Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 26 phần 1

Chương 26

Vãn Lương và Triêu Thần ở bên cạnh cũng đều biến sắc mặt. Xem ra, nhìn thấy
bộ dạng của Tường Thụy, bọn họ cũng trở nên căng thẳng.

Vương thái y quay lưng lại phía Tường Thụy nên không nhìn thấy có người
đang chạy về phía chúng ta, ông ta đứng thẳng người dậy, nói: “Nếu nương nương
không còn chuyện gì nữa, thần xin cáo lui trước!”

Giờ ta cũng chẳng còn tâm tư mà giữ ông ta lại, chỉ gật đầu. Vương thái y
lui xuống mà như trút được gánh nặng.

Tường Thụy vội vã chạy lại, nói với ta: “Nương nương, người mau hồi cung
đi!”

Y không nói rốt cuộc là có chuyện gì, chắc chắn là chuyện không tiện nói
ra. Ta cũng không hỏi, chỉ nặng nề hô: “Khởi kiệu!”

Quay về Cảnh Thái cung bằng tốc độ nhanh nhất, Vãn Lương vội đỡ ta xuống
kiệu, ba người đi nhanh vào trong. Tường Thụy đi bên cạnh ta, nói: “Nương
nương, Phương Hàm cô cô đang ở trong tẩm cung đợi người.”

Ta gật đầu, nói nhỏ: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi!”

“Vâng!” Y đáp rồi không đi theo nữa.

Ta và hai cung tỳ đi vào trong. Triêu Thần đẩy cửa phòng, Phương Hàm thấy
ta đã về liền sải bước đi tới, ra hiệu cho Triêu Thần đóng cửa lại: “Nương
nương, bên phòng giặt giũ truyền tin tới, Sơ Tuyết đã chết rồi.”

Ta giật mình, tròn mắt nhìn nàng ta. Sơ Tuyết mới bị chuyển tới phòng giặt
giũ vào hôm qua, sao đột nhiên lại chết rồi?

Phương Hàm thấy bộ dạng kinh ngạc của ta, cẩn thận nói: “Nương nương, nô tỳ
thấy chuyện này có gì khuất tất, thế nên vội sai Tường Thụy đi thông báo cho
nương nương quay về.”

Đừng nói Phương Hàm, ta cũng thấy chuyện này không thể tin nổi. Lần trước
ta phạt hai cung tỳ tới phòng giặt giũ cũng không thấy xảy ra chuyện gì, sao
lần này lại trùng hợp như thế? Sơ Tuyết à, nàng ta đã từng là cung tỳ hầu hạ
bên cạnh ta mà!

Siết chặt hai nắm tay, may mà hôm qua ta đã sai Phương Hàm cho Sơ Tuyết
uống bát thuốc đó. Xem ra trong cung này thật sự không bình yên.

Vãn Lương và Triêu Thần cũng lộ vẻ hoảng sợ nhưng đều biết điều đứng ở bên
cạnh ta, im lặng không nói gì. Càng lúc ta càng thấy chuyện này không bình
thường.

Ta ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chết như thế nào?” Chết, cũng phải có cách chết.

“Thắt cổ chết trong
phòng.” Phương Hàm do dự, lại liếc nhìn ta, sắc mặt trở nên nặng nề, mãi sau
mới nói tiếp: “Nương nương, chuyện này quá trùng hợp, nô tỳ nghĩ phải chăng có
ai muốn moi điều gì từ Sơ Tuyết…” Đang nói, nàng ta đột nhiên ngừng lại.

Suy đoán của nàng
ta, ta cũng nghĩ tới. Thế nhưng muốn moi thứ gì chứ? Ta tự hỏi, cũng không có
chuyện gì có thể bị người khác biết hoặc có thể xảy ra chuyện. À không đúng,
nhớ ra rồi, có một chuyện. Thuốc nước trên mặt ta.

Nhưng chuyện này
chắc chắn rằng không có ai biết, thế nên ta thấy tò mò, tại sao đang yên đang
lành, Sơ Tuyết lại chết. Ngày đầu tiên bị ta phạt tới phòng giặt giũ đã thắt cổ
tự vẫn, đây là điều ta không thể tin nổi. Chính Sơ Tuyết đã đề nghị được chuyển
tới phòng giặt giũ, không thể mới tới đó một đêm mà đã nghĩ quẩn muốn chết.
Song nếu muốn dò la, Sơ Tuyết không biết chữ, lại bị ta cho uống thuốc câm, còn
có thể moi được điều gì từ nàng ta chứ? Đây cũng là điều Phương Hàm nghĩ tới,
thế nên nàng ta mới nói được một nửa rồi thôi. Nhưng nếu thật sự không phải có
chuyện bất ngờ xảy ra, nếu đối phương không khai thác được gì thì sẽ không giết
người diệt khẩu. Vậy thì nàng ta đã biết điều gì?

Nghĩ như thế, ta
không khỏi hoảng hốt trong lòng. Chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia, chuyện này
cũng khiến ta trở tay không kịp.

Suy nghĩ một lát,
cuối cùng cũng thấy chỗ không phù hợp, ta bèn quay lại hỏi Phương Hàm: “Ở phòng
giặt giũ có bao nhiêu cung tỳ ở một gian, sao Sơ Tuyết tự vẫn mà không ai
biết?”

Phương Hàm gật đầu,
đáp: “Nô tỳ đã sớm nghĩ tới, thế nên gọi nương nương quay về để quyết định, có
cần nô tỳ tới phòng giặt giũ thăm dò không ạ?”

Ta nghi hoặc hỏi:
“Thi thể vẫn ở phòng giặt giũ sao?”

“Vâng! Người chết
trong cung cần báo lên phủ Nội vụ duyệt qua rồi mới được xử lý.”

Hít sâu một hơi, ta
trầm tư trong giây lát. Đương nhiên chuyện này phải điều tra rồi, nhưng nên
mượn cớ gì để làm, đây mới là vấn đề.

Dường như Phương
Hàm đoán được suy nghĩ trong lòng ta, bèn lên tiếng: “Hôm nay, khi nô tỳ sai
người đi lấy quần áo của nương nương mới nghe nói, chúng ta có thể coi như
không biết. Lát nữa nô tỳ ghé qua phòng giặt giũ, nói nương nương niệm tình Sơ
Tuyết, muốn gọi nàng ta trở về. Tới lúc đó nô tỳ sẽ tùy tình huống mà hành sự.”

Nghĩ một lát, ta
đành gật đầu, làm như thế cũng được, bèn nói: “Vậy cô cô đi đi!”

“Vâng, nô tỳ đi
ngay, nương nương cứ đợi ở trong cung, lúc này không nên đi ra ngoài.” Nàng ta
lại căn dặn rồi mới quay người đi ra.

Triêu Thần rót cho
ta chén nước, đặt vào tay ta. “Nương nương uống chén nước trước đã, có lẽ
chuyện này chỉ là trùng hợp thôi!” Triêu Thần nhỏ nhẹ nói. Ta biết nàng ta đang
trấn an ta. Ta khẽ mỉm cười, nếu đúng là trùng hợp thì tốt rồi.

Uống chén nước, ta
đột nhiên nói: “Vãn Lương, ngươi tới…” Mới nói được một nửa ta lại thôi, hậu
cung không can dự vào chính sự, có những chuyện ta không nên quản thì tốt hơn.

Vãn Lương không
hiểu, hỏi lại ta: “Nương nương có chuyện gì cần nô tỳ làm sao?”

Ta mỉm cười, đáp:
“Không, không sao, các ngươi lui xuống trước đi!”

Vãn Lương lưỡng lự,
cuối cùng vâng lời, cùng Triêu Thần lui ra ngoài.

Ngồi được một lát
lại cảm thấy có chút tù túng, ta bèn đứng dậy tới nằm trên nhuyễn tháp. Mơ mơ
màng màng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, nhưng chưa được bao lâu thì
cảm thấy mùi huân hương trong phòng nồng hơn, hít mấy hơi lại bị sặc, ho liền
mấy tiếng. Ta mở mắt ra mới trông thấy khói huân hương từ trong chiếc lư hương
đặt ở bên đã thay đổi màu sắc, liền nhíu mày, gọi: “Vãn Lương!”

“Nương nương!” Vãn
Lương đẩy cửa phòng, kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng bước tới. “A, nô tỳ
đáng chết!”

Ta ngồi dậy, bịt
mũi, hỏi: “Sao lại thế này?”

Vãn Lương vừa lấy
trâm nhấc chiếc lư hương lên vừa thò tay vào cời huân hương, nói: “Không biết
ai lúc đốt huân hương lại làm rơi ít vải vụn vào trong này, dù bây giờ vẫn chưa
bị cháy nhưng khói bốc ra cũng nhiều. Nương nương, người không sao chứ?” Nàng
ta quay lại nhìn ta, hỏi.

“Ừ.” Ta hờ hững đáp
một tiếng, đứng dậy mở cửa sổ.

Khi quay người lại
đã thấy Vãn Lương thu dọn xong, đang đưa tay đậy nắp lư hương lại. Ngay lúc đó,
ta chợt nhớ ra khi còn ở Trữ Lương cung, nghe thấy hai cung tỳ nói chuyện với
nhau, rằng phải đổi lư hương trong tẩm cung của Diêu Phi.

Lư hương…

Trong lòng ta bàng
hoàng, Thái hậu sai người tra xét cả Trữ Lương cung, ta không biết rốt cuộc có
kiểm tra lư hương kia không. Liệu có ai đó động vào lư hương? Nếu bỏ thêm một
mảnh xạ hương khi đốt huân hương, vậy thì đúng là thần không biết, quỷ không
hay.

“Nương nương?” Vãn
Lương thấy ta đang ngẩn người đứng đó, đột nhiên im lặng thì có chút lo lắng,
lên tiếng hỏi. “Nương nương, người sao thế? Có phải vì huân hương này…”

Ta không để ý tới
Vãn Lương, đi thẳng tới phía trước, dùng sức đẩy lư hương xuống đất, chỉ nghe
một tiếng “keng”, lư hương kia liền mẻ một góc. Cũng may mà lư hương trong cung
lấy đẹp làm chính, không phải cái nào cũng được làm từ đồng.

Vãn Lương giật
mình, nghĩ rằng ta tức giận chuyện lúc nãy, vội vàng quỳ xuống. “Nương nương
bớt giận!”

Ta đưa mắt nhìn
nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi, không có gì to tát cả, chỉ bị hỏng một
cái lư hương thôi. Ngươi lập tức tới phủ Nội vụ đổi cái khác là được.”

Lời ta nói khiến
Vãn Lương sững người, lát sau mới đứng dậy thu dọn đồ trên mặt đất. Ta lại nói:
“Vãn Lương, lúc nãy khi bản cung quay trở lại Trữ Lương cung, ngươi còn nhớ hai
cung tỳ nói chuyện kia không?”

Tay Vãn Lương
thoáng ngừng lại, ngước lên nhìn ta. Ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng nàng ta
chợt hiểu ra, vội gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ biết rồi!” Nói xong thì không nhìn
ta nữa, nàng ta chăm chú thu dọn mọi thứ trên mặt đất rồi vội vã ra ngoài.

Ta chậm rãi thu lại
ánh mắt, quay người ngồi xuống. Đồ vật từ Trữ Lương cung, nếu đổi thì nhất định
còn ở phủ Nội vụ, chỉ mong giờ Vãn Lương tới đó không quá muộn.

Vãn Lương vừa bước
chân ra ngoài, thì Triêu Thần lại đi vào hỏi: “Nương nương có chuyện gì thế?
Lúc nãy nô tỳ nghe Thụy công công nói trong phòng của người có tiếng động.”

Ta lắc đầu, đáp:
“Không sao, lư hương trong phòng bản cung bị hỏng, sai Vãn Lương đi đổi cái khác
thôi.” Nghe ta nói như thế, nàng ta cũng không hỏi thêm.

Một lát sau, ta lại
nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Thái hậu có còn ở Trữ Lương cung không?”

Triêu Thần ngẩn
người, vội đáp: “Nô tỳ nghe nói Thái hậu đi rồi, hình như tới Ngự thư phòng.
Sau đó mẹ ruột của Diêu Phi nương nương tới. Diêu Phi đúng là rất danh giá,
Thái hậu lại có thể đồng ý để mẹ ruột của nàng ta vào cung chăm sóc.”

Ta cúi đầu im lặng,
sự an ủi lớn hơn nữa dành cho Diêu Phi còn ở phía sau, giờ mới biết chỉ là ân
chuẩn cho Diêu phu nhân vào cung chăm sóc, chuyện này vẫn chưa là gì.

Còn chuyện Thái hậu
tới Ngự thư phòng…

Xem ra Thái hậu
cũng lo lắng Diêu gia sẽ lấy chuyện này làm cái cớ để đề xuất một số yêu cầu vô
lý. Ta mơ hồ cảm thấy chuyện này hẳn sẽ không lắng xuống như thế. Dù Diêu Phi
sảy thai có phải là điều bất trắc hay không, chuyện này sẽ phải điều tra tới
khi có người chết mới thôi. Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của ta không khỏi run
lên. Ta nghĩ, thứ mà Diêu gia cần, ngoài một sự thật, còn là một thứ gì đó thực
tế hơn.

Ta lại ngồi thêm
một lát mới thấy Phương Hàm trở về. Nàng ta vào phòng, chỉ nói hai từ… bị giết.

Khi nàng ta thốt
lên câu ấy, ta vẫn thản nhiên ngồi bên bàn, kết cục này ta đã đoán được ngay từ
đầu.

Phương Hàm lại nói:
“Nô tỳ hỏi cung tỳ trong phòng giặt giũ, nói Sơ Tuyết giữa đường đột nhiên có
chuyện gì đó nên quay về phòng một lát, nhưng không thấy nàng ta trở lại nữa.
Sau đó, khi có người vào phòng mới phát hiện nàng ta đã tắt thở. Nô tỳ nhìn thi
thể, ở cổ có hai vết hằn, một nông một sâu, đây là điểm không hợp lý.”

Nói vậy, là bị
người ta siết cổ chết rồi mới treo lên. Kẻ giết cung tỳ bị ta phạt đến đó muốn
chĩa mũi nhọn vào ta.

Sắc mặt Phương Hàm
cũng trở nên nặng nề, nàng ta chậm rãi nói: “Khi nô tỳ về đây cũng cứ nghĩ, rốt
cuộc có thể moi được bí mật gì từ Sơ Tuyết, nhưng nô tỳ vẫn chưa nghĩ ra.”

Khi đuổi Sơ Tuyết
tới phòng giặt giũ, ta đã bắt đầu nghĩ tới vấn đề này rồi. Đương nhiên cũng
chẳng thu hoạch được gì.

Lát sau, ta mới lên
tiếng: “Cái chết của Sơ Tuyết đã có ai can thiệp vào chưa?”

Phương Hàm lắc đầu.
“Không có, giờ nhìn bề ngoài thì chỉ là chuyện một cung tỳ tự vẫn thôi. Các ma
ma ở phòng giặt giũ đều nói, không chịu khổ được nên mới nghĩ quẩn. Bên trên
cũng hạ lệnh xuống, thi thể đã mang đi hỏa thiêu, tro cốt xử lý rồi. Nô tỳ
chứng kiến xong việc rồi mới quay về.”

Ta trầm ngâm, xem
ra đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện này. Đối phương cũng cẩn thận, e
dè, như thế càng khiến ta thấy bất an.

Phương Hàm lại định
nói, đúng lúc đó Vãn Lương bước vào phòng, nàng ta ngẩng lên theo bản năng. Ta
cũng ngước lên, thấy Vãn Lương vội vào phòng, lấy một chiếc khăn từ ống tay áo
ra, trong khăn gói một ít huân hương. Không cần nói ta cũng biết, tinh dầu thơm
này chắc chắn là đồ trong cung của Diêu Phi.

Vãn Lương dâng thứ
đó lên cho ta rồi lên tiếng: “Nương nương, khi nô tỳ tới, người của phủ Nội vụ
đang định xử lý thứ trong lư hương đó. Người xem, nô tỳ đã lén mang một ít về
đây.”

Ta vươn tay lấy một
ít huân hương trong chiếc khăn tay của nàng ta, cúi đầu ngửi. Vãn Lương có chút
nóng ruột: “Nương nương!”

Ta cười, nói:
“Không sao!” Ta không mang thai, dù có xạ hương thật thì cũng không có vấn đề
gì.”

Phương Hàm vẫn chưa
hiểu, cau mày nói: “Nương nương, đây là…”

Triêu Thần cũng
nghi hoặc nhìn ta.

Ngửi thử, chẳng qua
chỉ là mùi huân hương thông thường, tiếp đó ta bất giác mỉm cười, nếu ngửi một
lát đã có thể nhận ra sự kỳ lạ thì sao Diêu Phi lại không phát hiện ra chứ?
Ngước lên nhìn Phương Hàm, ta nói nhỏ: “Cô cô, nếu trộn thêm xạ hương và huân
hương, có thể nhận ra được không?”

Phương Hàm nghe
thấy vậy thì kinh ngạc. Triêu Thần cũng ngạc nhiên không kém.

Ta bất giác bật
cười, đứng dậy nói: “Đi chẩn bị chút điểm tâm, chuẩn bị kiệu, bản cung phải tới
Thiên Dận cung.”

“Nương nương!”
Phương Hàm cau mày gọi ta.

Ta khẽ cười, nói:
“Cô cô yên tâm, bản cung tự có chừng mực.” Nói rồi, ta lại cầm chiếc khăn trong
tay Vãn Lương, bỏ huân hương vào trong rồi bọc lại, cất vào tay áo.

Đương nhiên ta
không ngốc nghếch đi tìm Hạ Hầu Tử Khâm hỏi thẳng xem huân hương này có vấn đề
hay không. Người ta muốn tìm chính là Cố Khanh Hằng, giờ huynh ấy là ngự tiền
thị vệ, chỉ cần ở đâu có Hạ Hầu Tử Khâm, nơi đó ắt có thể trông thấy bóng dáng
của huynh ấy.

Loan kiệu đi tới
Thiên Dận cung rồi từ từ hạ xuống. Vãn Lương đi trước nghe ngóng rồi quay trở
lại, nói Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa về, giờ vẫn ở Ngự thư phòng. Ta thoáng kinh
ngạc, vội hỏi: “Chẳng lẽ người nhà họ Diêu vẫn còn ở đây sao?”

Vãn Lương lắc đầu.
“Không, Lưu công công nói giờ chỉ có một mình Hoàng thượng ở đó thôi.”

Ta gật đầu, nói:
“Vậy tới Ngự thư phòng.”

Vãn Lương vâng lời,
lại bảo nâng kiệu lên.

Tới cửa Ngự thư
phòng, ta vịn vào tay Vãn Lương xuống kiệu. Vãn Lương đưa tay ra định xách lấy
hộp thức ăn, ta ngăn lại: “Không cần đâu!”

Nàng ta nghi hoặc
nhìn ta một cái nhưng không nói gì.

Ta ngước lên nhìn,
thấy Lý công công đang chờ ở ngoài. Ở bên kia, quả nhiên có Cố Khanh Hằng. Ta
hơi căng thẳng, đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài hai người bọn họ thì không còn
ai khác, có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm đã dặn không được để ai tới làm phiền. Dẫu sao ta
cũng không tới thăm hắn, như thế cũng chẳng sao. Ta bước tới, Lý công công
trông thấy ta liền vội tới đón: “Nô tài thỉnh an nương nương! Sao nương nương
lại ghé qua Ngự thư phòng?”

Ánh mắt Cố Khanh
Hằng nhìn về phía ta, vẻ mặt huynh ấy thoáng thay đổi nhưng không bước lên nửa
bước, vẫn đứng yên trước cửa Ngự thư phòng.

Ta nói với Lý công
công: “Công công không cần đa lễ! A…” Ta khẽ kêu lên một tiếng.

Lý công công vội hỏi: “Nương nương sao thế?”

Ta cười ngượng ngùng. “Ngươi xem trí nhớ của bản cung này! Vốn định tới đưa
ít điểm tâm cho Hoàng thượng, thế mà lúc xuống kiệu lại để quên hộp thức ăn ở
trong kiệu.” Nói xong, ta quay đầu nhìn loan kiệu ở phía dưới.

Lý công công vội nói: “Để nô tài đi lấy giúp nương nương!” Y nói xong liền
chạy xuống dưới.

Ta ngoái đầu nhìn y, vội quay người, sải bước lên trên.

Cố Khanh Hằng, rõ ràng rất ngạc nhiên, vừa định cúi người hành lễ, ta vội
nói: “Không cần hành lễ!” Vừa nói, ta vừa lấy đồ trong tay áo ra, kín đáo đưa
cả chiếc khăn cho huynh ấy, kìm thấp giọng, nói: “Huynh đi điều tra giúp ta,
xem trong thứ này liệu có các loại xạ hương hay không, phải nhanh!”

Nghe thấy hai từ “xạ hương”, sắc mặt Cố Khanh Hằng lập tức thay đổi.

Ai cũng biết thứ ấy có tác dụng như thế nào. Ai cũng biết hôm nay Diêu Phi
bị sảy thai.

“Nương nương!” Cố Khanh Hằng khẽ kêu lên một tiếng, vừa định nói thì nghe
tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, vội im lặng giấu thứ ta đưa cho huynh ấy
đi.

Lấy lại tinh thần, ta thản nhiên quay lại, thấy Lý công công đang nhanh
chóng chạy tới, trong tay y chính là hộp thức ăn lấy từ trên kiệu của ta.

Ta vươn tay ra nhận lấy, cười cười, nói: “Công công vất vả rồi.”

Nhưng y lui lại một bước, ngượng ngùng nói: “Nương nương, cứ để nô tài đưa
đồ vào cho Hoàng thượng giúp người, Hoàng thượng… Hoàng thượng nói, không ai
được phép vào trong quấy rầy.”

Ta thoáng ngẩn người, nghĩ một lát, dù sao việc ta muốn làm cũng đã làm
xong, bèn miễn cưỡng cười, nói: “Vậy… bản cung không vào nữa!” Nói xong ta đưa
mắt nhìn Vãn Lương một cái rồi vịn lên tay nàng ta đi ra ngoài.

Đi được một đoạn, mới nghe Vãn Lương nói khẽ: “Nương nương, người để Cố đại
nhân đi điều tra, chuyện này được sao?”

Ta sửng sốt, rồi lại nhớ ra, Cố Khanh Hằng được thăng làm ngự tiền thị vệ,
Vãn Lương gọi huynh ấy là “Cố đại nhân” cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, Cố
đại nhân, ha, ta nghe không quen tai. Thấy nàng ta còn nghi hoặc nhìn mình, ta
chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nhờ Cố Khanh Hằng điều tra, ta chỉ muốn chắc chắn một chuyện. Nếu trong
mảnh huân hương kia thật sự có xạ hương, vậy thì chuyện Diêu Phi sảy thai, có
lẽ ta đã biết do ai làm.

“Nương nương…” Vãn Lương dường như vẫn chưa an tâm, ngoái đầu lại nhìn rồi
nói nhỏ: “Lần đó, vì chuyện hộp thuốc mỡ tiến cống của Nam Chiếu mà Cố đại nhân
vô tội bị phạt, ngài ấy thật… thật sự không oán hận sao?”

Ta sững sờ, chợt nhớ ra khi tới Thượng Lâm uyển, là Triêu Thần đi cùng với
ta chứ không phải Vãn Lương, cũng biết những lời nàng ta nói đều là muốn tốt
cho ta. Đi được mấy bước, ta mới khẽ cười thành tiếng, nói: “Huynh ấy sẽ không
oán hận”.

Huynh ấy vĩnh viễn sẽ không oán hận ta. Ta luôn biết điều đó.

Nghe thấy thế, Vãn Lương cũng không nói gì nữa.

Lúc này, ta nghe thấy đằng sau có người gọi: “Nương nương, xin nương nương
dừng bước!”

Ngoái đầu lại, thấy Lý công công đang vội vàng đuổi theo.

Ta sững người, nhìn y nhanh chân chạy tới trước mặt ta, thở hổn hển, nói:
“Nương nương, Hoàng thượng nói mời người vào trong.”

Ánh mắt ta vội liếc về cánh cửa Ngự thư phòng, hắn muốn ta vào nên mới sai
Lý công công vội vàng chạy theo gọi.

Lý công công thấy ta bất động, lại vội nói: “Nương nương, sao người còn
đứng đấy? Mau theo nô tài vào thôi!” Y nói xong liền nghiêng người nhường lối.

Ta lưỡng lự một lát, cuối cùng vịn lên tay Vãn Lương quay lại, đi vào Ngự
thư phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3