Duyên hề - Chương 23

Chương 23

Thủy Dạng Hề đầu óc hơi chút thanh
tỉnh lại, bảy tám năm trôi qua cũng không phải là vô dụng, tuy rằng, vẫn còn
đau, còn hận, nhưng đã không còn cái cảm giác loại này tê tâm liệt phế. Xem ra,
nàng thật sự đã thích ứng với việc sống một mình, một người sống với bóng dáng
chính mình, không cần đả thương người cũng không làm bị thương mình.

Nam Cung Ngự Vũ thu hồi tâm trạng,
trong mắt sát ý chợt lóe lên rồi biến mất, nàng cũng dám chất vấn hắn như thế.
Hừ, khi nào, thì hắn đường đường nhị hoàng tử một quốc gia lại tệ đến nỗi một
nữ tử cũng dám đối với hắn hô to gọi nhỏ.

Nam Cung Ngự Cảnh trái lại cười
nói: “Hề Nhi còn chưa gặp qua nhị hoàng huynh đi. Đến, đây là nhị hoàng tử của
Thiên Mị hoàng triều, con của Thục phi mà phụ hoàng sủng ái nhất.” Tuy nói thế
nhưng trong lòng hắn lại có chút vui mừng, đồng thời thòng thêm một câu tin tức
ở cuối lời nói.

Thủy Dạng Hề thấy dáng vẻ cười cười
của Nam Cung Ngự Cảnh, trong mắt liền dấu đi hận ý tràn ngập, cười đến ngọt
ngào, rồi thi lễ với Nam Cung Ngự Vũ nói: “Hề Nhi thật sự không biết nhị hoàng
huynh giá lâm, xin thứ cho Hề Nhi tội vô lễ.” Trên mặt là nụ cười dào dạt xin
lỗi, nhìn không ra một chút cảm xúc dao động, giống như Thủy Dạng Hề mới vừa
rồi là do chính hắn nhìn nhầm.

Nguyên lai đây là nhị hoàng tử,
Thủy Dạng Hề trong lòng hừ lạnh một tiếng, đúng là cùng một cái bộ dáng với Mạc
Giản Thành, xem ra, cũng không phải là cái thứ tốt gì.

Nam Cung Ngự Cảnh vẫn ôm Thủy Dạng
Hề, hoàn hảo, thân thể nàng đã không còn căng thẳng như lúc trước, tựa hồ đã
thả lỏng, liền đối với Nam Cung Ngự Vũ nói: “Tin tưởng nhị hoàng huynh đại nhân
đại lượng, nhất định là sẽ không cùng Hề Nhi so đo nửa phần. Chúng ta còn có
việc, trước hết xin thất bồi, gặp lại tại yến hội buổi tối, nhị hoàng huynh.”
nói xong những lời ý vị thâm trường này, liền lôi kéo Thủy Dạng Hề nghênh ngang
mà đi, hắn không muốn Thủy Dạng Hề cùng hắn đứng đó thêm một khắc nào, tuy rằng
đã biết Thủy Dạng Hề đối với Nam Cung Ngự Vũ cũng không có tình ý gì đáng nói,
nhưng trong lòng vẫn không muốn.

Nam Cung Ngự Vũ nhìn bóng dáng bọn
họ rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, một hồi cuồng phòng từ đáy
mắt bắt đầu kêu gào...

Buổi tối yến hội Trục Cầu hừng hực
khí thế rốt cục đã bắt đầu, tựa hồ, như đã chờ đợi thật lâu. Địa điểm, đã quyết
định ở Ngự Hoa Viên, chỉ vì, hôm nay thời tiết rất tốt, cộng thêm ánh trăng say
lòng người, Hoàng Thượng liền nói cử hành ngay tại Ngự Hoa Viên, vừa có thể xem
hoa, lại ngửi được hương thơm, còn có thể ngắm trăng, hơn nữa còn có sáo thổi
đàn tấu, không biết có bao nhiêu là hoàn mỹ. Đợi thêm một khoản thời gian nữa,
đại khái là giờ Dậu, liên tiếp nhiều vương tôn công tử, hầu phủ tiểu thư lục
tục kéo đến, trong chốc lát toàn bộ Ngự Hoa Viên đã tràn đầy một đám người xinh
đẹp, thực sự là một hoa viên mùa thu đầy màu sắc, ai, hoa thu tuy đẹp, nhưng
lại gần lúc suy tàn...

Từng vị trí của mỗi tiểu thư đều đã
sớm được an bài rất tốt, chủ yếu là thiết lập một cái bàn thấp, bên trên để tám
trái banh vải nhiều màu rủ xuống. Người của những tiểu thư kia còn chưa tới,
thì trên bàn đã có banh màu, Thủy Dạng Hề nhìn thấy, chỉ lạnh lùng cười, mấy
người này, thật quá nóng vội. Hãy nhìn khuôn mặt của mỗi tiểu thư, khi thấy
banh vải nhiều màu đều mang vẻ vui sướng, mà sâu xa, tất nhiên còn có thể lấy
chuyện này thổi phồng hoặc đả kích lẫn nhau, hoá ra, các nàng là đem chuyện này
để làm thước đo mà bình luận mị lực của người khác?. Thủy Dạng Hề lắc đầu, lòng
người, quả nhiên là khó dò, nàng ở nơi đây vì này vận mệnh của nữ tử này mà
thương tiếc, trong khi bản thân họ thì lại rất thích thú.

Bất quá qua một hồi chờ, người nên
đến đều đã đến đây, nên ngồi thì cũng đã ngồi xuống. Rốt cục cũng nghe được
thanh âm bén nhọn như hát của thái giám vang lên: “Hoàng Thượng, hoàng hậu
nương nương, Thục phi nương nương đến.” Thật là tốt, vài người quan trọng cuối
cùng đã xuất hiện, nhất thời, mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Thủy Dạng Hề cúi đầu, chỉ nhìn thấy
trước mắt có mấy đôi chân đảo qua, liền đi về phía chỗ ngồi cao giữa yến hội. Trong
chốc lát thì nghe được tiếng Hoàng Thượng nói: “Chúng ái khanh bình thân, đều
ngồi đi. Hôm nay cũng không phải là ngày gì trọng đại đừng quá quy tắc, đã gọi
là yến hội, tức là để cho các ái khanh có thể chơi vui vẻ tận hứng, cứ thư thái
như vậy, không cần giữ lễ tiết.” Mọi người nghe xong, mỗi người đều trở lại chỗ
ngồi của mình, chẳng qua cũng không còn tuỳ tính như lúc trước nữa.

Hoàng đế Nam Cung Liệt hướng thái
giám bên người ý ra lệnh một cái, vì thế liền nghe hắn hô lên: “Hoàng Thượng có
chỉ, yến hội chính thức bắt đầu, xin các vị tiểu thư báo lên cho người phụ
trách số lượng banh màu của mình.”

Nhìn thấy mấy tiểu thư vui vẻ tiến
lên chào, còn có các quan viên ở phía dưới vẻ mặt họ hoặc tự đắc hoặc thở dài,
Thủy Dạng Hề trong lòng liền hiểu rõ ràng thêm vài phần, trận yến hội rõ ràng
là hôn nhân ngầm của các thế lực chính trị khắp nơi, người khổ không phải là
những nữ nhi bị xem là công cụ và thương phẩm sao? Chính là... Nàng thoáng nhíu
nhíu mày: “Chỉ không biết là người nơi nào đã khai sáng ra phương thức yến hội
này, chẳng phải đang cổ vũ cho thần tử thiết lập quan hệ để kết phái kết đảng
hay sao?”

“Hề Nhi thật sự là thông minh,” Nam
Cung Ngự Cảnh cười nói: “Nhưng mà, người nghĩ ra yến hội này là hoàng đế, cũng
dựa vào yến hội này mà làm tan rã hiện tượng kết bè kết đảng.” Nam Cung Ngự
Cảnh giống như đang thuận miệng mà nói.

Thủy Dạng Hề suy nghĩ kỹ lại, nga,
đúng rồi, nếu phản tác dụng, thật đúng là đang cổ vũ cho hiện tượng này xuất
hiện. Nhưng nếu đem cục diện này khống chế tốt, như vậy không biết đã làm yếu
đi biết bao nhiêu tâm lực cùng tinh lực của những bè đảng này, bởi vậy có thể
thấy được, vị hoàng đế sáng tạo yến hội này, tâm tư cũng không phải người bình
thường có thể so được. Nàng nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao liếc mắt một cái,
nghe người ngoài đồn đãi, cho tới bây giờ hắn đều trầm mê sắc đẹp và ca múa,
không hỏi đến chuyện triều chính, là hạng người ngu ngốc vô năng. Nếu như là
thật, thì yến hội chẳng phải là đưa thêm cho hắn vào hoàn cảnh càng khó khăn
thêm hay sao?

Khi nàng hồi phục lại tinh thần, đã
là nghe thấy được thanh âm của nhạc trúc vang lên, nguyên lai vũ đạo là màn bắt
đầu yến hội, nói trắng ra chính là nghi thức khai mạc, bất quá không giống so
với hiện đại ở chỗ chỉ có vũ đạo mà không có ca hát.

Những người ở đây điều biết yến hội
này tiềm ẩn tính chất chính trị, nhưng thật ra những ưu điểm của yến hội này
đều thuộc về các quan gia tiểu thư không có ý tranh giành kia, các nàng đến tột
cùng là hoa lạc vào nhà ai thì không có bao nhiêu người chú ý, như vậy, cứ để
cho các nàng cùng người mà mình yêu thương có thêm cơ hội gần nhau thêm mấy
phần đi, Thủy Dạng Hề xem ra, đây là chuyện duy nhất của yến hội làm cho nàng
vừa lòng.

Bởi vậy, trên yến hội cuộc chiến
tranh đoạt của các vị tiểu thư rất nhanh liền tiến vào giai đoạn gay cấn, bất
quá chỉ một canh giờ sau liền chỉ còn có nữ nhi Thủy Dạng Tình của Thừa tướng
Thủy Mộc Vân, và nữ nhi Hình Oánh Oánh của bộ binh Thượng Thư Hình Thiên Cương,
và nữ nhi Sở Thủy Nhu của trấn quốc đại tướng quân Sở Luật, ba người còn chưa
cùng nhau tỷ thí.

Theo quy định của yến hội, các vị
tiểu thư hẳn là phải dựa vào xếp hạng từ thấp đến cao mà bước ra trước tỷ thí,
chính là, không biết vì sao Hoàng Thượng đến đây lại hưng trí, để tạo thêm
không khí mới mẻ, khiến cho ba vị này theo thứ tự từ cao đến thấp ra tỷ thí.

Bởi vậy, Thủy Dạng Tình liền thành
người đầu tiên trong ba người bước ra sân. Vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, tựa như
không xem chúng nữ tử ở trong mắt, nàng quay qua nhìn Thủy Dạng Hề, trong mắt
hiện lên một tia khinh miệt, nàng đã thoáng xem xét qua số banh màu của mình,
thì lại phát hiện có banh vải nhiều màu của tam hoàng tử trong số đó, xem ra,
Thủy Dạng Hề bất quá cũng chỉ như thế thôi, vậy mà lần trước trở về phủ còn tỏ
vẻ tự đắc.

Thủy Dạng Hề nhìn biểu tình của nàng,
vừa xem đã hiểu ngay, biết nàng trong lòng nghĩ cái gì, nên chỉ cười trừ, trò
hay, còn ở phía sau. Nghĩ thế không khỏi liếc nhìn về phía nhị hoàng tử ngồi
đối diện, nhưng hắn lại giơ chén rượu lên hướng Thủy Dạng Hề cười, ý tứ kia quá
rõ ràng, các ngươi thua là nhất định rồi. Thủy Dạng Hề ánh mắt không khỏi u ám
hẳn, quay về Tống Nương ở phía sau phân phó vài câu, Tống Nương liền gật gật
đầu, vội vàng ly khai.

Lúc này, Thủy Dạng Hề trong lòng đổ
là có chút nóng nảy, có chút giận chính mình sao có thể sơ sẩy như thế, bất quá
vẻ mặt bên ngoài vẫn bình tĩnh nhìn Thủy Dạng Tình ác chiến quần hùng. Thủy
Dạng Tình tài hoa, quả thực danh bất hư truyền, bất quá mới có vài hiệp xuống,
đối thủ của nàng ta liền bỏ quyền thi đấu, nói lời nhận thua, chỉ chốc lát sau,
liền chỉ còn lại có hai người: một công tử mặc y phục dài màu xám; một người
khác là tam hoàng tử.

Thủy Dạng Tình ôm cầm đứng lên phía
trước: “Không biết hai vị ai chỉ giáo trước?”

Công tử y phục màu đen cúi người
hành lễ nói: “Tất nhiên là hạ thần, tam hoàng tử thân phận tôn quý, để cho hạ
thần xung phong trước.” Nói xong liền đứng lên, Thủy Dạng Hề thấy hắn rõ ràng
ăn mặc thật bình dị, mặc một kiện áo choàng màu đen, khoác thêm một cái khăn
cùng màu, nhưng toàn thân khí chất thật làm cho người ta có chút đui mù, cộng
thêm vẻ tao nhã, làm con người hắn nhã nhặn thêm vài phần, trong đôi mắt hắn
loé lên sự tàn khốc lạnh lẻo, có thể thấy trong sự tao nhã có thêm vài phần anh
khí. Thủy Dạng Hề có chút nghi hoặc, người này cho nàng một loại cảm giác quen
thuộc.

Đang nghĩ tới đây, thì trên tay
truyền đến đau đớn nhè nhẹ, quay lại nhìn thì ra là Nam Cung Ngự Cảnh, hắn nắm
tay nàng tăng thêm lực đạo. Nàng khó hiểu nhìn về phía hắn, thì thấy hắn vẫn
không nhúc nhích chỉ để ý nhìn chằm chằm nàng, mâu quang sáng quắc, giống như
bảo thạch chói mắt, sâu không thấy đáy, khiến nàng có loại cảm giác sắp bị cắn
nuốt, trong mắt hắn tràn ngập tất cả màu sắc, tình ý thắm thiết, đem nàng bao
vây lại, làm cho nàng không có chỗ để trốn, tim, trong một khắc đó đã nhảy lên
không tầm thường.

Chỉ nghe hắn nói: “Hề Nhi sao có
thể ở trước mặt phu quân mà nhìn nam nhân khác đến đui mù như thế?” Trong thanh
âm hỗn loạn nồng đậm vẻ bất mãn.

Thủy Dạng Hề cố ý dịu dàng nói: “Như
thế nào, phu quân ghen tị?” Vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn hắn, làm Nam Cung Ngự
Cảnh ngẩn ra. Thủy Dạng Hề nhìn thấy thế, tâm tình trở nên rất tốt. Có thể làm
cho Nam Cung Ngự Cảnh kinh ngạc, quả thực chính là điều thú vị nhất a.

Đúng vào lúc này, Tống Nương đã trở
lại, ở bên tai Thủy Dạng Hề thì thầm vài câu, liền thấy Thủy Dạng Hề biến sắc: “Quả
nhiên là như thế. Hắn đã xuống tay đối phó Nguyệt Mộng trước tiên?” Thủy Dạng
Hề hung hăng nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Vũ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Vậy
Nguyệt Mộng có chuyện gì không? Khi nào thì có thể tới trong cung?”

Tống Nương trả lời: “Thật ra thì
không có gì đáng ngại, Trần tổng quản đã truyền đến tin tức, chắc còn phải nửa
canh giờ nữa.”

Thủy Dạng Hề cúi đầu suy nghĩ một
lúc lâu, nửa canh giờ, sợ là không còn kịp rồi...

“Hề Nhi không cần hao tâm tốn sức
như thế, không kịp liền không kịp đi, không quan trọng, cùng lắm thì.” Nam Cung
Ngự Cảnh tựa hồ một chút cũng không có lo lắng.

Thủy Dạng Hề không khỏi tức giận
nói: “Đối với ngươi thì không sao cả, không phải chỉ thiếu một sườn phi thôi
sao. Nhưng đối với ta nó có ý nghĩa trọng đại, chúng ta đã có hiệp nghị, hôm
nay nếu ta không thể hoàn thành, vậy hiệp nghị kia phải trở thành phế thãi...”
Bạc của nàng tự do của nàng liền không cánh mà bay.

Ở giữa sân, lúc này hai người kia
đang khó phân thắng bại, thật ra thì cũng không khó để nhìn ra cao thấp, Thủy
Dạng Tình tuy rằng cố gắng trấn định lại, nhưng cũng dễ nhìn ra sắc mặt của
nàng đã có chút thay đổi, nhị hoàng tử cũng bắt đầu lo lắng đứng lên.

Nhưng mà hai người đã không có tâm
tình mà nhìn chăm chú trận đấu kia, Thủy Dạng Hề đang liên tiếp tiếc hận, mà
lòng của Nam Cung Ngự Cảnh thì đang ngàn hồi trăm chuyển.

Chỉ nghe Nam Cung Ngự Cảnh nghiêm
mặt nói: “Hề Nhi, những lời nói kế tiếp của ta, ngươi phải ghi nhớ.” Hắn quay
mặt nàng lại nhìn thẳng vào hắn, hai tay đặt ở trên vai của nàng, “Ta Nam Cung Ngự
Cảnh cả đời này đã chấm ngươi, ngươi đừng mơ tưởng rời xa ta. Ngươi là vợ của
ta, cũng chỉ có thể là vợ của ta. Đã biết chưa?” Ngữ khí quả nhiên là bá đạo,
hắn cúi người, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn, như con bướm nhẹ đậu trên cánh
hoa, ngứa.

Thủy Dạng Hề hoàn toàn sửng sốt,
mài lập tức nhăn lại, ngưng mắt nói: “Nam Cung Ngự Cảnh, ta Thủy Dạng Hề là
người ngươi muốn đụng liền đụng sao? Ngươi xem ta là cái gì?” Trong thanh âm lộ
ra một cỗ hàn khí, liếc nhìn ra bốn phía, hoàn hảo, mọi người đều chăm chú nhìn
trận đầu, cũng không chú ý tới bọn họ.

Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ chau mày, sau
đó bế nàng ôm vào trong ngực, cười nói: “Ta tất nhiên xem ngươi là vợ của ta,
người vợ duy nhất, Hề Nhi vừa lòng không? Hề Nhi đang giận cái gì, ta chẳng
phải chỉ hôn ngươi thôi sao, nhưng phu quân hôn thê tử của mình, thì có gì sai
đâu?” Hắn làm bộ dạng vô tội nhìn Thủy Dạng Hề, trong đôi mắt đầy màu sắc mê
hoặc điềm đạm và đáng yêu.

Thủy Dạng Hề lại là ngẩn ngơ, nàng
rốt cục đã gặp được người so với nàng còn lợi hại hơn, đấu nhau với hắn, cho
tới bây giờ nàng cũng chưa thắng qua lần nào, nhìn trong mắt hắn lóe ra sự vô
tội, biết rõ là giả, sao nàng vẫn có loại cảm giác tội ác thế, quả thật là đạo
cao một thước ma cao một trượng. Cũng đúng thôi, nàng giận cái gì a, nàng có
chút cười khổ, nguyên lai nàng vẫn giận động cơ hành động của hắn mà thôi, giận
hắn đối đãi nàng tuỳ tiện như nữ tử khác, lại không phát hiện, nàng tuyệt không
giận hành vi thân mật của chủ nhân. Chẳng lẽ... Nàng nhìn gương mặt hắn, thở
dài, thầm nghĩ, những gì ta muốn, ngươi sẽ không cho ta được, ta cuối cùng cũng
phải rời khỏi, cho dù không thể rời đi thời đại này, cũng sẽ rời khỏi hoàng tử
phủ. Hơn nữa, nàng đã sớm không tin cái gì là tình yêu, chỉ vì lần tin tưởng
đó, mà nàng đã trả giá quá lớn, lớn đến nỗi nàng không thể thừa nhận...

Bỗng nhiên nghe được trong đám
người một trận thanh âm kinh ngạc, ngưng thần nhìn qua, nguyên vị công tử áo
đen kia tiếng đàn đã làm kiếp sợ bốn phía, Thủy Dạng Hề phát giác vẻ mặt của
Thủy Dạng Tình hoàn toàn không thể tin, nên có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao lại
thế này?”

Nam Cung Ngự Cảnh nói: “Sợ là không
cần ngươi phải ra tay, muội muội của ngươi đã không chịu nổi một chiêu. Chỉ
không biết người kia là ai, lại có tài nghệ như thế, đem Thủy Dạng Tình đánh
rơi xuống.”

Thủy Dạng Tình giật mình sửng sốt
một hồi lâu, sau đó lấy lại tinh thần, trong mắt không giấu được ưu thương. Thủy
Dạng Hề nhìn nàng ta, suy nghĩ cũng phải thôi, một cái thiên chi kiêu nữ như
vậy, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ khen ngợi của mọi người mà lớn lên, nếu nhất
thời muốn nàng nhận lấy thất bại, thì cần phải có thời gian. Chỉ nghe nàng đối
vị nam tử kia nói: “Công tử quả nhiên rất tài tình, tiểu nữ tử cam bái hạ
phong, chỉ không biết khúc mà công tử vừa đàn là, tiểu nữ tử lại chưa bao giờ
nghe thấy qua.”

Thủy Dạng Hề nhất thời cũng không
rất tò mò, nếu mà khúc này ngay cả Thủy Dạng Tình cũng đều chưa từng nghe, có
thể nào là khúc đã thất lạc từ xa xưa, bây giờ nàng có chút hối hận vừa rồi
không tập trung nghe.

Chỉ nghe nam tử kia nói: “Khúc này
tên là tri âm tri kỷ. Hạ thần cũng là ngẫu nhiên mà có được.”

Tri âm tri kỷ? Thủy Dạng Hề thiếu
chút nữa nhảy dựng lên vì kinh ngạc, tri âm tri kỷ không phải chỉ tồn tại ở cái
thế giới kia của nàng sao, thời đại này tại sao cũng có? Phải cố gắng kìm chế
xúc động để không bậc ra câu hỏi trong lòng muốn hỏi, rồi tinh tế đánh giá vị
nam tử này. Chỉ thấy hắn hơi hơi hướng về tam hoàng tử rồi thi lễ nói: “Tam
điện hạ, cần phải tiếp tục khiêu chiến?”

Thủy Dạng Hề thu lại ánh mắt, người
nàng chuẩn bị đưa ra khiêu chiến còn chưa tới, như thế nào để đánh đây, bất
quá, cũng không cần thiết nữa, chỉ cần không phải nhị hoàng tử cùng Thủy Dạng
Tình thành hôn là mục đích của nàng đã đạt tới.

Nam Cung Ngự Cảnh uống miếng rượu,
mỉm cười: “Lấy công tử tài tình, chỉ sợ là những người đang ngồi ở đây cũng có
ít người sánh kịp, bổn hoàng tử cũng tự biết cân lượng của chính mình nên không
dám. Chỉ không biết, công tử rốt cuộc là người nào mà làm cho ta phải ôm quyền
tâm phục khẩu phục.”

Câu hỏi này vừa ra cũng chính là
tiếng lòng của Thủy Dạng Hề, nàng chỉ để ý nghiêng tai lắng nghe: “Tam điện hạ
đã nghiêm trọng quá rồi. Hạ thần cùng lắm chỉ là một nhạc sĩ vừa mới tiến cung
không lâu mà thôi, chính là tiện danh không đáng nhắc đến.”

Nam Cung Ngự Cảnh trong mắt tinh
quang chợt lóe, trong lòng đã sáng tỏ bảy tám phần, liền hướng phía hắn nâng
chén, Nam Cung Ngự Cảnh không hề để ý tới. Thái độ của hắn có mười phần ngạo
mạn vô lễ và tự đại.

Thủy Dạng Hề nghe lời nói của hắn,
có chút hồ nghi suy nghĩ, nhạc sĩ, nhạc sĩ cung đình, sao lại có tài nghệ tốt
như vậy, sau đó nghe Hoàng Thượng tuyên bố: “Nếu như thế, nữ nhi Thủy Dạng Tình
của Thủy Thừa tướng từ nay về sau là danh hoa đã có chủ.”

Thủy Dạng Tình chỉ phải phẫn nộ thi
lễ, lui xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, xem ra bị đả kích thực sự không nhỏ.

Thủy Dạng Hề nhìn về phía hoàng đế
Nam Cung Liệt, vẫn khí chất vương giả nhưng không có vẻ gì lên mặt nuốt người,
vẫn biểu hiện ý cười của một người lớn tuổi hòa ái. Nhưng mà, đáy mắt lóe lên
một tia tàn bạo tính kế không dễ phát hiện ra được, còn có ý cười hiện ra rồi
biến mất rất nhanh, Thủy Dạng Hề ngẩn ra, nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ trong
lòng nảy sinh. Rồi làm ra vẻ vô tình quét nhìn về phía Thủy tướng, thấy hắn vẫn
như cũ ngồi vào chỗ của mình ở bàn của lão thần, tựa như đã sớm biết kết cục là
như vậy. Lại nhìn nhìn thêm vài vị thần tử ngồi gần hắn, chính là bộ binh
Thượng Thư Hình Thiên cùng với Trấn quốc đại tướng quân Sở Luật, vẻ mặt cũng
không khác gì hắn.

Thủy Dạng Hề bất động thanh sắc một
lần nữa nhìn quan viên toàn trường liếc mắt một cái, tình cảnh của mọi người
đều thu hết vào đáy mắt, hoặc vui sướng, hoặc miệt thị, hoặc khó chịu. Đột
trong đầu linh quang chợt lóe, hay là, người đứng phía sau Thủy Mộc Vân chính
là Nam Cung liệt? Thủy Dạng Hề lại đem ánh mắt chuyển qua trên người hoàng đế,
khá lắm Nam Cung Liệt, đúng là bất động thanh sắc liền đem bè đảng của nhị
hoàng tử tính toán một lần dập nát, chiêu này là đường lang bộ thiền hoàng tước
ở phía sau, thật là đủ ngoan độc, chẳng những không bại lộ ra bản thân, càng có
kết quả ngoài dự tính. Nghĩ đến đây, thì biết hai vị tiểu thư phía sau nhất
định cũng đã được dàn xếp, chỉ không biết bản thân các nàng có biết hay không,
lúc này mình đã là con cá nằm trong lưới, mặc cho người ta chém giết.

Nghĩ đến đây, Thủy Dạng Hề không
khỏi lắc đầu, trận yến hội này, chỉ là xem hoàng đế một mình biểu diễn như thế
nào thôi, không phải sao?

Nam Cung Ngự Cảnh thấy thế, liền kề
sát vào lỗ tai của Thủy Dạng Hề, nhẹ nhàng nói: “Hề Nhi phát hiện cái gì à?”

Thủy Dạng Hề ngẩng đầu nhìn hắn,
chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn mang ý cười, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày cũng đều
cười, vậy mà có thể nói ra lời nói lạnh lẽo kinh người. Trong nháy mắt, nàng
liền điều chỉnh tốt tâm tình, cũng học hắn, ra vẻ thần bí nói: “Phát hiện điều
cần phát hiện. Tam điện hạ chẳng lẽ không phát hiện?” Trong lòng nàng lại cân
nhắc, Nam Cung Ngự Cảnh thật là so với trong tưởng tượng của nàng còn lợi hại
hơn vài phần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3