Khoảng trống - Phần III - Chương 07 - 08

VII

Trong căn nhà trắng nhỏ bé nhìn
xuống thị trấn, Simon Price đang ủ ê cáu kỉnh. Chuyện đã qua được nhiều ngày.
Đoạn thông tin cáo buộc gã cũng đã bị gỡ khỏi website nhưng Simon vẫn chưa bình
thường lại được. Giờ mà rút lại việc ứng cử thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở
bụi này. Cuối cùng chẳng có mống cảnh sát nào đến nhà vì vụ cái máy tính nên
giờ Simon đâm ra hơi tiếc đã vứt nó xuống sông. Lại nữa, không biết gã có nhìn
nhầm không, nhưng hình như tay thu ngân tiệm sửa xe dưới chân đồi cười nhăn nhở
đầy hàm ý khi gã đưa thẻ tín dụng cho hắn. Trong chỗ làm bây giờ đầy tin đồn
cắt giảm nhân sự, Simon cứ nơm nớp lo mẩu tin tố cáo kia đến tai các sếp, rồi
thể nào gã với Jim và Tommy cũng sẽ bị sa thải.

Andrew quan sát và chờ đợi, cứ
mỗi ngày qua hi vọng lại tắt dần. Nó đã cố cho người đời thấy cha mình là kẻ
thế nào, thế mà hình như họ chỉ đơn giản nhún vai. Andrew cứ nghĩ ai đó ở xưởng
in hay trong hội đồng sẽ đứng ra nói dứt khoát vào mặt Simon rằng: “Không”; gã
không đủ tư cách tham gia vào cuộc cạnh tranh với những người khác, không phù
hợp, không đủ tiêu chuẩn, đừng có làm chính mình và cả gia đình bẽ mặt nữa.
Nhưng không gì xảy ra ngoài chuyện Simon thôi không bàn chuyện hội đồng hay gọi
điện thoại thuyết phục người này người khác bỏ phiếu cho gã nữa, đống tờ rơi gã
tranh thủ in ngoài giờ làm việc vẫn nằm nguyên trong thùng đặt ngoài hiên.

- ... rút lui không ứng cử nữa.
- Gã đang nói. - Ờ, thì hoàn cảnh của tôi bây giờ khác rồi. Phải, phải, được.
O.K. Cảm ơn.

Andrew nghe tiếng Simon gác
máy.

- Thế đấy. - Bố nó đang nói với
mẹ. - Giờ thì tôi rút hẳn rồi, nếu đó là thứ cứt đái bọn chúng nó quăng ra.

Cậu nghe tiếng bà mẹ lúng búng
gì đó đáp lại, rồi trước khi Andrew kịp rời đi, Simon đã ló ra hành lang bên
dưới, hít hơi và phun ra chữ đầu tên Andrew trước khi thấy thằng con trai đã
ngay trước mặt.

- Mày làm cái trò gì thế?

Nửa gương mặt của Simon chìm
trong bóng tối vì chỉ có mỗi ánh đèn hắt ra từ phòng khách.

- Con xuống uống nước. - Andrew
nói dối, cha nó không thích mấy đứa con tự tiện lấy đồ ăn.

- Cuối tuần này là mày bắt đầu
làm việc ở nhà Mollison, phải không?

-Vâng.

- Ờ, nghe cho thủng đây. Tao
muốn mày báo lại mọi thứ nghe được từ lão khốn đó, nghe chưa? Chuyện ngồi lê
đôi mách gì cũng phải nhớ. Cả chuyện về thằng con lão nữa, nếu mày nghe được
gì.

- Con nhớ rồi. - Andrew đáp.

- Rồi tao sẽ đăng lên cái
website chết toi đó cho chúng nó biết mặt, - Simon quay trở lại phòng khách. -
từ “Hồn ma khốn kiếp của Barry Fairbrother”.

Vừa nhặt ít thức ăn ở những chỗ
quen thuộc khỏi cần ánh đèn cũng biết, vài lát chỗ này, vài nhúm chỗ khác, tâm
trí Andrew vừa rung lên hân hoan: Tôi sẽ chặn đứng ông, đồ khốn, tôi sẽ chặn
ông lại.

Nó đã đạt được đúng điều dự
định: Simon không hề biết ai đã biến tham vọng của gã thành mây khói. Gã ngốc
đó còn yêu cầu Andrew giúp gã báo thù chứ, đúng là quay ngoắt thái độ, vì lúc
mới nghe Andrew báo tin sắp làm thêm ở hiệu thực phẩm gã đã cực kỳ giận dữ.

- Này thằng đần kia, thế còn
cái chứng dị ứng chết tiệt của mày thì sao?

- Con sẽ cố không ăn phải thứ
gì có lạc. - Andrew đáp.

- Đừng có ra vẻ thông thái với
tao, Mặt Pizza. Nếu mày lỡ ăn trúng như hồi ở trường Thánh Thomas thì sao hả?
Mày nghĩ tao phải dây vào cái vụ như cứt đó nữa hả?

Ruth kịp đỡ lời con trai, bảo
Andrew giờ lớn rồi, biết tự để ý hơn trước nhiều. Khi Simon bỏ ra khỏi phòng,
bà mẹ cố xoa dịu Andrew rằng ông bố chỉ vì lo cho cậu mà thôi.

- Thứ duy nhất ông ấy lo là
phải bỏ dở tiết mục Trận đấu trong ngày để đưa con đi bệnh viện thì có.

Andew quay lên phòng, một tay
xúc thức ăn nhồi vào miệng một tay nhắn tin cho Fats.

Nó cứ tưởng việc thế là hết,
xong đứt, chấm dứt. Andrew chẳng có lý do gì mà để ý cái bong bóng nhỏ tí đầu
tiên nổi lên trên chậu men đang ủ, chứa đựng trong nó sự chuyển hóa không thể
nào tránh khỏi.

VIII

Chuyển nhà tới Pagford quả là
chuyện tồi tệ nhất đời Gaia Bawden. Ngoài vài chuyến đi thi thoảng tới Reading
để thăm ông bố, con bé chỉ biết mỗi London. Hồi mẹ mới xa gần chuyện dời về
sống tại một thị trấn nhỏ ở miền quê phía Tây, nó đâu có tin. Gaia cứ nghĩ đó
chỉ là một trong những ý tưởng điên rồ thường thấy ở bà mẹ, như hồi bà mua hai
con gà nhỏ để thả vào mảnh vườn sau nhỏ tí ở Hackney (được một tuần thì cáo vào
thịt mất), hay làm cháy mất nửa số chảo trong nhà và bỏng cả tay thành sẹo còn
tới giờ vì cố làm mứt cam, trong khi bà chẳng mấy khi nấu nướng.

Bị dứt khỏi đám bạn bè chơi từ
hồi cấp một, khỏi căn nhà sống từ năm lên tám và cả những cuối tuần ngày càng
nhiều những thứ thú vui thị thành, Gaia bị ném vào cuộc sống mới chưa bao giờ
nó hình dung nổi dù đã cố năn nỉ, đe dọa và chống đối thế nào. Đường phố rải
sỏi, không cửa hiệu nào còn mở sau sáu giờ, đời sống cộng đồng hầu như chỉ xoay
quanh nhà thờ, đây là nơi người ta thường chỉ nghe tiếng chim hót chứ không gì
khác. Gaia có cảm tưởng mình rơi vào cánh cổng ma thuật dẫn tới vùng đất lạc
thời nào đó.

Gaia với mẹ từ trước đến nay
vẫn sống gắn bó với nhau (vì ông bố chưa khi nào ở với hai mẹ con, và cả hai
mối quan hệ của Kay với người lúc trước hay bây giờ vẫn chưa từng được hợp thức
hóa). Hai mẹ con cãi vặt, an ủi nhau và cùng chín chắn lên theo năm tháng, như
hai người bạn cùng nhà hơn là hai mẹ con. Giờ Gaia chỉ thấy mỗi con người nó
coi như kẻ thù ngồi bên kia bàn bếp. Gaia chỉ mong mỗi một điều là được về lại
London, bằng cách nào cũng được, và khiến mẹ càng đau khổ càng tốt để báo thù.
Nó chưa chắc làm thế nào thì trả miếng mẹ đau hơn: cố tình rớt hết các môn
trong kỳ thi lấy chứng chỉ giáo dục trung học tổng quát (GCSE), hay là cố mà
đậu rồi xin ông bố chịu nhận nuôi khi nó quay lại London học lớp sáu [3]. Nhưng
bây giờ Gaia vẫn phải ở cái vùng đất xa lạ này, vẻ ngoài và chất giọng của nó
ngày xưa từng là tấm vé tức thời đưa nó tham gia vào hội này này nhóm nọ, giờ
thành ra lạc hậu ở cái xứ này.

[3] Sixth-form college: Trường cho học sinh độ 16-19 tuổi học chuẩn bị
thi lấy bằng chứng chỉ giáo dục trung học tổng quát cấp cao, tương đương cấp 3
ở Việt Nam.

Gaia không hề muốn trở thành nữ
sinh nổi bật ở trường Winterdown, nó thấy bọn đó chẳng ra làm sao, phát âm thì
quê đặc lại chẳng biết thế nào là giải trí thực sự. Gaia quyết cặp kè với
Sukhvinder Jawanda phần để cười vào mũi đám đông kia, lý do khác là nó đang
muốn giống với bất kỳ ai mang cái mác “người ngoài cuộc.”

Chuyện Sukhvinder chịu cùng làm
phục vụ bàn với Gaia làm tình bạn của hai cô bé thân thiết thêm một mức. Trong
hai tiết sinh học tuần sau đó, Gaia tỏ ra cởi mở với bạn chưa từng thấy, còn
Sukhvinder cũng lờ mờ nhận ra một phần lý do vì sao cô nàng xinh đẹp sành điệu
mới đến lại chọn mình làm bạn. Lúc chỉnh tiêu cự cho cái kính hiển vi hai đứa
dùng chung, Gaia thì thầm: “Ở đây trắng toát đến phát ốm, hả?”

Sukhvinder đáp “ờ” như cái máy
trước khi kịp hiểu kĩ bạn vừa hỏi gì. Gaia vẫn đang nói tiếp nhưng Sukhvinder
chỉ nghe lơ mơ. “Trắng toát đến phát ốm”. Đúng thế.

Ở trường Thánh Thomas,
Sukhvinder là học sinh da nâu duy nhất nên luôn bị yêu cầu lên trước lớp thuyết
trình về đạo Sikh. Con bé ngoan ngoãn đứng kể về câu chuyện người sáng lập đạo
Sikh Guru Nanak, khi ông biến mất dưới lòng sông, ai cũng nghĩ ông chết đuối
nhưng ba ngày sau ông từ dưới nước đi lên và tuyên bố rằng: “Không có đạo
Hindu, không có đạo Hồi”.

Mấy đứa trong lớp cười nhạo
chuyện có người sống được dưới nước suốt ba ngày. Sukhvinder không đủ can đảm
chỉ ra rằng chính Chúa Jesus cũng chết rồi phục sinh đó thôi. Nó cố cắt ngắn
hết cỡ câu chuyện về Guru Nanak để mau mau về chỗ ngồi. Số lần Sukhvinder đến
đền thờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, ở Pagford này không có đền thờ, còn ngôi đền
ở Yarvil thì nhỏ tí và do tín đồ Chamar quản lý, họ không cùng đẳng cấp với nhà
mình, bố mẹ nó bảo thế. Sukhvinder không biết chuyện đó thì ảnh hưởng gì, vì nó
biết Guru Nanak công khai cấm chuyện phân biệt đẳng cấp. Đúng là rối rắm, thế
là Sukhvinder vẫn cứ vui với những quả trứng Phục Sinh và trang trí cây thông
Noel, và vẫn thấy những cuốn sách về cuộc đời các guru và giáo lý Khalsa mà bà
mẹ ấn vào tay mấy đứa con sao mà khó hiểu.

Khi tới thăm họ hàng của mẹ ở
Birmingham hay tới những khu phố đầy người mang nước da nâu và những cửa hàng
bán sari với gia vị Ấn Độ, Sukhvinder chỉ thấy mình lạc lõng và thấp kém. Các
anh em họ nói tiếng Punjabi cũng giỏi như tiếng Anh và sống đời thị thành sành
điệu; các chị em họ đều xinh đẹp và thời trang. Chúng cười cái giọng quê miền
Tây khó nghe của con bé lẫn vẻ ngoài lạc mốt, Sukhvinder ghét bị cười nhạo như
thế. Trước khi Fats Wall bắt đầu cái chương trình tra tấn Sukhvinder hàng ngày
của nó, trước khi lớp học được chia theo trình độ và Sukhvinder ngày nào cũng phải
đụng mặt Dane Tully, thì Pagford là nơi trú ẩn mà con bé luôn muốn quay về.

Vừa loay hoay với mấy miếng
kính đặt tiêu vật, hai đứa vừa cúi thấp đầu tránh luồng mắt cô Knight, và lần
đầu tiên Gaia kể với Sukhvinder nhiều đến vậy về thời học ở trường cấp hai
Gravener tại Hackney: con bé cứ thế líu ríu, tuôn tràn, hết chuyện này tới
chuyện khác. Nó tả về mấy đứa bạn ở trường; Harpreet trùng tên với anh họ lớn
nhất của Sukhvinder. Nhỏ Sherelle da đen và cũng là cô nàng thông minh nhất
hội; Jen, anh trai cô này là bạn trai đầu tiên của Gaia.

Dù thích thú nghe như nuốt từng
lời Gaia kể, Sukhvinder vẫn không khỏi nhãng trí mơ tưởng tới cảnh sân trường
như chiếc kính vạn hoa đủ mọi màu, từ màu cháo yến mạch tới màu gỗ gụ, khi đó
ai muốn tách bạch từng cá thể trong đó hẳn phải hoa cả mắt. Còn ở Winterdown
này, màu tóc đen nhức của học sinh châu Á nổi bật giữa rừng tóc nâu hay xám
lông chuột. Ở một nơi như Gravener, những đứa như Fats Wall và Dane Tully tự
nhiên cũng sẽ thành thiểu số.

Sukhvinder rụt rè hỏi.

- Thế sao bạn chuyển đi?

- Vì bà mẹ tớ muốn về gần gã
bồ. - Gaia thì thào. - Thằng cha Gavin Hughes, bộ bồ không biết hả?

Sukhvinder lắc đầu.

- Có khi bồ cũng nghe được
tiếng hai ông bà đó vật nhau đấy, - Gaia bảo. - mỗi lần thế cả phố đều nghe mà.
Bữa nào thử mở cửa sổ ban đêm coi.

Sukhvinder ráng tỏ vẻ bình
thường nhưng nóng đỏ cả mặt với ý nghĩ nghe lén bố mẹ nó làm tình với nhau, dù
hai người kết hôn đàng hoàng. Gaia cũng đỏ mặt, nhưng Sukhvinder nghĩ là vì cáu
chứ không phải xấu hổ. - Thằng chả sắp đá bả rồi, bả mê lú quá không thấy. Cứ
mỗi lần chơi nhau xong là gã chân trước chân sau đòi về ngay.

Sukhvinder không bao giờ nói
năng kiểu thế về mẹ mình, hai chị em sinh đôi nhà Fairbrother (cho tới giờ vẫn
là bạn tốt nhất của nó, tiếng là thế) cũng vậy. Niamh và Siobhan cũng đang cùng
làm bài chung bên chiếc kính hiển vi không xa đó. Từ ngày bố mất, hai đứa nó có
vẻ khép kín, chỉ cặp kè với nhau bỏ lơ Sukhvinder.

Andrew Price liên tục nhìn chằm
chằm về phía Gaia qua khoảng trống giữa những khuôn mặt da trắng xung quanh.
Sukhvinder để ý thấy và cứ nghĩ Gaia không biết, nhưng nó nhầm. Chỉ đơn giản là
Gaia không buồn nhìn lại hay làm duyên làm dáng, từ năm mười hai tuổi Gaia đã
quá quen chuyện bọn con trai cứ nhìn chòng chọc vào mình. Hai cậu con trai lớp
sáu dưới cứ “tình cờ” xuất hiện ở cầu thang mỗi khi nó di chuyển từ phòng học
môn này sang môn khác một cách thường xuyên hơn số lần theo định luật trung
bình, và cả hai cậu đó đều bảnh trai hơn Andrew. Nhưng không cậu nào sánh được
với chàng trai Gaia đã cho đi trinh tiết trước khi về Pagford ít lâu.

Gaia không thể chịu nổi chuyện
Marco de Luca vẫn còn sống sờ sờ trên cõi đời này mà lại cách xa nó một trăm ba
mươi hai dặm đường đau khổ mà chẳng vì cái gì cả.

- Anh ấy mười tám tuổi. - Cô kể
với Sukhvinder. - Lai Ý. Chơi bóng đá cực đỉnh. Sẽ thi thử vào đội tuyển trẻ
của Arsenal đấy nhé.

Gaia quan hệ với Marco bốn lần
trước khi rời Hackney, mỗi lần thế đều trộm bao cao su đặt trong bàn cạnh
giường bà mẹ. Nó vừa muốn lại vừa sợ mẹ biết mình đã tiến xa tới đâu, và để
khắc sâu hình ảnh nó trong lòng Marco khi buộc phải rời xa cậu ta.

Sukhvinder hào hứng chăm chú
nghe, nhưng không nói với Gaia rằng cô đã nhìn thấy Marco trên trang Facebook
của Gaia rồi. Không có chàng trai nào ở Winterdown này được thế, anh ấy đẹp
trai như Johnny Depp.

Gaia lại cúi xuống sau bàn lơ
đãng nghịch nút chỉnh tiêu cự trên kính hiển vi. Từ bên kia phòng, Andrew Price
vẫn nhìn dính vào cô bạn mỗi lần cậu ta nghĩ Fats không chú ý.

- Chắc anh ấy không tới nỗi
lăng nhăng. Tối thứ Bảy Sherelle có tiệc. Nó cũng mời ảnh. Nó thề không để ảnh
làm gì bậy bạ. Nhưng mà, cứt thật, ước gì...

Gaia thờ thẫn nhìn xuống mặt
bàn, Sukhvinder e dè nhìn nó, sững sờ trước dáng vẻ xinh đẹp và choáng người
hâm mộ cuộc sống của bạn. Đối với Sukhvinder, được hòa nhập hoàn toàn vào một
thế giới khác, nơi có cậu bạn trai cầu thủ bóng đá và cả nhóm bạn sành điệu hết
lòng vì mình, là thứ cực kỳ không thể tả và vô cùng đáng thèm muốn, dù rằng giờ
đã buộc phải rời xa những thứ ấy.

Giờ nghỉ trưa, hai cô bé cùng
đi ra cửa hàng, trước nay Sukhvinder thường ăn trưa với chị em nhà Fairbrother
ở căntin trường chứ chưa từng đi thế. Lúc đang đứng trên vỉa hè bên ngoài cửa
hàng tiện lợi chỗ hai đứa vừa mua bánh mì kẹp, chúng nghe tiếng ai gào lên the
thé.

- Con mẹ chó chết nhà mày giết
bà cố tao!

Tất cả học sinh Winterdown đang
tụ quanh cửa hiệu đều xôn xao ngó quanh xem đứa nào vừa hét, Sukhvinder cũng
ngơ ngác nhìn theo. Rồi nó thấy Krystal Weedon đang đứng ở lề đường bên kia,
chĩa ngón tay mũm mĩm vào mặt mình như khẩu súng. Có bốn đứa con gái đứng dàn
hàng ngang cạnh nó bên đó, bị dòng xe chặn lại.

- Con mẹ chó chết nhà mày giết
chết bà cố tao! Mụ ta sẽ toi đời, mày cũng thế thôi!

Ruột gan Sukhvinder như tan
chảy sạch. Tất cả đều quay sang nhìn nó chằm chằm. Vài đứa nữ sinh lớp ba vội
vàng bỏ đi. Sukhvinder cảm nhận được đám đông bàng quan xung quanh dần tụ lại
hau háu theo dõi. Krystal và băng của nó nhấp nhỏm sốt ruột chỉ mong dòng xe
tạm dứt để băng qua đường.

- Nó nói gì thế? - Gaia hỏi
Sukhvinder nhưng miệng con bé đã khô khốc không đáp nổi nên lời. Chạy cũng
chẳng ích gì. Không thể thoát kịp. Leanne Carter là đứa nữ sinh chạy nhanh nhất
khối. Hình như thứ duy nhất chuyển động là mấy chiếc xe hơi vụt qua, cho nó
thêm vài giây an toàn.

Jaswant chợt xuất hiện cùng vài
cậu lớp sáu.

- Ổn chứ hả Jolly? - Cô chị
hỏi. - Sao thế?

Jaswant không nghe Krystal nói
gì, thực may mắn khi cô chị đi ngang đây với đám bạn trai tháp tùng. Ở bên kia
đường Krystal và đám bạn đang chụm đầu hội ý.

- Không có gì. - Sukhvinder
đáp, nhẹ hẫng cả người vì tạm thời thoát nạn. Trước đám nam sinh, con bé không
kể với chị được chuyện này. Có hai cậu trong nhóm cao gần thước tám. Tất cả đều
đang dán mắt vào Gaia.

Jaz và các bạn tiến về phía cửa
hàng tiện lợi, Sukhvinder nháy vội Gaia một cái rồi cũng vào theo. Nó và Gaia
nhìn qua cửa sổ, Krystal và băng của nó bỏ đi, cứ vài bước lại liếc nhìn lại.

- Vụ này là thế nào thế? - Gaia
hỏi.

- Bà cố của nó là bệnh nhân của
mẹ mình, bà ấy mất rồi - Sukhvinder giải thích. Nó cố nuốt cơn nghẹn ngào đang
trào lên đến nỗi cổ họng phát đau.

- Con quỷ cái ngu ngốc. - Gaia
bình luận.

Nhưng Sukhvinder nghẹn ngào
không chỉ vì khi nãy quá sợ, mà vì trước nay nó rất mến Krystal và nó biết
Krystal cũng thế. Những buổi chiều trên dòng kênh, những chuyến đi trong xe
buýt mini, trong đội hình Sukhvinder luôn ngồi sau Krystal nên nó quen thuộc
cái dáng lưng và bờ vai của Krystal còn hơn của chính mình.

Hai đứa trở về trường cùng
Jaswant và mấy cậu bạn. Anh chàng điển trai nhất bắt chuyện với Gaia. Lúc cả
đám bước qua cổng, cậu ta đang trêu chất giọng London của Gaia. Sukhvinder
không thấy Krystal đâu nhưng nhác thấy Fats Wall đằng xa nhún nhảy cặp kè với
Andrew Price. Sukhvinder nhận ra dáng người và kiểu đi đứng của thằng này ở bất
kỳ đâu, kiểu như bản năng nguyên sơ trong người giúp ta nhận ra được con nhện
đang bò ngang qua sàn nhà tối tăm.

Từng cơn buồn nôn quặn lên
trong người khi Sukhvinder tiến lại gần tòa nhà lớp học. Từ giờ sẽ có tới hai
nỗi khủng khiếp: Fats và Krystal. Ai cũng biết hai đứa đó đang hẹn hò nhau.
Trong đầu Sukhvinder hiện lên cảnh nó nằm trên đất, máu me đầy người, Krystal
và bè lũ thi nhau đá vào nó trong khi thằng Fats Wall đứng xem và cười.

- Đi vệ sinh tí. - Nó bảo Gaia.
- Gặp bồ trên đó nhé.

Sukhvinder rẽ vào nhà vệ sinh
nữ đầu tiên nhìn thấy, chui vào một ngăn, chốt cửa lại rồi ngồi lên nắp bàn
cầu. Ước gì nó chết được... Ước gì nó có thể biến mất mãi mãi... nhưng cái bề
mặt vững chắc của mọi thứ quanh Sukhvinder vẫn không chịu tan rã, còn cơ thể
nó, cái cơ thể lưỡng tính đáng ghét này vẫn cứ lì lợm mà tồn tại một cách ngu xuẩn...

Chợt nghe tiếng chuông báo hiệu
buổi học chiều, Sukhvinder vội vã bật dậy chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Đám học
sinh bắt đầu nối hàng trên hành lang. Sukhvinder quay lưng lại, bước khỏi tòa
nhà.

Những đứa khác cũng trốn học đó
thôi. Krystal cũng thế, Fats Wall cũng thế. Nếu chiều nay lánh xa được nơi này,
chắc mình sẽ nghĩ ra điều gì đó để tự vệ trước khi quay lại. Hoặc có khi sẽ
bước thẳng vào trước mũi xe hơi. Sukhvinder hình dung chiếc xe húc mạnh vào
người mình, xương cốt vỡ vụn. Nằm nát bét trên đường thế thì bao lâu sẽ chết
nhỉ? Nó vẫn thích kiểu trẫm mình hơn, vùi vào làn nước trong mát và ngủ mãi
mãi, không mộng mị...

- Sukhvinder? Sukhvinder!

Bụng Sukhvinder lại nhói lên.
Cô Tessa Wall từ bãi xe đang đi vội về phía nó. Trong một phút điên rồ, Sukhvinder
đã định bỏ chạy nhưng rồi thấy rõ chỉ vô ích. Nó đành đứng yên đợi Tessa tới,
căm ghét cô, căm ghét gương mặt mộc đần độn đó lẫn thằng con xấu xa của cô ta.

- Sukhvinder, em làm gì thế? Em
đi đâu?

Con bé thậm chí không nghĩ ra
lời nào để nói dối. Nó so vai tuyệt vọng, đầu hàng.

Từ giờ tới ba giờ Tessa không
có cuộc hẹn tham vấn nào. Đúng ra cô sẽ áp tải Sukhvinder đến văn phòng và báo
cáo tội trốn học, nhưng thay vào đó, cô đưa Sukhvinder lên lầu vào phòng tham
vấn có tấm thảm Nepal và áp phích về đường dây tư vấn Childline. Sukhvinder
chưa bao giờ vào đây.

Tessa nói, rồi ngưng một lát,
rồi lại nói. Sukhvinder ngồi đó, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mắt nhìn chằm
chằm xuống giày. Cô Tessa biết mẹ nó, thế nào cô ấy cũng mách mẹ rằng nó trốn
học, nhưng nếu nó chịu giải thích lý do thì sao nhỉ? Cô Tessa sẽ... cô Tessa có
thể nào can thiệp giùm cho nó không? Không phải với con trai cô, vì cô chẳng
bảo được thằng con, chuyện này ai cũng thừa biết. Nhưng còn Krystal thì sao?
Krystal cũng hay đến phòng tham vấn...

Nếu nó nói ra thì tình huống tệ
nhất là gì? Nhưng dù không nói ra thì cũng đã quá tệ rồi. Krystal đang chực kéo
cả băng của nó chờ nó...

- ... có chuyện gì xảy ra phải
không Sukhvinder?

Cô bé gật đầu. Tessa động viên:
- Em kể cho cô nghe có chuyện gì được không?

Thế là Sukhvinder kể.

Nhìn chân mày Tessa thoáng nhăn
lại khi nghe chuyện, con bé thấy rõ có gì đó còn hơn là lòng cảm thông với nó.
Có lẽ Tessa đang nghĩ Parminder sẽ phản ứng như thế nào khi biết chuyện điều
trị cho bà Catherine Weedon bị lu loa ầm ĩ ngoài đường. Sukhvinder vẫn không
thôi nơm nớp lo tới chuyện đó ngay cả khi nhốt mình trong toilet cầu mong được
chết. Hoặc có thể cô ấy nhăn nhó như vậy vì không muốn xử lý Krystal Weedon, rõ
ràng con bé là trò cưng của cô cũng như của ông Fairbrother hồi trước.

Cơn phẫn nộ vì nỗi bất công
phải chịu chợt bùng lên cháy bỏng, xuyên qua nỗi đau đớn, sợ hãi và tự ghét
mình của Sukhvinder, nó quét sạch mọi nỗi lo lắng và khiếp hãi hàng ngày hàng
lúc đều bám lấy con bé. Sukhvinder nghĩ tới Krystal và các bạn nó chực chờ xông
vào mình; nghĩ tới thằng Fats cứ thì thầm những lời đen tối sau lưng nó trong
mọi giờ toán và những tin nhắn nó phải xóa khỏi trang Facebook vào tối hôm
trước.

Thói đồng dục nữ. (danh từ)
Nghĩa 1. Xu hướng tình dục giữa người nữ với người nữ. Còn gọi là sự đồng dâm
nữ. Nghĩa 2.Người sinh ra hay cư trú tại đảo Lesbos.

- Em không biết sao bạn ấy lại
biết. - Sukhvinder lên tiếng, mạch đập bên tai thùm thụp.

- Biết...? - Tessa hỏi, cô vẫn
trông đầy vẻ buồn bực.

- Rằng có người kiện cáo mẹ em
về vụ bà cố bạn ấy. Krystal và mẹ bạn ấy không nói chuyện với những họ hàng
khác. Chắc là... Fats nói với bạn ấy.

- Fats? - Tessa ngạc nhiên lặp
lại.

- Cô biết đấy, vì hai bạn đó
đang bồ nhau mà. - Sukhvinder nói. - Cậu ấy và Krystal. Đi chơi với nhau mà.
Vậy có lẽ Fats kể với bạn ấy chuyện này.

Và nó lặng lẽ thỏa mãn một cách
cay đắng khi thấy vẻ bình tĩnh đầy chuyên nghiệp trên mặt cô Tessa biến sạch
không còn một mảy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3