Thạch thảo trong cơn bão - Chương 16 phần 1

CHƯƠNG 16

Maddy chưa bao giờ sở hữu
số tiền lớn như vậy. Nàng vừa đi vừa giữ khư khư cái ví bằng cả hai
tay, sợ không dám nhét vào váy. Hàng trăm bảng anh khiến cuộc trốn
chạy quá đỗi vô lí này dường như trở nên hiện thực hơn, việc trở về
ngay trở thành lựa chọn, không còn là điều bắt buộc nữa.

Sau khi nàng trả tiền
người đánh xe, Jervaulx nhìn nàng như thể nàng biết họ phải làm gì. Gã cứ nắm
chặt khuỷu tay nàng, một sự pha trộn kì lạ nửa dựa dẫm nửa bảo vệ. Có Công tước
bên cạnh, không tay đẩy xe hàng rong nào dám quát nàng khi nàng dừng giữa
đường, không khách qua đường khó ưa nào đẩy nàng vào chỗ bùn lầy để tranh
đường. Gã có đôi vai rộng mạnh mẽ oai vệ và đôi mắt gã là linh hồn xanh thẳm
đầy hoang mang, cái vẻ bồn chồn như nhìn lên trời trong ánh chạng vạng cuối
cùng, dõi thẳng đến một ngôi sao đơn độc, khi ảo giác dễ chịu biến mất và vòm
mái chắc nịch của bầu trời tan ra, tiết lộ khoảng cách thực sự đầy choáng váng
của nó.

Nàng cảm thấy toàn bộ thế
giới vững chắc quanh mình đã bốc hơi theo cách đó, quả thật khó mà tưởng tượng
rằng Archimedea Timms đang đứng trên lối đi đông đúc ở đồi Ludgate, cố quyết
định xem sẽ làm gì với Công tước xứ Jervaulx, bởi vì bản thân gã có vẻ không hề
có ý niệm sẽ làm gì.

Nàng bắt đầu đi, chả có ý
tưởng nào hay hơn. Một nơi ẩn náu an toàn, đó là thứ nàng phải tìm cho gã. Bất
kể đòn trả thù nào đang đợi nàng, tối nay nàng vẫn phải về gặp cha, ông hẳn sẽ
phát điên khi biết nàng biến mất với Công tước. Nàng không có ý niệm rõ ràng
nào về luật pháp và cái án mà nàng sẽ phải gánh nhưng phu nhân de Marly thì đảm
bảo là rất rành. Maddy cầm chắc điều đó. Về phía bản thân, nàng thầm nghĩ với
chút dũng khí mong manh, nàng không bận tâm nhiều lắm, dù sao thì Jervaulx cũng
là Thiên khải của nàng, và bất cứ Thống khổ nào đến cùng gã nàng đều phải chịu,
nhưng nàng lo sợ không biết điều gì sẽ xảy đến với cha nếu nàng bị tống vào
ngục.

Áp lực từ bàn tay của gã kéo
nàng dừng lại. Ngay trước mặt họ, trong tiếng tù và rất to, một xe ngựa đi
Brighton chuyển bánh ngay dưới tấm biển đề Belle Sauvage, vòng vào phố, người
đánh xe thổi tù và inh ỏi để xin đường.

Ngay sau khi chiếc xe đi
qua, chìm khuất vào tấm màn chập chờn của xe cộ và sương xám, Jervaulx kéo nàng
về cổng sân tòa nhà. Phía dưới hành lang, một cậu nhóc phụ việc trong chuồng
ngựa đang cầm cào dọn bụi đất và phân ngựa vương trên lối hai người đang đi,
cậu bước lùi lại lẩm bẩm chào khi họ đi qua.

Khách lữ hành đứng rải rác
trong sân, chờ đợi bên cạnh những rương hòm, va li và hàng đống đồ được bọc,
gói khác. Một chiếc xe ngựa khác đang được chất đồ lên, sơn màu vàng và đen,
đến Newmarket, lũ ngựa mới được thay, vừa gõ móng lên sỏi rải đường vừa phì phò
thở ra hơi trắng xóa.

Jervaulx đi thẳng đến quầy
vé. Gã đỡ Maddy qua cửa, đẩy nhè nhẹ như thể nàng cần được động viên thêm. Đám
đông vây kín quanh quầy, hầu như chẳng còn chỗ cho hai người. Thậm chí ăn vận
nổi bật như Maddy và Công tước cũng chẳng khiến ai để ý, viên thư kí quá bận
ném những bưu kiện bọc giấy nâu vào các hộc sau quầy còn khách thì mải gào lên
hỏi hoặc cố gắng thu hút sự chú ý của tay khuôn đồ nào đó.

Gã kéo nàng đến một góc đông
nghịt, quay lưng về phía đám đông và ghé sát tai nàng. “Đi,” gã nói, không hẳn
là thầm thì nhưng nào có vấn đề gì giữa khung cảnh huyên náo này.

Maddy nhìn gã. “Đi đâu?”

Câu hỏi có vẻ khiến gã nổi
cáu. “Đi,” gã nhắc lại. “Hai.”

“Tôi không đi,” nàng cứng
cỏi đáp.

Một phụ nữ bồng hai cô con
gái nhỏ len qua phía sau gã, tìm đường đến cuối hàng người ngắn nhất. Jervaulx
đặt tay lên vai Maddy. “Hai,” gã khăng khăng.

“Tôi không thể.”

Ngón tay gã bấu chặt vào da
thịt nàng. “Nhà. Shere…” Gã nghiến chặt hàm vì cố gắng. “… voh!”

Đó không hẳn là một ý tưởng
vô lí, chỉ có điều nàng không hề biết nhà gã ở đâu hoặc liệu gã có thể tới đó
một mình mà không phải đeo thẻ như một đứa trẻ hay rương đồ, hoặc một tên ngốc
hay không, điều mà nàng hình dung đủ rõ ràng để lạnh người. Và nhà gã không
phải nơi trú ẩn an toàn trước quyền lực của gia đình gã hòng ép gã về Blythedale.

“Nhà,” gã giục giã.
“Bé-Maddy.”

“Nó ở đâu?” nàng hỏi. “Ở
đâu?”

Điều đó dường như ngăn trở
gã. Gã làu bàu, buông tay ra rồi xoay nàng lại. Trên bức tường nàng dựa lúc nãy
có dán những tờ quảng cáo và bản đồ nước Anh cho khách du lịch, lớp véc ni nơi
vùng lân cận với London đã mòn và nứt toác. Gã đặt bàn tay lên một phần bản đồ
hầu như chưa hề bị hư hại, xa tít tắp về phía Tây, nơi màu xanh của nước Anh
giáp với màu đỏ của xứ Wales.

“Không! Anh không thể đi xa
đến thế một mình.”

Gã lại nắm lấy vai nàng.
Nàng cảm thấy gã nhích gần lưng nàng hơn, gần như một cái ôm siết. Gã áp má lên
mũ áo choàng của nàng, hất nó khỏi đầu nàng và thốt lên một tiếng nài nỉ. Gã
vòng hai tay quanh nàng và kề sát lưng nàng, ở đó ngay giữa những hành khách.
“Hai,” gã kề tai nàng nói. “Nhà.”

Nàng cố thoát ra nhưng gã
không cho phép. Gã kéo nàng quay lại rồi khóa chặt nàng ở đó, tì lưng vào bản
đồ và bức tường. Nàng không biết phải làm gì. Một vài vị khách đang nhìn họ. Nàng
tưởng tượng họ choáng váng và chướng tai gai mắt đến chừng nào, họ sẽ nghĩ thế
nào về nàng với váy vóc rách toạc, không mũ trùm, kẹt trong vòng tay của một
người đàn ông. Gã ghé miệng sát tai nàng.

“Bé-Maddy… cưới.”

Một vài vị khách nữa vào
phòng, huých qua lưng Jervaulx. Một người trong số đó vẫn đội mũ, vành rộng,
dấu hiệu không hề nhầm lẫn của một tín đồ phái Giáo hữu. Maddy sợ hãi vội vội
vàng vàng cúi ngay đầu xuống. Nàng không kịp nhìn xem đó là ai, nhưng bất cứ Ái
hữu nào đến đây có việc đều có thể biết nàng qua buổi họp hội hằng năm, và ở
ngay London thôi đã có quá nhiều hội viên biết rõ nàng. Nàng vùi mặt vào vai
Jarvaulx để ẩn nấp. Gã càng ôm chặt nàng với một tiếng lầm bầm dịu dàng, vui
lòng.

Nàng không dám nhìn lên.
Nàng không dám kháng cự. Gã là tấm khiên chắn khỏi để bị phát hiện, đủ to lớn
và vững chãi để an toàn trốn đằng sau, có điều giá mà gã đừng thò tay vào dưới
mũ áo khoác của nàng như thế, gạt nó rơi hẳn ra sau và ôm trọn lấy gáy nàng,
kéo nàng lại gần hơn, vùi mặt gã vào tóc nàng.

Nàng không thể tưởng tượng
rằng mọi người trong phòng đều không quay lại, há hốc miệng nhìn hai người lên
án. Nhưng âm thanh của những công việc bình thường vẫn tiếp diễn quanh họ,
tiếng giày ra vào cửa, tiếng í ới của những người khuân đồ, tiếng tù và của xe
ngựa đi Newmarket đang quay ra phố.

Bàn tay gã rời khỏi eo nàng.
Nàng cảm thấy gã đang tìm gì đó trong túi áo, suốt lúc ấy nàng không dám ngẩng
đầu lên đối diện với nguy cơ bị bắt gặp. Gã tóm lấy bàn tay nàng và ấn một cái
hộp nhỏ vào đó.

Maddy giữ chiếc hộp, vẫn cúi
đầu xuống, hơi liếc sang bên cạnh để cố xem Ái hữu không rõ mặt kia đã đi chưa.
Jervaulx lật ngửa bàn tay nàng lên. Với một tiếng lầm bầm nôn nóng, gã lóng
ngóng ấn ngón cái vào chiếc hộp đang nằm trong lòng bàn tay nàng.

Nắp hộp mở ra. Đang trốn
tránh, mặt cúi gằm, nàng thấy sắc vàng và ánh sáng nhiều màu lấp lánh. Một
chiếc nhẫn, bản nhẫn bằng vàng gắn ngọc trai bao quanh một viên ngọc mắt mèo
chói lọi, cho Anne Trotman?

Gã dùng một tay vụng về đụng
vào chiếc nhẫn, xỏ vào đến giữa ngón trỏ và để chiếc hộp rơi xuống. Trong cái
góc bé tí này, với hai mái đầu cúi chụm sát vào nhau họ tạo nên một thế giới
riêng nho nhỏ. Maddy lúng túng quan sát gã lóng ngóng xoay xở với chiếc nhẫn
rồi cố gắng đeo vào ngón tay nàng.

“Cưới.” Gã áp môi lên tai
nàng. “Maddy… cưới. Nhà.”

Nàng trân trối nhìn chiếc
nhẫn khi những ngón tay gã thô bạo ấn nó vào ngón tay nàng.

“Không!” Nàng rút tay ra
khỏi chiếc nhẫn và cúi rạp xuống nhặt chiếc hộp, kéo mũ áo khoác trùm lên đầu.
“Anh đang… không phải… không! Sao anh nghĩ ra một chuyện như thế được chứ?”

Nàng ném chiếc hộp vào tay
gã rồi quay người. Mũ trùm gần kín mặt, nàng chen lấn qua đám đông hành khách
và vội vã ra ngoài sân. Bên ngoài, nàng chạy vài mét qua cửa rồi dừng lại, mặt
nóng bừng. Nàng giữ mũ áo choàng che cả miệng và mũi.

Công tước bước ra khỏi cửa.
Nàng rõ ràng đứng ngay đó, nhưng gã dường như không thấy nàng. Gã dừng chân,
một quý ông hào nhoáng kì dị giữa đám đông tầm thường xung quanh: một vương tử
đi lạc, được bao bọc bởi những gấm và những đồ trang trí nặng nề, với dải băng
hoàng gia xanh lơ và mề đay, lạc lối giữa cả không gian và thời gian.

Mọi người quay lại nhìn gã.
Maddy thấy vẻ bất an cứng đờ trong tư thế của gã. Gã đứng bất động ở nơi gã
dừng lại, như thể một bước nữa thôi dù về bất cứ hướng nào đều có thể khiến gã
rơi xuống cái vực thẳm hun hút đang mở ra dưới chân. Hàm gã đanh lại, đôi lông
mày sẫm màu trễ xuống. Một sức mạnh bị cầm tù, đơn độc và xa lạ.

Nàng gọi tên gã, tiếng nàng
nghẹt dưới mũ áo khoác. Tư thế của gã thay đổi. Gã quay về phía nàng như thể
nàng vừa phá bỏ một lời nguyền, sự giải thoát giống như ngọn lửa rực sáng trên
khuôn mặt gã. Có vẻ gã cũng kinh ngạc vì nàng ở quá gần, gã tiến một bước mạnh
mẽ tới bắt lấy nàng bằng cả hai tay.

“Không… rời!” gã gay gắt
nói. “Một mình… không thể! Ở lại. Em… ở lại!”

“Tôi không biết phải làm gì
với anh nữa!” Maddy cắn mép mũ áo choàng đang kề sát miệng nàng. “Tôi không thể
ở với anh! Tôi không thể đưa anh về!”

“Sher…” Gã đặt tay lên vai
nàng đẩy mạnh. “… voh!” Gã lại đẩy nàng nữa, khiến nàng thối lui ra sau một
bước. “Nhà.” Đẩy. “Cưới”- đẩy -“bé”- đẩy - “Maddy!”- đẩy -“Phải!” Dưới sự dồn
nén của gã, nàng sắp bị đẩy giật lùi đến hết sân. “Không… chỗ… điên! Cưới…
Maddy!”

“Không!” nàng nói rồi hít
vào một hơi hoảng hốt và kéo mạnh mũ áo choàng che mặt càng thấp càng tốt để
giấu kín bản thân. Đầu đội chiếc mũ đen nặng nề, mình bận áo khoác mộc mạc, tín
đồ phái Giáo hữu trong phòng vé tiến về phía họ.

Maddy lén nhìn từ dưới mũ áo
choàng trong khi người lạ đặt tay lên vai Jervaulx. “Hãy nghĩ lại đi, Ái hữu.
Anh đang quấy rầy người khác đấy.”

Jervaulx nhìn anh ta như thể
người đó vừa nhổ nước bọt vào mặt gã. Trong khoảng khắc xung động đó, nàng sợ
rằng gã sẽ quay lại tấn công như cái cách gã đã làm với Edward. Tín đồ phái
Giáo hữu kia chỉ cao cỡ trung bình, tầm tuổi Maddy, râu cạo sạch sẽ và đôi mắt
trong, nàng không nhớ đã từng gặp người như thế. Một người đàn ông tốt, dù can
đảm để tới can Jervaulx, người rõ ràng đang giận giữ và là một quý tộc, bề
ngoài lại nom không hề tầm thường dù là hành động hay vóc dáng.

Công tước lắc vai khỏi bàn
tay đang giữ lấy mình. Gã nhìn Maddy như thể đợi nàng giải thích.

“Tôi cảm ơn, Ái hữu,” nàng
nói nhanh, hối hả xoa dịu Jervaulx. “Nhưng tôi không cần giúp.”

Tín đồ phái Giáo hữu liếc
nhìn nàng kinh ngạc. Maddy thấy tim mình muốn rớt.

“Cô cũng ở trong hội?” anh
ta hỏi.

Nàng dán mắt xuống đất.
Những lời dối trá xấu xa trào lên môi nàng, những lừa dối đồi bại để đắp điếm
cho cái sai lầm đã tố cáo nàng với một tín hữu khác còn rõ ràng hơn cả mũ trùm
Giáo hữu và trang phục Mộc mạc. Nhưng nàng không thể, anh ta không gây nguy
hiểm gì cho Jervaulx, có nói dối thì cũng chỉ là để cứu vãn thể diện trước một
người cùng hội.

Nàng chỉ ngước mắt lên.
“Phải.”

Jervaulx nắm lấy khuỷu tay
nàng. Một cái đụng chạm lặng lẽ, không thô bạo, nhưng chắc chắn. Gã thận trọng
nhìn tín đồ phái Giáo hữu kia.

“Anh ta không ngược đãi cô
chứ?” người đàn ông hỏi. Anh ta chạm mắt Jervaulx. “Tôi sẽ không để anh ta gây
tổn hại đến cô. Liệu anh có thể bình tĩnh lại mà đi trong hòa bình không?”

Đó là một yêu cầu nhỏ nhẹ,
hầu như tử tế. Maddy cảm thấy dâng trào niềm cảm kích và thân thuộc. Người đàn
ông này dường như là một hòn đảo của lí trí giữa bão tố đầy xáo động, còn thân
thuộc hơn nhiều trong chiếc mũ rộng vành và áo khoác giản dị, đáng tin cậy hơn
hẳn một kẻ lạ mặt giận dữ, khó đoán, bận đồ nhung với mề đay và dải băng hoàng
gia.

Tín đồ phái Giáo hữu có vẻ
bối rối vì thấy Jervaulx chẳng hề đáp lại. “Anh định không trả lời như một
người đàn ông trung thực ư?”

Jervaulx càng siết tay nàng
đau hơn.

Maddy chạm vào ống tay áo
rộng và thô ráp của tín đồ phái Giáo hữu. “Ái hữu,” nàng nhẹ nhàng nói, mặc kệ
áp lực mỗi lúc một lớn của Jervaulx lên cánh tay nàng, nỗ lực lặng lẽ của gã để
kéo nàng khỏi kẻ mới đến. Nàng vừa nảy ra một ý. “Tôi đã vội vã giữ ý khi nói
rằng tôi không cần anh giúp.” Nàng ngước nhìn vào ánh mắt dò hỏi bình tĩnh,
phẳng lặng của chàng trai kia. “Tôi thực sự cần giúp đỡ. Anh có thể hỗ trợ
không?”

“Chắc chắn.” anh ta đáp, một
từ đơn giản trút đi gánh nặng ngàn cân trên vai Maddy.

Trong khi Jervaulx ngồi đó
với dáng vẻ uy nghiêm đầy bất thuận trên chiếc ghế kéo ra từ một chiếc bàn nơi
nhà ăn công cộng, chân giạng ra, hai tay khoanh lại trước những băng đeo và mề
đay, Maddy cúi gần tín đồ phái Giáo hữu trẻ tuổi và thuật lại khó khăn của
mình. Richard Gill nhấp một ngụm bia và đăm chiêu quan sát Công tước khi nàng
kể xong.

Jervaulx, nom ủ ê và thách
thức, trừng mắt nhìn lại dưới hàng mi đen dài. Gã không hề muốn vào nhà ăn, gã
đã cố ngăn nàng nhưng khi Maddy kiên quyết không cho gã giữ lại, gã đành lẽo
đẽo theo nàng, không cho phép nàng ra một bước khỏi tầm với của gã. Gã không
nói năng gì và Maddy không thể biết gã hiểu bao nhiêu về những điều nàng kể với
Richard Gill, nhưng toàn bộ cử chỉ của gã lộ ra vẻ bị phản bội, cứ như mối quan
hệ mới của nàng xúc phạm gã vậy.

Richard vẫn yên lặng, một
khoảng ngưng trầm mặc và suy tư. Maddy chờ đợi, mừng rỡ vì lại được ở bên một
người không hành động hay phát ngôn quá nhanh mà dành thời gian suy ngẫm. Nàng
vui lòng chờ đợi Richard ngẫm ngợi. Ái hữu trẻ tuổi này ưa nhìn, cử chỉ chừng
mực và dáng vẻ kiên định khiến người ta thấy an tâm. Khuôn mặt mạnh mẽ của anh
hợp với chiếc mũ rộng vành và áo khoác ngoài mộc mạc hơn nhiều người lớn tuổi
nghiêm nghị khác.

Maddy chắc chắn anh ta chưa
từng tới dự buổi gặp mặt thường niên tại London, nơi các Ái hữu tụ họp để hướng
dẫn về nghĩa vụ trong năm cũng như hỏi han về những buổi Suy niệm hằng quý và
tháng để nuôi dưỡng tinh thần. Buổi gặp mặt thường niên tập trung các gia đình
Giáo hữu trên khắp nước Anh. Nếu Richard Gill mà là một đại biểu thì nàng đã
nhớ rồi. Không phải phụ nữ nào cũng cần trực tiếp tham gia các cuộc gặp của nam
giới mới biết ai đã lập gia đình, ai chưa.

Rõ ràng nếu một phụ nữ trẻ
muốn lấy chồng cách tốt nhất là tham dự buổi gặp mặt thường niên tại London, ở
đó một trong những nhiệm vụ chính của buổi họp hội Ái hữu nữ là xem xét tình
trạng của những cặp đôi có triển vọng tiến tới hôn nhân – một quá trình rất tự
nhiên dẫn tới việc đánh giá và phân cấp sự phù hợp của mình với những chàng độc
thân có tiềm năng tham dự. Richard Gill, Maddy có thể đảm bảo, chưa từng được
nhắc tới trong các buổi họp hội Ái hữu nữ, dù trong danh sách đã thành hôn hay
chưa. Nàng không rõ phận sự của anh ta là gì. Anh ta đến trạm xe để nhận một
hộp nhỏ cứng mà anh ta có vẻ rất lưu tâm. Nó đang nằm bên cạnh anh ta, dán một
loạt những nhãn tròn có ghi những dòng đáng tò mò như “Claudiana, hàng 4, tulip
hồng.” “Trafalgar Banner, hàng 1, tulip byblomen,” và “Công
tước Clarence, hàng 4, tulip bizard.”

Người phục vụ mang đến món
bánh pút đinh nhân bít tết và bắp cải luộc. Jervaulx nhăn mặt. Gã nốc một ngụm
bia trong khi Maddy bận phết bơ lên ba lát bánh mì, chia phần cho mỗi người.

Nàng cúi đầu cầu nguyện.
Richard bỏ mũ ra. Jervaulx chả làm gì, chỉ độc địa quan sát họ, gã ngồi thượt
đó trên ghế, tay khoanh trước ngực.

Richard lại đội mũ lên và
bắt đầu ăn phần bánh của mình, Maddy không biết nhiều gã trai trẻ tuân thủ
triệt để quy tắc Ngôn từ Mộc mạc và Trang phục Mộc mạc. Nàng ngưỡng mộ anh ta
về điều đó. Nàng ước rằng trông mình gọn gàng, chỉnh trang hơn một chút thay vì
mất cả mũ và váy rách toạc thế này.

Nàng liếc nhìn Jervaulx. Gã
không ăn. Gã đang quan sát nàng, Richard Gill trông đã sáng sủa ưa nhìn rồi
nhưng Công tước còn hơn bội phần, ma quỷ hơn và gắn bó với nàng hơn – cái miệng
đẹp đẽ của gã đã hôn nàng, bàn tay gã đã vuốt tóc nàng.

Nàng đỏ mặt, cảm thấy mình
đúng là một kẻ dối trá và giả bộ. Nàng đã giới thiệu Jervaulx là bệnh nhân, còn
mình là y tá của gã. Bề ngoài của sự việc giáng vào nàng một đòn mạnh – có y tá
nào lại bỏ trốn cùng bệnh nhân ngược lại với ý nguyện gia đình anh ta? Y tá nào
lại để bị hôn? Richard Gill sẽ nghĩ gì về nàng nếu biết chuyện? Và còn giấu
nhẹm anh ta nữa chứ, sự im lặng và bỏ sót đầy dối trá. Nàng không hề đi trên
con đường lẽ phải, hoàn toàn không.

“Cô không nghĩ anh ta điên
sao?” Richard hỏi.

Câu hỏi đột ngột đó khiến
Maddy bị bất ngờ. nàng ngẩng lên. “Không.”

“Anh ta có vẻ không kích
động. Nhưng anh ta đẩy cô lúc ở trong sân.”

Nàng xé một miếng bánh mì,
khẽ nở nụ cười gượng gạo. “Anh ta là công tước. Việc đó không giống cơn điên,
thật đấy. ”

Richard cán một miếng nữa.
“Đó là điều các công tước làm à?” Anh ta nhướng mày. “Xô đẩy?”

“Đó là việc tối thiểu mà vị
công tước này sẽ làm.”

Ở góc hơi xa bên bàn,
Jervaulx nghiêng đầu vẻ buồn chán. Gã nhìn lướt qua Maddy rồi Richard, nâng cốc
bia lên, làm một ngụm.

“Anh ta không hiểu?” Richard
hỏi.

“Tôi không biết. Một ít, tôi
nghĩ vậy”

“Cô phải đưa anh ta về với
gia đình đi.”

Maddy hơi thẳng người dậy.
“Không.”

Jervaulx nhìn nàng. Vẻ ngán
ngẩm lập tức biến mất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3