Thạch thảo trong cơn bão - Chương 08 phần 1

CHƯƠNG 8

Khoảnh khắc mà gã trông thấy
quần áo mới, Maddy có thể cảm thấy sự phấn chấn đột ngột trong tâm trạng của
gã. Mặc dầu gã không làm gì khác ngoài ngắm nhìn và chạm vào chúng, nhặt đinh
thúc ngựa lên, giữ trong tay, niềm mong mỏi trên gương mặt gã khi gã quay lại
nhìn nàng là cái gì đó vượt xa chuyện xống áo.

Nàng nghĩ gã định ôm siết
lấy nàng. Nàng lùi lại nhưng gã chỉ đẩy nhẹ vai nàng, nàng sốt sắng làm theo
gợi ý, bước ra hành lang đóng cánh cửa gỗ nặng nề sau lưng lại. Vài phút sau,
một tiếng đập mạnh từ bên trong báo hiệu cho nàng mở cửa.

Gã chìa bàn tay ra, nôn nóng
trong khi nàng loay hoay cài cổ tay áo. Nàng thắt nơ cổ cho gã. Gã để ủng trên
ghế và đeo đinh thúc ngựa vào gót chân, giữ chốt cài rồi gật đầu gọi nàng tới.

Nàng cúi xuống, cài miếng da
qua mu bàn chân, siết chặt xuống bề mặt ủng đen tuyền xa xỉ. Mềm mại, bóng lộn,
đắt tiền: không có vết phồng hay dấu thuốc nhuộm, không cần đến dụng cụ nong
bằng giấy nhồi để nhét chân vào ủng.

Nàng cảm thấy sự tập trung,
căng thẳng và tỉ mỉ của gã với công việc đơn giản này. Khi nàng tìm thấy cái lỗ
bé xíu trên móc khóa, gã chạm vào bàn tay nàng, một nỗ lực tìm hiểu, như khi
cha nàng sờ nắn đồ vật để nhận dạng chúng.

Nàng làm chậm lại, mở bàn
tay ra để gã có thể thấy những ngón tay nàng cử động thế nào khi nàng kéo đuôi
miếng da qua móc khóa.

Gã đổi chân, đeo chiếc đinh
thúc ngựa còn lại vào vị trí. Bàn tay gã do dự trên đai da đang nằm lủng lẳng,
gã đặt nó lên ngang mặt ủng, trân trối nhìn.

“Đây.” Maddy nắm lấy bàn tay
gã, ấn ngón tay gã xung quanh đai và móc khóa, hướng dẫn gã lồng cái nọ vào cái
kia. Thật ngượng nghịu, hai người cùng cúi xuống ủng gã, thử đi thử lại đến năm
lần, Maddy cố hướng dẫn bàn tay gã và làm ngơ trước hơi thở mỗi lúc một dồn dập
của gã, sự bối rối không ngừng tăng mà nàng cảm nhận được qua cơ bắp căng ra
của gã. Nàng cúi quá sát vào gã, sự kì vĩ và sức mạnh của gã hiện hữu quá rõ
ràng, đầy nguy cơ bùng nổ.

Cuối cùng dây đai cũng được
luồn qua móc khóa. Nàng tóm lấy trước khi nó tuột ra, ấn đầu dây vào giữa những
ngón tay gã, uốn cong lại - thật đơn giản mà cũng thật phức tạp; tay gã như tay
một đứa trẻ, lóng nga lóng ngóng, mà cũng như tay một người đàn ông, rắn chắc
và đầy sức mạnh, quá lớn để nàng hướng dẫn dễ dàng. Nàng ấn ngón cái của gã lên
thanh cài, kì diệu thay, ngón tay gã tìm thấy lỗ cài ngay trong lần thử đầu
tiên. Gã thốt lên, âm thanh của thành công xen lẫn cả tức tối.

Maddy hướng dẫn hai bàn tay
gã hoàn thành nốt nhiệm vụ, kéo vòng chốt lại và đẩy dây đai qua. Lại một lần
thử, thêm một lần thất bại. Gã khẽ gầm gừ. Nhưng gã vẫn giữ lấy dây đai và vòng
chốt, cái kiểu giữ khư khư gây khó khăn nhiều hơn là hữu dụng. Nàng ấn ngón tay
gã vào nút xoắn cuối dây đai, giữ vòng chốt.

“Giờ đẩy nó vào,” nàng nói.

Gã không làm gì, chỉ giữ
vậy.

Nàng đưa mắt liếc nhìn gã.
Mặt gã quá sát mặt nàng, sát hơn mặt bất kì người đàn ông nào mà nàng từng biết
ngoài cha ra. Gã nhìn nàng dưới hàng mi đen mướt.

Gã nhắm mắt và cử động tay.
Dây đai trượt xuyên qua vòng chốt.

“Đó. Anh làm được rồi.”

Nàng buông tay gã ra và đứng
lên. Gã thẳng người, ủng vẫn chống lên ghế. Cả hai thở hổn hển như vừa mới chạy
hết hơi.

Đi,” gã nói một cách
khó khăn. Gã nhe răng cười với nàng.

Chỉ khi đó, khi nhìn gã ở đó
với đôi ủng cao và đinh thúc ngựa, quần bó bằng da, áo khoác màu lục xẻ tà, lanh
lợi và hiên ngang như bất cứ quý ông nào từng dập dìu cưỡi ngựa bên cỗ xe của
các quý bà ở đường Rotten Row, nàng mới nhận ra mình vừa làm gì. Nàng vừa mặc
đồ kị mã cho gã. Và gã nhìn nàng, căng tràn hi vọng, bừng bừng trông đợi sự
kiện ấy.

“Đi,” gã nhắc lại, nỗ lực
bật hơi thật mạnh.

Nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Nàng không có gì để nói. Đây
là sự nhiệt tình ngu dốt của chính nàng - nghĩ rằng mình biết gã sẽ muốn mặc
gì, nghĩ rằng màu lục sẽ hợp với màu gỉ sắt và sắc nâu. Thế nhưng nàng thấy sự
kết hợp ấy, phong cách ấy mỗi ngày trong đời mình ở đâu kia chứ, lạy Chúa,
ngoài những quý ông cưỡi những con tuấn mã bóng lộn nơi quảng trường và phố xá
thời thượng?

Giữa im lặng, nụ cười của gã
tắt lịm. Gã nhìn nàng chăm chú như thể chỉ cần bằng sự chăm chú ấy, gã sẽ tìm
được thứ mình khao khát trong vẻ mặt của nàng.

Nàng mím môi, hoàn toàn bất
lực không cách nào sửa chữa lỗi lầm. Nàng lại lắc đầu.

Sự vỡ mộng làm mặt gã đông
cứng, biến diện mạo gã thành khối băng tăm tối. Gã nhìn nàng, một cái nhìn
trong khoảnh khắc để hỏi vì sao, và rồi quay đi. Tay gã quờ quạng trên cái đinh
thúc ngựa đã cài chốt. Gã trừng trùng nhìn nó. Bằng tay phải, gã tháo nó ra. Gã
nhấc ủng trái lên, giật đinh thúc ngựa ra bằng tay trái.

Gã đứng đó năm đống đinh
thúc ngựa, nhìn trân trối xuống ghế.

Trông nghiêng, một xúc cảm
lặng lẽ và mãnh liệt hằn lên miệng, lên má gã. Gã không cử động thêm gì, chỉ
đứng đó bất động, nhưng Maddy thấy đôi chân đang kéo nàng lùi lại về phía cửa
và sự an toàn.

Nàng lần tìm chìa khóa trong
túi áo. Gã nhìn nàng, và ngay cả khi gã nhìn Larkin nàng cũng chưa từng thấy sự
căm ghét và khinh miệt nặng nề đến thế hiện trên mặt gã.

Một nỗi kinh sợ mơ hồ thành
hình và giăng mắc trong họng nàng. Nàng liếc xuống sang ngang và nhét chìa vào
ổ, sợ phải quay lưng lại gã. Nàng kéo cửa sắt và luồn qua. Cửa sắt chẳng bao
giờ đóng im ả, nó luôn sập vào với tiếng vang chói tai của kim loại nghiến lên
kim loại.

Gã đi tới bên cửa. Đầu óc
trống rỗng, Maddy lùi lại dù đã được bảo vệ bởi những chấn song. Từng chiếc
một, gã giơ đám đinh thúc ngựa ra thả xuống. Chúng với vào song sắt rơi xuống
sàn với một tiếng keng chết tiệt.

Christian nằm trên giường,
lắng nghe những âm thanh của trại điên.

Gã căm ghét ả. Con chó cái
cổ lỗ đạo đức giả. Cuối cùng cũng cùng một giuộc với lũ kia, lôi gã vào trò
chơi điên rồ nhỏ nhen của ả, không có gì thống khổ bằng tắm-nước-đá, gã đã
không nghi ngờ gì, không chuẩn bị đối phó, ồ không, tinh tế hơn nhưng cũng tàn
phá hơn.

Khiến gã hi vọng. Khiến gã
tin ở ả. Khiến gã trông như một tên ngốc, một đứa trẻ: một thằng ngốc vô năng,
ngu độn.

Gã đã nghĩ họ sắp rời đi. Đi
đâu, thế nào, vì sao, chẳng có gì quan trọng. Chỉ là rời đi. Chỉ là tự do của
gã. Ra khỏi cái cũi này, có ả làm đảm bảo rằng gã có thể sống sót bên ngoài.

Gã căm hận ả.

Căm hận ả.

Căm hận căm hận căm
hận tổn thương máu lạnh lật lọng chó cái.

Trộn lẫn với nó là đau đớn,
một nỗi hận thù khác với sự căm ghét thuần túy gã dành cho Đười Ươi. Với Đười
Ươi, gã là một tảng thịt biết đi, một con bò để mà trói và thúc như tất cả
những con quái vật điên khùng vô năng và nguy hiểm ở chốn này. Christian hiểu
là chẳng có tư thù gì trong đó - cho tới khi Maddy xuất hiện và lật đổ tay hộ lí
khỏi ngai vàng của y. Giờ thì thành tư thù, và đó cũng là món quà của ả.

Gã căm hận ả. Gã cảm thấy
tủi nhục. Lưng gã nhức nhối ở chỗ Đười Ươi phang vào, giờ đã được băng bó chặt
trắng khó thở.
Cái chân lí rằng sự sỉ nhục vào niềm hi vọng và nỗi thất
vọng ê chề còn có thể đáng sợ hơn bất cứ thứ gì Đười Ươi từng làm với gã, đó là
một khám phá cay đắng. Gã đã tin ả, đã cho ả thấy sự rối trí của mình và để ả
nghe gã ú ớ, để ả hướng dẫn đôi bàn tay kì quặc vô dụng của gã. Ả đã mang quần
áo của chính gã tới cho gã, giúp gã đeo đinh thúc ngựa, biến gã thành một ảo
vọng của chính mình.

Vì sao, vì sao, vì
sao hả bé-Maddy?

Vì sao cho gã hi vọng? Chỉ
để tước đi của gã? Chỉ để gã thấy cái quyền năng được lắc đầu của ả? Đứng đó
với chìa khóa của ả, quá dễ để chế ngự, và bước ra nơi mà gã không thể với tới?

Không thể. Sẽ không. Khiếp
hãi phải ra ngoài một mình.

Gã đưa tay che mắt và lùa
qua tóc, mặc cơn đau dữ dội sau lưng. Gã chưa từng biết mình lại có thể trở
thành một kẻ nhát gan, sợ hãi thứ mình khao khát tột cùng đến thế. Điều gã căm
hận ả nhất là đã chỉ cho gã thấy thực tế của chính gã - rằng gã thích làm con
vật trong phòng giam này hơn là giật chìa khóa từ tay ả và tự mình đi ra khỏi
cánh cửa kia.

Gã lăn khỏi giường, thở hổn
hển vì đau. Ngồi dậy, gã luẩn quẩn trong phòng, chạm vào từng thứ ít ỏi ở nơi
này. Gã cảm thấy thoải mái với cái bàn, ở chính xác vị trí quen thuộc của nó,
cái ghế chỉ cách lò sưởi có một gang tay. Bất cứ thay đổi nào trong phòng cũng
khiến gã nổi điên. Gã sợ rằng chỉ người điên mới quan tâm quá nhiều đến những
việc như vậy và cố gắng không bận tâm, rồi vẫn lại nghĩ đến.

Gã nhìn xuống chân đang đi
ủng cao. Một tên điên. Một con vật điên khùng, câm lặng, bị giam cầm. Gã tóm
lấy những chấn song cửa lay lay khỏi khung sắt, làm khắp phòng và hành lang
vang dội tiếng kim loại.

Biết không,
bé-Maddy? Nghe thấy không? Hiểu cảm thấy không bản thân, không danh dự, bệnh
tật nhục nhã mặc áo ủng đinh thúc ngựa không thể đi?

Hiểu không?

Gã rung chấn song dữ dội. Gã
biết ả có thể nghe thấy gã. Gã biết ả đang ngồi đó trên cái ghế lưng thẳng tắp
của mình, ngay ngoài tầm mắt gã.

Ả không đến. Gã ngồi xuống,
đứng lên, lại quanh quẩn trong phòng.

Một ý nghĩ chợt đến với gã,
ý nghĩ của một tên điên, loại ý nghĩ mà gã sẽ không bao giờ màng đến trong đời
thực. Nhưng ở đây không có thứ gọi là danh dự. Ở đây chỉ có bạo lực, cảm giác
của súc vật, và gã sẽ khiến cho ả hiểu. Gã sẽ khiến cho ả biết thế nào là cảm
giác bị hủy hoại xuống đáy sâu nhất của nhục nhã, mất đến mảng tự tôn cuối
cùng. Dụ ả sa vào nỗi ô nhục của chính ả, khiến ả phải tự chuốc lấy nó, như ả
đã dụ gã quá dễ dàng vào cái bẫy nhục nhã này.

Bà cô anh tôi nghiêm
nghị trong trắng
; gã biết chính xác phải làm gì.

Ả không quay lại. Suốt cả
ngày gã bị giam cầm và ăn vận như thể gã là một con người, chán nản và nhục
nhã. Không chỉ là một con quái vật mà giờ là một con gấu diễn trò trong rạp
xiếc, hoàn hảo với áo gi lê, khuy bằng ngọc trai, dây đeo thêu.

Khi trời sẩm tối, tiếng xì
xào trong sân kéo gã lại gần cửa sổ, gã thấy ba cái xe ngựa đang thả khách
xuống, thấy Maddy, Đười Ươi cùng vài tay hộ lí khác chia nhau ra dẫn đám người
vào trong. Xe ngựa lăn bánh, nhưng Maddy và một gã trai trẻ vẫn đứng đó. Gã kia
hăm hở nói chuyện với ả, từ ngữ quá xa xôi và không nắm bắt nổi với Christian.
Gã áp má vào chấn song, nhìn ả lắng nghe, thấy ả gật đầu và mỉm cười trong khi
gã trai trẻ kia cứ nói được một câu lại dừng lại cười hô hố.

Một thằng điên khác.
Christian khinh bỉ vẻ lịch sự kẻ cả của ả, ả cũng sẽ mỉm cười và gật đầu đúng
như vậy với gã, chẳng phải sao? Với cả bọn trẻ điên và súc vật.

Không phải gã. Rồi ả sẽ
không nghĩ về gã theo cách đó nữa.

Đười Ươi mang bữa tối đến
cho gã thay cho Maddy. Tay hộ lí đang vội và có vẻ không ghi lại khi Christian
không chống cự. Chỉ khi gã để mặc mình bị còng thì Đười Ươi mới sững lại và cau
mày nhìn gã. Christian chỉ đáp lại cái nhìn dò hỏi của y với vẻ trung tính lạnh
lùng.

“Bo cung biet nghi roi, hả?”
Đười Ươi cười ngoác miệng và đẩy gã một cái cơ hồ thân thiện.

Christian nghĩ đến mọi
phương cách đẫm máu có hệ thống để giết y. Gã nhìn tên hộ lí chằm chằm, không
chớp mắt. Đười Ươi vốn không phải tên ngốc, gầm gừ rồi rụt tay lại. Họ hiểu
nhau.

Nằm đó giữa xích xiềng trong
bóng tối và lên kế hoạch cám dỗ đòi hỏi sự tập trung lớn vào thực tại. Quả là
một sự đan quyện của tàn ác và hài hước khi phải nuốt trọn cả tai ách này của
gã, phải đối mặt với sự thật về bản thân và rồi vẫn bước tới như thể đó chỉ là
một trở ngại: một người chồng hay gã tình nhân, mặt bằng riêng biệt của những
phòng ngủ cách xa nhau trong một dinh thự quê mùa, một bà cô hay chị em họ tọc
mạch, một thứ gì đó có thể xử lí để đạt tới mục tiêu tối thượng. Một thử thách.

Christian hiểu rõ phụ nữ. Gã
đã làm ả sợ. Việc đó cần phải sửa lại. Và gã là người bệnh, ả coi mình là y tá
của gã.

Trong trường hợp này... gã
nghĩ về cách mà ả đã nhìn gã khi gã đứng trần truồng trước mặt ả. Bà cô
Giáo hữu giả bộ đoan trang y tá bị kích thích. Không la hét chạy, không phải ả.
Sốc. Nhục nhã.

Tò mò.

Gã nhìn lên xuyên qua bóng
đêm với một nụ cười chậm rãi. Gã đã làm được. Giời đánh gã nếu gã không làm
được. Và hưởng thụ việc này nữa.

“Ngày mai chúng ta sẽ thử
đưa ngài ấy ra ngoài. Vào làng và quay lại bằng xe ngựa. Cô mặc quần áo mới cho
ngài ấy chưa?”

Maddy đứng trước bàn của anh
họ Edward. “Rồi.” Anh ta lướt qua những dòng ghi chú nghèo nàn của nàng trong
sổ. “Đừng bỏ qua chi tiết. Phải luôn viết tỉ mỉ lại những việc như thế này và
cách ngài ấy phản ứng. Ngài ấy chịu để yên chứ?”

Nàng đan hai tay vào nhau,
siết lại rồi kéo ra. “Ý anh là gì?”

“Phản ứng của ngài ấy. Có cố
giằng chúng ra không? Hay xé bỏ?”

“Không. Ồ, không. Không có
gì... Không có gì theo kiểu đó.”

“Hoàn toàn không phản ứng?”

“Có, anh ta khó tự mặc đồ.
Em tin rằng việc đó khiến anh ta nổi cáu. Em hướng dẫn anh ta cài đinh thúc
ngựa.”

“Đinh thúc ngựa?” Anh họ
Edward ngồi xuống ghế. “Sao lại là đinh thúc ngựa, em họ?”

“Đi với ủng, em nghĩ... tất
cả các quý ông trong thị trấn... có vẻ như luôn đeo chúng.”

“Vậy sao?” Anh ta càu nhàu.
“Đang là mốt hả?” Anh ta lại nhìn xuống ghi chép của nàng. “Cạo mặt... mặc đồ...
không còn gì nữa? Ngài ấy chịu yên suốt cả ngày?”

“Phải. Trừ việc... anh ta
hơi...” Nàng cố tìm từ. “... hơi bất an vào buổi sáng. Anh ta lay cửa một lát.
Nhưng không kêu gào.”

Anh họ Edward đóng cuốn
sổ lại. “Anh tin là có thể cô đã có ảnh hưởng trấn an tinh thần nhất định.
Chúng ta đang thấy lại một chút con người trước đây của ngài ấy, anh nghĩ vậy.
Ngài ấy có tự tôn hơn khi đối diện với nữ. Chúng ta có thể dùng điều đó để
khuyến khích việc tự chủ. Mai hãy mặc đồ cho ngài ấy ra ngoài. Anh không thích
cùm xích ngài ấy suốt dọc đường đến London, nhưng chúng ta sẽ xem ngài ấy tự
điều khiển bản thân thế nào trong chuyến đi dạo ngắn trước đã. Hãy bảo Larkin
là chúng ta sẽ rời đi lúc mười một giờ.”

Sáng hôm sau, Maddy vào
phòng Jervaulx, đầu cúi xuống, bước sang bên để Larkin ra ngoài. Nàng đã chọn
trang phục và mang tới từ sớm, xếp thành một chồng gọn gàng trên chiếc ghế mà
Larkin sẽ đi qua với hi vọng là tay hộ lí nam kia sẽ lo việc mặc đồ
cho Jervaulx. Sau một cuộc cầu nguyện và thiền định dài, nàng quyết định
rằng bản thân đã bước qua biên giới của Thiên khải trong mình, phóng đại sự dẫn
đường thần thánh bởi Linh quang Nội tại của mình. Rõ ràng là nàng đang kích
động Jervaulx đến sự thất bại sâu hơn và nàng cần ít ỷ vào Chúa hơn.

Một phần trong nàng muốn
tránh xa hoàn toàn, phần khác muốn kiên trì, đưa ra những gì nàng có thể có từ
lòng ái hữu. Việc cầu nguyện gần như cả đêm không thuyết phục được nàng phần
nào là Lí trí và phần nào là dẫn đường thực sự. Nàng ở đây bởi anh họ Edward
lệnh cho nàng tới xem Jervaulx đã sẵn sàng ra ngoài chưa chứ không phải vì nàng
đã có chút chắc chắn nào hơn về việc mình phải làm gì.

Larkin dừng chân, quay lại
khi cửa sắt đã đóng. “Cô sẽ đeo cái này cho ông ta sao, thưa cô?” Y chìa cái
nhẫn vàng nặng trịch ra.

Maddy gật đầu.

“Nếu ông ta lên cơn khi đang
đeo cái này,” Larkin nói, “ông ta sẽ để lại sẹo cả đời cho cô. Và cô, ông ta sẽ
bẻ hàm cô như bóp một quả trứng, thưa cô.”

Nàng im lặng.

“Đừng đeo nó cho ông ta,”
Larkin lầm bầm.

Y bước đi, mang theo một bọc
vải lanh và quần áo.

Maddy quay về phía Jervaulx.
Gã đứng ở chỗ của mình gần cửa sổ, nửa người chìm khuất trong bóng tối. Lần này
nàng chọn áo vét xám, gi lê tía và vàng, quần xám và giày thay vì ủng. Larkin
đã cài xong hết nút, thắt nơ cổ thành một hình vuông phổ thông, thiết thực –
nhưng Jervaulx trông vẫn quý tộc ngay cả trong mở quần áo rẻ tiền, chật cứng
của nhà thương. Nơ cổ thô kệch hay không thì hiện giờ nom gã vẫn hoàn hảo là
một công tước..

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3