Chiến Tranh Và Hòa Bình (Quyển 3) - Phần 9 - Chương 15 + 16

Phần
IX

Chương
- 15 -

Natasa đã bình tĩnh hơn trước, nhưng
không phải là vui hơn. Không những nàng còn tránh tất cả những dịp chơi, như
những buổi khiêu vũ những cuộc dạo chơi, những buổi hoà nhạc, những tối
xemkịch; và hễ nàng cười thì bao giờ trong tiếng cười cũng thấy có nước mắt.

Nàng không sao hát được. Hễ nàng cất
tiếng cười hay thử hát những khi ngồi một mình, thì nước mắt lại trào lên nghẹn
ngào trong cổ: những giọt nước mắt hối hận, nhớ những ngày trong sáng không bao
giờ còn trở lại nữa, những giọt nước mắt tủi cực vì thấy mình đã phí hoài tuổi
thanh xuân lẽ ra có thể tràn đầy hạnh phúc. Tiếng cười và tiếng hát đối với nàng
thật như một lời báng bổ đối với nỗi buồn của nàng. Nàng không hề nghĩ đến việc
làm duyên làm dáng nữa. Nàng nói và cảm thấy rằng lúc bấy giờ đàn ông đối với
nàng cũng chẳng khác nào lão hề Naxtaxya Ivanovna. Trong lòng nàng như có một
tên cảnh binh cấm nàng không được hưởng một niềm vui nào. Vả chăng tâm tư nàng
cũng chẳng còn những thích thú trước kia của cuộc sống vô tư lự, tràn đấy hy
vọng của người con gái. Nàng thường xót xa nhớ lại những tháng mùa thu, những
buổi đi săn, ông chú và lễ Giáng sinh, những ngày đã sống cạnh Nikolai ở
Otradnoye. Giá được sống lại dù chỉ là một ngày của quãng thời gian đó thôi,
thì dẫu có phải hy sinh gì nàng cũng cam. Nhưng thời ấy đã vĩnh viễn trôi qua
rồi. Dạo ấy linh tính đã báo cho nàng biết rằng cuộc sống thoải mái và tâm
trạng sẵn sàng đón lấy mọi niềm vui sướng sẽ không bao giờ trở lại nữa: quả
nhiên linh tính đã không lừa dối nàng. Nhưng vẫn cứ phải sống.

Nàng thấy lòng nguôi nguôi khi nghĩ
rằng nàng không phải là người tốt nhất như trước kia nàng đã từng nghĩ, mà là
người xấu xa nhất xấu xa hơn tất cả mọi người ở trên đời. Nhưng như thế vẫn
chưa đủ Nàng biết như vậy và tự hỏi: "Thế rồi sao nữa?" Nhưng chẳng
có gì nữa hết. Cuộc sống chẳng cho nàng lấy một niềm vui, và cuộc sống cứ trôi
qua. Natasa hình như chỉ cố sao dừng làm phiền ai, đừng làm cho ai phải cực
nhọc vì mình, còn riêng nàng thì nàng chẳng cần gì cho mình cả. Nàng xa lánh
mọi người trong gia đình, chỉ riêng với Petya là nàng thấy dễ chịu. Nàng thích
bầu bạn với em trai hơn là với những người khác; và đôi khi ngồi nói chuyện
riêng với Petya, nàng lại cất tiếng cười. Nàng hầu như không ra khỏi nhà, và
tổng số những người khách đến thăm chỉ có một người có thể làm cho nàng vui
mừng: người ấy là Piotr. Không còn ai có thể dịu dàng, trân trọng và nghiêm trang
hơn bá tước Bezukhov đối với nàng. Natasa bất giác nhận thấy lòng dịu dàng của
chàng. Và thấy thích thú khi được nói chuyện với chàng. Nhưng nàng cũng chẳng
cảm kích lòng dịu dàng của chàng. Đối với nàng, hình như tất cả những chỉ tốt
đẹp Piotr đều không cần một sự cố gắng nào cả tốt. Hình như cư xử tốt mọi người
là một điều tự nhiên đối với Piotr cho nên điều đó chẳng có gì đáng khen ngợi
cả. Đôi khi Natasa nhận thấy chàng ngượng nghịu và lúng túng trước mặt mình,
nhất là khi chàng sợ rằng trong câu chuyện có điều gì nhắc nhở cho Natasa những
kỷ nịêm đau đớn. Nàng nhận thấy như vậy và cho rằng đó là vì chàng tốt bụng
nhút nhát, theo như nàng quan niệm thì đối với ai chàng cũng tốt bụng và nhút
nhát như đối với nàng.

Sau hôm chàng thốt ra rằng nếu chàng
tự do chàng sẽ quỳ xuống xin nàng tình yêu và xin kết hôn với nàng (những lời
này nói ra trong một phút nàng đang kích động mạnh) Piotr không bao giờ nói gì
về những tình cảm của mình đối với Natasa: và nàng thấy rõ rằng những lời ấy,
những lời đã an ủi nàng rất nhiều, chẳng qua cũng như bất cứ những lời vẩn vơ
nào thường nói để dỗ một đứa trẻ đang khớc. Đó không phải là vì Piotr là một
người có vợ, mà là vì Natasaa cảm thấy mình và Piotr có một trơ lực đạo đức
ngăn cản. - Trước kia nàng không thấy có trở lực này giữa mình đối với
Kuraghin. - Nàng không bao giờ thoáng có ý nghĩ rằng những quan hệ với Piotr có
thể đưa đến chỗ nàng yêu chàng, lại càng không bao giờ nghĩ rằng nó đưa đến chỗ
chàng yêu nàng, nhưng ngay cả cái loại tình bạn dịu dàng và nên thơ giữa một
người đàn ông và một người đàn bà mà nàng đã từng biết qua một vài trường hợp
cũng thế.

Vào cuối cữ chay thánh Piotr,
Agrafena Ivanovna Belova, bà láng giềng của gia đình Roxtov ở Otradnoye đến
Moskva chiêm bái các thánh đường. Bà ta bàn với Natasa là nên đi lễ với bà.
Natasa vui mừng đón lấy ý kiến ấy. Tuy các bác sĩ đã cấm nàng không được ra
khỏi nhà vào buổi sáng sớm, Natasa vẫn cứ một mực xin đi lễ, và lần này chịu lễ
không giống như những lần chịu lễ thông thường trong gia đình của Roxtov, tức là
xem lễ ba lần ở nhà mà là chịu lễ như bà Agrafena Ivanovna, tức xem lễ một tuần
không bỏ qua buổi nào, lễ sớm, lễ trưa, hay lễ chiều cũng vậy.

Thấy Natasa hăng hái như vậy, bá
tước phu nhân rất hài lòng; sau thời gian hoài công chạy chữa thuốc thang,
trong thâm tâm phu nhân hy vọng rằng câu chuyện bổ ích cho nàng hơn là thuốc
men, cho nên tuy thầm lo sợ và phải dấu diếm thầy thuốc, bà cũng thuận cho
Natasa đi và giao nàng cho bà Belova. Cứ đến ba giờ đêm bà Agrafena Ivanovna
lại đến đánh thức Natasa và thường thường khi bà ta đến thì nàng đã dậy rồi.
Natasa sợ lỡ mất buổi lễ. Nàng hối hả rửa mặt và mặc chiếc áo xấu xí nhất,
ngoài khoác một chiếc áo choàng cũ kỹ rồi run cầm cập vì khí lạnh ban mai, nàng
bước ra, ngoài phố vắng tanh, lờ mờ dưới ánh bình minh trong vắt. Theo lời
khuyên của bà Agrafena Ivanovna, Natasa không xem lễ trong nhà thờ xứ quen
thuộc, mà lại đến một nhà thờ khác: theo lời bà Belova là người rất sùng đạo,
vị linh mục ở đây sống một cuộc đời rất khổ hạnh và cao quý. Trong nhà thờ này
lúc nào cũng có ít người; Natasa và bà Belova đến đứng chỗ quen thuộc trước bức
ảnh Đức mẹ treo ở cuối bàn thờ bên trái, và một niềm vui phục tùng trước một
cái vĩ đại và không hiểu được, một tình cảm mới mẻ tràn ngập lòng nàng, khi
trong buổi sáng sớm tinh mơ này, nàng nhìn lên khuôn mặt đen sẫm của Đức mẹ
sáng mờ mờ dưới ánh nến và ánh ban mai từ cửa sổ lọt vào nghe những lời cầu
nguyện mà nàng cố dõi theo và cố hiểu. Khi nàng hiểu được những lời đó thì
những tình cảm sâu kín của nàng với đủ mọi màu sắc cũng hoà theo lời cầu
nguyện. Khi nàng không hiểu nàng lại càng thấy lòng dịu lại vì nghĩ rằng muốn
hiểu tất cả là một sự kiêu căng, rằng không thể nào hiểu được tất cả, rằng chỉ
cần tin và phó thác bản thân mình cho Chúa là Đấng nàng cảm thấy giờ đây đang
ngự trị linh hồn nàng. Nàng làm dấu chữ thập, cúi đầu làm lễ và những khi không
hiểu nàng chỉ thấy sợ hãi trước sự thấp hèn của mình và cầu xin cầu Chúa tha
thứ cho nàng tất cả, tất cả, và rủ lòng thương nàng. Những câu kinh mà nàng cầu
nguyện nhiệt thành hơn cả là những câu kinh sám hối. Trở về nhà khi hãy còn
sớm, và chỉ gặp những người thợ nề đi làm, những người phu đang quét đường, còn
trong các nhà thì mọi người còn yên giấc. Natasa có một cảm giác mới mẻ khiến
nàng tin rằng mình còn cổ thể sửa đổi các thói xấu và sống một cuộc sống đời
mới, trong sạch và có hạnh phúc.

Suốt trong tuần chịu lễ, cảm giác ấy
mỗi ngày một tăng thêm. Đối với nàng thì cái hạnh phúc "giao lưu" hay
như Agrafena Ivanovna thương vẫn thích nói, "hoà nhập", cái hạnh phúc
ấy to lớn đến nỗi nàng có cảm tưởng sẽ không còn sống được cho đến ngày chủ
nhật diễm phúc kia.

Nhưng ngày vui đã đến, và khi Natasa
mặc chiếc áo bạch sa từ buổi lễ ra về trong ngày chủ nhật đáng ghi nhớ ấy, lần
đầu tiên sau bao tháng trời nàng đã cảm thấy mình yên tĩnh và không buồn chán
khi nghĩ đến tương lai nữa.

Hôm ấy, thầy thuốc đến thăm bệnh cho
Natasa và dặn uống tiếp những liều thuốc bột mà ông ta đã kê đơn từ hai tuần
trước.

- Thế nào cũng phải uống liên tiếp,
sáng một lượt, chiều một lượt ông ta nói, hẳn lấy làm hài lòng về kết quả cách
chữa bệnh. Chỉ xin uống thật đúng giờ giấc. Xin bá tước phu nhân yên tâm, - Ông
nói giọng hóm hỉnh trong khi nắm gọn lấy đồng tiền vàng mà phu nhân dúi vào
lòng bàn tay, - Chả bao lâu nữa tiểu thư lại ca hát vui đùa như con sáo cho mà
xem: Đơn thuốc sau cùng này hiệu nghiệm lắm, hiệu nghiệm lắm. Tiểu thư trông
tươi hẳn ra.

Bá tước phu nhân nhìn đầu móng tay
và nhổ nước bọt(1), rồi trở về phòng khách, gương mặt tươi hẳn lên.

(1)
Để yểm trừ vận xấu.

Phần
IX

Chương
- 16 -

Vào đầu tháng bảy ở Moskva có những
tin đồn mỗi ngày một kinh hoảng hơn về tình hình chiến sự: người ta bàn tán về
lời hiệu triệu dân chúng của hoàng thượng, về việc nhà vua rời quân đội và thân
hành trở về Moskva. Và vì cho đến ngày 11 tháng bảy, bản tuyên cáo và bản triệu
hiệu vẫn chưa gửi về đến nơi, cho nên có những tin đồn đại quá đáng nhất về các
văn bản này và về tình hình nước Nga. Người ta kháo nhau rằng hoàng thượng ra
đi là vì quân đội đang lâm nguy, người ta lại đồn rằng Smolensk đã bỏ ngỏ,
Napoléon có đến một triệu quân và bây giờ thì chỉ có phép thần thông mới cứu
được nước Nga.

Ngày thứ bảy mười một tháng bảy, bản
tuyên cáo đã về đến Moskva, nhưng chưa được in ra. Hôm ấy Piotr đến chơi nhà
Roxtov chàng hứa là đến hôm sau, ngày chủ nhật, sẽ ăn bữa chiều, mang theo cả
bản tuyên cáo và bản hiệu triệu mà chàng sẽ xin của bá tước Roxtopsin.

Ngày chủ nhật hôm ấy, gia đình
Roxtov vẫn như thường lệ đi xem lễ ở nhà thờ riêng của ông Razumovxki. Hôm ấy
là một ngày tháng bảy oi bức. Ngay từ lúc mười giờ, khi gia đình Roxtov đỗ xe
bước xuống thềm nhà thờ, thì trong bầu không khí nóng nực, trong tiếng nao của
những người bán hàng rong, trong những chiếc áo dài mùa hạ màu nhạt và tươi của
đám đông, trong khóm lá lấm tấm bụi của cây cối trên đường đi, trong tiếng nhạc
và trong màu quần trắng toát của một tiểu đoàn đang kéo qua, trong tiếng bánh
xe lăn ầm ầm trên đá lát đường và trong ánh nắng rực rỡ và nóng bức đã có cái
cảm gtác uể oải của mùa hè, một cảm giác vừa hài lòng vừa bất mãn đối với hiện
tại đặc biệt da diết vào một ngày hè oi bức ở thành phố. Trong ngôi nhà thờ của
nhà Razumovxki có đủ các nhân vật thượng lưu ở Moskva, đủ những mặt người quen
của gia đình Roxtov (rất nhiều gia đình giàu có mọi năm vẫn thường về thôn quê
nghỉ mát, năm nay lại ở Moskva, dường như để chờ đợi một việc gì). Đang đi cạnh
mẹ theo sau một người nô bộc mặc áo đầu đi trước để đẹp dường, Natasa chợt nghe
tiếng một người nhỏ tuổi nói về nàng, tuy nói thì thầm nhưng nghe rất rõ:

- Cô Roxtov đấy, chính là cái cô đã…

- Gầy đi nhiều quá, nhưng vẫn xinh!

Nàng nghe hay mường tượng nghe thấy
họ nhắc đến tên Kuraghin và Bolkonxki. Vả chăng lúc nào nàng cũng có cảm tưởng
là khi nhìn nàng ai cũng chỉ nghĩ đến việc xày ra với nàng. Lòng bứt rứt khổ sở
và hội hộp như mỗi khi nàng đứng trước đám đông, mình mặc chiếc áo dài lụa tím
viền đăng ten đen, Natasa bước đi, như phụ nữ vẫn thường biết cách đi: trong
lòng càng thấy hổ thẹn bao nhiêu thì dáng đi của nàng càng trang trọng và đường
hoàng bấy nhiêu. Nàng biết mình xinh đẹp, và quả đúng như vậy, nhưng bây giờ
điều đó không làm cho nàng vui mừng như trước nữa. Trái lại điều đó gần đây đã
dằn vặt nàng rất nhiều, nhất là trong ngày hè rực rỡ và nóng bức này. - Thêm
một ngày chủ nhật nữa, thêm một tuần lễ nữa, - Nàng tự nhủ khi nhớ lại rằng chủ
nhật tuần trước mình cũng ở đây, - và vẫn cái cuộc sống không ra sống ấy, vẫn
những hoàn cảnh ấy, những hoàn cảnh mà trước khi ta có thể sống một cách dễ
dàng như vậy. Ta trẻ, ta đẹp, và ta biết bây giờ ta còn là người tốt nữa. Trước
kia là người xấu, nhưng bây giờ ta tốt rồi, ta biết như vậy, - Nàng nghĩ. - Thế
mà những năm tốt đẹp nhất lại trôi qua một cách phí hoài như thế này, không bổ
ích cho ai cả. Nàng đứng cạnh mẹ và gật đầu chào mấy người quen đứng gần.
Natasa theo thói quen đưa mắt nhìn cách phục sức của các cô các bà, nàng thầm
chỉ trích dáng bộ và cái lối làm dấu chữ thập quá hẹp của một phu nhân đứng gấn
nàng, rồi lại bực bội nghĩ rằng người ta đang bình phẩm mình ti tiện quá, thấy
mình lại mất sự trong sạch trước kia một lần nữa.

Vị linh mục, một ông già nhỏ nhắn,
nghiêm trang và gọn gàng, đang làm lễ với cái vẻ điểm đạm, uy nghi vốn có một
tác dụng an ủi cao hơn cả đối với tâm hồn con chiến. Hai cánh cửa thánh đóng
lại, bức màn từ từ vén lên; từ đây buông ra một giọng nói êm êm huyền bí.

Những giọt nước mắt không biết
nguyên do từ đâu bỗng nghẹn ngào trong lồng ngực Natasa, và một niềm vui hớn hở
xáo động lòng nàng.

"Xin Chúa dạy cho con biết phải
làm gì, phải sống ra sao, để sửa chữa cho mình suốt đời, suốt đời?" - Nàng
thầm khấn nguyện.

Người thầy dòng giúp lễ bước ra
giảng đàn, chìa rộng ngón tay cái ra sửa lại mái tóc dài vướng trong bộ áo lễ,
rồi đặt cây thánh giá lên ngực, cất tiếng sang sảng trang nghiêm đọc câu kinh:

"Ta
hãy cùng nhau cầu nguyện Chúa".

"Hãy
cùng nhau, không phân biệt đẳng cấp, không thù hằn, cùng chung một tình hữu ái
huynh đệ - Ta sẽ cùng nhau cầu nguyện" -
Natasa
thầm nghĩ.

"Hãy cầu nguyện cho coi
thanh tịnh ở thiên đường và cho linh hồn của chúng ta được cứu vớt!"

"Hãy
cầu nguyện cho thế giới các thiên thần và các linh hồn của tất cả các đấng
không hìnhhài sống ở trên kia"
- Natasa cầu nguyện.

Khi họ cầu nguyện cho quân đội, nàng
nhớ đến anh nàng và Denixov. Khi họ cầu nguyện cho những người lữ hành đang đi
trên mặt bể và trên đường bộ, nàng nhớ đến công tước Andrey và cầu nguyện cho chàng,
và xin Chúa tha thứ cho nàng về những nỗi khổ đau mà nàng đã đem lại cho chàng.
Khi họ cầu nguyện cho những người thương yêu của chúng ta, nàng cầu nguyện cho
những người thân thuộc của nàng, cho thầy mẹ nàng, cho Sonya. Lần đầu tiên nàng
hiểu hết được tội lỗi của mình đối với họ. Khi người cầu nguyện cho những người
thù ghét mình, Natasa cố nghĩ ra những người thù ghét nàng để cầu nguyện cho
họ. Nàng liệt vào hạng này những người chủ nợ và tất cả những ai có chuyện lôi
thôi với cha nàng, và cứ mỗi lần nghĩ đến kẻ thù và những người ghét mình, nàng
lại nhớ đến Anatol, người đã gây cho nàng bao nhiêu tủi nhục, và tuy Anatol
chẳng phải là người thù ghét nàng, nàng cũng vui mừng cầu nguyện cho hắn như
cầu nguyện cho một kẻ thù. Chỉ trong khi cầu nguyện nàng mới thấy mình đủ sức
nhớ lại một cách bình tĩnh và rõ ràng cả công tước Andrey và Anatol cùng một
lúc.

Nhưng tình cảm của nàng đối với cảm
giác sợ hãi và tôn sùng đối với Thượng đế. Khi họ cầu nguyện cho hoàng gia và
toà thánh Sinod(1), nàng cúi lạy rất thấp làm dấu chữ thập, tự nhủ rằng dù mình
không hiểu, nàng cũng không thể nào hoài nghi và dù sao mình cũng yêu mến toà
thánh Xinođ đang nắm giáo quyển, và nàng vẫn cầu nguyện cho họ.

(1)
Có nghĩa là "chỉ thánh", "toàn quyển", cơ quan tối cao của
giáo hội chính giáo.

Đọc kinh cầu nguyện xong, ông thầy
dòng làm dấu chữ thập trên ngực và cất tiếng xướng lên:

"Ta
hãy phó thác mình và đời mình cho Jesus Cơ đốc, Chúa của chúng ta".

"Ta hãy hiến dâng mình cho
Chúa. - Natasa thầm nhẩm lại trong lòng. - Lạy chúa, con xin phó mình theo ý
muốn của Chúa.

- Con
không ước mong gì hết; xin Chúa dạy cho con rõ phải làm thế nào, phải dùng ý
chí của con như thế nào! Xin chúa nhận lấy con, xin chúa nhận lấy con!" -
N
atasa thầm cầu nguyện với một niềm phấn khởi nôn nóng
nhưng êm dịu trong lòng. Nàng không làm dấu chữ thập, nàng buông thõng hai cánh
tay mảnh dẻ và có vẻ như đang chờ đợi một sức mạnh vô hình chỉ trong giây lát
nữa sẽ đến đón nàng và giúp cho nàng thoát khỏi mình, thoát khỏi những luyến,
tiếc, những ước mong, những hối hận, những hy vọng và những thói xấu của nàng.

Trong buổi lễ, bá tước phu nhân mấy
lần bất giác đưa mắt nhìn gương mặt cảm động và đôi mắt sáng long lanh của con
gái, và xin cầu Chúa giúp nàng. Đột nhiên, đang giữa chừng buổi lễ người thầy
dòng bưng ra một chiếc ghế dài nhỏ thường dùng để quỳ đọc kinh vào ngày lễ Ba
ngôi (điều này không đúng với trình tự thường lệ mà Natasa thuộc rất kỹ) và đặt
chiếc ghế trước cửa thánh đàn. Vị linh mục mặc chiếc áo chùng bằng nhung tím
bước ra, sửa lại mái tóc và khó nhọc quỳ xuống. Mọi người đều làm theo và bỡ
ngỡ đưa mắt nhìn theo. Đó là lễ cầu nguyện theo lời kinh toà Sinod vừa gửi
xuống, lời kinh cầu nguyện cho nước Nga thoát khỏi nạn xâm lăng.

"Lạy
chúa, đấng chúa tể uy vũ vô cùng, lạy Đấng cứu tinh của chúng tôi! Xin chúa mở
rộnglòng khoan dung quảng đại cho những con chiến hèn mọn của Chúa, xin Chúa rủ
lòng nhân áinghe lời cầu nguyện của chúng con, xin Chúa đoái thương gia ân cho
chúng con. Kẻ thù gieo rắc rối loạn trên trái đất của Chúa và muốn biến cả thế giới
thành bãi sa mạc trong hoang vu đãđấy lên uy hiếp chúng con bọn vô đạo đã họp
lại để tàn phá tài sản của Chúa, tàn phá đất,Jerusalem trung thành của Chúa; để
tàn phá tài sản của Chúa, tàn phá nước Nga yêu dấu của Chúa; để làm ô uế những
đền đài của chúng con. Đến bao giờ, lạy Chúa, bọn có tội sẽ còn hoành hành cho
đến bao giờ chúng nó còn sử dụng các quyền lực tội ác của chúng cho tới bao
giờ"

"Lạy
Đức Chúa Trời! Xin Chúa trời nghe chúngcon, những kẻ đang van xin Chúa; xin
Chúa dùng uy lực của Chúa phù hộ cho đức vua rất tinh thành, cho quyền chủ Sa
hoàng và đại đế Alekxandr, xin Chúa hãy đoái thương lòng trung thực và nhân từ
của Người. Xin Chúa hãy khoanhậu với người cũng như người đã khoan hậu với
chúng con, là dân Israel yêu cầu của Chúa. Xin Chúa ban phước lành cho những
quyết định,những mưu đồ và những sáng kiến của Người và giúp cho người thắng
quân thù địch, như đã giúp Moise thắng Amelek, Ghedeon thắng Madiam và David
thắng Goliath(2).

(2)
Moise. Ghedeon, David: tên những nhân vật trong Thánh kinh đã lãnh đạo dân Do
Thái chiến thắng kẻ thù. Amalek, Madiam, Goliath: Tên những kẻ thù của dân tộc
Do Thái.

"Xin
chúa che chở cho quân đội của Người, xin Chúa thắt vào người họ cái đai của sức
chiến đấu kiên cường. Xin Chúa đặt cây cung đồng trong tay những người đứng lên
vì danh Chúa. Xin Chúa cầm lấy khí giới và kiên mộc đứng lên cứu giúp chúng
con; sao cho những kẻ toan hạichúng con phải bị sỉ nhục và bại vong; sao cho
trước mắt những quân lữ trung thành với Chúa, chúng chỉ như đám bụi trước cơn
gió; sao cho vị thiên thần dũng mãnh của Chúa đánh đuổi chúng chạy dài; sao cho
chúng sa lưới mà không biết; sao cho những âm mưu đen tối của chúng quay trở
lại hại chúng; sao cho chúng ngã xuống dướichân những kẻ tôi tớ của Chúa; sao
cho quân đội của chúng con giày xéo lên chúng nó. Lạy Chúa! Chúa có thể cứu vớt
kẻ lớn cũng như người bé. Chúa là thượng đế, và loài người không thể nào chống
lại Chúa.

"Lạy
đấng thượng đế của tổ tiên chúng tôi! Lòng khoan hồng của Chúa vĩnh viễn vô
cùng, xin Chúa đừng ngoảnh mặt đi, xin Chúa đừng ghét bỏ chúng con là những kẻ
không xứng đáng; vì Chúa khoan dung và quảng đại vô cùng,
xin Chúa hãy rộng lòng tha thứ những hành vibất nghĩa và những tội lỗi
của chúng con.

"Xin
Chúa hãy ban cho chúng con một tấm lòng trong sạch, một tinh thần chinh phục;
xinChúa vũ trang cho chúng con và gắn bó chúng con lại với nhau trong cuộc bảo
vệ đi sản mà Chúa đã ban cho chúng con và cha ông chúng con; sao cho cây quyền
trượng của kẻ vô dạo không dựng lên trên phần đất của những người được Chúa ân
sủng.

"Lạy
Chúa của chúng con. Đấng Thượng đế mà chúng con hãng tin và hy vọng, xin Chúa
đừng phụ lòng chúng con và hãy giáng xuống một điềm lành cứu giúp chúng con,
những người chính trực, để cho những kẻ thù hằn chúng con và thù hằn tín ngưỡng
chính giáo của chúng con thấy rõ; sao cho chúng phải nhục nhã và tửvong, sao
cho mọi dân tộc đều thấy rằng tên của Chúa là Thượng đế và thấy rằng chúng con
là con của Chúa. Lạy Chúa, hôm nay xin Chúa hiển lộ cho chúng con thấy lòng
sủng huệ của Chúavà cứu giúp chúng con; xin Chúa gia ân cho những kẻ tôi tớ của
Chúa được hởi lòng; xin Chúa trừng trị kẻ thù của chúng con và ném chúng xuống
dưới chân những con chiến của Chúa. Vì Chúa là nơi nương tựa là cứu tinh, là
thắng lợi của những người hy vọng ở Chúa.

Chúng
con ca ngợi Đức Chúa Cha. Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh thần, giờ đây, về sau
và ngàn muôn thế kỷ. A men".

Vì Natasa đang ở trong một trạng
thái nhạy cảm đến cực độ, nên lời cầu nguyện này xúc động lòng nàng rất mạnh.
Nàng lắng nghe từng lời nói về tích Moïse thắng Amalet, Ghedeon thắn Madiam,
David thắng Goliath, về việc phá thành Jerusalem của Chúa, và nàng cầu xin
Thượng đế với tất cả niềm ái mộ và nhiệt thành đang tràn ngập lòng nàng; nhưng
nàng không hiểu rõ mình đang cầu xin gì trong khi cầu nguyện Chúa.

Nàng dốc lòng tham gia vào lời cầu
xin cho tinh thần chính trực, cho lòng tin, cho niềm hy vọng và tình yêu thương
cổ vũ lòng người. Nhưng nàng không thể cầu cho quân thù bị giày xéo dưới chân
chúng ta, vì trước đây có mấy phút nàng vừa ước mong được có nhiều kẻ thù hơn,
để yêu thương họ, để cầu nguyện cho họ. Nhưng nàng cũng không thể hoài nghi lời
cầu nguyện quỳ gối vừa rồi là không đúng. Nàng cảm thấy trong lòng một niềm sợ
hãi thiêng liêng, và run rẩy trước sự trừng phạt dành cho loài người vì những
tội lỗi của họ, nhất là vi tội lỗi của nàng, và cầu xin Chúa tha thứ cho tất cả
mọi người và tha thứ cho nàng, ban cho mọi người và cho nàng mọi sự bình yên và
hạnh phúc trong cuộc sống. Và nàng cảm tương là Chúa đang nghe lời câu nguyện
của nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3