39 Manh Mối (Tập 3) - Chương 14 - 15
CHƯƠNG 14
CRẮCCCCCKKKKK!
Đầu gối của Ian khuỵu
xuống. Mỏm đá làm rung chuyển mặt đất, một lớp bụi xam xám nhanh chóng nổi lên
bao quanh lấy họ.
Đưa tay che mắt, nó
nhìn thấy Amy đang đứng cạnh bức tượng. Giờ đây vật này đang di chuyển về phía
con bé. Nó đang bị sốc, chiếc ba lô còn nằm ngay dưới chân.
“Lùi lại!” Ian thét
lớn.
Ian kéo Amy ra và đẩy
nằm xuống đất, đè lên người con bé. Sỏi đá tuôn như mưa xuống lưng nó, chui cả
vào tóc và bắn xuống mặt đất kêu rào rào như một tràng pháo tay.
Ý nghĩ thứ hai trong
đầu nó là chiếc áo này sẽ bị rách bươm. Và một nỗi bàng hoàng ập đến - rằng ý
nghĩ đầu tiên của nó lại không phải là về chiếc áo. Hay về đồng xu. Hay về
chính nó nữa.
Mà là về con
bé.
Nhưng điều này lại
không nằm trong kế hoạch. Amy ở đây vì một lẽ riêng. Cô nhỏ này là một chiến
thuật, một bàn đạp. Cô nhỏ thật là...
“Đáng yêu,” Nó thốt
lên.
Amy ngước nhìn nó vẻ
sợ hãi, hàng lông mi của con bé bám đầy bụi. Ian nắm lấy tay con bé đang co
chặt thành nắm đấm. “A-a-anh không cần phải làm như vậy,” Amy thì thầm.
“Làm gì?” Ian hỏi.
“Mỉa mai. Nói những
câu như là ‘đáng yêu’. Anh đã cứu mạng đây. C-cám ơn.”
“Bổn phận của anh
thôi,” Nó trả lời. Ian cúi đầu và đặt môi mình chạm vào môi Amy. Chỉ một chút
thôi.
Không khí chầm chậm
trở nên quang đãng, và tiếng ồn đã ngưng lại. Ian ngồi dậy, buông tay Amy ra.
Hình khắc đã lộ hẳn ra ngoài tảng đá chừng vài centimét. Chỗ đó giờ đây được
thay thế bằng một hang mở hình chữ nhật.
Một mùi thối rữa, hăng
nồng sực ra từ bên trong.
Alistair là người đầu
tiên đứng lên, cẩn thận phủi bụi chiếc quần leo núi bó sát của mình. “Nơi ẩn
náu của Hideyoshi...” Lão kinh ngạc thốt lên.
Dan và Natalie ở sát
bên lão, ho sặc sụa và cũng đang phủi bụi. Dan bật dậy và cố dòm vào trong.
“Trời ạ, có ai đó quên giật nước bồn cầu rồi.”
Alistair tìm thấy ba
lô của Amy và lôi trong đó ra hai chiếc đèn Coleman chạy pin gập lại được.
Ian đỡ Amy đứng dậy. “Cô
em có đồng xu không?” Nó nhẹ nhàng hỏi. “Có thể lát nữa chúng ta còn dùng đến
nó, để đóng lối vào này lại.”
“T-túi...” Amy vỗ vào
túi. “Đây đã cho vào đó khi thứ này b-ắt đầu mở ra...”
Alistair trao cho con
bé một chiếc đèn. “Ta và con dẫn đầu, Amy ạ.”
Trong lúc con bé bước
vào trong hang với đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy, Natalie nhìn Ian chằm chằm. Nó
nháy mắt với con bé và cả hai bước
Ồ, con bé hơi đa nghi.
***
Tập trung.
Tất cả những gì Amy có
thể cảm nhận được là đôi môi mình.
Ánh sáng huỳnh quang
xanh nhạt của ngọn đèn nhảy múa trên những vách đá lởm chởm bên trong một cái
hang hình vòm, mùi ammoniac của phân thú xộc vào lỗ mũi con bé. Bọn họ đang ở
trong một cái hang dường như đã nửa triệu năm chưa có bóng người đặt chân đến,
giày con bé đang giẫm lên một thảm những thứ nhầy nhụa mà chính nó cũng chẳng
dám ngó xuống xem là gì. Và tất cả những gì Amy còn cảm thấy là cái cảm giác
râm ran của đôi môi.
Mọi thứ diễn ra cùng
một lúc. Đồng xu, nơi ẩn náu, cái...
Cái gì? Chính
xác điều gì vừa mới xảy ra?
Ian lặng lẽ bước sau
con bé. Amy phải ghét bỏ hắn chứ. Nó đã ghét. Nhưng nó cũng không còn nhớ được
tí tẹo lý do vì sao nữa. Bất chấp những gì đang ở xung quanh, con bé cảm thấy
thật hoạt bát, sống động, và hạnh phúc đến không tưởng tượng được.
“Cám ơn anh,” Nó khẽ
nói.
“Cám ơn vì cái gì?”
Ian hỏi.
“Đã đưa cho đây đồng
xu lúc ở trong con hẻm tại Tokyo,” Con bé trả lời. “Nếu anh không làm như vậy
thì toàn bộ chuyện này không thể xảy ra được.”
Ian gật đầu đồng tình.
“Đó là một trong những vật sở hữu được nâng niu nhất của nhà Kabra. Người ta
đồn rằng nó đóng vai trò quan trọng đối với đầu mối của Tomas, nhưng cha mẹ anh
lại không tin điều đó. Anh buộc phải đánh cắp từ tay họ.” Nó rùng mình. “Anh
chẳng dám gặp mặt cha một khi ông phát hiện ra điều này.”
Amy thọc tay vào túi
và móc đồng xu ra trao cho Ian.
“A-anh không thể,” Ian nói. “Đã hứa rồi mà.”
“Chúng ta không còn cần đến nó nữa,” Amy nói.
“Cám ơn cô em.” Ian lấy đồng xu và bỏ vào túi. Nhưng mắt của
nó lại tập trung hướng lên trên. “Amy? Cô em có thấy thứ gì di chuyển trên kia
không?”
Amy rọi đèn lên trên, vào một cái bóng vừa bay qua bay lại,
nhảy múa thật nhanh - và rồi biến thành một đám đen với những tiếng rít inh
tai.
“CÚI XUỐNG!” Dan
hét to ra lệnh trong lúc một đàn dơi bay ào qua đầu họ. Chúng rú to, vỗ cánh
phành phạch, đầu cánh đập lách chách như mưa vào tóc Amy trong lúc con bé co
rúm người lại. Rồi, cũng giống như một đám khói bay qua miệng ống khói, đàn dơi
biến đi qua một lối ra hẹp.
“Cô em không sao chứ?” Ian hỏi.
Amy gật đầu. “Đây ghét dơi,” Con bé ngồi dậy, lia chiếc đèn
ra xung quanh, rọi vòng ánh sáng vào khuôn mặt Ian.
Chỉ cốt nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Và đó là lúc Dan lại
réo lên.
***
“Amy, rọi cái thứ đó
lại đây!”
Đó là thứ ngon lành
nhất mà nó từng trông thấy. Ngon lành hơn cả giải thưởng game Wii trọn đời mà
nó suýt nữa giành được trong cuộc thi hồi lớp 6.
Giờ thì cả Alistair
lẫn Amy đều đang lao nhanh đến. Hai chiếc đèn rọi ánh sáng lên một đống khổng
lồ những vật chồng chất lên nhau ngập từ mặt đất tới tận nóc hang. Ở trên đỉnh,
chỗ bọn dơi vừa ở đó, là một dãy nhũ đá buông xuống đất. Nhũ đá bao quanh đống
vật thể như một hàng rào cắm ngược giữ cho nó ở nguyên một chỗ.
Đó chính là những
thanh gươm - cả một tháp gươm, được sắp xếp cẩn thận, tỉ mỉ xen kẽ nhau. Chuôi
gươm chĩa thẳng ra, một số rất tinh tế, được nạm ngọc, số khác bị sứt sẹo và
cùn. Chúng tựa những bàn tay, vươn ra như thể đang thách thức ai đó kéo chúng
ra. Điều đó có thể khiến cho cả đống gươm khổng lồ sụp xuống như một ngôi nhà
làm từ những lá bài.
“Cuộc săn gươm vĩ đại
năm 1588,” Alistair lẩm nhẩm. “Đây là nơi người ta giấu chúng.”
Nhưng Dan đã nhanh
chóng đi qua đống gươm, rẽ về phía tay trái. Hang động dường như mở rộng ra về
phía này, rộng và sâu hơn, với những đống vũ khí như nối tiếp nhau kéo dài bất
tận. Một số trông như đã bị ném bỏ lại đây - vương miện, nón trụ, giáp trụ,
giáo, khiên, yên ngựa, bàn đạp. Những chiến bào gấp lại, những viên ngọc đính
trên áo sáng lấp lánh, những bức tượng đứng phủ đầy bụi, những cuộn giấy cuộn
chặt đặt trong những thùng chứa có hình dáng những chiếc hộp. Nhưng có một khu
vực dường như biệt lập với những chỗ còn lại - một điện thờ, bao quanh là một
tấm gương tam giác kỳ dị treo trên tường trong chiếc khung được chạm trổ hết
sức tinh tế.
Quanh tấm gương, có
những cái rương khổng lồ được chất thành đống gọn gàng. Tất cả được trang trí
bằng ngọc và thư pháp, mỗi cái được khóa bằng một ổ khóa khổng lồ.
Dan chộp lấy một ổ
khóa. Nó vỡ ngay ra trong tay thằng bé, hoen gỉ và giòn rụm. Khi Dan mở nắp
rương, mọi người đến bên cạnh nó và nhìn vào trong.
“Như ở các tỉnh lị bên
Mỹ người ta vẫn hay nói...” Natalie
nói, mắt nó mở to, “Bungee!”
“Ta bảo đảm từ đó là ‘bingo[1],’” Alistair sửa lưng nó. “Lạy
trời, những thứ này chắc hẳn là chiến lợi phẩm của Hideyoshi - của cải mà quân
lính của ông đoạt được khi chinh phục nước Nhật và di chuyển sang Hàn Quốc.”
[1] Khi được
bạc, trúng thưởng xổ số... người ta thường reo lên “bingo”.
Dan cho tay vào trong, đào bới một rương đầy đồng tiền vàng.
Cạnh nó, Amy mở ra một chiếc rương khác. “Chén đũa, tách, tô, đĩa đựng thức ăn
- tất cả đều bằng vàng khối này!”
“Các tượng Phật!” Ian thốt lên, nhìn vào chiếc rương thứ ba.
“Một bộ sưu tập những tượng phật bằng vàng cỡ nhỏ.”
“Hideyoshi tôn sùng vàng,” Alistair từ tốn đáp. “Theo truyền
thuyết kể lại, ông thậm chí còn uống những giọt vàng hằng đêm để mong có những
thuộc tính ma thuật mà người ta gán cho nó...”
“Chúng ta giàu to rồi,” Ian reo lên. “Lại nữa này.”
Dan mỉm cười.
Và bằng ba nguyên tố kết hợp lại sẽ có được lối vào, thứ tối
cao sẽ hiển lộ.
“Còn hơn cả giàu có,” Nó bật ra một tiếng reo vô cùng kinh
ngạc. “Chúng ta đã khám phá ra đầu mối kế tiếp của dòng họ Cahill!”
CHƯƠNG 15
ALISTAIR KHÔNG NGẠI VỀ CHUYỆN TUỔI TÁC. Nhưng lại ngại bị
thua trí một đứa cháu chỉ mới mười một tuổi đầu.
Vàng.
Dĩ nhiên thằng bé nói đúng. Vàng chính là “nguyên tố cao
nhất” trong thuật giả kim. Biểu tượng giả kim - “các nguyên tố kết hợp lại” -
chính là chìa khóa mở cửa lối vào. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là từ
đầu óc của Hideyoshi. Là con trai của Thomas Cahill, ông ta cũng là một học trò
của thuật giả kim!
Alistair thầm rủa mình. Đáng lẽ lão phải phát hiện ra ngay từ
đầu. Đã có thể loại bỏ hết cái rắc rối này, cái nguy hiểm này. Tất cả sự mạo
hiểm không cần thiết đối với mạng sống của hai đứa cháu.
Điều này nhất định phải xảy đến.
Lão phải là người phát hiện ra đầu mối mà lão đã biết.
Lão cố mỉm cười. Với hai đứa trẻ Cahill, những thứ này đều
mới mẻ. Chúng vẫn chưa dành ra cả đời mình để tìm kiếm như lão. Chúng đang nhảy
múa cùng với hai đứa nhà Kabra, những điệu nhảy chúng gọi là hip hop, mà khi cố
tham gia chỉ tổ khiến hông của lão nhức nhối thêm thôi.
Alistair vẫn theo dõi cử động của thằng nhóc Kabra. Rõ ràng
nhà Kabra cũng biết Đầu mối này. Nhà Lucian cũng đã tìm kiếm Đầu mối hệt như
nhà Ekat. Có lẽ bọn chúng chỉ diễn giỏi hơn lão đó thôi.
“Giỏi lắm!” Ian reo lên, tung Amy lên không trung. “Ta biết
sự liên minh giữa các chi sẽ đem lại kết quả mà!”
Khi Ian hạ Amy xuống, con bé lại để mặt mình khẽ chạm vào mặt
nó.
Alistair thấy máu mình đông cứng lại. Trò thí quân với bọn
Kabra quả thật đã có ích. Nếu không có đồng xu của Ian, họ đã không thể tìm
thấy chiếc hang này.
Nhưng đây không phải là kiểu liên minh mà lão đã hình dung
trong đầu.
“Ta nghĩ - chúng ta nên rời khỏi đây ngay,” Alistair đề nghị.
“Có lẽ chúng ta sẽ thảo luận với nhau về những gì sẽ làm tiếp theo trong bữa
tối.”
“Không nhanh vậy đâu,” Ian nói. Giờ thì nó đã bước ra xa Amy,
chăm chú nhìn chiếc gương. “Hãy chỉnh lại cho tôi nếu tôi có nói sai gì nha.
Dường như mỗi khi tìm ra một đầu mối, các người lại tìm thấy một manh mối dẫn
qua đầu mối kế tiếp.”
“Đúng, nhóc châu Âu ạ,” Dan nói. “Nhưng đừng có cố mà ép não.
Tui cá là đầu mối kế tiếp không phải là bụi đá đâu.”
Giờ đây Ian đang nhìn vào tấm gương. “Mọi người nghĩ các ký
tự này có nghĩa là gì?”
Alistair đến bên nó, rọi ánh sáng vào chiếc khung gương hình
tam giác. Dọc theo hai cạnh là một lo những biểu tượng.
“Mù tịt với em,”
Natalie nói.
“Mấy bồ tèo ơi,
đây biết chúng là gì đó!” Dan thốt lên. “Từ những chữ viết mà
bọn này tìm thấy trên thanh gươm ở Venice. Nhớ không chú Alistair, khi chúng ta
nhìn vào những bức hình xăm đó? Con đã kể với bác là vẫn còn thiếu vài ký tự.
Và chúng ở đây đây!”
“Ta không nghĩ chúng
thuộc về ngôn ngữ nào cả,” Alistair nói, dò hết các ký tự này với 13 ngôn ngữ
mà lão biết. “Có lẽ lại là một thông điệp bí mật nào đó chăng?”
Natalie bắt đầu chải
tóc trước gương với một chiếc lược có cán bằng vàng. “Gương kia ngự ở trên
tường, thế gian ai giàu có nhất, thông minh nhất, được ngưỡng mộ nhất và...”
“Đúng rồi đó,
Natalie!” Dan nói.
Natalie thẹn thùng.
“Cám ơn, thỉnh thoảng đây cũng ngạc nhiên với chính mình...”
“Không phải! Ký tự qua
tấm gương... chữ viết qua gương!” Dan nhanh chóng rút ra một cây bút chì bấm và
bìa cuốn Những phim hài kinh điển mọi thời đại. Xé một tờ giấy trắng ở
cuối ra, nó xoay ngang quyển sách để kê giấy viết và bắt đầu chép lại những ký
tự trên khung gương xuống tờ giấy. Rồi nó giơ chúng ra trước gương.
Vẫn vô nghĩa.
Amy cốc vào đầu mình
một cái. “Những ký tự này đối xứng nhau,” Con bé nói. “Phần trên của mỗi chữ là
phản chiếu qua gương của phần dưới. Có lẽ mỗi ký tự là một nửa ký
tự được phản chiếu. Do vậy nếu ta chỉ nhìn thấy nửa ký tự, ta sẽ biết nó là
gì?”
“Đó là thứ ngu ngốc,
lạc quẻ nhất mà em từng nghe tới,” Dan bảo.
Amy chộp lấy tờ giấy
và bắt đầu bôi đi phần trên của từng ký tự.
Chầm chậm, con bé bắt
đầu viết lại từng chữ một:
“Ahstkael...” Amy nói.
“Chẳng phải đây là một chuỗi nhà hàng thức ăn dinh dưỡng ở Thụy Điển sao?”
“Đầu mối kế tiếp của
chúng ta ở Thụy Điển á?” Natalie háo hức. “Mình thật sự cần một cái áo lông thú
mới rồi đây.”
Dan gõ gõ vào cằm.
“Này mọi người, chúng là tiếng Anh sao? Sao chúng ta lại không cố tạo ra các
chữ cái tiếng Nhật? Hay tiếng Hàn gì đó?”
“Hideyoshi là con của
Thomas Cahill,” Alistair nói. “Có thể lập luận là tiếng Anh vẫn được sử dụng ở
nhà. Hideyoshi chắc hẳn đã bị ảnh hưởng. Nhưng khi đó phương Đông vẫn chưa mở
cửa buôn bán với phương Tây, từ ngữ dùng bằng tiếng Anh sẽ trở thành mật mã
không ai giải nổi.”
Dan lại hối hả viết.
Nó sắp xếp các chữ cái một cách điên cuồng, theo đủ mọi sự kết hợp khác nhau.
“Hồ Tash! Có phải
không?” Natalie reo lên.
Dan gật đầu. “Hồ
Tash...” Nó vừa thở vừa nói. “Nằm ở Kyrgyzstan...”
“Đầu mối kế tiếp của
chúng ta nằm ở tận Kyrgyzstan sao?” Natalie ngạc nhiên.
“Xuất sắc,” Ian nói,
kèm theo một nụ cười. “Các người đã làm một việc rất khá. Lần này, đây e rằng
bọn ta sẽ có lợi thế rõ rệt.”
“Nhưng... nhưng mà...”
Amy lắp bắp.
Alistair nhìn thấy sự
thất vọng hiện rõ nơi Amy. Con bé muốn tiếp tục duy trì liên minh này - như thế
sẽ là thảm họa. “Ta sẽ thu xếp trở lại Seoul ngay tức khắc,” Lão nhanh chóng
rút điện thoại ra khỏi túi. “Ở đó, chúng ta sẽ...”
“Ồ, ông sẽ không được
tiếp đón ở đây đâu,” Ian nói, chân bước về phía lối ra với con em theo sát đằng
sau.
Ở cửa hang, Natalie
cười toe toét, hai tay thọc vào túi quần. “Thật ra, đây cũng chẳng mong được
chào đón gì nữa trong, xem nào, chắc phải đến năm trăm năm nữa ấy chớ.”
Khi con bé giơ tay
phải ra, tay nó đã lăm le khẩu súng phi tiêu gây mê.
Alistair loạng choạng
định lao về phía hai đứa cháu gái và trai, nhưng Amy đã đẩy lão sang một bên.
“Natalie...?” Con bé lên tiếng.
“Mấy người à, vậy hết
vui rồi,” Dan nói. Nó cũng hướng về phía hai đứa nhà Kabra, nhưng Natalie đã
chĩa súng vào ngay mặt nó.
“Dan!” Amy
thét lớn, lôi nó lại.
Ian liếc nhìn Amy.
Trong một thoáng, con bé nghĩ vừa nhìn thấy một cái gì đó lóe lên. Sự nghi ngờ
ư? Một cái gì đó cho thấy rằng tất cả mọi thứ đang diễn ra rốt cuộc cũng chỉ là
một trò đùa lớn, đầy mỉa mai? Rồi cái nhìn ấy cũng biến mất nhanh như khi nó
xuất hiện. Nó nhìn xuống và rút đồng xu hòn đá thông thái ra khỏi túi. “Ồ, tiện
đây, cũng cám ơn cô em về thứ này.”
“Làm sao gã có
được nó?” Dan thốt lên, nhìn chằm chằm chị nó.
“Ch-ị chị đã...” Amy
không thể nói thành lời. “H-ắn...”
“Của gia truyền,” Ian nói. Gã trai đã băng ra ngoài lối vào,
cho đồng xu vào miệng Chuột hói đầu. “Đừng lo. Khi đây chiến thắng cuộc tranh
tài của dòng họ Cahill, khi đã có được quyền lực về tay mình một cách danh
chính ngôn thuận, có lẽ đây sẽ quay trở lại thăm các người. Nếu các người vẫn
còn đón nhận. Lúc này thì, các bạn ạ, đây đề nghị các bạn hãy coi chừng hết
pin. Và cả ôxi.
Hang rung lên. Chầm chậm, cánh cửa khép chặt.
Thứ cuối cùng Alistair nhìn thấy trước khi cánh cửa đóng sầm
lại chính là họng khẩu súng phi tiêu của Natalie đang dần dần mất hút.