Sự trả thù ngọt ngào - Chương 13

Chương 13

Lúc thay phục trang để
dự buổi khiêu vũ, Hầu tước Staunton cảm thấy ngày hôm nay tốt đẹp hơn cả mong đợi.
Anh đã thành công trong việc giữ khoảng cách với những vị khách của gia đình
trong khi vẫn cư xử lịch thiệp những lúc gặp họ. Được cái cả Marianne và
Charles đều cố gắng giải khuây cho các vị khách, buổi sáng Marianne lấy xe chở
hai người phụ nữ vào làng, chiều đến lượt Charles đưa cả ba đi dạo bằng xe ngựa
ở công viên và thăm khu phế tích.

Bá tước Tillden xem
ra đã quyết định hành xử sáng suốt như thể chuyện đính hôn giữa con gái
ông và người thừa kế của Công tước Withingsby chưa từng làm phiền đến tâm trí
ông lấy một giây. Ông dành mấy ngày ít ỏi còn lại để làm hòa với ông bạn cũ.

Charles khá lặng lẽ.
Cậu không tìm cách gặp mặt anh trai để nói một lời nào về những gì cậu nghe được
trong buổi cưỡi ngựa. Mặt khác cậu cũng không cố ý tránh mặt anh. Thái độ thù địch
cũng đã biến mất trong mắt cậu, thay vào đó là ánh nhìn trống trơn khó dò đọc
được. Song có một lần khi bắt buộc phải gọi tên anh, cậu đã không gọi anh là
Staunton, thậm chí Anthony, mà là Tony. Hầu tước gần như xem thường chính mình
vì đã cảm thấy ấm lòng trước tiếng Tony ấy.

Rồi William nữa. Cậu
ta ở Enfield cả sáng nay để bàn bạc mấy vấn đề nhỏ trong công việc điền trang với
cha. Công tước đã cho gọi anh tới thư viện, bảo cậu con thứ dành ra một giờ đồng
hồ liệt kê các mặt trong việc điều hành điền trang cho anh, rồi để hai người lại
với nhau. Lúc đầu cả hai không được tự nhiên và chỉ biết nói về công việc, cho
đến khi có một chi tiết vụn vặt khiến cà hai cảm thấy buồn cười và họ bật cười
cùng lúc. Sau đó, mặc dù vẫn nhìn nhau hơi ngại ngần và gượng gạo, song có gì
đó đã thay đổi. Một thứ mơ hồ khó nắm bắt. Họ đã trở lại làm anh em mà không cần
tuyên bố một lời nào, chỉ tiếp tục bàn công việc trước mắt.

Và Hầu tước, khi nghĩ
tới Claudia sau đó, chợt nhận ra những chuyện u ám và nhục nhã đã chìm sâu vào
quá khứ. Anh không còn cảm giác gì đối với cô ngoài lòng ngưỡng mộ tự nhiên trước
nhan sắc của cô. Nỗi cay đắng cũng không còn. Có lẽ… có lẽ đúng… rốt cuộc, cô
đã không bị bắt ép. Và rốt cuộc, có lẽ Will đã không làm gì đáng hổ thẹn ngoài
chuyện không sẵn lòng thừa nhận với anh trai rằng họ cùng yêu một người phụ nữ.
Nhưng điều đó hoàn toàn có thể hiểu được. Thời điểm đó Will mới mười chín tuổi.
Cậu ta khó mà hành xử kiên quyết và chín chắn như một người đàn ông.

Hôm nay ngay cả
Augusta cũng bớt dè dặt hơn. Chắc là không thân thiện với anh bằng với Charity,
nhưng con bé đã tủm tỉm cười và ra dáng một đứa trẻ. Anh đi đến cây cầu cùng
Will để tận hưởng ánh nắng xua tan sương mù, và gặp con bé cùng Charity đi theo
hướng ngược lại. Charity đến ngôi nhà Dower để sửa váy cho vừa vặn – đặc biệt
là chiếc váy vũ hội đang được dốc sức hoàn thành cho kịp tối nay. Cô mang cả
Augusta theo để chơi với hai cậu nhóc. Làm cách nào cô kéo được Augusta ra khỏi
phòng học vào giữa buổi sáng ư? Bằng cách thức đơn giản là hỏi Công tước và cô
gia sư Pevens

Công tước đã cho con
gái rời phòng học chỉ vì con dâu ông đã đề nghị sao?

“Nhưng dĩ nhiên,” vợ
anh đáp khi anh thắc mắc điều ấy. “Ông đồng ý vì một buổi sáng đẹp trời như thế
này không nên bỏ phí.”

Cô ửng hồng hai má ngay
lúc họ chạm mặt nhau và trong khi nói chuyện, anh nhận ra. Rõ ràng cô đang nhớ
đến đêm qua, còn anh muốn quên đi thì hơn, nếu có thể.

Vì vậy anh cố gắng dồn
sự chú ý vào Augusta, toàn thân nhem nhuốc, tóc tai bù xù – và lần đầu tiên nom
giống một đứa bé tám tuổi.

“Em làm anh nhớ lại
ngày xưa, Augusta,” anh nhận xét, tìm tay cầm chiếc kính một mắt rồi nâng kính
lên mắt, “về những lần trèo cây chơi trò trốn tìm. Khác ở chỗ Will, Charles và
anh – thỉnh thoảng là cả Marianne nữa – thường diện những bộ quần áo không chỉ
bẩn mà còn đầy vết rách, người thì thâm tím và toạc nham nhở.”

Con bé đã liếc nhìn
anh với vẻ hoảng sợ trong mắt.

“Tất nhiên,” anh nói
tiếp, “em sẽ thay áo, rửa mặt mũi chân tay rồi chải lại tóc trước khi Công tước
để mắt đến em vào giờ ăn trưa. Và nếu lúc ấy ông mời anh vào thư viện để tra khảo,
anh sẽ nghiến răng thề thốt rằng khi anh gặp em trên cầu thì người em không
dính một hạt bụi, thậm chí dưới đế giày cũng không.”

Đó là lúc con bé mỉm
cười với anh, một nụ cười toe toét và rạng rỡ, cái mũi nhăn lại đáng yêu vô
cùng.

Đúng thế, Hầu tước
nghĩ khi người hầu của anh cuối cùng đã thắt xong chiếc nơ cổ và nhấc chiếc áo
dạ phục sẫm màu lên để giúp anh mặc, ngày hôm nay đã trôi qua khá tốt đẹp. Tất
nhiên, có nhiều điều thú vị vẫn đang treo lơ lửng. Và còn nhiều thứ phải giải
quyết ngoài quan hệ đang dần được cải thiện với các em anh – vả lại chuyện này
cũng không nằm trong kế hoạch ban đầu. Như chuyện với cha anh. Như chuyện của vợ
anh nữa.

Hôm nay anh phải sớm
giải phóng cho cô. Trước hết là cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Anh đã được
coi là một người đàn ông có vợ, không phải sinh ra để tuân theo định kiến của bất
cứ ai rằng Hầu tước Staunton nên sống thế này thế kia. Mặt khác, cô đi lúc này
sẽ dễ dàng hơn và gây một chấn động nữa cho gia đình anh trước khi họ kịp phục
hồi cú sốc thứ nhất. Chuyện sẽ được giải quyết nhất điểm một lần. Thêm một điều
nữa, cô cũng nên đi trước khi anh làm tăng khả năng vốn đã rất tiềm tàng là cô
có mang, và trước khi anh trở nên quá quen với sự hiện diện thuận tiện của cô
trong căn phòng bên cạnh mỗi lúc đêm về.

Anh đã thuê Charity
Duncan làm việc cho anh. Trong đó không có yêu cầu sưởi ấm giường anh trong
đêm.

Hầu tước cúi lại gần
gương để gài chiếc ghim kim cương vào giữa nếp gấp chiếc nơ cổ. Nhưng đôi tay
anh chợt dừng lại. Anh đang đeo một chiếc nhẫn nạm đá quý. Vậy vợ anh sẽ trang
điểm bằng thứ gì đây? Chí ít cô sẽ không phải mặc cái váy lụa xám xấu xí tới vũ
hội. Người thợ may của Claudia đã hoàn thành chiếc váy dài khiêu vũ cho cô.
Mong rằng nó sẽ đẹp, hợp thời trang và làm bằng chất vải cao cấp phù hợp. Nhưng
cô không có đồ trang sức nào để đi kèm với nó.

Tất nhiên đấy từng là
điểm mấu chốt – đem về Enfield một cô dâu rõ ràng nghèo rớt mồng tơi, để phô ra
trước mặt gia đình anh một sự thật rằng dòng dõi, gia cảnh, thời trang và nhan
sắc – tất cả những lý do thông thường mà người ở địa vị của anh dùng để chọn vợ
- chẳng có ý nghĩa gì với anh.

Vậy mà bây giờ anh cảm
thấy có lỗi một cách kỳ lạ. Cô cảm thấy thế nào trong mấy ngày vừa qua, khi vẻ
ngoài giữa cô và gia đình anh cùng những người khách khác nhau tột độ? Tối nay
cô sẽ cảm thấy gì, trong bộ váy mới, nhưng cổ và hai cổ tay rồi cả vành tai trống
trơn đồ trang sức? Vậy mà cô là vợ anh, quý cô có địa vị cao nhất trong vũ hội
tối nay. Và khắp vùng lân cận hẳn là đang bàn tán về buổi vũ hội, nghe đồn sẽ
là lễ đính hôn của Hầu tước Staunton, hóa ra được tổ chức để chức mừng đám cưới
của anh.

Tại sao anh không
nghĩ ra chuyện sẽ mua cho cô một món quà cưới – một chiếc vòng tay, chuỗi hạt,
hay một chiếc nhẫn? Ngay đến Anna, người tình của anh trong sáu tháng mùa xuân
trước, còn được nhận mấy viên hồng ngọc làm quà chia tay nữa là.

Anh nhắm mắt suy
nghĩ. Anh có sợi dây chuyền vàng mặt trái tim mẹ đã tặng vào sinh nhật mười tám
tuổi, bên trong có lồng một bức ảnh của bà. Anh đã đeo nó suốt một năm sau khi
bà mất. Anh có đem nó theo. À, anh còn mang theo một chuỗi ngọc trai mua để lấy
lòng một vũ nữ trẻ anh có ý định qua lại sau Anna. Sau anh lại đổi ý, không
thích chọn gái giang hồ làm tình nhân nữa. Anh vẫn còn chuỗi ngọc đó. Anh đã
mang nó về với ý nghĩa thoáng qua là sẽ tặng cho Marianne hoặc Augusta.

Anh cho người hầu lui
và đi tìm chuỗi ngọc. Nó rất đẹp – anh luôn rộng rãi với các cô tình nhân hiện
tại và tương lai với ý định nhạo báng rằng một người bảo trợ hào phóng luôn được
đòi hỏi những dịch vụ tốt nhất và độc nhất.

Anh không biết chiếc
váy của cô kiểu dáng và màu sắc ra sao. Khi anh hỏi cô chỉ cười – trông xinh đẹp
đáng yêu khôn tả - và nói với anh rằng đó là bí mật. Nhưng không sao. Chuỗi ngọc
trai sẽ hợp với bất cứ bộ váy nào. Anh ủ ấp nó trong lòng bàn tay. Về lý mà nói
anh không nợ cô cái gì bởi trong hợp đồng hai bên đã ký phần thù lao của cô là
rất hầu hĩnh. Nhưng cô đã làm tốt công việc của mình, còn hơn cả tốt – dù chuỗi
ngọc trai không phải để trả cho những lần ân ái. Anh cau mày nhìn xuống bàn
tay. Ý nghĩa ấy thật khó chịu. Cô là vợ anh cơ mà.

Anh sẽ tặng cô chuỗi
ngọc vì cô là vợ anh. Chúng sẽ là quà cưới dẫu cho hôn nhân của họ không như
bình thường.

Một phút sau, anh gõ
cửa phòng thay đồ của cô và đợi cô hầu của cô ra mở cửa. Nhưng phu nhân không ở
đó, cô gái thông báo với anh, khẽ nhún gối chào. Cô đã xuống phòng khách dưới
nhà vì Công tước cho gọi.

Anh cho chuỗi ngọc
vào túi rồi đi xuống dưới nhà tìm vợ. Công tước đã quyết định dành cho cô con
dâu lòng yêu mến mà không đứa con ruột nào của ông được nhận. Chắc chắn là cố
ý. Ông đang cố khiến con trai mình hoang mang, khiến anh tin rằng ông không mảy
may lo lắng khi nữ Công tước tương lai ra mắt ông lại được chọn từ tầng lớp dưới,
mới đây còn phải làm gia sư kiếm sống.

Không vấn đề gì. Hầu
tước không hề luống cuống. Anh còn thích thú vì ông đang quan tâm quá nhiều đến
Charity. Anh mong chờ được nhìn thấy cô trong bộ váy vũ hội mới. Anh sẽ tặng
chuỗi ngọc cho cô trong khung cảnh đông người hơn dự định. Anh sẽ tự tay đeo
chúng lên cổ cô, và hẳn cô sẽ đáp lại anh bằng một nụ cười ấm áp

Chiếc váy lụa trắng của
Charity được may theo kiểu nữ thần Hy Lạp với áo choàng ngoài bằng đăng ten trắng
thêu những nụ hồng vàng. Những nụ hồng được thêu lớn hơn và dày hơn ở viền, hai
cổ tay áo ngắn và ở cổ áo trễ theo mốt. Claudia đã làm một đôi găng tay dài màu
vàng và khăng khăng bắt cô mang chúng. Cô hầu mới của cô rất khéo tay, đã biến
mái tóc của cô thành tuyệt tác, những lọn tóc quăn nhẹ nhàng trông vừa không
quá trẻ con so với tuổi cô vừa không giống một người đã có chồng.

Nhìn chằm chằm vào
gương, Charity cảm thấy mình thật xinh đẹp. Cô thấy mình đang ngẩn ra mê mẩn, rồi
toét miệng cười giễu tính tự phụ của bản thân. Nhưng cô không quan tâm cô có
đang tự phụ hay không. Xét cho cùng cô có thổ lộ suy nghĩ với ai đâu ngoài bản
thân mình. Cô nghĩ mình rất, rất xinh đẹp chẳng khác nào nàng công chúa đi dự một
dạ hội lớn. Và chí ít nó cũng không xa thực tế là bao: Cô là nữ Hầu tước
Staunton, con dâu của Công tước Withingsby, và cô sắp tham dự buổi vũ hội đầu
tiên trong đời - ở gian phòng tráng lệ đã khiến cho cô nín thở lúc bước vào cuối
giờ chiều nay – với tư cách là vị khách danh dự. Thậm chí cô còn được đứng đón
khách cùng Công tước và chồng mình.

Chồng cô có nghĩ rằng
cô xinh đẹp không? Anh có nghĩ hay không cũng không quan trọng, cô tự nhủ.
Nhưng ôi, tất nhiên là nó quan trọng rồi. Đêm qua anh đã thấy cô thật khêu gợi
– suốt cả ngày hôm nay má cô thỉnh thoảng lại nóng bừng trước ký ức về đêm qua.
Nhưng cô thực sự không biết anh thấy cô hấp dẫn chỉ vì cô ở sẵn đó và sẵn lòng,
hay anh thấy cô hấp dẫn thật. Anh thấy cô hấp dẫn hay không không quan trọng.
Đúng vậy – cô lại cười với hình ảnh mình trong gương. Cô sẽ tận hưởng buổi tối
nay. Cô sẽ quên đi rằng toàn bộ chuyện này chỉ là sự sắp đặt nhất thời. Cô sẽ
quên đi rằng mình chỉ là một dạng Lọ Lem, trừ chuyện sau khi cô bỏ đi sẽ chẳng
có chàng hoàng tử nào chịu lục tung cả đất nước lên để tìm cô với chiếc giày nắm
chặt trong tay. Cô sẽ chỉ hài lòng với chính mình thôi.

Charity bồn chồn đợi
chồng đến để hộ tống cô vào phòng khách. Đầu tiên sẽ là bữa ăn tối, tất nhiên,
trước khi các vị khách bên ngoài bắt đầu lũ lượt đến dự vũ hội. Liệu mọi người
có nhìn cô sững sờ vì cô đã ăn vận thích hợp cho vai diễn của mình không nhỉ?
Và anh sẽ nhìn cô thế nào khi bước vào phòng thay đồ? Cô định bụng sẽ nhìn thẳng
vào anh để thấy được phản ứng đầu tiên của anh.

Cô hy vọng anh sẽ
thích vẻ ngoài

Cô mỉm cười rạng rỡ
khi nghe tiếng gõ cửa vang lên và gật đầu cho cô hầu ra mở. Mình không được trông
như một nữ sinh phấn khích thế này – cô gắng thu bớt nụ cười lại. Nhưng nó tắt
ngấm khi cô thấy người đó không phải chồng cô, mà là một người hầu.. Công tước
muốn có vinh hạnh gặp cô trong phòng khách ngay lập tức. Charity lưỡng lự. Chắc
chắn chồng cô sắp đến đây. Cô có nên gõ cửa phòng thay đồ của anh không? Nhưng
không hiểu sao, bất chấp mối quan hệ của cô với anh và những gần gũi họ đã chia
sẻ, Hầu tước Staunton hình như không phải mẫu người khiến người khác dám tự
nhiên như vậy.

“Winnie, khi nào Hầu
tước tới,” cô dặn cô hầu, “em hãy nói lại rằng Công tước đã gọi tôi tới phòng
khách nhé.”

Cũng may giờ cô đã cảm
thấy khá quen thuộc với gia đình này nên không đến nỗi hoảng sợ khi một mình bước
vào phòng. Dĩ nhiên tối nay có phần khó khăn hơn. Bề ngoài thay đổi chóng mặt
làm cô mất tự nhiên hẳn. Ngay cả người hầu mở cửa phòng khách cho cô cũng có vẻ
giật mình, cô nghĩ, cho đến khi nhận ra suy nghĩ ấy mới ngớ ngẩn làm sao. Những
người hầu đã được huấn luyện để không bao giờ được giật mình, cho dù có cả đàn
voi mặc váy hồng ầm ầm lao qua.

Claudia cười rạng rỡ
với cô còn Winnie mím môi trông giống hệt anh trai. Marianne nhướng cao lông
mày còn Richard gắng gượng nghiêng đầu chào. Charles trông đẹp trai đến nghẹn
thở. Cậu cầm tay cô, cúi đầu hôn bàn tay và nói với cô, kèm theo một cái nháy mắt
tinh nghịch, rằng Tony đúng là gã may mắn. Bá tước Tillden và gia đình vẫn chưa
xuống. Công tước đang đứng quay lưng về phía lò sưởi và nhìn cô bằng ánh mắt sắc
bén. Cô nở nụ cười với ông và nhún gối chào.

“Cha muốn gặp con ạ,
thưa cha?” Cô hỏi. Sắc mặt ông đỡ xanh xao hơn thường ngày. Hẳn ông đã đi nghỉ,
như ông đã hứa sẽ nghe theo lời khuyên của cô.

“Phải. Lại gần đây
nào, con yêu,” ông nội.

Cô tiến lại gần và mỉm
cười với ông. Đương nhiên cả gia đình dồn hết sự chú ý vào họ. Ông đang cầm một
thứ gì đó trong tay, và đưa nó từ sau lưng ra.

“Ta đã tặng nữ Công
tước một món quà vào ngày cưới,” ông nói. “Khi bà ấy qua đời nó lại trở về với
ta. Ta muốn tặng nó làm quà cho cô con dâu thừa hưởng tước hiệu và địa vị của
bà ấy sau này. Cho vợ con trai cả của ta. Cho con.”

Cô nhìn xuống lòng
bàn tay ngửa ra của ông. Đó là một viên ngọc topaz lớn và tuyệt đẹp xung quanh
viền kim cương và đính vào một sợi dây chuyền cũng bằng kim cương. Một món
trang sức lộng lẫy và hẳn đáng giá bằng một gia tài. Nhưng không phải giá trị vật
chất của nó làm miệng và cổ họng Charity chợt khô lại. Nó là món quà Công tước
đã tặng cho vợ mình – một món quà cưới. Và giờ ông đang tặng lại cho cô? Nó hợp
với chiếc váy của cô, dù so với vẻ thanh nhã của chiếc váy thì nó có phần quá nặng
nề. Nhưng điều đó không quan trọng. Chuỗi hạt nhòa đi trước mắt cô và cô vội vã
chớp chớp mắt.

“Cha,” cô ngẩng nhìn
ông. “Hẳn là cha yêu mẹ nhiều lắm.” Câu nói cực kỳ ngốc nghếch và không liên
quan tới hoàn cảnh. Cô không biết tại sao mình nói thế - hay đúng hơn là thì thầm
như thế. Cô đã không thể nói to thành tiếng.

Rồi cô không thốt được
lên lời nữa, bởi đôi mắt ông biến đổi mạnh mẽ ngay tức thì. Chúng trở nên rắn
đanh. Chúng trở nên nồng ấm. Chẳng lời nào mô tả được hai trạng thái vừa vừa gần
gũi vừa trái ngược ấy.

“Ồ phải,” là tất cả
những gì ông nói, khẽ đến mức cô ngờ rằng trong một căn phòng im ắng thế này
cũng chẳng có ai nghe được những lời họ trao đổi.

“Quay lưng lại nào,”
ông bảo cô. “Ta sẽ đeo nó cho con.”

Cô quay lại, và đụng
phải ánh mắt Marianne. Nó tràn đầy hoài nghi, oán giận, và đố kỵ. Marianne là
con gái lớn. Hẳn cô mong rằng món nữ trang quý giá nhất của mẹ sẽ được trao cho
cô hoặc để lại cho cô nếu cha qua đời. Cổ Charity chợt cảm thấy lạnh toát và nặng
trĩu khác lạ. Cha chồng cô đặt hai tay lên vai cô, xoay cô lại sau khi cài móc
dây chuyền.

“Đây là chỗ của nó,”
ông nói và làm cô sửng sốt khi cúi xuống hôn hai má cô.

“Cảm ơn cha,” cô nói,
rồi nghẹn lời vì biết ơn, vì cảm giác nặng nề, vì… vì nói yêu thương. Cô rất
quan tâm đến ông. Cô không biết vì sao ngoại trừ một điều, sâu thẳm trong cô có
một niềm thương cảm và trìu mến dành riêng cho ông. Cô yêu ông. Ông là cha cô –
cha chồng cô.

Đó là ý nghĩa cực kỳ
nguy hiểm.

Charity đứng sang một
bên để không độc chiếm sự quan tâm của ông, dùng khay đồ uống trên mặt tủ làm
cái cớ. Cô cầm một ly rượu trái cây lên. Cô nhấm nháp nó được vài phút thì cánh
cửa mở ra và cô thấy chồng mình đã đến. Cô đứng lặng phắc, nhìn anh, chờ anh
trông thấy mình. Trong bộ dạ phục màu đen và chiếc nơ cổ bằng lanh trắng nom
anh đẹp trai hơn bao giờ hết, và cũng đáng sợ hơn bao giờ hết. Song nếu cô đã từng
có chút nào sợ anh, thì bây giờ không còn nữa. Cô chỉ ước mình đừng có những kỷ
niệm sắc nét như vậy… Nhưng trong tối nay cô sẽ không cố gạt chúng ra khỏi đầu.
Đây là buổi tối mà cô muốn tận hưởng.

Mắt anh tìm thấy cô gần
như ngay lập tức. Giống như cha anh lúc này, anh đứng yên và quét mắt từ đầu đến
chân cô. Cô đọc thấy trong đó có sự ngưỡng mộ và điều gì đó ấm áp hơn thế một
chút. Cô mỉm cười với anh.

Và rồi mắt anh dừng lại
trên cổ cô.

Có điều gì đó trong
ánh mắt chồng cô khiến Charity cảnh giác. Cô thấy lạnh người và không thở nổi.
Cô cảm thấy mối nguy hiểm cận kề dù nét mặt anh không thay đồi và anh không cử
động trong một lúc. Ngay cả khi chậm rãi đi về phía cô, gương mặt anh vẫn không
biểu lộ điều gì. Nỗi hoảng hốt bóp nghẹn hơi thở của cô. Cô muốn xoay người bỏ
chạy. Nhưng cô vẫn không hiểu nổi cảm giác đó. Cô vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười với
anh.

“Em lấy nó ở đâu?” Giọng
anh rất nhỏ, đâm vào cô như mũi kim sắc nhọn. Mắt anh đột nhiên đen thẫm.

Tay cô đưa lên cổ.
“Nó là của mẹ ngài,” cô nói một cách ngây ngô.

“Em lấy nó ở đâu?”
Cánh mũi anh phập phồng.

“Cha ngài đã cho em,”
cô đáp. “Làm quà cưới. Nó rất đẹp.” Trước khi đi em sẽ trả nó lại. Nhưng cô
không thể nói to từ đó. Họ đang có khán giả xung quanh – những khán giả rất
chăm chú.

“Tháo nó ra,” anh nói.

“Cha ngài…”

“Tháo ra.” Gương mặt
Hầu tước trắng bệch. Và đột nhiên cô hoảng sợ trước mặt anh.

Tay cô chưa kịp động
đậy thì anh đã nắm lấy viên ngọc topaz, những ngón tay sượt qua da cô không được
nhẹ nhàng cho lắm, và giật mạnh sợi dây chuyền. Móc cài nghiến vào da cô khiến
cô nhăn mặt vì đau.

“Quay lại,” anh nói.

Cô quay người và cúi
đầu xuống. Những ngón tay anh dò dẫm với chiếc cài lâu tưởng chừng như vô tận
trước khi cô cảm nhận trọng lượng sợi dây đã chuyển từ cổ cô sang tay anh. Cô
không ngẩng đầu lên hay quay lại – tất cả mọi người ở sau lưng cô im phăng phắc.
Đến mức cô nghe được những lời chồng cô nói với Công tước sau khi anh đã băng
qua phòng tới lò sưởi.

“Tôi nghĩ thứ này là
của ông,” anh nói.

“Không phải, anh
Staunton,” Công tước trả lời, “nó lả của phu nhân Staunton. Ta đã tặng nó cho
cô ấy.”

“Tôi đã từ chối món
quà,” con trai ông nói. “Vợ tôi sẽ chỉ dùng những trang phục và đồ trang sức do
tôi chu cấp.”

“Nó là của cô ấy,”
Công tước đáp. “Ta sẽ không nhận lại.”

“Vậy thì nó sẽ nằm
đây đến khi nào có người nhặt nó lên,” Hầu tước nói. Và có tiếng vật gì đó rơi
xuống sàn.

Đúng lúc đó cửa mở và
Bá tước Tillden, nữ Bá tước cùng tiểu thư Marie Lucas bước

William kín đáo cúi
người nhặt sợi dây chuyền lên khi Charity quay lại. Nhưng cô chì nhìn thấy có
thế. Cô vội vã rời khỏi phòng với mái đầu cúi gằm. Cô không chắc có về được
phòng mình để thu dọn đồ đạc hay không. Cô không biết mình có thể ở lại Enfield
thêm chút nào nữa không. Nhưng cô ra khỏi cửa chưa đầy sáu bước thì một bàn tay
túm lấy cánh tay cô.

“Charity?” Đó là giọng của Charles.

“Không,” cô nói, giật tay ra. “Không, làm ơn.”

Nhưng cậu không để cô
đi. Cậu chặn trước mặt cô và cô va vào lồng ngực cậu. Không còn đủ sức để đẩy
ra nữa, cô úp mặt vào ngực cậu và run lên với những hơi thở đứt quãng.

“Để em đưa chị sang
phòng khác,” cậu nói, “nơi chị có thể bình tâm lại. Chị không làm gì sai. Chị
phải tin như thế. Chị đã bị lôi vào cuộc chiến thôi. Chị không làm gì sai cả.”

“Đúng vậy, cô ấy
không làm gì sai.” Một giọng khác lặng lẽ hơn cất lên đằng sau cô. “Anh sẽ lo
cho cô ấy, Charles.”

“Chỉ khi anh hứa danh
dự sẽ không làm tổn thương chị ấy,” Charles nói, giọng sắt lại. “Cổ chị ấy đang
chảy máu.”

“Anh hứa,” Hầu tước
đáp, giọng anh trống rỗng và đều đều.

“Nó,” Charles nói,
“là thứ anh đã nhắc đến sáng nay phải không?”

“Phải,” Hầu tước xác
nhận, “Ông ta đúng là từ địa ngục chui lên, Charles. Cha chúng ta là một con quỷ,
với tước hiệu cao quý. Đi với tôi nào, Charity, xin em?”

Tay anh chạm vào cô.

Cô thẳng người lên,
“Cảm ơn, Charles,” cô nói. “Hy vọng chị chưa làm hỏng nơ cổ của em.”

“Dù sao nó cũng không
trau chuốt bằng của anh Tony,” cậu mỉm cười đáp. “Em tự thắt lấy mà.” Nói rồi cậu
rảo bước vào phòng khách.

“Hãy đi với tôi,” chồng
cô nói, và cô cảm thấy chiếc khăn tay mang hơi ấm của anh nhẹ nhàng áp vào sau
cổ mình, đến giờ cô mới nhận ra là nó đau. “Được không? Tôi sẽ không làm đau em
nữa đau. Tôi hứa.”

Anh đưa cô vào một
gian phòng nhó giáp phòng khách rồi đóng cửa lại.

“Đúng như Charles
nói, em đã bị lôi vào cuộc,” anh vừa nói vừa đỡ cô ngồi xuống ghế và chấm nhẹ
chiếc khăn lên cổ cô. “Sợi dây chuyền đó là của mẹ tôi. Bà đã đưa nó cho tôi
trước khi mất, quả quyết rằng nó phải thuộc về tôi. Tôi là người bà yêu quý nhất
trong đời, bà luôn bảo tôi như thế. Ngay sau đám tang, cha tôi đã nhận ra nó vắng
mặt trong số nữ trang của bà, lúc ấy tôi đang cưỡi ngựa bên ngoài để bình tâm lại
sau những cảm xúc dồn dập trong ngày. Khi trở về, ông ta đã đợi sẵn trong phòng
tôi, sợi dây chuyền trên tay. Ông ta buộc tội tôi ăn cắp nó. Ông ta không chịu
lắng nghe lời biện hộ và giải thích nào. Ông ta lấy roi vọt để trừng phạt tôi.
Tôi có thể tránh ngọn roi ấy dễ dàng, tôi đã hai mươi tuổi và ít nhất cũng khỏe
ngang ông ta, nhưng tôi không thèm tránh. Tuy nhiên, trước đó tôi đã bảo ông ta
biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ta làm thế.”

“Ngài đã ra đi,” cô
nói

“Phải,” anh thổi nhẹ
lên vết xước sau cổ cô. “Tôi đã thề sẽ không bao giờ quay lại. Nhưng tôi đã quay
về. Với những gì mình có.”

“Với em,” cô nói.

“Đúng vậy. Cơn giận của
tôi không phải nhằm vào em,” anh nói. “Tôi đã mờ mắt vì tức giận. Dĩ nhiên nó
không phải là cái cớ biện hộ. Tôi mong em tha lỗi.”

“Ông ấy đã đưa nó cho
em một cách có chủ ý,” cô nói. “Ông ấy biết nó sẽ làm ngài tổn thương và giận dữ
hơn bất cứ việc gì ông ấy có thể gây ra.”

“Em đã đúng,” anh
nói, “đúng ngay từ đầu khi em bảo rằng em là một quân cờ tốt trong trò chơi.
Tôi xin lỗi đã để em bị tổn thương cả về thể xác. Nó có đau lắm không?”

“Không,” cô đáp, rồi
đứng dậy. “Hầu như không đau tí nào. Chúng ta còn phải tham dự bữa tối nữa đấy.”

“Bây giờ sao?” Anh cười.
“Tối nay tôi định đưa em rời khỏi đây. Chúng ta sẽ trở lại London, sau đó em
hãy cho tôi biết em đến đâu và tôi sẽ thu xếp trong thời gian ngắn nhất. Em đã
làm rất tốt. Em sẽ có một tương lai sung túc và an toàn.”

“Chúng ta sẽ tham dự
bữa tối, và buổi vũ hội,” cô nói kiên quyết. “Có lẽ ngài đang thiếu dũng khí,
thưa ngài, nhưng em thì không. Ngài đã chạy trốn một lần và chưa bao giờ vượt
qua được những hồn ma bóng quế hay ngài muốn gọi chúng là gì cũng được. Nhưng
em nghĩ ngài không nên trốn chạy nữa, nếu ngài dành một chút thời gian để cân
nhắc.”

Hầu tước nhìn cô chằm
chằm, nét mặt kín bưng. Cuối cùng anh hít sâu. “Vậy thì đi ăn tối thôi, cô chuột
nhỏ của tôi,” anh nói. “Nhưng em sẽ đeo cái này vì tôi chứ? Liệu nó có làm cổ
em đau không?”

Một chuỗi hạt ngọc
trai nằm vắt ngang lòng bàn tay anh. Nó duyên dáng đến hoàn hảo và làm cô muốn
khóc.

“Nó là một món quà,”
anh nói. “Một lời cảm ơn, nếu em bằng lòng. Có lẽ là một món quà cưới.”

“Em sẽ đeo nó,” cô
đáp, quay người và cúi đầu xuống để anh có thể cài móc chuỗi hạt. “Nó rất đẹp.”

“Nhưng không đáng yêu
bằng người đeo nó đâu.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3