Lâu đài bay của pháp sư Howl - Chương 16

CHƯƠNG 16

Pháp thuật

Mấy giờ đồng hồ trôi qua. Gã
người-chó đã lại đói. Michael và Sophie cũng quyết định ăn trưa. Sophie cầm
chảo rán đến gần Calcifer.

- Tại sao các người không thể ăn
bánh mì và phó mát lấy một lần? - Calcifer càu nhàu.

Cuối cùng, lão cũng chịu cúi đầu
xuống. Sophie vừa đặt cái chảo lên trên những ngọn lửa cong cong màu xanh lá
cây thì giọng Howl khàn khàn cất lên từ đâu đó.

- Calcifer, gắng lên! Mụ ta tìm thấy
tôi rồi!

Calcifer vọt lên thẳng đứng. Cái
chảo rán lăn qua đầu gối Sophie.

- Anh sẽ phải chờ. - Calcifer rống
lên, cháy bùng lên chói lòa đến tận ống khói. Hầu như ngay lập tức lão nhòa đi
thành hàng chục bộ mặt xanh lơ nóng bỏng, như thể lão đang bị lay dữ dội, và
cháy hừng hực với tiếng vù vù khàn khàn rất to.

- Như vậy nhất định có nghĩa là họ
đang đánh nhau. - Michael thì thầm.

Sophie ngậm ngón tay bị bỏng nhẹ và
lấy tay kia nhặt những lát thịt ba chỉ xông khói rơi trên váy, mắt chằm chằm
nhìn Calcifer. Lão đang quật từ bên này sang bên kia lò sưởi. Những bộ mặt xanh
lơ của lão phồng lên chuyển từ xanh thẫm sang xanh nhạt rồi gần như trắng bệch.
Trong khoảnh khắc, lão có vô số những con mắt da cam, rồi khoảnh khắc sau đó đã
có hàng dãy những con mắt bạc sáng như sao. Cô chưa bao giờ hình dung ra cái gì
giống như thế.

Có cái gì đó quét qua trên đầu với
một phát nổ tung và tiếng đùng làm rung chuyển mọi thứ trong phòng. Một cái gì
đó thứ hai theo sau, với tiếng rống dài chói tai. Calcifer rung lên gần như
xanh đen, và da Sophie xèo xèo vì tàn lửa từ phép thần thông đó.

Michael bò tới cửa sổ:

- Họ ở gần lắm.

Sophie cũng tập tễnh đi ra cửa. Cơn
bão pháp thuật dường như đã tác động đến quá nửa mọi thứ trong phòng. Cái đầu
lâu đánh hàm quá mạnh và di chuyển thành vòng tròn. Những cái gói nảy lên. Bột
xóc tung trong các hũ. Một cuốn sách rơi bịch khỏi giá và nằm mở tung trên sàn
nhà, mấy trang giấy phất đi phất lại. Ở cuối phòng đằng này, hơi nước thơm nức
bốc ngùn ngụt từ nhà tắm; ở đầu đằng kia, cây đàn ghi ta của Howl phát ra những
tiếng tưng tưng loạn nhịp. Và Calcifer quật tới quật lui mạnh hơn bao giờ hết.

Michael bỏ cái đầu lâu vào bồn rửa
để nó khỏi lắc lư trên sàn nhà, trong khi cậu mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài.
Bất kể chuyện gì đang diễn ra thì cũng thật điên loạn và xa khỏi tầm mắt. Mọi
người trong các ngôi nhà đối diện đều đứng ở cửa và cửa sổ, chỉ trỏ cái gì đó ở
đâu đó trên đầu. Sophie và Michael chạy tới kho để chổi, mỗi người vớ lấy một
chiếc áo choàng nhung tung lên người. Sophie vớ được cái biến người mặc nó
thành người đàn ông râu đỏ. Giờ cô đã biết vì sao Calcifer cười to khi nhìn
thấy cô khoác chiếc kia. Michael là một con ngựa. Nhưng lúc này chẳng có thì
giờ đâu mà cười. Sophie kéo cửa mở ra và bước nhanh ra phố, theo sau là gã
người-chó, nó có vẻ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên trước mọi sự. Michael
chạy nước kiệu theo cô với tiếng lách cách không đi vó, để mặc Calcifer quăng
quật từ xanh sang trắng phía sau lưng.

Ngoài phố đầy những người đang ngước
nhìn lên cao. Không ai có thì giờ để ý đến những chuyện như một con ngựa từ
trong nhà đi ra. Sophie và Michael cũng ngước nhìn và thấy một đám mây lớn sôi
sùng sục và vặn vẹo ngay bên trên đỉnh ống khói. Nó đen ngòm và tự quay tít dữ
dội. Những tia màu trắng không hẳn giống ánh sáng đang xọc qua đám mây tăm tối.
Nhưng gần như ngay khi Michael và Sophie đến nơi thì đám mây phép thuật biến
thành hình dạng một bó lờ mờ những con rắn đang đánh nhau. Rồi nó xé thành đôi
với âm thanh giống tiếng một trận chiến mèo khổng lồ. Một phần ngoao ngoao bay
vèo qua mái nhà qua biển, phần thứ hai gào rú đuổi theo.

Lúc đó, một số người trốn vào nhà.
Sophie và Michael hòa vào nhóm người dũng cảm hơn xô nhau chạy theo những con
đường dốc dẫn xuống bến cảng. Mọi người dường như đều nghĩ đó là chỗ có góc
quan sát tốt nhất dọc bờ cong của kè cảng. Sophie cũng tập tễnh đi dọc kè,
nhưng không nhất thiết phải đi xa hơn chỗ lán của người quản lý cảng. Hai đám
mây lơ lửng trên không, những đám mây khác ào ra biển, bên kia kè cảng, hơi
lệch ra phía biển, hai đám mây duy nhất trên bầu trời xanh yên tĩnh. Thật dễ
dàng trông thấy chúng. Và cả mảng đen của cơn dông đang cuồng nộ trên biển giữa
những đám mây, làm dậy lên những con sóng lớn bạc đầu, - chẳng khó khăn gì mà
không thấy chúng. Một con tàu không may gặp phải cơn bão ấy. Những cột buồm bị
quật tới quật lui. Cột sóng đập vào nó từ tứ phía. Các thủy thủ đang cố gắng
một cách tuyệt vọng để cuốn buồm lại, nhưng ít nhất một cánh buồm đã bị xé tan
thành những mảnh giẻ xám tơi tả.

- Họ không thể lo cho con tàu ấy
được ư! - Có người phẫn nộ nói.

Rồi sóng gió của cơn bão ập vào kè
cảng. Những con sóng bạc đầu đổ xuống và những người dũng cảm đứng trên kè vội
vã quay lại bãi đất cạnh bến cảng, nơi những con tàu thả neo đang nhấp nhô và
nghiến trên neo. Giữa tất cả những thứ đó nổi lên tiếng gào thét bằng giọng
ngân nga cao vút. Sophie thò mặt về hướng sau lán chỗ tiếng gào phát ra và thấy
rằng pháp thuật cuồng nộ không chỉ khuấy động biển cả và con tàu khốn khổ. Rất
nhiều phụ nữ trông ướt nhoẹt và trơn nhẫy với mái tóc nâu lục phất phơ đang lê
mình trên kè cảng, gào rú và giơ những cánh tay dài ướt đẫm về phía những phụ
nữ khác đang lắc lư tròng trành trên sóng. Thay vì có chân, tất cả họ đều có
đuôi như đuôi cá.

- Chết tiệt! - Sophie nói. - Những
nàng tiên cá trong lời nguyền! Điều đó có nghĩa là giờ đây chỉ còn hai điều bất
khả thi nữa sẽ trở thành sự thật.

Cô ngước nhìn hai đám mây. Howl đang
quỳ trong đám mây bên trái, gần hơn và to hơn so với cô trông đợi. Anh ta vẫn
mặc đồ đen. Vẫn tính cách đặc trưng ấy, anh ta ngoái nhìn qua vai những nàng
tiên cá đang cuống quít. Anh ta ngắm nhìn họ như thể không hề nhớ họ là một
phần của lời nguyền.

- Hãy chú ý đến mụ Phù thủy! - Con
ngựa bên cạnh Sophie gào lên.

Mụ Phù thủy bật hiện ra, đứng trong
đám mây bên phải, trong cơn lốc của chiếc áo dài màu lửa và mái tóc đỏ đổ dài,
hai cánh tay giơ cao để tung thêm phép thuật. Trong khi Howl quay lại và nhìn
mụ ta, cánh tay mụ hạ xuống. Đám mây của Howl nổ tung thành một đài phun những
ngọn lửa màu hoa hồng. Hơi nóng của đám lửa ấy quét ngang bến cảng, và đá trên
kè bốc hơi ngùn ngụt.

- Ổn cả! - Con ngựa hổn hển.

Howl đang đứng trên con tàu tròng
trành sắp chìm bên dưới. Lúc này anh ta chỉ còn là một bóng người đen bé xíu,
đứng dựa vào cột buồm chính. Anh ta vẫy vẫy mụ Phù thủy một cách xấc xược, báo
cho mụ ta biết mụ đã đánh trượt anh ta. Mụ ta nhìn thấy anh đúng khoảnh khắc
anh đang vẫy. Mây, mụ Phù thủy và tất cả ngay lập tức biến thành một con chim
đỏ hung dữ lao bổ nhào xuống con tàu.

Con tàu biến mất. Các nàng tiên cá
ngân lên một tiếng gào ai oán. Nơi con tàu vừa đậu chẳng còn gì khác ngoài
những con sóng tròng trành ảm đạm. Nhưng con chim đang bổ nhào quá nhanh nên
không thể dừng lại được. Nó nhào xuống biển làm tóe lên một đám nước khổng lồ.

Mọi người trên bến cảng reo hò.

- Tôi đã biết đó không phải là tàu
thật mà. - Có ai đó sau lưng Sophie nói.

- Vâng, đó nhất định là một ảo ảnh,
- Con ngựa nói vẻ thông thái. - nó quá nhỏ.

Như một minh chứng rằng con tàu đã ở
gần hơn họ tưởng nhiều, sóng nước tràn tới kè cảng trước khi Michael nói dứt
câu. Một núi nước màu xanh lá cây cao đến hai mươi foot êm ái trào lên hai bên
nó, lùa các nàng tiên cá đang gào thét vào bến cảng, xô mạnh những con tàu đang
nhả neo sang hai bên, rồi đổ xuống thành từng cuộn xoáy quanh căn lán của người
quản lý cảng. Một cánh tay thò ra bên cạnh con ngựa và lôi ngược Sophie về phía
cầu cảng. Sophie há hốc miệng và ngã lộn nhào xuống làn nước xám cao đến gối.
Gã người-chó nhảy chồm chồm bên cạnh họ, ướt đến tận tai.

Họ vừa tới cầu cảng và những con tàu
trong cảng vừa bị đẩy lên cao thì một núi nước nữa cuộn đến bờ kè. Từ phía sườn
lặng của núi nước đột ngột vọt ra một con quái vật. Nò dài, đen, có vuốt, nửa
mèo nửa sư tử biển và nó chạy dọc bờ kè về phía cầu cảng. Một con quái vật khác
bật lên khỏi mặt nước khi con sóng đổ vào bờ cảng, cũng dài và thấp, nhưng có
vảy, và chạy đuổi theo con quái vật thứ nhất.

Mọi người nhận ra rằng cuộc chiến vẫn
chưa kết thúc và nhốn nháo chạy tóe ngược về đám lán và những ngôi nhà cạnh bến
cảng. Sophie ngã lộn nhào vào một sợi thừng rồi lại ngã vào một bậu cửa. Cánh
tay thò ra từ con ngựa lôi cô đứng thẳng dậy trong khi hai con quái vật lia
nhanh thành một vệt trên dòng nước mặn. Một con sóng nữa trùm lên kè cảng, rồi
hai con quái vật nữa từ trong đó xông ra. Chúng giống hệt hai con trước, ngoại
trừ con có vảy chạy gần con nửa mèo hơn. Và một đợt sóng cuồn cuộn nữa mới lại
đưa đến hai con nữa, chạy gần nhau.

- Chuyện gì thế này? - Sophie kêu
oai oái trong khi đôi thứ ba này chạy qua làm rung chuyển những tảng đá trên
cầu cảng.

- Ảo ảnh, - Tiếng Michael vang lên
từ con ngựa. - một số trong đó. Chúng đang cố lừa đối thủ rượt đuổi nhầm đối
tượng.

- Con nào là
ai? - Sophie hỏi.

- Chịu. - Con ngựa nói.

Những người đứng xem thấy lũ quái
vật quá khủng khiếp. Nhiều người trở về nhà. Những người khác nhảy xuống mấy
con tàu đang tròng trành để đẩy chúng ra khỏi cầu cảng. Sophie và Michael hòa
chung vào giữa đám người quan sát đang bắt đầu chạy qua các dãy phố của
Porthaven để đuổi theo lũ quái vật. Thoạt tiên họ đi theo một dòng nước biển,
rồi theo những vết móng khổng lồ còn ướt, và cuối cùng là những lỗ trắng và vệt
cào xước mà móng của lũ quái vật thọc sâu vào đá trên đường phố để lại. Những
dấu vết đó dẫn mọi người ra phía sau thị trấn đến đầm lầy nơi Sophie và Michael
đã đuổi theo ngôi sao băng.

Đến lúc này, cả sáu con quái vật đã
trở thành những chấm đen nhảy chồm chồm, mất hút dần ở tít xa đầm lầy. Đám đông
tản ra thành dòng người lươm tươm trên bờ đê, chăm chú nhìn và muốn nhìn thấy
nhiều hơn nữa, và lại sợ cái mà họ có thể sẽ nhìn thấy. Sau hồi lâu không ai
nhìn thấy gì nữa ngoài đầm lầy vắng tanh. Không có gì xảy ra. Rất nhiều người
đang bắt đầu quay trở về thì những người còn lại hét to, “Nhìn kìa!”. Một quả
cầu lửa lờ mờ uể oải lăn phía xa. Chắc hẳn nó phải lớn lắm. Tiếng nổ kèm theo
nó chỉ dội vào tai những người đang đứng xem khi quả cầu lửa trở thành một tháp
khói lan rộng. Cả đoàn người nhăn mặt trước tiếng sấm cụt ngủn ấy. Họ chăm chú
nhìn khói tỏa ra cho đến khi chúng hòa lẫn vào màn sương trên đầm lầy. Họ vẫn
đứng đó nhìn. Nhưng những gì còn lại chỉ là sự tĩnh lặng và bình yên. Gió thổi
xào xạc qua đám sậy trên đầm lầy, và chim chóc lại bắt đầu dám kêu trở lại.

- Tôi đoán hẳn là chúng đã kết liễu
nhau rồi. - Người ta nói. Đám đông dần dần tách thành những bóng người riêng lẻ
vội vã trở lại làm tiếp những công việc đang bỏ dở.

Sophie và Michael chờ cho đến khi
những người cuối cùng rời đi, khi chắc chắn là mọi chuyện đã thực sự kết thúc.
Rồi họ chậm rãi trở lại Porthaven. Cả hai không ai buồn nói năng gì. Chỉ có gã
người-chó là có vẻ vui sướng. Gã thong dong đi bộ bên họ và ngoắng nguýt khiến
Sophie tin chắc gã đang nghĩ Howl đã tiêu đời rồi. Gã hài lòng với cuộc đời đến
mức khi bọn họ rẽ vào con phố trở về ngôi nhà của Howl và tình cờ có một con
mèo hoang chạy ngang qua đường, gã người-chó thốt lên một tiếng sủa vui vẻ và
phóng đuổi theo nó. Gã đuổi theo vừa vồ vừa vờn thẳng một mạch đến tận bậu cửa
lâu đài, đến đó con mèo quay lại và quắc mắt.

- Thôi đi! - Nó meo meo. - Ta chỉ
cần có vậy thôi!

Con chó lùi lại, vẻ xấu hổ.

Michael chạy lọc cọc lên cửa:

- Howl! - Cậu ta hét lên.

Con mèo co nhỏ lại cỡ một con mèo
con và trông có vẻ rất ái ngại về mình:

- Và cả hai người trông thật kỳ cục!
- Nó nói. - Mở cửa ra. Tôi mệt đứt hơi rồi.

Sophie mở cửa và con mèo bò vào nhà.
Con mèo bò vào đến gần lò sưởi, nơi Calcifer đã lụi xuống chỉ còn là những ánh
bập bùng xanh nhạt, và nó cố gắng đưa chân trước lên mặt ghế. Rồi nó chậm rãi
lớn dần thành Howl, người cúi gập.

- Ông đã giết được mụ phù thủy phải
không? - Michael nôn nóng hỏi, vừa cởi áo choàng và cũng trở lại thành chính
mình.

- Không. - Howl nói. Anh ta quay lại
và ngồi phịch xuống ghế, nằm đó trông thật sự mệt mỏi. - Tất cả những cái đó
lại đến đúng lúc cảm lạnh nặng nhất chứ! - Anh ta rên rỉ. - Sophie, vì lòng
thương, xin hãy bỏ cái bộ râu quai nón đỏ quạch gớm ghiếc đó đi và tìm hộ tôi
chai brandy trong chạn, - dĩ nhiên nếu bà chưa uống hết hoặc chưa biến nó thành
nhựa thông.

Sophia cởi áo choàng và tìm thấy
chai brandy cùng một cái cốc. Howl uống cạn cả cốc cứ như thể đó là nước lã
vậy. Rồi anh ta rót cốc thứ hai, nhưng không uống mà cẩn thận rỏ vào Calcifer.
Calcifer cháy bừng lên và kêu xèo xèo, dường như tỉnh hơn một chút. Howl rót
cốc thứ ba và nằm ngả ra nhấm nháp.

- Đừng có đứng đấy mà nhìn tôi chằm
chằm! - Anh ta nói. - Tôi chẳng biết ai thắng. Mụ Phù thủy rất mạnh, khó mà tóm
được mụ ta. Mụ chủ yếu dựa vào con quỷ lò sưởi của mụ và tránh được mọi khó
nhọc. Nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng cho mụ ấy vài bài học ấy chứ, Calcifer?

- Hắn già rồi. - Calcifer nói, tiếng
xèo xèo yếu ớt vang lên từ dưới những khúc củi. - Tôi khỏe hơn, nhưng hắn biết
những thứ mà tôi chưa từng nghĩ đến. Mụ ấy nuôi hắn hàng trăm năm rồi. Và hắn
suýt nữa đã giết được tôi! - Lão xèo xèo, rồi trèo cao hơn một chút trên khúc
củi và làu bàu. - Lẽ ra anh phải cảnh báo trước cho tôi.

- Tôi đã làm thế, anh bạn già! -
Howl yếu ớt nói. - Lão biết mọi thứ tôi biết mà.

Howl nằm nhấm nháp brandy trong lúc
Michael tìm bánh mì và xúc xích để ăn. Thức ăn làm tất cả bọn họ hồi lại, có lẽ
trừ gã người-chó, có vẻ như giờ đây gã đã chịu khuất phục khi rốt cuộc Howl
cũng đã trở về. Calcifer bắt đầu cháy lên và trông lại xanh như mọi khi.

- Thế này không được! - Howl nói.
Anh ta nặng nhọc đứng lên. - Nhanh lên, Michael. Mụ Phù thủy biết chúng ta đang
ở Porthaven. Bây giờ chúng ta sẽ không chỉ phải chuyển lâu đài và lối vào
Kingsbury nữa đâu. Tôi sẽ phải chuyển cả Calcifer đến ngôi nhà gắn với cái cửa
hiệu bán mũ ấy.

- Dời tôi đi? - Calcifer nổ lách
tách. Lão xanh lè vì sợ.

- Đúng thế. - Howl nói. - Lão phải
chọn lựa giữa Chợ Chipping và mụ Phù thủy. Đừng có gây khó khăn nữa.

- Khốn nạn! - Calcifer rên rỉ và cúi
xuống tận đáy ghi lò.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3