Duyên Kì Ngộ - Tập 1 - Chương 12
Chương 12
Suối
Toái Ngọc từ khe núi chảy ra, hội tụ giữa lưng chừng núi rồi đổ xuống vực sâu, tràn
qua những khe đá nhân tạo, từng bậc dốc rồi chầm chậm chảy vào vương cung. Trong
thung lũng phía đông vương cung có rất nhiều cánh rừng rải rác, bao quanh cung điện
của các hoàng tử. Ngọc Ly cung tọa lạc ở góc trong cùng phía đông sơn cốc, đứng
ở rìa cung điện có thể nhìn thấy những đỉnh núi lờ mờ của dãy Ngọc Tượng trùng điệp
phía xa. Thác Toái Ngọc chảy vào Ngọc Ly cung, tụ thành hồ nước nhỏ, rồi lại tiếp
tục chảy ra ngoài.
Hồ
nước dưới trăng lăn tăn gợn ánh vàng lấp lánh, Tử Ly dáng cao thanh tú, ngây người
ngắm mặt hồ trong giây lát. Đoạn chàng rút cây ngọc tiêu bên người thổi khúc “Tiêu
tương tử”. Tiếng tiêu lạnh, sầu thảm, triền miên thổn thức. Tiếng tiêu nghẹn ngào,
bóng người đơn độc, mấy cung nhân nấp ở chỗ khuất từ xa nhìn lại, thấy hoàng tử
điện hạ buồn như vậy, tự dưng mủi lòng, rưng lệ, không biết làm cách nào mới có
thể khiến cho tứ hoàng tử tuấn lãm phong lưu này vui lên.
Tiếng
tiêu chợt thay đổi, vút lên như ngàn con sóng ào ạt xô bờ, âm thanh bùng phát dồn
ép cơ hồ làm ánh trăng òa vỡ, lao xao, mặt hồ lóng lánh như gương bỗng như vỡ vụn
ra muôn ngàn mảnh, dâng trào dữ dội, vừa như mâu thuẫn giằng xé vừa như quyết chí
đoạn tuyệt, không sao nói hết nỗi niềm.
Tử
Ly từ từ dừng lại ngắm nhìn chiếc tiêu ngọc trong tay, trong màu xanh trong của
ngọc bích có những vết rạn đỏ như màu huyết. Mẫu hậu lúc lâm chung còn muốn thổi
khúc tiêu cuối cùng, nhưng giữa chừng thổ ra máu tươi, tắt thở mà chết. Tử Ly cầm
cây tiêu đưa lên mũi hít nhẹ, cơ hồ vẫn còn cảm thấy hơi thở ấm áp của mẫu hậu.
Mãi đến một lần, khi chàng giở xem những khúc nhạc mẫu hậu để lại, mới kinh ngạc
nhận ra, đoạn sau của khúc tiêu mẫu hậu thổi lúc lâm chung không phải là nhạc dành
cho tiêu, chàng khe khẽ hát theo, những âm phát ra thành hàng chữ nghĩa là “Độc
đã vào tim”. Lúc đó chàng mới mười một tuổi.
Hai
năm sau, Vương quý phi vào cung, làm chủ hậu cung, năm sau, triều thần dâng biểu,
phụ hoàng bèn lập đại ca làm thái tử. Chàng còn nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng thường cùng
mẫu hậu chơi đùa với chàng, nói: “Tử Ly lớn lên sẽ làm vua nhé?”. Chàng nũng nịu:
“Nhi thần chỉ muốn ở bên phụ hoàng và mẫu hậu thôi”.
Sau
khi phụ hoàng lập đại ca làm thái tử liền xa lánh chàng, nhưng ánh mắt phụ hoàng
vẫn ấm áp như xưa. Chàng là vị hoàng tử từ nhỏ luôn được Ninh vương sủng ái, chứ
không phải là thái tử do Ninh vương lựa chọn. Trong lòng chàng rất hiểu, phụ hoàng
đang bảo vệ chàng theo cách riêng của người, cho nên chàng càng tỏ ra cung kính
thái tử, bắt đầu từ đó, chàng không bao giờ làm trái ý thái tử.
Ánh
mắt chàng u uẩn bi ai. A La, khi ta nói sẽ tự tay chặt ngón tay muội, muội đã muốn
đi tìm dự do phải không? Khi Lưu Giác kháng lệnh thái tử, giật A La khỏi tay chàng,
kể từ lúc đó bàn tay hai ta không thể nắm vào nhau nữa phải không?
Tự do là gì? Tự do mà A La cần là gì? Tự do mà chàng cần là
gì? Chàng cảm thấy A La chưa hiểu, trong thế giới này, ngoài đứng trên ngôi quyền
lực cao nhất, nắm quyền sinh quyền sát, chỉ khi đó mới có thể tùy ý làm tất cả,
đó mới là tự do!
Nỗi đau đớn trong mắt chàng nhạt dần, sự kiên định hiện dần
trên vầng trán, thân người thả lỏng hòa vào ánh trăng. Nỗi u uẩn riêng tư sục sôi
như trăm ngàn con sông ào ạt tràn qua những vực đá, khi gầm réo cuồn cuộn xô ghềnh,
khi êm đềm uốn lượn, lúc này cuối cùng đã đi ra biển cả, bình yên không có sóng,
những con sóng lớn chìm sâu dưới lòng biển, đợi gió lên sẽ trỗi dậy gầm thét, cuốn
phăng và đập tan tất cả.
Thị vệ thân tín đứng hầu cách đó không xa, dây thần kinh cuối
cùng đã chùng lại. Chúa công của họ không còn thảng thốt, đắn đo, toàn thân chàng
tràn căng khí lực, tự tin và dũng mãnh, mang lại cảm giác an toàn rất mực. Dưới
ánh mắt uy lực của chàng vạn vật đều thuần phục.
Tử Ly buông tay, nheo mắt dõi nhìn những bóng núi lờ mờ dưới
trăng của dãy Ngọc Tượng xa xa, toàn thân chàng vững chãi như trái núi.
Trên đỉnh núi bừng lên màu xanh nhạt, lát sau vầng mặt trời
hồng nhô lên. Chàng cất giọng điềm tĩnh: “Đại hôn sắp đến rồi, bản vương phải đến
thăm phủ hữu tướng”.
Thị vệ nói nhỏ: “Lễ vật đã chẩn bị xong, chúa công có muốn
duyệt lại?”.
Tủ Ly mỉm cười: “Không cần”.
A La đang định rời phủ mua sắm ít đồ cho ngôi nhà mới, bỗng
nghe tin thái tử cho người mang quà đến, đành phải cùng thất phu nhân đi ra đại
sảnh. Lý tướng và các bà phu nhân tươi cười nhìn họ, Lý tướng cười rất tươi: “Không
ngờ thái tử và thái tử phi lại thích A La như vậy, nghe nói lễ vật đều do đích thân
thái tử phi lựa chọn. A La, có thời gian con nên đến Đông cung chơi với đại tỷ”.
A La cũng tươi cười, trả lời: “A La hiểu rồi, con và đại tỷ
trước sau vẫn là người một nhà”.
Tứ phu nhân kéo Thanh Phỉ lúc này đang bối rối: “A La, nhị
tỷ con nhanh mồm nhanh miệng, lúc đó do nóng vội, con đừng giận chị”.
A La cười: “Cha đã nói, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, đều
là người một nhà, nhị tỷ có nỗi khổ riêng, đại tỷ cũng có nỗi niềm, A La sao dám
trách giận”.
Thanh Phỉ rơi nước mắt: “A La, muội không giận tỷ thì tốt,
nếu không, tỷ khó tránh được cái chết. Tỷ... muội biết đấy, tỷ...”.
“Muội hiểu, muội không trách tỷ!”. A La ngắt lời Thanh Phỉ.
Sao lại trách nàng ta? Nàng ta một lòng vì tiền đồ của tình lang, vì hạnh phúc tương
lai của bản thân, sao có thể nói nàng ta sai. Nàng ta ích kỷ, nhưng A La biết trong
thế giới ở đây muốn bảo toàn tính mạng khó thế nào, ngay bản thân nàng cũng thấy
khó khăn, huống hồ là Thanh Phỉ được nuôi dưỡng trong chốn thâm khuê. Gặp được trạng
nguyên Thành Tư Duyệt phong lưu, như đã gặp phải hạnh phúc tuyệt đỉnh, Thành Tư
Duyệt có vạn sự hanh thông thì nàng ta mới được yên thân. Thanh Phỉ suy cho cùng
cũng chỉ là cô gái đáng thương.
Lý tướng cười ha hả: “Hay lắm, hay lắm, tỷ muội các con bỏ
qua tỵ hiềm như vậy, người làm cha này vui lắm, gần đây triều đình và gia đình đều
có nhiều hỷ sự, tứ hoàng tử sắp cưới ái nữ của Cố tướng, Thanh Phỉ tháng sau cũng
được gả vào Thành gia, chỉ có A La...”. Lý tướng chuyển sang chuyện khác, nét mặt
thoáng vẻ đắc ý. A La hoảng hốt, chỉ sợ Tử Ly đã đặt vấn đề muốn cưới nàng làm thiếp.
Lý tướng nói tiếp: “Tiểu vương gia của An Thanh vương đã có lời muốn cầu thân”.
Lời nói ra như tiếng sét ngang tai, A La suýt đứng không vững,
lắp bắp nói: “Còn hai tháng nữa A La mới tròn mười bốn, chuyện này... Đại tỷ mới
xuất giá, nhị tỷ cũng sắp lấy chồng, trong phủ vắng vẻ, A La không nỡ”.
Thất phu nhân đứng cạnh A La, lấy tay ấn vai nàng, nói: “Đúng
vậy, nếu A La cũng đi, thì trong phủ sẽ lạnh lẽo lắm. Lão gia, hãy để A La ở nhà
vài năm nữa”.
Lý tướng cười: “Sao có thể nói như vậy? Thân làm phụ mẫu đương
nhiên phải nghĩ cho các con, tiểu vương gia là người trong mộng của bao nhiêu thiếu
nữ danh môn đất Phong thành này, gia thế tài mạo đều hạng nhất, lần này cầu thân
là thật ý thật lòng, không chê A La là con thứ thiếp, một lòng muốn cưới về làm
chính thê. Ta đã nhận lời, trước hết cứ định rõ danh phận, đợi A La đến tuổi cập
kê mới gả”.
Thất phu nhân tỏ vẻ không chịu, đang định bàn thêm. Sắc mặt
Lý tướng đã sắt lại: “Ý ta đã quyết, khỏi cần nhiều lời”.
Trong mắt ông ta lóe lên cái nhìn cơ mưu và quyết liệt: “Nên
biết Ninh vương ngọc thể sa sút, thái tử đăng cơ chỉ là chuyện hai, ba năm tới.
Vương thái úy thống lãnh binh mã Ninh quốc, nhưng cánh quân tinh nhuệ nhất lại nằm
trong tay An Thanh vương. A La nếu được gả vào phủ An Thanh vương làm thiếu vương
phi là đại phúc của nó, cũng là hậu thuẫn cho cuộc ganh đua giữa Vương gia và Lý
gia sau này. Tiểu vương gia cầu thân là đã coi trọng Lý tộc chúng ta, từ nay ba
tỷ muội các con phải liên kết thành sợi chão vững chắc mới có thể đảm bảo quyền
lực và phú quý của Lý gia”.
A La miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Giọng nói của Lý tướng nhẹ
nhàng nhưng không ai được phép cự tuyệt: “A La, con nay danh phận đã định, tiểu
vương gia đã thân chinh đến phủ, tốt nhất con nên ít ra ngoài tránh để thiên hạ
chê cười, nên theo các phu nhân học may vá thêu thùa, thời gian một năm sẽ qua đi
nhanh lắm”.
Mấy phu nhân tươi cười ưng thuận: “Lão gia yên tâm, sau này
bọn thiếp sẽ hàng ngày thay nhau ở bên A La, trước tiên phải chuẩn bị tư trang cho
A Phỉ, rồi sẽ làm cho A La, sắp tới cũng nhiều việc lắm đây”.
A La thầm kêu khổ, cúi đầu giả bộ thẹn thùng.
Trở về Đường viên, không đợi A La mở miệng, thất phu nhân
đã nói: “Tam Nhi, tiểu vương gia phủ An Thanh vương là người thế nào?”.
A La trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Thực ra, đúng như cha nói,
gia thế hiển hách, bản thân anh tuấn hơn người, là một trong ngũ đại công tử Phong
thành, được bao nhiêu thanh nữ gia thế say mê. Có vẻ kiêu ngạo ngang tàng của con
nhà gia thế, nhưng tâm địa rất tốt. Con người ấy cũng nghĩa khí, dám trái lệnh thái
tử cứu con, con rất cảm kích”.
Thất phu nhân hỏi: “Nếu tiểu vương gia thật lòng với con,
lấy người ta chẳng phải rất tốt hay sao? Hơn nữa, người ta lại chịu cưới con làm
chính thê”.
Đúng, từ lúc quen nhau đến giờ, nàng cảm thấy Lưu Giác thực
ra là người rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng quậy phá tý chút mà thôi. Nghĩ lại mọi
chuyện từ khi quen biết chàng ta mùa xuân năm ngoái đến nay, A La không nén nổi
bật cười. Nếu ở bên Tử Ly nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ở bên Lưu Giác nàng thấy
rất thoải mái vui vẻ.
A La ôm chầm thất phu nhân, nàng rất muốn hít mùi hương thoang
thoảng từ cơ thể bà, ôm lấy cơ thể mềm mềm âm ấm. Nhoáng cái đã tám năm, mùi hương
này vẫn không thay đổi, thất phu nhân vẫn rất đẹp. A La so mình với thất phu nhân,
cười nói: “Con đã cao thêm một cái đầu, nhìn này, sắp lớn bằng mẹ xinh đẹp rồi,
đi bên nhau sẽ như hai bông hoa cùng cành”.
Thất phu nhân giận dỗi: “Mẹ đang nói chuyên nghiêm túc với
con”.
“Con người tiểu vương gia rất tốt, nhưng con nghĩ mãi vẫn
không biết tâm tư của mình. Chỉ nghĩ mười lăm tuổi đã lấy chồng, đầu óc suy nghĩ
dù có chín chắn cũng thấy không ổn. Huống hồ con thật lòng muốn trốn. Cứ nghĩ đến
bộ mặt của cha con đã khó chịu rồi, nên càng không muốn để ông ấy được toại nguyện”.
Thất phu nhân thở dài: “Xem ra cùng lắm con cũng chỉ đưa được
Tiểu Ngọc đi cùng. Mẹ có tuổi rồi, sẽ làm vướng chân con, đến lúc đó ngay cả con
cũng khó trốn nổi”.
A La trả lời dứt khoát: “Con không yên tâm để mẹ ở lại. Con
đi rồi, ông ấy sẽ trút giận lên đầu mẹ, không biết sẽ bắt mẹ chịu bao nhiêu tội.
Trong thế giới này, mẹ là người con thương nhất, nếu đi nhất định cùng đi. Con đã
nghĩ hết rồi, chúng ta sẽ đi đúng vào dịp lễ cưới của Thanh Phỉ, tướng phủ lúc đó
bận khách khứa tiệc tùng, sẽ ít người chú ý đến chúng ta”.
Thất phu nhân nhìn A La: “Liệu ta chạy được bao xa?”.
A La cười rạng rỡ: “Con sẽ nghĩ ra cách”.
Thất phu nhân lại thở dài: “Ba người cùng đi, liệu có dễ bị
để ý không?”.
A La cười: “Mẹ quên là chúng ta biết vượt tường? Con đã thăm
dò xong lộ trình, ít nhất cũng có thể lẳng lặng rời phủ mà không ai biết”.
Ngày mùng tám tháng bảy, tứ hoàng tử Ly Thân vương Lưu Phi
nạp phi, đội nghi lễ đứng dài suốt mười dặm nghênh đón Cố Thiên Lâm - ái nữ của
hữu tướng Ninh quốc Cố Thừa Khiêm vào cung. Đây là đại sự chấn động Phong thành
sau đại hôn lễ linh đình của thái tử hồi đầu xuân. Các thiếu nữ Phong thành nghe
tin, tháng tám này trạng nguyên Thành Tư Duyệt nức tiếng phong lưu sẽ thành hôn
với thứ nữ của tả tướng, nghĩ đến ngũ đại công tử Phong thành đã có ba chàng lập
gia thất, không biết bao nhiêu thiếu nữ lòng tan nát, Phong thành cũng trở nên ảm
đạm.
Ngọc Ly cung tọa lạc ở phía trong cùng quần thể cung điện
được chăng đèn kết hoa, từ xa nhìn lại tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ nở bên núi.
Tử Ly mình vận áo choàng gấm màu hồng thêu chỉ vàng lặng lẽ ngồi bên hồ, ven hồ
xưa nay chỉ trồng mấy khóm lau mấy cụm sen, người trong phủ biết hoàng phi thích
hoa lan, liền đặt đầy những chậu hạ lan trong cung, Ngọc Ly cung dường như được
bao bọc trong hương lan.
Tử Ly nghĩ lại lúc đến thăm phủ Cố tướng, bên tai vẫn còn
văng vẳng tiếng đàn, du dương uyển chuyển, thanh lạnh trầm lắng như nước. Chàng
bất giác nghĩ đến bức họa Cố Thiên Lâm mà Lưu Giác đưa đến. Chỉ liếc qua một cái,
chàng đã giật mình, thầm nghĩ có lẽ chàng có thể sống tốt với Cố Thiên Lâm, bởi
vì đôi mắt trong bức họa đó rất giống A La.
Lòng chàng run lên, Lưu Giác đã nói, một năm nữa A La sẽ không
còn là của chàng. Tử Ly nhắm mắt, bàn tay từ từ mở ra, bên trong còn hằn sâu mấy
dấu ngón tay.
Tiếng trống phách đang đến gần, gần hơn nữa. Nội thị quỳ trước
mặt chàng, không dám giục, nhưng nóng lòng sốt ruột, thầm kêu khe khẽ: “Điện hạ”.
Tử Ly đi đến ven hồ, bẻ một cành lau tím, những cánh hoa li
ti tím ngát, nhìn mãi vẫn không sao xua được nỗi buồn thấm trong lòng. Ngón tay
bóp nhẹ, hoa bay lả tả từng cánh nhỏ xuống mặt hồ, mặt nước chỉ hơi dợn sóng, lát
sau đã tan biến vô hình vô ảnh vào trong nước. Tử Ly nói: “Chuyển hết những khóm
lau này đi, trồng lại toàn bộ bằng hoa sen, không trồng sen trắng, sao cho vui tươi
một chút”. Nói xong quay người đi về phía cung điện.
Thị vệ đồng thanh đáp, lau mồ hôi chạy theo sau thở phào,
hòn đá trong lòng đã được hất đi. Đúng là hoàng đế không lo, thái giám lo sốt vó.
Cố tướng làm quan đã ba mươi năm, môn sinh vô số. Quan viên
ngũ phẩm trở lên đều được vào cung dự tiệc, lại thêm Ninh vương hạ chỉ, cho phép
gia quyến Cố tướng được vào cung chung vui, cho nên Ngọc Ly cung hôm nay thật là
tưng bừng náo nhiệt. Tử Ly tươi cười nhận lời chúc tụng của quan khách, ánh mắt
lướt đến Lý tướng và đại phu nhân, đồng tử hơi co lại, nhưng ánh mắt lập tức dần
dần hòa dịu.
Lý tướng nâng ly chúc: “Cung chúc Cố tướng kén được rể hiền,
Ly Thân vương văn thao võ lược, tài mạo song toàn, với quý tiểu thư thật là tài
tử giai nhân, cơ duyên trời định”.
Cố tướng phấn khởi cả cười: “Vẫn là Lý tướng có phúc, tam
nữ xuất giá đều như sở nguyện!”
Lý tướng cười đáp: “Cũng tàm tạm thôi”.
Lưu Giác miệng cười rất tươi, chàng vận áo choàng màu đỏ,
liên tục chào khách, chàng đi đến trước mặt Tử Ly: “Tử Ly, quả là con người ta khi
có chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, sắc diện đổi thay, xưa nay đệ luôn muốn
biết trong ngũ đại công tử Phong thành nếu xếp thứ tự không biết ai sẽ đứng đầu.
Hôm nay, xem chừng người đó đích thực là tứ điện hạ!”.
Tử Ly mỉm cười: “Sao lại nói thế, Doãn Chi?”.
Lưu Giác lùi sau hai bước, ngắm nghía Tử Ly một hồi, miệng
tươi như hoa: “Trong ngũ đại công tử Phong thành, người người đều biết thái tử tuấn
tú cao quý, tứ hoàng tử tuấn tú an nhiên, Cố Thiên Tường tuấn tú lạnh lùng, Thành
Tư Duyệt phong lưu, còn đệ, đệ lấy hết tinh túy của cả năm người. Lúc đó đệ còn
đắc ý, lấy hết tinh túy của cả năm người thật là thú vị, nếu các nàng tú nữ muốn
thưởng thức mặt nào của năm công tử, đệ đều có thể khiến các nàng toại nguyện. Có
điều, hôm nay nhìn thấy tứ điện hạ, vẫn tuấn tú an nhiên như xưa, nhưng sắc xuân
rờ rỡ, lại lịch lãm phong lưu, tứ điện hạ mới đích thực là hội tụ tinh túy của cả
năm người!”.
Tử Ly mắt nhìn xung quanh không có ai, lạnh mặt nói: “Doãn
Chi, đệ vui như vậy, là bởi vì A La đồng ý theo đệ?”.
Lưu Giác cũng thôi cười: “Tử Ly, đệ đã nói rồi, dưa chín ép
không ngọt, nếu A La đồng ý theo huynh, đệ tuyệt đối không làm phiền. Huynh đã nói
với A La chưa?”.
Tử Ly phiền muộn: “Như đệ nói, nàng ấy sao có thể chịu tủi
phận thứ thiếp. A La cần tự do của nàng ấy! Đừng trách ta không nhắc nhở, A La chưa
chắc sẽ lấy đệ”.
Lưu Giác thản nhiên nói: “Tử Ly, nếu A La lấy đệ, chúng ta
vẫn là bạn chứ?”.
Môi Tử Ly khẽ nhếch, nụ cười hiện ra: “Đương nhiên. Lấy đệ,
ta còn yên tâm. Chỉ có điều, đệ đừng nhận nhầm đôi mắt”.
Lưu Giác sững người, nói thế là có ý gì? Nhưng Tử Ly đã cười
ngất bỏ đi.
Làm xong tất cả các nghi lễ rườm rà, Tử Ly cảm thấy chàng
đã thực sự say, say đến mức qua lần khăn trùm màu đỏ của tân nương chàng có thể
nhìn thấy đôi mắt trong veo, long lanh đó. Chàng cười thầm. Lưu Giác, ngươi coi
A La là Cố Thiên Lâm sao? Định dùng A La thay thế Cố Thiên Lâm? Lòng chàng thầm
mong, mong đôi mắt Cố Thiên Lâm thật sự có thể truyền cảm như trong bức họa kia.
Chàng lệnh cho tả hữu lui ra hết, muốn một mình thưởng thức một trong hai tuyệt
sắc Phong thành, kỳ nữ tự ví mình như lan.
Cố Thiên Lâm nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Sau khi con
gái được Ninh vương ban hôn, Cố tướng cha nàng vui ra mặt, thái tử không chọn nàng
làm phi, nghe nói cũng là chủ ý của Ninh vương và Cố tướng. Nàng thở dài, đây đâu
phải là chuyện phận nữ nhi như nàng có thể can dự. Nghe đồn, cây tiêu ngọc của tứ
hoàng tử có thể cất lên những tiếng giãi bày, như khóc như than, phiêu nhiên oán
thoán, lòng nàng đã âm thầm ngưỡng mộ. Nghe thấy tiếng chân chàng lại gần, tim nàng
đột nhiên đập mạnh. Nàng e lệ đỏ mặt, cúi đầu, khép hai hàng mi.
Tử Ly hai lần giơ tay rồi đều dừng lại. Chàng nhìn Cố Thiên
Lâm ngồi đó, lòng hồi hộp, cố thở thật nhẹ, lật một góc khăn trùm, có vẻ hơi mạnh
tay. Tấm lụa đỏ trơn mượt đã tuột xuống như làn nước, chiếc mũ phượng che nửa mặt
nàng, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn và khoảng gáy thon trắng ngần. Tử Ly nói nhỏ:
“Ngẩng đầu lên!”.
Cố Thiên Lâm vẫn nhắm mắt cúi đầu, mặt càng đỏ lựng.
Tử Ly hơi nôn nóng, giơ tay nâng mặt nàng. Hàng
mi nàng lay động, lòng chàng cũng lay theo. Cuối cùng khi nàng mở mắt, tay Tử Ly
run bắn, bất giác lùi một bước về sau.
Trên
khuôn mặt thanh xuân của Cố Thiên Lâm đôi mắt trong veo như nước mùa thu dịu dàng
nhìn chàng, ánh mắt như hốt hoảng, như e lệ, như né tránh, vô cùng lay động. Còn
Tử Ly khi nhìn vào đôi mắt nước mùa thu ấy, toàn thân lại như chìm trong thác nước
lạnh ngắt của dòng Toái Ngọc trên đỉnh núi, đôi mắt ấy mỗi lần nhìn chàng, hơi lạnh
càng thấm vào cơ thể chàng. Thất vọng, phẫn nộ, đau đớn, bi thương chồng chéo. Trong
lòng chàng như có tiếng nói, không phải, không phải nàng! Thì ra người mà Lưu Giác
thích không phải là nàng!
Tử
Ly vẫn tưởng rằng, người Lưu Giác thích là Cố Thiên Lâm, nhìn thấy bức họa trên
tường rất giống mắt A La, lại tưởng Lưu Giác bởi thích đôi mắt Cố Thiên Lâm mà muốn
cưới A La, cho nên chàng cả mừng. Theo hiểu biết của chàng về A La, A La tuyệt đối
không lấy một người không yêu nàng. Nhưng, chàng đã lầm. Tử Ly bật cười to, đúng
là đã lầm, Lưu Giác cũng như chàng đều yêu chính A La.
Cố
Thiên Lâm nhìn thần sắc Tử Ly, nụ cười dần chuyển thành nỗi băn khoăn, từ căng thẳng
trở nên kinh ngạc, cuối cùng nàng bật cười, nhẹ nhàng cất tiếng: “Điện hạ, chàng
sao thế?”.
Lời
Cố Thiên Lâm làm Tử Ly sực tỉnh. Chàng nghiêng đầu nhìn nàng, thật không hổ danh
tuyệt sắc Phong thành, thanh nhã nhu mì. Đây là vương phi của chàng, là thê tử của
chàng, đây là người vợ chàng không được phép xem nhẹ, không được phép buông tay
bỏ đi. Chỉ có thể cho nàng sự dịu dàng không được làm nàng tủi thân.
Nàng
là người vợ cùng chàng đi suốt cuộc đời, chàng nhất định phải đối xử tốt. Một nỗi
đau khổ bùng lên giằng xé trong lòng, đẩy chàng chầm chậm đi đến, nhẹ nhàng bỏ chiếc
mũ phượng trên đầu Thiên Lâm, rút những chiếc trâm vàng cài trên tóc, giơ tay vuốt,
mái tóc đen như gỗ mun xổ tung ra. Tử Ly vén một lọn tóc nàng, cảm giác như chạm
vào tơ lụa. Chàng chạm vào mặt nàng lại, từ từ lấy tay khép mắt nàng, thấy mí mắt
nàng run run. Chàng thở dài, cúi đầu đặt một nụ hôn lên má nàng, từ từ cởi xiêm
y nàng.
Sau
khi Cố Thiên Lâm hỏi một câu, thấy Tử Ly đối xử dịu dàng như vậy, tim nàng đập thình
thịch xốn xang, sung sướng vô chừng. Nỗi nghi ngờ ban đầu đã quẳng hết phía sau,
nhắm mắt chỉ thấy hơi thở của chàng. Khi xiêm y đã cởi hết, nàng nghe tiếng Tử Ly
nói nhỏ: “Cơ thể nàng quả thật được đúc bằng ngọc băng”. Lòng ấm áp, êm dịu, nàng
nép vào lòng chàng, cùng chàng nếm trải cay đắng, chua chát, lưu luyến, hoan lạc.
Tử
Ly cảm thấy Thiên Lâm đã mệt mỏi ngủ thiếp, liền nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của
nàng, khoác áo trở dậy, vận khinh công rồi lặng lẽ rời cung. Chàng muốn gặp A La.
Khi
tiếng tiêu của Tử Ly vẳng đến, A La bỗng giật mình. Hôm nay chẳng phải là đêm động
phòng của chàng sao? Nghĩ một lát, nàng vẫn lén đi ra, vào rừng trúc. Tử Ly toàn
thân vận áo bào đỏ, dưới ánh trăng trông càng tà mị quyến rũ. A La giật mình: “Đại
ca, sao huynh lại đến đây?”.
Tử
Ly không đến gần, nhưng giọng khẽ khàng như dụ dỗ: “Lại gần đây, A La, muội hãy
lại gần đây một chút”.
A
La cảm thấy có gì không ổn, nhưng chân vẫn theo lời chàng bước tới: “Đại ca, huynh
buồn lắm sao?”.
Tử
Ly cười rất dịu dàng: “Vui chứ, Cố Thiên Lâm rất đẹp, đúng là rất đẹp!”.
“Vậy
huynh ra ngoài thế này...”. A La chưa yêu bao giờ, nhưng khi còn ở thế giới hiện
đại nàng đã hai mươi hai tuổi, nàng rất hiểu, cảm thấy lúc này mà tân lang bỏ chạy,
tân nương nhất định sẽ buồn biết mấy.
“Muội câu nệ sao? A La? Muội hãy nói với ta, nói thật với
ta một lần!”.
“Huynh muốn nghe lời nói thật nhất ư? Vậy muội sẽ nói! Muội
thích những anh chàng dung mạo khôi ngô, muốn các chàng dung mạo khôi ngô đối xử
tốt với muội, huynh đương nhiên là người như vậy. Nhưng muội cũng có lòng ham hư
vinh. Nghe huynh nói huynh thích muội, lại còn chạy đến đây tìm muội, thói hư vinh
của muội được thỏa mãn cực độ. Muội thầm vui sướng, nếu trong lòng huynh từ nay
thực sự không có muội, có lẽ muội sẽ rất buồn, muội vẫn còn muốn huynh thích muội
như trước. Nhưng đó chỉ thuần túy là thói hư vinh. Mọi nỗi xúc động, mềm lòng kỳ
thực đều do tâm lý này mà ra, đó là thói thường của con người”. A La lạnh lùng nói.
“Nhưng thấy huynh đến, muội vừa vui mừng vừa bất an. Vui mừng
là bởi vì huynh lại coi trọng muội đến thế, bất an là bởi vì muội đã phụ huynh.
Đại ca, muội nghĩ là muội rất câu nệ, nhưng không phải là sự câu nệ như huynh nghĩ”.
A La đã nghĩ rất nhiều, Tử Ly đối với nàng tình sâu như biển, nàng thực sự không
yêu chàng sao? Nhưng nghĩ suốt mấy ngày, câu trả lời chỉ có một.
Tử Ly mặt thâm trầm như nước: “Muội nói hay lắm, A La. Nếu
muội nói dối ta một lần, ta sẽ rất vui, nhưng vui xong, ta sẽ đau lòng. Muội đã
nói thật, ta cũng rất vui, nhưng ta lại càng đau lòng hơn. Bởi vì muộn quả thật
đã làm ta càng thêm si mê. Nếu muội nói dối ta, có lẽ ta còn có thể đi gặp phụ hoàng
cầu xin người cứu tấm tình si của ta. A La muội không hề cho ta một cơ hội nào,
muội còn không cho ta cơ hội tự cứu mình... Ta nhìn Cố Thiên Lâm, nàng dịu dàng
e lệ, như mọi tân nương khác hồi hộp sung sướng đợi chờ phu quân âu yếm. Vì sức
mạnh và hậu thuẫn mà nàng có thể cho, ta cũng sẽ phải thương nàng. Ta đã cưới nàng,
ta sẽ để nàng dưới đôi cánh của ta. Sao ta có thể phụ lòng tốt của phụ hoàng, sao
ta có thể làm tổn thương người con gái đã giao phó cho ta cả tấm lòng lẫn tấm thân?”.
A La chậm rãi nhìn Tử Ly đưa tay vuốt mặt mình, nỗi buồn trong
mắt chàng thăm thẳm, ánh mắt run run, nỗi đau tê dại như bị trúng độc, vậy mà nàng
vẫn phải coi như không thấy. Tim nàng bỗng thắt lại, đau đớn tột cùng như muôn ngàn
mũi kim đâm vào da thịt, từng cơn, từng cơn, không dứt. Sao lại thế này? Mắt A La
đẫm lệ. Đau đớn, thực quá đau đớn.
Tử Ly nhẹ nhàng hôn vào mắt nàng: “Đừng khóc, đừng khóc, ta
biết, chẳng qua muội đã mềm lòng, muội thậm chí có thể mềm lòng đến mức có thể hứa
sẽ đi theo ta. Nhưng khi tỉnh lại, muội sẽ hối hận, A La ta không trách muội, chẳng
qua muội không nỡ nhìn thấy ta buồn mà thôi”. Nỗi bất lực, sầu bi khôn tả toát ra
từ người Tử Ly.
A La nghẹn ngào: “Đại ca, muội thích huynh sống vui vẻ. Huynh
đừng như thế này, khiến muội áy náy vô cùng”.
Một tràng cười khe khẽ từ cổ họng chàng phát ra: “A La, ta
vốn có thể lợi dụng sự mềm yếu của muội để khiến muội động lòng, ta vốn có thể cầu
xin phụ hoàng hủy bỏ hôn ước này, ta vốn có thể đưa muội đi chu du khắp thiên hạ...
Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể dứt tình với muội, cuối cùng ta vẫn không từ bỏ
được những lợi ích khi liên hôn với Cố Thiên Lâm, cuối cùng ta không thể từ bỏ chí
lớn của ta! Ta vẫn chưa tra ra mẫu hậu ta trúng độc qua đời thế nào, ta vẫn chưa
thoát khỏi tâm thế hèn nhát thần phục dưới chân thái tử bấy lâu, ta vẫn chưa thể
đầu đội trời chân đạp đất, ta vẫn chưa thể tranh bá thiên hạ!”.
“A La, muội đã biết ta không thể từ bỏ, muội đã biết, chỉ
có điều muội chưa nghĩ đến, bản thân ta không thể chứ không phải do tình thế dồn
ép. Ở Ninh quốc, chưa có chuyện gì ta không làm được. Cho nên muội đừng thương xót
ta, đó là điều ta đáng phải chịu”.
Tử Ly từ từ đẩy A La ra: “A La, muội thực sự chưa đủ trưởng
thành đến mức có thể nhìn thấu ta. Có lẽ, muội sẽ là niềm đáng tiếc mãi mãi của
ta”.
A La nhìn Tử Ly, ánh mắt quyết dứt tình: “Huynh quên muội
đi! Như vậy huynh sẽ sống tốt hơn!”.
“Không quên được, A La. Muội vẫn chưa thật lòng yêu ai, khi
nào yêu, muội sẽ hiểu là không thể nào quên được”. Tử Ly ngẩng đầu thở dài: “Có
lẽ, do ta không biết muội yêu ai cho nên vẫn không cảm thấy. Khi nào muội thực sự
yêu một người, nỗi đau khổ của ta mới thực sự bắt đầu, sự đố kỵ mới như con nhện
độc ngày ngày gặm nhấm tim ta. Cũng có lẽ, đau khổ như vậy mới là sự trừng phạt
đích đáng, trừng phạt ta đã không đưa muội đi khi có thể”.
Chàng thẫn thờ nhìn A La giây lát: “A La, muội chưa bao giờ
trang điểm mà ta đã thấy muội đẹp mê hồn. Sau này nếu muội trang điểm, nhất định
không được để ta nhìn thấy. Ta e là mình sẽ hủy hoại muội”.
Tử Ly lùi dần từng bước, đột nhiên bật cười: “Sao ta lại thành
thực như vậy. A La ta chỉ thành thực với muội, chỉ một lần này. Nhớ kỹ, sau này
nhất định không được tin ta”. Tử Ly nói xong liền vươn người, gió thổi phồng áo
chàng. Giây phút này, A La cảm thấy chàng như màn khói, lẩn vào lòng biển đen sâu
hút, lập tức bị sóng nước nhấn chìm, đem tất cả nhiệt tình của chàng hóa thành tro
bụi. Nàng bất lực ngồi sụp xuống, lòng cũng chìm vào màn đêm mênh mông.