Lâu đài bay của pháp sư Howl - Chương 06 - Phần 1

CHƯƠNG 6

Howl giãi
bày tình cảm bằng đám nhớt màu xanh lá cây

Ngày hôm đó, Howl không đi ra ngoài,
mấy ngày sau cũng vậy. Sophie im lặng ngồi trên chiếc ghé cạnh lò sưởi, cố
tránh mặt anh ta và nghĩ ngợi. Cô thấy rằng lúc đang thực sự tức giận mụ Phù
thủy xứ Waste thì những tình cảm của cô về tòa lâu đài đã bị xóa sạch, mà Howl
thì đáng bị như thế. Và cô hơi buồn với ý nghĩ phải ở đây với bề ngoài giả mạo.
Howl có thể nghĩ rằng Calcifer thích cô, nhưng Sophie biết rằng Calcifer chỉ cố
nắm lấy cơ hội để có được giao kèo với cô. Sophie thoáng nghĩ rằng cô đã làm
Calcifer thất vọng.

Tâm trạng đó không kéo dài lâu.
Sophie tìm thấy một đống quần áo của Michael cần mạng lại. Cô lôi đê khâu, kéo
và chỉ từ túi khâu ra và bắt đầu làm việc. Tối hôm đó, cô vui vẻ đến nỗi hòa
giọng với Calcifer trong bài hát ngớ ngẩn về những cái chảo.

- Vui vẻ với công việc chứ hả? -
Howl hỏi, vẻ châm biếm.

- Ta cần thêm quần áo để mạng. -
Sophie nói.

- Nếu bà cần cảm thấy bận rộn hơn
nữa thì bộ Vest cũ của tôi cũng cần mạng lại đấy. - Howl nói.

Điều đó có nghĩa là Howl không còn
tức giận nữa. Sophie cảm thấy nhẹ nhõm. Sáng hôm đó, cô gần như đã rất sợ hãi.

Rõ ràng, Howl vẫn chưa tán tỉnh được
cô gái mà anh ta theo đuổi. Sophie nghe Michael hỏi khá lộ liễu về chuyện đó,
và anh ta tránh phải trả lời bất cứ câu hỏi nào một cách tài tình.

- Anh ta là một kẻ lẩn tránh có hạng.
- Sophie lẩm bẩm với đôi tất ngắn của Michael. - Không thể lật tẩy sự độc ác
của anh ta.

Cô nhìn Howl đang tỏ vẻ bận rộn
không yên để giấu vẻ bực dọc. Đó là cái cách mà Sophie hiểu khá rõ rồi.

Howl ngồi bên bàn thợ, làm việc
nhiều hơn và nhanh hơn hẳn Michael, anh ta ghép các lá bùa với nhau một cách
thiện nghệ nhưng rất ẩu tả. Nhìn vẻ mặt của Michael thì hầu hết các lá bùa vừa
khó làm vừa khác thường. Nhưng Howl vứt một lá bùa dở dang lại đó và chạy thẳng
lên phòng riêng để chăm nom một cái gì bí mật - và chắc chắn là phải độc ác,
tiếp tục ở trên đó, rồi nhanh chóng chạy ra sân vá một mảnh bùa lớn ngoài ấy.
Sophie mở hé cửa và khá kinh ngạc khi thấy chàng pháp sư hào hoa đang quỳ giữa
đống bùn, hai ống tay áo dài lượt thượt buộc chắp lại sau ổ cho khỏi vướng víu
trong khi anh ta cẩn thận nhấc đống kim loại rối tinh nhầy nhụa mỡ cho vào một
cái khung nào đó.

Đó là lá bùa cho Đức Vua. Một sứ giả
khác ăn mặc sang trọng và sặc mùi nước hoa tới, đem theo bức thư và một bài
diễn văn dài, rất dài nói rằng liệu ngài Howl có thể dành thời gian cùng tâm
trí cao quý và thông tuệ của ngài, nói cách khác là được thuê với một số tiền
lớn, để quan tâm tới một vấn đề nhỏ của Đức Bệ hạ - nghĩa là để xem làm thế nào
một đội quân có thể đưa vũ khí nặng qua đầm lầy cũng như qua vùng đất gồ ghề.
Howl nhã nhặn đáp lại một cách tuyệt vời và vòng vèo chẳng kém. Anh ta từ chối.
Nhưng sứ giả nói tiếp nửa giờ nữa, cuối cùng ông ta và Howl cúi chào nhau và
Howl đồng ý làm bùa cho Đức Vua.

- Đây là điềm gở. - Howl nói với
Michael khi vị sứ giả đi khỏi. - Sulliman khiến mình lạc lối ở xứ Waste vì điều
gì cơ chứ? Có vẻ như là Đức Vua nghĩ ta sẽ làm thay công việc của ông ta.

- Theo những gì cháu biết, ông ta
không thể sáng tạo được như ông. - Michael nói.

- Ta đã quá lịch sự và quá kiên nhẫn
rồi. - Howl rầu rĩ nói. - Lẽ ra ta phải tính tiền đắt hơn nữa mới phải.

Howl cũng kiên nhẫn và lịch sự như
vậy với các khách hàng đến từ Porthaven, nhưng, đúng như Michael đã lo lắng chỉ
ra, vấn đề là Howl tính tiền những người này quá thấp. Đó là sau khi Howl lắng
nghe bà vợ của một ngư dân phân trần đến hàng giờ lí do vì sao bà không có đồng
nào để trả, sau đó ông ta còn hứa hẹn làm cho ông thuyền trưởng nào đó một lá
bùa gió với giá gần như cho không. Howl lảng tránh những lập luận của Michael
bằng cách dạy cho cậu ta một bài pháp thuật.

Sophie đính cúc áo cho Michael và
lắng nghe Howl thảo luận chi tiết một lá bùa với Michael.

- Ta biết mình cẩu thả, - Howl nói.
- nhưng cậu không nhất thiết phải bắt chước ta. Trước tiên bao giờ cũng phải
đọc hết lá bùa một lượt thật cẩn thận. Hình dạng lá bùa sẽ cho cậu biết rất
nhiều điều, rằng đó là lá bùa tự hoàn chỉnh, hay tự khám phá, hay là một câu
thần chú đơn giản, hay là sự kết hợp của lời nói và hành động. Khi đã xác đinh
được rồi hãy xem xét lại một lần nữa và quyết định mảnh nào có ý nghĩa, mảnh
nào chỉ thêm vào cho ra vẻ rắc rối. Bây giờ cậu đã bắt đầu hiểu những lá bùa
mạnh hơn rồi đấy. Cậu sẽ thấy những lá bùa mạnh đều có ít nhất một lỗi hoặc một
bí ẩn có chủ ý để đề phòng bất trắc. Cậu phải tìm cho ra cái đó. Nào, cầm lấy
lá bùa này...

Lắng nghe cách Michael ngập ngừng
trả lời các câu hỏi của Howl, và nhìn Howl viết nguệch ngoạc lên tờ giấy bằng
cái bút lông rất lạ, Sophie nhận ra mình cũng có thể hiểu được khối thứ. Một ý
nghĩ lóe lên trong đầu cô rằng nếu Martha có thể tìm ra câu thần chú để đổi chỗ
cho Lettie ở nhà bà Fairfax thì ở đây cô cũng có thể làm một điều
tương tự. Chỉ cần một chút may mắn là cô có thể chẳng cần nhờ cậy Calcifer nữa.

Khi Howl yên tâm rằng Michael đã
quên biến chuyện tính tiền nhiều hay ít cho những người ở Porthaven, anh ta bèn
dắt cậu ra sân phụ mình làm bùa cho Đức Vua. Sophie lục cục đứng lên và tập
tễnh đi ra bàn thợ. Lá bùa khá rõ, nhưng nét chữ nguệch ngoạc của Howl khiến cô
chịu chết. Mình chưa bao giờ nhìn thấy chữ ai như thế! - cô làu bàu với cái đầu
lâu - Anh ta dùng bút hay que thế không biết? - Cô hăm hở lục tất cả các mảnh
giấy trên bàn và xem xét những thứ bột và chất lỏng đựng trong đống hũ khòng
khoèo.

- Phải, hãy thừa nhận đi. - Cô nói
với cái đầu lâu. - Ta rất tọc mạch. Và ta có được phần thưởng xứng đáng cho
mình. Ta có thể tìm ra cách chữa bệnh gà toi hay làm dịu cơn ho gà, cách gọi
gió đến hay làm mất râu trên mặt người ta. Nếu Martha tìm được vận mệnh của
mình, hẳn là em ấy vẫn còn ở nhà bà Fairfax.

Sophie thấy, lúc từ sân quay vào, Howl
kiểm tra lại một lượt những thứ mà cô đã dịch chuyển. Nhưng có vẻ như đó chỉ là
một trạng thái bứt rứt. Sau đó, hình như anh ta không biết làm gì với bản thân
mình. Sophie nghe tiếng anh ta tha thẩn đi lên đi xuống suốt đêm. Sáng hôm sau,
anh ta chỉ ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ. Anh ta có vẻ sốt ruột trong khi
Michel khoác lên người bộ vest nhung đẹp nhất màu mận chín, sẵn sàng đi tới
cung điện ở Kingsbury, và hai người gói lá bùa to tướng bằng giấy vàng. Hẳn là
lá bùa này nhẹ một cách đáng ngạc nhiên so với kích thước của nó. Michael có
thể vòng hai tay ôm nó và dễ dàng mang đi một mình. Howl mở cửa cho Michael,
xoay tay nắm cửa cho chấm đỏ quay xuống rồi đẩy cậu ta ra phố, đi giữa những
ngôi nhà sơn màu.

- Bọn họ đang mong chờ nó đấy. -
Howl nói. - Cậu sẽ chỉ phải chờ chưa đầy buổi sáng. Bảo họ là trẻ con cũng làm
được. Chỉ cho họ thấy. Và khi cậu trở về, ta sẽ có một lá bùa mạnh để cậu làm.
Đi nhé.

Anh ta đóng cửa lại rồi đi tha thẩn
khắp phòng. Rồi đột nhiên anh ta nói:

- Chân tôi ngứa ngáy hết cả. Tôi sẽ
đi dạo trên đồi một lát. Bảo Michael lá bùa tôi hứa với cậu ấy ở trên bàn. Còn
cái này thì dành cho bà để mà bận rộn.

Sophie thấy một bộ vest màu ghi và
tía, trông cũng ngộ nghĩnh như bộ xanh lơ và ánh bạc, không biết từ đâu bỗng
rơi vào lòng mình. Trong khi đó, Howl cầm cây ghi ta ở góc tường lên, xoay tay
nắm cửa cho chấm xanh lá cây trỏ xuống, rồi bước ra cánh đồng thạch nam bên
trên Chợ Chipping.

- Chân anh ta ngứa! - Calcifer làu
bàu. Sương mù đang phủ dày ở Porthaven. Calcifer gí gị dưới mấy khúc củi, bứt
rứt nhích bên này bên kia tránh những giọt nước từ ống khói nhỏ xuống.- Anh ta
nghĩ tôi cảm thấy thế nào khi bị chết kẹt trong cái lò sưởi sũng nước này kia
chứ?

- Vậy thì ít nhất lão cũng phải gợi
ý cho ta biết cách phá vỡ giao kèo cho lão chứ. - Sophie nói và giũ giũ bộ vest
màu ghi và tía. - Chúa ơi, mi là mộ vest tốt đấy chứ, cho dù đã bị sờn đôi
chút! Mi được may để dụ dỗ những cô gái, phải không hả?

- Tôi đã nói cho cô biết rồi đấy
chứ! - Calcifer kêu xèo xèo.

- Vậy thì lão sẽ phải nói lại cho
ta. Ta đã không bắt được ý lão. - Sophie vừa nói vừa đặt bộ quần áo xuống, rồi
tập tễnh đi ra cửa.

- Nếu tôi gợi ý, rồi bảo cho cô biết
đó là gợi ý của tôi, thì đó trở thành một thông tin. Mà tôi thì không được phép
tiết lộ thông tin cho cô. - Calcifer nói. - Cô đi đâu đấy?

- Đi làm một việc mà chỉ khi cả hai
bọn họ đi vắng ta mới dám làm. - Sophie nói. Cô xoay cái núm hình vuông trên
cửa cho đến khi chấm đen trỏ xuống. Rồi cô mở cửa.

Chẳng có gì bên ngoài cả. Nó không
đen, không xám, cũng chẳng trắng. Nó không dày đặc, cũng chẳng trong suốt. Nó
không chuyển động. Nó không có mùi vị và không có cảm giác. Sophie thận trọng
thò thử một ngón tay ra chạm vào nó, cô không thấy nóng cũng chẳng cảm thấy
lạnh. Chẳng có cảm giác gì. Có vẻ như tuyệt đối và tuyệt nhiên không có gì.

- Cái này là cái gì? - Cô hỏi
Calcifer.

Calcifer cũng chú ý chẳng kém gì
Sophie. Khuôn mặt xanh lơ của lão thò cả ra ngoài ghi lò để nhìn ra cửa. Lão đã
quên khuấy cả chuyện sương mù:

- Tôi không biết. - Lão thì thầm. -
Tôi chỉ duy trì nó thôi. Tất cả những gì tôi biết là nó nằm ở mặt bên kia của
lâu đài mà không ai có thể đi vòng sang. Có cảm giác như nó rất xa.

- Cảm giác xa xôi như ở tít phía bên
kia mặt trăng vậy. - Sophie nói. Cô đóng cửa và xoay chấm xanh lá cây trỏ xuống
đất. Cô ngần ngừ một phút, rồi bắt đầu tập tễnh lên gác.

- Anh ta khóa cửa rồi. - Calcifer
nói. - Anh ta đã bảo tôi nói với cô như vậy, nếu cô lại định tọc mạch.

- Ồ. - Sophie nói. - Anh ta có cái
gì trên ấy vậy?

- Tôi không biết. - Calcifer nói. -
Tôi không biết tí gì về tầng trên cả. Giá mà cô biết chuyện đó bức bối như thế
nào! Thậm chí, tôi thậm chí còn không thể nhìn được bên ngoài lâu đài này. Chỉ
có thể nhìn được xem mình đang đi về hướng nào thôi.

Sophie cũng cảm thấy bực dọc chẳng
kém, cô ngồi xuống và bắt đầu mạng bộ vest xám pha tía. Một lát sau Michael trở
về.

- Đức Vua tiếp cháu ngay lập tức. - Cậu
ta nói. - Ông ấy... - Rồi nhìn quanh phòng. Mắt cậu ta nhìn vào góc nhà trống,
nơi mọi khi vẫn dựng cây ghi ta. - Ôi, không! Không phải lại quý cô ấy chứ! Cháu
cứ tưởng cô ta đã yêu ông ấy và mọi chuyện đã chấm dứt mấy ngày trước rồi kia
mà. Cái gì đã giữ cô ấy lại?

Calcifer xèo xèo ranh mãnh:

- Cậu nhìn nhận dấu hiệu sai rồi. Kẻ
không có trái tim như Howl thấy quý cô này hơi khó xơi. Anh ta quyết định bỏ mặc
cô ta mấy ngày để xem có thay đổi được gì không. Có thế thôi.

- Chán mớ đời! - Michael nói. - Điều
đó nghĩa là có chuyện rồi đây. Vậy mà cháu lại cứ hy vọng Howl gần như biết
nghĩ trở lại.

Sophie đập bộ quần áo xuống đùi:

- Thật à! - Cô nói. - Làm sao cả hai
cậu có thể nói như vậy về một chuyện độc ác tột cùng đến thế! Ít nhất ta cũng
nghĩ là ta không thể lên án Calcifer, vì đó là một con quỷ xấu xa. Nhưng còn
cậu, Michael...!

- Tôi nghĩ tôi không hề xấu xa! -
Calcifer phản đối.

- Nhưng cháu đâu có bình thản về
chuyện đó, nếu bà nghĩ như thế. - Michael nói. - Nếu bà biết được những rắc rối
mà chúng cháu gặp phải chỉ bởi Howl cứ liên tục vướng vào yêu đương thế này!
Nào kiện cáo, nào bọn cầu hôn vác kiếm, nào các bà mẹ vung trục cán bột, nào
các ông bố ông chú cầm dùi cui. Và các bà cô nữa. Các bà cô mới thật khủng
khiếp. Họ đến gặp chúng cháu với những cây ghim cài mũ. Nhưng tệ nhất là khi
các cô gái tự tìm ra nơi Howl ở và đến trước cửa, khóc lóc khổ sở. Howl chuồn
ra cửa sau, Calcifer và cháu phải lo liệu mọi chuyện.

- Tôi ghét những người rầu rĩ. Họ cứ
rỏ nước mắt vào người tôi. Thà họ cứ giận dữ còn hơn. - Calcifer nói.

- Bây giờ phải chấn chỉnh mọi chuyện
lại, - Sophie nói, siết chặt nắm tay xương xẩu lên làn xa tanh đỏ. - Howl đã
làm gì những người phụ nữ khốn khổ đó? Ta nghe nói anh ta ăn tim họ và hút linh
hồn họ.

Michael cười có vẻ không thoải mái:

- Vậy ắt hẳn bà đến từ Chợ Chipping.
Howl đã cử cháu đến đó bôi bẩn tên tuổi của ông ấy hồi chúng cháu mới dựng lên
tòa lâu đài này. Cháu... ờ... chính cháu đã bịa ra những chuyện như vậy. Đó là
điều mà các bà cô vẫn thường hay nói. Nó chỉ đúng theo nghĩa bóng thôi.

- Howl rất nhanh chân. - Calcifer
nói. - Anh ta chỉ thích thú lúc chưa tán được cô gái. Sau đó anh ta chẳng thèm
ngó ngàng đến nữa.

- Nhưng ông ấy không thể nào ngồi
yên khi chưa thể làm cô ta yêu mình. - Michael hăm hở nói. - Chừng nào ông ấy
chưa làm được thì không ai có thể khơi dậy được ý thức của ông ấy. Cháu luôn
mong đến lúc cô gái bị tán đổ. Khi đó mọi chuyện mới tử tế hơn.

- Cho đến khi họ tìm ra anh ta. -
Calcifer nói.

- Các cậu phải hiểu rằng anh ta đủ
khôn ngoan để bịa ra một cái tên giả. - Sophie nói một cách khinh miệt. Vẻ
khinh miệt để giấu đi một điều là cô cảm thấy mình có phần ngốc nghếch.

- Ồ, bao giờ mà ông ấy chẳng nói tên
giả. - Michael nói. - Ông ấy thích thế kể cả khi không tán gái. Bà không thấy
là với người Porthaven thì ông ấy là Phù thủy Jenkins, với người Kingsbury thì
là Pháp sư Pendragon, còn khi ở lâu đài thì lại là Howl Khủng khiếp à?

Sophie đã không để ý thấy thế, và
điều đó khiến cô càng cảm thấy mình ngốc nghếch hơn. Và cảm giác ngốc nghếch
khiến cô tức giận:

- Ồ, ta vẫn nghĩ là chạy quanh làm
các cô gái đau khổ như vậy là độc ác lắm. - Cô nói. - Như vậy thật nhẫn tâm và
vô nghĩa.

- Anh ta luôn làm thế. - Calcifer
nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3