Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 5) - Chương 08
CHƯƠNG 8: VỊ KHÁCH THẦN BÍ CỦA VIÊM HÀN
Y
Nhân vẫn bị vây trong trạng thái mơ mơ màng màng, toàn thân đau đớn. Đau đến mức
chết lặng, thân thể giống như không còn là của mình nữa.
Đôi
mắt nóng rát, giống như đang bị thiêu đốt trong hỏa lò, giống như có một cây
đao đang ở trên mặt liều mạng đâm xuống hàng ngàn, hàng vạn nhát đao.
Mỗi
khi vô cùng đau đớn, Y Nhân đều sẽ vô ý thức mà rên rỉ. Vì thế, liền có một bàn
tay mang theo một vị thuốc đông y, chậm rãi xoa xoa trán cô, xoa xoa hốc mắt của
cô.
Cô
cảm thấy an tâm hơn một chút, lại mơ mơ màng màng ngủ.
Cứ
như vậy, cũng không biết đã trải qua bao lâu. Đến khi cô rốt cuộc lảo đảo mở mắt
ra, đại khái đã là buổi tối. Trong phòng tối đen, chẳng thể nào nhìn thấy được
vật gì. Cô chớp mắt mấy cái, cố gắng làm cho mắt mình thích ứng với bóng tối,
nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì.
“Y
Nhân”. Bên cạnh đột nhiên có áp lực, giống như có ai đó đang cúi người xuống, ở
bên tai gọi tên cô.
Y
Nhân vươn tay ra, vừa vặn đụng đến khuôn mặt. Hình dáng rõ ràng, lưu loát trong
lòng bàn tay. “Viêm Hàn.” Cô mỉm cười thật tươi, giọng nói vô cùng phấn khởi:
“Có phải là ngươi không?”
“Là
ta.” Viêm Hàn thản nhiên trả lời. Lúc bàn tay cô muốn chảy xuống khỏi khuôn mặt
hắn, Viêm Hàn đột nhiên bắt được ngón tay nhỏ nhắn của cô, đặt ở bên miệng nhẹ
nhàng mà hôn: “Không cần lo lắng.”
Lòng
Y Nhân trĩu nặng.
Quả
nhiên, không phải trong phòng quá tối, mà là, thật sự không nhìn thấy được.
“Không
lo.” Y Nhân thần sắc ảm đạm, sau đó mỉm cười, càng thêm sáng lạn: “Như vậy cũng
tốt, có thể ngủ bất cứ lúc nào.”
Bàn
ngày cũng tốt, buổi tối cũng thế, đều có thể ngủ mà không cần nghĩ ngợi.
“Sẽ
chữa khỏi. Ta đang phái người đi tìm Thập Nhất.” Ánh mắt Viêm Hàn hiện rõ vẻ
đau xót, hắn thấp giọng trả lời.
Y
Nhân không nói gì thêm, vẫn đang mỉm cười.
Nếu
người không biết chuyện nhìn thấy vẻ tươi cười như vậy, nhất định không thể
nhìn ra có điều gì khác thường. Vẫn chỉ nhìn thấy khuôn mặt vô tâm vô phế đến cực
điểm, mặt mày hân hoan, nhìn không ra manh mối.
Viêm
Hàn lại càng thấy đau lòng.
“Đúng
rồi, làm sao ngươi tìm được ta?” Y Nhân nói xong, muốn ngồi dậy. Nào ngờ chỉ
hơi nhúc nhích liền cảm thấy toàn thân đau nhức. Viêm Hàn nghiêng thân qua,
nâng vai cô dậy, dìu cô tựa người vào thành giường.
Nhớ
lại ngày ấy ôm cô từ gian phòng nhỏ đi ra, Viêm Hàn đến nay vẫn không quên được
cảm giác ghê người khi nhìn thấy bộ dáng của cô. Hắn hối hận, hối hận lúc trước
không trực tiếp ra lệnh cho A Nô ngăn chặn Hoàng A Ngưu. Làm sao biết được, chỉ
một chút chậm trễ mà đã có thể khiến cô bị thương nặng như vậy.
Y
Nhân luôn luôn không tranh sự đời, nhưng người như cô, chung quy vẫn chạy không
thoát.
“Ta
vẫn biết nàng ở nơi nào.” Viêm Hàn cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ tự
nhiên thoải mái. Nếu Y Nhân đã quyết định thoải mái đối mặt, chẳng lẽ hắn không
thể làm như thế hay sao?
Y
Nhân nghiêng đầu, cười cười: “Ngươi thật lợi hại.”
“Bởi
vì dụng tâm.” Viêm Hàn thật tự nhiên trả lời. Không phải tranh công, chỉ là tự
nhiên mà vậy, kể rõ mọi việc.
Y
Nhân không nói gì, chỉ cúi đầu.
“Bên
ngoài thời tiết rất tốt, ta bế nàng ra ngoài nhé.” Viêm Hàn nói xong liền cúi
người xuống, bế cô đứng lên.
Y
Nhân theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Sắc mặt cực kỳ trầm tĩnh, không bẽn lẽn cũng
không thấy không ổn.
Hắn
vẫn biết cô ở nơi nào, như vậy, cái gì cô cũng không cần nhiều lời.
Bước
chân của Viêm Hàn rất ổn định, động tác ôm cô lại vô cùng nhẹ nhàng.
Vào
trong viện rồi, hắn đặt Y Nhân ngồi lên chiếc xích đu ngày trước cô vẫn thường
ngồi ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: “Ở đây phơi nắng rất tốt cho sức khỏe. Nàng có
muốn nghe vài khúc nhạc không, ta có thể phái người…”
“Không
cần, thế này là tốt rồi, ngươi đi đi.” Y Nhân bắt lấy dây thường hai bên. Xích
đu đã được làm mới lại. Mặt sau có lưng ghế dựa, còn phủ thêm một lớp đệm rất mềm.
Y
Nhân dựa lưng vào, ngửa mặt ra để cho toàn bộ khuôn mặt mình chìm đắm trong ánh
nắng mặt trời. Ánh nắng ấm áp sáng rỡ, len qua đám lá cây tạo thành những giọt
nắng, nhuộm làn da cô vàng óng, rất điềm tĩnh.
Viêm
Hàn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn cô. Nhìn thấy những sợi lông tơ mềm mại nhỏ
nhắn tinh mịn, không hiểu vì sao lại có một loại cảm giác muốn cho thời gian dừng
lại.
Trái
tim của cô đã không còn ở chỗ hắn nữa, Viêm Hàn biết.
Y
Nhân cùng Hạ Lan Tuyết có nhiều liên hệ, không rõ chi tiết, Viêm Hàn cũng biết.
Nhưng
mà, vì cái gì, vì cái gì biểu hiện của cô lại chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng?
Vì cái gì nhận thức càng sâu, lại càng làm cho hắn không thể tự kiềm chế? Biết
rõ, đã là vô vọng.
Cho
nên, thời gian hãy cứ dừng lại ở giờ khắc này đi.
Hắn
không tự chủ được vươn tay ra, hầu như đã gần chạm đến mặt cô, lại dừng lại.
Y
Nhân không hề phát hiện, hơi thở vẫn an ổn bình tĩnh, ánh mắt khép kín, giống
như đã ngủ.
Viêm
Hàn thu tay lại. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người. Còn có rất nhiều
chuyện đang chờ hắn làm, hắn không có khả năng dừng lại như vậy.
Tiếng
bước chân nhẹ nhàng đi xa. Y Nhân lại mở mắt ra, sau đó xoay người, thu chân
lên đặt trên ghế xích đu. Hai tay bắt lấy sợi dây thừng bên phải, nghiêng người
cuộn tròn.
Cô
dúi đầu vào giữa hai tay, đột nhiên khóc lên.
Làm
sao biết được lại bị hại như thế này?
Bình
thường cô đã nhìn không thấu rất nhiều chuyện trên đời, huống chi, là nhìn
không thấy.
Như
vậy cô, còn có thể đi theo A Tuyết được không?
Cô
không hề hoài nghi Hạ Lan Tuyết sẽ ghét bỏ cô, mà chỉ biết rằng anh sẽ càng
thương tiếc, càng yêu thương cô. Nhưng Y Nhân hiểu được, Hạ Lan Tuyết còn một
đoạn đường rất dài, rất dài phải đi. Mà cô, đã không còn có thể theo cùng anh
được nữa.
Không
thể đi tìm A Tuyết, cũng không thể ở lại bên cạnh Viêm Hàn.
Cô
không thể đáp lại Viêm Hàn, cho nên cũng không thể bình yên hưởng thụ lòng tốt
của hắn.
Nhưng
ngước mắt nhìn lại, cô còn có thể đi đâu?
Ngày
cả Thập Nhất, cũng đã trở nên xa lạ như vậy.
Lúc
cô khóc, ngay cả tiếng khóc cũng không có. Lại rất nhanh nín lặng, không có dấu
vết.
Viêm
Hàn càng chạy càng nhanh. Đi đến một góc khuất, hắn hơi hơi nghiêng người, hỏi
tên tùy tùng đã đi theo hắn từ ngoài sân vào đến đây: “Tín vật mà người nọ cầm,
thật sự là chiếc vòng tay mà nữ vương Băng quốc luôn mang bên người sao?”
“Vâng.”
Tên tùy tùng cung kính trả lời.
Viêm
Hàn vì thế lại càng đi nhanh hơn. Tới một gian phòng khách bí mật, hắn giơ tay
ra lệnh cho tên tùy tùng ngừng bước, thấp giọng nói: “Canh cửa, không cho ai
vào là được.”
Tên
tùy tùng hạ mắt cúi đầu, lui về sau từng bước, đứng canh một bên.
Viêm
Hàn bước vào.
Trong
phòng, một người mặc áo đen, đội chiếc mũ rộng vành có rèm cũng màu đen đang ngồi
bên bàn uống trà. Nghe thấy tiếng bước chân của Viêm Hàn, người nọ xoay người lại,
nhưng không dựa theo lễ nghi sứ giả để cúi chào Viêm Hàn, mà chỉ hơi gật gật đầu.
Lúc
đầu Viêm Hàn có vẻ giật mình, nhưng người thông minh như hắn, rất nhanh đã có
phản ứng: “Lãnh Diễm?”
Người
nọ xốc khăn trùm đầu lên.
Phía
dưới chiếc mũ rộng vành là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm, chính là nữ vương
Băng Quốc, Lãnh Diễm... Cũng là cô dâu năm ngày sau sẽ cử hành đại hôn.
“Sao
ngươi lại tự mình đến đây?” Viêm Hàn rất khiếp sợ, cũng không khỏi buồn cười:
“Năm ngày sau, tuấn kiệt trong thiên hạ đều sẽ đến tham dự đại hôn của ngươi,
chẳng lẽ ngươi định để mọi người xem chuyện cười ư?”
“Ngươi
nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý sao?” Lãnh Diễm gỡ bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống,
cười khổ nói: “Đúng là bởi vì còn cách đại hôn chỉ có năm ngày, ta mới không thể
không tới nơi này.”
“Sao
vậy?” Viêm Hàn trong lòng vừa động, ngồi xuống đối diện Lãnh Diễm.
Lãnh
Diễm đích thân đến Viêm Quốc, việc này không phải là nhỏ. Băng Quốc nhất định
đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Kỳ thật, trước đó Viêm Hàn cũng có
nghe nói: Thiên Triều biến loạn, Hạ Ngọc là thế tử vẫn luôn cổ xúy Lãnh Diễm xuất
binh đến Thiên Triều đánh Bùi Nhược Trần. Chuyện này dù rất nhiệt náo, nhưng
cũng không đủ để lay động quyền lực của Lãnh Diễm.
Nàng
cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi, một mình đến đây?
“Băng
quốc có dị động. Mấy di lão di thiếu (di lão là lão thần của tiền triều, di thiếu
là người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước) từ trước không phục ta,
hiện giờ lại cấu kết với nhau, dự định sẽ động thủ trong ngày đại hôn. Bọn họ
thuyết phục Hạ Ngọc trong ngày đại hôn sẽ bày chuyện, khơi mào mâu thuẫn giữa
Băng Quốc và Thiên Triều.” Lãnh Diễm khẽ khép mi, có chút buồn bực nói tiếp:
“Ta đã cảnh cáo Hạ Ngọc, nói hắn không cần tham dự vào chính sự của Băng quốc.
Hắn lại cố tình không nghe. Hiện giờ, hắn đã bị người khác lợi dụng. Nếu ta
không ra mặt cứu hắn, hắn có thể sẽ trở thành con dê thế tội cho người khác. Nếu
phạm vào tội phản quốc, cho dù là vương phụ, cũng sẽ không thể thoát tội. Viêm
Hàn, ta muốn mời ngươi đi ngăn cản hắn.”
“Vì
sao ngươi không tự mình ngăn cản hắn?” Viêm Hàn hỏi.
“Ta
ngăn không được.” Lãnh Diễm thấp giọng nói: “Cái cớ để hắn khơi mào mâu thuẫn,
chính là Thiên Triều coi khinh ta. Ngươi cũng đã biết, trong số quà cưới mà
Thiên Triều dâng tặng, có vật phẩm cấm kỵ nhất của Băng Quốc, chính là pháo mừng.
Ở Băng Quốc, lấy pháo tặng người chính là có ý khiêu khích, muốn tuyên chiến.
Ta biết lễ vật này đều là do Liễu Khê, bà con của Hạ Ngọc chuẩn bị. Bọn hắn đã
thông đồng với nhau cả rồi. Một người tặng quà, một người đương trường vạch trần,
ở trước mặt bao người diễn một màn khắc khẩu. Sau đó, có thể quạt đẩy dân chúng
nảy sinh lòng căm thù Thiên Triều. Cũng vì chuyện xưa với Hạ Lan Tuyết, Băng Quốc
đối với lễ tiết hôn nhân đã rất mẫn cảm. Lần này Hạ Ngọc lại là người Thiên Triều,
Thiên Triều lại còn tái phạm một sai lầm như vậy. Ta cũng không tài nào khống
chế được phản ứng của dân chúng.”
“Ngươi
kêu ta đi ngăn cản Liễu Khê, không cho pháo mừng xuất hiện tại hôn lễ?” Viêm
Hàn thử hỏi.
“Đúng
vậy, ta không thể tự mình phái người đi. Chỗ ta mà có bất kỳ dị động gì, đều
khiến cho Hạ Ngọc hoài nghi, cũng sẽ kinh động đến đám lão gia hỏa kia. Có phải
rất nực cười không? Chúng ta còn chưa thành thân, đã bắt đầu phòng bị tính kế lẫn
nhau rồi.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Diễm hơi có vẻ chua chát và một
chút mất tự nhiên cùng cao quý, lại cố gắng che giấu cảm xúc đó xuống. “Ta
nghĩ, nên thừa dịp đại hôn lần này thanh trừ những suy nghĩ gian dối ở Băng Quốc.
Nhưng trước đó, không thể đả thảo kinh xà.”
“Đây
là hôn lễ của ngươi.” Viêm Hàn trầm mặc một lát, lập tức thản nhiên nhắc nhở:
“Nữ nhân thành thân lập gia đình, chẳng lẽ không phải là một chuyện cực kỳ long
trọng sao? Cho dù là nữ nhân bình thường hay một người đầy quyền lực, cũng đều
mong muốn có được một hôn lễ tốt đẹp. Vì sao nhất định phải gây ra gió tanh mưa
máu trong ngày đại hôn? Nếu ngươi tin ta, giữa đường ta sẽ cướp pháo mừng.
Ngươi cũng không cần có động tác gì, cứ coi như không hề hay biết, tận tâm hưởng
thụ hôn lễ của ngươi đi.”
“Chẳng
lẽ chuyện này có thể cứ coi như không biết thì không tồn tại sao?” Lãnh Diễm vẫn
không bị thuyết phục, bình tĩnh bác bỏ: “Ta là vương, nhất định không thể là một
nữ nhân bình thường. Sau khi được chuyện, ta sẽ không truy cứu Hạ Ngọc. Chỉ cần
hắn an phận, hắn vẫn sẽ là vương phụ của ta như trước.”
Viêm
Hàn nhìn Lãnh Diễm thật sâu, nhìn thấy trong đáy mắt nàng là sự lãnh đạm cùng
kiên định. Đột nhiên trong lúc đó, giống như thấy được bóng dáng của chính
mình.
Bọn
hắn đều rất cố gắng. Ở trên đỉnh cao quyền lực, đỉnh cao của nỗi cô đơn vẫn
luôn duy trì khoe khoang cùng kiêu ngạo, cũng không cho phép bất cứ ai dám nghi
ngờ vị trí của mình.
Chỉ
có thể càng lúc càng cường hãn.
“Lãnh
Diễm, ngươi có yêu Hạ Ngọc không?” Viêm Hàn chuyển đề tài, nhẹ giọng hỏi.
Lãnh
Diễm ngẩn người, đôi môi bạc xinh đẹp kiên nghị mím lại. Nàng không trả lời.
“Thành
thân với hắn, là ngươi cam tâm tình nguyện sao? Ngươi nguyện ý cùng hắn chung sống
cả đời, nguyện ý cùng hắn đối đãi thẳng thắn thành khẩn, không rời không bỏ
sao?” Viêm Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, tiếp tục hỏi: “Nếu trước khi kết
hôn, các ngươi đã không thể tin tưởng đối phương, vì sao còn phải cử hành hôn lễ
này? Ngươi không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ngươi là Lãnh Diễm, là nữ
vương Băng Quốc chưa bao giờ thất bại trước bất cứ ai. Cần gì phải chấp nhận chịu
thua hoàn toàn trong tình cảm như vậy?”
“Hắn
từng vì ta mà phấn đấu quên mình.” Lãnh Diễm rốt cuộc mở miệng. Diễn cảm mộc mạc
an bình. “Còn ta, không có khả năng yêu thương ai, chỉ muốn được ai đó yêu
mình. Hắn có thể ngây thơ, xúc động, tùy hứng, thậm chí là bần cùng, nhưng nếu
tình cảm của hắn đối với ta là thuần túy, toàn lực ứng phó thì chỉ cần tình cảm
của hắn không thay đổi, ta cũng sẽ không tổn hại đến hắn.”
Bởi
vì mãi mãi, không có ai có thể yêu nàng như yêu một nữ nhân bình thường. Cho
nên, được yêu đã là một chuyện vô cùng trân quý rồi.
“Nếu
ta yêu một người, sẽ không bắt nàng phải vì ta mà bôn ba ngay trước đêm đại
hôn. Hắn nguyện ý chết vì ngươi, nhưng trí tuệ cùng kinh nghiệm của hắn đã chú
định hắn không có năng lực yêu thương một người. Lãnh Diễm, chúng ta đã quen biết
nhiều năm như vậy, ngoại trừ công việc, tất cả mọi chuyện đều có thể thành thật
với nhau. Lúc này đây, bất luận ngươi có nghe lọt tai hay không, ta khuyên
ngươi nhất định phải suy nghĩ thật thận trọng.” Viêm Hàn rất chân thành nói.
Lãnh
Diễm rời mắt, không thừa nhận cũng không phản bác.
“Ta
phái xe ngựa tiễn ngươi trở về.” Viêm Hàn thầm than một tiếng, xoay người nói.
“Ta
sẽ cân nhắc.” Lúc Viêm Hàn đi được vài bước, Lãnh Diễm ở phía sau thình lình
nói một câu. Giọng điệu vẫn tự tin thong dong như trước, không hề có chút rối
loạn nào.
Viêm
Hàn mỉm cười.
Kỳ
thật, hắn đang lo lắng cái gì chứ? Lãnh Diễm chưa bao giờ là một người khiến
người khác phải lo lắng.
***
Y
Nhân ngồi trên xích đu lắc lư một hồi, đang muốn đứng lên thì đột nhiên nghe thấy
ở trước viện có một trận ồn ào.
Cô
tỉnh tỉnh mê mê quay đầu qua. Dù sao cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe
thấy vài tiếng cãi nhau hỗn độn, còn có tiếng binh khí va chạm nữa.
Sau
đó, Y Nhân nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc.
“Viêm
Hàn, Y Nhân đang ở đâu?”
Anh
thật sự đã tìm đến đây.
“Nếu
ngươi không chăm sóc tốt được cho nàng, cần gì phải bắt nàng theo ngươi cùng
nhau chịu khổ?” Viêm Hàn mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp Hạ Lan Tuyết xông vào,
không khỏi tức nghẹn, lạnh lùng nói. “Ngươi đã trở thành tên tù trốn trại của
Thiên Triều. Y Nhân không thể nào đi theo ngươi lang bạc giang hồ được. Chỉ vừa
không chú ý một chút mà nàng đã bị thương. Nếu ta đến trễ đi một khắc, ngươi có
biết hậu quả sẽ thế nào không?”
“Ta
muốn gặp Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết cũng không tranh biện, cũng không trả lời, chỉ
khăng khăng lặp lại yêu cầu của mình.
“Không...
được.” Thái độ của Viêm Hàn tương đối ngang tàng. “Chẳng lẽ ngươi không cần phải
chịu trách nhiệm chuyện này sao?”
“Lần
này là sơ suất của ta, ta đã tự trách bản thân mình. Nhưng tự trách, không có
nghĩa là ta muốn buông tha nàng. Về sau ta sẽ càng chú ý. Bất kể thế nào, cám
ơn ngươi đã cứu thê tử của ta. Viêm Hàn, coi như ta thiếu ngươi một phần tình.”
Nói xong, Hạ Lan Tuyết lại muốn xông vào.
Viêm
Hàn vươn cánh tay ra ngăn lại, nghiêm túc không thể phạm. “Không được, cũng
không có chuyện sau này. Ta không thể để Y Nhân theo ngươi đi mạo hiểm.”
“Nàng
là thê tử của ta.” Hạ Lan Tuyết ngạo nghễ trả lời: “Ta muốn đưa nàng về nhà.”
Lời
còn chưa dứt, anh đã áp đến rất gần Viêm Hàn.
Viêm
Hàn lật cổ tay, trực tiếp đẩy anh ra.
Hạ
Lan Tuyết lập tức lui ra sau từng bước. Anh hơi hơi nhíu mày, thân hình màu trắng
thần tốc như gió, nhất thời nhoang nhoáng mơ hồ.
Nếu
đón đánh, Hạ Lan Tuyết quả thật đánh không lại Viêm Hàn. Nhưng dáng người anh
nhẹ nhàng, chân pháp huyền không, muốn đột phá khỏi vòng vây của Viêm Hàn cũng
không phải là không có khả năng.
Viêm
Hàn cũng bắt đầu đề phòng, toàn thân lưu chuyển, ngăn chặn tất cả lối vào.
Vì
thế, lại là mấy hiệp.
Đám
cung nhân ở bên cạnh không dám gây tiếng động, chỉ đứng nhìn hai cái bóng màu
đen và màu trắng nhanh chóng phân phân hợp hợp, cảnh đẹp dị thường.
Lại
không biết bọn hắn càng đấu càng khó hòa giải.
“A
Tuyết?” Đang lúc cao hứng, một tiếng gọi chần chờ cất lên, hai người lập tức dừng
tay lại.
Viêm
Hàn cùng Hạ Lan Tuyết đồng thời quay đầu nhìn lại chỗ phát ra âm thanh. Không
biết từ khi nào, Y Nhân đã xuất hiện ở cửa. Cô dựa một tay lên vách tường, đôi
mắt mở to, mặt hướng về phía bọn hắn.
“Y
Nhân.” Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy cô liền giống như trút được gánh nặng toàn
thân, khuôn mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ. “Ta đến đón nàng về.”
Y
Nhân thật ngoan ngoãn, gật đầu. Nỗi lo lắng khi còn ngồi trên xích đu đột nhiên
cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù có liên lụy A Tuyết thì thế nào? Anh sẽ
không để ý, anh sẽ cam chi như di (chỉ vì làm chuyện gì đó mà cam tâm tình nguyện
chịu đựng gian nan vất vả). Vì sao cô lại không thể chẳng cần suy nghĩ gì hết,
chỉ cần tin tưởng anh, dựa vào anh chứ?
Y
Nhân không nhìn thấy Hạ Lan Tuyết cười, nhưng cô biết, A Tuyết nhất định đang
cười, bởi vì bọn họ đã được ở cùng nhau. Y Nhân cũng cười. Nụ cười mỏng manh mà
hiểu ý của cô làm cho Viêm Hàn thất vọng và đau khổ. Đó là nụ cười hoàn toàn
khác hẳn.
Y
Nhân nghiêng ngả lảo đảo đi đến. Đường đi của cô vẫn rất ổn, không có chút vòng
vo nào. Cô lập tức đi thẳng đến chỗ Hạ Lan Tuyết.
Hạ
Lan Tuyết cũng buông tư thế, đi nhanh qua đón Y Nhân.
Anh
đi đến trước mặt cô.
Cô
đứng lại trước mặt anh.
Hạ
Lan Tuyết chú ý đến bước chân hơi có vẻ lang thương của cô. Anh đưa tay lên quơ
quơ trước mặt cô, sau đó đột nhiên rụt tay lại.
Móng
tay thon dài, cơ hồ muốn đâm phập vào lòng bàn tay.
“Là
Hoàng A Ngưu làm sao?” Giọng nói của anh rét lạnh như hàn băng, “Là Bùi Nhược
Trần sao?”
Y
Nhân không biết trả lời thế nào. Hạ Lan Tuyết đột nhiên ôm cô vào lòng, bao phủ
cô thật nhanh, cơ hồ muốn đem cô sát nhập vào thân thể của mình.
Chỉ
hận không thể trao đổi thân thể, gánh chịu nỗi đau thay cô.
“Ta phải san bằng bọn hắn!”
Hạ Lan Tuyết thu mắt, cố gắng nhịn xuống nỗi đau cùng phẫn nộ mà chính mình
cũng không thể ức chế nổi, gằn từng chữ. “Không tiếc gì đại giới!”