Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 32 phần 1

Chương 32

Ta vẫn tựa vào lòng hắn, nhưng lúc này, ta không biết rốt cuộc mình có thể
nói gì, có thể hỏi gì. Ta chỉ cảm thấy trong lòng thực sự rất rối loạn. Ta vẫn
luôn muốn biết những chuyện có liên quan tới Phất Hy nhưng không dám hỏi hắn.
Bây giờ thật sự đối mặt với chuyện đã qua ấy, chuyện giữa hắn và nàng ta, ta
bỗng cảm thấy sợ.

Hắn đột nhiên cúi đầu nhìn ta, ta bị hắn nhìn đến mức cảm thấy có chút
hoảng sợ, nghe hắn nói: “Chuyện giữa trẫm và nàng ấy, tin rằng nàng không phải
không biết gì.”

Đúng thế, sao ta có thể không biết chứ? Đêm Giao thừa năm ngoái, chuyện của
Thiên Lục, ta chắc chắn sẽ điều tra. Tin rằng những phi tần không được sủng ái,
đố kỵ với Thiên Lục cũng sẽ lặng lẽ dò la chuyện này, bởi tâm tư của mọi người
đều như nhau.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, nhưng hắn chỉ gượng cười một tiếng rồi lắc đầu, nói:
“Không nhắc tới nàng ấy nữa.”

“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc thốt lên, đột nhiên hắn lại không nhắc tới
nàng ta nữa.

Hắn cúi người đặt ta xuống.

“Hoàng thượng!” Ta kéo ống tay áo hắn.

Hắn đưa mắt nhìn ta, hít sâu một hơi rồi nói: “Nàng biết quận chúa Bắc Tề
đó là ai chứ?”

Trong lòng ta chấn động, sao đột nhiên hắn lại hỏi tới chuyện này?

Hắn thở dài, đáp: “Cũng là người nhà họ Liễu.”

Nhà họ Liễu… Đúng rồi, Phất Hy là tiểu thư nhà họ Liễu. Như vậy là tỷ muội
của Phất Hy?

Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng bằng lòng nói với thần
thiếp sao?”

Hắn đột nhiên bật cười. “Nàng muốn nghe?”

Ta gật đầu thật mạnh, dù chuyện này khiến ta cảm thấy sợ nhưng ta vẫn muốn
biết.

Hắn đột nhiên quay người, đi về phía trước. Ta thoáng do dự, cuối cùng cũng
cất bước đi theo, đưa tay cầm lấy tay hắn. Ngón tay hắn run lên một cách rõ
ràng nhưng hắn không ngoảnh lại nhìn ta.

Hít sâu một hơi, ta khẽ nói: “Hoàng thượng không nói, thế để thần thiếp
đoán thử, được không?”

Bước chân không dừng lại, hắn vẫn im lặng.

Ta lại nói: “Hoàng thượng không nói, vậy là đồng ý với thần thiếp rồi nhé!”
Lặng lẽ liếc nhìn nam tử bên cạnh, ánh trăng phủ lên gương mặt nhìn nghiêng của
hắn, tạo thành vẻ mông lung.

Ta suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Quận chúa Bắc Tề là muội muội của nàng
ta, thế nên Thái hậu cố ý không cho nàng ta tới thiên triều. Nhưng Hoàng thượng
lại muốn nàng ta sống tốt, thế nên mới định ban hôn cho Tấn Vương.”

Bằng không thì ta không nghĩ ra nguyên nhân tại sao Thái hậu làm vậy, và cả
nguyên nhân khiến Hạ Hầu Tử Khâm làm như thế. Thái hậu muốn hắn tránh xa nữ tử
nhà họ Liễu nên mới gấp gáp muốn Tấn Vương phong nàng ta làm phi, còn Hạ Hầu Tử
Khâm lại muốn nàng ta được sống tốt nên mới tính toán như vậy.

Cuối cùng hắn cũng để lộ cảm xúc, đưa ánh mắt nhìn về nơi xa, khẽ nói: “Đàn
Phi của trẫm vẫn luôn thông minh như thế!”

Vậy là ta đã đoán đúng hết.

Hắn nói: “Khi đó, nàng ấy là trưởng nữ, hơn nữa, mẹ của nàng ấy lại là muội
muội ruột của mẫu hậu, thế nên được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Khi đó, nàng ấy nói
với trẫm, ở Bắc Tề, nàng ấy còn có một muội muội cùng cha khác mẹ, là con gái
do tiểu thiếp sinh nên lúc nào cũng bị người ta coi nhẹ.”

Lời của hắn khiến ta run rẩy. Muội muội của Phất Hy, muội muội do tiểu
thiếp sinh ra, sao giống ta đến thế!

Hắn chỉ nói bị người ta coi nhẹ, thực ra cũng không khó để ta đoán ra, đó
chỉ là cách nói mập mờ mà thôi. Ta chỉ cần nhớ tới thời thơ ấu của mình là đã
có thể cảm thấy vô cùng xúc động. Không biết tại sao, trong lòng ta nảy sinh
chút cảm thông với vị quận chúa kia.

“Tỷ muội họ, dẫu một năm chỉ gặp nhau mấy lần nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Nàng ấy nói, nàng ấy có được cuộc sống hạnh phúc nhất, hy vọng đến một ngày,
muội muội của mình cũng được như vậy.” Hắn ngừng lại một lát rồi nặng nề nói
tiếp: “Trẫm nghĩ rằng trẫm có thể cho nàng ấy…”

Mới nói được nửa chừng, hắn bỗng ngừng lại. Sao ta lại không hiểu được câu
nói dang dở ấy chứ? Hắn nghĩ rằng hắn có thể cho nàng ta một cuộc sống hạnh
phúc nhất nhưng không ngờ, tai họa ập tới, Phất Hy được phong làm công chúa,
tới Bắc Tề hòa thân, còn chết thảm trong hậu cung Bắc Tề. Tất cả những chuyện
này đều là những chuyện năm đó hắn không thể nào tưởng tượng được.

Cảm nhận được bàn tay hắn dần lạnh đi, trong lòng ta rúng động. Nhìn sự thù
hận trên gương mặt hắn, ta không biết người hắn hận lúc này là Hoàng đế Gia
Thịnh của tiền triều hay là Hoàng đế Bắc Tề kia, cũng có thể là… Thái hậu? Có
lẽ, còn có cả chính bản thân hắn nữa.

“Hoàng thượng!” Ta hạ giọng gọi hắn.

Hắn chậm rãi lắc đầu, nói khẽ: “Trẫm không sao! Trẫm biết Hàn Vương không
có muội muội, năm ấy, khi nghe được tin, trẫm liền phái người đi điều tra. Quả
nhiên chỉ là nghĩa muội.”

Mà hắn điều tra thì lại phát hiện, nghĩa muội của Hàn Vương chính là muội
muội của Phất Hy. Ta đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này không đơn giản như
vậy, tại sao lại có sự trùng hợp đến như thế?

Cuối cùng ta cũng biết tại sao đêm đó Dụ Thái phi lại buột miệng gọi ta là
“Liễu đại tiểu thư”. Hóa ra, nhà họ Liễu còn có nhị tiểu thư.

Ta không kìm được, hỏi dò: “Là ý của Liễu lão gia hay là…” Câu cuối cùng ta
không nói nhưng trong lòng hắn ắt cũng hiểu.

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Liễu Nguyên Sùng là kẻ thấy người sang
bắt quàng làm họ, dĩ nhiên ông ta cũng có phần!”

Ta đương nhiên có thể hiểu được sự tức giận của hắn. Năm đó, Liễu lão gia
kia đã cân nhắc giữa Thế tử và Hoàng đế Bắc Tề, chọn lấy một người có vẻ quyền
cao chức trọng, song không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại có ngày hôm nay, cho nên ông
ta mới có thể trơ mắt muốn đưa con gái của mình qua đây.

Mà tâm tư của Hoàng đế Bắc Tề lại càng rõ ràng hơn. Ông ta muốn kết giao
với thiên triều, biết đưa muội muội của Phất Hy tới, Hạ Hầu Tử Khâm dù không
thích nhưng cũng sẽ không làm mất mặt mình.

“Hoàng thượng!” Ta khẽ vuốt ve lồng ngực hắn, hắn thật sự đang rất tức
giận.

Hắn không nhìn ta, chỉ nói: “Dĩ nhiên mẫu hậu cũng biết thân phận của nàng
ta nên mới kiên quyết không để trẫm đồng ý chuyện này. Chuyện đã qua, trẫm có
thể không tính toán, nhưng lần này, trẫm chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của Hy
Nhi, để muội muội của nàng ấy được sống tốt! Mẫu hậu không chịu, đương nhiên
trẫm cũng sẽ không nhượng bộ!”

Đây lần đầu tiên hắn nhắc tới tên của Phất Hy trước mặt ta. Ngay khoảnh
khắc ấy, trái tim ta đột nhiên đau nhói. Ta tự nhủ với mình, hắn không quên
được, cả đời này sẽ không quên được người ấy.

Ta ngưỡng mộ, ghen tỵ, còn… hận nữa.

Hắn nói, chuyện đã qua có thể không tính toán, dù chỉ là một câu nói ngắn
ngủi nhưng ta biết, khi ấy, chắc Thái hậu đã ép hắn. Chuyện hồi đó, ta không
thể tưởng tượng được nhưng cũng đủ để hiểu được nỗi khổ của hắn, bằng không với
tính tình của hắn, sao có thể buông tay để Phất Hy bị gả tới Bắc Tề? Cuối cùng
ta cũng biết, mấy ngày trước đó Thái hậu tránh gặp hắn là vì chuyện gì.

Vẫn là vì Phất Hy… Cho nên hắn mới nói, lần này muốn xem thử liệu Thái hậu
có nhẫn tâm như thế không. Có lẽ chuyện khi ấy, hắn cũng từng muốn cứng rắn
nhưng cuối cùng không thể vượt qua Thái hậu.

Ta chợt nhớ tới hôm ấy, hắn bị bệnh, đến Cảnh Thái cung, lẩm nhẩm nói “năm
năm rồi”… Năm năm, vẫn là vì Phất Hy. Bởi vậy, dù hoài nghi động cơ người Bắc
Tề đưa muội muội của Phất Hy tới hòa thân nhưng hắn vẫn không bằng lòng, vui vẻ
chấp nhận.

Ta bỗng cảm thấy khó chịu, ngẩng lên nhìn hắn, cắn răng hỏi: “Nếu Hoàng
thượng đã muốn nàng ta sống sót, sao không đích thân chăm sóc cho nàng ta?” Ban
hôn cho Tấn Vương, Tấn Vương à, dù cũng là người trong hàng nghìn, hàng vạn
người mới chọn được một người như thế, nhưng suy cho cùng vẫn khác nhau.

Hắn lại khẽ cười, nói: “Nếu tính cách của nàng ấy giống như tỷ tỷ của nàng
ấy thì không hợp với cuộc sống trong cung.”

Ta chưa quên cái chết của Phất Hy, bỗng cảm thấy có chút kinh ngạc, ban hôn
cho Tấn Vương là để bảo vệ nàng ta. Cách xa cung đình, cách xa thị phi.

“Hơn nữa trẫm…” Hắn cúi đầu nhìn ta, vươn tay kéo ta lại, nói nhỏ: “Trẫm
cũng không có nhiều tinh lực để bảo vệ thêm một người.”

Thêm…

Hạ Hầu Tử Khâm à, ta sợ sự dịu dàng của hắn, dù chỉ trong chốc lát.

Vừa nãy khi hắn nói tới Phất Hy, cảm giác đau đớn ấy là điều ta chưa bao
giờ nhìn thấy ở hắn. Hắn yêu Phất Hy, không nghi ngờ.

Vậy thì bây giờ hắn nguyện bảo vệ ta, bởi vì yêu sao?

Câu này ta vẫn không dám hỏi.

Bỗng nhiên lại nhớ tới Tấn Vương. Hóa ra Hạ Hầu Tử Khâm nói muốn gặp Tấn
Vương mới quyết định có ban hôn hay không, thứ nhất, là ban thưởng, thứ nữa là
cũng muốn xem Tấn Vương liệu có hai lòng không. Nếu Tấn Vương có hai lòng, như
thế đưa muội muội của Phất Hy tới đó, rồi có một ngày, hắn sẽ trở mặt với Tấn
Vương vì giang sơn này. Vậy sao có thể giúp Phất Hy hoàn thành tâm nguyện được.

Ta ngước mắt nhìn hắn. Hắn không biết những suy nghĩ trong lòng ta lúc này,
muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói thận trọng của
Lý công công: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”

Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Lý công công đang đứng ở đằng xa, phía sau y là
hai cung tỳ của ta, còn Thiển Nhi đang đứng bên cạnh Lý công công, cũng nhìn về
phía chúng ta. Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thực ra, hắn không hỏi thì ta cũng đoán được. Thiển Nhi đang ở đây, chắc
chắn là Thái hậu muốn hắn tới đó.

Quả nhiên, Lý công công vội bước lên, thưa: “Hoàng thượng, Thiển Nhi cô
nương tới nói, Thái hậu mời người tới Hy Ninh cung.”

Hy Ninh cung? Thế thì Hiển Vương cũng đã về rồi sao? Xem ra Thái hậu muốn
giải thích việc chủ động thỉnh hôn thay Tấn Vương hôm nay.

Hạ Hầu Tử Khâm cau mày, nói: “Về nói với Thái hậu, trẫm không khỏe, muốn về
nghỉ ngơi, bảo Thái hậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ta kinh ngạc, Thiển Nhi đang đứng đó mà hắn lại thản nhiên nói dối như thế.

Trên gương mặt Lý công công lộ rõ vẻ khó xử, nhưng Thiển Nhi điềm tĩnh đáp:
“Hoàng thượng long thể bất an, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Thái hậu nói, nếu
người không tới thì mời Đàn Phi nương nương qua nói chuyện.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt hắn chợt thay đổi, cúi đầu nhìn ta. Ta cũng kinh
ngạc, không mời được Hạ Hầu Tử Khâm, lại bảo ta tới. Thái hậu thật lợi hại,
dường như đã đoán được lý do. Nhưng ta cũng không thể thoái thác, nói mình
không khỏe đâu nhỉ? Hắn là Hoàng thượng, còn ta chỉ là một phi tần, không thể
không để tâm tới sự tồn tại của Thái hậu.

Song hắn cũng không ngăn cản ta, chỉ lên tiếng: “Thế thì đi đi! Tiểu Lý
Tử!”

“Có nô tài!” Lý công công vội chạy tới dìu hắn, nói: “Hoàng thượng cẩn
thận, nô tài đỡ người.”

Hắn “ừ” một tiếng rồi không nhìn ta nữa, quay người đi.

Ta do dự một lát, cuối cùng cũng quay người. Thiển Nhi nói với ta: “Mời
nương nương!”

Ta gật đầu, đi lên. Vãn Lương và Triêu Thần liền đi theo sau ta.

Hy Ninh cung.

Thiển Nhi đưa ta tới tẩm cung của Thái hậu, nghiêng người đẩy cửa rồi nói
với ta: “Nương nương vào một mình đi, chúng nô tỳ đều ở bên ngoài.”

Đưa mắt nhìn nàng ta một cái, ta gật đầu rồi sải bước vào trong.

Bên trong, Thái hậu đang ngồi tựa trên nhuyễn tháp, một tiểu cung tỳ cẩn
thận xoa thái dương cho bà. Ta đi tới, hành lễ. “Thần thiếp tham kiến Thái
hậu!”

Bà chậm rãi mở mắt, phất tay bảo ta đứng dậy, lại nói với tiểu cung tỳ kia:
“Trong này không có việc gì nữa, ngươi lui xuống đi!”

“Vâng, nô tỳ xin cáo lui!” Cung tỳ thu dọn đồ đạc, cúi người rồi lui ra
ngoài.

Thái hậu đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế đặt ở bên, nói: “Ngồi đi!”

Ta nói tạ ơn rồi mới bước lên, ngồi xuống.

Thái hậu ngồi dậy, khẽ cười, nói: “Cái tính ấy của Hoàng thượng, ai gia
thật sự hiểu được, quả nhiên không mời được hắn tới.”

Trong lòng hơi dao động, ta cũng cười. “Nhưng người Thái hậu tìm rõ ràng
không phải là Hoàng thượng.” Người mà bà thật sự muốn tìm, e rằng chính là ta.

Bà không tức giận, chỉ hỏi: “Ai gia nhắc tới chuyện ban hôn quận chúa Bắc
Tề cho Tấn Vương, Hoàng thượng tức giận sao?”

Ta cúi đầu, nói: “Thái hậu đã xử lý tốt đẹp, Tấn Vương đồng ý, đương nhiên
Hoàng thượng cũng đồng ý.” Xem ra Thái hậu cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên
rời khỏi bữa tiệc là vì giận chuyện này. Làm sao bà biết được, Hạ Hầu Tử Khâm
chỉ muốn Tấn Vương ra ngoài để hỏi chuyện khác, cũng là để xác định chắc chắn
muốn ban muội muội của Phất Hy cho Tấn Vương.

Dường như Thái hậu có chút kinh ngạc, lúc đầu bà kiên quyết không đồng ý
cho người Bắc Tề tới thiên triều hòa thân, chính vì sợ Hạ Hầu Tử Khâm để nàng
ta vào hậu cung thiên triều nên bà mới phải đi trước hắn một bước, nói ban hôn
quận chúa cho Tấn Vương làm phi. Nhưng không ngờ, Hạ Hầu Tử Khâm biết chuyện
này mà không phản đối.

Sững sờ hồi lâu, Thái hậu mới nói: “Như thế thì tốt! Nữ nhân đó không thể
bước vào hậu cung thiên triều này!”

Trong lòng ta có chút kinh ngạc, xem ra thành kiến của Thái hậu với Phất Hy
thật sự rất lớn, tới muội muội của nàng ta mà cũng phải như thế. Suy nghĩ một
lát, ta lấy dũng khí, nói: “Lúc nãy, Hoàng thượng có nói sơ qua với thần thiếp,
thần thiếp cũng hiểu được một chút. Thần thiếp có vài chuyện không hiểu, sao
Thái hậu lại ghét người của Liễu gia như vậy?”

Khi nói hai từ “Liễu gia”, đến lòng bàn tay ta cũng đổ mồ hôi, chỉ sợ Thái
hậu đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Cẩn thận nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà bỗng tái đi, ta bắt đầu cảm thấy
căng thẳng. Nhưng bà vẫn im lặng, lát sau mới nói: “Nữ nhân của Liễu gia đều là
họa thủy!”

Ta vô cùng kinh ngạc, nghe Thái hậu nghiến răng nói: “Năm ấy, vì Phất Hy mà
đến ngôi vị thế tử Hoàng thượng cũng không cần. Ngươi bảo người làm mẹ như ai
gia sẽ nghĩ thế nào? Dù đó là con gái của muội muội ai gia, nhưng không ai có
thể cản trở con đường phía trước của Hoàng thượng! Không ai có thể!”

Thái hậu giận dữ nói, còn ta, chỉ thấy lòng mình lạnh đi.

Bà nói Hạ Hầu Tử Khâm vì Phất Hy mà tới ngôi vị thế tử cũng từ bỏ, như vậy
chuyện của Phất Hy năm đó chắc chắn vô cùng náo loạn. Thái hậu chỉ có mình Hạ
Hầu Tử Khâm là con trai, từ xưa tới nay, mẹ phú quý nhờ con, bà vất vả lắm mới
được nhận một đứa con trai làm thừa tự, bồi dưỡng từ thuở nhỏ, mong đến một
ngày hắn có thể xuất sắc hơn người, đương nhiên bà không thể để Phất Hy phá hủy
niềm hy vọng của bà.

Ta nghĩ, phu nhân của thế tử, lão vương gia chắc sẽ không đồng ý chọn Phất
Hy. Hạ Hầu gia là hoàng tộc khác họ, đương nhiên muốn chọn tiểu thư nhà môn
đăng hộ đối để gả vào Hạ Hầu gia làm phu nhân thế tử, Liễu gia chẳng qua chỉ là
một thương gia bình thường, không đủ điều kiện để lão vương gia để ý tới. Huống
chi, năm đó Thái hậu được gả vào vương phủ làm phi cũng bởi bà là muội muội của
Hoàng hậu Minh Vũ. Lão vương gia vốn không thích Thái hậu nên ông nhất định sẽ
không hy vọng con gái của muội muội Thái hậu được gả cho thế tử nhà Hạ Hầu.

Bởi vậy Thái hậu mới tìm cơ hội để Hoàng đế Gia Thịnh phong Phất Hy làm
công chúa, gả tới Bắc Tề. Nàng ta vốn dĩ là người Bắc Tề, giờ lại đưa nàng ta
về Bắc Tề, đây cũng là tâm tư của Thái hậu nhỉ?

Bà sợ muội muội của Phất Hy tới sẽ làm Hạ Hầu Tử Khâm rung động như trước
đây, nên mới tìm mọi cách ngăn cản. Phất Hy là cháu họ ngoại của bà, bà có thể
nói không đồng ý là không đồng ý, huống chi quận chúa kia chỉ là con gái do
tiểu thiếp của Liễu gia sinh ra. Nói cho cùng, vị Liễu nhị tiểu thư này đã
không còn bất cứ quan hệ gì với bà.

“Thái hậu…” Ta khẽ gọi bà, rồi nói: “Không ai có thể uy hiếp Hoàng thượng.
Không phải người đã ban hôn quận chúa cho Tấn Vương rồi sao? Thần thiếp nghĩ,
người làm chuyện đó rất tốt, làm Tấn Vương phi, Hoàng đế Bắc Tề mà biết thì
cũng không tiện nói gì.”

Làm phi tử của hoàng đế thiên triều hay làm chính phi của vương gia đều
không thể khiến Hoàng đế Bắc Tề có bất cứ lới phàn nàn nào.

Nghe thấy vậy, vẻ kích động trên gương mặt Thái hậu mới dần dịu xuống. Lát
sau, bà lại thở dài, nói: “Ai gia làm tất cả những chuyện này không phải vì
Hoàng thượng sao? Ai gia chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể hiểu được nỗi khổ tâm
của ai gia.”

“Hoàng thượng sẽ hiểu.” Dù là chuyện Diêu Thục phi sảy thai hay chuyện lần
này, ta đều hiểu Thái hậu.

Thái hậu đưa mắt nhìn ta, khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy. Ta vội đứng lên
theo, thấy bà đi tới bên giường, nói nhỏ: “Hoàng đế Bắc Tề đưa con gái của Liễu
gia tới hòa thân, đừng tưởng ai gia không biết ông ta có dụng ý gì!”

Trong lòng ta có chút kinh ngạc, lại nghe Thái hậu nói: “Năm đó, Liễu
Nguyên Sùng là người biết rõ chuyện Hoàng thượng thích Phất Hy nhất, ai gia dám
nói, về chuyện này, Hoàng đế Bắc Tề bây giờ chắc chắn cũng hiểu mười mươi,
không thì sao cứ nhất định phải chọn người nhà họ Liễu chứ!”

Xem ra trong lòng Thái hậu cũng có nghi ngờ, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm khăng
khăng muốn đồng ý hôn sự này, lần này bà không muốn dồn ép hắn quá đáng nên mới
nhượng bộ như thế. Nhưng giới hạn của bà vẫn là không để nữ nhân nhà họ Liễu
vào hậu cung thiên triều.

Ta nói: “Nếu Thái hậu đã ban hôn quận chúa cho Tấn Vương, chờ qua sinh nhật
của Hoàng thượng, Tấn Vương sẽ đưa quận chúa về đất phong, như vậy, dù trong
lòng Hoàng đế Bắc Tề có suy tính như thế nào cũng vô dụng. Dĩ nhiên Thái hậu
cũng không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới giang sơn của Hoàng thượng.”

Thái hậu liếc nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Chuyện ngươi nói, ai gia dĩ nhiên
cũng hiểu. Bởi vậy mà hôm nay ai gia đã thử thăm dò Tử Úc, giờ xem ra Tử Úc
cũng không có tâm tư gì khác. Ai gia chỉ sợ…”

Ta kinh ngạc nhìn bà, hóa ra bà vẫn sợ có ngày Tấn Vương sẽ làm phản.

“Ai gia chưa từng gặp quận chúa, không biết rốt cuộc trong lòng nàng ta có
suy nghĩ. Ai gia chỉ sợ nàng ta buông lời gièm pha bên tai Tử Úc!” Thái hậu
siết chặt hai tay, trong mắt hiện lên vẻ thận trọng.

Ta có chút căng thẳng, quả nhiên Thái hậu đã suy xét chu toàn mọi chuyện.

Bà quay lại đối diện với ta, nói: “Hôm nay ai gia gọi ngươi tới cũng chính
là vì chuyện này.”

Ta ngạc nhiên, hỏi: “Thái hậu muốn thần thiếp làm như thế nào?”

Bà thở dài một tiếng, nói: “Kẻ bên cạnh ai gia có thể tín nhiệm được chỉ có
ba người, Quyến Nhi, Thiển Nhi và Toàn Tử. Quyến Nhi, Thiển Nhi hiển nhiên
không làm gì được. Giả sử muốn Tiểu Toàn Tử quay về đất phong cùng Tử Úc, quả
thực không thích hợp, ai gia cũng không có lý do để thuyết phục hắn.”

Những điều bà nói ta đều hiểu, Quyến Nhi phải ở Trữ Lương cung để theo dõi
Diêu Thục phi, nếu để Thiển Nhi đi, vậy thì bên cạnh Thái hậu không còn ai đáng
tin. Vậy ý của bà là…

Đầu ngón tay run lên, ta nghĩ, ta đoán được rồi.

Thái hậu cười, nói: “Ngươi thông minh như thế, ai gia không nói, chắc ngươi
cũng biết rồi. Đúng thế, ai gia muốn ngươi tìm một người đáng tin làm trắc phi[1] của
Tử Úc.”

[1] Trắc phi: chỉ người phụ nữ làm vợ lẽ trong vương phủ,
về phẩm cấp thì đứng dưới vương phi nhưng đứng trên phi tần.

Vừa giám sát quận chúa Bắc Tề vừa giám sát Tấn Vương. Nước cờ này của Thái
hậu quả là lợi hại.

Nhưng người đáng tin ở bên cạnh ta có thể phù hợp với yêu cầu này của Thái
hậu quả là lợi hại.

Nhưng người đáng tin ở bên cạnh ta có thể phù hợp với yêu cầu này cũng chỉ
có hai người là Vãn Lương và Triêu Thần. Khẽ siết chặt hai tay, ta đã từng hứa
với bọn họ, sẽ có một ngày, ta sẽ chọn một mối lương duyên cho bọn họ, để bọn
họ được gả ra khỏi cung. Nhưng bây giờ Thái hậu lại muốn ta chọn một trong hai
người, ở bên cạnh Tấn Vương làm tai mắt của bà. Chuyện làm tai mắt, một khi bị
phát hiện thì hậu quả chắc chắn không thể lường trước được.

Ta đã từng nói, bọn họ đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với bọn họ.
Bây giờ bảo ta nhẫn tâm làm sao đây?

“Đàn Phi!” Thái hậu khẽ gọi, liếc mắt nhìn ta, nói: “Ngươi không chịu?”

Ta quỳ xuống trước bà, thành thật đáp: “Không phải thần thiếp không chịu,
mà là không nỡ.”

Bà khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ai gia nghĩ ngươi không nên nhân từ như thế!”

Ta khẽ cười. “Cung tỳ của thần thiếp cũng như Quyến Nhi và Thiển Nhi ở bên
Thái hậu, nếu bảo bọn họ đi, Thái hậu cũng sẽ không đành lòng.” Ta biết, nếu có
thể sai hai người bọn họ đi, Thái hậu sẽ không tới tìm ta. Bà đã hết cách nên
mới nhớ đến ta, cũng bởi trong hậu cung rộng lớn này, chỉ có ta là người của
bà.

Bà thoáng sững người, lát sau mới nói: “Làm trắc phi của vương gia cũng
không khiến cung tỳ ngươi ấm ức. Ai gia chỉ đề phòng lỡ may, nếu Tử Úc không có
tâm tư khác thì mai này cung tỳ của ngươi ở trong Tấn Vương phủ cũng được sống
tốt.”

Sao ta không hiểu ý của Thái hậu chứ, bà thật sự nghĩ rất chu đáo, tất cả
mọi chuyện, bà đều đã tính toán xong xuôi. Ta lại càng hiểu, tuy lần này Thái
hậu nhượng bộ, đồng ý cho quận chúa Bắc Tề hòa thân nhưng cũng đã tính toán
hết. Nếu có thể để quận chúa chết, ta tin rằng Thái hậu chắc chắn sẽ không chùn
tay. Thế nhưng, giả sử thế thật thì không những đối phó được với Hạ Hầu Tử Khâm
mà người Bắc Tề cũng sẽ thừa cơ phát binh. Quận chúa chết đi, vậy thì dù thế
nào, thiên triều cũng sẽ đuối lý.

Ta im lặng, lại nghe Thái hậu nói: “Nói cho cung tỳ của ngươi biết, ai gia
quyết không mong quận chúa Bắc Tề kia sinh con nối dõi cho Tử Úc!”

Trong lòng ta chấn động, hít sâu một hơi. Quận chúa Bắc Tề kia lại là một
Diêu Thục phi khác.

Hoàng đế Bắc Tề muốn quận chúa được vào hậu cung, đương nhiên hy vọng nàng
ta có thể sinh con cho Hạ Hầu Tử Khâm. Còn Thái hậu, bà cũng sợ nàng ta sinh
con cho Tấn Vương, nếu sinh được con trai thì đó chính là trưởng nam của Tấn
Vương. Tấn Vương cũng là con cháu của Hạ Hầu gia, khó đảm bảo rằng người Bắc Tề
sẽ không tìm ra cái cớ nào đó, ủng hộ lập Tấn Vương lên làm đế. Đó chính là kết
quả Thái hậu không muốn thấy nhất.

Ta vẫn cúi đầu, quỳ xuống, đối với ta, lời của Thái hậu ban nãy là khó cho
cả đôi bên.

Thái hậu bước một bước về phía ta, vươn tay đỡ ta đứng dậy. Ta cả kinh, bà
đỡ ta đứng dậy rồi nói nhỏ: “Đàn phi, trong hậu cung này, ngươi không phải nữ
tử xinh đẹp nhất nhưng ai gia nhìn thấy được sự cơ trí của ngươi.” Ánh mắt nhìn
ta thoáng hiện lên tia sáng, phải chăng bà nhìn thấy chính mình thời còn trẻ ở
ta?

Sau đó ta cảm thấy buồn cười, sao ta có thể so với bà được chứ?

Bà lại nói: “Làm nữ nhân của Hoàng thượng, ngươi nghĩ rằng điều gì mới là
chiến thắng thật sự? Được sủng ái là có thể thắng sao?” Bà buông tay ta ra, thở
dài. “Dù ngươi có được sủng ái hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi chục năm
thôi! Những tháng ngày dài đằng đẵng sau này, ngươi nên làm sao đây?”

Ta nhìn bà với ánh mắt kinh ngạc, không biết khi bà nói những lời này, liệu
có nhớ tới Dụ Thái phi bây giờ không? Trước đây, Dụ Thái phi là sủng phi của
lão vương gia, giờ ai có thể nói rằng bà ấy sống tốt hơn Thái hậu chứ?

“Ai gia mong ngươi có thể giữ được trái tim Hoàng thượng, cũng lo quận chúa
Bắc Tề kia tới hòa thân sẽ làm rối loạn trái tim Hoàng thượng.” Thái hậu nhìn
ta, chậm rãi cười, nói. “Nhưng Đàn Phi, ngươi thắng rồi.”

Lồng ngực ta như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, hóa ra Thái hậu nóng ruột, vội
vã muốn ta ở bên Hoàng thượng là lo tới chuyện ngày hôm nay. Khi Thái hậu nghe
nói Hạ Hầu Tử Khâm không tức giận việc bà ban hôn quận chúa Bắc Tề cho Tấn
Vương, bà mới thật sự an tâm sao?

Ta cúi đầu, nói: “Thái hậu nghĩ nhiều rồi, Hoàng thượng cơ trí, sẽ không bị
ai làm rối loạn tâm trí.” Ta vẫn luôn cho rằng, hắn là người rất lý trí. Ta
nghĩ trên thế giới này, ngoài Phất Hy thì không còn ai có thể khiến hắn làm
chuyện điên rồ như từ bỏ vị trí thế tử kia nữa. Mà Phất Hy thì đã chết rồi.

Ta nghĩ, dù quận chúa Bắc Tề đó thật sự vào được hậu cung của thiên triều,
Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ không như Thái hậu lo lắng.

Lúc này Thái hậu mới gật đầu, lại quay người đi, ngồi xuống nhuyễn tháp,
nhìn ta rồi nói: “Có những lúc, ai gia thật lòng ngưỡng mộ ngươi.”

Ta giật mình, nghe bà cười tự giễu, nói: “Cả đời này, ai gia và Dụ Thái
phi, chẳng ai thắng được ai.” Đây là lần đầu tiên bà thản nhiên nhắc tới Dụ
Thái phi, giọng điệu ấy như than thở, như bất đắc dĩ, còn phảng phất nỗi bi
thương.

“Thái hậu…”

Bà lại giơ tay ra hiệu ta không cần nói. “Ai gia già rồi, cũng không biết
còn sống được mấy năm nữa…” Bà thở dài, nói. Ta đột nhiên cảm thấy không biết
phải nói gì nữa, đành im lặng đứng đó, ngổn ngang nỗi lòng.

Không biết bao lâu sau, Thái hậu mới lại lên tiếng: “Ngươi đi đi, nhớ
chuyện ai gia nói với ngươi, ngày mai hãy trả lời ai gia.”

Ta định nói nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, chỉ nói: “Vâng, thần thiếp xin
cáo lui!”

Tới khi ra ngoài, Vãn Lương và Triêu Thần cùng tới đón, hỏi nhỏ: “Nương
nương về cung ạ?”

Ta ậm ừ đáp rồi đi thẳng ra ngoài.

Về Cảnh Thái cung, đã sắp tới giờ Tuất. Vào tẩm cung, hai cung tỳ vừa định
ra ngoài thì ta đột nhiên lên tiếng: “Vãn Lương, ngươi ở lại, bản cung có
chuyện muốn nói với ngươi.”

Nàng ta vội quay lại, nói: “Vâng!”

Triêu Thần lui xuống, khẽ đóng cửa phòng lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3