Thích khách vô danh - Chương 092

Chương 92. Huynh muội

Trong
xe ngựa, Phùng Thiệu cùng Lý Nghĩa ngồi đối diện, trong lòng không khỏi sợ hãi.


Nghĩa nói: "Mới vừa rồi trong bữa tiệc ngươi thấy thế nào?"

Phùng
Thiệu cân nhắc dùng từ, thật cẩn thận đáp: "Vương gia, thuộc hạ thấy vẻ
mặt hành động của tiểu hầu gia, hình như hoài nghi Mộc cô nương là muội muội
thất lạc nhiều năm của hắn."


Nghĩa trầm ngâm nói: "Ừ. Ngươi nói đây rốt cuộc là thật hay giả?"

"Vương
gia có phải hoài nghi Mộc cô nương cũng là người của thất vương gia, cô ấy
trùng hợp cứu ngài, là thất vương tính kế cho tiểu hầu gia?"

"Vậy
cũng không phải. Ngày đó bổn vương cửu tử nhất sinh, nếu không phải nàng làm
sao còn mạng. Bọn họ trực tiếp lấy mạng ta là xong, làm gì phải cứu sống ta tạo
nên nhiều chuyện như vậy."

"Vương
gia, thuộc hạ nghĩ rằng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là dò xét Mộc cô
nương mới thỏa đáng." Thầm nghĩ: nếu nói chỉ là tiểu hầu gia diễn trò,
chẳng lẽ hắn ta cũng nhìn ra vương gia đối vị Mộc cô nương này có vài phần kính
trọng, liền muốn từ cô ta lấy được tín nhiệm của vương gia, mới đột nhiên bịa
đặt ra chuyện nhận thân? Nếu quả thực như thế, người này ứng biến quyết đoán
cực nhanh, không khỏi quá mức đáng sợ. Chỉ là nếu Mộc cô nương không biết chút
nào, muốn cô ta phối hợp không khỏi quá mức phiêu lưu. Mà thân thế cảnh ngộ của
cô ta lại ăn khớp hoàn toàn với lời tiểu hầu gia nói, chẳng lẽ đúng là sự thật?


Nghĩa trầm ngâm, nói: "Cũng được. Chỉ là việc này không thể để nàng
biết."

"Thuộc
hạ hiểu được."


Nghĩa nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, không hề mở miệng. Trước mắt lại hiện
ra cặp mắt trong trẻo bên trong mang theo bảy phần bình tĩnh, ba phần hờ hững
kia, tổng cảm thấy có cảm giác giống như đã từng quen biết. Hắn không tự giác
sờ ngư bội bên hông, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay, nắm chặt.

Sáng
sớm hôm sau. Mạc Hi nghe được tiếng gõ cửa lập tức ra mở, quả nhiên nhìn thấy
Tử Thù đứng ở cửa.

Hắn
tuy tuổi nhỏ, nhưng rốt cuộc là đi ra từ nhà cao cửa rộng, lại từ nhỏ liền đi
theo Sở Hoài Khanh, so với gã sai vặt bình thường lanh lợi hơn rất nhiều, chỉ
thoáng nhìn cũng đã không dấu vết đem tình hình trong viện đánh giá rõ ràng.

Tử
Thù vừa lấy ra một bình men xanh vừa nói: "Công tử nhà tôi lo lắng thương
thế của cô nương, đặc biệt sai Tử Thù đưa thuốc trị phỏng đến."

Mạc
Hi tiếp nhận nói: "Thay ta đa tạ công tử của cậu." Nàng nay mặc dù
không sợ độc, đối với thuốc của Sở tiểu hầu gia cho cũng là xin miễn dùng. Nàng
không hỏi Tử Thù cũng biết tám chín phần địa chỉ nơi này là Lý Nghĩa nói cho Sở
Hoài Khanh.

Tử
Thù lại đưa ra bái thiếp nói: "Công tử mời cô nương dời bước. Xin cô nương
nhất định phải đến."

Mạc
Hi chỉ yên lặng tiếp nhận, nói tạ.

Thấy
nàng không nói đi cũng không nói không đi, Tử Thù cũng không thấy lạ, chỉ cung
kính hành lễ cáo từ.

Mạc
Hi nhìn theo hắn ra ngõ nhỏ mới trở lại phòng, mở bái thiếp ra tỉ mỉ đọc. Sở
Hoài Khanh muốn nàng hai ngày sau đi Anh Hoa Tạ, nói là có chuyện quan trọng
muốn nói.

Đúng
lúc Lục Vân tiến vào, thấy Mạc Hi vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, hỏi: "Cô
nương, tiểu đồng vừa rồi là người hầu của tiểu hầu gia à. Tiểu hầu gia nói cái
gì?"

Mạc
Hi đem bình thuốc cùng bái thiếp Tử Thù mang đến đưa cho Lục Vân, nói: "Tự
cô xem đi. Thuận tiện kiểm tra thuốc này giúp ta."

Lục
Vân tiếp nhận nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Sở tiểu hầu gia cho cô nương thuốc
không phải có ý tốt?"

Mạc
Hi lắc đầu nói: "Ta cũng không biết thuốc này có gì kỳ quái hay
không." Thầm nghĩ: thuốc này cho dù chỉ là thuốc trị phỏng bình thường, Sở
tiểu hầu dụng tâm cũng chưa chắc đơn thuần, nhưng nếu có bỏ thêm phụ liệu, hắn
có ý đồ khác liền không thể nghi ngờ.

"Phải.
Cẩn thận dùng được vạn năm." Lục Vân mở bái thiếp ra đọc, lo lắng nói:
"Cô nương thật sự muốn đi sao?"

Mạc
Hi gật gật đầu khẳng định nói: "Lai giả bất thiện, một chuyến này chỉ sợ
tránh không khỏi. Thay vì chỉ phòng bị, không bằng thuận thế hành động, xem hắn
rốt cuộc muốn làm gì."

"Cô
nương nếu đã có quyết định, vậy liền tùy tâm cô nương mà làm là được. Chỉ là
nhất định phải cẩn thận."

"Ừ.
Cô yên tâm. Ta sẽ."

Hai
ngày sau. Anh Hoa Tạ.

Lần
này đến, lại cùng lần trước ngẫu nhiên gặp Mộc Phong Đình cảnh sắc hoàn toàn
khác. Chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, anh đào đã rụng hơn phân nửa. Tạo thành một
bức Vãn Xuân đồ (bức tranh cuối xuân)
hoa tự rơi nước tự chảy.

Lưu
thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian. Anh Hoa Tạ ý cảnh cùng câu
này thập phần giống nhau.

Nơi
đây đẹp đến khiến người ta không phân biệt được là nhân gian hay thiên đường,
chỉ là sau khi hoa rơi đẹp đến cực hạn không khỏi hiện ra vẻ thương cảm, chắc
là để cho người ngắm nhìn không tự chủ được cảm thán hoa đẹp không thường nở,
cảnh đẹp không thường có.

Nơi
Sở Hoài Khanh chọn tên là Lưu Danh đình, sáu mặt cửa sổ, hợp với một cái cầu
vòm cẩm thạch chỉ vừa một người đi qua, phía dưới là dòng nước xanh biếc cuốn
theo những cánh hoa ngang qua, khắp nơi tinh xảo đẹp đẽ, giống như phong cảnh
thu nhỏ, thực có vài phần hứng thú.

Mạc
Hi đến, Sở Hoài Khanh đang tự rót tự uống. Vị tiểu hầu gia này giống như đổi
tính, ban ngày ban mặt uống rượu, tuy rằng chỉ là rượu gạo.

Hắn
thấy Mạc Hi đến, cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho nàng ngồi. Lập tức liền
dùng ánh mắt chăm chú đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Mạc
Hi liền ngồi yên trên ghế gỗ lim, mặc hắn đánh giá.

Sở
Hoài Khanh tự mình rót rượu, từ từ đẩy chén bạch ngọc qua, làm ra một tư thế
mời, đột nhiên nói: "Tên thật của ta là Sở Hoài Khanh, được thừa kế tước
vị, cho nên ở kinh thành cơ hồ mỗi người đều gọi ta một tiếng tiểu hầu
gia." Thấy Mạc Hi vẫn bất động thanh sắc chờ hắn nói tiếp, hắn lại mỉm
cười nói: "Cô nương chắc hẳn đã biết."

Mạc
Hi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Mới vừa rồi Sở
Hoài Khanh chủ động thẳng thắn nói ra thân phận, nàng xác thực có vài phần giật
mình, nhưng đồng thời trong lòng cũng ẩn ẩn biết chút gì đó.

Quả
nhiên, Sở Hoài Khanh nói tiếp: "Cô nương chính là muội muội thất lạc nhiều
năm của ta."

Mạc
Hi nhàn nhạt uống một hớp rượu, bình tĩnh nói: "Có bằng chứng gì?"

Sở
Hoài Khanh thu hồi ý cười, nghiêm nghị nói: "Gia phụ lúc còn sống luôn dặn
dò, trên cánh tay trái của muội muội có cái bớt hình con bướm màu đỏ." Hắn
gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một chút biến hóa trên mặt Mạc Hi, chậm rãi nói:
"Ngày ấy tại Cúc Thủy Các, cô nương bị nước trà làm bỏng, trùng hợp bị ta
nhìn thấy cái bớt trên cánh tay cô nương. Cái bớt kia quá mức đặc biệt, hẳn sẽ
không nhận sai. Hơn nữa cô nương từ nhỏ đã ở Kim Lăng, không thân không thích,
ta liền càng khẳng định."

Sở
Hoài Khanh nói nhiều như vậy, thấy Mạc Hi như cũ vẻ mặt lãnh đạm, nghĩ đến Mạc
Hi không tin hắn, vẻ mặt trước giờ luôn bất động như núi, giờ phút này hiện ra
một chút vội vàng, nói: "Cô nương không tin?"

Hắn
nào biết đâu rằng Mạc Hi suy nghĩ, bất luận chủ nhân vốn có của thân thể này
rốt cuộc có phải muội muội Sở tiểu hầu hay không, đều không liên quan đến nàng,
cho nên hoàn toàn không kích động nổi.

Sở
Hoài Khanh nói tiếp: "Nếu muội đã là muội muội ruột của ta, ta tự nhiên
không thể lại trơ mắt nhìn muội làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Mạc
Hi thấy hắn thay đổi khẩu khí tao nhã, nói chuyện mang theo ba phần cường
ngạnh, cũng không vội trả lời, chỉ là tư thế thành thạo nâng chén uống một hơi
cạn sạch, mỉm cười, nói: "Tiểu hầu gia nhìn ta có giống thiên kim hầu phủ
hay không?"

Sở
Hoài Khanh cũng uống một ly, sau đó chậm rãi nói: "Ta biết muội từ nhỏ
thất lạc người thân, nhiều năm nay đều một mình vất vả. Về sau muội có ca ca là
ta, có hầu phủ che gió che mưa, không cần sống tiếp những ngày lo lắng đề phòng
như vậy. Một nữ hài tử suốt ngày chém chém giết giết, chắc hẳn muội cũng chán
ghét từ lâu." Hắn nói lời này thật khẩn thiết, Mạc Hi trên mặt không khỏi
toát ra một tia động dung, nhẹ giọng hỏi: "Huynh không sợ có muội muội như
ta sẽ mất mặt sao?"

Sở
Hoài Khanh thấy nàng hơi buông lỏng, nói tiếp: "Chuyện tổ chức muội không
cần phải xen vào. Mặc kệ trả giá thế nào, ta nhất định sẽ đổi thân tự do cho
muội. Muội theo ta về kinh thành đi, nơi đó không ai biết muội, tất cả đều có
thể bắt đầu lại từ đầu. Bình thường ngôn hành cử chỉ cũng không cần học đám quý
nữ quá mức câu thúc bản thân. Ta sẽ tìm hai ma ma trong cung ra dạy muội chút
lễ nghi cơ bản, trước mặt người khác đại khái không sai là được." Ngừng
một chút, hắn nghiêm túc nói tiếp: "Nói thật, ta cũng không thể hoàn toàn
xác định muội chính là muội muội ta. Nhưng chỉ cần nghĩ đến muội có lẽ chính là
muội muội ruột của ta, ta lại trơ mắt nhìn muội sống như vậy, chẳng quan tâm,
liền cảm thấy thẹn với phụ thân đã qua đời."

Mạc
Hi gật gật đầu, thầm nghĩ: thà rằng giết sai một ngàn người, cũng không thể bỏ
sót một người sao?

Nghĩ
đến tổ chức, nàng đột nhiên nói: "Công tử nói ta ở tổ chức, ăn bữa nay lo
bữa mai, sao đường đường một hầu gia như huynh, cũng đem bản thân cuốn
vào?"

Sở
Hoài Khanh lộ vẻ thất ý, tự giễu cười, nói: "Chỉ là nhất thời vô ý, chọn
sai đường. May mà nay ghìm cương trước vực còn kịp. Chỉ là hiện tại ta đã phản
bội thất vương, chỉ sợ sẽ liên lụy muội muội." Ngừng một chút, hắn nói
tiếp: "Vốn lấy thân phận của ta, bảo bọn họ thả muội tự do hẳn là không khó.
Chỉ là với tình thế trước mắt, sợ là có chút rắc rối. Nhưng mà muội yên tâm, ta
nhất định nói được làm được."

Mạc
Hi gật gật đầu, trong lòng biết tổ chức cùng thất vương dù sao khác nhau, nhìn
trúng vĩnh viễn là ích lợi, nếu lấy ích lợi đổi lấy thân tự do sau này của nàng
với tổ chức, cũng không phải không thể.

Sở
Hoài Khanh trầm mặc một hồi, rốt cục thấp giọng hòa nhã nói: "Ta không
trông cậy vào muội lập tức nhận người ca ca này. Chỉ hi vọng muội có thể nhận
sự sắp xếp của ta, thoát ly tổ chức, rời khỏi giang hồ mưa máu gió tanh, giống
những cô gái bình thường, sống yên ổn."

Hắn
thấy Mạc Hi không đáp, lại nói: "Ta sẽ không bức muội, muội có thể từ từ
suy nghĩ. Ta sẽ ở lại Kim Lăng một thời gian, muội nghĩ xong tùy thời có thể
đến hành quán tìm ta. Cho dù nhất thời không quyết định được, sau khi ta hồi
kinh, muội cũng có thể lên phía bắc đến hầu phủ tìm ta."

Mạc
Hi trịnh trọng gật đầu, Sở Hoài Khanh thấy trong mắt nàng không còn là một mảnh
hờ hững, rất vui mừng cười, ôn hòa nói: "Vết phỏng đã đỡ chưa?"

Mạc
Hi gật đầu, nói: "Đã không sao rồi. Thuốc mỡ huynh cho dùng tốt lắm."

Sở
Hoài Khanh dịu dàng nói: "Vậy là tốt rồi."

Hắn
thấy Mạc Hi định đi, vội tự mình đứng dậy đưa tiễn, lại phân phó Tử Thù đưa Mạc
Hi trở về.

Mạc
Hi khéo léo từ chối nói: "Không cần. Ta muốn đi dạo một mình. Nơi này cảnh
sắc rất đẹp." Nàng còn nhớ rõ một nhiệm vụ khác của chuyến đi này - Mộc
Phong Đình.

Mạc
Hi còn chưa đến Tân Phân Tạ, xa xa đã thấy Mộc Phong Đình mặc đồ gấm trắng đứng
cạnh một cái ao xanh biếc, nhìn mặt nước trong như gương đến xuất thần.

Hắn
cảm thấy có người từ từ tới gần, nghiêng người liền nhìn thấy Mạc Hi, lập tức
cười, nói: "Là tới tìm ta sao?"

Mạc
Hi mỉm cười gật gật đầu, nói: "Định thừa dịp trước khi cảnh xuân điêu linh
lại đến du ngoạn một phen, thuận tiện đến thăm huynh."

"Thì
ra thăm ta chỉ là thuận tiện. Cũng được, ta mời cô ăn thịt om măng."

"Huynh
làm sao biết ta thích món đó?"

Mộc
Phong Đình cười nói: "Cô thích sao? Vậy thật tốt."

Hai
người một đường dọc theo đê cạnh Tân Phân Tạ từ từ đi tới, rất nhanh cả người
liền đầy cánh hoa rơi.

"Lúc
trước tại sao lại trở thành biên tập của Mộ Yến Trai?"

"Cảm
thấy du lịch thiên hạ, đem những gì nhìn thấy nghe thấy ghi lại rất có ý
nghĩa."

Mạc
Hi cười híp mắt gật gật đầu, hiếu kỳ nói: "Nên nói Mộ Yến Trai rốt cuộc là
cái gì đây? Một tổ chức giang hồ, lại kiểu cách lớn như vậy, dùng phượng hoàng
làm ấn ký?"

Mộc
Phong Đình cười nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ. Lúc trước gia nhập, chỉ vì
mưu sinh thôi."

Mạc
Hi nghe hắn trả lời như thế, tự nhiên không tiện hỏi tiếp.

Hai
người một đường cười nói, đảo mắt đã đến cạnh cửa hình dạng bình hoa, Mộc Phong
Đình làm động tác mời, nói: "Cô cứ tự nhiên. Ta đi chuẩn bị cơm
canh."

Mạc
Hi mắt sáng lên, cười nói: "Thì ra thịt om măng là huynh tự mình
làm."

"Đó
là đương nhiên, nếu không sao có thể mời cô ăn."

Hắn
đưa Mạc Hi vào một gian phòng khách, liền xoay người tự đi.

Mạc
Hi bắt đầu tinh tế đánh giá bày trí trong phòng.

Gia
cụ thuần một loại gỗ hoàng dương tỏa ra mùi thơm cực nhẹ. Một món gia cụ lớn
bằng gỗ hoàng dương đã là khó kiếm, càng không cần phải nói cả phòng như vậy.
Xem ra Anh Hoa Tạ có thể trở thành sơn trang nghỉ dưỡng nổi tiếng, chủ nhân nó
nhất định bất phàm. Trọn bộ gia cụ phong cách thống nhất, chạm trổ hoa cỏ quấn
quýt, hơn nữa phù điêu cũng tạo thành từ hoa văn cây cỏ. Thủ công tỉ mỉ, tinh
xảo đặc sắc.

Trên
tường treo một bức tranh sơn thủy vẽ theo lối thủy mặc, trang giấy đã ố vàng,
có vẻ đã lâu năm. Trong tranh có một nam tử đứng trên đò. Bối cảnh là một dòng
sông chảy từ nơi núi cao hiểm trở đâm thẳng trời cao xuống. Mạc Hi bỗng nhiên
cảm thấy cảnh sắc trong tranh vô cùng quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra.
Lại nhìn kĩ nam tử trong tranh, bên hông đeo một thanh đao cong, cùng thanh đao
khảm trân châu và ngọc lục bảo Mộc Phong Đình thường hay đeo có chút giống
nhau. Phía dưới bên phải có đề một bài thơ: "Quần sơn vạn hác hợp thành
vi, trường kiếm đông lai nguyện dĩ vi..." Đúng là ngày đó trên đường đi
Thục Sơn, Mộc Phong Đình ở bến đò đã đọc cho nàng nghe, bài thơ kia miêu tả
thái tử tiền triều công tử Hiểu chạy khỏi kinh thành, ở Phong Lăng vượt sông
Mân xuất quan, tới Tần Quan biên cảnh của đất Nghiệp (chương 48).

Mạc
Hi lúc này mới nhớ ra, thì ra bối cảnh trong tranh chính là bến đò Phong Lăng,
thầm nghĩ: trách không được Mộc Phong Đình đối với đoạn lịch sử trong tranh này
quen thuộc như thế.

Không
đến hai nén hương, Mộc Phong Đình liền trở vào. Còn chưa đến gần, Mạc Hi liền
nghe thấy trên người hắn mùi khói dầu cực nhạt.

Quả
nhiên nghe hắn nói: "Ta đi thay quần áo. Cô cứ tự tiện." Dứt lời liền
chuyển hướng phòng trong.

Bàn
tiệc đặt ở nhà thuỷ tạ. Gió nhẹ hiu hiu, sóng xanh dập dờn, giống như đang ăn
cơm trên du thuyền vậy.

Ngoại
trừ thịt om măng, còn có dưa leo lột vỏ, tôm nõn bách hợp, canh gà đậu hủ nấu
nấm. Cơm chỉ nấu trong ống trúc, không bỏ thêm thứ gì khác, cho nên đặc biệt
thơm mềm ngọt dẻo. Thức ăn mặc dù đơn giản, lại thắng ở nguyên liệu tươi mới.

Mộc
Phong Đình thay đổi một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, khiến hắn càng cao ngất như
tùng bách. Thấy Mạc Hi nhìn chằm chằm đôi đũa ngà voi, một bộ nóng lòng muốn
thử, không khỏi cười nói: "Không biết cô muốn tới, thời gian gấp gáp, chỉ
kịp chuẩn bị những món này."

Mạc
Hi cười đến mặt mày cong cong nói: "Như thế vô cùng tốt." Ăn một
muỗng canh Mộc Phong Đình múc cho nàng, khen: "Thực ngọt."

Mộc
Phong Đình cười nói: "Ta đã nói vì sao cô tới tìm ta, thì ra là vì bữa cơm
này." Thấy Mạc Hi nghiêm túc gật đầu, Mộc Phong Đình mới định cười mắng,
lại thấy nàng trong nháy mắt vẻ mặt đạm mạc, liền hỏi nói: "Làm sao
vậy?"

Mạc
Hi nhẹ giọng nói: "Có thể đến nơi này của huynh giải sầu, thật tốt."
Ngừng một chút, nàng lại lên tinh thần nói: "Huynh từng đi quan ngoại
chưa?"

"Đương
nhiên đã từng đi. Sao đột nhiên hỏi điều này?"

"Muốn
rời khỏi nơi này, tìm một nơi trời cao biển rộng." Cũng không phải đều là
ăn nói lung tung, thời điểm vừa thấy rõ bộ mặt thật của tổ chức, Mạc Hi quả
thật nghĩ như thế. Chỉ là sau lại thấy nhiều hơn, mới nhận rõ sự thật. Cái khác
không nói, bằng thực lực của Lâm Sâm cùng Ngô Hạo, hai người liên thủ, hơn nữa
cơ duyên xảo hợp, mới có thể thoát ly sự kiềm chế của tổ chức, mai danh ẩn
tích, huống chi là nàng. Hơn nữa, bây giờ còn có Đường Hoan đang ở Đường Môn
rút dây động rừng, sao nàng có thể đi.

Mộc
Phong Đình thấy nàng lộ vẻ cô đơn, yên lặng một lát, mới thấp giọng nói:
"Hắn đối với cô không tốt sao?"

Mạc
Hi không đáp, bộ dáng cố gắng giãn mặt ra nói: "Nói cho ta nghe quan ngoại
thế nào đi." Trong lòng biết hắn hiểu lầm, thầm nghĩ: người này nghĩ rằng
mình là nữ chủ trong kịch QY (Hình như là
Quỳnh Dao, ko rõ lắm)
à, hở tí là bị thất tình khó chữa khỏi, phiêu bạt
chân trời.

"Quan
ngoại bầu trời rất cao rất xanh, nguồn nước tuy ít, nhưng chung quanh thủy vực
cỏ cây luôn tươi tốt. Mùa xuân hàng năm băng tan thành suối, trong sơn cốc nở
đầy các loại hoa dại." Thầm nghĩ: nàng không muốn nói, ta chỉ ở cùng nàng
là được.

Mạc
Hi nghe hắn nói xúc động, không khỏi lộ vẻ muốn đến, hiếu kỳ nói: "Còn con
người, người nơi đó tốt không?"

"Ừ.
Người nơi đó tốt giống ta vậy." Thấy Mạc Hi nghe hắn nói dõng dạc như vậy,
rốt cục hơi nở nụ cười, hắn mới nói tiếp: "Người nơi đó so với quan nội
chất phác hào sảng hơn nhiều. Nhưng mà hiện tại dân cư càng ngày càng ít."

Mộc
Phong Đình cũng không biết mình nói xong, trong lơ đãng, đôi mắt màu nâu nhạt
lại lộ ra vẻ buồn rầu.

Mạc
Hi lại chú ý tới, thấy hắn nắm chặt chiếc đũa, thử thăm dò khẽ hỏi: "Bởi
vì nam triều đánh nhau cùng tộc Xích Diễm sao?"

"Còn
có thể vì cái gì!"

Mộc
Phong Đình rống ra mấy lời này mới ý thức được bản thân có chút quá mức kích
động, vội nói: "Xin lỗi, ta thất thố. Chỉ là vì lúc trước đi qua quan
ngoại, không đành lòng nhìn dân chúng nơi đó chịu cảnh chiến tranh đau
khổ."

Mạc
Hi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Trong lòng lại nói: Mộc Phong Đình sợ là cùng người
tộc Xích Diễm có quan hệ sâu xa đây. Nếu quả thật là vậy, Lý Nghĩa cùng hắn
chính là tử địch.

Hai
người vừa ăn vừa nói chuyện, Mộc Phong Đình vẫn vô cùng khéo nói, trời nam đất
bắc nói đến thần thái bay cao. Mạc Hi thầm nghĩ: ta vốn là vì thử ngươi, không
nghĩ ngươi lại thật tình khuyên ta.

Ăn
cơm xong, hai người dọc theo đường về tản bộ. Trên đường đi, Mộc Phong Đình thái
độ trầm mặc khác thường.

Hai
người đi đến cột đá có khắc ba chữ Anh Hoa Tạ, hắn mới nói khẽ với Mạc Hi nói:
"Nếu cô thật sự mệt mỏi, không bằng theo ta cùng đến quan ngoại đi."

Mạc
Hi nhìn hắn, nghiêm túc nói một tiếng: "Cám ơn." Thầm nghĩ: vô luận
như thế nào, ta tin giờ phút này những lời này của hắn là xuất phát từ thật
lòng.

Mộc
Phong Đình giống như biết được Mạc Hi sẽ không đáp ứng, lại giống như căn bản
không đợi nàng trả lời, nghe nàng trả lời như thế, chỉ thản nhiên cười cười.
Thẳng đến nàng đi khỏi tầm mắt, mới dời mắt, một mình chậm rãi trở về.

Trở
lại thành Kim Lăng, Mạc Hi lập tức viết một phong thư dài cho Đường Hoan.

Nhìn
bóng dáng Tiểu Bạch càng ngày càng nhỏ dần dần biến mất tại trời xanh, Mạc Hi
nhẹ giọng lẩm bẩm: "Một ngày nào đó, ta cũng sẽ tự do như mi vậy."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3