Cảnh trong mơ - Chương 01 - Phần 1
Chương 1
“Tin tức mới nhất cho biết ông trùm tài chính người Nhật Bản tham gia cuộc
tuyển cử nghị viên - Trung Xuyên Hùng Nhị được phát hiện chết ly kỳ trên giường
mình sáng nay, trên người không có vết thương, theo giám định pháp y cho biết
không tra ra nguyên nhân tử vong rốt cuộc là tự sát hay bị giết, trước mắt cảnh
sát đang toàn lực điều tra nhằm…”
Suốt một ngày, khắp các kênh truyền hình lớn nhỏ của Nhật Bản liên tục đưa
tin về vụ án mạng kỳ lạ kia, Huyễn Dạ Thần Hành ngủ thằng đến chạng vạng đang
nằm dựa lưng trên ghế sopha, mỉm cười nhìn chằm chằm những thông tin cùng ảnh
chụp người chết kia trên báo, một tay chống đầu, một tay cầm ly rượu nhẹ nhàng
lay động khiến những viên đá bên trong va vào thành cốc bằng thủy tinh, vang
lên những tiếng kêu thanh thúy.
Nếu muốn tìm một người để hình dung cụ thể cho khí chất hư vô, Huyễn Dạ
Thần Hành không thể nghi ngờ chính là người đại diện tiêu biểu nhất. Ngoại hình
thanh dật nhã nhặn, ngũ quan tuấn lãng cân xứng, vẻ ngoài bắt mắt mà từ anh
tuấn tầm thường không thể biểu đạt được một phần vạn, trang phục cổ điển áo sơ
mi trắng cùng quần dài đen càng làm nổi bật sự mê người của anh, tóc đen ngắn
gọn gàng, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười ôn hòa, khiến người ta vừa nhìn
thấy đã muốn làm quen với anh.
Phải nói là rất quyến rũ!
Anh có một loại hấp dẫn đặc thù mà người bình thường khó có được, lời nói
lễ độ mang chút xa cách cùng ánh mắt cao thâm khó lường, rõ ràng ôn hòa hữu lễ
nhưng lại khó nắm bắt, giống như một câu đố bí ẩn, mê hoặc tất cả những ai từng
gặp qua.
Khó giải mà nguy hiểm!
Đó là chú thích kèm theo của những thành viên khác trong câu lạc bộ linh
lực đối với anh.
Câu lạc bộ linh lực là nơi bán hi vọng, anh có danh hiệu “Truy Mộng” cùng
với “Thần Toán” Tước Lợi Nhi, “Tia Chớp” Lôi Xiết và “Hắc Báo” Cừu Liệt, bốn
người đầu là hội viên, người nào cũng có siêu năng lực mạnh mẽ, câu lạc bộ nằm
ở nơi giao nhau giữa hiện thực và hư ảo, chuyên bán hy vọng cho mọi người, chỉ
cần ra giá cao, cho dù muốn mua bất kì hy vọng nào cũng có thể được thực hiện,
mà từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng làm vị khách nào thất vọng.
Sở trường của Huyễn Dạ Thần Hành giống như danh hiệu “Truy Mộng” của anh,
có thể xâm nhập giấc mơ của bất kì người nào, dùng tâm trí và tư duy con người
tạo thành không gian ảo tưởng, đối với anh mà nói, nơi này so với thế giới
ngoài kia còn chân thật hơn rất nhiều, anh có thể qua lại tự nhiên trong mơ của
bất cứ ai, giống như sứ giả của giấc mơ, xuyên qua những cơn ác mộng, những
giấc mơ đẹp diệu kì, thay họ kết thúc sinh mệnh hoặc kéo dài cuộc sống trong
mộng…
Mà giết người trong mộng, chẳng qua chỉ là một kỹ xảo nho nhỏ trong linh
lực của anh mà thôi.
Trung Xuyên Hùng Nhị chết chính là kiệt tác của anh.
Chẳng qua là, người đưa tiền mua hy vọng Đại Dã Chính Cát cũng chẳng phải
người tốt đẹp gì, muốn hại chết Trung Xuyên Hùng Nhị là “dục vọng” của hắn chứ
không phải “hy vọng”, loại người có dã tâm lại quyền cao chức trọng này, anh
nên lấy vĩ khoản của hắn như thế nào đây?
Đến câu lạc bộ linh lực mua hi vọng, ngoại trừ khoản phí dụng lúc đầu phải
bỏ ra, sau khi việc hoàn thành còn phải để hội viên lấy một thứ gì đó gọi là vĩ
khoản, đó là quyền lợi của người đã thực hiện hy vọng, cũng là một phần trong
cuộc giao dịch này, có điều, người bình thường đã trả xong phí dụng, không cần
phải lo trả không nổi để vĩ khoản, bởi vì vĩ khoản của câu lạc bộ linh lực hơn
phân nửa không nhắc tới tiền tài.
Hay là dùng tình nhân của Đại Dã Chính Cát làm vĩ khoản đi!
Một hớp uống hết rượu trong ly, Huyễn Dạ Thần Hành chậm rãi đứng lên, cười
cười cầm lấy bức ảnh chụp Đại Dã Chính Cát cùng một người phụ nữ Nhật Bản xinh
đẹp trên bàn, nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc của
cô gái kia.
Đại Dã Chính Cát nhất định sẽ không keo kiệt cho anh một người phụ nữ,
nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra, anh đòi lấy người đàn bà này là vì muốn
tìm ra chứng cớ hắn hối lộ, tham ô từ tay cô ta, đây mới là mục đích chân chính
của Huyễn Dạ Thần Hành.
Anh muốn hai gã chính khách này lưỡng bại câu thương, cho Đại Dã Chính Cát
biết, cái giá phải trả khi đến câu lạc bộ linh lực mua hy vọng so với hắn tưởng
tượng cao hơn rất nhiều.
Anh đã chờ không được muốn nhìn vẻ mặt của Đại Dã Chính Cát khi bị bắt là
như thế nào.
Huyễn Dạ Thần Hành đặt ly lên bức ảnh kia, nở nụ cười giả tạo, đúng lúc
chuẩn bị đi tìm Đại Dã Chính Cát thì di động trên người bỗng nhiên vang lên.
Quản lý gọi anh về câu lạc bộ linh lực, anh nhún vai, không ngại để cho Đại
Dã Chính Cát vui vẻ thêm một ngày, vì thế liền khoác áo lên đi ra khỏi phòng.
Rời khỏi khách sạn, anh dùng linh lực tập hợp từ trường xung quanh bóp méo
không gian, đi vào cửa sáng thông tới câu lạc bộ linh lực, cuối con đường, một
căn biệt thự kiểu châu u lộng lẫy đứng sừng sững với cánh cửa luôn mở rộng chờ
khách đến.
Huyễn Dạ Thần Hành mới bước vào đại sảnh, Tước Lợi Nhi đã chạy tới nắm lấy
tay anh, cười hỏi: “Huyễn Dạ, nhiệm vụ kết thúc, vĩ khoản đã lấy chưa?”
“Chưa lấy.” Anh sờ lên mái tóc mượt như lụa của cô, mỉm cười.
Cừu Liệt đứng sau lưng cô lập tức bắn ra ánh mắt sắc bén cảnh cáo, ý là
muốn anh nhanh bỏ tay ra khỏi người phụ nữ của cậu ta.
Anh nhướn mày, cười thầm trong bụng. Gã động vật họ mèo này quả nhiên chỉ
thích ăn dấm chua với anh, hơn nữa còn đầy địch ý, đối với sự đụng chạm giữa
anh và Tước Lợi Nhi đều không thể chịu được.
“Còn chưa lấy? Chuyện này không giống với tác phong của anh nha, anh luôn
tốc chiến tốc thắng mà, không phải sao?” Tước Lợi Nhi mở to mắt, khuôn mặt xinh
đẹp đầy vẻ tinh nghịch.
“Đúng vậy, nhưng quản lý đúng lúc lại gọi anh trở về, cho nên anh liền về
đây trước.” Anh thoải mái ôm lấy vai Tước Lợi Nhi, ánh mắt khiêu khích nhìn Cừu
Liệt.
“Hừ, anh sẽ không phải muốn lấy sạch tài sản của cái gã tên Đại Dã kia
chứ!” Cừu Liệt lạnh lùng châm chọc, đi đến trước mặt anh, vươn tay ôm Tước Lợi
Nhi trở về.
Tên không biết xấu hổ này, lúc nào cũng động tay động chân với Tước Lợi
Nhi, quá đáng! Cừu Liệt âm thầm mắng trong lòng.
“Tôi không tàn nhẫn như vậy đâu, tôi chỉ muốn lấy một thứ quan trọng nhất
của hắn mà thôi.” Huyễn Dạ Thần Hành bật cười, ý vị thâm trầm nhìn dáng vẻ Cừu
Liệt che chở Tước Lợi Nhi có chút buồn cười không nhịn được.
Thật ra tính cách yêu hận rõ ràng, thẳng thắn cương trực của Cừu Liệt rất
đáng yêu.
“Thứ quan trọng nhất? Tôi xem tám phần là phụ nữ.” Miệng Cừu Liệt lại không
chịu yên.
“Oh? Cậu nói trúng tâm sự của tôi, sao, đã từng chạy vào trong mơ đọc tâm
sự của tôi à?” Huyễn Dạ Thần Hành khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười thách
thức.
“Yên tâm đi, tôi không có sở thích rình mò giấc mơ của người khác đâu…” Cừu
Liệt khoát tay, khinh miệt liếc nhìn anh ta.
Sắc mặt Huyễn Dạ Thần Hành trầm xuống, thằng nhóc Cừu Liệt này thật có bản
lĩnh, nói hai ba câu đã làm anh nổi nóng rồi.
“Vậy xin hỏi sở thích của cậu là gì? Dùng cái miệng đầy răng cắn loạn người
ta?” Anh trào phúng cười lạnh.
Trước khi Cừu Liệt vào câu lạc bộ linh lực từng vì biến thành báo không
kiềm được thú tính mà đả thương Tước Lợi Nhi, đến bây giờ cậu ta vẫn còn vì thế
mà canh cánh trong lòng.
“Anh...” Cừu Liệt quả nhiên nghe vậy biến sắc, một câu đã bịt miệng anh.
“Được rồi, hai người làm gì thế, mỗi lần gặp mặt không cãi nhau sẽ chết à?”
Tước Lợi Nhi vội vàng làm dịu bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người,
đẩy Cừu Liệt ra.
“Quản cho tốt con báo đen nhà em, Tước Lợi Nhi, không có giáo dục gì hết!”
Huyễn Dạ Thần Hành vẫn duy trì phong độ tốt đẹp như cũ, nhưng lời nói lại không
chịu buông tha cho người khác.
“Thật là kỳ quặc, em quen anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh đối địch với
ai như thế, chỉ có Cừu Liệt mới hai ba câu đã chọc giận anh đến biến sắc rồi,
tại sao có thể như vậy?” Tước Lợi Nhi nghi hoặc nói.
“Có lẽ là bát tự không hợp!” Huyễn Dạ Thần Hành cười nhẹ.
“A, anh sẽ không phải là vì thích em nên mới ghen tị với anh ấy chứ!” Cô
chớp mắt mấy cái, cố ý dựa sát vào người anh làm nũng.
Cừu Liệt thấy hai người bọn họ anh anh em em, trong lòng nổi giận, tức tối
xoay người bỏ lên lầu hai.
“Đúng vậy! Anh ghen đến chết được!” Anh cười to, khẽ búng chiếc mũi đẹp của
cô.
“Thật đáng ghét, thích em lại không nói sớm, giờ muốn em thay lòng đổi dạ
thì đã muộn rồi!” Cô giả bộ buồn rầu.
“Sẽ không đâu, bây giờ lao vào vòng tay anh vẫn còn kịp mà….” Anh nói xong liền giang rộng hai tay.
“Ngừng!” Cô vươn ngón trỏ chỉ
vào chóp mũi anh, cười nói: “Anh thật quá âm hiểm, Huyễn Dạ, vì muốn chọc Cừu
Liệt mà lời nói ghê tởm nào cũng thốt ra được.”
“Aizzz! Em lại xuyên tạc tấm
chân tình của anh rồi.” Anh ôm ngực như đang bị thương.
“Chân tình của anh rất phức
tạp, em đây lười nghiên cứu, vẫn là để lại cho những cô gái có mắt không tròng
kia mổ xẻ đi!” Cô vỗ vỗ vai anh, còn làm mặt quỷ chớp mắt nhìn anh.
“Tiểu quỷ!” Anh bật cười.
Cùng Tước Lợi Nhi tranh cãi quả nhiên có thể giải tỏa áp lực, anh không phủ
nhận mình rất thích cô, chẳng qua đó là tình cảm anh em, một chút xíu tình yêu
cũng không có. Chỉ có cái kẻ đầu óc ngu xuẩn như Cừu Liệt kia là nhìn không ra
mà thôi!
“Đừng nói vớ vẩn, nói cho em
biết đi, lần này đến Nhật Bản có đặc biệt gặp gỡ mỹ nữ nào không?” Tước Lợi Nhi
cười hì hì hỏi.
“Không có.” Anh đút hai tay
vào túi, tiêu sái đi lên lầu, vào tổng bộ của câu lạc bộ linh lực.
“Không có? Làm sao có thể?”
Tước Lợi Nhi đi theo phía sau anh, không tin người có vẻ ngoài tuấn dật nho nhã
như anh lại thiếu phụ nữ.
“Sao lại không? Anh nhớ em
còn không kịp, thời gian đâu mà nghĩ đến những cô gái khác!” Anh lại nhịn không
được trêu chọc Tước Lợi Nhi.
Quản lý đã sớm rót một ly
rượu chờ anh, nghe thấy anh ba hoa, cười lắc đầu.
Lôi Xiết thì vẫn lạnh lùng
ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Anh đi đến bên quầy bar, cầm
ly rượu lên nhấp một hớp, cười nói với quản lý: “Kỳ quái, đi theo ông lâu như
vậy, sao tôi vẫn chưa trúng độc rượu nhỉ?”
“Đó là bởi vì anh vốn đã rất
độc rồi.” Cừu Liệt còn tức chuyện anh chiếm tiện nghi của Tước Lợi Nhi, hung ác
nham hiểm tiếp lời.
Huyễn Dạ Thần Hành lúc này đã
khống chế được mình, đối với địch ý của kẻ kia làm như không thấy, chỉ nhún vai
mỉm cười.
“Nhiệm vụ lần này thuận lợi
chứ?” Quản lý nhìn anh hỏi.
“Ừ.” Gác chân, anh châm
thuốc, một tay chống lên quầy bar, một tay để trên hông, có vẻ lười nhác mà gợi
cảm tự nhiên.
Không phải ai cũng có ngôn
ngữ cơ thể mê người như vậy, có vài người trời sinh không thể đùa giỡn, có vài
người không hề cố ý, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ sự thoải mái, tự tại, tiêu
sái và anh tuấn.
Huyễn Dạ Thần Hành là dạng
người thứ hai.
Tước Lợi Nhi đã từng nói qua,
cho dù anh ba ngày ba đêm không tắm rửa, hơn nữa quần áo còn đầy bụi đất ngồi
phịch trên sô pha thì vẫn sẽ có cả đám phụ nữ mê muội vì anh mà thét chói tai,
không còn cách nào, mị lực của anh hoàn toàn là bẩm sinh, người bình thường
không thể chống đỡ!
“Thật sự không có người phụ
nữ nào chiếm được một góc sao?” Tước Lợi Nhi nhướng mày, cao giọng hỏi, đối với
việc anh phá lệ “đơn thuần” chấp hành nhiệm vụ rồi biến mất mà không yêu đương
lung tung cảm thấy khá ngạc nhiên.
Nói đến cũng buồn cười, mỗi
lần Huyễn Dạ Thần Hành thực hiện nhiệm vụ, không phải yêu đương với bạn gái
hoặc chị em gái của khách, thì chính là bị một đống phụ nữ không liên quan gắt
gao vây quanh, thành tình nhân quần chúng, hiện tượng này nhìn mãi cũng thành
quen, vì thế lần này anh nói không có quan hệ gì với phụ nữ, Tước Lợi Nhi nói
sao cũng không tin.
“Thật sự... không có.” Anh
bỗng dưng nghĩ đến người con gái xa lạ vô tình gặp trong giấc mơ của Trung
Xuyên Hùng Nhị, câu trả lời có chút chần chờ.
“Trả lời không đủ thẳng thắn,
chứng tỏ trong lòng có quỷ.” Tước Lợi Nhi nhìn ra ngay phút trầm tư ngắn ngủi
của anh, lập tức như bắt được nhược điểm kẻ khác, kêu ầm lên.
“Đừng có mà bắt lỗi trong lời
nói của anh, Tước Lợi Nhi, lần này anh thật sự không dính vào ai cả, chẳng qua
là...”
“Như thế nào?” Ánh mắt sắc
bén của quản lý sau mắt kính nhìn thẳng anh.
“Ở trong mơ tôi gặp một người
rất kỳ quái.” Anh mở miệng cười nhẹ.
“Một người khác?” Lôi Xiết
cùng Cừu Liệt không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
“Đúng vậy, một cô gái, tầm
khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cô ta xuất hiện trong giấc mơ của Trung
Xuyên và thấy tôi giết người.” Anh nói qua sự việc lúc đó để tránh mọi người
quá mức kinh ngạc.
“Cái gì? Cô ta nhìn thấy anh
giết người?” Tước Lợi Nhi là người đầu tiên hét lên.
“Cậu xác định cô ta không
phải nhân vật hư cấu trong mộng sao?” Lôi Xiết đem tạp chí để lên bàn, không có
tâm tình xem tiếp.
“Không phải, sau khi Trung
Xuyên chết đi, trước lúc giấc mơ biến mất, hình ảnh cô ta vẫn hết sức rõ ràng.”
Nhẹ nhàng thở ra một làn khói, màn sương mỏng bay lên che khuất nghi ngờ lướt
qua rất nhanh trong đáy mắt Huyễn Dạ Thần Hành. Nếu không phải vì thiết bị hẹn
giờ của anh đúng lúc đó quấy nhiễu, anh chắc chắn đã sớm bắt lấy cô gái kia hỏi
cho rõ ràng.
“Cậu không nói chuyện với cô
gái kia sao?” Quản lý lại hỏi.
“Không có, cô ta vừa nhìn
thấy tôi liền bỏ chạy.” Anh cười nói.
“Chuyện này kì quặc thật, có
người phụ nữ nào thấy anh lại không dán chặt lấy anh chứ, sao lại có chuyện
chạy trốn được?” Tước Lợi Nhi vân vê đuôi tóc nói.
“Có lẽ cô ta cho rằng Huyễn
Dạ là hung thủ giết người?” Cừu Liệt ác ý nói.
“Thật kỳ quái, nhiều năm rồi
chắc chắn anh chưa từng gặp qua chuyện như thế này đúng không?” Lôi Xiết toàn
thân đen đi đến bên cạnh anh, nghiêng người dựa vào quầy bar.
“Ừm, đây là lần đầu tiên.”
Chính vì như thế, anh mới không thể không tò mò về lai lịch cô gái kia.
“Cô ta liệu có phải cũng là
người có năng lực đi vào giấc mơ như anh không?” Tước Lợi Nhi mở to hai mắt
nói. Thế giới này luôn có nhiều biến hóa bất ngờ, ngoại trừ câu lạc bộ linh
lực, cô tin rằng ngoài kia vẫn còn rất nhiều người có năng lực không thể tưởng
được đang sinh sống.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Huyễn Dạ
Thần Hành nhìn rượu trong ly, nhớ lại gương mặt thanh tú diễm lệ của cô gái
kia, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn đủ để anh có ấn tượng sâu sắc.
“Vậy đi tìm cô ấy đi! Nói
không chừng đó chính là người yêu định mệnh của anh đó.” Cừu Liệt đứng bên cạnh
giật dây. Tốt nhất là Huyễn Dạ Thần Hành tìm được tình nhân thích hợp cho mình,
như thế anh ta mới không suốt ngày vòng tới vòng lui bên cạnh Tước Lợi Nhi nữa.
“Làm sao tìm được? Cô ta có
thể xuất hiện ở bất kỳ giấc mơ nào!” Tước Lợi Nhi trừng mắt nhìn Cừu Liệt rồi
nói.
“Đúng vậy, cho nên quên đi.”
Huyễn Dạ Thần Hành lại nhún vai, biểu hiện mình chẳng hề để tâm tới chuyện này.
“Hắc, anh cứ như vậy bỏ qua? Không muốn biết cô ta là
ai à?” Cừu Liệt sốt ruột hỏi.
“Muốn cũng vô dụng, dù sao cũng không cần thiết phải gặp lại.”
“Ngộ nhỡ cô ta đến có ý xấu thì sao?” Lôi Xiết đề phòng chu đáo hỏi thêm.
“Thế thì cô ta tự khắc sẽ xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nữa, nhưng mà,
tôi tiếp xúc với nhiều người như vậy, cũng không thể coi bất cứ ai kỳ lạ đều là
kẻ địch của mình!” Huyễn Dạ Thần Hành xoay người, dựa tay vào quầy bar phía
sau, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế chân cao.
“Vẫn nên cẩn thận một chút, nếu cô ta có thể vào xâm nhập vào mộng của
người khác, chứng tỏ cũng có thể quấy nhiễu đến anh.” Mặt Lôi Xiết không chút
thay đổi nhưng ai cũng nghe ra được sự lo lắng bên trong.

