễ cầu hôn, ông đã
hứa với đôi trai gái là sẽ giữ kín chuyện bí mật của họ. Nhưng, để tin chắc
rằng Ngọc Trinh là một cô gái đứng đắn, ông Long đã để ý theo dõi cô và thề
rằng cô không hề biết đến một chàng trai nào khác ngoài chàng Vương, anh này là
người duy nhất lọt vào phòng cô gái.
Quan án uống một ngụm trà nhỏ rồi cất giọng gay gắt nói:
- Điều đó có thể xảy ra. Nhưng có một điều là cô Ngọc Trinh, anh khóa Vương
và ông thợ may họ Long đều xử sự một cách rất là đáng chê trách!
- Quan án Phụng cũng nhấn mạnh đến điểm này, - lão Hồng nhận xét - ông hết
sức lên án tội tòng phạm của ông Long và tội thiếu ý thức trông nom gia đình
của ông Tiểu. Sáng ngày 17, khi ông Long biết tin về vụ ám sát cô Ngọc Trinh,
tình cảm tốt đẹp của ông dành cho chàng Vương liền biến thành nỗi căm ghét tột
độ. Ông vội chạy sang nhà ông Tiểu để báo cho ông này biết chuyện dan díu của
cô con gái với chàng khóa sinh. Đây là nguyên văn câu nói của ông: “Thật khốn
nạn thân tôi vì tôi đã nhắm mắt làm ngơ trước hành vi bỉ ổi của hai đứa! Cái
thằng chó Vương này đã lợi dụng chuyện đó để thoả mãn dục vọng thấp hèn của hắn
đối với cô Ngọc Trinh, và chắc là vì cô đòi hỏi hắn phải cưới cô, nên hắn đã
giết cô và lấy đi hai chiếc trâm vàng để hòng mua được một cô vợ khác giàu có
hơn.”
Ông hàng thịt họ Tiểu phát điên lên vì tuyệt vọng và tức giận, ông liền sai
người đi tìm ông trương tuần - ông Cao, và trưởng phường hàng thịt. Ba người
hội ý một lát rồi đi đến nhất trí: thủ phạm chỉ có thể là chàng Vương. Thế là
ông trưởng phường hàng thịt thảo đơn kiện và cả ba đem tới trình tòa tố cáo tên
Vương về vụ giết người bẩn thỉu này.
- Thế còn anh khóa Vương tại thời điểm đó? – Quan án Địch hỏi – Anh ta có
bỏ trốn không?
- Không, anh ta bị bắt ngay lập tức. Sau khi nghe lời trình báo của ông
Tiểu, quan án Phụng liền sai bốn bộ đầu đi bắt chàng trai. Họ thấy anh ta vẫn
đang còn ngủ say trong phòng mình, mặc dù trời đã về chiều. Bộ đầu dẫn anh ta
đến tòa án và tại đây anh được thông báo về lời buộc tội của ông Tiểu.
Tì hai khuỷu tay xuống mép bàn, Địch công háo hức kêu lên:
- Ta đang tò mò muốn biết lời bào chữa của anh khóa Vương đây!
Ông chấp hành viên lục tìm giấy tờ, đọc lướt qua một lượt rồi đáp:
- Tên vô lại này chỉ có một bản biện minh, cái chính…
Quan án Địch giơ tay ngăn lại:
- Ta muốn nghe thuật lại những lời lẽ của anh ta. Hãy
đọc cho ta nghe biên bản.
Ông chấp sự
sửng sốt nhìn quan án có vẻ như muốn nói điều gì, nhưng ông lại thay đổi ý kiến
và, bằng một giọng đơn điệu, ông đành đọc lời khai của bị can đã được viên thư
lại của tòa án ghi vào biên bản:
“Kẻ thư sinh
dốt nát đang cúi lạy trước mặt quan lớn đây cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tôi đã
mắc phải một tội đáng chê trách nhất: đó là tội đã quyến rũ một cô gái đồng
trinh có thanh danh trong sạch và đã giữ quan hệ bí mật với nàng. Xin quan lớn
hiểu cho rằng căn gác xép của tôi trông ra phố Bán Nguyệt. Từ chỗ ở của tôi,
tôi có thể nhìn thấy cửa sổ căn phòng cô Ngọc Trinh và thường xuyên được chiêm
ngưỡng những đường cong đầy đặn, dịu dàng của nàng mỗi khi nàng chải mái tóc
dài. Chẳng bao lâu trong thâm tâm tôi quả quyết rằng mình sẽ không thể lấy ai
khác ngoài nàng
Thật hạnh
phúc biết bao cho tôi, giá như tôi giữ được quyết định này và chờ đợi kết quả
thi cử may mắn của tôi, trước khi tôi thực hiện ý đồ của mình. Khi ấy, địa vị
mới của tôi sẽ cho phép tôi được thuê người làm mối. Người có nhiệm vụ xe duyên
đôi lứa ấy sẽ đem đồ lễ đến gặp cha nàng, để hỏi nàng làm vợ cho tôi, theo
phong tục cổ xưa đáng kính của chúng ta. Nhưng than ôi! Một hôm tôi gặp Ngọc
Trinh ở dưới cửa hàng của cha nàng. Tôi không thể không hỏi chuyện nàng, và,
với vẻ ngây thơ, nàng tỏ ra cho tôi hiểu rằng, tình cảm của tôi đã làm cho trái
tim nàng rung động. Thế là, đáng ra tôi phải là người dẫn dắt cô gái trong
trắng ngây thơ này đi theo tôi đường chính trực, thì tôi lại khêu gợi dục vọng
của chính nàng bằng ngọn lửa dục vọng của tôi. Tôi đã xin nàng cho tôi được gặp
lại và chẳng bao lâu tôi đã thuyết phục được nàng cho tôi tới thăm nàng tại
phòng riêng của nàng. Tới ngày hẹn, tôi đợi tới khuya mới bắc thang trèo qua
cửa sổ vào phòng nàng. Thưa quan án, tôi phải thú nhận rằng tôi đã giành được
niềm vui trong vòng tay nàng, niềm vui mà Thượng đế chỉ cho phép tôi được
thưởng thức cùng với một người con gái đáng kính sau lễ thành hôn long trọng.
Than ôi! Cứ
như lửa được chất thêm củi, dục vọng của tôi càng cháy bùng lên và nó làm cho
tôi đòi nàng cho gặp mặt lần nữa, rồi lại nhiều lần nữa, càng ngày càng thường
xuyên hơn. Vì sợ tuần canh hay một người nào đó đi khuya nhìn thấy chiếc thang,
tôi đã thuyết phục cô Ngọc Trinh buộc một băng vải trắng vào chân giường nàng,
rồi buông qua cửa sổ. Từ dưới đường, tôi sẽ giật băng vải làm hiệu, nàng sẽ mở
cửa sổ và kéo băng vải giúp tôi trèo lên. Bất cứ ai không biết đều tưởng rằng
đây là khăn áo phơi bị bỏ quên!”
Quan án Địch
đấm mạnh tay xuống bàn ngắt lời ông chấp sự:
- Thằng vô
lại gian ngoan! - Ông giận dữ kêu lên. – Một anh khóa hạ mình bắt chước những
mánh khoé đê tiện của bọn trộm cắp và lũ bất lương, thật là đẹp!
- Tôi đã nói
rồi, thưa đại nhân, – lão Hồng nói tiếp - anh chàng Vương này là một kẻ tội
phạm hèn hạ. Tôi xin đọc tiếp lời khai của anh ta:
“Nhưng một
hôm ông Long đã phát hiện được điều bí mật của tôi và vì là người đứng đắn, nên
ông đã dọa sẽ kể hết cho ông hàng thịt họ Tiểu nghe. Than ôi! Tôi thật mù
quáng, không biết rằng lời khuyến cáo đó chính là do Thượng Đế nhân từ sai
khiến và tôi đã xin ông Long đã giữ kín chuyện cho. Và ông đã đồng ý.
Thế là sự
việc cứ thế tiếp diễn trong vòng gần sáu tháng. Sau đó thì Thượng đế cao xanh
đã quyết định không dung túng sự vi phạm những điều luật linh thiêng nữa và
bỗng nhiên trừng phạt đồng thời cả cô Ngọc Trinh vô tội lẫn kẻ phạm tội khốn
nạn như tôi. Đúng ra tối ngày 16 tôi phải đến gặp nàng tại phòng nàng, nhưng
chiều hôm ấy anh khóa Dương Phổ đến gặp tôi và báo cho tôi biết bố anh ấy vừa
mới gửi năm lạng bạc cho anh ấy nhân dịp sinh nhật. Anh ấy liền mời tôi đi ăn
mừng ngày sinh tại hiệu ăn Ngũ Vị ở cửa Bắc thị trấn. Trong bữa ăn, tôi đã uống
nhiều rượu và khi chia tay Dương Phổ, tôi hiểu rằng tôi đã hoàn toàn bị say
mèm. Thế là tôi quyết định về nhà ngủ một hai giờ cho tan rượu trước khi đi gặp
cô Ngọc Trinh, nhưng tôi say đến nỗi đã không nhận ra đường về. Sáng nay, trước
khi mặt trời mọc, tôi tỉnh rượu thức giấc và thấy mình nằm giữa bụi gai trong
đống đổ nát của một ngôi nhà cũ. Tôi phải cố sức để đứng lên, bởi vì đầu tôi
vẫn còn nặng. Sau đó tôi khó nhọc lần mò ra đường lớn và về nhà, leo thẳng lên
phòng mình rồi ngủ thiếp ngay. Chỉ đến khi bộ đầu đến tìm tôi, thì tôi mới được
biết số phận khủng khiếp của vị hôn thê tội nghiệp của tôi.”
Lão Hồng
ngừng đọc một lát, sau đó ông nhìn sang quan án sát, nói bằng giọng khinh bỉ:
“Bây giờ ngài hãy nghe câu kết của kẻ đạo đức giả này!”
“Nếu đại
nhân bắt tôi phải chịu hình phạt cao nhất, vì thái độ không thể tha thứ được
của tôi đối với cô gái bất hạnh này và vì tội gián tiếp gây ra cái chết cho
nàng, thì tôi sẽ vui lòng nhận lời tuyên án ấy. Nó sẽ giải thoát cho tôi khỏi
cuộc sống đầy tuyệt vọng từ nay trở đi. Nhưng để cho cái chết của người yêu của
tôi có thể được trả thù – và vì danh dự dòng họ nhà tôi – tôi buộc phải từ chối
lời buộc tội đã hãm hiếp và giết cô Ngọc Trinh.”
Lão Hồng đặt
tờ giấy lên bàn, rồi vừa gõ ngón trỏ xuống tờ giấy, ông vừa giải thích:
- Ý đồ do
anh chàng Vương này vạch ra nhằm thoát khỏi sự trừng phạt thích đáng là quá rõ
ràng. Anh ta nhấn mạnh đến tội quyến rũ, nhưng lại kiên quyết phủ nhận là đã
giết cô gái. Anh ta biết rất rõ tội quyến rũ một cô gái chưa lập gia đình với
sự đồng ý của cô ta nặng nhất chỉ là phạt năm mươi trượng, còn tội giết người
sẽ là một cái chết công khai nhục nhã giữa pháp trường!
Lão Hồng
nhìn chủ nhân và chờ đợi một lời bình phẩm. Quan án im lặng nhấp một ngụm trà
rồi hỏi:
- Quan án
Phụng đã nói gì sau khi nghe lời khai của tên Vương?
Ông chấp sự
xem một cuộn giấy khác rồi đáp:
- Quan án
Phụng không hỏi gì anh khóa Vương trong phiên tòa đó. Ông bắt đầu cho điều tra
ngay.
- Ông ấy đã
hành động rất khôn ngoan! – Địch công tán thành. – Bác có thể cho ta nghe bản
báo cáo khám nghiệm hiện trường và kết luận của pháp y không?
Ông chấp
hành viên mở tiếp tập tài liệu:
- Vâng, thưa
ngài. Mọi chi tiết đã được ghi ở đây. Quan án Phụng đã đến căn nhà ở phố Bán
Nguyệt cùng với những người giúp việc của mình. Tới nơi, họ thấy trên giường là
xác một cô gái khoảng mười chín tuổi, hoàn toàn trần truồng. Cô có một thân thể
tuyệt đẹp, phát triển cân đối, nhưng đầu tóc rối tung và khuôn mặt rúm ró đáng
sợ. Chiếc nệm nằm vắt ngang thành giường, gối nằm lăn lóc trên sàn nhà bên cạnh
một tấm vải trắng dài nhàu nát, một đầu tấm vải buộc vào chân giường. Chiếc hòm
quần áo bị mở tung. Đối diện với chiếc giường dựa lưng vào tường là một chậu
giặt lớn và trong góc phòng có một chiếc bàn nhỏ, trên có đặt một chiếc gương
bị rạn. Ngoài ra, còn có một chiếc ghế đẩu nằm đổ cách giường không xa.
- Có dấu vết
nào của thủ phạm để lại không? – Địch công ngắt lời.
- Không có,
thưa đại nhân. Người ta chỉ tìm thấy một tập thơ tình gửi cô Ngọc Trinh, cô giữ
gìn cẩn thận trong ngăn kéo bàn. Mặc dù cô không thể đọc được nó. Những bài thơ
này đều có chữ kí của anh khóa Vương. Sau khi khám nghiệm tử thi, quan pháp y
tuyên bố rằng nạn nhân chết vì bị bóp cổ. Ở cổ nạn nhân có hai vết tím bầm.
Những vết giập và sưng ở khắp hai cánh tay và ngực cho thấy cô gái đã chống cự
quyết liệt. Cuối cùng, một số dấu hiệu cho phép kết luận cô đã bị hãm hiếp
trước hoặc trong lúc bị bóp cổ.
Lão Hồng
lướt nhanh đoạn cuối tập tài liệu và nói tiếp:
- Trong
những ngày tiếp theo, quan án Phụng xác minh tỉ mỉ mọi lời khai của nhân chứng
và...
- Bác có thể
bỏ qua các chi tiết. - Địch công ngắt lời. – Ta tin là quan án Phụng đã hoàn
thành nhiệm vụ ấy một cách có ý thức. Bác hãy dừng lại ở những điểm cơ bản
thôi, chẳng hạn ta muốn biết anh chàng Dương Phổ nói gì về bữa tiệc ở quán ăn.
- Dương Phổ
đã xác nhận mọi chi tiết của câu chuyện, nhưng anh ta không tin là chàng Vương
quá say khi ra về. Anh ta dùng chữ “hơi chếnh choáng,” cần nói thêm là chàng
Vương đã không nhớ được mình ngủ gục ở chỗ nào. Quan án Phụng làm mọi việc có
thể, ông đã sai vài bộ đầu dẫn tên Vương đi đến những nơi đổ nát trong thị trấn
nhằm giúp anh ta nhớ lại nơi mình đã ngủ, nhưng tất cả là vô ích vì anh ta
không nhận ra nơi nào cả. Anh ta bị mấy vết xước trên mặt và mấy vết rách ở áo.
Nhưng anh ta giải thích rằng đó là do anh ta ngã vào bụi gai. Quan án Phụng
dành ra hai ngày để lục soát tỉ mỉ chỗ ở của chàng Vương và những nơi mà anh ta
có thể giấu hai chiếc trâm vàng nhưng không thấy gì. Ông Tiểu đã vẽ lại hình
hai chiếc trâm ra mảnh giấy được kèm theo đây.
Lão Hồng cầm
tờ giấy mỏng đưa cho quan án xem.
- Thật là
một món đồ thủ công tinh xảo. - Quan án Địch nhận xét. – Hình con nhạn đang bay
được làm thật là tinh tế.
- Theo ông
Tiểu, hai chiếc trâm này là vật gia truyền của dòng họ. Vợ ông vẫn cất giữ
chúng trong hòm từ lâu, vì họ cho rằng chúng đem lại bất hạnh cho người nào
dùng chúng. Nhưng cách đây mấy tháng cô Ngọc Trinh đã xin mẹ cho cô và cuối
cùng mẹ cô đã chiều cô, vì bà không có tiền để mua cho cô thứ khác.
- Tội nghiệp
cô gái nghèo! – Quan án buồn rầu thì thầm.
Sau một lát
im lặng ngài hỏi:
- Thế quan
án Phụng đã đi đến kết luận như thế nào?
- Ngày hôm
kia, quan án Phụng đã xem xét lại toàn bộ kết quả điều tra. Sau đó, ngài tuyên
bố mặc dù không tìm thấy trâm vàng ở nhà anh Vương, nhưng điều đó cũng không
giúp ích gì cho anh ta, vì rất có thể anh ta đã kịp giấu nó đi. Ngài công nhận
rằng bản tự bào chữa của anh Vương tỏ ra mạch lạc, nhưng ngài nói thêm là không
có gì ngạc nhiên khi thấy một anh khóa có học có thể bịa ra được một câu chuyện
đáng tin như vậy. Ngài bác bỏ giả thiết cho rằng án mạng này do một tên trộm
gây ra. Ai cũng biết ở phố Bán Nguyệt chỉ có các tiểu thương nghèo sinh sống.
Và ngay cả khi tình cờ có một tên trộm nào qua đây, thì nó sẽ tìm cách đột nhập
vào cửa hàng hoặc vào nhà kho, chứ không bao giờ nó nghĩ đến chuyện trèo lên
gác xép. Mọi lời khai, kể cả lời khai của anh Vương đều chứng minh những cuộc
hẹn hò của đôi trai gái chỉ có họ và ông Long biết mà thôi.
Rời mắt khỏi
các tài liệu lão Hồng mỉm cười láu lỉnh và nói thêm:
- Ông thợ
may Long, thưa đại nhân, đã gần bảy mươi tuổi và quá già yếu để có thể làm một
việc như thế, do đó ông ta được loại ra khỏi diện tình nghi.
Địch công
gật đầu rồi hỏi:
- Quan án
Phụng đã thảo bản luận tội như thế nào? Hãy đọc chính xác cho ta nghe!
Lão Hồng cúi
đầu đọc to:
- Khi bị cáo
tiếp tục cam đoan là mình vô tội, quan lớn liền đập bàn quát: “Đồ chó, ta, là
quan án sát huyện này đã biết tất cả sự thật! Khi ra khỏi quán ăn, mi đã đến
thẳng nhà cô Ngọc Trinh. Rượu đã cho mi can đảm để mi tuyên bố mi đã chán cô ta
và muốn bỏ cô. Thế là xảy ra cãi nhau. Cô Ngọc Trinh chạy ra cửa để gọi bố mẹ.
Mi tìm cách ngăn cô ta lại. Cuộc vật lộn đánh thức bản năng thấp hèn nhất của
mi, thế là mi cưỡng hiếp cô ta, rồi bóp cổ cho cô chết. Làm xong hành vi bỉ ổi
này, mi đã lục tung hòm quần áo của cô và lấy đi hai chiếc trâm vàng, hòng làm
cho mọi người tin thủ phạm là một tên trộm. Nào, hãy nhận tội đi!”
Sau khi đọc
nguyên lời văn quan án Phụng, ông chấp sự lại kể tóm tắt vụ việc:
- Anh khóa Vương
vẫn cam đoan là mình vô tội, quan án Phụng liền sai đánh năm mươi roi bằng
chiếc roi da nặng. Nhưng đến roi thứ ba mươi thì chàng Vương ngất đi ngã lăn ra
đất. Khi người ta đốt giấm dưới mũi cho anh tỉnh lại thì anh trở nên ngây dại,
thế là quan án phải tạm dừng cuộc tra khảo. Ngay tối hôm đó, quan án nhận được
lệnh thay đổi nhiệm sở. Tuy nhiên, ngài vẫn ghi ý kiến của mình vào cuối bản
luận tội.
- Đưa ta xem! - Quan án nói.
Lão Hồng mở tờ giấy đặt trước mặt quan án. Địch công cầm tờ giấy đưa lên
đọc to:
“Ý kiến của tôi sau khi đã suy nghĩ kĩ là: tội trạng của khóa sinh Vương
Hiến Tông đã được ấn định chắc chắn. Khi nào anh ta nhận tội một cách hợp thức,
thì tôi xin gợi ý, hãy dành cho anh ta hình phạt xử trảm nghiêm khắc nhất. Kí
tên: Phụng Di, quan huyện Phổ Dương.”
Quan án Địch thong thả cuộn tờ giấy lại, sau đó ngài cầm viên ngọc thạch
chặn giấy lên rồi nhẹ nhàng tung nó trên tay một lúc lâu. Lão Hồng đứng trước
bàn nhìn quan án với vẻ tò mò.
Quan án bỗng nhiên đặt viên ngọc chặn giấy xuống bàn rồi đứng lên. Ngài
nhìn thuộc hạ của mình rồi tuyên bố:
- Quan án Phụng là một quan tòa khôn khéo và chu đáo. Ta cho rằng, sở dĩ
ông đưa ra lời phán quyết hấp tấp như vậy là vì ông đã phải cố làm quá sức cho
kịp thời hạn thay đổi nhiệm sở. Nếu có thời gian thong thả điều tra vụ này, thì
chắc ông sẽ đi đến một kết luận hoàn toàn khác.
Vẻ sửng sốt của lão Hồng làm cho quan án mỉm cười vội nói thêm:
- Anh khóa Vương là một chàng trai dại dột. Ta đồng ý là anh ta không có
bản lĩnh và đáng phải cho anh ta một bài học, nhưng anh ta không giết cô Ngọc
Trinh!
Lão Hồng mở miệng định nói. Tuy nhiên, quan án giơ tay ngăn lại và nói
tiếp:
- Ta sẽ không nói gì hơn trước khi xét hỏi những người có liên quan đến vụ
án này và trước khi xem xét nơi xảy ra án mạng. Ngày mai ta sẽ nghe trình bày
vụ án tại phiên tòa buổi chiều. Khi ấy bác sẽ hiểu tại sao ta lại đi đến kết
luận như vậy. Bây giờ mấy giờ rồi?
- Bây giờ đã quá nửa đêm, thưa đại nhân, – với một cái nhìn nghi ngờ, lão
Hồng tiếp tục – tôi phải thú nhận rằng không tìm thấy lỗ hổng nào trong lời
buộc tội tên Vương. Ngày mai, khi đầu óc của tôi minh mẫn hơn tôi sẽ đọc lại
toàn bộ hồ sơ.
Ông chậm rãi lắc đầu và cầm một cây nến để dẫn đường cho quan án đi qua
những hành lang tối tăm đi về khu nhà riêng của ngài ở phía Bắc nha môn.
Nhưng Địch công đặt tay lên cánh tay ông và nói:
- Đừng bận tâm đến ta, bác Hồng, – ông nói – ta nghĩ không nên làm mất giấc
ngủ của gia đình ta. Họ cũng như bác đã vất vả cả ngày hôm nay rồi. Bác hãy về
thẳng phòng mình mà nghỉ ngơi. Ta sẽ nghỉ tại đây trên chiếc ghế dài này. Bây
giờ hãy đi đến chiếc giường của bác và chúc bác ngủ ngon.