Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 5) - Chương 18

CHƯƠNG 18: TAM ĐẠI TÌNH ĐỊCH HỘI TỤ

Bùi
Nhược Trần ngẩn người, lập tức mỉm cười: “Biết rồi.”

Hắn
không hỏi Y Nhân vì sao chưa đi cùng Hạ Lan Tuyết, chỉ biết Y Nhân đã ở lại,
đáy lòng cũng thấy vui vui.

Bất
luận còn lại bao nhiêu thời gian, có thể gặp được một ngày, thì cứ gặp một ngày
đi.

Y
Nhân ngoan ngoãn giúp Bùi Nhược Trần cõng giỏ đựng sách. Giống như thời hiện đại
vẫn đeo cặp sách đến trường, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

Bùi
Nhược Trần đuổi lên trước từng bước, cực kỳ mềm nhẹ gỡ cọng cỏ vương trên trán
cô, cười nói: “Sao cứ giống như vừa lăn lộn dưới đất thế nhỉ.”

“Ngã
sấp xuống.” Y Nhân nhấp hé miệng, trả lời.

Bọn
họ đi ra cửa, bên ngoài dĩ nhiên đã không còn dấu vết, Hạ Lan Tuyết cũng không
thấy bóng dáng. Ngay cả tiếng đánh nhau loáng thoáng cũng không còn nghe thấy nữa.

Bùi
Nhược Trần cùng Y Nhân vẫn như thường ngày, đi đến ngôi trường tư thục mở ngay
chân núi.

Ở sâu trong rừng trúc.

Dịch Kiếm đang dẫn theo
hộ vệ đứng trước mặt một đám hắc y nhân, trầm giọng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là
kẻ nào? Đến Đông Sơn có ý đồ gì?”

Hắc y nhân không nói lời
nào. Đội ngũ mười mấy người tựa như quỷ mỵ, im ắng giằng co cùng Dịch Kiếm.

Lúc Hạ Lan Tuyết đến
nơi, Dịch Kiếm vừa hỏi xong. Bọn họ đang thu dọn thi thể sau một hồi giao tranh
ngắn ngủi. Hai phe đều có thương vong. Xem tình hình, tựa hồ ai cũng không chiếm
được lợi thế hơn ai.

“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Lan Tuyết đi đến bên cạnh Dịch Kiếm, thấp giọng hỏi.

Dịch Kiếm quay qua, cúi
người thi lễ. Lại thấy toàn thân Hạ Lan Tuyết dính đầy bùn đất, vội vàng ngoắc
kêu hai người đi lấy quần áo sạch sẽ đem đến.

“Không hiểu sao khi đến
đây, thuộc hạ thấy bọn họ lén la lén lút đi về chỗ vương phi, cho nên ra tay chặn
đứng bọn chúng. Nhưng võ công của bọn chúng cũng không phải vừa, hình như đã được
huấn luyện chuyên môn.” Dịch Kiếm vừa giúp Hạ Lan Tuyết thay quần áo vừa thành
thật trả lời.

Hạ Lan Tuyết ‘Ừm’ một
tiếng, tùy tiện rũ rũ vạt áo rồi nhìn về phía đám hắc y nhân.

Đám hắc y nhân vẫn không
nhúc nhích, vẫn đang ở trong thế giằng co, cũng không có ý định lui binh.

“Người của Viêm Quốc
ư?” Hạ Lan Tuyết xoay người nhặt ở dưới đất lên một cái ám khí, không chút để ý
hỏi. “Viêm Hàn sai các ngươi đến?”

Một hắc y nhân trong số
đó khe khẽ biến sắc.

Hạ Lan Tuyết mắt sáng
như đuốc, không để lọt bất cứ biểu hiện nào của bọn chúng, trong lòng càng thêm
hoài nghi. “Quả nhiên là người Viêm Quốc. Viêm Hàn phái các ngươi đến Đông Sơn
làm gì? Là nhằm vào Bùi Nhược Trần hay là… nhằm vào Y Nhân?”

“Nếu vương gia đã hiểu
rõ, chúng ta cũng không cần phải che dấu nữa.” Đên Hắc y nhân cầm đầu rốt cuộc
cũng mở miệng. Hắn cung kính lại có chút mất tự nhiên cúi người thi lễ với Hạ
Lan Tuyết, nghiêm thanh nói: “Chỉ là vì sao chúng ta đến đây, bất kể thế nào
cũng sẽ không nói. Vương gia chớ nên bức bách.”

“Ta không bức các
ngươi. Sau khi trở về, các ngươi hãy chuyển cáo Viêm Hàn: Chuyện Thiên Triều,
hy vọng sau này hắn đừng nhúng tay vào nữa.” Hạ Lan Tuyết cũng không truy cứu
nhiều, chỉ thản nhiên buông một câu.

Hắc y nhân khẽ nhướng
mày xếch mắt, nhưng không bốc đồng gây ra chuyện gì, chỉ nghiến nghiến răng,
sau đó vươn tay chỉ thị mọi người, ngay ngắn trật tự rút lui.

Đợi đến khi bọn chúng
rút lui hết, Dịch Kiếm nhìn ra sau rồi cẩn thận hỏi Hạ Lan Tuyết, “Vương phi
đâu?”

Hạ Lan Tuyết thần sắc
buồn bã, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chỉ sợ nàng không còn muốn nhìn thấy ta nữa.
Phái người bảo hộ nàng chu toàn, tạm thời cứ để nàng ở đây vậy.”

Dịch Kiếm gãi gãi đầu,
có vẻ không hiểu nổi.

***

Lúc Bùi Nhược Trần dạy
học, Y Nhân liền ngồi ở dãy cuối cùng mà ngủ... tựa như thời đi học của cô ở kiếp
trước.

Chỉ có điều, nói thật,
hiện tại trong lớp có phần chán nản hơn cả thời hiện đại.

Học trò rung đùi đắc ý
ê a đọc những cổ từ tối nghĩa. Bùi Nhược Trần hưng trí dạt dào giảng bài. Y
Nhân lại chẳng hiểu gì cả, ngay cả một câu cũng nghe không hiểu.

Ngẫu nhiên cô cũng muốn
khoe khoang một chút, đọc một vài câu thơ từ kinh điểm. Nhưng suy nghĩ lại, cảm
thấy hành động này thật là vô nghĩa.

Kết quả, đám học trò đã
quen với việc có một thư đồng ngồi ở hàng cuối cùng với bộ dáng uể oải, ngủ li
bì suốt cả ngày.

Hôm nay Y Nhân phá lệ
ngủ sớm. Ngày thường, tốt xấu gì cô cũng giả bộ lắng nghe một chút. Nhưng cả
đêm qua phải chịu sức ép, lại gặp phải trời mưa gió, cô rất mệt mỏi.

Bùi Nhược Trần còn chưa
giảng được mấy câu, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Y Nhân vang lên. Hắn
nhìn về phía cô, quả nhiên, Y Nhân đã ngủ rất say rồi.

Bùi Nhược Trần cúi đầu
cười khẽ. Tối hôm qua Hạ Lan Tuyết mới tới chơi, cũng không có mấy ảnh hưởng đến
cô nhỉ.

Y Nhân cũng không biết
đã ngủ bao lâu. Đại khái là vào giờ giải lao, một đứa bé đột nhiên lay cô tỉnh
dậy. “Tỷ tỷ theo đuôi, tỷ tỷ theo đuôi, có một công tử nhờ ta giao cái này cho
tỷ nè.”

Mấy đứa trẻ ở đây đều gọi
cô là tỷ tỷ theo đuôi, vì cô luôn theo Bùi Nhược Trần đi ra đi vào, tựa như một
cái đuôi sau lưng vậy.

Y Nhân cũng không ngại.
Người khác gọi cô như vậy, cô cũng chỉ mỉm cười ngây ngô, mặt mày gợn sóng theo
nụ cười như một đứa trẻ.

Đám trẻ con đều thích
cô, cho dù cô thật sự rất không cân xứng vối Bùi tiên sinh tài trí hơn người.

Thằng bé mập mạp vươn
bàn tay nhỏ bé, giơ tờ giấy ra trước mặt Y Nhân.

Y Nhân dụi mắt, mơ mơ
màng màng nhận lấy tờ giấy, lại mơ mơ màng màng mở ra xem.

Thằng bé đưa thư cũng
hé mắt nhìn qua. Vừa liếc mắt nhìn trộm một cái, thằng bé liền cười ha hả. “Vẽ
tranh gì mà mắc cười quá.”

Bùi Nhược Trần nghe thấy
chỗ Y Nhân truyền ra tiếng cười liền nhìn lại. Thấy Y Nhân đang cầm một tờ giấy,
nhìn không chớp mắt, trên mặt nở nụ cười.

Từ sau khi Hạ Lan Tuyết
ghé thăm, tuy biểu hiện của Y Nhân dường như không có việc gì nhưng cũng không
cười được như vậy.

“Làm sao vậy?” Bùi Nhược
Trần đi qua đi, cũng không đọc tờ giấy. Hắn hiểu được phải giữ khoảng cách.

“Là Viêm Hàn.” Y Nhân rất
tự nhiên đưa tờ giấy cho hắn, “Viêm Hàn đã tới.”

Trên tờ giấy vẽ một hắc
y nam tử, hoàn toàn bắt chước kiểu vẽ tranh theo phong cách phim hoạt hình mà
lúc trước Y Nhân đưa cho Viêm Hàn. Đầu thật to, thân thể nho nhỏ, diễm cảm khoa
trương. Trên mặt có viết vài chữ, cũng giống như lần trước, “Ta rất khỏe, Viêm
Hàn.”

Sắc mặt Bùi Nhược Trần
lại không hề vui sướng, ngược lại trầm xuống.

Hắn cho rằng Đông Sơn
yên tĩnh. Nhưng bây giờ, không chỉ có Hạ Lan Tuyết biết được mà ngay cả Viêm
Hàn cũng đã tìm tới.

Nơi này đã không còn là
chốn yên vui của hắn nữa rồi.

Hơn nữa, giữa Viêm Hàn
và Y Nhân có vướng mắc. Điều làm cho Bùi Nhược Trần lo lắng nhất chính là Y
Nhân luôn luôn không biết cách tự bảo vệ mình.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhận
thấy Bùi Nhược Trần có điều không đúng, Y Nhân chớp mắt hỏi.

Bùi Nhược Trần không vội
trả lời, đang còn chân thành hỏi đứa bé kia vài câu. Thằng bé gãi đầu nói:
“Chính là một vị thúc thúc rất cao rất anh tuấn, giống như không có gì… Thúc ấy
giao cho con cái này rồi đi liền… Trước đó vẫn đứng ở ngoài cửa sổ…”

Y Nhân nghe xong, ánh mắt
hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại. Chỉ thấy ảnh trúc dày đặc, một chút cũng không
có vết chân.

Sắc mặt Bùi Nhược Trần
khẽ biến: Viêm Hàn đứng ngoài cửa sổ lâu như thế, vậy mà hắn không hề phát hiện
ra.

Chẳng lẽ công lực thật
sự bị hao tổn?

“Y
Nhân, chúng ta về trước đi.” Hắn nói xong liền muốn kéo Y Nhân đứng dậy. Nhưng
vừa mới đứng thẳng, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Y
Nhân trơ mắt nhìn Bùi Nhược Trần té xuống. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt, nay lại cắt
không còn giọt máu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3