Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 02
Chương 2: Thời gian lãng quên con người
1.
Hà Mạn bước ngang qua một gian phòng bệnh, bên trong sáu bệnh nhân và người
nhà của họ đều đang ngửa đầu xem tivi. Tivi trên tường chiếu một bộ phim thần
tượng với dàn diễn viên đầy màu sắc, nữ diễn viên quỳ ở đầu giường bệnh than
thở khóc lóc, run rẩy đầy bả vai nam diễn viên, vừa khóc vừa nói:
“Anh đã quên em sao? Anh thật
sự đã quên em sao? Nói đi, nói là anh đang gạt em!”
Có một cô gái miệng đang cắn
quả táo cũng vừa hay đi ngang qua phòng bệnh, lướt qua người Hà Mạn. Một bác
bệnh nhân trung niên mặc quần áo màu xanh quay đầu mỉm cười với cô gái bên cạnh
“Con đoán đúng rồi, anh ta đúng là mất trí nhớ.”
“Vừa nhìn thấy tình tiết xe
cộ là tôi liền đoán ra được.” cô gái cắn quả táo rộp rộp, “Khi nào có tai nạn
xe cộ, thì đều có mất trí nhớ.”
“Đúng là biên kịch.” Hai
người vừa nhìn nhau vừa nói.
Hà Mạn đứng ngoài cửa, ngẩng
đầu xem tivi, lại quay đầu nhìn cửa kính phản xạ hình ảnh của mình, sờ sờ băng
vải trên đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Cô đi về cuối hành lang, chậm
rãi, câu thoại khàn khàn trong phim không ngừng vang lên
“Nói đi, anh đang gạt em.”
Hà Mạn thì thào tự nói.
2.
Hà Mạn trở lại phòng bệnh, chị
Hà Kỳ đang ngồi ở bên cửa sổ gọt táo.
“Đi toilet sao lại chậm như
vậy? Có phải đầu lại choáng váng không?”
Hà Mạn lắc đầu, ngồi lên trên
giường.
“Nếu còn cảm thấy đầu choáng
váng, phải nói cho bác sĩ biết, em cứ ở lại hai ngày, đừng nóng vội xuất viện, cái
gì cần kiểm tra thì cứ kiểm tra hết đi.”
Hà Mạn không muốn tiếp tục đề
tài này, nhìn thấy quả táo trong tay Hà Kỳ, thuận miệng hỏi:
“Chị lại gọt táo sao, lần
trước gọt em cũng chưa ăn, để hoài cũng bị y tá vứt đi. Chị cũng không phải
không biết, từ trước giờ em đều không thích ăn táo.”
Câu nói của cô có chút khó
chịu. Hà Kỳ sớm đã biết, từ lúc cô tỉnh lại tính tình không tốt lắm, tới bây
giờ cũng không muốn cùng cô so đo quá, mặc kệ Hà Mạn nói gì, Hà Kỳ đều cười hì
hì.
“Chị từ nhỏ đến lớn chưa từng
chăm sóc bệnh nhân nào, khó khăn lắm mới có cơ hội này, tất nhiên phải chăm sóc
sao cho chu đáo và giống phim một chút chứ. Ngày bé xem phim thần tượng, chị
rất hâm mộ người gọt táo cho bệnh nhân đó nha.”
Hà Kỳ vui cười rạo rực tiếp
tục cúi đầu gọt táo, vỏ quả táo một vòng lại một vòng rớt xuống, chiều rộng
không đồng đều, nhưng kì diệu là không bị đứt đoạn.
Hà Mạn càng nhìn càng thêm
phiền lòng, hai tay đem đẩy dĩa táo vừa gọt xuống đất
Lúc này Hà Kỳ không vui.
“Em làm gì đó!” Cô kêu ra
tiếng, “Lần này chị thật vất vả…”
“Mất trí nhớ đã đủ giống phim
thần tượng rồi, chị đừng làm em cảm thấy tồi tệ nữa được không?”
Hà Mạn vừa nói xong, đôi mắt
lại đỏ. Hà Kỳ không hề lên tiếng, buông quả táo, đứng dậy ngồi vào bên người cô,
nhẹ nhàng mà ôm cô.
“Chị, chị nói cho em biết đi,
Tạ Vũ rốt cuộc vì sao không đến thăm em? Anh ấy xảy ra chuyện gì? Có phải đang
trách em hay không?”
Ánh mắt Hà Kỳ lóe lên, muốn
nói lại thôi.
“Anh ấy trách em phải không, nếu
em không quấy rối, bọn em vẫn tốt, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe…”
Hà Mạn nói được một nửa chính
mình liền trở nên ngây ngẩn..
Trong lúc nằm viện, vô số lần
cô đã hỏi về vết thương của Tạ Vũ, cũng vô số lần tự trách hành vi của mình, Hà
Kỳ khuyên như thế nào cô cũng đều bỏ ngoài tai.
Nhưng đây là lần đầu tiên, Hà
Mạn ngừng lại, nói với chính mình, những chuyện đó đều xảy ra vào năm năm trước.
Cô tuyệt vọng muốn níu kéo
lại bãi biển năm năm trước đây, không muốn giống những người khác theo thời
gian mà rời xa.
Thời gian không kéo cô đi, nó
đã hoàn toàn quên lãng cô.
3.
Mười ngày đầu, Hà Mạn từ
trong bóng tối tỉnh lại.
Đợi cho ánh mắt chậm rãi
thích ứng ánh sáng xung quanh, cô mới nhận thấy được mình đang ở trong bệnh
viện. Lúc này, gương mặt quen thuộc đập vào mắt Hà Mạn.
Chị Hà Kỳ vui mừng hét to:
“Cảm tạ ông trời! Em cuối cùng cũng tỉnh! Bác sĩ bác sĩ…”
Hà Kỳ một bên hô to bác sĩ, một
bên chạy về phía cửa, chạy đến nửa đường mới nhớ đến đầu giường bệnh còn có nút
để ấn gọi, vì thế lại đi vòng vèo trở về dùng sức ấn vài lần.
Hà Mạn cảm thấy đầu mình mờ
mịt, chưa kịp phản ứng gì, đã bị một nhóm bác sĩ y tá vây lại.
Bác sĩ đứng một bên rọi đèn
pin kiểm tra đồng tử của Hà Mạn, sau đó hỏi nàng một số vấn đề
Bác sĩ: “Xin hỏi, cô tên là
gì?”
Hà Mạn không để ý người nào, đầu
óc của cô thật hỗn độn, xương sọ có chút đau đau, huyệt thái dương cũng giật
giật. Là vì tối hôm qua uống nhiều rượu vang sao? Nhưng vì sao chị lại ở chỗ
này? Đúng rồi, là tai nạn xe! Tạ Vũ đâu? Tạ Vũ có khỏe không?
Giọng nói cô khàn khàn mở
miệng liền hỏi: “Tạ Vũ đâu?”
Không có ai trả lời. Chỉ có chị
Hà Kỳ trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
Hà Mạn muốn nhìn giường ngủ
phía bên cạnh, nhưng lại không thấy rõ lắm. Lúc này bác sĩ dùng âm lượng lớn
hơn để hỏi: “Xin chào, cô có nhớ rõ mình tên là gì không?”
Hà Mạn lấy lại tinh thần, nhẹ
giọng đáp: “Hà Mạn.”
Bác sĩ ngay sau đó hỏi: “Cô
có nhớ tại sao mình lại ở bệnh viện không?”
Hà Mạn chần chờ một chút, những
hình ảnh chắp nối từ từ hiện lên: bể bơi, tiệc tối thịt nướng, bay trên khinh
khí cầu, trời đầy sao, đường ven biển dài thật dài… Hình ảnh cuối cùng nhanh
chóng hiện lên là đường bờ biển với ánh trăng.
Nước mắt Hà Mạn tràn mi.
“Chị, Tạ Vũ, Tạ Vũ anh ấy
không có việc gì chứ?! Chị, Tạ Vũ đâu?”
Hà Kỳ sửng sốt một chút, nhất
thời không nói chuyện. Hà Mạn đều nhanh vội muốn chết, nhưng sức lực lại không
có. Cô cứ tưởng giọng nói mình lớn lắm, nhưng phát ra chỉ là vài âm thanh mỏng
manh: “Tạ Vũ! Chị, Tạ Vũ làm sao vậy? Chị đừng giấu em, anh ấy ở đâu?”
Hà Mạn không thể khống chế nước
mắt như bình thường được, trái tim ở lồng ngực đập thình thịch, dự cảm không
tốt làm môi cô run run.
Nếu chị đã đến đây, tai nạn
xe nhất định rất nghiêm trọng? Tạ Vũ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hà Mạn mở to hai mắt, lại chỉ
có thể ngã vào trong lòng Hà Kỳ không ngừng rơi nước mắt.
“Khi gặp chuyện đó, cô và
chồng cô cùng ở một chỗ?”
Bác sĩ nhẹ nhàng đưa ra nghi
vấn này, trong đầu Hà Mạn nổ “Oanh” một tiếng.
Như thế nào? Chẳng lẽ Tạ Vũ
lại mất tích?
Cô giãy khỏi Hà Kỳ, suy yếu
lôi kéo tay bác sĩ nói: “Đúng vậy! Chúng tôi cùng ngồi trên xe máy, không cẩn
thận đụng vào một thân cây… Người khác đâu? Không ai thấy anh ấy ư? Không thể
nào! Chúng tôi chỉ đụng vào một thân cây thôi!”
Hà Mạn khóc lóc, chỉ cảm thấy
đầu mình “Phanh” một tiếng, bóng tối lại buông xuống.
4.
Hà Mạn mơ mơ màng màng cảm
giác được chính mình đang nằm trên giường đẩy, các bác sĩ đang tiến hành kiểm
tra. Cô còn muốn tiếp tục hỏi về Tạ Vũ, mí mắt không hiểu sao cứ sụp xuống, chỉ
có thể miễn cưỡng mở một chút, lập tức lại chìm vào bóng tối.
Bóng tối, giống đêm hôm đó
trên biển, không hề có ánh trăng.
Thời điểm Hà Mạn lại tỉnh lại,
phát hiện chỉ có chị ngồi bên cạnh.
Cô cảm thấy có điều gì đó
không ổn, tự nói với chính mình, không thể lại ngất đi, muốn trấn định, sau đó
hít sâu một hơi, đẩy nhẹ chị đang ngủ.
“Em tỉnh rồi?” Hà Kỳ thật cao
hứng, vừa muốn đi ấn chuông, lại bị Hà Mạn giữ chặt.
Ánh mắt Hà Mạn cầu xin làm
cho chân tay Hà Kỳ có chút luống cuống.
“Hà Mạn, em đừng vội, em hãy
nghe chị nói…”
“Chị nói trực tiếp với em đi,
Tạ Vũ rốt cuộc làm sao vậy!” Hà Mạn cảm thấy tầm mắt mình lại mơ hồ, tất cả đều
là nước mắt.
“Chị đã hỏi em lúc trước, em
nói …Em bị tai nạn xe vào tuần trăng mật?”
Giọng điệu Hà Kỳ là lạ, như
là nhắc tới việc xảy ra đã lâu. Nhưng mà Hà Mạn không có sức lực đi nghiên cứu
lý do tại sao cô hỏi vậy, chỉ gật gật đầu, mở to mắt nhìn.
“Em… Em không phải bị tai nạn
xe cộ mà là…”
“Chị đừng có dông dài, nói
nhanh đi!”
Hà Kỳ cũng hít sâu một hơi, hơi
hít sâu của chị khiến tâm trạng của Hà Mạn trở nên thấp thỏm.
“Nếu em nói đến vụ tai nạn xe
ở tuần trăng mật, như vậy, Tạ Vũ không có việc gì.”
Trên mặt Hà Mạn từ từ nở một
nụ cười, giống như một đóa hoa đang nở rộ.
“Nhưng mà,” Hà Kỳ cẩn thận
nhìn Hà Mạn, “Chị cảm thấy kì lạ, em cuối cùng bị sao vậy?”
“Em làm sao vậy? Em bây giờ
không phải đang tỉnh táo sao?”
“Ý của chị là…” Hà Kỳ khó xử
rối rắm nửa ngày, “Em em cùng với cậu ấy, nửa năm trước đã ly hôn mà! Em làm
sao có thể không nhớ rõ như vậy?”
Tươi cười của Hà Mạn ngưng
kết ở khóe miệng.
“Ly hôn?!”
Cô rất kinh ngạc, sau đó cười
thành tiếng.
Người xảy ra tại nạn là mình,
mà sao đầu chị ấy lại bị hỏng như vậy.
Hà Mạn vừa cười vừa sửa: “Chị,
chị không sao chứ, em và Tạ Vũ nửa năm trước còn chưa có kết hôn đâu, như thế
nào liền xa nhau? Tụi em vừa hưởng tuần trăng mật mà?!”
Hà Mạn nói xong, theo thói
quen lấy ngón tay phải sờ vào ngón tay áp út bên trái, nhưng không thấy gì.
Cô yên lặng nhìn bàn tay của
mình.
Ngón tay sạch sẽ, giống như
có người nhân lúc ban đêm lẻn vào, tàn nhẫn tẩy sạch màu sắc trên tay cô vì
tuần trăng mật mà làm.
5.
Hà Mạn mặt không chút thay
đổi ngồi khám bệnh trong phòng. Hà Kỳ lôi kéo tay cô, vẻ mặt thân thiết nhìn
hộp đèn trên tường tỏa sáng, mặt hồi hộp nhìn vào tấm hình chụp X-quang của Hà
Mạn. Chủ nhân của tấm hình X-quang này lại mất hồn, thoạt nhìn qua cảnh tượng
này, cứ như là Hà Kỳ sinh bệnh chứ không phải cô.
Trong lúc Hà Mạn vẫn còn sững
sờ, bác sĩ chỉ vào kia mấy tấm X-quang, giải thích cho hai cô hiểu. Ánh sáng
của ngọn đèn trên tường chiếu thẳng vào mắt cô, thuật ngữ y học chuyên nghiệp
từng chút từng chút lọt vào tai cô, cảnh tượng này qua mức bình tĩnh, đây không
phải một giấc mơ.
Cô đã hy vọng đây là một giấc
mơ biết bao.
“Mấy ngày nay, chúng tôi đã
tiến hành kiểm tra bộ não của cô Hà Mạn. Cô Hà kết quả CT và MRI đều bình thường,
chúng tôi tạm thời chưa phát hiện cô Hà có gì khác thường. Nhưng bởi vì bộ não
cấu tạo phức tạp, hơn nữa cô Hà ở tai nạn xe lúc trước từng bị hôn mê một tháng,
trước mắt chúng tôi chỉ có thể đoán, cô đây là vì chấn động khiến bộ não tạm
thời mất trí nhớ…”
“Mất trí nhớ? Tôi làm sao có
thể mất trí nhớ, chuyện này cũng quá giống tiểu thuyết,” Hà Mạn bật cười, “Tôi
còn nhớ rõ chị của tôi mà! Tôi cũng nhớ rõ… Nhớ rõ rất nhiều chuyện! Này làm
sao có thể gọi là mất trí nhớ?”
Cô đối diện với hai người
mang ánh mắt tiếc nuối và bất đắc dĩ, kiên trì, từ chối chập nhận chuyện này.
Trước khi vào phòng điều trị,
Hà Mạn nằm trên giường bệnh, bỗng nhiên đầu chợt lóe. Cô hoài nghi tất cả
chuyện này đều là Tạ Vũ bày ra, giống như lúc bể bơi anh ấy chủ trì bày ra trò
đưa micro chúc mừng kia. Anh ấy chắc hẳn muốn vui đùa khi thành công thoát khỏi
tai nạn, kiểm nghiệm thử mình có thật sự yêu anh ấy không?
“Nếu em tỉnh lại, đã là năm
năm sau, chúng ta muốn rời xa nhau, em có thể không ngần ngại mà đến tìm anh
chứ?”
Anh ấy luôn thích làm như vậy,
hỏi cô về những vấn đề kỳ quái, chắc hẳn còn dùng máy quay lén quay lại những
cảnh này rồi, phòng ngừa cô xấu tính đổi ý.
Anh ấy nói, cuộc đời này
không hề có sự nhàm chán.
Anh ấy nhất định giấu tại chỗ
nào rồi, dùng máy quay lặng lẽ quay lại bộ dạng kích động của cô.
Chị gái của cô thường hay
than thở dùng máy tính nay đã dùng ipad, tạp chí hay các báo lá cải đầu ghi năm
2012, chỉ số thông minh của cô, khẳng định với cô rằng, lời nói mà cô mong rằng
là nói dối kia là thật, Tạ Vũ sẽ không bao giờ nghĩ ra.
Chỉ có thời gian. Chỉ có thời
gian mới có thể làm sáng tỏ.
Cô hoảng hốt, Hà Mạn nghe
được bác sĩ bên tai nói không ngừng: “Cô Hà, trường hợp mất trí nhớ được phân
thành rất nhiều loại, căn cứ theo như lời cô nói, trí nhớ của cô dừng tại lúc
cô và chồng cùng đi hưởng tuần trăng mật. Cho nên cô thuộc dạng mất trí nhớ tạm
thời.”
Lời nói của bác sĩ rất có sức
thuyết phục, như một bác sĩ rất có trách nhiệm. Hà Mạn hoàn toàn tuyệt vọng.
Hà Kỳ luôn nắm chặt tay Hà
Mạn không buông, cho đến khi lòng bàn tay hơi ẩm ướt
“Như vậy, như vậy… Em gái của
tôi, khi nào mới có thể nhớ lại?”
Hà Mạn lúc này mới đưa lực
chú ý chuyển hướng sang bác sĩ.
Cô trước mắt từ bỏ vấn đề về
Tạ Vũ. Trong đầu của cô có nhiều câu hỏi vì sao, năm năm thời gian vỡ thành
từng mảnh, chôn giấu bí mật nhiều như vậy, cũng chôn đi tình yêu của mình. Trừ
khi cô tự nhớ lại, nếu không cũng chẳng có ai có thể giúp được cô.
“Trường hợp mỗi người đều
không giống nhau, có người chỉ cần vài tuần lễ liền có thể nhớ lại, có người
lại mất cả một năm, cũng có người không bao giờ nhớ rõ, cho nên chúng tôi cũng
không thể nói được thời gian chính xác. Chẳng qua ở trong khoảng thời gian này,
tôi đề nghị em gái cô tận lực cùng người nhà, bạn bè, hoặc người quen thuộc ở
chung, như vậy có thể giúp cô ấy tìm về kí ức đánh rơi năm 2007.”
“Tốt lắm!” Hà Mạn bỗng nhiên
đứng lên. Cô đứng dậy quá nhanh, hơi cảm thấy choáng váng, vội vàng đỡ lấy hộp
đèn.
“Em muốn đi tìm có thể giúp
em nhớ lại bây giờ, em muốn đi tìm Tạ Vũ.”
Không biết như thế nào, từ lúc
tỉnh lại lồng ngực tràn đầy một cảm giác mãnh liệt, Hà Mạn không có cách nào áp
chế được.
Cô tỉnh lại đã gần một ngày, anh
không gọi điện cho cô, không gửi tin nhắn, không hỏi han.
Bọn họ ly hôn.
Dựa vào cái gì chứ.
Những người này tùy tùy tiện
liền đã nói cô mất trí nhớ, giống như cô từ quá khứ xuyên tới tương lai, đối
mặt với rất nhiều thứ chưa từng thấy, với việc sử dụng những sản phẩm công nghệ
mới, nghe mọi người đàm luận cô hoàn toàn không biết giới showbiz hay xã hội đã
diễn ra cái gì, không thể đoán được những từ ngữ khó hiểu trên Internet…
Cô không cần những tin tức
này, cô chỉ cần người quan trọng của cô
Tựa như cảm giác vừa mới ngủ
dậy, tỉnh lại, đối mặt với người từng nói dưới bầu trời đầy pháo hoa rằng anh
yêu cô, giờ lại bật vô âm tín.
Tại sao cô lại phải chấp nhận.
Hà Kỳ ôm lấy cô: “Mạn Mạn, em
bình tĩnh một chút, em hiện giờ chưa thể xuất viện.”
Hà Mạn giống như phát điên
giãy khỏi Hà Kỳ, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa. Cô bình thường tuy là
người hoạt bát, nhưng lại chán ghét những người hành động quá trớn ở những nơi
công cộng, nhưng bây giờ cô không để ý điều gì nữa, trong lòng đau đớn nhớ
nhung, cô ngăn không được nữa rồi.
Cô muốn anh.
Ly hôn. Hai chữ này không
khác gì phim điện ảnh cô thường hay xem, cứ ngỡ sẽ không ảnh hưởng hay liên
quan đến mình.
Cô đau khổ, là nhớ nhung, sự
nhớ nhung ăn mòn cô.
Cô muốn ôm ôm anh, hôn anh, nói
với anh rằng mình rất sợ, muốn trở về thị trấn ven biển kia, ngồi phía sau anh,
đi dọc theo đường biển mà không có kết thúc.
Tạ Vũ, em rất nhớ anh.
Hà Mạn không thể đi đến phía
cửa, cô thấy một màn sương mù vây quanh mình rồi ngã xuống.