Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 20 phần 1

Chương 20

Hắn đột nhiên gọi “Tang lão gia”, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào
cha ta. Ta thấy ông run lên một cái, dường như vẫn chưa tin nổi, người trên ngự
giá gọi mình.

“Tang Quân!”

Lần này, hắn gọi đích danh của cha ta. Ngay cả ta cũng kinh ngạc.

Lý công công nhìn theo ánh mắt hắn rồi vội vàng chạy lên trước, dùng cây
phất trần chỉ thẳng vào cha ta, nói: “To gan, Hoàng thượng gọi ngươi đấy, còn
ngẩn ra đó làm gì?”

Y rất hung dữ, không khác gì khi ta gặp lần đầu. Ta không kìm được, suýt
bật cười. Người bên cạnh liếc nhìn ta một cái, ta lập tức biết điều kìm lại.

Cuối cùng cha cũng run rẩy đứng dậy, muốn bước lên nhưng lại không dám.

Lý công công lại quát: “Hoàng thượng gọi ngươi đó, còn không mau tới!”

Ta nhìn thấy phụ thân sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, chậm rãi cúi đầu, hai
bàn tay chống lên đất run rẩy. Những người chung quanh đều cẩn thận ngước lên,
nhìn về phía họ, trong đáy mắt lộ ra tia nghi hoặc.

Ai nói không phải chứ? Hoàng đế lần đầu tới đây, lại gọi tên Tang Quân.

Ta không biết trong lòng cha đang nghĩ gì, ông có vui mừng không? Liệu ông có
nghĩ rằng, Thiên Phi và Thiên Lục nhận được thánh sủng nên lúc này Hoàng thượng
mới gọi tên ông không?

Lý công công tới trước ngự giá, người theo sau y loạng choạng quỳ sụp
xuống, dập đầu hô: “Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn
tuế, vạn vạn tuế!” Trán ông chạm đất, đôi tay kia vẫn đang run rẩy.

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười một tiếng, buông rèm, ngoảnh lại nhìn ta, nói nhỏ:
“Không được cười!”

Được, được, ta không cười.

Dường như hắn rất thỏa mãn, nói với người ở bên ngoài: “Vinh Phi và Tích
tần của trẫm đều là con gái ngươi, ngươi đúng là sinh được hai cô con gái
ngoan, dịu dàng, xinh đẹp, hiền lành, trang nhã. Trẫm rất thích.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn hiện lên nụ cười kỳ quặc.

Lúc này, tấm rèm lại được hắn buông xuống, ta không còn nhìn thấy hình dáng
cha, chỉ nghe giọng ông xen chút run rẩy nhưng vẫn không giấu nổi sự vui mừng:
“Có thể hầu hạ Hoàng thượng là phúc phận của chúng. Thảo dân xin tạ ơn thánh ân
của Hoàng thượng!”

Tiếp đó lại nghe Lý công công quát một tiếng: “To gan, ai cho ngươi ngẩng
lên?”

Ta không biết y đang quát ai, cha ta, hay là phu nhân?

Hạ Hầu Tử Khâm lại cười, nói: “Ha ha, không biết Tang phủ của ngươi còn
tiểu thư nào khác hay không? Trẫm rất tò mò về người Tang gia các ngươi.” Khi
hắn nói câu này, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, trong đáy mắt lộ vẻ trêu chọc.

Ta định lên tiếng nhưng bị hắn lườm cho một cái, đành thôi.

Ngoài kia yên lặng một lát rồi lập tức vang lên giọng nói của cha:
“Thưa…thưa Hoàng thượng, thảo dân chỉ có hai đứa con gái.”

Chỉ có hai đứa con gái… Ta cười khẩy một tiếng, từ trước tới nay, cha chưa
bao giờ nói với người ngoài rằng ta cũng là tiểu thư Tang phủ. Mười sáu năm qua
đã như vậy, hôm nay, ông cũng nói như thế với Hoàng thượng… Hai tay ta đặt trên
đầu gối bất giác siết chặt, cảm giác này gọi là khó chịu sao?

Nhưng ta không muốn khóc. Ta đã sớm quên họ rồi, sao còn phải rơi lệ?

Người ngồi bên cạnh hơi cao giọng, nói: “Vậy à? Sao trẫm nghe nói, Tang phủ
còn có Tam tiểu thư?”

Trái tim run lên, ta nhíu mày nhìn người trước mặt. Hắn muốn làm gì, ta
càng lúc càng không hiểu.

Mãi sau vẫn không nghe thấy người bên ngoài trả lời. Rồi sau đó là giọng
the thé của Lý công công: “Không nghe Hoàng thượng hỏi sao?”

Lý công công này lúc nào cũng ồn ào, ầm ĩ, nhưng sao giờ nghe giọng nói của
y, ta lại mơ hồ có chút đắc ý?

A, Tang Tử, hóa ra mày xấu xa như thế! Ta thật muốn cười, nhưng không phải
cười vui vẻ, có lẽ… là cười khổ. Nhưng ta thật sự muốn cười.

Bàn tay to lớn của hắn vươn tới, nắm lấy bàn tay ta, vẫn lạnh lùng, nghiêm
khắc quát: “Trẫm nói rồi, không được cười!”

Ta biết, ta biết, ta không nên cười, người đang quỳ ngoài kia là cha ta,
bầu không khí nghiêm túc biết bao, vậy mà ta lại muốn cười!

Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi cũng thấy ta vô tâm, thấy ta bất hiếu sao?

Cuối cùng, giọng nói của cha lại vang lên: “Hoàng… Hoàng thượng, đó… đó là
con gái do tiểu thiếp sinh, không… không thể coi là tiểu thư của Tang phủ,
cũng… cũng không thể vừa mắt người.”

Con gái do tiểu thiếp sinh thì không thể coi là tiểu thư của Tang phủ? Cha,
cha nói thật hay! Đến giờ ta mới biết, hóa ra Cố đại nhân chưa bao giờ nói tới
chuyện ta đã vào cung, nhưng giờ ta có chút cảm kích vì ông ta chưa nói ra thân
phận của ta bây giờ. Ta không hy vọng, cha ta thừa nhận thân phận tam tiểu thư
Tang phủ này chỉ vì thân phận của ta bây giờ.

Trong lòng buồn bã, sao ta có cảm giác muốn khóc nhỉ? Giống như đang ấm ức.
Từ trước tờ nay, ta chưa từng ấm ức như thế này, lại còn trước mặt hắn, trước
mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Thật mất mặt, phải không?

Bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy tay ta, thật ấm áp! Thực ra không hề ấm
áp như thế, hôm nay hắn mặc không nhiều, vốn không ấm, vậy sao ta lại thấy ấm
chứ? Là trong lòng ta ấm áp sao?

Ta ngước mắt, nhưng người trước mặt không nhìn ta, chỉ nhìn ra ngoài ngự
giá, gằn giọng nói: “Tang Quân, ngươi có biết trẫm ghét nhất thứ gì không?”

Đột nhiên hắn đổi chủ đề khiến ta cũng ngẩn người. Ngẫm ra, làm sao cha ta
biết hắn ghét thứ gì chứ?

Quả nhiên, một lúc lâu sau mới nghe thấy cha nói: “Thảo dân không… không
biết.”

Hắn cũng thu lại nét cười, lạnh lùng đáp: “Trẫm ghét nhất… chính là người
như ngươi!”

“Hoàng thượng!” Người bên ngoài kinh hãi kêu lên, rồi sau đó là giọng của
Lý công công: “To gan! Lớn tiếng như thế, kinh động thánh giá, muốn cả nhà
ngươi chết chung sao?”

Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, hắn nói ghét nhất người như cha ta…
không hiểu vì sao, mũi ta bỗng cay cay, giống như có thứ gì đó không kìm nén
được. Lời của hắn, bọn họ đều không hiểu nhưng ta hiểu.

Người giống như cha ta, người tàn nhẫn không cần con của mình, đúng không?
Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi nói cho ta biết, ý của ngươi là như vậy, đúng không?

Nhưng hắn chỉ cười, người bị hắn mắng lần này lại là Lý công công: “Tiểu Lý
Tử, trẫm thấy ngươi mới chán sống! Tang lão gia là cha của Vinh Phi và Tích
tần, ngươi có mấy cái đầu mà dám nói những lời như thế?”

Một tiếng “thụp” vang lên, Lý công công vội nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội!
Nô tài… nô tài…”

Ta biết, hắn không thật sự muốn mắng Lý công công, hắn đang đánh chó mắng
mèo.

Không đợi ta phản ứng, hắn đột nhiên đứng dậy. Ta giật mình, khi ngước lên
nhìn hắn, ta không nén nổi thứ đang dâng đầy trong mắt, chỉ chốc lát nó đã chảy
xuống.

Hắn cau mày nhìn ta, nghiến răng nói: “Ra ngoài đừng làm trẫm mất mặt, bằng
không trẫm nhất định cho nàng biết tay!”

Dù hắn ăn nói dữ dằn với ta nhưng ta không hề thấy sợ hãi. Ta làm sao có
thể khiến hắn mất mặt chứ, hắn đang xả giận cho ta cơ mà!

Khi ngước lên, ta có chút sững sờ, chợt nhớ tới thuốc nước trên mặt mình.
Tô Mộ Hàn chỉ nói nước có thể rửa trôi thuốc nước, nhưng ta không biết nước mắt
có rửa trôi được không? Nhưng dù thế nào ta cũng không dám đưa tay lên sờ thử,
chỉ cần ta không sờ thì dẫu bị dính nước cũng không có vấn đề gì.

Hắn kéo ta ra ngoài. Ta luống cuống đứng dậy, theo sát hắn. Chỉ nghe một
tiếng “soạt” đều đặng, tất cả vũ lâm quân đều quỳ xuống, hô to: “Hoàng thượng
vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên
tuế!”

Ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bị hắn kéo xuống ngự giá. Cuối cùng ta đã
nhìn thấy ông ấy, cha của ta. Ông đang quỳ rạp dưới chân ta, thân hình run rẩy,
không dám động đậy. Phu nhân dẫn theo một đám gia nô, cũng quỳ ở phía sau,
không ai dám cử động.

Trên gương mặt Lý công công cũng lộ vẻ kinh ngạc, y vội vàng lên ngự giá
lấy chiếc áo khoác lông chồn, định choàng lên cho Hạ Hầu Tử Khâm nhưng bị hắn
lườm cho một cái, sợ đến nỗi không dám bước lên.

Ta nghiêng mặt nhìn người ở bên. Hắn đứng thật thẳng. Đây là lần đầu tiên
ta cảm thấy dáng vóc hắn cao lớn như thế, thần sắc lạnh lùng, hoàn toàn mang
phong thái của bậc vương giả. Hắn kéo ta đi lên.

Vai cha khẽ run rẩy, ông vội vàng hô: “Hoàng thượng vạn tuế! Nương nương
thiên tuế!”

Ta cười khẩy. Nương nương thiên tuế? Liệu ông có biết ta là ai không?

Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng nhìn người đang quỳ, ôm ta lại, cười nhạt, nói:
“Tang Quân, ngẩng lên đi!”

Vai cha ta càng run lên dữ dội, có lẽ vì lời quát mắng của Lý công công lúc
trước, ông lưỡng lự hồi lâu nhưng vẫn không dám ngẩng lên.

“Trẫm bảo ngươi ngẩng lên!” Hắn nhắc lại lần nữa.

Ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, bàn tay hắn đặt trên vai ta hơi dùng
sức, còn nhớ khi nãy ra ngoài, hắn đã nói, không thể để hắn mất mặt. Khóe môi
khẽ cong lên thành một nụ cười, ta đưa mắt nhìn người được gọi là cha của ta.

Cuối cùng ông cũng ngẩng lên, ánh mắt đó bắt đầu từ chân của Hạ Hầu Tử
Khâm, lướt lên long bào. Hắn cao hơn ta một cái đầu, bởi vậy, khi cha ta còn
chưa nhìn thấy dung nhan của hắn thì đã trông thấy ta.

Ta thấy đôi mắt đó trợn tròn vẻ không thể tin được, đôi môi run rẩy, tay
ông bất giác nâng lên chỉ vào ta nhưng không thể thốt nên lời.

Hạ Hầu Tử Khâm nặng nề “hừ” một tiếng, nói: “Thật to gan! Đàn Phi của trẫm
là người ngươi có thể chỉ trỏ sao?”

Nghe thấy vậy, cha mới bừng tỉnh, hoảng hốt cúi đầu, run rẩy thưa: “Hoàng
thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!”

Nhưng hắn không truy xét, chỉ cười, đáp: “Kẻ không biết thì không có tội,
trẫm không trách ngươi. Thế nhưng Tang Quân ạ, trẫm hỏi ngươi, Đàn Phi của trẫm
so với hai cô con gái của ngươi thì thế nào?”

Cha run rẩy, không nói được câu nào.

Hắn vẫn nhìn thẳng vào ông, hạ giọng hỏi: “Hả?”

Ta khẽ kéo ống tay áo hắn nhưng hắn liếc ta một cái, ra hiệu cho ta không
lên tiếng. Lúc này, đột nhiên ta nghe thấy phu nhân đang quỳ phía sau hốt hoảng
kêu lên một tiếng, khi ta ngước mắt nhìn, thấy bà chỉ nhìn ta một cái rồi ngất
đi. Ta bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, chẳng lẽ trong ta đáng sợ thế sao?

Cha như ý thức được chuyện đang xảy ra phía sau mình nhưng không dám quay
lại nhìn, chỉ nghiến răng nói: “Đương nhiên là… là Đàn Phi nương nương hơn một
chút.” Ta nhìn thấy rõ ràng thái dương ông chảy mồ hôi.

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không buông ta, lại cười, hỏi: “Hơn cái gì? Dung
mạo? Tài năng? Hay là tất cả?”

“Tất… tất cả.” Cha lại đáp.

Nghe thấy vậy, hắn cười phá lên rồi ôm lấy ta, nói với người đang quỳ:
“Tang Quân, trẫm vẫn muốn cảm ơn ngươi. Điều trẫm muốn nói với ngươi là, có một
số người ngươi không biết quý trọng, nhưng trẫm thì rất thích. Ha ha…” Hắn lại
cười rồi kéo ta quay người đi, lớn tiếng nói: “Khởi giá!”

“Cung tiễn Hoàng thượng!”

Âm thanh bên ngoài vang lên như dời non lấp biển. Hắn lại kéo ta vào trong
ngự giá. Ta thậm chí không phản ứng kịp. Hắn nhìn ta cười, mang theo một chút
đắc ý, một chút tự hào.

Nhưng ta không biết, hắn thật sự thích ta nên cố ý làm khó cha ta như vậy
hay chỉ vì cha ta cũng giống Dụ Thái phi nên hắn mới làm như thế? Nhưng ta sẽ
không hỏi chuyện này, cũng không muốn hỏi.

Dù phải hay không cũng đều khiến ta khát khao thêm một chút sự ấm áp, quan
tâm của giây phút này.

Hắn nhìn ta, khẽ nhíu mày rồi vươn tay ra. Ta chợt nhớ ra, chẳng lẽ trên
mặt ta có vệt nước mắt? Ta cuống quýt nghiêng người, ôm mặt nói: “Hoàng thượng,
cứ để tự thần thiếp!”

Hắn sững ra một lát nhưng không hề miễn cưỡng, chỉ “ừ” một tiếng rồi tựa
người vào chiếc gối mềm phía sau.

Khi nhìn lại hắn, ta mới phát hiện hắn đã khép hờ hai mắt nghỉ ngơi. Ta
quay người đi, lấy gương soi, quả thật có một vệt nước mắt, cũng may không lộ
rõ lắm. khi nước mắt đã khô hẳn, ta lấy thuốc nước trong ống tay áo ra, dùng
khăn chấm lên mặt.

Khi ta làm xong, hắn vẫn nhắm mắt, nghĩ một lát, cuối cùng ta không gọi
hắn. Trút bỏ khí thế hung hãn dọa người ban nãy, trên khuôn mặt hắn lại lộ vẻ
uể oải.

Ngự giá vẫn đi, hắn không nhắc tới chuyện đã xảy ra ở trước cổng Tang phủ
vừa nãy, dường như đó chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Nghĩ tới đây, ta bất giác
muốn cười nhưng phải che miệng, không thể cười ra tiếng.

Hắn đột nhiên lên tiếng: “Cười thì cứ cười, sao phải lén lút?”

Oa, nhỏ tiếng như thế mà hắn cũng nghe thấy sao?

Ta cãi lại: “Chẳng phải Hoàng thượng nói, không cho thần thiếp cười sao?”

Hắn cười cười, mở mắt ra, nói: “Lúc nãy trẫm cho dừng ngự giá, phía trước
phía sau nhiều người như thế, ai cũng im như thóc, nàng là phi tử của trẫm mà
lại cười thì còn ra thể thống gì nữa!”

Ta chớp mắt nhìn hắn, hóa ra là vì thế, cho nên hắn mới giả vờ nghiêm khắc.
Ha, Hạ Hầu Tử Khâm ưa sĩ diện. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫy vẫy tay
với ta, ra hiệu cho ta lại gần.

Hắn kéo ta qua, vươn tay ôm lấy, đặt cằm lên vai ta, khẽ nói: “Trẫm mệt,
nhưng nhìn thấy nàng lại không muốn nghỉ ngơi.”

Nhìn thấy ta lại không muốn nghỉ ngơi, hắn nói gì thế này?

Ta cười cười, hỏi hắn: “Thần thiếp khó coi vậy sao?”

“Ừ.” Hắn đáp. “Lần đầu tiên trẫm trông thấy nàng là thế, thế mà Tang Quân
kia còn không biết tốt xấu nói nàng xinh đẹp.”

Ta thầm bật cười, không phải là Hạ Hầu Tử Khâm ngươi ép người ta khen ta
xinh đẹp sao? Giờ lại nói với ta rằng ông ta không biết tốt xấu.

Ta lại buột miệng hỏi: “Hoàng thượng chỉ thích nữ tử xinh đẹp thôi sao? Vậy
sao còn đưa thần thiếp theo?”

“Trẫm…” Hắn lên tiếng nhưng rồi lại thôi, không nói nữa.

Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, ta không khỏi lắc
đầu, đúng là hắn mệt rồi, thế này mà hắn cũng có thể ngủ được sao?

Ta đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện ngự giá đã hạ. Ta kinh ngạc, Hạ Hầu
Tử Khâm còn chưa kêu dừng mà.

Lý công công đi tới, hạ giọng nói: “Hoàng thượng, ngự giá không đi vào
trong ngõ được.”

Ta sực nhớ ra, đúng rồi, sao ta lại quên mất, ngõ Trường Đại nhỏ như vậy,
ngự giá đi vào thế nào được chứ?

Hắn đang ngủ, nghe thấy vậy bèn nhẹ nhàng buông ta ra, thản nhiên đáp: “Vậy
thì trẫm và Đàn Phi cùng xuống ngự giá”, nói xong liền đứng dậy đi xuống.

Lý công công không nói gì, chỉ khoác chiếc áo choàng lông chồn lên người
hắn. Triêu Thần cũng bước đến, phủ lên người ta một chiếc áo choàng dày dặn.

Ở phía xa, vũ lâm quân đã xếp hàng đến tận đầu ngõ Trường Đại. Hắn nắm tay
ta bước đi, tiếng bước chân của hai người vang lên đều đều trong con ngõ nhỏ
hẹp. Không biết tại sao, ta đột nhiên cảm thấy thấp thỏm, đưa mắt nhìn khắp con
ngõ dài. Con đường này ta đã đi qua vô số lần, con đường này, ta không nhớ nổi
đã bao lâu rồi chưa đi qua nữa… mà tiên sinh của ta, hẳn là ở cuối con đường
này. Trong căn phòng bé nhỏ ấy, cách lớp màn che, y nằm nghiêng trên nhuyễn
tháp. Giọng nói dịu dàng dạy bảo ta. Nghĩ tới đây, khóe miệng ta bất giác cong
lên thành nụ cuời. Ta dường như lại có thể trông thấy bóng dáng gầy gò ấy, cả
bàn tay Tô Mộ Hàn kéo mạnh tấm rèm khi ta xông vào phòng y lần đầu tiên nữa.
Bàn tay nổi đầy gân xanh ấy khiến cả đời này ta không thể nào quên được.

Người bên cạnh khẽ siết chặt tay ta, hắn đột nhiên lên tiếng: “Tất cả chờ ở
đây, không có lệnh của trẫm thì không được tiến lên.”

“Hoàng thượng!” Lý công công hốt hoảng kêu lên.

Có tiếng bước chân ai đó đang tiến lên, sau đó là một giọng nói âm trầm:
“Hoàng thượng, xin cho phép mạt tướng dẫn mấy người theo cùng!”

Đó là một tướng quân.

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, dắt ta đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại,
chỉ nói: “Mã tướng quân cứ đứng chờ ở đấy đi!”

“Hoàng thượng…”

Giọng nói phía sau lưng chỉ thoáng chốc đã chìm trong cơn gió. Ngước mắt
lên, ta bất ngờ trông thấy ngôi chùa vốn vô cùng quen thuộc trong trí nhớ, giờ
đã bị dỡ đi quá nửa. Vãn Lương nói, ngôi chùa đã dỡ đi nhưng vẫn để lại một
phần. Cổng chùa vẫn còn nguyên, nhưng chỉ cần bước qua cánh cổng mở rộng kia là
nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn bên trong.

Hắn không do dự, kéo ta đi tiếp, nhưng ta đột nhiên khựng lại.

Hắn ngoảnh đầu lại, nghi hoặc nhìn ta. Ta lắc đầu, nói: “Hoàng thượng,
không cần đi tiếp nữa, đã không còn gì.”

“Trẫm muốn đi.”

Không biết tại sao khi hắn thốt lên ba từ kia, dường như còn pha chút giận
dỗi, cảm giác không quá rõ ràng nhưng tựa như giọt nước rơi thấm lên tấm khăn
trải, chỉ trong nháy mắt đã loang rộng. Ta có chút kinh ngạc, nhưng hắn đã
buông tay ta, một mình sải bước đi tới. Ta cả kinh, vội vã kéo chặt áo choàng,
đuổi theo.

Đi qua cổng chùa, bên trong hỗn độn, trên mặt đất toàn ngói đá vỡ vụn, giẫm
lên là lại vang lên tiếng “lạo xạo”. Bước đi trên những mảnh vụn trơn bóng kia,
nếu không cẩn thận là có thể trượt ngã nên ta đi thật chậm. Nhưng hắn lại bước
rất nhanh, đi thẳng tới nơi Tô Mộ Hàn từng ở.

Ta ngạc nhiên nhìn bóng lưng hắn, quên cả bước tiếp. Ta nghĩ, nhất định hắn
đã từng điều tra về Tô Mộ Hàn.

Thấy hắn đột nhiên lảo đảo, ta sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ, nhưng hắn đã
đứng thẳng người, cúi đầu liếc nhìn mảnh ngói vỡ dưới chân, mím môi không nói
gì.

Toàn bộ phần phía đông của ngôi chùa đã bị dỡ gần hết. Căn phòng trước đây
Tô Mộ Hàn từng ở cũng đã bị phá, chỉ còn lại mấy cây cột rất lớn. Ta lại nhớ
tới căn phòng mình từng ở, nó vẫn nằm im trong vườn sau của ngôi chùa, chỉ là
tường ngoài đã bị mòn đi rất nhiều. Cửa bị khóa, ta không biết bên trong đã trở
nên như thế nào.

Hạ Hầu Tử Khâm lẳng lặng đứng phía trước ta. Ta chỉ trong thấy bóng lưng
hắn, không biết rốt cuộc hắn đang nhìn gì. Một lúc lâu sau, ta mới lấy dũng khí
để bước lên.

Căn phòng đã biến mất trước mặt ta, ngoài những mảnh ngoái vỡ nát thì gần
như không còn lưu lại thứ gì có liên quan tới Tô Mộ Hàn. Lúc nhìn thấy cảnh ấy,
trong lòng ta có chút khó chịu. Thật sự đã không còn nữa rồi. Mối ràng buộc duy
nhất giữa ta và Tô Mộ Hàn dường như đã biến mất trong cơn gió.

Nếu không phải y nói vẫn sẽ để lại thuốc nước cho ta ở ngôi chùa mới, ta
gần như đã cho rằng, con người mà ta gọi là “tiên sinh” kia vốn không hề xuất
hiện trong cuộc đời mình.

Ta ngước lên nhìn người bên cạnh, trong đáy mắt hắn lóe lên tia sáng sắc
bén, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất. Khi ta nhìn lại, hắn đã lấy lại vẻ bình
lặng, đột nhiên quay người nhìn ta. Không biết tại sao, ta bỗng ngẩn người.

Hắn hỏi ta: “Có nhớ về cuộc sống trước kia không?”

Nhớ không ư? Ta cũng thầm hỏi bản thân. Thời gian ấy, chỉ có hai người có
thể khiến ta vui vẻ, một là Cố Khanh Hằng, người kia là Tô Mộ Hàn. Nhưng Cố gia
lại có khoảng cách mà ta không thể vượt qua được. Nói cho cùng, vẫn là vì thân
phận của ta, con gái do tiểu thiếp sinh ra, ngay cả cha ta cũng nói không thể
coi là tiểu thư của Tang gia, huống hồ là Cố đại nhân cao ngạo kia. Còn Tô Mộ
Hàn, ta vẫn luôn cho rằng, chúng ta là hai người xa nhau nhất. Y đối xử với ta
cũng được xem là hết lòng hết dạ, nhưng không bao giờ để ta vượt qua tấm rèm
kia.

Những ngày ấy khiến ta thất vọng trong thỏa mãn, vì một chút không nắm bắt
được ấy. Ta không biết rốt cục đâu mới là thứ thật sự thuộc về mình. Cũng giống
như bây giờ, nhìn đống gạch ngói vỡ nát ngổn ngang, ta mới biết, hóa ra khi ta
bước ra khỏi ngôi chùa này, khi Tô Mộ Hàn bước ra khỏi căn phòng của y, ta và y
đều chẳng là gì. Dù gặp nhau ở trên đường, ta cũng không thể chắc chắn đối
phương chính là vị tiên sinh sớm chiều bên ta suốt ba năm trời. Ha, nghĩ tới
lại khiến người ta cảm thấy bi ai.

Ta cười chua chát, ngước mắt nhìn người trước mặt, nói: “Nhớ, nhưng đã qua
rồi, cũng không bao giờ thuộc về ta nữa.”

Đây là lần đầu tiên ta xưng “ta” trước mặt người đàn ông này. Vì lúc này,
ta đột nhiên cảm thấy hai chữ “thần thiếp” thật khó thốt lên.

Đôi mắt thâm trầm của hắn dính chặt lấy ta, nhìn ta đăm đăm trong chốc lát.
Ta không biết liệu hắn có chú ý tới cách dùng từ không thích hợp của ta hay
không, nhưng rốt cuộc hắn cũng chẳng so đo với ta. Lâu sau mới thấy hắn quay
người, chắp tay nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Trẫm cho rằng nhược điểm lớn
nhất của chốn cung cấm chính là gò ép tính cách của con người, cung quy không
thể phá, nhưng trẫm vẫn hy vọng khi riêng tư có thể nhìn thấy bản tính thật của
con người.”

Ta hơi sững người, nhìn gương mặt nhìn nghiêng với đường nét rõ ràng của
nam tử, nhưng hắn không nhìn ta, chỉ nhìn về phía truớc. Ta đột nhiên nhớ tới
lần đầu tiên gặp hắn, hay khi hắn lén lút chạy tới tìm ta vào lúc đêm khuya,
dáng vẻ gian xảo, ngang ngược, còn không thèm nói lý… Phải chăng đó là lúc
riêng tư mà hắn nhắc tới? Nhưng ta thật sự không biết, đang yên lành, sao hắn
lại nói những lời như vậy với ta? Ta ngẩn ngơ đứng đó, không biết phải đáp lại
ra sao.

Người bên cạnh lại lên tiếng: “Nếu bây giờ trẫm muốn nàng chọn giữa trẫm và
vị tiên sinh kia của nàng, nàng sẽ chọn ai?” Lần này hắn quay đầu lại, nghiêm
túc nhìn vào mắt ta.

Ta kinh ngạc, sao hắn lại nói kỳ quặc như vậy chứ? Ta thấy khóe miệng hắn
khẽ nhếch lên nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người bước đi.

Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy hắn đi nhanh như bay, định nhấc chân
bước theo nhưng không hiểu sao lại do dự. Ta biết, dù nơi này đã bị dỡ bỏ nhưng
ngôi chùa được dựng lại ở một nơi cách đây mười dặm. Huống chi Tô Mộ Hàn đã
nói, cách một khoảng thời gian sẽ sai người tới để đưa thuốc nước ở chùa, vậy
nên, nếu ta muốn dẫn hắn tới đó, chắc cũng có thể.

Ta nhìn bóng lưng của nam tử, hắn đi nhanh như thế, hắn lúc này… muốn để ta
lựa chọn. Nếu ta chọn Tô Mộ Hàn, liệu hắn có tác thành cho ta không? Nhưng ta
đột nhiên cảm thấy không nỡ, không nỡ nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn, luyến
tiếc câu nói: “Điều trẫm muốn nói với người là, có một số người ngươi không
biết quý trọng, nhưng trẫm thì rất thích”, luyến tiếc bộ dạng trẻ con mà ngang
ngược của hắn… Hóa ra, thứ ta luyến tiếc lại nhiều như thế.

Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi đã biết rồi sao? Hít một hơi thật sâu, ta cất bước
đuổi theo hắn. Chân giẫm lên ngói đá vụn, âm thanh dường như càng lúc càng lớn.

Chắc hẳn hắn nghe thấy nhưng vẫn không ngoảnh lại, cũng không dừng bước. Rõ
ràng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hạ Hầu Tử Khâm nhưng không biết tại sao, ta
lại có cảm giác như trông thấy nụ cười của hắn.

Tang Tử à, nhất định ngươi đã điên rồi!

Quay lại ngự giá, hắn vẫn không nói muốn ghé qua ngôi chùa mới xây dựng
cách đây mười dặm, chỉ trầm giọng nói: “Tới Thượng Lâm Uyển.”

“Hoàng thượng khởi giá tới Thượng Lâm Uyển…”

Giọng nói the thé của Lý công công vang lên ở bên ngoài. Ta ngồi bên cạnh
hắn, chiếc áo khoác lông chồn được đặt sang một bên. Hắn đột nhiên đưa tay lên
bịt miệng, ho khan.

Ta thoáng giật mình, mấy ngày trước mới ốm một trận, e là hắn lại bị nhiễm
phong hàn, bèn xích lại, khẽ gọi: “Hoàng thượng…”

Hắn đưa mắt nhìn ta, sầm mặt, nói: “Trẫm ghét ho.”

Ta sững người, muốn bật cười, nhớ ra ta đã từng nói với hắn, ho là điều
không thể giấu giếm được. Hắn không kìm được nên mới bật tiếng ho, bằng không,
nếu có thể, hắn nhất định sẽ kìm lại, hắn đã nói là ghét mà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3