Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 4) - Chương 04
CHƯƠNG 4: TRỞ VỀ THIÊN TRIỀU
Roi
ngựa vung lên, roi ngựa hạ xuống.
Những
âm thanh “Brap Brap” trở thành tiếng động duy nhất trên suốt chặng đường.
Y
Nhân có vẻ buồn ngủ, hai mắt lờ đờ bưng cái ly lên, dứ dứ về phía Hạ Lan Tuyết
ra hiệu. Hạ Lan Tuyết lắc đầu nói: “Không uống”. Đợi một lát, thấy cánh tay Y
Nhân buông xuống, đầu hạ thấp, ra vẻ như có thể lập tức ngủ được ngay, anh
nhanh chóng nói: “Nàng gắp cho ta miếng điểm tâm màu đỏ kia đi.”
Sắc
mặt Y Nhân đầy hắc tuyến, không thể nhịn được nữa, rốt cuộc hỏi: “Chẳng phải
tay trái của anh vẫn còn động đậy được hay sao?”
Hạ
Lan Tuyết nhìn cô với vẻ thuần khiết, nhắc lại: “Chính nàng đã đồng ý sẽ chăm
sóc cho ta, mãi cho đến khi tay phải của ta bình phục lại mới thôi mà.”
Y
Nhân không nói gì, nghiêng đầu nhìn cảnh đường bên ngoài cửa sổ.
Cô
có cảm giác mình bị lừa mắc mưu nghiêm trọng.
Chiều
hôm đó ở bên cạnh hồ, Hạ Lan Tuyết nói: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
Rốt
cuộc, cô trả lời: “Không được, ta muốn chờ Viêm Hàn.”
Hạ
Lan Tuyết làm ra vẻ vô cùng đau đớn, tay trái chống đỡ, nhíu mày nói: “Nhưng
mà, tay phải của ta như chết rồi. Một mình trở về Thiên Triều, chỉ sợ là mặc quần
áo, ăn cơm, uống nước… là cả một vấn đề
“Nhưng
mà…”
“Hay
là, nàng cứ cố chăm sóc cho ta một thời gian trước. Chờ tay phải của ta bình phục
rồi, có thể tự gánh vác được, nàng lại trở về Viêm Quốc gặp Viêm Hàn, có được
không.” Hạ Lan Tuyết tha thiết nhìn cô, có điểm giống con đại hôi lang đang ân
cần dụ dỗ con tiểu hồng mạo. “Ta nhờ người nói với Viêm Hàn một tiếng, được
chưa?”
Y
Nhân còn đang do dự, Hạ Lan Tuyết lại ra dáng vô cùng đau nhức.
Thật
ra anh cũng đau thật, sắc mặt vốn đã tái nhợt như tờ giấy, lại có tâm tranh thủ
sự đồng tình, một màn giả tạo này lập tức làm cho Y Nhân phải đầu hàng.
“Vậy…
cũng được.”
Lúc
hai người đang định rời đi, Lưu Trục Phong đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng
khoan khoái, trở lại. Y Nhân nhìn thấy hắn từ xa, vội vàng gọi: “Lưu Trục
Phong!”
Lưu
Trục Phong quay đầu lại nhìn cô.
“Nói
với Viêm Hàn, chúng tôi đi trước.” Y Nhân nói, “Vài ngày sau sẽ trở về tìm hắn.”
Lưu
Trục Phong cười híp mắt, khoát tay, “Đi đi, đi đi thôi.”
Nhưng
mà, khi Viêm Hàn thật sự trở lại, hắn cắt bỏ giảm lược, chỉ chậm rì rì nói một
nửa thông tin: “Bọn họ đi rồi.”
Còn
Y Nhân, giờ phút này đã ở trên xe ngựa, đang trên đường trở về Thiên Triều.
Về
chuyện này, Dịch Kiếm từng lén hỏi qua Vương gia: “Vương gia, vậy có tính là lừa
gạt hay không? Sao Dịch Kiếm cứ cảm thấy, Vương gia căn bản là không có ý muốn
để Vương phi đi.”
Hạ
Lan Tuyết nâng mắt, liếc Dịch Kiếm một cái tựa như đang lườm kẻ ngốc, khóe môi
cong lên, có vẻ rất tà khí cười nói: “Ta vốn không có ý định để nàng đi.”
“Nhưng
Vương gia đã nói…” Dịch Kiếm sờ sờ đầu, có vẻ như dù suy nghĩ nát óc cũng không
hiểu được.
Hạ
Lan Tuyết rất đúng lý hợp tình mà hỏi Dịch Kiếm. “Y Nhân thích ta, đúng không?”
“Đúng.”
“Ta
cũng thích Y Nhân, đúng không?”
“…
Đúng.”
“Vậy
nàng đi theo ta, ăn ở cùng ta, không thiệt thòi chứ?”
“…
Không thiệt thòi.”
“Vậy
chẳng phải được rồi sao.” Hạ Lan Tuyết tự cho là đúng đưa ra đáp án, tiếp tục
cười híp mắt mà nhìn Y Nhân đang ở phía trước làm nha hoàn giúp anh dọn giường
trải chiếu.
“Nhưng
Vương gia đã nói với Vương phi rằng, chờ tay phải của ngài bình phục liền…” Dịch
Kiếm là một người thành thật, vẫn cứ cảm thấy lừa gạt là một việc làm vô đạo đức
lắm.
“Chẳng
lẽ kêu ta ngu ngốc như Viêm Hàn vậy, còn chờ giải quyết việc chung xong mới được
sao?” Hạ Lan Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, vẻ mặt gian tà: “Cho dù là lừa, ta
cũng muốn lừa mang nàng đi trước.” Hạ Lan Tuyết và Viêm Hàn khác nhau ở chỗ:
Viêm Hàn muốn quang minh chính đại chiếm được Y Nhân, còn Hạ Lan Tuyết thì
không nghĩ vậy. Anh chỉ cần xác minh được trái tim của anh thế nào, lòng cô
nghĩ thế nào liền sẽ liều lĩnh, thậm chí là giảo quyệt lừa gạt, cũng không tiếc.
Trong
cá tính của anh, vẫn có một loại đoạn tuyệt của dân cờ bạc.
“Chỉ
có điều, lỡ đâu sau này Vương phi nhắc lại lời nói của Vương gia, yêu cầu thực
hiện thì phải làm sao?” Dịch Kiếm lại lo lắng hỏi.
Hạ
Lan Tuyết thu hồi vẻ tươi cười, trầm mặc một hồi, sau đó mỉm cười nói: “Dịch Kiếm,
chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng tay phải của ta, còn có thể khôi phục được sao?”
Từ
nay về sau, cánh tay này sẽ không còn cầm kiếm nổi nữa, chẳng lẽ đó không phải
là vĩnh viễn không thể đạt được sự khôi phục chân chính sao?
Nói
như thế, thật ra anh cũng không hề lừa gạt cô.
Cách
đó không xa, Y Nhân đang ra sức trải chăn đệm, đột nhiên hắt xì một cái. Cô ngơ
ngác day day cái mũi, còn không ý thức được mình đang bị một con đại cáo tính kế.
Mà
có lẽ, là tính kế cả đời.
***
“Y
Nhân, Y Nhân!”
Khi
tới gần một trấn nhỏ thuộc Thiên Triều, mới sáng sớm, khách điếm Đông Thiên liền
vang lên một tràng tiếng gọi theo kiểu... giật ngược.
Y
Nhân mở choàng mắt, dùng mu bàn tay khẽ dụi dụi mắt. Rất lâu sau đó mới rốt cuộc
hoàn hồn.
“Y
Nhân!”
Tiếng
gọi vẫn vang lên không dứt
Cô
nhìn chằm chằm lên trần nhà im lặng nửa ngày, oán thân trách phận một hồi, sau
đó mới tâm không cam tình không nguyện xoay người xuống giường.
Lờ
đờ lảo đảo, vất vả lắm mới lết đến cửa phòng bên cạnh... Bên trong, tiếng hô gọi
vẫn như trước... mười phần trung khí.
Cô
thật không biết nói gì... đẩy cửa ra, không hề muốn nhìn thấy chút nào... nhìn
thấy Hạ Lan Tuyết đang nằm trên giường, mỉm cười hoan hỉ nhìn cô.
Bên
giường bày tán loạn một đống quần áo sẽ mặc hôm nay: Áo khoác ngoài, áo dài,
đai lưng, chủng loại vô cùng phong phú.
Y
Nhân trước đó không hề biết: Hóa ra quần áo của nam nhân lại phiền toái như vậy,
quả thật còn vụn vặt hơn cả nữ nhân nữa.
“Hôm
nay lại phải vất vả cho nàng.” Anh cười cười, nhưng trong nụ cười đó lại chẳng
có chút ái ngại nào.
Y
Nhân nửa tỉnh nửa mê đi đến bên giường, cầm áo lót lên rồi sẵng giọng: “Đứng
lên đi.”
Hạ
Lan Tuyết từ trên giường ngồi dậy, giang hai tay ra như bảo, cứ tùy ý mà xâu
xé.
Kết
quả là, Y Nhân bắt đầu vụng về mặc quần áo cho anh.
Vất
vả lắm mới mặc xong cho anh cái áo dài, bỗng nhiên phát hiện áo lót bên trong
chẳng thấy đâu nữa.
Vì
thế cởi ra, mặc áo lót vào trước.
Cho
dù không dễ dàng gì mới mặc xong áo lót, lại phát hiện hình như mặc ngược rồi.
Kết
quả là…
Cởi,
mặc lại.
Hạ
Lan Tuyết mặc một thân áo lót màu trắng, trên mặt chẳng có vẻ gì là mất kiên nhẫn
cả, cứ để mặc cho Y Nhân cởi ra mặc vào một hồi, dáng vẻ hưng trí dạt dào.
Đợi
đến khi tất cả quần áo đã được mặc vào xong xuôi đâu đó, Y Nhân thở phào một
cái, nghiêng đầu nhìn đến tóc tai trên đầu anh.
Tóc
nam nhân, cũng rất khó, rất khó chảy.
Cô
hãy còn đang nghiên cứu một lúc lâu, rốt cuộc quyết định hung hồn ra đi, quay
người trở về phòng, vui vẻ cầm đến một cây kéo.
Nếu
có thể, cô càng nguyện ý giúp anh cắt bỏ toàn bộ mái tóc rối ren này.
Hạ
Lan Tuyết sợ hãi quá mức, vội vàng buông tha ý niệm tiếp tục trêu cợt cô trong
đầu, xua tay nói: “Để Dịch Kiếm đến làm là được rồi.”
Y
Nhân như được nhận đại xá, bật người lắc lắc lư lư trở về phòng ngủ bù.
Mãi
cho đến khi lên xe ngựa, cô vẫn còn cảm thấy rất buồn ngủ, luôn luôn cảm thấy
chẳng bao giờ được ngủ đầy đủ.
Hạ
Lan Tuyết được một phen cười trộm. Cứ mỗi lần thấy Y Nhân muốn ngủ, anh liền
sai cô đi lấy cái này, đi làm cái kia. Quả thật là… rất dã man
Dịch
Kiếm đối với chuyện này thật không biết nói gì. Nhưng nếu không có chuyện gì với
Y Nhân, thần sắc Hạ Lan Tuyết lại là ngưng trọng.
Lộ
trình của bọn họ thật ra không chậm, hầu như mỗi ngày đều phải chạy đến chín
canh giờ. Đến khách điếm, cùng lắm cũng chỉ nhanh chóng rửa mặt, đặt lưng nghỉ
ngơi một chút mà thôi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Y Nhân
bị mất ngủ nghiêm trọng, cả ngày cứ như kẻ bị mộng du.
Tin
tức về kinh thành mỗi ngày đều như hoa tuyết bay tới. Bệnh tình của thái hậu dường
như ngày một trầm trọng. Ngay cả Hạ Lan Khâm trú đóng ở biên phòng cũng bị Hạ
Lan Thuần vội vàng chiêu gọi về.
Nghe
nói, Phủ Nội Vụ đã bắt đầu chọn mua áo tang, chuẩn bị tang sự.
Có
lẽ lúc trước nhận được tin tình báo, cũng chỉ là một tin tức mơ hồ. Nhưng càng
về đến gần Thiên Triều, Hạ Lan Tuyết càng cảm nhận sâu sắc hơn: Bà lão sắp mất
đi kia, là mẫu thân của mình.
Một
người mẹ trước giờ chưa từng ôm hôn anh, cho từng đau lòng vì anh, nhưng cũng
là người mẹ đã hoài thai anh mười tháng, là người đã sinh ra anh.
Giống
như một nỗi nhớ nhà, cước trình cũng càng lúc càng nhanh.
Mười
ngày sau, từ rất xa đã có thể nhìn thấy hình dáng của bức tường thành kinh đô.
Xe
ngựa của Hạ Lan Tuyết lại đột nhiên dừng lại.
Dịch
Kiếm dừng cương ngựa xong, xoay người xin chỉ thị của Hạ Lan Tuyết: “Phượng
tiên sinh nói, sau khi chúng ta vào thành không cần vội vã tiến cung. Tốt nhất
là chờ hắn đến rồi cùng nhau thương thảo xong mới quyết định.”
“Phượng
tiên sinh bây giờ đang ở đâu?” Hạ Lan Tuyết hỏi.
“Hắn
cùng Phượng Thất tiểu thư có việc đi trước. Hắn để lại lời nhắn, bảo chúng ta cứ
ở tạm trong khách điếm Bồng Lai. Nếu hắn tới, cũng sẽ ở tại nơi đó. Đến lúc đó
sẽ hội họp ở đại sảnh.” Dịch Kiếm trả lời.
“…
Tin tức về hôn sự của Hạ Ngọc cùng Lãnh Diễm, chỉ sợ cũng được đưa đến triều
đình đã nhiều ngày rồi.” Hạ Lan Tuyết làm bộ trầm ngâm một lát, lập tức phất
tay nói, “Bất kể thế nào, cứ vào thành trước đã.”
Dịch
Kiếm lúc này mới một lần nữa giơ roi. Bánh xe chuyển động, ở trên đường núi cuồn
cuộn xuất phát.
Chuyển
động lần này sớm đã làm cho Y Nhân hãy còn ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật bừng tỉnh.
Cô từ trong cơn mê, hé mở đôi mắt như bị che chắn bởi một tầng sương mù, vén
màn kiệu nhìn ra bên ngoài. Xa xa, cảnh sắc lờ mờ quen thuộc, nhưng lúc này
đang bị bao phủ bởi sương mù ban sớm lại có vẻ như hơi xa lạ.
“Đã
về đến kinh thành rồi, Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười.
Ý cười lan đến khóe mắt, hiện lên những nét dễ thương.
“Kinh thành…” Y Nhân
ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thấy cửa thành càng lúc càng gần, đột nhiên trong lòng
có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn.
Cô lại trở về rồi, kỳ lạ
biết bao.
“Nàng có muốn về thăm
nhà không?” Hạ Lan Tuyết thấy thần sắc Y Nhân có vẻ khác thường, suy nghĩ vừa
chuyển, bỗng nhiên nhớ tới: Y Nhân thật ra vẫn có người thân. Nhà của cô là Y
Gia giàu có nhất Thiên Triều. Tỷ tỷ của cô là Quý phi đương triều được sủng ái
nhất. Cô cũng từng là một tiểu thư khuê các chốn kinh thành như mọi người, một
Vương phi. Thậm chí, ở nơi này đã từng trải qua tình yêu đầu tiên say đắm của
cô, tình yêu say đắm với Bùi Nhược Trần.
Rõ ràng cùng lắm chỉ mới
qua nửa năm, nhưng hiện giờ bỗng nhiên nhớ đến, giống như đã qua rất nhiều năm
rồi vậy.
Hóa ra, tâm tình đã
khác biệt như thế.
“Về nhà ư…” Y Nhân làm
bộ suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Cũng có thể.”
Thật ra, cô cũng muốn
được gặp lại Bùi Nhược Trần. Từ ngày ấy chia tay nơi cổ mộ, đã lâu rồi không
còn gặp lại.
Hắn có khỏe không?
Y Nhân vẫn như trước, sẽ
không tự chủ được gọi hắn.
“Có phải còn muốn đi gặp
Nhược Trần một lần?” Hạ Lan tuyết giống như nhìn thấu tâm tư của cô, đi đến sau
lưng cô, ôm chầm lấy bờ vai của cô, đặt cằm lên vai, ghé vào bên tai nhẹ giọng
hỏi.
Y Nhân cũng không che dấu,
nhẹ nhàng ‘ừm” một tiếng.
Kỳ lạ một điều, Hạ Lan
Tuyết nghe được cũng không cảm thấy chói tai lắm, chỉ cảm thấy: vốn dĩ sẽ gặp.
Nhưng hẳn phải là, anh
cùng cô đi gặp Nhược Trần.
Không biết từ khi nào
thì, đối với cô, anh đã rất kiên định.