Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 04
Chương
4: Mặt trăng đại diện cho trái tim ai
1.
Lại là một ngày phải tăng ca.
Tạ Vũ nâng cổ tay lên xem giờ, kim đồng hồ vừa chỉ qua số mười hai.
Người làm công việc quảng cáo
có cuộc sống không khác gì cô bé lọ lem, đồng hồ vừa điểm qua mười hai giờ liền
trở nên phấn khích. Chẳng qua đối với Tạ Vũ mà nói, thế giới này vốn không còn
gì phấn khích nữa rồi, chỉ có thói quen là không thể thay đổi thôi.
Giống như khi màn hình điện
thoại nhấp nháy xuất hiện gương mặt LiLy bây giờ, thật sự là không quen.
“Còn tăng ca sao?” Lily có
thói quen kéo dài giọng ở những âm cuối, ngọt ngào như tẩm mật, giống như giọng
của một nhân viên bán hàng người Đài Loan, gần gũi hơn, trìu mến hơn, nhưng
không tránh khỏi vẫn có cảm giác lạ lẫm.
Đương nhiên, chỉ có một mình
Tạ Vũ cảm thấy lạ lẫm.
“Anh nhanh dọn dẹp. Lập tức
đến đây đi.”
“Wow, mới có mười hai giờ, ngay
cả anh cũng cảm thấy còn sớm.”
“Em muốn chúc mừng anh, anh
đã giúp công ty em quảng bá rất nhiều.”
Lily ở điện thoại bên kia
cười vui vẻ. Ít nhất khi nghe điện thoại sẽ cảm nhận được. Dù sao khi Tạ Vũ nói
chuyện như vậy, Hà Mạn sẽ không cười, qua thời gian Tạ Vũ cũng hiểu được mình
chẳng có tí hài hước nào. Bây giờ lại khác, mỗi ngày Lily nghe anh nói đều cười,
anh ngược lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Yếu tố hài hước chỉ là tương
đối, một tình yêu cuồng nhiệt cho dù có buồn chán đến đâu chăng nữa cũng có thể
nhìn nhau cười cả ngày không dứt. Anh và Hà Mạn hai người đã xảy ra chuyện gì, trong
lòng mỗi người đều hiểu rõ ràng, từng cười vui vẻ làm sao.
“Sao còn chưa ngủ, không mệt
sao?”
“Mệt nha,” Lily âm cuối lạc
lạc, “Nhưng em muốn giúp anh nha.”
“Em giúp anh như thế nào? Em
không thể làm tăng ca giúp anh được.”
“Xem ra cả thế giới đang chìm
vào trong giấc ngủ, thật yên lặng đúng không? Lúc này đó, anh chỉ cần nghĩ đến,
xa xa còn có một người để đèn sáng đang đợi anh, anh có vui vẻ hay không?”
Tạ Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ
ràng nghĩa của từ sweetheart(trái tim ngọt ngào) này. Một cô gái có thể ngọt
ngào quan tâm đến bạn, tuy rằng trên thực tế cô ấy không làm được gì, tuy cả
hai người đều là người thành phố trưởng thành, thật ra cũng chẳng cần cô ấy làm
gì cả.
Một hai câu lời ngon tiếng
ngọt là đủ rồi.
Chắc bởi vì mỗi ngày hai
người bọn họ không thể nào nói ra vài lời ngon ngọt. Mỗi ngày thiếu một câu, dần
dần không còn nữa, sau đó tình yêu cũng dần dần lụi tắt.
Tạ Vũ nghĩ đến hai từ “Bọn
họ” đương nhiên là chỉ mình và Hà Mạn.
Tình yêu mới hoàn toàn tương
phản với tình yêu cũ. Nhưng những người nói lời này, chẳng ai dứt khoát được cả,
có ai là không ngừng nhớ về tình yêu cũ?
“Mệt quá thì ngủ đi, không
ngủ đủ giấc sẽ mau già đó.”
Tạ Vũ giảng giải trong điện
thoại, giọng điệu nhẹ nhàng, thân thiết trìu mến có chút không giống với anh, anh
tự ép mình phải tạo ra một cảm giác yêu thật nồng cháy, hình như là vì mình vừa
nhớ đến Hà Mạn trong lòng âm thầm cảm thấy có lỗi với Lily.
Coi như anh cố gắng vì chuyện
tình cảm mới này.
Tạ Vũ ngắt điện thoại, còn
ngẩn người, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng “Cạch “. Anh
nhìn lại, “Bốn mắt” nện tay xuống bàn phím laptop của mình.
“Còn sống sao?”
“Bốn mắt”cũng không ngẩng đầu
lên, rầu rĩ đáp: “Còn sống.”
Tạ Vũ bật cười. “Bốn mắt” này
là trợ thủ đắc lực của anh tuyển dụng vào đã được hai năm. Từ sau khi tốt
nghiệp đại học vẫn luôn đi theo mình. Tạ Vũ tận mắt thấy cậu đi từ chức thực
tập sinh leo lên được chức quản lí, cũng thấy được nhìn đồng minh của mình, chậm
rãi tiêu diệt tiến lên.
“Còn điều gì tồi tệ hơn nữa
không? Viết không xong thì ngày mai làm sao đây. Ngày hôm qua vừa đọc được tin
tức, có một người ở công ty quảng cáo làm việc, mệt nhọc quá độ nên chết một
cách bất ngờ.”
“Đúng là không có gì hoàn hảo
mà.” Bốn mắt vẫn duy trì gương mặt nằm xuống bàn, giọng điệu nửa chết nửa sống.
Tạ Vũ đi đến bàn của bốn mắt,
kéo qua ghế dựa ngồi vào bên cạnh, một chân bắt chéo, một tay cầm di động cùng
cậu ấy nói chuyện phiếm.
“Như thế nào, cậu đang hoang
mang cái gì?”
“Sếp à, hay chúng ta để cho
những người không có bằng cấp chính quy tham gia việc tuyển dụng nhân viên công
ty?”
“Cái gì? Bằng cấp chính quy?”
Tạ Vũ trích dẫn lời cậu.
“Đừng bận tâm điều đó.”
Tạ Vũ bật cười. Bốn mắt có áp
lực công việc rất lớn, nếu nói Tạ Vũ làm giám đốc mang một áp lực lớn, gánh
nặng gấp đôi, thì đối với bốn mắt ngày ngày phải xử lí công việc của một đống
khách hàng và nhân viên nhỏ trong công ty, áp lực càng nhiều, mỗi khách hàng
mang mỗi tiêu chuẩn khác nhau.
“Tôi lăn lộn đi làm được bốn
năm, xem như cũng hiểu được phần nào.” Bốn mắt tiếp tục từ từ nói.
“Này, hiểu được cái gì?” Tạ
Vũ nhịn cười.
“Tất cả khách hàng đối với
quảng cáo và các mối quan hệ xã hội đều có liên quan đến nhau, tổng kết lại thì
đó chính là một câu đố.”
Bốn mắt nói tới đây, bỗng
nhiên cả người từ ghế đứng lên, hai mắt xuyên thấu qua mắt kính thật dày nhìn
về phương xa.
“Vế trên là, liên minh mang
tầm vóc quốc tế; vế dưới là, con người phải có cá tính riêng.”
Tạ Vũ chêm thêm một câu: “Wow!
Thật tỏa sáng!”
Hai người cùng nhau cười rộ
lên, Tạ Vũ cầm tập tài liệu trên bàn bốn mắt đập vào đầu cậu ấy.
“Chẳng qua là, chúng ta đều
cảm thấy, khách hàng có biến thái đi chăng nữa, cũng không có bằng chị Hà Mạn.”
Bốn mắt chỉ thuận miệng đề
cập đến thái độ khắc nghiệt của tổng giám đốc bộ phận sáng tạo mà thôi, đảo mắt
liền thấy Tạ Vũ ngừng cười.
Hai người đều im lặng một
chút, rất nhanh Tạ Vũ hồi phục lại tinh thần giống như chưa có chuyện gì xảy ra,
đem tài liệu ném lại trên bàn bốn mắt.
“Cậu đem tài liệu hồ sơ trên
bàn thu dọn lại sạch sẽ đi. Bàn làm việc lộn xộn sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm
việc, tìm cái gì cũng không thấy, tâm tình cũng sẽ không tốt.”
“Sếp, anh không hiểu điều này
đâu, đây là trong lộn xộn có trật tự.”
“Không thấy cậu trật tự một
chút nào. Còn có, công ty cho cậu thẻ đi tập gym, cậu không đi sao? Mỗi ngày
ngồi ở chỗ này không hoạt động, tan tầm liền ăn bữa ăn khuya, sớm muộn gì cũng
đổ bệnh.”
Tạ Vũ đứng lên, đem ghế dựa
đẩy, vỗ vỗ phía sau lưng bốn mắt.
Tạ Vũ lại làm việc đến một
giờ mới kết thúc công việc, rời khỏi văn phòng, trả lời tin nhắn cho Lily.
Mỗi một ngày, sau khi Lily
ngắt điện thoại chúc ngủ ngon, còn có nhắn một tin nhắn ân cần thăm hỏi.
Bình thường không muốn tán
gẫu vài câu, Tạ Vũ sẽ thúc giục cô đi ngủ, cô sẽ trả lời “Tốt thôi *___*”. Ngay
từ đầu Tạ Vũ nghĩ đến như thế này chắc xong rồi, nhưng chưa đến 3 phút, cô sẽ
nhắn lại, lên án về hành vi nhắn tin của anh quá chậm chạp.
“Anh còn chưa về ư?”
“Em chưa đi ngủ sao?”
“Làm sao có thể ngủ được. Anh
dỗ em ngủ đi.”
“Được được được, anh dỗ em. Bây
giờ em có thể ngủ rồi?” Tạ Vũ bất đắc dĩ.
“Được rồi. Lần này em ngủ!”
Tạ Vũ nhắn một tin nữa, kết
thúc bằng khuôn mặt cười.
Không nghĩ tới, Lily cũng nhắn
trả một kí hiệu mặt cười.
Phụ nữ cuối cùng muốn gì nhỉ?
2.
Tạ Vũ mang xe vào chỗ đậu xe,
sau đó từ ghế sau lấy ra một chai bia. Âm thanh mở nắp vang vọng cả bãi đỗ xe
vắng lặng yên tĩnh đến cô đơn.
Tạ Vũ uống bia rất nhanh, xuống
xe đi bộ trên con đường về nhà, ngôi nhà nhỏ chẳng có sáng đèn chờ đợi anh.
Anh đã muốn giảm thiểu hết
mức, mỗi ngày chỉ uống một lon bia, ngay cả cảm giác choáng váng đầu đều không
có, chỉ biết uống vào khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ. Ai lại không muốn
rơi vào giấc ngủ ngon?
Thời gian ban đầu, khi anh và
Hà Mạn cùng chuyển đến thành phố này, hai người đều rất nghèo, phòng ở thuê
cách trung tâm thành phố rất xa, cũng không có xe riêng. Hai người cùng ngồi
trên xe điện ngầm, trên đường về nhà sẽ tạt vào quán nhỏ bên đường mua một vài
lon bia, Tạ Vũ hai lon, Hà Mạn một lon, vừa uống vừa chậm rãi đi về nhà, cả
đường cười nói vui vẻ.
Sau đó, Hà Mạn thăng chức còn
nhanh hơn so với anh trở thành tổng giám đốc. Bọn họ thời gian tăng ca đều
không giống nhau, Hà Mạn luôn luôn về trễ. Vừa mới bắt đầu Tạ Vũ còn có thể
ngồi ở văn phòng đợi cô một chút, về sau cô lại nói anh không cần đợi nữa.
Vì thế, anh uống cả ba lon
bia.
Càng uống càng nhiều.
Chẳng qua đây chỉ là chuyện
trong quá khứ. Từ khi ly hôn, anh liền cai bia, gần đây bạn tốt nhất của anh là
Danny có tặng anh một thùng, anh lại để phía sau xe, giống như lúc trước, lấy
một lon mở ra vừa uống vừa đi về nhà.
Ngẩng đầu nhìn thấy đêm nay
có ánh trăng, đi theo từng bước chân của anh trên con đường nhỏ, chiếu xuống
tạo thành những bóng cây rậm rạp to nhỏ, từng vệt từng vệt loang lổ.
Ánh trăng. Hà Mạn có nhớ ánh
trăng kia không.
Tạ Vũ ngước đầu nhìn ánh
trăng, không khỏi bật cười.
Anh nhớ đến mấy ngày hôm
trước chị của Hà Mạn là Hà Kỳ có gọi điện thoại cho mình.
Mất trí nhớ? Lừa ai sao!
3.
Tin tức Hà Mạn xảy ra tai nạn
xe là do chị Hà Kỳ gọi điện thoại nói cho Tạ Vũ. Ngày đó Tạ Vũ cũng để ý thấy
Hà Mạn không đi làm, nhưng anh cũng không quan tâm vì sao —— có lẽ là đi công
tác gặp khách hàng, có lẽ là sinh bệnh, ai mà biết được.
Nhận được điện thoại là lúc
tan tầm. Ngày đó Tạ Vũ cố ý không tăng ca, bởi vì đồng ý dẫn Lily đi ra mắt bạn
bè thân quen, cho nên sớm đã hẹn trước với bạn tốt Danny chỗ tụ tập chơi vài
ván bài. Tạ Vũ thua vài ván, trên mặt đang buồn bực, lúc nhận được điện thoại
không phản ứng được gì.
Tạ Vũ vài lần nghĩ mình sẽ mở
miệng hỏi tình trạng cô, khẩu hình miệng đều sắp thốt ra, nhưng Hà Kỳ nói câu
tiếp theo anh đã hiểu được đáp án, cho nên cũng không hỏi nhiều. Anh nhíu mày
nghe, bạn bè xung quanh đều im lặng, đồng loạt theo dõi anh lắng nghe cuộc điện
thoại này.
Tắt điện thoại, Tạ Vũ nhanh
chóng đứng lên, nói: “Hà Mạn xảy ra tai nạn xe, tớ phải đi xem sao.”
Danny ngượng ngùng A lên, vài
người bạn khác cũng đưa mắt nhìn nhau, đều do dự mà hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Vẻ mặt Lily trở nên kỳ lạ, nhưng
là rất nhanh được thay bằng nụ cười ngọt ngào.
“Nghiêm trọng không? Có muốn
em đi cùng với anh?”
Tạ Vũ không nghĩ rằng Lily tự
nhiên muốn đi theo, ngây ngẩn cả người, bất giác bản thân cảm thấy xấu hổ.
May mắn thay, Danny đúng lúc
đứng ra giải vây: “Ai nha, Lily để cho Tạ Vũ đi một mình đi. Cậu ấy là một
người đàn ông, vợ trước xảy ra tai nạn, nhanh chân đến mới có phép, khẳng định sẽ
mau chóng trở lại, em ở tại chỗ này đi.”
“Dựa vào cái gì chứ?” giọng
nói Lily cao lên, khó hiểu nhìn Danny, cuối cùng cũng đem bất mãn của mình đối
với Tạ Vũ có cơ hội trút lên người khác.
Danny lơ đễnh: “Cậu ấy đi rồi,
vốn chúng tôi đến là vì do cậu ấy gọi, đều tới là vì ra mắt em, em đi rồi thì
chúng tôi còn ở đây làm gì?”
Vài người khác liên tục gật
đầu cho là đúng. Lily còn có mặt mũi, cũng không kiên trì đòi đi nữa, tuy vẫn
tiễn Tạ Vỗ lên xe.
“Hy vọng cô ấy không có việc
gì.” Lily nháy nháy đôi mắt to nhìn Tạ Vũ.
“Hẳn là không có việc gì.” Tạ
Vũ có chút không yên lòng, trong đầu rối tung.
Lily nhạy cảm chú ý tới, không
nói cái gì nữa, ôm chầm lấy anh.
“Đừng sợ, cô ấy nhất định rất
tốt.” cô dúi đầu vào ngực anh, dùng thanh âm rất nhẹ nói, “Em đợi anh ở đây.”
Tạ Vũ nhẹ nhàng nâng mặt hôn
lên má cô một cái: “Ngoan, anh sẽ mau trở về.”
Nhưng mà, đêm đó anh đã chờ ở
bệnh viện cả đêm.
Tai nạn xe thật bất ngờ. Xe
taxi Hà Mạn ngồi bị lật, lái xe trọng thương, Hà Mạn hôn mê. Bác sĩ cho biết, Hà
Mạn không có trở ngại gì, theo lý thuyết mà nói sẽ nhanh chóng trở lại. Hà Kỳ
buổi tối còn phải trở về chăm con gái, Tạ Vũ vì như vậy nên tự nhiên bị giữ lại.
“Tạ Vũ, chị cũng rất ngại, vốn
không nên gọi điện thoại cho em, nhưng mà chồng chị đi công tác, trong nhà chỉ
có một người. Ba mẹ qua đời sớm, đều là chị chăm em ấy, lần này thật sự không
có biện pháp phân thân thành hai, cho nên cũng chỉ có thể phiền đến em một lần
…”
Tạ Vũ lắc lắc đầu, nhẹ giọng
nói: “Chị, chị trở về đi, sáng mai đến đến lượt chị là được.”
Lily nhắn thật nhiều tin nhắn
hỏi tình trạng Hà Mạn, kỳ thật dù có ngốc đến mấy cũng đều nhìn ra được, cô hy
vọng anh mau trở về. Máy di động Tạ Vũ hết pin, anh cũng không vội vã sạc điện,
chỉ đơn giản ngồi ở bên giường nhìn cô, đầu óc trở nên trống rỗng, không nhớ rõ
mình đã suy nghĩ cái gì.
Có thể là nhớ tới thời điểm
tuần trăng mật, hai người bọn họ đi xe máy xuống đường, trực tiếp đâm vào thân
cây. Cánh tay và chân Tạ Vũ bị trầy một miếng lớn, Hà Mạn hôn mê bất tỉnh. Tối
hôm đó, trong bệnh viện, Hà Mạn cũng là giống bây giờ người quấn chăn như gói
bánh chưng, trên đầu quấn một lớp băng gạc, che hết mái tóc, giống một tiểu hòa
thượng.
Anh lúc ấy cũng ngồi ở bên
giường, nghe y tá chạy lui chạy tới nói ngôn ngữ mà anh không hiểu, vừa lo âu
chờ cô tỉnh lại, vừa nhớ lại hành động đã khiến hai người đâm vào cây, cảm thấy
rất buồn cười. Anh miễn cưỡng cầm lấy máy quay, quay bộ dạng Hà Mạn đang nằm ở
bên giường.
Bọn họ sau này lại còn đem
đoạn phim ngắn này biên tập thành một bộ phim, năm đó trong giờ họp công ty còn
truyền phát tin, bị đồng nghiệp trêu là “Thể hiện tình cảm, cái chết nhanh
chóng”.
Tạ Vũ nhớ lại, không nhịn
được muốn cười. Nhìn lại giây phút này Hà Mạn đang nằm lẳng lặng, anh không
khỏi muốn tách hai hình ảnh trước mắt ra làm hai, một bên là là hình ảnh ngọt
ngào với Hà mạn tại chuyến đi hưởng tuần trăng mật, một bên là Hà Mạn bây giờ, sau
đó muốn hỏi chính mình một câu, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
Quá khứ và hiện tại, đã chia
cắt hai người.
Ánh trăng theo cửa sổ len lỏi
vào, chiếu trên mặt cô. Ánh trăng đó giống hệt năm năm trước.
4.
Sau đó Tạ Vũ cũng có mấy lần
đến thăm Hà Mạn, thời gian ở lại rất ngắn, không còn ở lại qua đêm. Hà Mạn khí
sắc càng ngày càng tốt, Hà Kỳ nói bác sĩ đoán trước cô sẽ sớm tỉnh lại.
Hà Mạn ngoại trừ não bị chấn
động bên ngoài, không có vết thương nào nghiêm trọng, sau đó cũng tỉnh lại. Từ
lúc Hà Kỳ gửi tin nhắn nói Hà Mạn tỉnh lại, anh không còn đến thăm cô nữa.
Anh sợ rằng sẽ gặp mặt.
Anh không hy vọng mình sẽ làm
cô ấy nghĩ rằng anh còn quan tâm đến cô ấy. Cũng không phải đổ lỗi cho ngại
ngùng gì, anh trước giờ đều là người như vậy, chẳng qua là người mặt nóng trong
lạnh.
Thời điểm ly hôn, bọn họ một
câu cũng không thèm nói với nhau, huống chi là hiện tại, vả lại bốn bức tường
trắng của bệnh viện, càng khiến người ta trở nên khẩn trương.
Tuy nhiên, có một lần anh gặp
Lily.
Sau buổi tối hôm đó anh ở lại,
Lily và anh cãi nhau không được tự nhiên. Buổi sáng anh về nhà sạc điện thoại, chuông
báo tin nhắn liên tục vang lên, sau khi gục đầu ngủ trưa. Tỉnh lại thấy được có
mười mấy cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ một cuộc của Danny, những cuộc khác tất cả đều
là Lily.
Anh cũng biết mình làm vậy là
không đúng, có chút chột dạ, nhưng khi gọi lại, Lily cũng không tiếp máy.
Cũng nhắn vài tin nhắn, toàn
bộ đá chìm đáy biển.
Anh hỏi Danny, biểu hiện Danny
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với hắn: “Cậu đó, có phúc không biết
hưởng, đáng đời.”
Cứ như vậy trôi qua vài ngày,
một lần Tạ Vũ đến thăm Hà Mạn, còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy
Lily đẩy cửa đi vào mang theo giỏ hoa quả, giống như con thỏ lén lút nhìn xuyên
qua cửa kính.
Anh nhìn thấy cô đẩy cửa đi
vào, còn bản thân thì đứng ở ngoài cửa nhìn.
Hà Kỳ đã đi toilet, cũng
không có ở đây. Lily mang giày cao gót rất cao, cố gắng nhấc chân, nhẹ tay nhẹ
chân đi vào, như thể sợ tiếng bước chân sẽ đánh thức Hà Mạn.
Cô đem giỏ trái cây đặt lên
cái bàn nhỏ cạnh giường, sau đó nghiêng người nhìn căn phòng bệnh của Hà Mạn, cũng
không biết có cái gì thú vị để nhìn.
Tạ Vũ chờ cô ngay tại cửa. Lily
đi tới cửa vẫn lưu luyến quay đầu nhìn chằm chằm trên giường bệnh Hà Mạn, vừa
đi ra khỏi phòng bệnh, quay đầu nhìn thấy Tạ Vũ, cả người đều dọa cho giật mình.
Tạ Vũ không khỏi bật cười.
Lily cũng đã quên mình đang
giận dỗi với Tạ Vũ, hai người hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, Tạ Vũ nắm tay Lily,
kéo cô rời đi.
“Anh không tức giận sao?”
Lily thật cẩn thận nhìn anh.
“Tức giận cái gì? Em không
tức giận thì tốt rồi. Tình nguyện đến thăm bệnh, là em tốt bụng đó.” Tạ Vũ
không chút để ý nói.
“Kỳ thật cũng không toàn là
vì tốt bụng.”
“Vậy thì vì sao?”
“Bệnh nhân cũng chẳng có đẹp
gì, càng không phải là gấu trúc quý hiếm” Lily bĩu môi oán giận “Còn không phải
bởi vì cô ấy, bởi vì cô ấy anh mới…”
Tạ Vũ lập tức ngắt ngang lời
cô: “Cho nên em đem trái cây hạ độc?”
“Anh nói bậy cái gì!” Lily bị
một câu làm cho chuyển hướng, tức giận phì cười, đuổi đánh Tạ Vũ, “Em chỉ tò mò
mà thôi.”
“Tò mò đến nỗi muốn chọc da
mặt của cô ấy?” Tạ Vũ nhíu mày.
Lily ngượng ngùng cúi đầu:
“Em muốn sờ xem làn da cô ấy có mượt không thôi.”
Trong đầu phụ nữ cuối cùng
suy nghĩ cái gì, Tạ Vũ miễn cưỡng che mắt.
Nhưng mà, lúc này Lily thật
giống Hà Mạn.
Thời điểm nổi giận không
giống, làm nũng cũng không giống, nhắn tin liên tục cho đến khi có người nhắn
lại cũng không giống.
Nhưng hành động ngẫu nhiên kì
lạ này, cô gái luôn suy nghĩ những điều kì lạ này, … Thật sự rất giống.
Giống cô năm đó.
Tạ Vũ xoa tóc Lily, nắm tay
cô đi ra cổng bệnh viện. Lily còn quay đầu nhìn, Tạ Vũ phiền lòng, buột miệng:
“Em muốn nhìn gì nữa sao?”
Lily bĩu môi: “Anh nói xem?”
Tạ Vũ thuận miệng an ủi nói:
“Tất cả đều là quá khứ rồi.”
Anh lấy chìa khóa xe mở khóa,
giúp Lily mở cửa thắt dây an toàn, sau đó vòng qua cửa xe ngồi vào chỗ điều
khiển.
Mơ hồ nghe thấy một câu than
thầm.
“Chính là quá khứ mới rắc rối.”
5.
Tạ Vũ ném lon bia rỗng vào
thùng rác bên đường.
Cách đó không xa còn có ngọn
đèn đường màu cam, khiến cho lòng anh cảm thấy đôi chút ấm áp. Anh vừa đi vừa
ngáp, bỗng nhiên bị hình ảnh xuất hiện của người bên cạnh làm hoảng sợ.
Trong bóng đêm hình ảnh người
đó giống như bước ra từ trong quá khứ, bước hai bước, đứng dưới ngọn đèn đường.
Là Hà Mạn.
Nhưng cũng không phải là Hà
Mạn.
Không phải Hà Mạn luôn mặc bộ
vest đen sạch bụi sang trọng, đã lâu lắm rồi chưa mặc qua bộ quần áo giản dị, rộng
thùng thình, Tạ Vũ nhìn thật quen mắt.
Giống như đang còn ở khu nghỉ
mát lúc đi hưởng tuần trăng mật.
Lại là mùa hè. Tạ Vũ không
khỏi phân tâm.
Tóc Hà Mạn đẹp không chê vào
đâu được, giờ phút này buông thả, rớt ở bên tai, ở dưới ngọn đèn da cam, nhìn
qua thật im lặng lại dịu dàng.
Cô cứ như vậy ngước mắt nhìn
anh, tim anh bỗng nhiên nảy lên đập thình thịch
Cô đã trở lại?
Gần như thốt ra sau đó, Tạ Vũ
ngây ngô như một đứa trẻ.
“Em… Em xuất viện?”
Đã lâu lắm rồi chưa nói
chuyện cùng cô, Tạ Vũ thật sự mất tự nhiên, không bình tĩnh chút nào.
Nhưng nếu không bình tĩnh, cảnh
tiếp theo cũng không thể bình tĩnh được.
Hà Mạn bước vài bước xông lên
phía trước, hai tay ôm quanh thắt lưng anh, cả người vùi vào trong lòng anh. Trái
tim Tạ Vũ như bị dẫm lên, máu không lên não, trước mắt một màu trắng.
Dần dần ngực có cảm giác ấm
áp. Trong lòng có cô gái như bị tổn thương, nghẹn khóc thút thít, run lên run
lên, nấc từng tiếng.
Thân hình Tạ Vũ cứng ngắc
nhưng cũng dần dần buông lỏng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Tạ Vũ, em mất trí nhớ.”
Trước ngực truyền đến giọng nói
nghèn nghẹn, thút thít.
Đầu óc Tạ Vũ trống rỗng vì
những âm thanh ngọt ngào này.
Em xem anh là trò đùa sao?
Anh nhẹ nhàng nhưng không
phản kháng, đẩy Hà Mạn ra.