Duyên hề - Chương 54 - 55

Chương 54: Trúng độc (nhất)

Chỉ vì câu nói từ nay về sau là ích
lợi dan xen hỗ trợ lẫn nhau, mà Thủy Dạng Hề và nhạc sĩ đã ngồi chung một chiếc
thuyền, cũng nhanh chóng đạt được một hiệp ước chung. Đơn giản một cái bắt tay,
lại đưa ra đến bao nhiêu dây dưa ràng buộc. Nhưng điều này là những chuyện về
sau.

Những ngày gần đây, thời tiết thật
ra càng ngày càng ấm áp. Sau khi rời giường, cũng không nóng lòng rửa mặt chải
đầu để ra cửa. Chỉ miễn cưỡng lệch qua trên nhuyễn tháp ở phía trước cửa sổ,
một tay ôm lấy chăn mỏng, một tay cầm sách vở, điềm tĩnh yên ắng, chậm rãi xem.

Tóc như tơ, có một chút hỗn độn,
một chút mượt mà, xõa trên nữa nhuyễn tháp, một màu thuần đen như nhung tơ, hoa
lệ phát sáng. Không biết bao nhiêu ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu
lên trên người nàng, ở phía trên của bình hoa có khắc những đám mây trắng vòng
quanh thành một đường viền, tùy tâm tùy tính.

Trong tay, là một ly trà xanh, mùi
thơm, lẳng lặng tiến vào trong mũi, dùng sức hít vào, hương trà làm người ta
thư thái, sáng sớm như thế, thật khiến tinh thần sảng khoái. Trà của tứ phu
nhân, quả nhiên đặc biệt.

Ngoài cửa sổ, hoa đào mỹ lệ, sắc
hoa sáng rỡ, tốp năm tốp ba ở trong rừng như ẩn như hiện, tiếu ngạo xuân phong(cười
trong gió). Nước ôm góc lầu mà róc rách chảy xuôi, vỡ tan ở trên tảng đá, thanh
âm leng keng như ngọc bội, mang theo làng lạnh lo lắng, thẳng tiến trong tai.

Thủy Dạng Hề đuôi lông mày mỉm
cười, dương dương tự đắc xem sách trong tay, thời gian tốt như vậy, tự nhiên
nên cố gắng thưởng thức một phen. Trước đó vài ngày lại đánh cược mất một phen
tâm tư, khó được mấy ngày thanh nhàn, tất nhiên là không thể không công mà lãnh
phí.

Nhớ không được ai đã nói qua, phá
hỏng ngày tốt, cũng sẽ nhanh chóng mất đi khả năng nhận thức, ngày lành, nên
lưu lại chậm rãi thưởng thức. Quả nhiên là không sai.

Đưa tay bưng lên chén trà, chậm rãi
thưởng thúc một ngụm, ánh mắt, lại chưa rời khỏi trang sách. Chất lỏng lướt qua
yết hầu, làm cổ họng nhẹ nhàng cao thấp di động, giống như qua nội dung vừa
xem, cùng với trà, tất cả đều đưa vào trong bụng.

“Tiểu thư,” Tống Nương không biết
khi nào, đã đứng ở bên cạnh nhuyễn tháp, nhìn Thủy Dạng Hề như thế liền không
tự giác mà hạ thấp giọng.

“Ừ,” Thủy Dạng Hề chỉ hừ nhẹ một
cái, “có tin tức gì?” Mắt, vẫn như cũ, không nâng khỏi trang sách, nếu không
phải trong không khí xác thực có thanh âm truyền đến, thực sẽ làm người ta hoài
nghi, nàng có mở miệng nói chuyện hay không.

Nàng đã có hơn phân nửa tháng thanh
nhàn như thế. Lần này tĩnh, thật ra lại tĩnh hoàn toàn. Đối phương, thế nhưng
chậm chạp không thấy có động tĩnh.

Nghĩ đến, cũng là lúc nên hoạt động.
Nếu như, lại có tin tức bất lợi, nàng nên hoài nghi kế hoạch của chính mình có
phải đã bại lộ ra cái gì hay không.

Tống Nương lại hơi chần chờ nói: “Theo
Song nhi báo lại, từ khi nhị tiểu thư hồi phủ, nhị phu nhân vẫn chưa có dị động
gì. Thật ra cả ngày đều có chút mệt mỏi, không thấy có chút vui mừng. Buổi tối
mấy ngày gần đây, luôn cùng nhị tiểu thư một mình ở trong phòng ngây ngốc một
thời gian dài, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, bởi vậy, không biết nói cái
gì trong đó.”

Thủy Dạng Hề giơ tay lật qua trang
sách, tay hơi hơi dừng một chút, ánh mắt rốt cục dời khỏi trang sách, nhìn về
phía Tống Nương, nói: “Thật không?” Ánh mắt mê ly, làm như lầm bầm lầu bầu.

Ngưng thần suy nghĩ một hồi, cuối
cùng buông sách, từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, cũng không quản cái chăn mỏng
kia, rơi xuống bên chân. Chân trần, nàng đi đến trước gương ngồi xuống, chậm
rãi đùa nghịch tóc đen.

“Nói như thế, quả thật có chút quái
dị. Nữ nhi bình an trở về, theo lý thuyết, phải vui vô cùng mừng rỡ mới phải.
Mà nhị phu nhân ngược lại khuôn mặt đầy u sầu, quả thật có vẻ không bình thường.”
Thủy Dạng Hề không nhanh không chậm nói.

“Ta cũng thấy kỳ quái, chỉ là không
biết, các nàng đến tột cùng lại đang âm thầm làm cái gì?” Tống Nương có chút
giận dữ nói.

“Từ trong Hồng lâu tuyển vài người
cao thủ hỗ trợ Song nhi, để cho nàng có bạn, cần phải thám thính nội dung nói
chuyện của các nàng.” Thủy Dạng Hề đem cây trâm toàn thân xanh biếc cắm vào búi
tóc, dễ dàng liền cố định được, lục trâm kia bao phủ ở trong búi tóc, chỉ lộ ra
một chút đầu trâm, màu xanh cơ hồ trong suốt.

Người trong Hồng lâu, cũng không
chỉ đơn giản tinh thông cầm kỳ thư họa. Người trong Hồng lâu, đã đem toàn bộ
sinh mệnh giao phó cho nó, sinh tử vì nó mà sống. Nàng sáng lập Hồng lâu, mục
đích nguyên thủy, đó là một tòa nhà thu thập tin tức tình báo, bởi vậy khi tiến
vào Hồng lâu, mỗi ngày phải kiên trì luyện tập công phu. Nay, người trong Hồng
lâu, cũng coi như người người đều có võ nghệ phòng thân.

Nếu thái tử Thịnh Hạ quốc kia cùng
Thục phi là một đảng, quan hệ không phải là ít, Thủy Dạng Tình còn trong sạch,
hoàn hảo như lúc ban đầu. Điểm ấy, nhị phu nhân nên cảm thấy cao hứng. Nay,
nàng lại lo lắng, thật ra là vì sao? Chứ không phải là, thực sự cho rằng Thủy
Dạng Tình sẽ cùng nhạc sĩ đám cưới? Thủy Dạng Hề cười khẽ một cái, điều này,
ngược lại có chút ý tứ.

Chỉ không biết, trong cung có chút
tin tức nào hay không. Hơi trầm ngâm một chút, đối với Tống Nương phân phó nói:
“Phái người đi mời Trương thái y.”

Tống Nương ngẩn ra, Trương thái y?
Này, đây rốt cuộc là cái gì a? “Tiểu thư mời Trương thái y đến để làm gì?” Nàng
đúng là ngây ngốc hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

Thủy Dạng Hề lắc đầu cười khẽ, nói:
“Ngươi nói, mời Thái y còn có thể để làm gì? Tự nhiên là có bệnh xem bệnh,
không bệnh thì phòng bệnh. Mau đi đi.”

“A? Vâng...” Tống Nương lúc này mới
vội vàng đi ra ngoài.

Qua một hồi lâu, mới nghe Tống
Nương báo lại, Trương thái y đã đến, đang ở phòng chờ.

Thủy Dạng Hề lúc này mới chọn y
phục dài màu xanh nước biển, hướng phòng chờ mà đi.

Ngoài phòng, cảnh xuân tươi đẹp,
oanh đề liễu lục, gió thổi nhẹ nhẹ, càng thổi càng mát. Chân trời, bay tới một
con diều, ở không trung như tinh linh nhảy lên, ở sợi đay diều túm lôi kéo
xuống, càng bay càng cao.

Con diều khiêu vũ, Thủy Dạng Hề
nhìn xem cũng thật là vui vẻ. Tựa như có thể nhìn xuyên qua thiên sơn vạn thủy,
thấy được người đang thả diều kia, đang một đường vừa chạy vừa hoan hô.

Tâm tình, không khỏi có chút khoan
khoái.

Đi vào trong sảnh, liền gặp một
thân áo trắng, thân thể đứng thẳng như ngọc. Vẫn nho nhã trước gió, phản phất
như tiên nhân.

Thủy Dạng Hề trong lòng thầm nghĩ,
người này, quả nhiên là lợi hại, cùng một người, hai thân phận, hai loại tính
tình, diễn vô cùng tinh tế sâu sắc, không thể không bội phục.

Trương thái y thấy Thủy Dạng Hề,
đang muốn hành lễ, lại nghe Thủy Dạng Hề nói: “Thôi, gặp ta không cần nhiều lễ
như vậy.”

Lập tức, hướng về Tống Nương phân
phó, cho mọi người lui ra, chỉ để Đông Ly Hạo đi theo bên cạnh.

Trương thái y thấy nàng chỉ để lại
tiểu thiếu niên lần trước đi cùng, trong lòng liền biết, nhất định là có việc
trọng yếu muốn nói. Nguyên lai, thân phận Thái y của hắn vốn che giấu tai mắt
người khác. Cũng không nghĩ nàng có thể nghỉ ra. Trong mắt hiện lên ý cười bất
đắc dĩ.

Lúc này, Tống Nương tự mình dâng
trà lên, nhìn không khí có chút khẽ biến, liền lui xuống.

Thủy Dạng Hề bưng trà, thẳng tắp
hỏi: “Trong cung, có tin tức gì khả nghi?”

“Tam Hoàng phi chỉ cái tin tức gì?”
Thái y kia dù có hứng thú hỏi. Đây là tin tức vẫn chưa đâu vào đâu cả, chẳng lẽ
nàng đã nghe thấy? điều này, thật khiến cho người ta có khó có thể tin được.

Thủy Dạng Hề nghe ra giọng điệu có
chút trêu tức, híp lại mắt nói: “Ta chỉ là đoán. Cho nên, hiện tại mới hỏi
ngươi chứng thực.” Lại là một ngụm trà xanh vào miệng, hương trà lượn lờ, gắn
bó lưu hương.

Thái y kia cũng bị lời nói đột ngột
của Thủy Dạng Hề làm cho cả kinh có chút giật mình sững sờ tại chỗ. Chả trách
Tam Hoàng phi tâm tư tinh tế, nay cũng đã kiến thức, quả thực không giống bình
thường, xác thực là có tiếng gió.

Hắn có chút thở dài nói: “Đã nhiều
ngày, bên Thục phi xác thực có truyền ra nên vì Thủy Dạng Tình tìm một cái giai
tế, bất quá, vẫn là lời đồn đãi, cũng chưa phải đã định ra. Chẳng qua, mấy ngày
trước đây, tướng quốc phu nhân lại tiến cung một chuyến. Có lẽ, là cùng Thục
phi thương lượng cũng chưa biết chừng.”

“Nhị phu nhân có tiến cung sao?” Thủy
Dạng Hề làm như xác nhận lặp lại hỏi.

Trương thái y gật đầu: “Không sai.”

Thủy Dạng Hề bất giác cười, có thế
chứ. Xem ra, Thục phi là thật tính hy sinh quân cờ Thủy Dạng Tình này. Bất quá,
nhị phu nhân cùng Thủy Dạng Tình không vô tư ngồi chờ chết như vậy? Hành động
này, tựa hồ không phải phong cách xử sự của các nàng, như vậy, mấu chốt chính
là nội dung các nàng nói chuyện, chỉ mong Song nhi đừng làm cho nàng thất vọng
mới tốt.

Thói quen tính giơ lên chén trà,
còn chưa đụng tới môi, lại thấy một trận đau đầu đánh úp lại. Giống như kim
châm, chậm rãi tiến nhập, đau buốt. Chỉ phải bỏ chén trà, lấy tay tay xoa nhẹ
lên trán, hy vọng có thể giảm bớt.

Gần đây, tựa hồ đau đầu thường
xuyên, chẳng lẽ thật sự là dùng não nhiều quá, duyên cớ gây thân thể suy nhược?
Tựa hồ có chút nói không thông, nghĩ vậy, Thủy Dạng Hề trong lòng không khỏi cả
kinh.

Trương thái y bên cạnh, lúc nàng
buông chén trà, đã là phát giác nàng khác thường, nhìn trên mặt hiện ra tia thống
khổ, môi bị răng cắn trở nên trắng, không khỏi cảm thấy có chút lo lắng: “Tam
Hoàng phi có cái gì không thoải mái?”

Đông Ly Hạo vốn đứng ở bên ngoài
cửa ra vào, nghe Trương thái y hỏi như thế, tưởng là Thủy Dạng Hề có chuyện gì,
một cái lắc thân, nháy mắt chuyển qua giữ lấy thân thể của nàng, thấy tình hình
của nàng, mới nói: “Tỷ tỷ lại đau đầu?”

Thủy Dạng Hề ngẩng đầu, miễn cưỡng
xả ra một cái khuôn mặt tươi cười, nói: “Không sao, bất quá lập tức khá hơn.
Không có gì. Hạo nhi thay ta tiễn Trương thái y.”

“ Từ từ,” Trương thái y bên cạnh
nghe thấy, ngăn cản nói, “Ta lúc này đang ở đây, gặp chứng bệnh, há lại không
nhìn xem. Tam Hoàng phi, đắc tội.” Nói xong, lập tức kéo tay phải Thủy Dạng Hề,
nghiêm túc đặt tay lên mạch.

Nhất thời, trong phòng im ắng, chỉ
có tiếng thở của ba người ở trong không khí tuần hoàn lưu chuyển.

Chỉ thấy, Thái y mày dần dần nhăn
lại, rối rắm thành đoàn. Thần sắc, như sương mù mùa đông lâu không tiêu tan,
càng ngày càng ngưng trọng.

Thủy Dạng Hề thấy vậy, cảm giác
không ổn trong lòng càng dày đặc. Hay là, đúng như nàng suy nghĩ, không phải
đơn thuần là thân thể không khoẻ?

Hồi lâu, Trương thái y cuối cùng
thu tay, sắc mặt mặc dù hơi có hòa hoãn, nhưng thần sắc phức tạp hiện ra trên
mặt, dù là ai cũng biết, tình huống nhất định không lạc quan lắm.

Thủy Dạng Hề cười khẽ, trong mắt đã
khôi phục sự thanh minh cùng cao ngạo vốn có, mang theo nhè nhẹ trào phúng cùng
khinh thường, nói: “Trương thái y, cứ nói đừng ngại.” âm thanh bình tĩnh như
nước, nhạt như khói, nghe không ra chút cảm xúc dao động.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý, lớn nhất
đại giới, không ai muốn là trả giá bằng sinh mệnh. Nhưng mà, nàng phải biết đến
tột là cùng như thế nào, chết, đối với nàng, cũng không đáng sợ. Mọi sự, nàng
chỉ cầu một cái hiểu là được.

Thái y há miệng thở dốc, đúng là
vẫn đem những chữ tàn nhẫn nói ra: “Ngươi, trúng độc, thiên hạ không thuốc có
thể giải bách hoa hồng.”

Chương 55: Trúng độc (nhị)

Trúng độc? Khó giải? hai tròng mắt
Thủy Dạng Hề nheo lại, nhìn thẳng đến hướng Trương thái y, tia nhìn lãnh liệt
cùng kiêu căng, ép người ta tới cơ hồ không thở nổi.

Thái y kia bị ánh mắt nàng áp đảo,
trong lòng cũng không khỏi cứng lại. ánh mắt thật lợi hại, trong đó bao hàm
kiêu ngạo cùng bễ nghễ, so với nam tử, không kém chút nào. Đúng là cô gái đặc
biệt, người bình thường thời điểm này không phải là nên quan tâm chính tính
mạng mình sao, sao lại càng bình tĩnh cùng đàng hoàng, không thấy chút bối rối.

Trong lòng hắn hồ nghi nghĩ, càng
khó hiểu nữa là ánh mắt lo lắng nhìn về hướng Thủy Dạng Hề. Hiện giờ, chỉ cảm
thấy trong đầu trống rỗng, không thể nào mở miệng.

“Thật không có giải dược có thể
giải sao? Nói cách khác, ta cách cái chết không xa?” Thanh âm trong trẻo nhưng
lạnh lùng vang lên, mang theo vô vị, mang theo trào phúng, giống như đang nói
chuyện trời đất, bàn chuyện không liên quan đến mình.

Khóe môi hiện ra tia cười lạnh, a,
phải chết sao? Vừa thấy sinh mệnh có chút ý nghĩa, liền phải chết. Số mệnh,
thật sự không tầm thường.

Bỏ đi, trong trần thế hỗn loạn này,
nhưng lại có tầng tàng ràng buộc đem ngươi vờn quanh chặt chẽ, dù đẩy như thế
nào nó cũng không đi, khi không muốn, lên lên xuống xuống, sinh mệnh sau khi
chết đi, mọi thứ bất quá cũng chính là hoa trong gương, trăng trong nước, không
chịu nổi nhất kích tàn phá.

Trên mặt bình tĩnh như trước, trong
lòng lại bất an đến cực điểm. Vận mệnh, vì sao đối nàng bất công như thế? Lại
cứ cùng nàng đối nghịch?

Hơi trầm ngâm, lại hỏi: “Độc này
rốt cuộc là như thế, thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?” Trong lòng
chung quy lại bắt đầu tham niệm, có hy vọng, không thể để hết thảy chỉ toàn là
mây khói đạm mạc.

Trương thái y nghe Thủy Dạng Hề hỏi
liên tiếp, thế này mới nhớ tới loại độc khó giải quyết này. Mười mấy năm sau
không ngờ lại nhìn thấy. Không biết, là nên vui sướng hay là bi thương. Trong
lòng một trận cười khổ, mười mấy năm khổ tâm nghiên cứu, vẫn như cũ giải không
được độc này, chẳng lẽ, trời đã định, lại muốn một lần nữa nhìn người mà mình
để ý, lại một lần nữa rời đi, mà chỉ biết bất lực?

Hắn dài thở dài một hơi, đem lai
lịch độc nói ra: “Độc này, sáu mươi năm trước, xuất hiện ở bộ lạc tiểu quốc
phía nam cực kỳ xa xôi, tên là bách hoa hồng quật, lấy một trăm loại độc tương
sinh tương khắc lẫn nhau cùng sữa ong chúa luyện mà thành. Một nửa để mà dùng
ăn, một nửa để mà đốt.”

“Mùi thơm thanh nhã, nếu như không
độc, thật đúng là một loại hương liệu tốt. Mà dùng để ăn, không màu không vị.
Là điển hình kịch độc mãn tính. Vừa phải ăn vừa phải ngửi được mùi, bởi vì cái
gọi là ăn vào kịch độc còn ngửi thấy hương thơm chính là nó. Mà năm đó người
chế độc chỉ có chế hai cái bình nhỏ, làm cống phẩm, tiến cống cho nước ta.”

Thủy Dạng Hề nghe xong, lại có thói
quen bưng trà lên, nói: “Nói như vậy, độc này chỉ có trong hoàng cung? Hơn nữa,
thuộc quyền sở hữu của Hoàng Thượng?”

Một khắc kia, Trương thái y giống
như nhìn đến một tia sáng không rõ, hiện lên trên mí mắt của nàng, một chút suy
nghĩ sâu xa xẹt qua hai má. Hắn tưởng, hắn biết nàng suy nghĩ cái gì, cái này
cũng là chỗ hắn đang hoài nghi.

Suy nghĩ thoáng qua, rồi nói: “Cũng
không phải, độc này ở mười mấy năm trước đã bị người ta đánh cắp. Đến nay,
không biết người phương nào đánh cắp.” Hắn cũng đứng dậy, thuận tay cầm lấy
chén trà, lập tức, liền có một cỗ hương trà xông vào mũi. Nghĩ lại, xác nhận
đúng là trà thượng đẳng.

“Đánh cắp? Toàn bộ đều đã đánh mất?”
Thủy Dạng Hề bỗng nhiên xoay người, nhìn Thái y.

Thình lình xảy ra vấn đề, làm Thái
y ngẩn ra, chén trà vừa đến bên miệng, chưa kịp uống một ngụm, liền dừng lại.
Phải nha, hắn như thế nào liền chưa bao giờ nghĩ tới, độc kia, có phải đều bị
đánh cắp hết hay không, nhất thời, tâm thần cũng kích động: “Điều này ta không
biết. Đương kim hoàng thượng tựa hồ cũng không coi trọng độc này. Năm đó nó bị
đánh cắp, cũng không từng tìm hiểu qua, chính là không giải quyết được gì thôi.”
Nay nghĩ lại, cũng là có điểm đáng ngờ thật lớn, lẩm bẩm nói, “Như vậy, chẳng
phải là Hoàng Thượng có hiềm nghi lớn nhất sao?”

Thủy Dạng Hề chỉ hừ một tiếng rồi
cười lạnh, lập tức toàn thân lại ngồi vào trên ghế: “A, cái người hại độc này
thật ra là người thông minh tuyệt đỉnh. Bản lĩnh đánh lừa dư luận đúng là vạn
dặm mới tìm được một người. Xem ra, thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết.”

Nếu như độc này, mười mấy năm trước
đã bị đánh cắp, người hạ độc kia không thể nghi ngờ cũng chính là người đánh
cắp. Nếu như tất cả không bị đánh cắp, tính theo khả năng này, không khó nghĩ.
Hiềm nghi lớn nhất chính là Hoàng Thượng, đương nhiên cũng không loại trừ người
đánh cắp độc năm đó. Hoặc là, độc này, hiện nay lại bị người khác đánh cắp đi,
vậy kia, phía sau màn này càng ngày càng nhiều người.

Lúc này Thủy Dạng Hề càng nghĩ càng
loạn, ý nghĩ đảo loạn, sờ không được nửa điểm rõ ràng. Còn nữa, bởi vì độc này,
nếu nàng suy nghĩ quá nhiều, đầu lại từng trận đau nhức. Có lẽ, lần này, nàng
thật sự đi vào giữa bẫy của người khác.

Chỉ thấy Thái y kia đi qua lại
thong thả vài bước, hiển nhiên cũng là trăm mối ngờ không thể giải, đột nhiên
đứng ở bên người nàng nói: “Có lẽ, chúng ta có thể tìm hiểu nguồn gốc, theo
phương pháp trái ngược.”

Lúc này Thủy Dạng Hề, đầu lại đau
lợi hại, lặp lại lời nói của hắn: “Tìm hiểu nguồn gốc, theo phương pháp trái
ngược?” Yên lặng gằn từng tiếng niệm xong, không khỏi nhoẻn miệng cười, nụ
cười, như lúc mặt trời bình minh lên cao, tràn đầy hy vọng trong lòng, tầng
tầng lớp lớp, nở rộ mở ra.

Đúng rồi, tình huống quá mức phức
tạp, không thể trong một kích là trúng đích, sao lại không giống như một con
tằm kéo tơ, từng bước một tìm kiếm đi xuống.

Nếu đối tượng bị hạ độc là nàng,
như vậy trên thân thể của nàng nhất định tồn tại manh mối. Đau đớn trong đầu
giảm đi không ít, tâm trạng cũng cải thiện không ít.

Thái y nhìn thần sắc Thủy Dạng Hề
dần dần nhu hòa, trong lòng không khỏi cũng buông lỏng, khí lạnh như thế không
thể xâm phạm, Thủy Dạng Hề vừa rồi làm người ta gặp có chút lo sợ. Hiện giờ như
vậy, rất tốt.

Thoải mái mà ngồi vào trên ghế,
cùng Thủy Dạng Hề đối diện. Lại một lần nữa nâng lên chung trà, trà trong chén
đã nóng không bằng lúc trước, nhấc lên nắp trà, chỉ nhìn thấy khí nóng như có
như không lượn lờ bay lên, bình tĩnh cùng vững vàng, nhưng cũng biến ảo dị
thường.

Rốt cục có chút suy nghĩ mở miệng:
“Độc này, mặc dù độc tính rất mạnh. Nhưng, tóm lại là độc dược mạn tính, tích
lũy theo tháng ngày mới có thể phát huy. Bởi vậy, bên người Tam Hoàng phi, hoặc
là có người đầu độc, hoặc là, hết thảy sớm an bài từ trước.” Lúc này mới hớp
vào một ngụm trà.

Mới uống xuống, liền thấy không
đúng. Rất nghi ngờ uống tiếp một ngụm, không khỏi kinh hãi, liền đem chén trà
của Thủy Dạng Hề ném đi.

Thủy Dạng Hề đang bưng chén trà
muốn uống, đã thấy một cái bóng đen bay tới, đánh thẳng vào trên chén trà, lực
đạo rất lớn, nhất thời bắt không được, chén trà theo đà mà bay ra ngoài. Chỉ
nghe một trận bang bang rung động, hai chén trà vỡ vụn, nước trà vung tung tóe
trên mặt đất, nhất thời hương khí bốn phía, thanh u đầy phòng.

Nàng bị hành động của hắn khiến không
khỏi ngẩn ra, nhìn phía trên đất nhiều mảnh vở nhỏ, mày lại một lần chậm rãi
nhăn lại, trong lòng đã là đoán vài phần, âm thanh lạnh lùng nói: “Là có cái
vấn đề gì?” Trong lòng phát lạnh, trà này, là trà tứ phu nhân, trà này, vẫn đã
qua tay Tống Nương...

Lúc này, ngoài phòng không biết khi
nào, gió lạnh chợt thổi, thổi rối loạn cảnh xuân, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng
mây đen, từ xa đến gần, tàn sát bừa bãi vô ngần. Theo ngoài khe hở ngoài cửa
sổ, không ngừng mà thổi vào nhà, thổi trúng Thủy Dạng Hề làm cả người rét run.

Thái y sắc mặt cũng không tốt, hai
mắt híp lại, ánh sáng lạnh khắp người: “Người hạ độc này, quả nhiên là thông
minh. Lại dùng để pha trà, không ngờ, vừa ngửi thấy mùi, lại vừa ăn, tháng ngày
tích lũy, muốn không trúng độc cũng khó.”

Thủy Dạng Hề kinh ngạc nghe Thái y
nói xong, trong lòng hơi hơi co rút đau đớn, lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, không,
điều này không phải sự thật. Đờ đẫn như gỗ đứng dậy, gian nan tiêu sái đến bên
người Thái y, tay run rẩy chỉ vào trà trên mặt đất, nói: “Ngươi, xác định, trà
này có vấn đề?” Thanh âm run run như con bướm trong bão táp, nhu nhược không
chịu nổi, phiêu linh bốn phía.

Thái y nhìn Thủy Dạng Hề như vậy,
nhất thời không có phản ứng, nàng lúc này, như là lục bình không có rễ, không
nơi bám vào, tùy thời đều có thể ngã xuống. Nhưng, nhìn trong mắt nàng sự kiên
định tìm kiếm đáp án, cuối cùng gật đầu.

Thủy Dạng Hề mở to mắt, mắt không
nháy không chớp nhìn đầu của hắn cao thấp lay động, nàng biết, đó là động tác
gật đầu, là khẳng định đối với nghi vấn trong lòng nàng. Nhất thời, hy vọng
trong lòng nàng, phịch một tiếng, vỡ thành bột phấn, giơ tay ra lại vô tung vô
ảnh.

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, ánh mắt
có chút mờ mịt lướt qua toàn bộ, lắc đầu, thẳng lui về phía sau, từng trận hơi
nước bốc lên, mắt của nàng mất đi phương hướng, hết thảy đều trở nên mơ hồ, hết
thảy đều trở nên hỗn độn...

Thái y nhìn vẻ mặt Thủy Dạng Hề bi
thương, trong lòng lại bất giác có chút co rút đau đớn, vội vàng nói: “Tam
Hoàng phi, ngươi bình tĩnh một chút, sự tình không có như ngươi tưởng như vậy.
Thân thể của ngươi thực đặc thù, vừa mới bắt mạch cho ngươi, độc tố trong cơ
thể ngươi, tựa hồ cũng chỉ có hôm nay, cũng không có độc tích tụ lâu ngày. Bởi
vậy, chỉ cần ngươi không dùng trà này nữa, tin tưởng rất nhanh có thể khỏi hẳn...”

Hắn không hiểu, vì sao nàng vẫn đạm
mạc như nước, lúc này lại dao động cảm xúc như thế, là vì trà này sao?

Thủy Dạng Hề không để ý tới hắn,
thất hồn lạc phách hướng phía cửa chạy tới...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3