Biển khóc - Chương 36 phần 2 (Hết)

Tám năm sau...

Buổi tối tại tiệm trà sữa Hạnh Phúc

- Sugar! Con đâu rồi?

Một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm kéo vali và đeo trên vai một chiếc cặp bước vào. Anh nhẹ tháo cặp mắt kính đen xuống, để lộ ra đôi đồng tử xanh biếc. Trong đáy mắt anh ánh lên một niềm vui khôn tả khi sau mấy năm đi công tác xa ở tận nước Pháp. Khi trở về, người mà anh mong mỏi gặp nhất chính là em và đứa con trai bé bỏng của mình cùng với hai người anh em tốt là hắn và Liz.

- A! Bố về!

Từ bên trong, một bé trai khôi ngô, tuấn tú chạy ra, mừng rỡ nhảy lên người anh đòi bế. Anh cười rồi để cặp xuống, bế nó lên và hôn vào má nó một cái.

- Mẹ con đâu rồi?

- Dạ, mẹ đang ở trong bếp á bố. - Thằng bé chỉ tay vào trong rồi gọi lớn. - Mẹ ơi! Bố về. - Rồi lại quay sang anh, ôm cổ anh nũng nịu. - Bố đi lâu quá, con ở nhà nhớ bố lắm.

- Bố cũng rất nhớ con. - Anh xoa đầu thằng bé, dỗ dành. - Thôi đừng buồn, bố có món quà đặc biệt tặng cho con nè.

Anh thả thằng bé xuống rồi lấy từ trong cặp ra một bộ lắp ráp rô bốt loại số lượng có hạn và một bộ búp bê đang được bán trên thị trường nước Pháp đưa cho nó.

- Một cái cho con, còn một cái cho Candy.

Thằng bé mừng rỡ nhận lấy món quà rồi hôn vào má anh một cái thật kêu, đồng thời giơ ngón cái lên, nói:

- Bố Andrea của con là nhất...

- Bố Andrea của con là nhất vậy còn ta thì sao? - Hắn và em từ dưới nhà bước lên, nghe được câu nói đó của con, hắn vội lên tiếng hỏi.

Thằng bé ôm bộ lắp ráp vào người, phụng phịu nói tiếp câu sau:

- Nhưng sau bố Zin.

Nghe được câu trả lời của thằng bé, cả ba đều phá lên cười. Thằng bé thật thông minh, biết cách lấp liếm rất hay. Em cười rồi bảo con vào trong chơi để cho người lớn nói chuyện.

- Anh về lúc nào mà sao không báo cho em biết một tiếng để em ra đón? - Vừa ngồi xuống ghế, em đã vội hỏi.

- Sea nói phải đó, sao anh về mà không báo trước cho mọi người biết? - Hắn cũng đồng tình với em.

- Tôi cũng mới vừa về tới thôi, quen quá rồi cần gì phải ra đón. - Anh cười rồi lấy trong cặp ra hai hộp quà, đưa cho em. - Một cái tặng em, còn một cái tặng cho Ella.

Em mỉm cười, nhận lấy rồi cám ơn anh trong khi hắn hết nhìn em rồi lại nhìn anh như người ngoài hành tinh. Hắn chìa tay ra:

- Ai cũng có quà, vậy còn quà của tôi đâu?

- Ưu tiên cho trẻ con và phụ nữ, còn cậu và Liz không có đâu. - Anh thản nhiên nói.

Em bật cười rồi cáo lui xuống bếp để lấy trà, bánh ra mời anh. Lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông, Andrea nhìn trước nhìn sau một hồi rồi hỏi:

- Liz, cậu ta đi đâu rồi?

- Cậu ấy đưa mẹ con Ella đi chơi rồi. Mà công việc anh dạo này thế nào? Có tốt không?

Hai người ngồi hàn huyên khá lâu, một người hỏi một người trả lời, rất vui vẻ. Sau khi tổ chức bị thâu tóm, Andrea đã viết đơn xin từ chức mà không nói rõ nguyên do. Cả đội CIA đều thấy tiếc cho một người tài năng như anh. Anh ra đi mà không một ai biết ngoài lý do không đủ năng lực làm việc ra thì lý do bên trong thực sự là gì. Ai cũng biết năng lực làm việc của anh không những đủ mà còn dư thừa, cho nên lý do đó đối với họ là không thỏa đáng. Nhưng anh cũng không giải thích với họ, lý do gì thì chỉ cần một anh biết là đủ. Anh đã làm một chuyện trái với lương tâm nghề nghiệp nên anh không thể tiếp tục làm công việc anh nghĩa đó được nữa. Một người học cao hiểu rộng như anh không làm nơi này thì cũng có thể làm nơi khác. Lúc trước ngoài thi trường sảnh sát ra anh còn thi cả trường đại học kinh doanh nên anh có thể làm kinh doanh mà.

Sau khi từ chức, anh đã nộp hồ sơ xin vào làm việc cho một công ty sản xuất nước hoa lớn, kết quả là anh đã được nhận. Xem qua hồ sơ lý lịch của anh, tổng giám đốc của công ty đã không ngần ngại bổ nhiệm cho anh chức giám đốc. Sau một thời gian làm việc, tổng giám đốc thấy anh là một người thông minh, sáng dạ nên đã cho anh đi công tác ở Pháp thay ông để tìm hiểu thêm về một số cách thức để tạo ra một loại nước hoa mới. Thời gian công tác là hai năm và anh đã chấp nhận.

Lúc anh đi, Sugar đã được bốn tuổi, xa đứa con nuôi mà anh yêu thương, anh rất buồn. Mỗi lần nhớ nó, anh đều gọi điện, nghe được tiếng nói lanh lảnh của nó thì nỗi buồn của anh lập tức biến mất. Tuy không phải con ruột nhưng không hiểu sao anh lại rất thương nó, có lẽ vì nó là con em.

Tám năm trước khi em xách vali đi theo anh ra ngoài cửa. Thấy em lặng lẽ lau nước mắt, anh hỏi nhưng không quay đầu lại:

- Em có thực sự hạnh phúc khi lấy anh không?

Lúc đó em không trả lời, chỉ cúi đầu để nước mắt tự do rơi. Anh quay lại nhìn em, thở dài một cái rồi mới nói:

- Anh không muốn lấy một người mà trong tim người đó không hề có anh. Vậy nên... em đi đi, trở về với Zin đi, anh không ép em nữa.

Anh thực sự đau lòng khi nói ra những lời đó, nếu như lấy anh là cực hình đối với em thì anh sẵn sàng buông tay, nhường em lại cho người khác. Anh biết, trong tình yêu miễn cưỡng sẽ không có hạnh phúc.

- Andrea! - Em ngẩng mặt nhìn anh, thả cái vali xuống rồi ôm chầm lấy anh, thì thầm vào tai anh trong cảm xúc nghẹn ngào. - Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ làm vợ anh. - Rồi em trao cho anh một nụ hôn thật sâu thay cho lời cảm ơn.

Andrea rất hài lòng với câu nói đó của em, mặc dù anh biết sẽ không có kiếp sau như em nói nhưng anh vẫn thấy rất mãn nguyện.

Bây giờ ngồi nghĩ lại, anh thấy ngày đó mình quyết định rất đúng. Để em đi là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Em bây giờ đã yên bề gia thất, đã có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc nên anh không còn gì phải lo nữa.

Vào một buổi sáng đẹp trời, hai đứa bé một trai một gái đang chơi đồ chơi với nhau, bỗng bé gái gọi:

- Anh Su, anh có thấy...

- Candy! Em hãy gọi tên đầy đủ của anh là Sugar, chứ đừng gọi tắt như thế. Nghe thật giống con gái. - Candy chưa kịp nói hết câu đã bị thằng bé chặn ngang, nó vội phản bác khi không hài lòng với cách gọi tên mình của con bé.

Bị thằng bé trách mắng, con bé liền trề môi, phụng phịu:

- Sugar thì Sugar. - Phụng phịu được một lúc, con bé đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Nó nhích người tới gần thằng bé, hỏi. - Anh có biết tên hai đứa mình giống nhau ở chỗ nào không?

- Đều là tên! - Thằng bé đáp lại sự nhiệt tình của con bé bằng một câu thật kiêu. Nó chỉ lo mân mê con rô bốt trên tay hoàn toàn không để ý gì đến lời nói của con bé nên chỉ trả lời qua loa.

- Không phải! Tên của chúng ta giống nhau ở chỗ là đều rất ngọt. Anh thấy có đúng không? - Candy cười, nghe được Sugar "ừ" một tiếng, nó liền nói tiếp, vẻ mặt trông không được vui. - Chơi búp bê với rô bốt hoài chán quá, hay là mình chơi trò vợ chồng đi ha.

Nói rồi con bé quăng con búp bê sang một góc, ngồi nhìn Sugar đợi câu trả lời.

- Anh không thích chơi trò đó. - Thằng bé lắc đầu.

- Vậy chứ anh muốn chơi trò gì? - Con bé phấn khích.

- Hay là mình chơi trò bố và con gái đi.

Con bé suy nghĩ một lúc rồi liền gật đầu. Sugar chỉ lớn hơn Candy có hai tuổi thôi mà trình độ lừa người người của nó quả thật ghê gớm. Hễ có dịp là nó lại "chơi" cha con bé.

Chơi được một lúc thì chợt con bé khóc toáng lên, khiến cho em đang bán ở nhà trên cũng phải chạy xuống. Em hỏi con bé tại sao lại khóc thì nó mếu máo kể:

- Con và anh Sugar đang chơi trò bố và con gái, con nói làm bố thì nhất định phải hôn con gái nhưng anh ấy lại một mực không chịu. Hu hu!

Em bật cười khi nghe con bé kể, đúng là trẻ con, hết nói nổi. Em bế con bé lên dỗ dành nhưng con bé vẫn không chịu nín nên em đành vờ la con trai mình:

- Anh Sugar hư quá, làm cho Candy của cô khóc rồi. Candy ngoan, nín đi cô Sea thương. Lên nhà trên chơi với Puppy rồi cô Sea lấy kẹo cho con ăn, không cho anh Sugar ăn luôn.

Nghe ăn kẹo, con bé liền nín khóc. Em cười rồi hôn con bé một cái, xoa đầu Sugar rồi bế Candy lên nhà trên.

Sugar nhìn theo em, ấm ức muốn khóc. Một lúc sau, thấy tủi thân, thằng bé mếu máo chạy vào phòng hắn, vừa chạy vừa gọi:

- Bố ơi!

Tình yêu của Liz và Ella được hình thành khi cậu về sống chung với gia đình em. Ella là nhân viên của em và nhỏ hơn em một tuổi, cô ấy tuy không đẹp nhưng bù lại cô có một gương mặt khả ái và bản tính hiền lành, lương thiện. Em và hắn thấy Liz mãi mà chẳng chịu lấy vợ, nay lại thấy Ella rất hợp với cậu nên hai người đã bày mưu tính kế cho Ella và Liz có nhiều thời gian ở bên nhau cho thuận việc tìm hiểu nhau, bằng cách cho họ cùng đi giao trà sữa mỗi khi có khách hàng gọi đến. Bản thân Liz thì không sao nhưng Ella lại thấy rất ngượng mỗi khi ngồi chung xe với anh. Vì mỗi lần Liz thắng gấp là mỗi lần Ella bị giật mình và ôm chặt lấy anh, hai mắt nhắm tịt lại. Đến khi hoàn hồn thì thấy cậu quay xuống, ánh mắt nheo lại cười rất ẩn ý. Thấy vậy, cô vội buông cậu ra và cúi thấp đầu xuống, gương mặt đỏ ửng cả lên. Bản tính Liz vốn không thích trêu đùa người khác nhưng riêng cô gái này, cậu lại rất thích. Vì vậy, mỗi khi có dịp đi giao hàng chung, cậu cố tình chạy nhanh rồi thắng gấp lại không biết bao nhiêu lần. Ấy vậy mà lần nào Ella cũng bị trúng kế của cậu hết. Khi về, em và hắn thấy cậu cười rất tươi còn Ella thì cứ cúi đầu mà đi nên hơi nghi ngờ nhưng cả hai lại không nói gì.

Một hôm, em ngỏ ý muốn làm mai Ella cho Liz nhưng cậu không nói, chỉ cười rồi đi vào phòng của mình. Kết quả là bây giờ cậu đã có một gia đình ấm áp với một người vợ hiền là Ella và một đứa con gái ngoan là Candy.

Vì nhà có hai phòng nên em dành cho vợ chồng Liz một phòng, còn gia đình em một phòng. Liz bây giờ đã trở thành một bác sĩ như cậu hằng mong ước nên mỗi khi cậu đi làm, Ella phụ em bán thì Candy rất ngoan ngoãn ở nhà chơi với Sugar. Nhưng Sugar rất ma lanh, lúc nào cũng tìm cách làm cho con bé khóc toáng lên thì nó mới hả dạ.

Nói về Andrea, mãi đến bây giờ khi đã ngoài ba mươi tuổi rồi mà anh vẫn chưa chịu lấy vợ. Có rất nhiều đồng nghiệp hỏi anh định khi nào mới cho mọi người uống rượu mừng thì anh trả lời: "Đợi khi nào tôi vá lại được vết thương xưa thì khắc sẽ cho mọi người cạn chén."

Vì trong tim anh, hình bóng của em vẫn còn hiện hữu.

Buổi tối khi gia đình nhỏ của Liz đã đi ngủ thì gia đình Zin vẫn còn đang ngồi xem tivi với nhau.

Hắn ngồi giữa, hai mẹ con ngồi hai bên và tựa đầu vào ngực hắn. Hắn hôn hai mẹ con mỗi người một cái rồi tắt tivi, đứng dậy bảo:

- Đi ngủ thôi.

- Nhưng con muốn xem nữa. - Sugar lắc đầu, cầm lấy cái remote.

- Thôi mà con trai, lên giường ngủ với bố mẹ nào. - Em lấy cái remote từ tay thằng bé ra, để xuống ghế rồi bế nó lên. Thằng bé ôm cổ em, tiếc nuối nhìn cái remote đang nằm chỏng chơ trên ghế.

Trên giường, Sugar nằm giữa bố mẹ. Nó hôn lần lượt mỗi người một cái, chúc ngủ ngon như mọi khi rồi bản thân nó cũng nhắm mắt lại. Nhưng được một lúc thì nó lại mở ra, nó lay hắn:

- Bố ơi! Con có điều muốn hỏi. - Đang thiu thiu ngủ, nghe tiếng con gọi hắn liền mở mắt ra nhìn con, "hửm" một tiếng. Thằng bé nói tiếp. - Tên của bố có nghĩa là gì ạ?

Hắn nhìn con, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Tên của bố không có nghĩa.

- Sao lại không có nghĩa hả bố? - Thằng bé thắc mắc. - Mẹ nói tên ai cũng đều có nghĩa cả. Giống như tên con là Sugar, nghĩa là đường. Còn tên mẹ là Sea, nghĩa là biển. Mà đường thì rất ngọt, còn biển thì rất mặn, mẹ nói trong cuộc sống nếu như thiếu hai mùi vị đó thì sẽ chẳng còn là cuộc sống nữa. Mẹ nói như vậy có đúng không hả bố?

Nghe con nói, cả em và hắn đều nhìn nhau cười. Hắn đưa tay xoa đầu con trai, ánh mắt trìu mến nhìn về phía em:

- Mẹ con nói rất đúng. Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu nếu như thiếu hai mùi vị đó thì cuộc sống sẽ chẳng còn là cuộc sống nữa. Đường tượng trưng cho sự ngọt ngào, còn biển tượng trưng cho nước mắt. Cả hai đối với tình yêu và cuộc sống đều rất quan trọng, vì cuộc đời không đơn giản chỉ là màu hồng đâu con.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nói xong, hắn nhìn xuống con thì thấy con đã an giấc từ lúc nào. Hắn cười, hôn vào trán con chúc ngủ ngon rồi chồm người qua hôn vào môi em.

- Bà xã của anh, chúc em ngủ ngon.

- Anh cũng ngủ ngon. - Em cười hạnh phúc.

Cả hai đắp lại chăn cho con rồi bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ...

Em nói đúng, cuộc sống sẽ rất tẻ nhạt nếu như thiếu đi sự ngọt ngào và nước mắt. Để có được ngày hôm nay, hắn và em đã trải qua đủ cay đắng ngọt bùi và những thử thách chông gai của cuộc đời mới có thể đến với nhau. Hạnh phúc! Đây chính là hạnh phúc!

Đối với Andrea, hạnh phúc là khi được nhìn thấy người mình yêu được sống vui vẻ.

Đối với em, hạnh phúc là khi được yêu thương một ai đó.

Đối với hắn, hạnh phúc là khi được làm những điều nhỏ nhặt nhất cho người mà mình yêu thương.

Còn đối với Liz, hạnh phúc là khi được tìm thấy một tình yêu đích thực của đời mình.

Hạnh phúc... đơn giản chỉ có thế!

----------Hết---------

Thực hiện bởi:
Biên tập: Mèo Lười
Đăng: Mint
Thiết kế bìa: huynguyenkb01

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3