Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 2) - Chương 13 - Phần 1

Chương 13: BUÔNG TAY

Y Nhân vừa có một phen cưỡi mây đạp gió.
Gió lạnh quất vào tựa như muốn xé nát da mặt.

Chờ đến lúc cuối cùng cũng đáp được
xuống đất, Y Nhân bưng hai gò má, run cầm cập.

Lúc này, cô nghe thấy Lục Xuyên lãnh đạm
nói với một người: “Nữ nhân này nói nhiều quá, ngươi giúp ta giết nàng đi.”

“Sao ngươi không tự mình giết đi?” Đối
phương giản dị cười, hỏi. Giọng nói rất êm tai, tựa như một dòng suối bờ sông
đang chảy róc rách.

“Ta không giết phụ nữ và trẻ con.” Lục
Xuyên hờ hững nói: “Phượng Cửu, ngươi cũng nói quá nhiều lời vô ích rồi đó.”

Nam tử được xưng là Phượng Cửu kia cũng
không giận, vẫn chỉ cười lạt, chậm rãi chuyển hướng qua Y Nhân.

Ban đầu, Y Nhân chỉ nhìn thấy mặt
nghiêng của một người cao gầy đơn bạc. Mái tóc lấm tấm hoa râm, xõa xuống vai
phải.

Chờ hắn quay đầu lại, Y Nhân mới nhìn rõ
được: Một thanh niên tướng mạo sạch sẽ lại có chút nhu nhược. Ngũ quan rất lãnh
đạm, tựa như một bức tranh thủy mặc miêu tả cảnh sắc Giang Nam. Dùng lối vẽ tỉ
mỉ để lột tả vẻ bề ngoài, lại chậm rãi ngâm thủy, ý cảnh cứ sinh sôi kéo dài.

“Cô gái, ngươi làm sao khiến cho Lục
tiên sinh tức giận vậy?” Hắn cười rất ôn hòa. Câu hỏi cũng rất ôn hòa.

“Vì ta hỏi hắn là người ở đâu, có đón
dâu chưa.” Y Nhân chớp mắt, rất vô tội mà trả lời: “Hắn không muốn trả lời thì
cứ việc không trả lời là được rồi…”

Phượng Cửu mở to hai mắt nhìn cô hết nửa
ngày. Sau đó bắt đầu cười sằng sặc. Cười đến nỗi ho khan, nhưng vẫn thở phì phò
mà hỏi: “Rốt cuộc ngươi có biết hắn là ai hay không vậy?”

“Thì là Kiếm thần Lục Xuyên.” Y Nhân vô
ý thức mà đi đến bên cạnh Phượng Cửu, đang định thuận tay phát vào lưng hắn một
cái.

Phượng Cửu ho khan rất nghiêm trọng. Tuy
rằng trên mặt hắn không hề có chút vết tích khó chịu nào, vẫn đang cười rất
khoa trương. Thế nhưng lại ho khan hết trận này đến trận khác, sắc mặt vốn tái
nhợt chỉ trong thoáng chốc đã đỏ bừng lên.

Thế nhưng Y Nhân cũng chưa kịp đến đỡ
thân thể Phượng Cửu thì đã bị Lục Xuyên dùng kiếm cản lại.

Chỉ thấy huyền y khẽ nhúc nhích, Lục
Xuyên đã vọt đến phía sau Phượng Cửu, dùng ngón tay giữ lấy trường kiếm, vỗ về
lưng hắn. Vỗ rất nhịp nhàng, sau đó phụng phịu hỏi: “Đã biết rõ là mình không
thể kích động, có cái gì mà buồn cười như thế?”

Hắn tức giận thì biểu tình thật không
giống với lúc thường. Cuối cùng là vẻ mặt nghiêm túc, không cảm xúc.

Phượng cửu vẫn cười, nhưng ho khan đã đỡ
hơn rất nhiều. Vẻ đỏ bừng trên mặt cũng dần dần lui.

Y Nhân phát hiện. Tình huống của Phượng
Cửu cũng có điểm giống với Liễu Sắc. Thế nhưng trên mặt Liễu Sắc lại không có
vẻ ôn hòa và mê người như Phượng Cửu.

Bọn họ là hai người vô cùng khác biệt.

Y Nhân vừa phát hiện. Thì ra tướng mạo
của Lục Xuyên cũng rất đẹp trai. Nếu như trong lúc chiến đấu, mọi người có thể
nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, như vậy sẽ giảm bớt phân nửa lòng sợ hãi rồi.
Tuy lạnh như băng nhưng ngũ quan lại tựa như thu nhận được tất cả tinh hoa của
tạo hóa vậy. Thật giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc trên băng.

Đứng chung với hắn, Phượng Cửu lại có vẻ
bình thường không có gì mới lạ.

Sau đó, Y Nhân lại tiếp tục phát hiện.
Nam tử được bao quanh bởi một vòng sát khí ấy, lại dĩ nhiên rất quan tâm đến
Phượng Cửu.

Y Nhân nuốt nuốt nước miếng, “Ợ” một
tiếng.

Phượng Cửu rốt cuộc hồi phục lại thái
độ. Lục Xuyên cũng đã lùi tay về không lộ vết tích, lạnh như băng đứng ở một
bên.

“Nói thật, ngươi cũng nên kết hôn rồi
đó.” Phượng Cửu cười cười với Lục Xuyên, sau đó cản trước người Lục Xuyên, vẻ
mặt ôn hòa hỏi Y Nhân: “Này, ngươi tên gì?”

“Y Nhân.” Y Nhân thành thật trả lời.

Nụ cười trên khuôn mặt Phượng Cửu trong
nhất thời lụi tắt, rất thận trọng hỏi: “Chính là Y Nhân của Tiêu Dao Vương
phủ?”

“Phải.” Y Nhân gật đầu nói: “Ngươi biết
A Tuyết hiện đang ở đâu, đúng không?”

“Vương gia hạn cho ta nhất định phải tìm
được ngươi,” Phượng Cửu cười cười, “Ta đưa ngươi đi gặp hắn.”

“Anh ấy không có việc gì chứ?” Trong
lòng Y Nhân mừng vui nhảy nhót.

“Có ta ở đây, hắn xảy ra chuyện gì được
chứ.” Phượng Cửu hơi tự tin mà trấn an.

Lục Xuyên bị bỏ quên ‘Hừ’ một tiếng,
lãnh đạm nói: “Ta chỉ giúp Hạ Lan Tuyết lúc này thôi. Lần sau hắn gặp chuyện
không may, ngươi không cần tới tìm ta nữa.”

Nói xong, hắn quả thật không nói hai
lời, vừa quay người đã mất hút.

Phượng Cửu bất đắc dĩ mà nhìn một chút
bầu trời đã không còn vết tích, nhẹ giọng thì nói: “Vẫn là tính cách như vậy,
thảo nào thế nhân cũng không có ai hiểu nổi hắn.”

Sau đó, hắn quay đầu, tiếp tục ôn hòa mà
nhìn Y Nhân, “Vì sao ngươi lại hỏi hắn đã đón dâu hay chưa, lẽ nào?”

Trong ánh mắt của hắn xẹt qua vẻ trêu
tức.

“Không phải đâu.” Y Nhân rất nghiêm túc
lắc đầu, giải thích: “Hình như có quá nhiều người sợ hắn. Ta muốn chỉ ra rằng,
người khác không nên sợ hắn như vậy mà thôi.”

Phượng Cửu ngẩn người, chợt thấp giọng
phụ họa: “Đúng vậy, quá nhiều người sợ hắn. Kỳ thật, Lục Xuyên có gì đáng sợ
đâu?”

Dừng một chút, Phượng Cửu lại chuyển
trọng tâm câu chuyện. “Đi thôi, Vương gia cùng Dịch Kiếm đang ở cách đây không
xa. Chúng ta đến đó đi.”

“Dịch Kiếm cũng đến sao?” Trong lòng Y
Nhân bỗng nhiên an tâm, theo Phượng Cửu đi đến một rừng cây ở phía nam.

Bọn họ đi không bao lâu đã nhìn thấy thủ
hạ của Dịch Kiếm. Trông thấy Phượng Cửu, bọn họ cung kính gật đầu hành lễ rồi
phái người chạy thật nhanh vào rừng thông báo cho Dịch Kiếm.

Chẳng bao lâu sau, Y Nhân liền nhìn thấy
Dịch Kiếm từ sâu trong cánh rừng bước nhanh đi ra. Đầu tiên, hắn lo lắng mà
nói: “Phượng tiên sinh, vì sao Vương gia vẫn chưa tỉnh?” Ánh mắt đảo qua liền
trông thấy Y Nhân

Dịch Kiếm lộ vẻ mừng rỡ: “Vương phi,
người không sao chứ?”

Y Nhân lắc đầu.

“Gặp được Vương phi thật sự quá tốt rồi.
Vừa rồi lúc Vương gia tỉnh lại cứ hỏi nương nương mãi... chỉ trách ta lúc trước
cố tìm Phượng tiên sinh, không bận tâm gì đến Vương phi nương nương.” Dịch Kiếm
áy náy, hai tay ôm đầu. Bộ dáng vô cùng đau đớn.

“Được rồi,” Phương Cửu buồn cười mà cắt
đứt màn biểu diễn của hắn, giục nói: “Chúng ta đi thăm Vương gia trước đã.”

“Được, Phượng tiên sinh nhanh lên, đi
xem Vương gia đi... Vừa rồi Vương gia cứ nói mê sảng suốt. Không biết liệu
thuốc giải có chuyện gì không nữa.” Dịch Kiếm lại tiếp tục lo lắng.

“Thuốc giải đúng là không có vấn đề.
Nhưng hắn uống phải cỏ vô ưu đã một thời gian rồi, cũng không thể lập tức thanh
trừ công hiệu của nó được. Hiện tại, chính là khoảng thời gian khó khăn nhất
của hắn. Tất cả những ký ức đau khổ nhất sẽ lần lượt trở về, thậm chí sẽ quên
mất một số chuyện...Tuy sẽ không mất hết toàn bộ trí nhớ nhưng có vài thứ hắn
sẽ không thể nhớ rõ được, hoặc là thật sự không thể nhớ nổi nữa.” Phượng Cửu
nhàn nhạt giải thích xong, lại nhịn không được oán thán, “Vương gia cũng quá
tùy hứng rồi. Biết rõ rằng chúng ta không thể chạy đến nhanh như vậy được,
nhưng vẫn uống thứ mà Dung Hậu làm cho.”

“Đó là bởi vì ngài rất tin tưởng Phượng
tiên sinh.” Dịch Kiếm vội vã giải vây giúp Vương gia nhà mình.

Phượng Cửu cười cười, lắc đầu nói nhỏ:
“Ngươi không cần che giấu cho hắn. Ta đồng ý xuất sơn phục tùng Vương gia, tất
nhiên sẽ hiểu hắn. Tuy rằng hơi phiền, nhưng vừa vặn ta cũng muốn thưởng thức
Vương gia một chút.”

Dịch Kiếm cười ‘hắc hắc’ mấy tiếng,
không nói nhiều nữa.

Thế nhưng Phượng tiên sinh được Vương
gia ba lần đến mời xuất sơn, hơn nữa, Phượng Cửu có mối quan hệ sâu xa với Kiếm
thần Lục Xuyên, cũng không phải là chuyện đùa. Hắn có quan hệ với Vương gia,
nếu nói là thuộc hạ, chi bằng nói vừa là thầy vừa là bạn. Từ rất lâu rồi, đều
là Phượng Cửu nói gì Vương gia nghe nấy.

Cho nên, mọi người từ trên xuống dưới
đều đối với Phượng Cửu cực kỳ cung kính, càng không cần phải nói đến Dịch Kiếm.

Y Nhân lại không có ý thức đó, cô cũng
theo mọi người đi vào. Trong khu rừng sâu phía trước, từ lâu đã dựng lên một
tòa hành dinh. Không chỉ có thủ vệ nghiêm mật mà bên ngoài hành dinh thậm chí
còn có lư hương đặt trên bếp lò. Nước trà được nấu rất nhiều, hương trà tỏa
ngát bốn phía.

Cô vẫn đi đến trước hành dinh. Thị vệ
cũng không ngăn cản cô... Cũng vì ban đầu bọn họ bảo hộ ở trong góc tối đã nhìn
thấy cô. Mặt khác, có thể bình yên đi đến chỗ này, tất nhiên là người một nhà
rồi.

Y Nhân vén mành lên, từ đó liền nhìn
thấy Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết lẳng lặng nằm trên giường
nệm. Trên người đắp hờ một tấm da hổ để lộ phân nửa, màu sắc loang lổ, càng làm
tôn thêm dung nhan yên tĩnh của Hạ Lan Tuyết, toát ra sự mị hoặc không nói nên
lời.

Lúc cô đi vào, cánh tay của Hạ Lan Tuyết
đã rơi khỏi tấm da hổ, thõng xuống bên giường. Y Nhân trong vô thức lại muốn
nắm tay anh nhét vào trong. Giống như rất nhiều buổi sáng, trong lúc cô còn nửa
mơ nửa tỉnh, Hạ Lan Tuyết đã đi vào phòng giúp cô đắp kín góc chăn vậy.

Mãi đến khi cô nắm tay anh, mới biết,
thì ra tay anh lại băng lãnh như vậy.

Hạ Lan Tuyết hơi giật giật, hình như
đang gặp phải chuyện gì rất đáng sợ. Môi khẽ nhếch, thốt ra những tiếng rên rỉ
nho nhỏ.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, cầm lấy tay
anh, rồi không buông ra nữa.

Dịch Kiếm và Phượng Cửu đi đến hành
dinh, nhìn thấy tình trạng bên trong, lại lén lút lui ra ngoài.

Y Nhân nhẹ nhàng cúi người xuống, tinh
tế mà đánh giá Hạ Lan Tuyết đang trong cơn ác mộng. Dường như muốn xem thấu
cảnh tượng anh đã thấy trong mơ, muốn cảm nhận sự hỗn loạn và không thoải mái
mà anh đang có.

Bọn họ cách nhau rất gần.

Hạ Lan Tuyết đã bị cơn ác mộng làm cho
vô cùng phức tạp.

Trán anh hầu như thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Biểu tình trên mặt không thể nói là sợ hãi, mà phải gọi là thống khổ... Giống
như nỗi thống khổ khi người ta đang đứng trên vách núi, không thể tiến, cũng
không thể lui.

Hô hấp của Y Nhân từng đợt từng đợt phả
lên chóp mũi Hạ Lan Tuyết. Những tiếng nói nhỏ của anh cũng gián đoạn mà truyền
đến tai cô.

“Đây không phải là sự thật…”

“Không thể là sự thật được…”

“Đại ca…” Anh khẽ gọi, mày nhăn lại,
“Ngươi thả bọn họ đi, cái gì ta cũng không cần, không cần gì hết.”

Y Nhân có chút khó hiểu mà chớp chớp mắt
mấy cái. Hàng lông mi thật dài đảo lướt trên da tay của anh.

Sắc môi Hạ Lan Tuyết trắng bệch, trong
lúc bật hơi còn tỏa ra lan hương dễ chịu.

Anh lôi kéo tay cô, rồi đột nhiên thu
lại, đặt ở trước ngực. Thân thể lật nghiêng, dùng một loại bảo hộ cực đoan cuộn
mình lại, ngủ say.

Y Nhân bị động tác bất ngờ của anh làm
cho lảo đảo, cả người té đổ lên người Hạ Lan Tuyết. Suy nghĩ một chút, cảm thấy
bản thân cũng rất mệt mỏi, thiên hạ cũng quá yên bình, Y Nhân cũng không hề
khách khí, thoáng một cái đá rơi đôi hài dưới chân, một tay bị anh cầm lấy, tay
kia vắt nhẹ trên vai Hạ Lan Tuyết rồi bò lên giường.

Cứ như vậy mà nằm bên cạnh anh, quay mặt
về phía anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, vừa nhẹ nhàng xê dịch cái mông, Y
Nhân nhắm mắt lại, thiếp đi rất nhanh.

Bên ngoài hành dinh, hương trà càng đậm.
Phượng Cửu và Dịch Kiếm với ghế mà ngồi. Phượng Cửu nâng ấm trà lên, mở nắp,
chậm rãi đổ số nước trà ngâm đợt đầu còn lại. Sau đó, châm đầy một ấm trà
thượng đẳng. Chỉ chốc lát sau, Dịch Kiếm cũng rót đầy một chén. Nước trà tràn
đầy, không nhiều không ít, vừa vặn để cái chén tắm đẫm hương trà.

Hơi nước lan tràn, thân ảnh của hắn
trong màn hơi nước dày đặc bỗng trở nên ưu nhã lưu luyến lạ thường.

Dịch Kiếm nghiêng người ngồi ngay ngắn.
Hai tay nâng chén trà lên, một ngụm uống cạn, lại tất cung tất kính mà để
xuống.

Phượng Cửu mỉm cười, một lần nữa châm
đầy cho hắn một chén. Mái tóc dài lấm tấm hoa râm buông xuống, khiến cho vẻ mặt
của hắn như ẩn như hiện phía sau làn tóc.

“Ngươi không cảm thấy kỳ quái lắm sao,
ta lại cố ý để cho Viêm Hàn chạy thoát?” Phượng Cửu nhẹ hỏi.

Dịch Kiếm vốn đã nghẹn từ lâu, nghe vậy
tự nhiên cảm thấy nếu không bộc bạch thì không hài lòng: “Vâng, ta biết Phượng
tiên sinh làm như vậy, tất nhiên là có lý do của tiên sinh. Thế nhưng, Viêm hàn
bây giờ đang là kẻ địch hàng đầu của Thiên Triều. Cho dù bên phía hắn có viện
binh, thế nhưng chúng ta cũng có Lục tiên sinh, vốn dĩ có thể bắt được hắn mà…”

“Lục Xuyên không bắt giữ nam tử, hắn chỉ
giết mà thôi.” Phượng Cửu cười nói, “Hơn nữa, Viêm Hàn đã bảo vệ Vương gia,
không phải sao?”

Dịch Kiếm cứng họng, không trả lời được.

“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Vì
sao ta phải bắt con cò đó chứ?” Phượng Cửu vừa nói một câu, vừa nâng chén trà
của mình lên, chậm rãi uống một ngụm. Sau đó lại đem đổ số nước còn lại, rồi
rót đầy chén khác.

Dịch Kiếm không hiểu, cho nên cứ nhìn
hắn, rất sáng suốt mà lựa chọn câm miệng.

Phượng Cửu, vốn cũng là một người truyền
kỳ không thua gì Lục Xuyên. Dịch Kiếm chỉ có thể bội phục.

Người trong giang hồ, có thể không biết
triều đình, nhưng không thể không biết Phượng Trang.

Phượng Trang và Lưu Viên, chính là thánh
địa trong chốn võ lâm.

Lưu Viên vốn được xem là một tiểu quốc,
nhân khẩu tuy chưa đầy mười vạn nhưng ẩn trong thâm sơn, quốc dân ai ai cũng
thượng võ, là một nơi siêu nhiên thế ngoại.

Còn Phượng Trang, thật sự chỉ là một
trang viên mà thôi, diện tích không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều.

Người của Phượng gia, hầu hết đều thông
minh tuyệt đỉnh.

Trang chủ Phượng Nhất nghiễm nhiên có
dáng dấp của minh chủ võ lâm. Phượng Nhị sáng lập ra Hải Sát Phái, lũng đoạn
thủy vận. Phượng Tam là một nữ tử mỹ lệ tuyệt luân, được gả vào Mạnh gia trứ
danh là nhạc nghĩa hảo thi (thoát nghĩ: lấy nghĩa lớn làm kim chỉ nam
cho mọi hành động
). Phượng Tứ, bởi vì thời thiếu nữ đã trải qua một chuyện
tình tang thương nên đã xuất gia. Phượng Ngũ cũng ở tăng môn, chính là đệ tử
tục gia ưu tú nhất của thiếu lâm trong một vòng một trăm năm qua. Phượng Lục
trầm mê thi thư, sau đi thi khoa cử lấy được bảng nhãn cao, trở thành thị
lang (một chức quan phụ tá cho quan Thượng thư
) của Thiên Triều.

Còn Phượng Thất, nghe nói chính là nữ tử
đẹp nhất trong số ba chị em Phượng gia, đã lập chí suốt đời không lấy chồng,
chuyên tâm xử lý công việc làm ăn của gia tộc. Nàng chính là một kỳ tài thương nghiệp,
khiến cho tất cả các đại thương nhân trong cả nước đều tâm phục khẩu phục.

Phía trên Phượng Cửu không có Phượng
Bát. Phượng Cửu và Phượng Bát vốn là một cặp song sinh. Một ngày kia, Phượng
Bát được phát hiện đã bị cắn chết trong tã lót. Còn Phượng Cửu nằm bên cạnh hắn
thì đang quơ quơ đôi tay nhỏ bé, miệng đầy máu tanh.

Trang chủ đương nhiên không đành lòng
giết chết con trai ruột của mình, nhưng cũng đã nhận định hắn chính là yêu
nghiệt chuyển thế, đồng ý giam lỏng hắn trong nhà đá. Cho đến khi Phượng Cửu
mười tám tuổi, thế nhân cũng không ai biết có người này tồn tại.

Sau đó, chẳng biết tại sao hắn bỏ trốn
được, nhờ vào trí mưu vô song của mình mà nổi danh thiên hạ.

Trang chủ rốt cuộc cũng thừa nhận hắn có
quan hệ với Phượng gia. Thế nhưng Phượng Cửu cũng không hề mượn dùng bất cứ lực
lượng nào của Phượng gia để tương trợ. Cũng chẳng bao giờ chính miệng thừa nhận
mình là người của Phượng trang.

Mà danh tiếng của Phượng Cửu, dần dần,
ngay cả Phượng trang cũng không thể sánh kịp.

Một người như vậy, hiện tại lại toàn tâm
toàn ý phò trợ cho Vương gia. Dịch Kiếm thầm cảm thấy may mắn, lại có một loại
cảm giác ‘đó là đương nhiên’.

Tất cả những người thượng đỉnh, đều rất
cô đơn.

Bọn họ đều cô đơn, cho nên luôn luôn
hiểu được sự đáng quý của hai chữ ‘quý trọng’.

Y Nhân ngủ rất say, rất say. Mệt mỏi và thiếu ngủ liên tiếp mấy ngày, từ
lâu đã làm cho cô mệt mỏi rã rời không chịu nổi nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3