Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 2) - Chương 02 - Phần 1
Chương 2: GẶP RỦI RO
Lúc trước ra phố, đều là ở trong kiệu,
đây là lần đầu tiên Y Nhân đặt chân lên đường phố cổ đại. Ban đầu không khỏi
kinh ngạc, nhưng không được bao lâu, vừa thấy cũng không khác điện ảnh và
truyền hình là mấy, thậm chí còn cũ nát hơn, dần dần cũng không còn hăng hái,
chỉ là lần theo ký ức, tìm đường về Tiêu Dao Phủ.
Nàng không biết đi đâu tìm Thập Nhất,
lại biết Thập Nhất trong kinh thành cũng không có người thân, cùng lắm thì một
lần nữa trở về Y phủ thôi.
Chỉ là lão gia ngay cả con gái chính
mình sinh ra cũng không nhận, sao dễ dàng lưu lại một nha đầu cơ chứ?
Y Nhân đúng nguyên bản, cô sẽ chỉ dùng
phương pháp ngây ngốc... há miệng chờ sung.
Thập Nhất sớm muộn cũng sẽ quay về vương
phủ tìm cô, bởi vì Thập Nhất biết Y Nhân là kẻ ngốc, làm kẻ ngốc như Y Nhân, sẽ
không nơi chạy loạn, chỉ biết đi đến những chỗ mình quen thuộc.
Cô cũng biết, Thập Nhất sẽ không vứt bỏ
cô, giống như cô sẽ không vứt bỏ Hạ Lan Tuyết.
Càng là người đơn giản, càng hiểu được
lời hứa quan trọng như thế nào.
Sau khi hỏi một hai người qua đường, Y
Nhân cuối cùng cũng tìm được đường đến Tiêu Dao vương phủ từng hiển hách một
thời. Nhìn chiêu bài trước nhà lụi bại, cong vẹo, cô không khỏi nhớ lúc đầu
được gả tới, người đứng đầy đường, thật đúng là sầm uất náo nhiệt.
Hôm nay, nếu có thêm tiếng kêu của vài
con quạ đen, thì nơi này có thể trở thành nơi trú ngụ của quỷ trong phim kinh
dị được rồi.
Y Nhân sải bước lên bậc thang, đang định
đẩy cửa lớn đi vào, cũng không biết từ nơi nào chui ra mấy người nha dịch, hung
thần ác sát mà đứng tránh trước cô, rút kiếm hỏi: “Ngươi là người phương nào?
Vì sao tới Tiêu Dao phủ.”
Y Nhân bị hù nhảy dựng, ôm ôm đầu, má
núc ních, quét mắt liếc nhìn bọn họ, sau đó ấp úng hỏi: “Thế nào, đây không
phải là đại miếu sao?”
“Đương nhiên không phải! Ngươi không
biết chữ à!” Một tên nha dịch tàn bạo trừng mắt liếc cô.
Y Nhân co rúm người, sau đó kinh sợ,
xoay người chạy đi.
Nha dịch phía sau hướng theo bóng lưng
cô phun ra một ngụm thối: “Đồ ngốc.”
Y Nhân vẫn cắm đầu chạy, đến cuối góc
tường mới dừng lại. Cúi người xuống, ở trong góc len lén liếc về phía Tiêu Dao
phủ. Nha dịch ở cửa đã mất tung mất tích... cũng không biết đã nấp đi đâu.
“Mưu phản quả nhiên là tội lớn, tòa nhà
này vào không được rồi.” Y Nhân thở dài, nhìn người qua lại trên phố chán muốn
chết: “Lại không thể bỏ đi, bằng không sẽ không gặp được Thập Nhất, lẽ nào chỉ
có thể ở đầu đường?”
Cắm trại dã ngoại thì thích thật, nhưng
phải có lều trại mới được.
Lại ngẩng đầu nhìn trời, đã qua buổi
trưa, hình như bắt đầu từ tối qua cô đã không ăn uống gì rồi. Hơn nữa, ngày hôm
nay đi bộ khá xa, cũng là quãng đường xa nhất trong mấy năm qua... Y Nhân đói
bụng cũng không có gì lạ. Vừa đói vừa mệt.
Nhưng thật kỳ lạ, cô hoàn toàn không có
ý nghĩ muốn trở lại Bùi gia. Lần đầu tiên bắt đầu vận dụng cái đầu hầu như đã
rỉ sét của mình, suy tính đến một sự tình cực kỳ đơn giản, mà chính xác là có
từ thời Bàn Cổ (1) khai thiên địa tới giờ: Làm sao để sinh
tồn?
(1) Bàn Cổ (Bangu):
được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại
Trung Quốc.
Truyền thuyết thời thái cổ, Trời
Đất không chia, cả vũ trụ như một quả trứng lớn, bên trong hỗn độn,
đen tối một màu, không phân chia trên dưới phải trái, đông nam tây bắc.
Nhưng trong trứng thai nghén một anh hùng vĩ đại, đó là Bàn Cổ khai
thiên lập địa. Bàn Cổ thai nghén mười tám nghìn năm trong trứng gà,
cuối cùng đã bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say đắm. Anh mở mắt ra,
thấy xung quanh tối đen như mực, cả người nóng nực khó chịu, rất khó
thở. Anh muốn đứng dậy, nhưng vỏ trứng gà bọc chặt lấy thân anh,
không sao duỗi được chân tay. Bàn Cổ nổi giận, nắm lấy một chiếc rìu
có sẵn, dùng sức vung lên, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, long tai nhức
óc, quả trứng gà bị vỡ, trong đó thứ nhẹ và trong không ngừng bay
lên, biến thành Trời, một số thứ nặng và đục thì từ từ lắng
xuống, biến thành Đất.
Bàn Cổ đã khai thiên lập địa, rất
vui mừng, nhưng anh sợ Trời Đất lại hợp lại với nhau, liền lấy đầu
đội Trời, chân đạp đất, hiển thần thông, một ngày chín biến hoá. Anh
mỗi ngày cao một trượng, Trời cũng mỗi ngày lên cao một trượng, Đất
cũng dày thêm một trượng. Như vậy đã qua mười tám nghìn năm. Lúc này
Bàn Cổ đã trở thành người khổng lồ đầu đội Trời, chân đạp Đất,
thân người cao chín vạn dặm. Cứ như vậy không biết lại trải qua bao
nhiêu vạn năm, cuối cùng Trời đất trở nên vững chắc, sẽ không hợp
lại với nhau nữa. Lúc này Bàn Cổ mới yên tâm. Nhưng vị anh hùng khai
thiên lập địa này đã kiệt sức, không còn sức để đứng vững nữa, thân
hình khổng lồ của anh ngã xuống Đất.
Bàn Cổ sắp chết, toàn thân xảy ra
biến đổi to lớn. Mắt trái của anh biến thành Mặt Trời đỏ chói, mắt
phải trở thành Mặt Trăng trắng ngần, trút hơi thở cuối cùng biến
thành gió và mây, tiếng nói phát ra cuối cùng biến thành tiếng sấm,
tóc và râu của anh biến thành các vì sao lấp lánh, đầu và tay biến
thành bốn cực Mặt Đất và núi cao, máu trở thành sông ngòi, đường
gân biến thành đường sá, bắp thịt trở thành đất đai phì nhiêu, da và
lông trở thành cây cối hoa cỏ, răng và xương trở thành vàng bạc đồng
sắt, đá quý, mồ hôi của anh trở thành nước mưa và sương mai. Từ đó
bắt đầu có thế giới.
Sinh tồn là bản năng, nhưng Y Nhân ra
sức suy nghĩ, trước sau lúc không tìm ra biện pháp nào tốt, cô mới bắt đầu phát
huy bản năng sinh tồn của mình.
Dù sao lúc trước cũng đã làm qua. Năm đó
học đại học, cùng các sinh viên khác làm việc ngoài giờ.
Đó chính là... Vẽ tranh dạo.
Ánh mắt cô băn khoăn đảo quanh một hồi,
may mắn nhìn bên lề đường đối diện vừa vặn có một thư văn quán, bên trong bày
giấy tuyên thành, văn chương, nghiên mực đủ cả.
Mặc dù không có tiền vốn, nhưng chỉ có
thể vào thử một phen, mong rằng không cần bao nhiêu ngày, là có thể gặp được
Thập Nhất.
Nghĩ vậy, Y Nhân hiên ngang đi thẳng vào
quán. Gặp chủ quán, nàng thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta không có tiền… Ơ, bạc,
thế nhưng, ta có thể vẽ tranh cho ông, giúp ông thiết kế chiêu bài, nếu như ông
có thể giao cho ta…”
“Ừm, vị cô nương này, cô không cần lo,
bản quán đã cho người chuẩn bị rồi, cô nương xem, đều là hàng thượng đẳng cả.”
Chủ quán nhìn thấy cô, căn bản là không đợi cô nhiều lời, mà dị thường nhiệt
tình tung ra một đống đồ lớn, vẻ mặt nịnh bợ đưa cho Y Nhân.
Y Nhân ngẩn người, có điểm không thông,
nhưng vì chủ quán quá nhiệt tình chiêu đãi, tỉnh tỉnh mê mê mà đem đống dụng cụ
ôm vào trong ngực. Giang hồ cấp cứu a!
Dọn xong giá gỗ, Y Nhân theo như lúc
trước, ngồi một góc, chờ khách tới cửa.
Nhưng ở cái triều đại này, người bán
tranh chữ không nhiều, vẽ tranh dạo có sinh ý nhưng không thành hình. Y Nhân cứ
như vậy ôm ống đựng bút giấy tuyên thành ngồi chờ. Chờ đến lúc mặt trời lặn,
ánh chiều tà cũng không còn, vẫn chưa có được khách nào.
Không có khách, sẽ không có tiền, không
có tiền, sẽ không có cơm ăn, đây là một quan hệ nhân quả quá mức đơn giản.
Y Nhân đang chuẩn bị từ bỏ ‘Há miệng chờ
sung’, đứng lên thét to vài tiếng thì vị khách đầu tiên rốt cuộc đã đến cửa.
Vị khách cúi người xuống, nhìn Y Nhân đã
đói bụng đến nỗi toàn thân không còn chút sức lực, hỏi: “Có vẽ tranh không?”
“Dạ.” Y Nhân tinh thần chấn động, một
bên đáp lời, một bên ngẩng đầu. Sau đó, nàng nhìn thấy… Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần vẫn mặc trang phục lúc
sáng, ôn nhuận thân thiết. Hắn nhìn Y Nhân cười cười, tiện thể ngồi xuống
một thạch đôn (ghế đá) đối diện Y Nhân: “Bao nhiêu tiền một
bức?”
“Tùy lòng hảo tâm.” Y Nhân đáp.
“Tốt, vẽ tranh đi.” Bùi Nhược Trần nói
xong, nhàn hạ tạo tư thế, thật giống một vị khách tiêu chuẩn.
Y Nhân cũng không hàm hồ, dựng giá gỗ,
lấy vài cây bút, thật nghiêm túc làm việc.
Bùi Nhược Trần vẫn rất an tĩnh. Hắn quả
là một vị khách tuyệt hảo, không kén chọn, chỉ là ngồi một chỗ, tay khoát lên
đầu gối, an tĩnh nhìn cô. Nhìn sợi tóc rũ xuống trán cô, nhìn đôi mắt mơ hồ
nhưng trong sáng của cô.
Cho dù bày than làm xiếc, cũng không
chịu quay về Bùi phủ, hắn làm sao chiếu cố?
Vì sao?
Bùi Nhược Trần từng cho rằng mình hiểu Y
Nhân, thì ra, cũng là không nắm bắt được.
“Vẽ xong rồi.” Ánh chiều tà đã hoàn toàn
lọt vào Tây Sơn, Y Nhân mới hân hoan mà ngẩng đầu, đem vật cầm trong tay đưa
cho Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần nhận lấy. Chàng trai trong bức tranh đứng
giữa bóng chiều tà, hư hư ảo ảo, khỏe khoắn, khóe mắt ôn nhuận, phong tư tuyệt
mỹ.
Cô hoàn toàn có thể đơn giản vẽ ra thần
thái của hắn, còn là thần thái đẹp nhất.
“Bức tranh rất đẹp, đáng một trăm
lượng.” Bùi Nhược Trần nói xong, lấy ra một cái túi, đưa cho nàng.
Y Nhân cũng không ngần ngại, đương nhiên
nhận lấy, thành khẩn mà nói: “Cảm tạ quang cố.”
Bùi Nhược Trần mỉm cười, không nói gì
nữa, thu bức họa cuộn tròn lại, sau đó hơi khom người, xoay người bỏ đi.
“Đi thong thả, hoan nghênh lần sau trở
lại.” Hắn mới đi được vài bước, ở phía sau đã nghe một người dùng hết sức hét
lên thật to.
Bùi Nhược Trần không biết nên khóc hay
cười, cúi đầu, mỉm cười, rốt cuộc đi xa.
Đợi Bùi Nhược Trần đi xa mất hút, Y Nhân
giơ cái túi kia lên, đặt trong tay mà đếm, lòng tràn đầy vui mừng.
Một bức họa một trăm lượng, Y Nhân cũng
biết, có là đương kim trạng nguyên, cũng không phải người có giá trị như vậy.
Chỉ là, cô không phải là người mù quáng,
cũng không phải là người cốt cách cao quý, bạc đưa tới cửa, không lấy mới chính
là kẻ ngốc.
Y Nhân lúc trước là người ngu.
Cô thì không.
Hầu bao rủng rỉnh, Y Nhân cũng yên tâm,
cô thu dọn giá vẽ, một lần nữa đi vào thư văn quán kia.
Chủ quán nhìn thấy cô, lần thứ hai cười
khanh khách tiến lên đón: “Cô nương, người còn cần gì thêm?” Y Nhân dựa vào trí
nhớ xem buổi chiều mình đã lấy những gì, lấy trong túi ra một nắm bạc vụn, đưa
cho ông chủ, “Kỳ thực, mấy thứ này đều không phải của ta, vừa nãy mượn dùng một
chút. Xin lỗi, cái này coi như trả cho ông.”
“Cô nương họ Y?” Chủ quán hỏi.
Y Nhân gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đó chính là cho cô, vị công tử kia nói,
chính là giao cho cô nương dùng.” Chủ quán khẳng định nói.
“Thế nhưng…” Y Nhân lắc đầu, tự mình
không sao hiểu nổi hỏi: “Ngươi mới gặp làm sao biết ta là Y cô nương?”
“Cô nương đi hài này a.” Chủ quán tủm
tỉm cười nói: “Đôi hài này chính là hàng độc chế của Song Ngự cẩm phường, cũng
chính là đặc điểm nhận biết Y cô nương.”
Y Nhân bừng tỉnh hiểu ra, nói cảm ơn,
một lần nữa ôm đống dụng cụ lớn đi ra.
Mơ mơ hồ hồ đi trên đường hồi lâu, Y
Nhân lại mơ hồ rẽ vào một ngõ nhỏ. Cô nhìn xung quanh một chút rồi ngồi xuống,
cởi một chiếc giầy thêu đặt ở trong tay tinh tế kiểm tra.
Quả nhiên thợ khéo hoàn mỹ, màu sắc hài
hòa.
Chiếu theo người mà làm vừa chân nàng,
chắc chỉ có Bùi Nhược Trần.
Y Nhân do dự một chút, xỏ lại chiếc hài
vào chân.
Sắc trời chìm dần vào đêm, không biết
nơi nào có khách sạn bình dân đây?
Sờ sờ cái bụng đã đói meo, Y Nhân cuối
cùng đã đến trước một khách sạn bình sân nhìn có vẻ sạch sẽ ngăn nắp.
Trời đã tối rồi. Khách sạn bình
dân vẫn treo đèn sang trưng. Một bảng hiệu thật to đề “Khách sạn bình dân
– tiếp khách” rạng rỡ chiếu sáng trong bong đêm.
Theo lý thuyết mà nói, lúc này, khách
sạn bình dân đã đóng cửa rồi mới phải. Nhưng đêm nay cũng rất khác thường. Y
Nhân đứng trước khách sạn bình dân, chỉ thấy một tên điếm tiểu nhị đang
nới tay áo, ngóng cổ ra cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, cũng không biết đang
chờ ai.
Đợi Y Nhân vừa xuất hiện trước mặt hắn,
điếm tiểu nhị lập tức trơ mặt ra tiến lên đón tiếp, phất phất khăn mặt lên
trời, nói: “Cô nương, bản điếm đã chuẩn bị xong phòng trọ thượng hạng, chờ ngài
nãy giờ.”
Y Nhân ngẩn người, chỉ chỉ vào bản thân
“Ta sao?”
“Ngài là Y cô nương có đúng không?” Điếm
tiểu nhị hỏi.
Y Nhân gật gật đầu, hoang mang nhìn hắn.
“Đúng là Y cô nương thì được rồi. Cô
nương, xin mời đi bên này.” Điếm tiểu nhị mừng rỡ, có vẻ nịnh nọt dẫn đường:
“Cơm nóng nước ấm đều đã chuẩn bị xong chờ cô nương rồi”
Y Nhân vốn muốn hỏi, nhưng cúi đầu nhìn
đôi giầy của mình, lại không còn gì để hỏi nữa.
Lại là do Bùi Nhược Trần sắp xếp hay
sao?
Không ngờ hắn lại có năng lực lớn như
vậy. Không phải tất cả cửa hàng trong thành đều đã đến thương lượng trước cả
rồi đấy chứ?
Y Nhân chỉ cảm thấy bản thân giống như
ngay cả một đồng cũng không cần trả mà cũng có thể xa hoa tiêu phí toàn bộ kinh
thành.
Mấp máy miệng, cô vẫn không khách khí
bước theo vào đại đường. Quả nhiên là có một bàn cơm nước phong phú thịnh soạn
đã chờ sẵn. Y Nhân đói bụng cả một ngày, lúc này dù có cố cũng không thể nghĩ
nhiều hơn được, lập tức buông lỏng phòng bị, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Chỉ là, nếu đã an bài thỏa đáng đến như
thế, Bùi Nhược Trần hà tất phải trả cho cô một trăm lượng bạc làm gì nữa?
Y Nhân hơi khó hiểu.
Thế nhưng rất nhanh, cô sẽ không còn
thắc mắc điều này nữa. Bởi vì cô vừa uống xong ngụm canh cuối cùng, chỉ cảm
thấy đầu mình quay quay nhức nhức như say rượu. Cô nhìn điếm tiểu nhị trước
mắt, dường như có mấy bóng người chồng lên nhau. Hơn nữa càng ngày càng không
rõ, dần dần không còn nhìn thấy gì nữa.
Cô vừa… vừa gục xuống bàn, tay làm đổ
chén đũa, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất. Nhìn thấy mà giật cả mình.
Một bóng đen từ sau gian nhà chính đi
ra, đưa mấy ngón tay lên vuốt cằm, lạnh lùng nhìn cô.
—***—
Phủ thừa tướng.
Bùi Nhược Trần chào từ biệt phụ thân Bùi
Lâm Phổ, đang chuẩn bị lên xe trở về phủ phò mã của anh. Một bóng
người áo đen thoăn thoắt nhanh chóng hiện ra trước mắt anh, quỳ lạy
trước xe ngựa.
“Có chuyện gì?” Bùi Nhược Trần nhướng
mày hỏi.
“Công tử gia, xảy ra chuyện rồi. A Tân
được phái đi theo dõi Y cô nương, vừa rồi được phát hiện đã bị giết chết trong
bồn rửa.” Bóng đen vội vã trả lời.
Bùi Nhược Trần giật mình, trầm mặc trong
giây lát. Sau đó ngắn gọn dặn dò phu xe ngựa: “Quay lại, đi Nam Thiên trà
trang.”
“Công tử gia…” Bóng đen dường như muốn
ngăn cản anh, đứng dậy đi về phía trước ngăn trước đầu xe. “Xin công tử gia hãy
suy nghĩ lại.”
“Ta đã có suy xét. Ngươi trở về nói với
công chúa. Đêm nay ta có việc phải làm, tạm thời sẽ không trở về phủ.”
Bùi Nhược Trần nói xong liền nhảy lên xe
ngựa, vung roi, chạy thẳng đến Nam Thiên trà trang hoang phế.
Nam Thiên trà trang, từ sau lần đó bị
bao vây trừ diệt đến nay đã lụi bại tiêu điều. Vừa vào cửa liền có cảm giác thê
lương, váng mốc.
Bước chân dẫm lên thềm lá khô, lá khô
giòn gãy phát ra những âm thanh xào xạc khẽ khàng. Nhưng âm thanh nhỏ vụn đó
trong cảnh đêm vắng vẻ lạnh lẽo thế này lại có vẻ điếc tai nhức óc dị thường.
Bùi Nhược Trần chỉ đi hai bước đã dừng
lại. Anh yên lặng nhìn xung quanh. Chỉ thấy dưới mái hiên, sau cột trụ trên
hành lang, trên cây to… nơi nơi đều có bóng đen di chuyển, hiển nhiên đã bị
người ta tầng tầng lớp lớp bao vây rồi.
Bùi Nhược Trần vẫn đứng yên lặng, toàn
thân nạp tích khí. Ống tay áo rộng không có gió cũng tự động phồng lên. Anh
cảnh giác mà thanh thản nhìn về phía gian phòng khách hắt ra ngọn đèn dầu.
“Hiện thân đi.” Anh trầm giọng nói. “Các
ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Cánh cửa phòng nhè nhẹ bị đẩy ra. Một
trung niên mặc trường sam chưởng quỹ(áo sườn sám kiểu nhà thanh dành
cho nam chủ tiệm) đứng giữa cạnh cửa, ánh mắt sắc bén nhìn anh – chính là
Vưu chủ quản.
“Lần trước bị ngươi ngụy trang lừa gạt,
không ngờ khuôn mặt thật của ngươi lại tuấn tú hơn người như vậy.” Vưu chủ quản
cười cười, thản nhiên khen.
Chỉ có điều, tiếng cười kia, giọng khen
kia khi lọt vào tai lại khiến người khác kinh hãi hơn cả lời lăng mạ chửi rủa.
Bùi Nhược Trần không hề biến sắc, thản
nhiên nói: “Vưu chủ quản khách khí rồi. Nếu luận về tuấn tú, sao có thể so được
với thiếu chủ của ông, Liễu công tử.”
Vưu chủ quản biến sắc nhưng ngay lập tức
đã bình tĩnh trở lại, “Ngươi cũng biết chúng ta là người của Liễu gia, vì sao
còn không qua đây thăm viếng chủ tử của ngươi.”
“Nực cười. Chủ tử của ta chỉ có một,
chính là Hoàng đế thiên triều, là quân vương được vạn dân kính ngưỡng. Làm sao
lại có thể là các ngươi… hạng chuột nhắt ngay cả quang minh chính đại gặp người
khác cũng không dám.” Bùi Nhược Trần ngữ điệu khinh miệt, nói năng hùng hồn đầy
lý lẽ: “Hay chỉ là một đám người nhu nhược chỉ biết bắt người cướp thiếu nữ
thôi.”
“Ngươi không cần kích ta.” Vưu chủ quản
không hề bị lay động, nói: “Lợi dụng thiếu nữ xác thực là không hay, nhưng
ngươi cũng có phải tốt đẹp gì đâu? Lúc trước, ngươi tự mình đến Ngự chế phường
mua giày, chúng ta còn tưởng rằng ngươi mua cho Du công chúa, vốn muốn bắt công
chúa uy hiếp Hạ Lan Thuần... Không ngờ, ngươi dám ngang nhiên tặng cho một
người không thể tặng. Nếu chúng ta điều tra không lầm, nàng hình như là Vương
phi đã bị Hạ Lan Tuyết bỏ rơi, Y Nhân đúng không.”
“Ngươi cũng biết ngươi đã bắt lầm người
rồi, vì sao còn muốn bắt giữ nàng?” Bùi Nhược Trần thu nhỏ con ngươi,
hỏi. Giọng nói âm trầm, dần dần mang theo sát khí.
“Vậy còn ngươi? Rõ ràng là một nữ tử
không thể sống chung, ngươi vì sao còn mạo hiểm vì nàng?” Vưu chủ quản hơi chút
hăng hái, nheo nheo hai mắt hỏi.
“Hạ Lan Tuyết đã giao nàng cho tại hạ.
Tại hạ tự nhiên nên phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng.”
“Tốt lắm. Thật là một người trọng nghĩa
khí đó, Thừa tướng công tử, bây giờ là Phò mã nhỉ!” Vưu chủ quản cười khinh
miệt: “Sao ngươi không ngẫm lại xem. Năm đó phụ thân ngươi bán chủ cầu vinh,
rốt cuộc là có sắc mặt thế nào.”
“Chim khôn chọn cành mà đậu. Năm đó Tức
phu nhân tàn bạo dị thường, nhân thần đều phẫn nộ. Lựa chọn của phụ thân cũng
không sai. Chứ chẳng lẽ vẽ đường cho hươu chạy mới là trung nghĩa hay sao?” Bùi
Nhược Trần vân đạm phong khinh bác bỏ một câu, sau đó trở về chuyện chính:
“Nàng đang ở đâu? Nếu ta đã đến, ân oán của Bùi gia và Liễu gia, tự chúng ta sẽ
giải quyết. Các ngươi cứ thả nàng trước đã.”
“Thả nàng? Lẽ nào lại muốn giống như lần
trước, bị các ngươi bao vây diệt trừ lần nữa, lại chết đi trên dưới một trăm
huynh đệ nữa sao!” Vưu chủ quản hét lên. Bóng cây lắc lư, những người ẩn nấp
các nơi cũng bị ảnh hưởng, sát khí lan tỏa khắp nơi. Bùi Nhược Trần đứng ngay
điểm tâm của luồng sát khí, lập tức cảm giác được bầu không khí nghẹn thở này.
Hết sức căng thẳng.
Thế nhưng Y Nhân, bây giờ nàng đang ở
đâu?
Y Nhân day day huyệt thái dương, ngơ
ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, một thiếu niên
ngồi dựa vào cửa sổ, cẩm y gọn gàng, nhưng chìm trong ám sắc. Ánh lửa trong
ngọn đèn dầu ấm áp là thế nhưng cũng không sưởi ấm được hắn dù chỉ nửa điểm tay
áo. Hắn lúc này quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp như vậy nhưng lại
không có tiêu cự, không màu sắc, không ánh sáng.
Y Nhân vực người dậy, đâm tay trát chân
mà bò lên. Dường như bị âm thanh kinh động, thiếu niên chậm rãi xoay người lại,
quay mặt về phía cô: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm” Y Nhân gật đầu, vốn định đi qua
phía hắn, thế nhưng toàn thân nặng trịch lại ngã xuống.
”Dược tính của nhuyễn cân tán trong
người ngươi vẫn còn, không cần uổng phí tâm cơ.” Nghe được tiếng Y Nhân ngã
xuống, thiếu niên cười cười miệt thị: “Đây là một bài học, nói cho ngươi biết
lần sau không nên tùy tiện ăn đồ không rõ lai lịch.”
Y Nhân thở dài, ngập ngừng nói: “Ta thực
không biết, con người lại muốn hại người.”
Thiếu niên nghe vậy, biến sắc: “Ngươi
nói cái gì, ngươi nói ta không phải người?”
Y Nhân hơi chán nản, lười giải thích,
chỉ dị thường phối hợp mà nói: “Trên người ta có một trăm lượng bạc, các ngươi
cứ lấy đi. Chỉ hy vọng các ngươi sau này học thật tốt, không nên tiếp tục làm
chuyện xằng bậy. Ngươi yên tâm, ta sẽ không báo quan đâu. Ai cũng có mặt không
tốt, nếu có thể, có ai lại muốn vừa làm trộm vừa làm cướp chứ?”
Y Nhân còn nhớ rõ lần trước bọn họ đột
nhập hoàng cung ăn cắp.
“Ngươi!” Thiếu niên có vẻ rất dễ nổi
giận, Y Nhân thờ ơ nói vài câu, hắn đã tức giận đến mặt trắng bệch: “Ngươi dám
nói ta là quân trộm cướp, đúng, quân trộm cướp, sẽ lừa tình giết người, cướp
quyền đoạt thế.” Hắn đứng lên, theo hướng Y Nhân lấn lên vài bước: “Cho dù như
vậy, nữ nhân giống như ngươi, một phế vật, mỗi ngày ở Vương phủ ăn ngon mặc
đẹp, có tư cách gì nói ta? Ngươi không có trộm cướp, ngươi là sâu mọt, cả kẻ
trộm cũng không bằng!”
Y Nhân không hiểu hắn vì sao lại kích
động như vậy, chỉ cảm thấy nét mặt tuấn mỹ thoáng tái nhợt lẫn khẩn trương,
càng thêm thê lương.
“Ta mặc dù là sâu mọt, làm mất khẩu vị
của ngươi. Ngươi vì sao lại ghét ta như vậy?” Vì lần trước hắn không hề giải
thích đã muốn giết cô, Y Nhân liền nhận ra tâm tình của hắn.
Thiếu niên này, phi thường phi thường
chán ghét bản thân là phế vật.
“Vì sao chán ghét ngươi?” Thiếu niên
giật mình, nhưng lập tức lấy lại nét bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi rõ ràng
tứ chi đầy đủ, thân thể khỏe mạnh, nhưng lại sống lãng phí. Người như vậy,
chẳng lẽ không đáng ghét sao?”
Y Nhân nhấp nháy mắt, bỗng nhiên hiểu
được phản ứng của hắn. Nhất định hắn có rất nhiều việc muốn làm, nhưng bởi mắt
bị tật mà không thể làm được. Vì thế mà ghét chính bản thân mình bệnh tật, cũng
không biết quý trọng con người.
Sau khi Y Nhân nghĩ thông suốt rồi, lại
ngẩng đầu nhìn thiếu niên vô cùng ương ngạnh, dị thường kiêu ngạo đang đứng
trước mặt, trong lòng thương tiếc. Hắn đại khái, suốt ngày trống không, màu sắc
gì cũng không biết. Cuộc sống tươi đẹp, cảnh sắc tuyệt mỹ gì gì đó, có lẽ hắn
chẳng bao giờ thấy được.
“Ngươi ngồi xổm xuống đây.” Lúc sau, Y
Nhân dịu dàng nói.
“Ngươi muốn đùa giỡn cái gì!” Thiếu niên
hừ lạnh một tiếng, nhưng lại muốn biết một thiếu nữ như vậy sẽ đùa giỡn cái gì
đây, rốt cuộc tính tính một hồi cũng ngồi chồm hổm xuống. Ngồi trước mặt Y
Nhân, con mắt vô thần hướng xuống đất.
Y Nhân vừa chống vừa đỡ ngồi xuống, nắm
tay lại, chỉ vươn ngón áp út, thân thiết đụng đụng vào tay phải thiếu niên đang
đặt trên đầu gối.
Cái tay dài nhỏ thanh tú, nhưng tái nhợt
như ngọc.
Lúc đầu ngón tay chạm vào hắn, Y Nhân
bỗng rùng mình.
Thân thể thiếu niên này, sao lại lạnh
như vậy.
Nhưng loại băng lãnh này vừa chạm vào đã
dịu. Lúc Y Nhân chớp mắt đã sấn lại gần, thiếu niên hất mạnh tay, đang định nạt
nộ chất vấn, lại nghe thấy giọng nữ thanh thúy êm tai vang lên: “A! Giỏ trúc
của ta!”
Thiếu niên nhíu nhíu mày, lửa giận càng
tăng, dục đứng lên. Ngay sau đó, lại nghe có thanh âm truyền tới, lần này, lại
là một giọng giả nam: “Vị cô nương này, mời dừng lại bước chân yêu kiều, nàng
có biết bản thân đã phạm sai lầm gì không?”
Thiếu niên sửng sốt, muốn biết cô rốt
cuộc đang đùa xiếc gì, nhịn không được hơi dừng một chút. Cô vẫn nhất định
không chịu rút ngón áp út lại, một lần nữa huých đầu ngón tay hắn, tựa như một
thiếu nữ bẽn lẽn e lệ mới gặp một người đàn ông xa lạ: “Vị
quan nhân này, rõ ràng là ngựa của người đá đổ giỏ trúc của ta. Ngươi xem đường
rộng thênh thang thẳng đến trời xanh, ngươi lại thúc con súc sinh kia chạy đến
nỗi bắn đầy bùn đất lên người ta, bây giờ ngược lại còn trách tội là ta sai?”