Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 25 phần 1

Chương 25

Đứng bật dậy, đi tới cửa cung, đúng lúc thấy Phương Hàm đi về phía ta, ta
hạ giọng, nói: “Cô cô đã nghe nói chưa?”

Nàng ta gật đầu. “Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Ta cười lạnh lùng. “Đừng vội, chúng ta cứ ở trong cung đợi đã!” Nếu tin tức
thực sự được truyền ra từ Khánh Vinh cung, ta chỉ cần đợi thêm một lát, Triêu
Thần hẳn cũng quay về.

Phương Hàm gật đầu, lại nói: “Nếu như thế, xin nương nương đi vào trước
đi!”

Ta ngẫm nghĩ một lát rồi quay người đi vào. Lát sau lại nghe có tiếng bước
chân chạy vào, ta nhìn về phía cửa, quả nhiên Triêu Thần đã về. Sắc mặt nàng ta
có phần kỳ lạ, dường như đã nghe được chuyện gì đó không thể nào tin nổi.

“Triêu Thần!” Ta gọi.

Nàng ta vội chạy tới, vừa ôm ngực thở hổn hển vừa nói: “Nương nương, xảy ra
chuyện rồi, long thai trong bụng Diêu Phi đã không giữ được rồi.”

Ta đứng bật dậy, trợn tròn hai mắt nhìn cung tỳ trước mặt. Nàng ta nói gì,
đứa bé của Diêu Phi đã mất rồi?

Sắc mặt Phương Hàm cũng căng thẳng, nàng ta bước lên một bước, hỏi: “Triêu
Thần, ngươi nói gì?”

Cả Phương Hàm và ta đều rõ ràng, Triêu Thần không hề nhầm lẫn, nàng ta
không thể nhầm Thiên Phi và Diêu Phi được, vậy thì rốt cuộc chuyện là thế nào?
Ta vốn nghĩ rằng người xảy ra chuyện là Thiên Phi, ta cho rằng bởi mình đuổi
Tôn thái y ra khỏi cung, Thiên Phi sợ chuyện bị bại lộ mới tự biên tự diễn một
màn kịch. Hóa ra không phải sao?

Triêu Thần vẫn thở gấp, lát sau mới nói tiếp: “Nương nương, nô tỳ không hề
nghe nhầm, nô tỳ vốn tới bên ngoài Khánh Vinh cung trước nhưng tới tận khi thái
y đi ra vẫn không thấy có động tĩnh gì. Nô tỳ trông sắc mặt của thái y kia cũng
bình thường, khi ấy nô tỳ còn nghĩ, chẳng lẽ long thai trong bụng Vinh Phi thật
sự không có chuyện gì sao? Nhưng khi nô tỳ đang trên đường quay về thì lại thấy
rất nhiều thái y của Thái y viện chạy qua trước mặt nô tỳ, thái y đi ra từ
Khánh Vinh cung cũng vội chạy theo. Nô tỳ hỏi mới biết, Diêu Phi nương nương
xảy ra chuyện.”

Từng câu từng từ đều được Triêu Thần nói vô cùng rõ ràng, rành mạch. Sắc
mặt ta lạnh đi, màn kịch này, đến ta cũng không hiểu được!

Ta nặng nề hỏi: “Hoàng thượng đã biết chưa?”

“Chắc chắn có người đi thông báo cho Hoàng thượng, giờ có lẽ người đã biết
rồi.” Triêu Thần nhìn ta, nói.

Ta đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng Vãn Lương vang lên ở bên ngoài:
“Nương nương, nương nương, không hay rồi, nô tỳ vừa tới phủ Nội vụ lấy đồ, nghe
nói… nghe nói…” Xem ra nàng ta chạy rất gấp, vừa trông thấy sắc mặt ta thì nhất
thời sững lại, nói: “Nương nương, người đã biết rồi?”

Ta gật đầu, xem ra nàng ta cũng nghe được chuyện đó nên mới vội vàng chạy
về.

“Nương nương…” Phương Hàm hạ giọng gọi ta.

Ta siết chặt chiếc khăn trong tay, bước ra ngoài, ghìm giọng hô: “Chuẩn bị
kiệu, bản cung phải tới Trữ Lương cung.”

“Vâng!” Triêu Thần vội chạy ra trước ta một bước.

Nàng ta vừa ra ngoài thì nghe có người ở bên ngoài hô: “Ngọc tiểu chủ!”

Trong lòng ta thoáng động, Ngọc Tiệp dư đã tới.

Ngọc Tiệp dư thấy ta thì hành lễ, nói: “Nương nương, xem ra người cũng đã
biết.”

Ta khẽ cười. “Tin tức trong cung truyền đi thật nhanh.”

Lúc này nàng ta mới thản nhiên cười. “Tần thiếp nghĩ, cứ qua chỗ nương
nương xem thử trước, nương nương nói sao?”

“Bản cung có thể nói gì được? Xảy ra chuyện lớn như thế, có hay không thì
cũng phải tới xem thử, tỷ tỷ nói đúng không?” Vừa nói, ta vừa vịn lên tay Vãn
Lương, bước ra ngoài.

Ngọc Tiệp dư đi theo, giọng nói hờ hững: “Đây là chuyện đương nhiên, tần
thiếp cùng đi với nương nương. Khi tần thiếp tới, từ xa đã nhìn thấy kiệu của
Thái hậu, chắc người tới Trữ lương cung. Đi vào lúc nào không sớm cũng không
muộn, có lẽ vừa đúng lúc.”

Ta ngoái đầu liếc nhìn Ngọc Tiệp dư. Xem ra nàng ta biết tin này sớm hơn cả
ta, đúng là cẩn thận, còn biết đi vòng qua cung của ta. Chuyện Diêu Phi sảy
thai, kết luận cuối cùng còn chưa có, đúng là đi sớm hay muộn đều không thích
hợp.

Ra tới bên ngoài, loan kiệu đã được chuẩn bị. Triêu Thần thấy ta đi tới,
vội vàng vén rèm kiệu lên. Ta bước một bước, thấy Ngọc Tiệp dư đang đi về phía
kiệu của mình, nghĩ lại một lát lại nói: “Chi bằng tỷ tỷ ngồi cùng kiệu với bản
cung đi!”

Nàng ta lưỡng lự một lát rồi cười, đáp: “Vậy thì tần thiếp cung kính không
bằng tuân lệnh!” Nói xong liền quay người đi tới, cùng ngồi kiệu với ta.

Rèm kiệu buông xuống, loan kiệu được nâng lên.

Ta nghiêng mặt hỏi Ngọc Tiệp dư: “Bản cung chỉ vừa nghe được chuyện này,
rốt cuộc chuyện xảy ra lúc nào?

Nàng ta sực tỉnh, lên tiếng đáp: “Tần thiếp nghe nói sáng nay, khi Diêu Phi
nương nương dùng bữa sáng thì hãy còn khỏe, được một lát đột nhiên nói bụng đau
như cắt. Bấy giờ đúng lúc thái y với xem mạch, nghe nói thái y bắt mạch xong,
sắc mặt liền thay đổi.”

Đột ngột à…

Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Ngọc Tiệp dư, rồi lại nhớ tới lời nàng ta nói
khi ấy. Không đụng vào Thiên Phi được, như vậy cũng cùng một đạo lý với Diêu
Phi. Hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm còn cố ý nhắc nhở ta. Khi nghe hắn nói, cũng không
khó để nhận ra, nếu thật sự có ai đó có ý đồ đụng vào con hắn, hắn nhất định sẽ
không nương tay.

Ta khẽ cười. “Vậy tỷ tỷ cho rằng chuyện này là bất ngờ hay còn có ý khác?”

Trên mặt nàng ta thoáng hiện lên nét hoảng sợ, nàng ta cúi đầu, đáp:
“Chuyện này tần thiếp không dám tự suy đoán.”

Ta im lặng ngoảnh mặt đi, ánh mắt nhìn ra ngoài qua khe hở ở rèm cửa sổ.
Thấy chúng cung nhân ngoài kia đang vội vã qua lại, mới sáng sớm thôi mà đã trở
nên bận rộn. Ta bật cười, thời tiết lúc này đã ấm lên, nhưng đúng thời điểm đất
trời vào xuân thì Diêu Phi lại xảy ra chuyện như thế này. Hơn nữa, lại ở thời
điểm sắp tới sinh nhật của Hạ Hầu Tử Khâm. Dù thế nào, chuyện lần này chắc chắn
sẽ được điều tra.

Thái hậu sẽ làm.

Hạ Hầu Tử Khâm sẽ làm.

Người nhà họ Diêu lại càng muốn làm.

Không biết tại sao, khi nghĩ tới chuyện này, trong lòng ta có chút khó
chịu. Dù Diêu Phi không được sủng ái thì vẫn có người nhà làm chỗ dựa. Một khi
xảy ra chuyện, còn có người nhà đứng ra đòi lại công bằng cho nàng ta. Chậm rãi
thu lại ánh mắt, ta cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay mình. Còn ta thì sao? Sẽ
chẳng có ai giúp ta, trong cung này, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, từng
bước thận trọng, bảo vệ bản thân. Hạ Hầu Tử Khâm nói, hắn phong ta làm phi chỉ
vì muốn ta sống lâu thêm một chút. Hắn còn nói, ta không được động vào con của
hắn. Ha, khóe miệng bất giác nhếch lên thành nụ cười, ta mơ hồ hiểu được nỗi
khổ tâm của hắn. Không biết tại sao, ta lại nhớ hôm ấy ở Thượng Lâm uyển, ta
ngủ một mình trong ngự giá, loáng thoáng nghe thấy câu nói ấy. Dù là mơ, ta vẫn
nghe rõ lời hắn nói, hắn cũng không có năng lực để luôn bảo vệ cho ai được chu
toàn.

Nghĩ tới đó, ta không tránh khỏi cảm thấy xót xa. Có lẽ, trong tiềm thức ta
đã hiểu được hết thảy những điều bất đắc dĩ của hắn cho nên mới thấp thỏm không
yên mà mơ thấy điều đó.

Khi loan kiệu được hạ xuống, lại nghe thấy bên cạnh có tiếng hạ một cỗ kiệu
khác. Bước ra ngoài, ta kinh ngạc phát hiện ra đó là Thiên Phi và Thiên Lục.

Cung tỳ ở bên cạnh vội hành lễ. Ngọc Tiệp dư hành lễ với Thiên Phi.

Thiên Phi vịn lên tay Thiện Lục, đi tới cười với ta. “Muội muội đi nhanh
thật!”

Thiên Lục đứng bên liếc ta một cái, cúi đầu nói: “Tần thiếp tham kiến Đàn
Phi nương nương!”

Ta nghiến răng nhìn hai tỷ muội bọn họ, trên gương mặt Thiên Phi hiện lên
nét hồng hào. Dường như vẻ nhợt nhạt khi ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát. Ta
nhớ tới lời Triêu Thần nói khi nãy, khi thái y xem mạch cho nàng ta đi ra từ
Khánh Vĩnh cung, trên mặt ông ta không thấy có gì khác lạ, nói như vậy tức là
tất cả đều bình thường.

Có thể Tôn thái y có vấn đề, nhưng không thể có chuyện tất cả thái y đều có
vấn đề được.

Ta đang nghĩ ngợi, đã thấy Thiên Phi và Thiên Lục đi vào trong. Cũng không
nghĩ nhiều nữa, ta nói với Ngọc Tiệp dư: “Chúng ta cũng vào thôi!”

Nàng ta gật đầu đi theo ta.

Vừa đi được vài bước, ta liền nghe thấy giọng nói the thé của Lý công công:
“Hoàng thượng giá đáo!”

Ta sững sờ trong giây lát, không nghĩ rằng hắn lại đến chậm hơn cả ta.

Vội vàng đứng tránh sang một bên cùng với Ngọc Tiệp dư, ta cúi người hô:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”

Nghe tiếng hắn sải bước đi vào bên trong, ta cúi đầu, chỉ trông thấy đôi
giày của hắn lướt nhanh qua trước mặt, không chút chần chừ. Lúc này, hắn không
hề bảo ta đứng lên. Tới khi Hạ Hầu Tử Khâm đã đi qua, ta mới ngước lên nhìn
theo bóng lưng hắn. Hắn đi thật nhanh. “Với trẫm, có loại là trách nhiệm, cũng
có loại là chờ mong.” Lời của hắn như vang lên bên tai ta. Sao ta không hiểu,
dù không thương, hắn cũng không cho phép con mình xảy ra chuyện.

Khẽ lắc đầu, ta cùng Ngọc Tiệp dư vào trong. Đi tới cửa thì thấy An Uyển
nghi. Nàng ta thấy chúng ta tới thì vội vàng nghiêng người. “Tần thiếp tham
kiến nương nương! Tham kiến Tiệp dư!”

Ta cũng không nhìn nàng ta, chỉ “ừ” một tiếng rồi đi vào trong. Phi tần
trong phòng đều rụt rè đứng đó, duy chỉ có Thiên Phi ngồi bên Thái hậu.

Sắc mặt Thái hậu vô cùng u ám, thái y đang quỳ phía dưới đều cúi đầu. Không
trông thấy bóng dáng Hạ Hầu Tử Khâm, có lẽ hắn đã vào phòng trong.

Ta vốn định hành lễ với Thái hậu nhưng nhìn tình cảnh này, có lẽ lễ nghi gì
đó đều miễn hết. Thế nhưng chuyện Diêu Phi sảy thai xem ra là chính xác.

Thái hậu sầm mặt, đột nhiên lên tiếng: “Nói cho ai gia nghe, sao lại thế
này?”

Ai nấy đều cúi đầu, không dám nói một câu.

Thái hậu giận dữ quát: “Lưu thái y!”

“Có… có thần!” Một người trong đó lắp bắp lên tiếng.

Thái hậu “hừ” một tiếng, hỏi: “Ai gia lệnh cho người xem mạch cho Diêu Phi,
ngươi xem như thế à?”

“Thái hậu, Thái hậu bớt giận…” Lưu thái y run rẩy đáp. “Thần vẫn bắt mạch
cho nương nương như thường lệ, nhưng… nhưng thần làm sao biết được…”

Ông ta mới nói được nửa câu đã thấy bóng người màu vàng bước nhanh ra
ngoài, giận dữ đạp một cú vào ngực ông ta. “Khốn kiếp! Hôm qua Diêu Phi của
trẫm còn khỏe mạnh, sao hôm nay đã có thể xảy ra chuyện như thế được!”

“Hoàng thượng!” Lưu thái y nhịn đau, không dám khinh suất.

“Hoàng thượng bớt giận!” Thái y phía dưới nhất loại lên tiếng.

Phi tần trong phòng cũng đều quỳ xuống, cúi đầu. Ta không nhìn sắc mặt hắn
cũng biết hắn đang vô cùng tức giận.

“Hoàng thượng!” Nghe tiếng Thái hậu vang lên, tiếp đó là tiếng bà đứng dậy.
“Hoàng thượng ngồi xuống trước đã, để ai gia hỏi bọn họ một chút!”

Hắn nặng nề “hừ” một tiếng, tức giận nói: “Chuyện này trẫm nhất định phải
điều tra rõ ràng!” Hôm qua hắn tới trả ngọc bội cho Diêu Phi, thế nên nàng ta
có khỏe hay không, hắn chắc chắn biết rõ. Đang yên đang lành, hôm nay đột nhiên
mất đứa bé, đổi lại là ta, ta cũng không tin chuyện này bình thường.

Thấy hắn ngồi xuống rồi, Thái hậu mới nói: “Đứng lên hết đi!”

Đám người không tạ ơn, chỉ lặng lẽ đứng dậy, nhưng mấy vị thái y vẫn đang
quỳ phải chịu thẩm vấn. Lưu thái y run lẩy bẩy, dẫu sao ông ta cũng là thái y
chuyên xem mạch cho Diêu Phi. Diêu Phi xảy ra chuyện, ông ta là người đầu tiên
không tránh được liên can.

Thái hậu nghiêm khắc nhìn người ở phía dưới, lạnh lùng hỏi: “Ai gia hỏi lại
ngươi lần nữa, long thai trong bụng Diêu Phi làm sao lại mất?”

Lưu thái y cúi đầu. “Thưa… thưa Thái hậu, Diêu Phi nương nương từ khi có
thai thì thân thể yếu ớt, trước đó lại bị hoảng sợ, thần nghĩ rằng vì thế nên
mới… nên mới…” Đoạn sau đó, ông ta không dám nói ra trước mặt Thái hậu và Hoàng
thượng.

Còn ta, ta thầm cười lạnh một tiếng, nói thân thể Diêu Phi yếu ớt, Thái hậu
và Hoàng thượng sẽ tin sao? Ông ta giỏi thật, muốn đẩy trách nhiệm sang cho Dụ
Thái phi, nếu đã như thế, Hạ Hầu Tử Khâm lại càng phải điều tra rõ.

Dù hôm đó bị Dụ Thái phi hù dọa nhưng chung quy cũng là chuyện của hôm
trước, không thể tới hai ngày sau mới xảy ra chuyện. Dù Hạ Hầu Tử Khâm hận Dụ
Thái phi nhưng ắt hẳn sẽ không để bà phải gánh tội danh này.

Mọi người đều nhìn về phía Thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm, lúc này, một giọng
nói yếu ớt vang lên: “Ngươi nói láo! Long thai trong bụng bản cung vốn không
liên quan tới việc thân thể bản cung yếu ớt!” Giọng nàng ta không lớn nhưng
nhấn giọng từng từ, nghe vô cùng phẫn nộ.

Lưu thái y kinh ngạc ngước lên, sắc mặt thay đổi, sợ tới nỗi không thốt ra
được một câu.

Ta sửng sốt cũng ngẩng lên nhìn, thấy Quyến Nhi đang dìu Diêu Phi đi ra.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch tới bất thường, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngấn nước
mắt. Quyến Nhi dìu Diêu Phi, nói nhỏ: “Nương nương, người chậm một chút!”

Hạ Hầu Tử Khâm hẳn nhiên cũng kinh ngạc, vội đứng dậy đỡ nàng ta. “Nàng còn
yếu, sao lại ra đây? Chuyện này trẫm và mẫu hậu sẽ xử lý.” Hắn nói với Quyến
Nhi: “Ai bảo ngươi đỡ Diêu Phi ra đây? Còn không mau đỡ vào trong nghỉ ngơi!”

Ta kinh ngạc, lần trước, khi thái y nói nàng ta có thai, ta và Thái hậu
cùng tới Trữ Lương cung, đã thấy Quyến Nhi ở trong tẩm cung của Diêu Phi. Hôm
nay lại thấy nàng ta, Quyến Nhi không phải là cung tỳ ở bên Thái hậu sao? Ta
đang nghĩ ngợi thì thấy Diêu Phi nhất định không chịu quay vào, nàng ta quỳ
xuống trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, bật khóc: “Hoàng thượng, người phải đòi lại
công bằng cho thần thiếp! Nhất định có người muốn làm hại con thần thiếp! Hoàng
thượng, Thái hậu… Thần thiếp không tin đang yên đang lành mà lại mất đứa bé!
Hoàng thượng, người phải tin thần tiếp, người phải tin lời thần thiếp…” Nàng ta
nghẹn ngào, suýt thì nói không ra hơi.

Lúc này, ta đột nhiên có chút thông cảm với Diêu Phi. Dù ngày thường Diêu
Phi có vênh vang, kiêu ngạo thế nào đi chăng nữa, nhưng khi mất đi đứa con cũng
sẽ trở nên yếu đuối.

Thái hậu cũng vịn lên tay Thiển Nhi, đứng dậy.

Hạ Hầu Tử Khâm cúi người, ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng ta, thì thầm:
“Thuần Nhi, nàng đừng như thế!”

Hắn lại gọi nàng ta là “Thuần Nhi”, không biết tại sao, ta chỉ thấy trong
lòng đau nhói.

Nữ tử với gương mặt đầy ngấn nước mắt bây giờ nhìn càng thêm khốn khổ.
Quyến Nhi buông thõng hai tay, không biết có nên đi tới đỡ nữa không. Diêu Phi
như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kéo mạnh tay áo Hạ Hầu Tử Khâm, nghiến răng
nói: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng sai người xét đồ ăn của thần thiếp!”

Lúc này ta mới nhớ ra, Ngọc Tiệp dư nói sáng nay, khi Diêu Phi dùng bữa
sáng thì vẫn còn khỏe, sau khi ăn sáng xong mới xảy ra chuyện. Thật ra, mới đầu
ta đã từng hoài nghi, nhưng có ai lại to gan như vậy, dám bỏ thuốc vào bữa sáng
của Diêu Phi? Huống chi thức ăn của tiểu chủ đều có người thử độc rồi mới dâng
lên, muốn hạ độc cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trừ phi… là người ở bên cạnh mới có cơ hội ra tay. Thế nhưng Diêu Phi là
người thông minh, sao lại để người mình không tin tưởng ở bên cạnh được? Hơn
nữa, nếu thật sự là thuốc phá thai thì thái y không thể không nhận ra. Ta liếc
mắt nhìn Lưu thái y đang quỳ, có lẽ ông ta cũng không có gan che giấu chuyện
đó.

Cuối cùng Thái hậu cũng đi tới. “Chuyện này ai gia sớm đã sai người đi tra
xét, không chỉ đồ ăn của ngươi mà mọi chỗ trong cung của ngươi cũng vậy, ai gia
đều phái người cẩn thận điều tra.”

Hạ Hầu Tử Khâm bế xốc nàng ta lên, nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm, chuyện này
trẫm sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật sự có người muốn làm hại hoàng tự[1] của
trẫm, trẫm nhất định không tha!”

[1] Hoàng tự: con cháu của vua.

“Hoàng thượng!” Tay nàng ta vẫn túm chặt lấy tay áo hắn, nước mắt trào ra,
kiên quyết nói: “Nhất định có kẻ hãm hại, thần thiếp tin là như vậy! Người nhất
định phải tìm ra kẻ ấy!”

“Được!” Hắn dịu dàng đồng ý, ôm nàng ta vào phòng trong.

Quyến Nhi sững người một lát, vừa định theo vào nhưng Thái hậu lại nói:
“Ngươi không cần vào đó, để Hoàng thượng ngồi với Diêu Phi.”

“Vâng, Thái hậu!” Quyến Nhi thưa vâng, thấy Thái hậu lại quay người ngồi
xuống, nàng ta bèn đi tới đứng bên cạnh bà và Thiển Nhi.

Thái hậu lại nhìn Lưu thái y đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Theo lời
ngươi nói, trách nhiệm này đều đẩy hết lên đầu Dụ Thái phi, phải không?”

Đừng nói Lưu thái y, đến ta cũng thầm đổ mồ hôi. Từ trước tới nay, Thái hậu
luôn có vướng mắc với Dụ Thái phi, liệu bà có lấy chuyện này ra làm cái cớ để
chĩa mũi giáo về phía Dụ Thái phi không?

Trước nay, Thái hậu không đụng tới Dụ Thái Phi, ta nghĩ vì bà còn ngại Hạ
Hầu Tử Khâm. Nhưng lần này, người có liên quan ở phía sau lại là Diêu gia, nếu
nhà họ Diêu cho rằng chuyện này có liên quan tới Dụ Thái phi, nếu nhà họ Diêu
không định buông tha, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ phải kiêng dè thế lực của bọn họ.

Lưu thái y đương nhiên vô cùng hoảng sợ, vội cúi đầu, nói: “Thái hậu minh
giám, thần không có ý đó!”

Ta muốn bật cười, không có ý đó, vậy lời nói của ông ta lúc nãy là có ý gì?

Đám thái y đằng sau ông ta dường như đều thở phào một hơi, lại nghe Thái
hậu “hừ” một tiếng: “Các ngươi đừng tưởng mình may mắn, không ai giữ được long
thai trong bụng Diêu Phi, ai gia phải trị tội tất cả các ngươi!”

“Thái hậu thứ tội!” Đám người lại vội vàng cầu xin.

Lúc này, một thái giám từ bên ngoài bước vào, quỳ xuống thưa: “Thái hậu, đã
tra xét toàn bộ Trữ Lương cung rồi!”

Hai đồng tử của Thái hậu co lại, bà vội hỏi: “Thế nào?”

Thái giám kia ngước mắt lên. “Thưa Thái hậu, đồ ăn của Diêu Phi nương nương
không có vấn đề gì, cả Trữ Lương cung cũng không có chuyện gì.”

“Thật sao?” Giọng Thái hậu nặng nề, nhìn chằm chằm vào thái giám đang quỳ
dưới đất.

Thái giám cúi đầu, nói: “Vâng, chúng nô tài không dám làm qua loa chuyện
này. Nếu thái hậu không tin, nô tài sẽ sai người đi tra xét thêm lần nữa.” Nói
xong, hắn đứng dậy cáo lui.

Thái hậu im lặng một lát, gọi y lại: “Không cần, Tiểu Toàn Tử, ngươi lui
xuống trước đi!”

Tiểu Toàn Tử vội quay người lại. “Vâng, nô tài xin cáo lui!”

Nhìn kĩ sắc mặt của Thái hậu, thấy bà hơi cúi đầu, dường như đang suy nghĩ
điều gì đó. Ta cũng thầm suy xét, người của Thái hậu đi điều tra chắc chắn đã
làm hết sức nhưng không phát hiện ra điều gì lạ thường. Chẳng lẽ sự thật vì bản
thân Diêu Phi có vấn đề nên mới không giữ được đứa bé sao? Ha, Diêu Phi không
tin nguyên nhân này, tới ta cũng không tài nào tin nổi. Ta lại nhìn sang Thiên
Phi đang ở cạnh Thái hậu, có lẽ trông thấy bộ dạng vừa nãy của Diêu Phi, tay tỷ
ta cẩn thận đặt lên bụng. Bụng tỷ ta đã hơi nhô lên, Thiên Lục đứng cạnh tỷ ta,
nét mặt thay đổi thất thường. Ta cũng thấy kỳ lạ, Thiên Phi mang thai sớm hơn
Diêu Phi, tại sao người xảy ra chuyện trước lại là Diêu Phi?

Lúc này, có một người bước lên thưa: “Thái hậu, thần thiếp cả gan, Thái hậu
đã phái người tra xét quần áo, đồ đạc của nương nương chưa ạ?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3