Duyên hề - Chương 19 - 20

Chương 19

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn cái tay sắp
sửa hạ thủ kia, cười cười, thực nhẹ nhàng nhích một cái đã lui về phía sau, rời
xa bàn tay nguy hiểm đó: “Hề Nhi định làm cái gì vậy, nghĩ mưu sát phu quân
sao?” Ý cười vẫn như cũ không giảm, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn, trong mắt
không hề che đậy sự lạnh nhạt, trừ bỏ lạnh ra không chứa thêm bất cứ cảm xúc gì.
Nàng chán ghét nhìn thấy ý cười trong mắt của hắn khi thực hiện được mưu đồ,
như vậy làm cho nàng cảm thấy chính mình giống như là con kiến bị người ta nắm
ở trong tay, không chỗ trốn thoát. Hai tay không tự chủ xiết chặt, buông ra,
rồi xiết chặt, lại buông ra, cứ như thế lặp đi lặp lại mãi, cuối cùng đã đem sự
xúc động muốn giết người nàng đè ép xuống, lập tức hướng bậc thang đi đến, cả
người mang khí thế lạnh lùng làm trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh không khỏi căng
thẳng.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìn bóng dáng
của nàng, đang nắm chặt hai đấm, trong lòng trăm mối tơ dò, đúng rồi, trong trí
nhớ của nàng hắn đã hoàn toàn bị cắt bỏ, hắn biết đối với nàng, hiện tại, hắn
nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ không quen thuộc mà thôi. Nghĩ đến điều này
trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười khổ mà ngay cả chính hắn cũng chưa phát
hiện.

Thủy Dạng Hề vẻ mặt hàn băng trở
lại Lê Hương viện, từ sau khi đến nơi này, cảm xúc của nàng không còn khống chế
tốt được nữa, hôm nay, nàng thật sự tức giận. Đang muốn đẩy cửa vào nhà, thì
Tống ma ma từ bên cạnh xông ra, hành lễ nói: “Tiểu thư, ta đã trở về.” Thủy
Dạng Hề vừa nhìn thấy nàng ta, biết nàng ta có việc bẩm báo, nhưng nàng hiện tại
thật sự đầy bụng tức giận không có chỗ phát tiết, vừa mới gặp Tống ma ma hành
lễ với nàng, vừa lúc đụng vào lưỡi dao của nàng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tống ma
ma, ngươi nếu về sau còn một lần làm lễ nghi xã giao với ta, ta sẽ trực tiếp
đem ngươi ném ra khỏi Lê Hương viện,” sau đó đi vào phòng cũng không thèm quay
đầu lại.

Tống ma ma vẻ mặt kỳ lạ khó hiểu,
nàng lời còn chưa nói xong đã bị nghẹn nơi cổ họng, thật sự là muốn nghẹn chết
mà, nàng cẩn thận nhìn Vu Nhi đi theo phía sau, hỏi: “Vu nhi đã xảy ra chuyện
gì thế? sao lại làm cho tiểu thư nổi giận đến như vậy?”

Vu Nhi ngập ngừng: “Ta đâu có biết
a, ta đưa tiểu thư đến Bích Ba đình gặp tam điện hạ, tiểu thư xuống đình thì đã
như vậy...”

“Vu Nhi, nhanh đi lấy bồn nước
trong đến cho ta.” Vu Nhi một câu còn chưa nói xong, đã nghe thấy Thủy Dạng Hề
gọi, phải chạy nhanh đi múc nước đến.

Bên trong Thủy Dạng Hề lấy vải bố
dùng sức chùi môi, cổ, trong lòng tức giận cực điểm, hướng bên ngoài nói: “Tống
ma ma, ngươi vào đi.”

Tống ma ma lên tiếng đáp lại rồi đi
vào.

“Thế nào? Đều đã làm tốt?” Thủy
Dạng Hề áp chế lửa giận trong lòng, khôi phục bộ dáng trong trẻo lạnh lùng như
bình thường.

“Đúng vậy, tiểu thư, Song nhi nha
đầu kia đã tỏ vẻ nguyện ý trung thành với tiểu thư, tuyệt đối không hai lòng.”
Tống ma ma thật cẩn thận trả lời xong, thì không cần phải nhiều lời nữa, đang
cân nhắc Thủy Dạng Hề kế tiếp chắc sẽ hỏi nàng đã làm như thế nào mà Song nhi
đồng ý nguyện trung thành với nàng hay không.

Thủy Dạng Hề vẫn cầm khăn mặt, chùi
môi như trước nói: “Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta sẽ không hỏi ngươi dùng
phương pháp gì. Tóm lại, nếu ta đã giao cho ngươi đi làm chuyện này, như vậy là
ta đã tin tưởng năng lực của ngươi, ta muốn chính là kết quả, về phần quá trình
như thế nào, ta không có hứng thú để biết. Huống hồ, lấy năng lực của ngươi, ta
tin tưởng là sẽ không làm chuyện sai trái, ta cũng không có nhiều tinh lực, để
quan tâm đến những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đều bắt ngươi phải nhất nhất bẩm
báo.”

“Đúng vậy, tiểu thư,” tống ma ma
cung kính trả lời, hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy tiểu thư tâm cơ thâm
trầm đáng sợ, kẻ nào làm địch nhân của nàng, sẽ không được may mắn, “Tiểu thư,
Song nhi nói nếu nàng đã quyết định nguyện trung thành với tiểu thư, như vậy
nàng sẽ đối với tiểu thư toàn tâm toàn ý, nàng nói trong tướng phủ cần phải chú
ý đề phòng nhất chính là nhị phu nhân, còn hỏi tiểu thư, có phải chuẩn bị tra
rõ chân tướng việc phu nhân năm đó qua đời hay không?”

Thủy Dạng Hề không khỏi cả kinh,
Song nhi này, quả nhiên là không thể xem thường, chỉ mấy câu nói đó, đã đem tất
cả mọi thứ bày ra, nhắc nhở, quyết tâm thậm chí còn ẩn chứa uy hiếp hoặc là lời
nói nguyện trung thành của nàng ta cũng có điều kiện cùng mục đích riêng. Nàng
biết Mộc Tư Khê bị chết rất kỳ quái, nhưng nàng không phải chân chính Thủy Dạng
Hề, cũng không nghĩ sẽ nhảy vào cái hồ vẩn đục này, nhưng hiện nay xem ra,
chuyện này tựa hồ cùng nhị phu nhân có liên quan, mà nàng cùng nhị phu nhân thù
nhất định đã sớm kết rồi, bởi vậy, xem ra, những chuyện liên quan đến năm xưa
cũng không thể mặc kệ, nàng thở dài dưới đáy lòng, tốt xấu gì cũng đã chiếm
thân thể của Thủy Dạng Hề, cũng nên tận lực vì chủ thể mà tìm kiếm những manh
mối của chuyện trước kia, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nhanh chóng đi
điều tra tường tận về Song nhi, xem nàng cùng Mộc Tư Khê... Ừ... Cũng chính là
nương ta có quan hệ gì không?”

Nói đến đây, thì Thủy Dạng Hề đã
nghe được tiếng bước chân của Vu Nhi tiến vào viện, nàng nâng tay, ý bảo Tống
ma ma không cần nói thêm gì nữa. Gần nhất, thính lực của nàng không biết nguyên
do tại sao tự nhiên trở nên rất tốt.

Quả nhiên, chốc lát, Vu Nhi đã là
bưng chậu nước vào phòng.

Thủy Dạng Hề tiếp nhận nước trong
tay, đem khăn mặt nhúng vào đó, nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta chính
mình làm.” Sau đó, đối với Tống ma ma gật đầu một cái.

Thủy Dạng Hề trực tiếp dùng nước
rửa môi, một lần chùi là một lần nhúng nước, nhúng cả đôi môi vào trong đó thổi
phù phù, thật giống như muốn xóa đi dấu vết ở trong lòng. Nghĩ lại, nàng rốt
cuộc ở đây giận cái gì, quả thực chính nàng cũng không biết, nàng trong lòng
đối hành vi đụng chạm thân xác thực không có nhiều phản cảm lắm, thứ nhất, có
lẽ vì nàng có suy nghĩ của thế kỷ hai mươi mốt, một cái hôn quả thật cũng không
coi là cái gì quan trọng, thứ hai, phản ứng của thân thể đối với hắn, không hề
bài xích, ngay cả cảm giác cũng thiếu chút nữa bị vây hãm. Nhưng trong lòng,
thật sự có một cỗ tức giận nảy sinh, nhưng phát tiết không được, tìm không ra
chỗ để trút giận nên có chút nghẹn lại khó chịu.

Thủy Dạng Hề vắt khô khăn lông, đem
nước trên mặt lau khô đi, lắc đầu, sau đó liền ngã vào trên giường ngủ, đã
nhiều ngày nàng tựa hồ có chút hao tâm tốn sức. Cũng không biết đã ngủ bao lâu,
khi tỉnh lại thì trời đã tối, chỉ vì nàng từng có phân phó, một khi nàng ngủ,
dù cái gì cũng không được quấy nhiễu, cho nên, trong thời gian này không có ai
kêu nàng dậy. Nàng lấy tay sờ soạng muốn thắp đèn, lập tức vang lên tiếng đập
cửa, Thủy Dạng Hề lên tiếng kêu đi vào, Vu Nhi liền đi đến, nói: “Tiểu thư,
người cuối cùng là tỉnh, Trần tổng quản đều đã qua đây xem nhiều lần, dường như
có chuyện trọng yếu lắm, chỉ vì tiểu thư phân phó qua, khi ngủ không thể quấy
nhiễu, nên đành để cho hắn chờ, lần này may mắn, vừa đúng lúc tiểu thư tỉnh.”
Kỳ thật cũng là bởi vì hôm nay tiểu thư có chút giận dữ, nên không ai dám tùy
tiện hướng mũi đao mà xông vào.

Có thể làm cho Trần Khải tự mình
chạy đến, cũng chỉ có lệnh của Nam Cung Ngự Cảnh mà thôi: “Hắn hiện tại ở đâu?”

“Đang ở Thiên thính chờ rất lâu.”

“Nếu như thế, phải đi gặp hắn thôi.”
Nói xong, nàng đã đi ra cửa, hướng Thiên thính mà đi.

“Trần tổng quản có việc gấp gì cần
tìm ta như vậy, là tam hoàng tử có chuyện gì sao?” Vừa mới tiến vào Thiên
thính, cũng không đợi Trần Khải hành lễ, đã đặt câu hỏi trước tiên.

Trần Khải chỉ phải trả lời: “Đúng
vậy. Điện hạ phân phó nô tài tặng cái này cho nương nương.” Hai tay nâng một gì
đó giống như chiếc nhẫn, trình đến trước mặt Thủy Dạng Hề.

Thủy Dạng Hề cầm lấy nó, cái gì, là
chiếc nhẫn sao, xem tính chất, phải làm là ngọc phỉ thuý thượng đẳng, nhưng là,
hình như lớn một chút, cũng hơi rộng nữa: “Đây là cái gì, lấy đến để làm chi,
cũng không xinh đẹp, căn bản không có chút giá trị nào.” Nói xong, liền hướng
trên bàn quăng lên, kì thực, trong lòng còn có chút giận, đánh không lại hắn,
nên lấy đồ của hắn ra trút giận cũng tốt.

Trần Khải nhìn vẻ mặt không tán
thành của Thủy Dạng Hề, trong lòng ứa ra mồ hôi, nàng không phải nhất thời cao
hứng đập nát nó là tốt rồi, phải biết rằng này ban chỉ này không giống bình
thường, có thể đại biểu cho thân phận của tam hoàng tử: “Nương nương có điều
không biết, đây là ban chỉ tùy thân của điện hạ, có cái này, nương nương nghĩ
lất bao nhiêu bạc cũng không có vấn đề gì.”

Nga? Lợi hại như vậy? Nàng đối Trần
Khải gật gật đầu, liền phái hắn rời khỏi.

Cầm cái ban chỉ lục sắc kia nghĩ,
không phải chỉ là cái nhẫn thôi sao, chẳng qua là tương đối lớn thôi, nhưng mà
trong ấn tượng ban chỉ này không giống với cái của hắn, cái kia nhỏ hơn rất
nhiều, hơn nữa cũng đẹp hơn nhiều lắm, vừa nghĩ đến là đồ của Nam Cung Ngự
Cảnh, thật sự muốn vứt nó đến chỗ mà nàng không nhìn thấy, nhưng vì bạc là trên
hết, ta sẽ không vắng vẻ ngươi, nếu là nhẫn tại sao lại không thể tùy tiện đeo,
vì thế, Thủy Dạng Hề đem cái gọi là ban chỉ này cùng với nhẫn bạc của nàng xâu
lại đeo ở trên cổ.

Thủy Dạng Hề tựa như người rảnh rỗi
ở trong phủ trải qua cuộc sống nhàn nhã vài ngày, cũng không biết bắt đầu từ
khi nào, nàng cảm giác buổi tối khi ngủ, giống như đang ở không trung bồng bềnh
đong đưa, giống như bay, giống như phép lạ, giống như múa, cứ như thế ép buộc
cả đêm, nhưng không thấy mệt, ngày hôm sau thì thần thanh khí sảng, sắc mặt
cũng là càng thêm có vẻ phiêu dật, nàng cũng không để ý nhiều đến điều này.

Bất quá cuộc sống đã qua nhiều ngày
yên tĩnh, liền có chút mong muốn đi ra ngoài, có lẽ là quá yên lặng sẽ nghĩ đến
náo nhiệt. Liền gạt Vu Nhi cùng Tống ma ma, kêu Trần tổng quản chuẩn bị một bộ
nam trang, đơn độc chạy ra ngoài...

Chương 20

Hôm nay đã là mùng năm, còn có mười
ngày nữa thì đến yến hội trục cầu của cung đình, hôm nay nàng ra khỏi nhà chủ
yếu là để tìm “Sư phó”, dù thế nào, cũng phải vì kia cái yến hội đáng ghét kia
mà chuẩn bị.

Đã sớm nghe nói, Phong Ngâm Các
không giống những thanh lâu khác, không chỉ có phương thức kiếm tiền không
giống, ngay cả phương pháp lợi dụng các cô nương cũng không giống. Lý ma ma của
Phong Ngâm Các sẽ không bắt buộc các cô nương phải tiếp khách, ngược lại lúc cô
nương mới tiến vào Phong Ngâm các mà bồi dưỡng, huấn luyện, sau đó căn cứ tài
mạo các cô nương mà phân ra cấp bậc. Trong đó, tài mạo xuất chúng nhất, liền ở
tại lầu ba Phong Ngâm Các, còn kém hơn một tí thì ở tại lầu hai, cuối cùng các
cô nương còn lại, nếu là thật sự không thể lấy tài phục vụ khách, thì cũng đành
lấy sắc tiếp khách, nhưng mà, các nàng cũng có thể lựa chọn rời đi, Phong Ngâm
Các không bao giờ ngăn cản. Thanh lâu như thế này, thì đối với những nữ nhân
chẳng may ở trong biển lửa mà nói quả thực là thiên đường nhân gian.

Mà con người, thường thường đều có
thói hư tật xấu, đối với việc bức bách mình đi làm chuyện mà mình không muốn
làm, trong lòng sẽ bất bình hành tới cực điểm, tất nhiên sẽ luôn nghĩ cách làm
thế nào để thoát khỏi; mà làm gì có cơ hội chân chính thoát khỏi dễ dàng đặt ở
trước mặt, nhưng nếu như chính bản thân mình lựa chọn đi làm, thì trong thâm
tâm sẽ hài lòng, ít nhất, đó là do chính mình lựa chọn. Bởi vậy, nên không có
bao nhiêu người rời khỏi Phong Ngâm Các, tất cả các nàng đều là tự nguyện trong
lúc cùng đường phải đưa đến cửa, ôm một tia hy thoát ly khổ hải.

Mà Nguyệt Mộng nếu là đầu bài của
Phong Ngâm Các, như vậy tài nghệ của nàng tất nhiên khỏi phải nói, đã sớm vang
danh khắp chốn hồng trần, nên khó trách không thấy mùi vị phong trần ở nàng,
ngược lại còn cảm thấy sự tươi mát thoát tục, người ta căn bản không lâm vào
phong trần. Nhưng mà tài nghệ của nàng so với Thủy Dạng Tình thì không biết như
thế nào.

Thủy Dạng Hề một thân nam trang
xuất hiện ở Phong Ngâm Các, điểm danh muốn gặp Nguyệt Mộng cô nương, ma ma kia
nhìn nàng ăn mặc không tầm thường, lời nói cử chỉ gian tự lộ ra một cỗ phong
lưu, đây chắc là người không phú tức quý, hơn nữa nàng liếc mắt một cái liền
nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng, nên có chút lưỡng lự, chớ không phải là
phu nhân hoặc là tiểu thư nhà ai tìm tới cửa để náo loạn chứ?

Thủy Dạng Hề gặp ma ma kia nửa ngày
cũng không thấy phản ứng, liền nói: “Ma ma, nếu đã nhìn rõ thân phận của ta,
thì cũng không cần che giấu nữa,” Thủy Dạng Hề vốn không có ý che giấu thân
phận nữ nhi của nàng, nàng cảm thấy dù che như thế nào, thì người sáng suốt vừa
nhìn thấy liền biết, nữ tử dù sao cũng là nữ tử, “Ta tìm Nguyệt Mộng cô nương
có chuyện quan trọng thương lượng, mong rằng ma ma cho ta đi vào.”

Ma ma nhìn Thủy Dạng Hề một lần đều
đem chuyện nói rõ, liền cười: “Cô nương có điều không biết, Nguyệt Mộng cô
nương có gặp khách hay không, cũng không phải ta có thể khống chế, mọi người
toàn thành đều biết nàng là người của tam hoàng tử, gặp ai không gặp ai, hoàn
toàn do cô nương đó quyết định. Chuyện này, thì nàng ấy vừa mới nói, hôm nay sẽ
không gặp khách đâu, cho nên...”

Người của Tam hoàng tử? Thủy Dạng
Hề khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi một cười lạnh, nói: “Vậy ngươi chỉ cần
nói ta là tam hoàng tử thì được, yên tâm, sẽ không gây ra chuyện phiền toái cho
ngươi.”

Ma ma kia dạ một tiếng, liền đi
vào.

Trong chốc lát, quả nhiên Nguyệt
Mộng nói mời nàng đi lên.

Thủy Dạng Hề lên đến lầu, gặp
Nguyệt Mộng đã đứng ở cửa chờ, nhìn thấy nàng cũng không hiện lên kinh ngạc,
chỉ thực thong dong đối với nàng thi lễ: “Hoàng tử phi nương nương cát tường,
không biết hoàng tử phi nương nương giá lâm, không có từ xa tiếp đón, xin thứ
cho ta tội thất lễ.” Mỗi tiếng nói cử động đều an phận thủ lễ, không thấy một
tia khủng hoảng, ngay cả lời nói hành, cũng không mang theo một tia tình cảm. Nàng
đã sớm đoán ra là Thủy Dạng Hề, trừ bỏ nàng, có ai dám mạo danh của tam hoàng
tử như thế, hơn nữa, cũng chỉ có nàng, tam hoàng tử mới có thể bất chấp tất cả
như vậy. Nghĩ đến đây, Nguyệt Mộng bất giác trong lòng có một trận chua sót.

Thủy Dạng Hề bước tới đỡ nàng dậy
một phen, nói: “Không cần đa lễ như vậy, hôm nay ta đến là có chuyện cần nhờ vả.”
Thủy Dạng Hề ngồi ở phía trước cây đàn, nói: “Tài nghệ của ngươi so với Thủy
Dạng Tình như thế nào?”

Nguyệt Mộng vừa nghe, liền biết
Thủy Dạng Hề vì yến hội trục cầu của cung đình mà đến, nhẹ cười nói: “Thủy
tướng nhị tiểu thư, mọi người đều biết là tài nữ đệ nhất kinh thành, ta có tài
đức gì mà có thể cùng với nhị tiểu thư so sánh tài nghệ đâu.”

“Ta đã tìm đến đây, không phải vì
nghe những lời nói khiêm tốn này, nói được cụ thể một chút, đến tột cùng thì
như thế nào?”

“Ta xác thực kém hơn một chút. Hai
năm trước, Thủy nhị tiểu thư đã dùng một khúc lưu thủy lạc hoa, mà dành được
danh hiệu kinh đô đệ nhất tài nữ.” Nguyệt Mộng bình tĩnh đáp, giọng nói không
thấy một tia gợn sóng, coi như vừa nói xong cùng chính mình không thể làm chung
việc.

Thủy Dạng Hề trầm tư trong chốc
lát, như nghĩ ra cái gì, nếu như thế, như vậy phần thắng cũng có thể nắm chắc: “Vậy
mười ngày sau, ngươi theo ta đi tham gia yến hội trục cầu của cung đình, nghe
ta an bài, coi như giúp đỡ tam hoàng tử đi, ta có biện pháp làm cho ngươi thắng
Thủy Dạng Tình, những ngày này, ngươi phải làm theo những gì ta bảo, thế nào,
đồng ý không?”

“Ta tất nhiên là đồng ý.” Nguyệt
Mộng cung kính đáp, những chuyện có thể giúp đỡ tam hoàng tử, nàng đều nguyện ý
làm.

“Tốt lắm, nhưng mà ngươi phải nhớ
kỹ, trong khoảng thời gian này phải nghe lời ta.” Thủy Dạng Hề lại một lần nữa
nhấn mạnh những lời nói này sau đó liền cáo từ ra đi.

Nàng lại một mình ở trên đường đi
dạo, kỳ thật, nàng cũng không thích đi dạo phố, cái hạng mục giải trí này, cho
dù là kiếp trước hay kiếp này của nàng, cũng không là niềm yêu thích của nàng.
Đi dạo trên đường, nàng chỉ có một cảm giác, trừ bỏ người vẫn là người.

Thủy Dạng Hề thong thả đi không có
mục đích, đã nhiều ngày nàng có chuyện suy nghĩ không thông, trong lòng nàng có
một chút nghi vấn phải suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại đều duy nhất có thể xác định
mẹ của Thủy Dạng Hề nàng không có lưu lại cái gì gọi là “những di vật” cho
nàng, nàng đã ở trong phòng tìm vài ngày, cũng không phát hiện được hòm gương
hoặc thứ bí ẩn linh tinh gì tồn tại, mà theo nàng lần trước thử Vu Nhi được
biết, Thủy Dạng Hề đã dựa vào di vật của mẹ nàng, để đem cho hoàng hậu không
ít, bao gồm cái màn lụa bằng tơ tằm của giường ngủ kia, như thế xem ra, Thủy
Dạng Hề đã sớm nhận thấy rõ mục đích trong lòng của hoàng hậu đối với nàng,
nhưng chỉ có thể bị động để ứng phó. Mỗi tháng nàng ta đều dùng những đồ vật
linh tinh mua từ bên ngoài, nhưng bên ngoài rộng lớn như vậy, nàng ta đã ra tay
từ chỗ nào đây?

Tuy đang nghĩ tới nhập thần, nhưng
bước chân cũng không có chậm lại, đột nhiên nàng cảm giác bị đụng mạnh một cái,
xoay người vừa đúng lúc nhìn thấy, một thân ảnh nho nhỏ từ bên người đập qua,
Thủy Dạng Hề không chút nghĩ ngợi vượt qua hắn, thân pháp di động cực nhanh,
trong nháy mắt liền đứng phía trước cách tiểu nam hài mấy trượng, nhìn hắn mang
vẻ mặt kinh ngạc, Thủy Dạng Hề không khỏi nổi hứng thú trêu đùa, cười nói: “Tiểu
bằng hữu không thể không hiểu lễ phép như vậy đụng vào người khác rồi bỏ chạy,
hẳn là cùng người ta nói lời xin lỗi, đây là lễ nghĩa cơ bản nhất.” Nàng lại
đem vấn đề lễ phép của thế kỷ của hai mươi mốt dùng để dạy dỗ tiểu hài tử của
thời đại này.

Tiểu nam hài bị nàng hù dọa đến sợ
hãi, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt nàng thoải mái tự tại, lại có chút biểu tình
nghịch ngợm, hắn có cảm giác chính mình xong rồi, trong tay đang cầm vật gì đó,
càng thêm nắm chặt, đây là vật vừa rồi mượn gió bẻ măng từ trên người nàng lấy
được, xem nàng bộ dạng thẩn thờ, hắn nghĩ rốt cục cũng có thể thực hiện được ý
đồ, nhưng không ngờ tốc độ của nàng lại nhanh đến như vậy, càng giống như ma
quỷ...

Thủy Dạng Hề nhìn tiểu nam hài đã
đủ sợ hãi, đôi môi mím chặt, toàn thân đang căng lên, giống như đang vận sức
chờ hứng chịu công kích bất cứ lúc nào, nhất là tay trái, gắt gao nắm thật
chặt, xem tình hình, rõ ràng là dùng sức nắm cái gì đó. Thủy Dạng Hề cảm thấy
có chút khác lạ, híp mắt nói: “Tay ngươi giấu phía sau đang cầm cái gì?”

Tiểu nam hài vừa nghe, lại càng
hoảng, nhanh chân bỏ chạy, nhưng chỉ vừa chạy không được vài bước, liền thấy
Thủy Dạng Hề đã sớm ở phía trước chờ hắn. Cứ thử như thế vài lần, nhưng kết quả
đều giống nhau, rốt cục, hắn cũng chạy mệt. Cuối cùng, hắn kiên định tiêu sái
đến trước mặt Thủy Dạng Hề nói: “Tỷ tỷ, túi tiền của ngươi trả lại cho ngươi,
ngươi thả ta đi đi, đừng đuổi theo ta nữa. Lần sau ta không bao giờ ăn trộm đồ
của người khác nữa.” hắn nói xong thì buông túi tiền, chuẩn bị rời khỏi.

Thủy Dạng Hề đến lúc này mới biết
nguyên lai hắn lấy đi túi tiền của nàng, còn nàng thì chẳng qua nhất thời tò
mò, đi theo hắn mà thôi, không ngờ hắn ăn trộm túi tiền của nàng mà nàng vẫn
không phát hiện, thì ra ở cổ đại thật sự có loại phương thức trộm tiền như vậy,
những thứ trong TV diễn cũng không phải là trăm thứ đều vô dụng, ít nhất thì
điểm này cũng rất có giá trị tham khảo. Thủy Dạng Hề phát hiện ánh mắt của hắn
rất sáng, giống như hai viên bảo thạch màu đen, ở dưới ánh mặt trời lóe ra ánh
sáng chói mắt. Mà trong đôi mắt kia không thiếu phần kiên định, hắn nhất định
không tầm thường. Thủy Dạng Hề thoáng tự hỏi một chút, liền gọi lại hắn, nói: “Nói
cho tỷ tỷ biết, ngươi tên là gì.”

“ Nương ta trước kia đều gọi ta Cẩu
nhi...”

Cẩu nhi? Đây là cái tên quái gì,
chắc là nhủ danh: “Vậy ngươi vì cái gì lại đi trộm tiền?”

Cẩu nhi đang nghe đến hai chữ trộm
tiền, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng lại đau xót nhiều hơn: “Muội muội ta
bị bệnh, đã hơn vài ngày, không có tiền xem đại phu, cũng không có tiền mua đồ
ăn. Ta là bất đắc dĩ mới làm ra hạ sách này.”

“Vậy cha mẹ ngươi đâu?” Nghe hắn
nói quả thật đáng thương.

“Chúng ta không có cha mẹ, cha mẹ
lúc chúng ta còn rất nhỏ đã bệnh chết, trong nhà thân thích đều không muốn thu
giữ ta cùng muội muội, nói chúng ta là điềm xấu, mới khắc chết cha và khắc chết
nương,” nói xong, hắn liền nức nở khóc lên, “Tỷ tỷ, chúng ta không phải điềm
xấu, chúng ta không có khắc chết cha mẹ...”

Dù sao cũng là chỉ tiểu hài tử mới
hơn mười tuổi, nước mắt nói đến là đến, khóc đến thương tâm.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn, cảm giác
trong lòng có chút mềm mại bị xúc động: “Vậy để tỷ tỷ tới chiếu cố các ngươi,
được không?” Lời này vừa nói ra, ngay cả chính nàng đều cảm thấy sợ hãi, khi
nào thì nàng lại trở thành kẻ thích xen vào việc của người khác?

Cẩu nhi ngẩn người, sau đó nói: “Không
cần, chúng ta có thể nuôi sống chính mình.” Hắn mang vẻ mặt quật cường.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn mang một dáng
vẻ quật cường, trong lòng nàng rất là tán thưởng, nhưng vẫn nói: “Nói khí phách,
phải không? Để tỷ tỷ dạy cho ngươi một khóa, nói khí phách cũng phải xem trường
hợp, có câu nói khí phách nặng như Thái Sơn, nhưng cũng có câu nói khí phách,
nhẹ tựa lông hồng,” nàng đã đem câu kia “Chết, nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa
lông hồng” sửa lại, “Mà ngươi hiện tại nói khí phách chính là đem muội muội của
ngươi đang sống để cho đói chết, để cho bản thân ngươi lâm vào cảnh tự trách,
hối hận, thậm chí ngươi rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, ngươi cảm thấy khí
phách của ngươi còn có giá trị hay sao?” Thủy Dạng Hề dừng một chút, nhìn hắn
vẻ mặt có chút căng thẳng, nàng tiếp tục nói, “Nghĩ thông suốt rồi sao? Nghĩ
thông suốt thì cầm tiền cho muội muội ngươi chữa bệnh, mười thiên sau đợi ở nơi
này, ta sẽ quay lại tìm ngươi. Nhớ kỹ, ta không thích người yếu đuối.” Thủy
Dạng Hề đem tiền để lại, rồi rời đi.

Thủy Dạng Hề kéo dài bước chân, từ
trong vương phủ đi đến nơi này, hôm nay có thể nói là rất mệt, lại không tìm
được cái gì tốt. Manh mối gì cũng chưa tìm thấy, xem ra, việc này tạm thời phải
bỏ qua một bên, trước mắt ứng phó cái yến hội mới cần thiết nhất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3