Duyên hề - Chương 74 - 75

Chương 74: Võ Công Hoàn Toàn Biến Mất

Trong Thủy tướng phủ, Thủy Dạng
Tình nghiêng ngả lảo đảo chạy vào cửa, một đường hô to: “Phụ thân, không tốt...”
Trong thanh âm lộ ra sự lo lắng, không khỏi làm cho tâm người khác níu chặt đi
ba phần.

Nàng cuối cùng cũng chạy tới đại
sảnh, Thủy Mộc Vân thấy nàng hoảng loạn bộ dáng như thế, không khỏi lo lắng
hỏi: “Tình nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho ngươi kinh hoảng như thế?”

Thủy Dạng Tình vuốt ve trước ngực,
cố gắng hồi sức, thở hổn hển như cũ nói: “Phụ thân, đại tỷ... Đại tỷ bị người
ta cướp đi...”

Lời của nàng còn chưa nói xong,
liền cảm giác được một trận đau đớn trên vai, bên tai truyền đến thanh âm lo
lắng cùng tức giận của Thủy Giác Hiên: “Cái gì, ngươi nói tỷ tỷ bị cướp? Như
thế nào lại bị cướp?” Trong lời nói chứa đựng chất vấn, đã hoàn toàn bỏ qua
người trước mắt hắn, là nhị tỷ của hắn, Thủy tướng phủ - nhị tiểu thư.

Thủy Dạng Tình đảo mắt nhìn vẻ mặt
lo lắng lẫn phẫn nộ của Thủy Giác Hiên kia, tức giận dưới đáy lòng bất giác lại
cao thêm một tầng, tính tình tiểu thư giấu ở dưới vẻ mặt ngoài nhu nhược nhất
thời bộc lộ ra, nàng liền đẩy tay của Thủy Giác Hiên ra, châm chọc nói: “Hừ, ta
như thế nào biết, cướp đi chính là cướp đi. Ngươi tại sao lại tức giận với ta?”
Tại sao người người đều đối xử tốt với Thủy Dạng Hề, người người đều thấy nàng
ta tốt, nàng có cái gì so với nàng ta kém, vì sao người người vẫn cứ thích nàng
ta?

Thủy Giác Hiên bất ngờ sửng sốt, đã
nhiều ngày qua tưởng Thủy Dạng Tình nhu thuận, bây giờ lại lộ ra nguyên hình,
làm cho hắn có chút vô thố. Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó nói: “Nhị
tỷ, hy vọng chuyện lần này không liên quan tới ngươi. Nếu không, đại tỷ chắc
chắn không chịu để yên.” Hắn tất nhiên biết tính cách của vị tỷ tỷ kia của hắn,
tục ngữ nói, có thù không báo không phải là quân tử, mà đại tỷ là có cừu không
báo không là nữ tử.

Nói xong, liền xoay người, chạy
hướng về phía phủ tam hoàng tử.

Thủy Dạng Tình nhìn thân ảnh Thủy
Giác Hiên vội vàng chạy đi, trên mặt biểu lộ một chút ý cười âm u, đi đi, đi
đi, đều đi đi. Hừ, muốn trả thù ta, còn phải xem Thủy Dạng Hề lần này có mệnh
mà trở về hay không. Thẳng đến lúc thân ảnh Thủy Giác Hiên biến mất, nàng mới
thu hồi tầm mắt.

Thủy Mộc Vân vừa rồi luôn luôn đứng
ở bên cạnh, không nói gì, chỉ nhìn hai đứa con, có chút suy nghĩ. Nhìn thân ảnh
Thủy Giác Hiên đã đi xa, có chút nghi vẫn, khi nào thì Hiên nhi cùng Hề Nhi lại
thân như vậy?

Quay lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của
Thủy Dạng Tình, đứng dậy hỏi: “Tình nhi, chuyện lần này không có liên quan đến
ngươi, có thật không?” Không hổ là tướng gia, chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng, lại
chứa khí thế bức nhân, cứ tự nhiên hình thành.

Thủy Dạng Tình cúi đầu, sóng mắt
lưu chuyển, nói: “Phụ thân, sao có thể oan uổng nữ nhi như vậy? Nữ nhi vì sao
phải làm như vậy?” Sau ô ô nức nở khóc, một bộ dáng ủy khuất.

“Ai,” Thủy Mộc Vân thở dài: “Thôi,
ngươi trước đi xuống, nhiều ngày tới không thể bước ra ngoài cửa phủ một bước.”
Xem bộ dáng như thế này, mười phần thì có đến tám phần là thoát không được can
hệ, vì an toàn của nàng, vẫn nên đem nàng cấm túc ở trong phủ cho thỏa đáng.

Phủ Tam hoàng tử.

Lúc Thủy Giác Hiên chạy tới hoàng
tử phủ, lại thấy không khí không giống lúc bình thường, cảm giác mỗi người đều
thấp thỏm lo âu, trên không trung luôn có ám ảnh di động. Chắc là tam hoàng tử
đã biết tỷ tỷ của hắn bị cướp đi.

Hắn liền đi nhanh vào trong Tử Thần
lâu, không ngoài sở liệu, tứ hoàng tử dĩ nhiên đã đến, mà thị vệ trong phủ cũng
đều có mặt chờ đợi mệnh lệnh.

“Cảnh, có tin tức gì không?” Hắn
hỏi rồi cất bước về phía trước.

Nam Cung Ngự Cảnh lật ngón tay,
liền có một vật thể bay tới phía Thủy Giác Hiên, Thủy Giác Hiên thân thủ nhẹ
nhàng tiếp nhận, là một mảnh giấy được vo tròn. Liền nhanh chóng mở ra, không
khỏi nhíu nhíu mày nói: “Nói như vậy, là nhị hoàng tử cướp đi tỷ tỷ?” Nhìn Nam
Cung Ngự Cảnh, lại xoay mắt nhìn Nam Cung Ngự Linh.

Nam Cung Ngự Linh gật gật đầu với
hắn. Hiện nay, Tam ca của hắn đang nổi nóng a, cho nên tốt nhất nên ít lời một
chút a.

Chỉ nghe thấy Nam Cung Ngự Cảnh nói:
“Là ta sơ sót. Hôm qua mới cùng phụ hoàng đề cập tới hành động không an phận
của hắn, lại không nghĩ rằng hắn sẽ xuống tay với Hề Nhi. Lần này, nhất định sẽ
không buông tha hắn.” Trong lời nói chứa đựng sự ngoan độc, làm cho người ta
không rét mà run.

“Vậy kế tiếp, tính làm như thế nào?”
Thủy Giác Hiên hỏi, sau khi nhị hoàng tử bị biếm làm thứ dân, liền chưa từng lộ
mặt, nghĩ vậy, hành động lần này chắc chắn hắn ta đã chuẩn bị tương đương đầy
đủ.

“Hắn hẹn ta buổi trưa hôm nay, gặp
mặt ở biệt viện ngoài mười dặm phía thành tây. Hừ, ta cũng muốn nhìn một chút
hắn có khả năng làm ra đại sự gì kinh thiên động địa.” Nam Cung Ngự Cảnh có
chút trào phúng nói.

“Tam ca đã có kế hoạch chu đáo?”
Nam Cung Ngự Linh rốt cục mở miệng nói sau câu đầu tiên hắn nó lúc mới vào.

Nam Cung Ngự Cảnh cười, lắc lắc
đầu: “Không có, bất quá là đánh bừa một hồi thôi. Linh, theo tổ chức điều hai
mươi người đến, làm cho Thanh hộ pháp dẫn dắt, ẩn vào chỗ tối, chờ ta phân phó.”

Quy củ của Thiên Mị hoàng triều,
hoàng tử sau khi thành niên, có thể xuất cung xây phủ để ở, cũng có thể tự xây
biệt viện của riêng mình. Mà biệt viện ở ngoài mười dặm phía thành tây, đó là
nhị hoàng tử xây sau khi ra cung hai năm.

Biệt viện không lớn lắm, nhưng kiến
trúc đều rất tinh xảo.

Sau biệt viện có một rừng trúc tự
nhiên, hàng năm xanh tươi, đem đến cảm giác mát mẻ luôn vây quanh biệt viện,
bốn mùa đều như thế. Làm cho người ta có cảm giác sâu thẳm thần bí. Trong một
chỗ sâu ở rừng rậm, vài bóng người chợt lóe, bởi vì có sương mù nhiều năm làm
cho người khác không thấy bóng dáng.

Mặt trước biệt viện là một dãy
chuối tây, như một gốc cây đại thụ che trời, vây quanh cả biệt viện, những lá
cây to buông xuống, đùa nghịch ở trong những trận gió, làm cho người ta có ý
nghĩ mạnh mẽ muốn kéo dài mùa thu. Trên đỉnh cây chuối, có vài cái Hắc y nhân,
nhờ vào sự cao lớn của cây chuối tây, vẫn không nhúc nhích nhìn nhất cử nhất
động trong viện.

Trong viện, các sương phòng đóng
chặt, một trụ cột to dát vàng rực rỡ giữa sân, quang mang lóe sáng bức nhân,
làm người khác loá mắt, làm cho biệt viện càng trở nên tĩnh mịch quỷ dị. Chỉ có
một đôi tử sĩ thủ vệ, còn lại ít nhất cũng có năm mươi người, điều này tỏ rõ,
trong viện không phải là không có người ở.

Nam Cung Ngự Cảnh lập tức đẩy cửa
mà vào, Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên xem xét bốn phía một phen, cũng
đi theo mà vào.

Nhìn trong viện trống trải, Nam
Cung Ngự Cảnh quét mắt một vòng tử sĩ trong viện, nói: “Ta đã đến đây, gọi chủ
tử của các ngươi đi ra.”

Những tên tử sĩ này lại làm như
không có nghe thấy, vẫn như cũ không nhúc nhích đứng yên. Sau đó lại nghe thấy
cửa một cái sương phòng được mở ra, một người mặc một thân hoa phục cẩm y mặt
mỉm cười bước ra cửa.

Người vừa đi ra, không phải Nam
Cung Ngự Vũ thì là người phương nào, chỉ nghe hắn nheo mắt, cười nói: “Tam
Hoàng đệ quả thật ra đúng giờ a, xem ra, Thủy Dạng Hề ở trong lòng ngươi quả
thật không giống bình thường a.”

Nam Cung Ngự Cảnh cũng không đáp
lời, chỉ có vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn. Địch bất động, ta bất động, từ xưa đến này
câu này luôn có lý.

Nam Cung Ngự Vũ nhìn vẻ mặt Nam
Cung Ngự Cảnh vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, xen lẫn sự khinh thường, trong
khi hắn ồn ào náo động thì Nam Cung Ngự Cảnh lại trầm mặc, chờ đợi. Nhất thời,
Nam Cung Ngự Vũ bất giác giận dữ, ánh sáng âm ngoan chợt lóe trong hai tròng
mắt, thân mình hướng một bên đi tới, vừa lúc làm cho cửa sương phòng mở ra.

Chỉ nghe hắn vỗ tay hai cái, liền
thấy vài tên Hắc y nhân nâng một cái ghế có buộc một người ở trên đặt ở bên
cạnh Nam Cung Ngự Vũ.

Người ở trên ghế mặc một thân áo
trắng nhẹ nhàng, vạt áo phủ kín cả ghế, đầu cúi xuống, khuôn mặt nhìn không rõ
lắm, nhưng có thể thấy được người này mặt mày thanh tú. Mái tóc được búi lên
giờ đã xõa xuống dưới, có chút hỗn độn rơi xuống trước ngực. Những cơn gió nhẹ
như vuốt ve thân hình được trói rưới dây thừng rắn chắc. Lúc này, cả người
không thấy có chút sức lực nào.

Nam Cung Ngự Cảnh vừa thấy, nhất
thời lo lắng vạn phần, sự hờ hững trên mặt nháy mắt thay bằng sự lo lắng nồng
đậm, hắn không khỏi tiến lên từng bước hô: “Hề Nhi...”

Nhưng mà người trên ghế lại không
có phản ứng, vẫn lặng im như cũ, hiển nhiên lúc này đã không có ý thức.

Nam Cung Ngự Cảnh chuyển hướng Nam
Cung Ngự Vũ, trên mặt đã là một mảnh xơ xác tiêu điều, tay hơi hơi nâng lên,
chỉ thẳng vào Nam Cung Ngự Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm cái gì
với nàng?” Trong giọng nói lộ sự ra uy hiếp, tựa hồ muốn đem Nam Cung Ngự Vũ
bầm thây vạn đoạn.

Nam Cung Ngự Vũ chỉ cười không đáp,
chính là hứng thú kiêu ngạo nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Cảnh, tựa hồ thực vừa
lòng biểu hiện hiện tại của Nam Cung Ngự Cảnh. Có thể nhìn đến vẻ mặt vạn năm
hàn băng không thay đổi mặt biến thành biểu tình muôn màu muôn vẻ như thế này
của Nam Cung Ngự Cảnh, thật đúng là một phen hưởng thụ khó được.

“Tam hoàng tử không cần kinh hoảng,
Tam Hoàng phi bất quá chính là ăn điểm điểm tâm có tý rượu, trên mặt đã trúng
mấy bàn tay của ta mà thôi. Bất quá, nhìn thế, Tam Hoàng phi hẳn là ngủ rất
ngon, cho dù bị hung hăng tát trên mặt, cũng vẫn không tỉnh.” Nguyệt Mộng từ
trong phòng chậm rãi tiêu sái đi ra, một tay đem đầu Thủy Dạng Hề đang cúi
xuống nâng lên, trên mặt rõ ràng có thể thấy được mấy vết hồng ngân, làm cho
đáy lòng đám người Nam Cung Ngự Cảnh lại phát điên.

“Nguyệt Mộng?” Nam Cung Ngự Cảnh từ
trong mũi hừ ra một âm tiết, khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt Mộng, sát ý trong mắt
như cuồng phong tràn ngập biệt viện, thật to gan, “Bổn hoàng tử đang lo không
tìm được ngươi, nhưng mà ngươi lại chính mình tìm tới cửa, tốt lắm, tốt lắm.”

Liên tục vài câu tốt lắm nói ra làm
Nguyệt Mộng có chút kinh hồn bạt vía, nàng không phải không biết Nam Cung Ngự
Cảnh đáng sợ, không phải không biết thủ đoạn của Nam Cung Ngự Cảnh, tay, không
tự chủ được run run lên.

Nhưng hai mắt vẫn quật cường nhìn
hắn, khuôn mặt kia làm nàng luôn luôn nhung nhớ, cặp con ngươi kia nàng cực yêu
cực sợ, vì cái gì lại không thể tỏ ra một chút ít ôn nhu với nàng đâu? Nghĩ
vậy, ghen ghét trong lòng lại một lần nữa điên cuồng phát sinh, hai mắt âm
ngoan, nói: “Tam hoàng tử mặc kệ sự sống chết của Tam Hoàng phi sao?” Sao đó
móng tay sắc nhọn chế trụ cổ của Thủy Dạng Hề, làm cho máu tươi giàn giụa chảy
trên móng.

“Ngươi dừng tay!” Nam Cung Ngự Cảnh
quát to, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn màu đỏ tươi chảy ra từ cổ Thủy Dạng
Hề, tâm, đau đến tột đỉnh. Bọn họ dám thương tổn nàng.

Ánh mắt giống như tên bắn thẳng đến
hướng Nam Cung Ngự Vũ, nói: “Nói ra mục đích của ngươi.”

Nam Cung Ngự Vũ liếc nhìn Nguyệt
Mộng một cái, đi đến bên cạnh Thủy Dạng Hề, nhẹ nhàng vén lên những lọn tóc của
nàng, lại quét qua những giọt máu vừa chảy ra, trên mặt lộ ra ý cười tà ác.

Lập tức, hai mắt mở to, nhấc tay
một cái, liền thấy một Hắc y nhân bưng một chậu nước lạnh hắt thẳng vào Thủy
Dạng Hề. Nhất thời, thủy theo tóc Thủy Dạng Hề, róc rách chảy xuống, trộn cùng
với máu, làm ướt sạch quần áo không tỳ vết. Bọt nước trên gương mặt, dính vào
da thịt, một giọt một giọt lăn xuống, làm nổi lên dung nhan của nàng.

Lông mi của nàng, hơi hơi run rẩy,
lông mày chậm rãi chau lại, hẳn là sắp tỉnh. Nam Cung Ngự Vũ thấy vậy, vừa lòng
nhìn về phía Nam Cung Ngự Cảnh, tiếp nhận trường kiếm bên cạnh, thẳng hướng vào
Nam Cung Ngự Cảnh, nói: “Mục đích của ta, chính là, cho Hề Nhi của người nhìn
ngươi chết. Hoặc là, ngươi nhìn nàng chết.”

Thủy Giác Hiên cùng Nam Cung Ngự
Linh cũng đồng thời rút kiếm chỉ thẳng vào Nam Cung Ngự Vũ: “Ngươi nếu dám động
một sợi lông của Tam ca, ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả, bầm thây vạn
đoạn.” Chưa từng có sự tàn nhẫn như vậy, thông qua chuôi kiếm thẳng rơi vào
trên mũi kiếm.

Nam Cung Ngự Vũ hoàn toàn không để
ý tới hai thanh kiếm trước mặt tùy ý có thể lấy đi mạng của hắn, không tiến
không lui, đem mũi kiếm để ở cổ họng Nam Cung Ngự Cảnh, chỉ nhẹ giọng kêu lên: “Nguyệt
Mộng...”

Nguyệt Mộng khóe miệng xẹt qua một
tia tàn nhẫn, mắt khiêu khích nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, tay chế trụ cổ Thủy Dạng
Hề, hung hăng chặt thêm vài phần, máu tươi, lại tranh nhau trào ra, đem quần áo
trắng đã có chút hồng giờ lại bị máu nhuộm đỏ tươi. Theo móng tay Nguyệt Mộng,
nhiễm toàn bộ bàn tay của nàng.

Chương 75: Võ Công Hoàn Toàn Biến Mất (2)

Thủy Dạng Hề bởi vì ăn phải điểm
tâm có rượu, mới bất tỉnh nhân sự. Tuy rằng một giọt rượu cũng có thể làm cho
nàng im lặng ngủ cả một đêm, nhưng mà rượu trong điểm tâm, dù sao cũng không có
quá nhiều. Bởi vậy, say cũng không quá nặng.

Một chậu nước lạnh hắt vào nàng,
làm cho nàng giật mình một cái, ý thức đã muốn chậm rãi trở lại não. Lúc này,
trên cổ truyền đến đau đớn, làm cho nàng không tự giác kêu rên một cái, cuối
cùng tỉnh lại. Chậm rãi mở mắt treo đầy bọt nước, có chút hoảng hốt ngẩng đầu,
trừng mắt nhìn.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn tay Nguyệt
Mộng ác độc kề vào cổ Thủy Dạng Hề, máu tươi lúc trước đã ngừng chảy, bây giờ
lại một lần nữa nhiễm đỏ da thịt trắng nõn, làm hắn khó có thể duy trì lý trí
như bình thường, trong nháy mắt, hắn gần như tập trung toàn bộ nội lực, trực
tiếp trong nháy mắt đánh một chưởng bay người trước mắt.

Nhưng khi hắn nhìn đến con ngươi
lãnh khốc của Thủy Dạng Hề đang nhìn hắn, hắn buông tha cho ý định này, tay hắn
thả xuống dưới. Hắn không thể làm cho hắn Hề Nhi lại vì hắn mà thương tâm,
không thể lại làm cho nàng rơi lệ, nhất định còn có biện pháp khác tốt hơn
nhiều. Đây là khả năng duy nhất lúc này bảo trì bình tĩnh của hắn.

Hắn hướng về Thủy Giác Hiên cùng
Nam Cung Ngự Linh quát: “Lui ra, ta tự có chừng mực.” Nói là có chừng mực, kỳ
thật lúc nhìn thấy Thủy Dạng Hề bị thương là lúc, cái phần đúng mực sớm kia đã
không biết đi nơi nào. Duy nhất ý niệm trong đầu, đó là không thể làm cho Hề
Nhi lại bị một tia thương tổn.

Nhìn chằm chằm thẳng vào con ngươi
Nam Cung Ngự Vũ, gằn từng chữ: “Ngươi nếu mà thương tổn Hề Nhi nửa phần, ngươi
sẽ bị chết rất khó xem.” Thanh âm thị huyết giống như ác ma đến từ địa ngục,
hắn thực sự tức giận, nhưng mà lúc này, vô kế khả thi.

Bình tĩnh, hắn cần bình tĩnh. Hắn
liếc mắt lướt một vòng nhìn tử sĩ vây xung quanh Hề Nhi, trong lòng đã có tính
toán. Tay ở sau lưng hướng về Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên âm thầm ra
hiệu. Chỉ có thể áp dụng hành động cứng rắn.

Lại nghe thấy thanh âm vũ khí đâm
vào thân thể của mình, đồng thời nghe tới tiếng la vạn phần hoảng sợ của Thủy
Dạng Hề: “Nam Cung Ngự Cảnh... Nam Cung Ngự Vũ, ngươi nếu dám thương tổn hắn,
ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Nàng không
ngừng nhìn trái rồi nhìn phải, trợn mắt thấy cảnh tượng đầu tiên đúng là một
thanh trường kiếm đâm vào thân thể Nam Cung Ngự Cảnh, tim của nàng đập nhanh
tới cực điểm, như thế nào có thể, như thế nào có thể. Hắn bị đâm vào là vai
trái a, vai trái, là nơi tụ hợp của độc tố. Nhưng mà thân mình của nàng lại bị
chặt chẽ cột vào ghế, không thể động đậy.

Nghe vậy, Nam Cung Ngự Vũ ha ha
cười nói: “Tam Hoàng đệ muội, đâu có gì lạ đâu. Là Tam Hoàng đệ chính mình nói
không muốn ngươi bị thương tổn. Không thể nhìn ngươi chết, cho nên, cũng chỉ có
thể là ngươi nhìn hắn chết.” Ý cười điên cuồng trong mắt khi âm mưu được thực
hiện, làm cho cả người hắn đều trở nên dữ tợn.

“Ngươi dám.” Một tiếng kêu khẽ, tuy
rằng thân thể bị trói lại, nhưng khí thế vẫn như cũ.

Lúc này Thủy Dạng Hề cũng đã mất
bình tĩnh, khi nhìn thấy kiếm đâm vào thân thể Nam Cung Ngự Cảnh, đã mất bình
tĩnh. Nếu mà bình thường, nàng sớm biết tình thế hiện nay, rõ ràng chính là
địch cường nàng nhược. Nàng nói như vậy, đơn giản là kích thích đối phương tiến
thêm một bước hành động.

Chính là, hiện tại, tràn đầy lòng
nàng đều là hình ảnh Nam Cung Ngự Cảnh, căn bản không có tâm đi lo lắng những
thứ khác. Điều này cũng giống như cảm giác lúc này của Nam Cung Ngự Cảnh.

Hai người này cũng thật là kỳ quái,
rõ ràng đặc biệt thông minh, nhưng mà đối phương lại chính là tử huyệt của
chính mình. Vừa thấy đối phương có cái gì không hay xảy ra, sẽ mất đi sự lý
trí, khôn khéo ngày thường.

Ai, đây là cái mà người ta gọi là tình,
một chữ tình, quả nhiên là đả thương người.

“Ta có cái gì...” Nam Cung Ngự Vũ
đang muốn đem kiếm nhích lên vài phần, những lời nói của Thủy Dạng Hề, đối với
hắn, là vô dụng. Nhưng còn nói còn chưa nói hết lời, liền thấy trước ngực đã
trúng một chưởng, tay cầm kiếm, cũng thối lui.

Thủy Giác Hiên cùng Nam Cung Ngự
Linh vừa thấy Nam Cung Ngự Cảnh đã muốn hành động, một cái thủ thế, Hắc y nhân
núp ở chỗ tối cũng bắt đầu đi ra. Nhất thời, trong viện tràn ngập tiếng lách
cách của binh khí giao nhau.

Tuy nhiên phía bên Nam Cung Ngự Vũ
dù sao cũng nhiều người hơn, mỗi một tử sĩ đều có võ nghệ cao cường. Trong
khoảng thời gian ngắn, phía bên Nam Cung Ngự Cảnh cũng không chiếm được nửa
điểm ưu việt.

Có ba tử sĩ đem Thủy Dạng Hề vây
quanh không một khe hở, ở thế công của Thủy Giác Hiên cùng Nam Cung Ngự Linh,
từng tên tử sĩ ngã xuống.

Mắt thấy thành công ngay trước mắt,
lại nghe một tiếng hét lớn: “Đều dừng tay cho ta, nếu không nghĩ làm cho chủ tử
của các ngươi bị mất mạng, lui qua một bên cho ta.”

Nhất thời, mọi người lúc này mới
dừng đánh nhau, nhìn về phía thanh âm vừa hét lên, thì thấy kiếm của Nam Cung
Ngự Vũ lại một lần đâm vào vai trái Nam Cung Ngự Cảnh, máu chảy trên kiếm, lẫn
lộn màu đen với hồng.

Thủy Giác Hiên cùng Nam Cung Ngự
Linh vừa thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lo lắng đến cực điểm, màu đỏ quang
mang trong mắt nhìn chằm chằm thẳng vào Nam Cung Ngự Vũ, giống như muốn đốt hắn
thành tro tàn. Nhưng nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, lại buộc lòng để thối lui về bên
cạnh.

Đợi Hắc y nhân trước mặt tán đi,
Thủy Dạng Hề mới có thể đem tình cảnh trước mắt nhìn cẩn thận. Nam Cung Ngự
Cảnh một tay đỡ trước ngực, miệng đè nén những vẫn rên rỉ thành tiếng, một
tiếng một tiếng làm cho tâm Thủy Dạng Hề như bị đao cắt, vết máu chảy ra trên
vai, dĩ nhiên từ hồng biến thành màu đen.

Hàm răng hắn gắt gao cắn, nhưng vẫn
có máu tươi nhè nhẹ theo khóe miệng tràn ra. Máu nhiều lắm, cho dù nhắm chặt
nhưng vẫn chảy ra.

Thủy Dạng Hề lúc này chỉ cảm thấy
như ở trong hầm băng rét lạnh, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn Nam Cung Ngự
Cảnh, nước mắt, không tiếng động cứ thế rơi xuống. Không cần, như thế nào biết,
như thế nào biết, hôm nay không phải ngày độc phát, không phải a. Trương thái y
không ở, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Nàng tựa hồ có chút choáng váng,
trong mắt lại hiện lên tình cảnh lần trước Nam Cung Ngự Cảnh độc phát, trong
lòng, đau đớn như bị lăng trì, tâm đau phế liệt. Nàng không cần, nàng không cần
hắn bị làm sao, hắn như thế nào có thể ở trước tầm mắt nàng gặp chuyện không
may.

Hai tay của nàng nắm chặt, vận khởi
tầng tầng nội lực, mạnh mẽ đột phá tầng nội lực trở ngại trói buộc nàng, tâm,
nhất thời có một trận đau đớn co rút, so với kim đâm còn muốn đau hơn. Nhưng
nàng vẫn không bỏ cuộc.

Nguyệt Mộng cảm giác được sự khác
thường của nàng, cũng không biết vì sao, tay nắm thật chặt cổ họng của nàng,
hung tợn nói: “Ngươi nên an phận đi.”

Thủy Dạng Hề ngửa đầu, cười thản
nhiên với Nguyệt Mộng, lệ động trong mắt, nhưng miệng vẫn tươi cười, từ từ rơi
xuống: “Nguyệt Mộng, ta nói rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nói xong, chỉ nghe phịch một tiếng,
dây thừng trói ở trên người Thủy Dạng Hề ầm ầm đứt và rơi xuống. Tay nàng khẽ
cung lên, liền đem Nguyệt Mộng bắn bay đi ra ngoài, một đoạn vải lụa theo sát
phía sau, khi Nguyệt Mộng còn chưa rơi xuống đất là lúc, Thủy Dạng Hề đem nàng
ta quấn lấy, dùng sức một cái, đã quăng bay về phía tường biệt viện.

Vài động tác như thế, nhanh trong
chớp mắt, đã xong. Mọi người chỉ thấy thân mình Nguyệt Mộng bay ra, lại không
biết, rốt cuộc là làm sao. Chỉ thấy một cái bóng trắng phi nhanh như thiểm
điện, động tác, nhanh chóng quỷ mị.

Chỉ có Nam Cung Ngự Cảnh biết nàng
đến tột cùng là làm cái gì, hắn nghĩ muốn ngăn cản, nhưng mà, trong lồng ngực
hắn lúc này rất đau, đau đến ngay cả khí lực đều không có, chỉ có thể bất lực
trơ mắt nhìn. Hề Nhi, Hề Nhi của hắn, sao có thể lỗ mãng như vậy...

Thủy Dạng Hề đem Nguyệt Mộng ném về
phía tường, liền lắc mình một cái, trong tay đoạn vải lụa phảng phất giống như
có sinh mệnh, phút chốc bay về phía thanh trường kiếm nằm trên mặt đất.

Nàng luyện tập võ nghệ thiên về các
chiêu kiếm, chính là nàng ngại kiếm quá mức sắc bén, vừa ra tay, không phải đả
thương người thì là lấy đi tính mạng người khác. Bởi vậy, mới dùng đoạn vải lụa
làm vũ khí.

Mà lúc này, đầu óc của nàng là một
mảnh hỗn loạn, căn bản không có cái gì gọi là lý trí, chỉ một lòng muốn Nam
Cung Ngự Cảnh bình an, làm sao còn quan tâm cái khác, chỉ lựa chọn được phương
thức trực tiếp như thế này.

Trường kiếm trong tay, giương kiếm
lên, thân ảnh như gió xuyên qua bóng đem, vẻ mặt lạnh lẽo, như Tu La làm người
ta thấy mà kinh sợ. Kiếm ở khắp nơi, vô thanh vô tức, có, chính là một cái thở
dài, một mảnh hoa rơi, mỗi một cái sinh mệnh, chỉ một chiêu bị mất mạng.

Nàng, thật sự bị chọc giận.

Chỉ thấy bóng trắng qua lại trong
nháy mắt, người trong viện, hơn phân nửa đã ngã xuống. Không có nhiều huyết
tinh, không có nhiều tiếng kêu thảm thiết, chính là lẳng lặng, nằm ngã xuống.

Thủy Dạng Hề dẫn theo kiếm, đi đến
bên cạnh Nam Cung Ngự Vũ: “Ngươi có muốn so kiếm của ta nhanh hơn hay là kiếm
của ngươi nhanh hơn?” Trong thanh âm không chứa chút cảm xúc, có chăng chỉ sự
lạnh băng làm cho người không thể thừa nhận.

Một trận ngọt tanh tuôn lên cổ
họng, nàng cảm thấy nội lực trong cơ thể đang dần dần mất đi, rốt cuộc tụ không
nổi. Một chiêu đánh bay thanh kiếm cắm ở trước ngực Nam Cung Ngự Cảnh, nín thở,
điểm huyệt ở chung quanh miệng vết thương của hắn. Sau đó cũng không thể nhịn
xuống, một ngụm máu tươi, oa một tiếng phun ra.

Thân mình gần như sẽ ngã xuống đất,
hoàn hảo, Thủy Giác Hiên cùng Nam Cung ngự cuối cùng từ trong sự khiếp sợ khôi
phục lại, đúng lúc đỡ nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh.

Mà những hắc y nhân đi theo bọn
hắn, cũng bao quanh Nam Cung Ngự Vũ. Nhìn tình huống nghiêm trọng của chủ
thượng, hận không thể giết luôn Nam Cung Ngự Vũ cho thống khoái.

Thủy Dạng Hề nhẹ tay lau đi vết máu
bên khóe miệng Nam Cung Ngự Cảnh, nói: “Nam Cung Ngự Cảnh, ta sẽ không cho
ngươi chết. Ngươi sao có thể cho ta nhìn ngươi chết hả, thật là tàn nhẫn a.”
Nói xong, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền ngất xỉu.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn nàng chậm rãi
nhắm lại mi mắt, trong lòng cả kinh, một tiếng Hề Nhi còn chưa kịp hô lên, lúc
há mồm lại là máu nhiễm độc từ trong miệng dâng ra.

Sau khi độc phát thân mình vốn đã
suy yếu không chịu nổi, ý niệm nhất thời, mới cường ngạnh chống đỡ tỉnh táo đến
lúc này, nay trong lòng lại thấy đau đớn, làm thúc đẩy tốc độ độc phát tác, lập
tức, liền cũng vô ý thức lâm vào hôn mê.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3