Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 38 phần 1

Chương 38

“Nương nương!”
Triêu Thần sợ hãi kêu lên.

Ta chưa kịp phản
ứng, bỗng cảm thấy thứ gì đó bay qua, đánh lên mu bàn tay của Dao Phi. Nàng ta
lộ vẻ đau đớn, bàn tay định hạ xuống phải thu về theo bản năng, dùng tay kia
xoa xoa mu bàn tay.

Ta giật mình, thấy
ánh mắt của Dao Phi nhìn về phía sau ta. Ta chỉ cảm thấy căng thẳng, quay đầu
thấy Cố Khanh Hằng đứng cách đó không xa. Hóa ra huynh ấy đã cứu ta.

Thứ vừa bay tới là
miếng ngọc bội huynh ấy đeo bên mình, xem ra vì tình thế cấp bách, huynh ấy mới
động thủ.

Lúc này có trốn
cũng chẳng được, huynh ấy bước lên phía trước, quỳ một chân xuống, nói: “Mạt
tướng nhất thời lỡ tay!”

“Lỡ tay?” Dao Phi
nghiến răng nhìn người trước mặt, nàng ta vẫn xoa mu bàn tay, tức giận nói. “Lỡ
tay cũng được, nhưng Cố Phó tướng đã làm bản cung bị thương!”

Vẻ mặt huynh ấy vẫn
lãnh đạm, nói: “Vậy xin nương nương giáng tội!”

“Khanh…” Ta định
nói nhưng thấy huynh ấy đưa mắt ra hiệu, muốn ta đừng nói.

Dao Phi nhìn ta,
cười khinh miệt. “Ngươi làm chủ tử bị thương, về lý phải chém, song bản cung
thấy tỷ tỷ dường như không nỡ…”

Ta cười gằn một
tiếng. “Dao Phi đừng gọi bản cung thân thiết như vậy, làm tỷ tỷ của Dao Phi
thật không dễ dàng! Nếu tỷ tỷ ngươi dưới suối vàng biết được, sẽ chết mà không
nhắm mắt. Hôm đó là ai nói không muốn cướp người tỷ tỷ yêu thương, sẽ không ở
bên Hoàng thượng nhỉ?”

Mặt nàng ta biến
sắc, bị ta chặn họng, không thốt ra được một câu. Ha, ta biết ngươi chính là
Phất Hy, có bản lĩnh thì ngươi nói ra đi!

Nàng ta “hừ” một
tiếng, lại nhìn Cố Khanh Hằng, nói: “Cố Phó tướng định giải quyết chuyện hôm
nay thế nào?”

“Mạt tướng…”

Huynh ấy định nói
nhưng bị ta ngắt lời: “Bản cung cho rằng hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì cả. Thế
nào, Dao Phi muốn Thái hậu biết ngươi muốn đánh bản cung. Cố Phó tướng vì cứu
bản cung mà làm ngươi bị thương ư?” Trước mặt nàng ta, ta dứt khoát không nhắc
đến Hạ Hầu Tử Khâm, ta trực tiếp nhắc đến Thái hậu.

Nàng ta cười khẩy.
“Bản cung đánh ngươi khi nào?”

“Không đánh? Đúng
thế, không đánh.” Ta nhìn nàng ta, cười nói. “Vốn dĩ chỉ là hiểu lầm. Cố Phó
tướng còn không đứng lên?”

“Tạ ơn nương
nương!” Cố Khanh Hằng nói xong, đứng dậy, bước ra đứng sau ta.

Dao Phi tức tới nỗi
tái mặt, hạ giọng nói: “Đàn Phi, ban ngày ban mặt ngươi to gan bảo vệ hắn,
ngươi không sợ Hoàng thượng biết ư?”

Nàng ta thật sự rất
hiểu Hạ Hầu Tử Khâm, biết điều hắn không thể nào chấp nhận nhất chính là phi tử
của hắn dây dưa với nam tử khác. Song chuyện giữa ta và Cố Khanh Hằng, hắn là
người hiểu rõ nhất.

Khẽ cười một tiếng,
ta nói: “Bản cung bảo vệ hắn như thế nào? Vừa nãy Dao Phi cũng nói, đây là hiểu
lầm, đã là hiểu lầm, vì sao lại nói là bảo vệ?” Nói xong, ta không nhìn nàng
ta, chỉ gọi Triêu Thần rời đi.

Ta nghiêng mặt qua,
nói với Cố Khanh Hằng: “Cố Phó tướng vội tới tìm bản cung, hẳn là có chuyện?”

Lúc này huynh ấy
mới chợt hiểu ra, gật đầu rồi đi theo. “Vâng, mạt tướng có chút chuyện…”

Ta quay đầu, ánh
mắt nhìn thẳng về phía trước, đi được một đoạn mới nói: “Sau này đừng lỗ mãng
như vậy!” Chuyện hôm nay, Dao Phi nhất định sẽ không để yên, ta có thể nhận
thấy qua ánh mắt của nàng ta khi nãy.

Huynh ấy không bước
lên trước, chỉ đi theo sau ta, giọng nói bình tĩnh: “Ta vào cung chẳng phải để
hộ giá, hộ tống muội ư? Chuyện hôm nay sao có thể bảo ta mặc kệ?”

Trong lòng ta nhói
đau, huynh ấy luôn như vậy, vì ta mà có thể bỏ mặc tất cả, có thể làm bất cứ
chuyện gì.

Ta không lên tiếng,
huynh ấy lại nói: “Dao Phi dù muốn phạt ta nhưng cũng không dám làm thật. Nàng
ta biết thân phận hiện nay của ta, muội không nên…”

“Khanh Hằng…” Ta
ngắt lời huynh ấy. “Huynh có thể mạo hiểm vì ta, ta đương nhiên cũng không thể
khoanh tay đứng nhìn.” Lần trước, ta không thể bảo vệ huynh ấy trước mặt Thái
hậu, bây giờ sao ta có thể để Dao Phi làm hại huynh ấy trước mặt ta? Tuyệt đối
không thể! Huynh ấy là người thân của ta, là người quan trọng trong cuộc đời
ta, nếu Dao Phi dám động đến huynh ấy, ta tuyệt đối không tha cho nàng ta!

Đi được vài bước,
ta nghe thấy người phía sau nói: “Nương nương đi thong thả, mạt tướng không
tiễn!”

Ta gật đầu, vẫn
không quay lại nhìn huynh ấy, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần.

Lúc này Triêu Thần
mới nói: “Nương nương, thật không ngờ Dao Phi lại dám trắng trợn đánh người như
vậy!”

Đừng nói nàng ta
không ngờ, đến ta cũng không ngờ, có điều Hoàng thượng mới tấn phong nàng ta
làm phi tử, nàng ta liền ỷ được sủng ái nên kiêu ngạo. Ha, sau này, cuộc sống
của nàng ta trong cung chắc cũng không dễ dàng. Nhưng ta mơ hồ cảm thấy kì lạ,
Dao Phi hành sự quả thật quá phách lối, so với lần đầu ta gặp ở Nghi Tư uyển,
dường như đã thay đổi thành một người khác. Nàng ta khi ấy có dáng vẻ mỏng
manh, yếu ớt, nào được nửa phần mạnh mẽ như bây giờ?

Ha, ta cười thất
vọng, có lẽ nàng ta chỉ giả vờ vô hại để khiến ta không phòng bị nàng ta. Đặc
biệt không thể để Thái hậu nhìn thấy gương mặt thật của nàng ta, bằng không,
nếu Thái hậu biết thân phận nàng ta trước yến tiệc tối hôm đó, e rằng bà thà
chết cũng không để nàng ta xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm.

Còn ta lúc bấy giờ
lại sơ suất nên mới có ngày hôm nay.

Nghĩ tới đây, ta
không kìm được, lại nghĩ đến Hàn Vương, rốt cuộc y có thái độ thế nào đối với
Dao Phi?

Trong lòng có chút
kinh hãi, vì sao ta muốn biết suy nghĩ của y chứ? Trước mắt ta dường như hiện
lên bóng dáng lờ mờ sau tấm bình phong trong tẩm cung của y tối qua, lại so
sánh hình dáng ấy với hình dáng nam tử ở góc sâu trong kí ức… Thân hình gầy gò,
yếu ớt, y khiến ta có cảm giác thực sự rất giống.

Có lẽ tối qua ta đã
nghĩ đúng, y quen Tô Mộ Hàn, nhất định là vậy.

Thở dài, ta vốn có
thể lấy cớ để quên áo choàng trong Nghi Tư uyển để đến thăm dò ý tứ của y, song
y lại kêu Thanh Dương trả lại ngay trong đêm. Có phải y không muốn ta đi tìm y
nữa, nên mới gấp gáp đem trả áo choàng cho ta?

“Nương nương…”
Triêu Thần thấy ta im lặng liền khẽ gọi, dường như muốn nói gì đó nhưng chỉ
nhìn ta, định nói rồi thôi.

Ta khẽ nói: “Có gì
cứ nói!”

Lúc này nàng ta mới
lên tiếng: “Nương nương, nô tỳ cho rằng Dao Phi có thể làm như vậy vì nàng ta
biết Hoàng thượng sẽ bênh vực nàng ta. Nương nương, người đừng…” Nàng ta ngước
mắt nhìn ta, quỳ xuống, nói: “Nương nương, người đừng giận, nô tỳ lo lắng cho
người. Chuyện Cố Phó tướng hôm nay…”

Nàng ta hơi run
rẩy, không dám nói tiếp. Lời của nàng ta khiến ta chấn động. Triêu Thần à, đúng
là một lời của ngươi làm thức tỉnh người trong mộng.

Dao Phi đột nhiên
hống hách như vậy bởi nàng ta biết rõ, nàng ta vừa mới quay về thiên triều,
trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm áy náy vì chuyện trước kia, cho nên sẽ giúp đỡ nàng
ta. Chuyện xảy ra lúc này, Hạ Hầu Tử Khâm ít nhiều sẽ bênh vực nàng ta, mà nàng
ta như vậy chẳng qua muốn phi tần trong hậu cung không kiềm chế được, ra tay
với nàng ta. Bây giờ, người có thể thắng tất nhiên chỉ có nàng ta.

Nhớ tới nét mặt của
Hạ Hầu Tử Khâm khi gầm lên với Thái hậu tại yến tiệc, càng có thể thấy trong
lòng hắn có nàng ta. Tình cảm mười năm không phải là giả, sự nhung nhớ năm năm
cũng không phải là giả…

Dao Phi muốn lợi
dụng sự xúc động của Hạ Hầu Tử Khâm trong khoảng thời gian này, trừ bỏ một vài
người. Ha, vậy thì ta phải ngồi xem kẻ nào có thể ngu ngốc đến vậy!

Ta nói với Triêu
Thần đang quỳ: “Đứng lên đi, bản cung biết ngươi muốn tốt cho bản cung.”

Nghe ta nói vậy,
Triêu Thần mới đứng lên. Ta lại nói: “Sau này, bên cạnh bản cung chỉ có ngươi
và cô cô, Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong, trong lòng bản cung thực sự
không nỡ.”

Nghe ta nhắc tới
Vãn Lương, ánh mắt nàng ta lộ vẻ không nỡ rời xa, cúi đầu, nói: “Nương nương
yên tâm, Triêu Thần sẽ hầu hạ người thật tốt!”

Ta không nói gì
nữa, lòng trung thành của nàng ta đối với ta đã không cần nói nhiều, những điều
nàng ta làm, ta đều thấy được.

Hai chúng ta đi
được một đoạn liền nhìn thấy mấy người ở phía đối diện. Nhìn trang phục của
cung tỳ bên kia, ta biết đó là người của Nam Chiếu. Như vậy, nữ tử đó… là Hoàng
hậu Nguyên Trinh của Nam Chiếu! Công chúa Chiêu Dương của tiền triều.

Nàng ta đã đến
thiên triều nhiều ngày như vậy nhưng ta chưa từng tiếp xúc với nàng ta.

Nhớ đến hôm đó,
nàng ta vội vã thoát khỏi tay Quân Ngạn rồi rời đi, trong lòng ta càng thêm tò
mò về người con gái này.

Quân Ngạn nói, y ở
cùng nàng ta không phải tư tình mà vì muốn điều tra rõ một số chuyện. Song lời
của y, ta chỉ có thể nửa tin nửa ngờ. Suy cho cùng, y là Hoàng đế Đại Tuyên,
thân phận của y và ta khác nhau, nếu y muốn nói dối ta thì đó cũng là chuyện
bình thường.

Vịn vào tay Triêu
Thần đi lên, nàng ta cũng nhìn thấy ta. Không biết có phải là ảo giác của ta
không, nhưng ta cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta có vẻ phức tạp, nhưng chỉ
trong nháy mắt nàng ta đã nở nụ cười lạnh nhạt.

Ta cũng cười, bước
lên, nói: “Hoàng hậu nương nương!”

Triêu Thần biết ý
hành lễ. Cung tỳ bên cạnh nàng ta cũng khom người với ta.

Nàng ta cười, nói:
“Bản cung luôn muốn nói vài lời với Đàn Phi, vừa khéo hôm nay lại gặp.”

Ta sững người, ta
và nàng ta thì có gì để nói?

Nàng ta giơ tay ra
hiệu cho cung tỳ bên cạnh lui xuống, ta do dự giây lát, cũng quay đầu nói với
Triêu Thần: “Ngươi lui xuống đi!”

Cho tất cả mọi
người lui ra nàng ta mới lên tiếng: “Dao Phi đến rồi, Thái hậu chắc rất căm
phẫn nhỉ?”

Ta hơi ngạc nhiên,
xem ra lí do năm đó Hoàng đế Gia Thịnh tấn phong Phất Hy làm công chúa hòa thân
với Bắc Tề, nàng ta không biết. Chỉ có điều, khi đó nàng ta đã là hoàng hậu của
Nam Chiếu, cho nên chỉ nghe phong thanh chuyện này chứ cũng chưa từng gặp Phất
Hy nhỉ?

Ta bình thản nói:
“Hoàng hậu nương nương muốn nói gì?”

Nàng ta khẽ bật
cười, nhìn ta, nói: “Đàn Phi à, trong chốn hậu cung, nếu có thể được Thái hậu
bảo vệ cũng tốt. Thái hậu đã không thích Dao Phi, nếu nương nương có thể làm
chút chuyện để Thái hậu vui, hẳn bà ấy nhất định sẽ cảm ơn nương nương.”

Lời của nàng ta
khiến ta sửng sốt. Nàng ta có ý gì, ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên ta
hiểu. Ha, nàng ta thân là hoàng hậu một nước khác, sao lại quan tâm đến chuyện
hậu cung của thiên triều chứ? Nàng ta muốn ta trừ khử Dao Phi, đương nhiên muốn
dùng cái chết của Dao Phi làm ngòi nổ khiến thiên triều và Bắc Tề khai chiến,
dù thế nào Nam Chiếu cũng sẽ không dính vào. Nàng ta muốn làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng đáng tiếc, nàng ta đã tìm sai người, sao ta có thể ngu ngốc như thế chứ?

Ta khẽ cười. “Thiên
hạ này là thiên hạ của Hạ Hầu gia, Hoàng thượng mới là thiên tử, người thích
ai, Thái hậu không quản được, bản cung càng không quản được.” thấy vẻ mặt nàng
ta biến sắc, ta nói tiếp: “Có điều, bản cung vẫn phải cảm ơn nương nương, cách
của nương nương không tồi, song nương nương nên giữ lại cho mình dùng đi! Nam
Chiếu có một hoàng hậu như nương nương, hậu cung nhất định sẽ sóng yên biển
lặng, Nam Hoàng bệ hạ cũng có thể chuyên tâm với quốc sự.”

Bị ta nói như vậy,
sắc mặt của nàng ta lúc tái lúc trắng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nổi giận,
gượng cười, nói: “Đàn Phi suy nghĩ thật bình tĩnh!” Dứt lời, nàng ta không nhìn
ta, quay đầu nói với cung tỳ: “Chúng ta đi!”

Cung tỳ đó vội vàng
đi theo, khi đi qua ta, trên người nàng ta tỏa ra một mùi hương quen thuộc. Ta
giật mình sửng sốt, là mùi hương trong phòng Hàn Vương tối qua! Ta buột miệng
hỏi: “Hoàng hậu nương nương xin dừng bước!”

Nàng ta dừng lại,
lúc quay đầu nhìn ta, mỉm cười: “Sao vậy, Đàn Phi đổi ý muốn nghe bản cung nói
tỉ mỉ lại một lần nữa ư?”

Thầm cười khẩy, ta
nào có vì chuyện này!

Ta bước lên, nói
với nàng ta: “Không, bản cung muốn hỏi là thứ gì mà thơm thế?”

Vẻ vui mừng trên
gương mặt Hoàng hậu Nguyên Trinh phút chốc ảm đạm hẳn đi. Cung tỳ bên cạnh nàng
ta nhỏ giọng nói: “Là điểm tâm được làm từ cánh hoa của một trăm loài hoa, những
loài hoa này chỉ ở Nam Chiếu mới có, đây là điểm tâm dâng tặng Thái hậu của
thiên triều ạ!”

Hóa ra là như vậy,
chẳng trách lại thơm thế!

Lúc này ta mới nhớ
ra trong phòng Hàn Vương tối qua dường như cũng có bày điểm tâm. Chỉ có Nam
Chiếu mới có, như vậy là do người của Nam Chiếu mang qua. Ha, Nam Chiếu lần này
đến thiên triều vừa lôi kéo quan hệ với Đại Tuyên vừa tiếp xúc với Bắc Tề. Họ
cho rằng đến thiên triều là để liên minh ư?

Hoàng hậu Nguyên
Trinh lạnh lùng nhìn ta, quay người định đi. Song không ngờ, dường như nàng ta
vấp phải thứ gì đó, lảo đảo một cái rồi ngã nhào về phía trước. Ta giật mình,
đưa tay ra đỡ. “Hoàng hậu nương nương cẩn thận!”

Nàng ta nhìn ta vẻ
không vui, hẩy tay ta ra, rút khăn ra lau bàn tay được ta đỡ rồi cất vào ngực
áo.

“Nương nương!”
Triêu Thần tức giận gọi ta.

Ha, nàng ta muốn ra
oai phủ đầu ta, thật nực cười! Bây giờ, thiên triều này đã là thiên hạ của Hạ
Hầu gia, không còn là thời hô phong hoán vũ của Tuân gia năm đó. Ta đường đường
là phi tử của thiên triều, há lại để nàng ta làm nhục như vậy?

Ta cười nhạt, rút
khăn tay ra lau bàn tay vừa chạm vào nàng ta, sau đó vo tròn chiếc khăn tay,
tùy tiện ném đi. Sau đó ta xoay người, nói: “Triêu Thần, chúng ta đi!”

Triêu Thần liếc
nhìn người ở phía sau ta một cái, vội bước lên nói: “Vâng, nương nương!”

Đi được một đoạn,
Triêu Thần khẽ bật cười. “Nương nương thật lợi hại, vừa nãy nô tỳ thấy Hoàng
hậu Nguyên Trinh tức đến nỗi mặt trắng bệch!”

Ta mỉm cười nhưng
không nói gì.

Ta có lòng tốt đỡ
nàng ta, nàng ta còn làm như vậy, tính chê tay ta bẩn à? Vậy ta phải hành động
tuyệt tình hơn, không phải sao?

Triêu Thần lại nói:
“Nhưng không biết nàng ta tới chỗ Thái hậu làm gì?”

Cho dù nàng ta làm
gì, Thái hậu là người thông minh, chắc chắn sẽ không để nàng ta chiếm được bất
cứ lợi ích nào.

Cùng Triêu Thần trở
về Thu Ngọc cư, ta về phòng nghỉ ngơi một lát. Không biết đã qua bao lâu, ta
nghe thấy có tiếng người bước vào, khi đứng lên mới phát hiện là Vãn Lương.

Ta giật mình, hỏi:
“Sao ngươi đến đây?”

Sắc mặt Vãn Lương
hơi khác thường, nàng ta sải bước đến, nói: “Nương nương vẫn không biết à?”

Ta nhíu mày, hỏi:
“Chuyện gì?”

“Nghe nói Trần Tịnh
tần và Nguyễn Tiệp dư va chạm với Dao Phi, bị đưa về cung rồi.” Nàng ta dừng
lại một lát rồi lại nói: “Hoàng thượng còn tống bọn họ vào lãnh cung.”

Đầu ngón tay run
rẩy, quả nhiên ta đã đoán đúng, song ta không nghĩ vẫn có người ngu ngốc đến
thế! Nguyễn Tiệp dư trước nay không thông minh nhưng ta không ngờ đến Trần Tịnh
tần cũng không kiềm chế được.

Ta khẽ cười, nói:
“Bản cung đã gặp Dao Phi trên đường từ chỗ Thái hậu trở về.”

Vãn Lương sợ hãi,
vội nói: “Nương nương, người không sao chứ?”

Ta cười, lắc đầu.

Lúc này nàng ta mới
thở phào nhẹ nhõm. “Nô tỳ lo lắng cho người. Dao Phi chỉ cần nghe ngóng một
chút là biết ngày trước Hoàng thượng yêu thương nương nương, nô tỳ lo nàng ta
sẽ gây bất lợi cho nương nương.” Nàng ta nhìn ta, cắn môi nói. “Bây giờ như
vậy, nô tỳ lại hi vọng nàng ta có thể theo vương gia về đất phong.”

“Vãn Lương!” Ta
cười, ngắt lời nàng ta. “Nếu nàng ta đi, ngươi cũng không được sống dễ dàng.”

“Sao nô tỳ có thể
sợ nàng ta? Nô tỳ chẳng qua chỉ có một cái mạng rẻ mạt nhưng nô tỳ không ở bên
nương nương, nô tỳ không yên tâm.” Nàng ta nói xong, hốc mắt trở nên đỏ hoe.

Ta cau mày, tức
giận nói: “Cái gì mà mạng rẻ mạt?” Trong mắt ta, ta quý trọng tất cả bọn họ,
không có cao quý, cũng không có rẻ mạt.

Nàng ta quỳ xuống.
“Nương nương, để nô tỳ ở lại đi!”

Ta đã đồng ý với
Tấn Vương rồi, bây giờ lại nuốt lời, há chẳng phải giống Hạ Hầu Tử Khâm ư?
Chuyện này tuyệt đối không thể.

Giơ tay đỡ nàng ta
đứng lên, ta nói: “Chuyện này không cần nói nữa, ngươi và Tấn Vương trở về đất
phong, ngươi vẫn phải cẩn thận về mọi mặt. Vãn Lương, nhớ lời bản cung, bản
cung hy vọng ngươi được sống tốt. Tấn Vương là người đáng để phó thác.”

“Nương nương…” Nàng
ta vẫn không đứng lên.

Ta than thở: “Vãn
Lương, tuy ngươi không phải Tấn Vương phi nhưng cũng là trắc phi, không giống
với tỳ thiếp trong vương phủ. Thái hậu cũng đã đồng ý, Tấn Vương đã cho ngươi
danh phận này, mai sau ở trước mặt bản cung cũng không cần tự xưng là “nô tỳ”. Đứng
lên đi, nếu không có chuyện gì nữa thì về thôi!”

“Nương nương!” Nàng
ta không kìm được, bật khóc. “Vãn Lương cảm ơn người đã cho Vãn Lương mọi thứ.
Vương gia thật sư là một người tốt, nhưng lúc này bảo Vãn Lương đi, Vãn Lương
quả thật không yên lòng.”

Ta cười. “Có gì mà
không yên lòng? Bên cạnh bản cung còn có Triêu Thần, còn có cô, có Tường Hòa,
Tường Thụy. Ngươi ra ngoài cũng phải làm tai mắt cho bản cung, bản cung còn đợi
ngươi đến, báo bình an.”

“Nương nương!” Lúc
này, Triêu Thần đẩy cửa bước vào, thấy Vãn Lương ở đây, giật mình, buột miệng
hỏi: “Vãn Lương về rồi à?”

Ta gật đầu. “Vãn
Lương quay về thăm bản cung.”

Triêu Thần đặt điểm
tâm trên tay xuống, bước lên nói: “Sao khóc vậy? Nương nương ở đây còn có chúng
ta, ngươi còn có gì không yên tâm chứ?”

Vãn Lương lau nước
mắt. “Ta yên tâm, có cô cô ở đây, tất nhiên là yên tâm!”

Ta bước tới ngồi
bên bàn, ăn miếng bánh điểm tâm, hỏi nàng ta: “Tấn Vương không ở Độc Hiên cư
à?” Bằng không, nàng ta cũng không thể rảnh rỗi mà qua đây.

Nàng ta gật đầu,
đáp: “Vâng, ngài ấy qua nói chuyện với Hoàng thượng về việc bang giao với Bắc
Tề.”

Tấn Vương ở cùng Hạ
Hầu Tử Khâm, xem ra những lời ta nói hôm qua chắc không uổng phí. Nói như vậy,
Thái hậu cũng có thể yên tâm thả y về đất phong rồi. Biết bao chuyện phiền lòng
như vậy, cũng coi như có một chuyện khiến ta cảm thấy vui mừng.

Một lát sau, ta
liền giục Vãn Lương trở về. Sau đó, lúc ra ngoài thấy cung tỳ bưng chậu gỗ đi
qua, ta vô tình nhìn thấy bộ y phục dính máu tối qua. Ta bất giác gọi cung tỳ
lại, cung tỳ đó vội cúi đầu quỳ xuống hành lễ với ta.

Ta bước tới, cầm bộ
y phục đó lên, thấy vết máu phía trên lúc này đã sẫm đi, chạm vào còn cảm thấy
hơi cứng.

“Nương nương… nương
nương… nô tỳ vẫn chưa giặt.” Cung tỳ thấy ta im lặng, rụt rè giải thích.

Ha, nàng ta tưởng
ta muốn trách mắng nàng ta vì giặt không sạch à? Ta khẽ cười, định đặt y phục
vào chậu gỗ, bỗng thấy dấu tay bằng máu đỏ sẫm trên tay áo. Trong lòng ta kinh
hãi, nhớ đến đêm qua, bàn tay Hạ Hầu Tử Khâm bị mảnh gỗ đâm bị thương. Chảy
nhiều máu thế sao? Đâm sâu như vậy, hắn không biết đau ư?

Không biết vì sao
ta lại nhớ tới lúc ở trong cung, hắn bị bệnh luôn nhõng nhẽo với ta, thật giống
một đứa trẻ! Nhưng đau thế mà hắn cũng không thốt ra dù chỉ một tiếng.

Cung tỳ bạo gan
nhìn ta, ta lên tiếng: “Bộ này không cần giặt!” Dứt lời, ta lấy bộ y phục đó ra. Thật kì
lạ, chỉ là ta không muốn để người ta mang đi giặt.

Cung tỳ cũng không dám nói, chỉ dạ vâng rồi vội vàng bưng chậu quần áo lui
ra.

Tối nay Hạ Hầu Tử Khâm không đến Thu Ngọc cư của ta, nghe nói hắn đã triệu
Dao Phi vào Nghi Túc uyển.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3