Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc (Quyển 1) - Chương 46 - 47

Chương 46: Hắn Là Hài Tử Của Ta

"A." Tiếng kêu đau thật nhỏ, ở nơi đêm tối yên tĩnh trùng điệp
này, có vẻ có mấy phần mập mờ.

Bàn tay thon dài trắng trẻo của Long Thiên Tuyệt, thuần thục ở trên người
nàng nhanh chóng điểm mấy huyệt vị, nhất thời dừng lại đau đớn của nàng. Sau đó,
nàng thấy thân thể chợt nhẹ, cả người liền rơi vào lồng ngực của hắn.

Vân Khê ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, ngữ điệu lạnh như băng nói:
"Thả ta xuống"

Từ trên môi hắn bật ra một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang
theo vài phần mát mẻ cùng ưu nhã: "Nữ tử, đôi lúc có thể nhu nhược một
chút..."

Một câu nói nhẹ nhàng như có như không, nhưng lại như là một câu chú ngữ
xâm nhập vào đầu nàng, thật sâu ở đáy lòng nàng. Làm cho bàn tay giấu ở trong
tay áo nàng cũng dừng lại, ngân châm ở đầu ngón tay cũng thu theo.

Nữ tử, đôi lúc có thể nhu nhược một chút...

Nàng thật có thể không? Nhưng nếu nàng nhu nhược, như vậy ai tới bảo vệ
Tiểu Mặc của nàng, ai vì Tiểu Mặc của nàng mà chống lên một mảnh bầu trời?

Khẽ cười mỉa một tiếng, mái tóc đen hơi nghiêng, làm lộ ra nửa bên mặt ở
dưới ánh trăng nhu hòa, làm sắc mặt trắng bệch của nàng phủ lên một tầng vàng
óng ánh nhàn nhạt, càng tăng thêm mấy phần thần thái.

"Đừng nói chuyện." Ngữ điệu của hắn rất thấp, lại có ma lực, làm
cho không người nào có thể phản kháng.

Tại sao hắn không cho nói chuyện, thì nàng không nói chứ?

"Nam nhân, mau buông ta xuống" Ngân quang chợt lóe, ngân châm
trong tay áo của nàng quả quyết hướng yếu huyệthắn.

Tiếng kêu rên từ trên đỉnh đầu truyền đến, nhưng tay hắn không có buông
nàng xuống, chịu nhận lấy một châm của nàng.

"Ngươi" Vân Khê ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng thu hồi ngân châm, mục
đích của nàng chỉ là muốn để cho hắn buông tay, nhưng không ngờ hắn thà bị đâm
trúng, cũng không chịu buông tay.

"Hiện tại, chúng ta huề nhau." Thanh âm của hắn nhẹ mà nhu hoà, giống
như hũ rượu đã được phong ấn cất dấu cả trăm năm, thuần mà trầm thấp.

Trong lòng Vân Khê chấn động, biết ý hắn nói là chuyện vừa rồi đã ngộ
thương mình, bởi vì hắn ngộ thương nàng nên cảm thấy tự trách, cho nên mới chịu
một châm của nàng sao?

Giờ phút này. Là ai, đang nhẹ nhàng kích thích dây cung của lòng nàng…

Hắn lặng im không tiếng động, đột nhiên tay áo phiêu cuốn, tóc đen bay bay.
Vân Khê theo hắn từ trên lầu nhanh nhẹn bay xuống, ở giữa không trung dạo bước
như cưỡi mây, phiêu dật như tiên.

Vân Khê kinh dị phát hiện, mình hoàn toàn không có biện pháp biết thực lực
chân chính của đối phương. Người như vậy, thâm trầm đáng sợ làm cho nội tâm
nàng sinh ra đề phòng vô hình. Nhưng nếu là địch, vậy nàng vô cùng có khả năng
sẽ giống như mới vừa rồi, chết không hay biết...

"Đây là thuốc trị thương, thoa ngoài da cộng thêm uống thuốc, hai ngày
liền thấy hiệu quả."

Trên đầu giường đặt hai bình sứ, hắn đứng bất động ở trước giường cùng nàng
chỉ cách một tấm màn trắng. Vân Khê hừ lạnh một tiếng, tức giận vì mình đấu
không lại hắn, tức giận vì lòng mình không đủ hung ác tàn nhẫn, đối với hắn
không hạ nặng tay được. Long Thiên Tuyệt tâm tình rất tốt nên cười khẽ một
tiếng, rồi xoay người rời đi.

"Đợi đã...!" Thấy hắn phải đi, Vân Khê vội vàng gọi hắn lại. Cách
một tấm màn, nàng nhìn hắn, có thể mơ hồ thấy được hình bóng, hắn nhìn nàng
cũng thấy không quá rõ nét mặt. Một phòng an tĩnh, mùi thơm tràn ngập.

"Con ta đi lạc rồi, bé có thể sẽ tới tìm ngươi..." giọng nói Vân
Khê thật thấp, nàng vốn nghĩ im lặng đến, im lặng đi, không kinh động bất luận
kẻ nào, chỉ cần xác nhận nhi tử có ở nơi này hay không như vậy đủ rồi, nhưng
bây giờ, chuyện phát sinh biến hóa.

Nàng bị thương, bị thương không nhẹ, sợ là không có biện pháp tìm người
khắp nơi. Hắn là phụ thân của Tiểu Mặc, nên quan tâm an nguy Tiểu Mặc.

Nàng tin tưởng với thực lực của hắn nếu muốn ở Thấm Dương thành tìm một
người hẳn không phải là việc gì khó. Để cho nàng mở lời với hắn thì cần dũng
khí rất lớn, song nàng đành phải vậy, vì an nguy của Tiểu Mặc mới là quan trọng
nhất.

Giả như nàng không lừa Tiểu Mặc, nếu không phải nàng có ý lừa gạt, Tiểu Mặc
cũng sẽ không một mình rời đi, đi tìm phụ thân của mình. Bé vẫn khát vọng có
một phụ thân, nàng sớm đã hiểu rõ, lại cố ý quên đi, chỉ vì nàng không muốn mất
đi nhi tử, chỉ vì nàng đối với nhi tử có tham muốn giữ lấy rất mãnh liệt.

Hoặc là, nàng quá mức ích kỷ.

Phía sau tấm màn không thấy rõ ánh mắt của hắn, thân hình của hắn vừa động
đột nhiên sãi bước lên trước, bỗng dưng nhấc bức màn lên.

Trước mắt ánh sáng chợt chói, Vân Khê đột nhiên ngước mắt, ánh mắt thẳng
tắp rơi vào một đôi con ngươi sâu thẳm. Mà lúc này nó càng đen chìm, sâu không
thấy đáy tựa như được bao phủ bởi sương mù dày đặc.

"Nó là hài tử của ta?" giọng nói khẳng định.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Không phải." tim Vân Khê cứng lại trái lương tâm nói ra hai
tiếng này. Nàng nói với tốc độ cực nhanh cơ hồ như theo sát lời của hắn, giống
như là đã chuẩn bị đáp án này từ lâu, nên bật thốt lên.

Hắn cười khẽ một tiếng, làm cho người ta nhớ lại tiếng xào xạc khi gió thổi
qua rừng trúc mà phát ra, âm tiết va chạm ở giữa ẩn chứa kỳ lạ cùng ý vị.

"Cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ tìm được bé..."

Hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, thật khiến Vân Khê liếc mắt.

Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Vân Khê rất tò mò, đầu tiên
hắn trúng phấn ngứa của nàng, kế tiếp còn bị ngân châm đâm bị thương, thì hẳn
phải khác thường mới đúng nhưng vì sao hắn vẫn giống như bình thường? Chẳng lẽ
võ công của hắn thật đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, không có bất kỳ binh
khí cùng thuốc độc nào có thể uy hiếp được hắn?

Xử lý xong vết thương, lại nghỉ ngơi một hồi đợi thể lực khôi phục, Vân Khê
cố sức bò xuống giường. Hiện giờ Tiểu Mặc đang một mình lang thang ở Thấm Dương
thành, lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, nàng không cách nào yên lòng ở tại
đây chờ đợi, nàng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nhi tử của nàng bình yên vô sự.

"Vân tiểu thư ngươi muốn đi đâu?"

Mới vừa đi ra cửa liền chạm mặt nữ tử áo đỏ lúc trước gặp ở Quỳnh Hoa Lâu.

Nàng ấy dung nhan lãnh diễm, không coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng
lại có một phong cách đặc biệt, làm cho ánh mắt người ta chợt sáng. Một đầu tóc
đen như nước chảy chỉ đơn giản búi buộc lại sau ót, dùng một cây trâm Phỉ Thúy
toàn thân màu đỏ gài cố định tóc, sợi tóc rủ xuống trên quần áo màu đỏ, đen đỏ
rõ ràng, khiến khí chất càng nổi bật.

Hấp dẫn người ta nhất chính là lạnh lùng của nàng nàng, mị hoặc của nàng, giống
như trong sự khắc nghiệt lạnh lẽo của mùa đông, hàn mai vẫn nở rộ ngạo nghễ, hiển
rõ sự xinh đẹp của nó.

Dường như bên cạnh hắn đều là loại nữ tử cực phẩm.

Nữ tử mới vừa rồi cùng hắn gặp gỡ trong đêm tối cũng thế.

Nghĩ đến chỗ này, Vân Khê hừ lạnh một tiếng xì mũi coi thường.

Hừ, nam nhân!

"Ta muốn đi ra ngoài tìm con ta, ngươi tránh ra!"

Băng hộ pháp đưa tay ngăn nàng, ánh mắt canh chừng nàng không sóng không
gió, không có một tia tình cảm: "Ngươi không thể đi! Tôn chủ phân phó nhất
định chờ ngươi thương thế tốt lên mới cho ngươi rời đi."

"Nhường, đường!" Vân Khê lạnh lùng lên tiếng.

"Ta chỉ nghe theo lệnh của tôn chủ, ngươi muốn rời đi trừ phi ngươi có
thể đánh thắng ta, từ trên thi thể của ta bước qua."

Vân Khê híp mắt lại, ánh mắt hiện lạnh lẽo, nàng muốn làm cái gì còn chưa
tới phiên những người khác xen vào.

"Đừng ép ta, ta thống hận nhất là người khác uy hiếp!" Ánh sáng
lạnh lẽo ở đáy mắt Vân Khê lóe lên, nàng hiện tại tuy không cách nào động võ, thế
nhưng không có nghĩa là nàng cũng không có biện pháp chế phục người trước mắt.

Giết người, có thể có ngàn vạn phương pháp, độc dược chính là một trong số
đó

"Ngươi..."

Gương mặt băng sương của Băng hộ pháp rốt cuộc có biến hóa, nàng còn chưa
từng gặp qua nữ tử quật cường như vậy, đây chính là nguyên nhân tôn chủ đối với
nàng khác với mọi người sao?

Nghĩ tới, trong lòng Băng hộ pháp buồn cực kỳ, đưa tay vững vàng kéo lại
cánh tay của nàng, dùng sức, dùng lực: "Tóm lại ngươi không thể đi. Chuyện
tôn chủ phân phó, ta nhất định phải làm được."

Vân Khê trở tay, cùng với nàng kéo qua lại, móng tay kịp chạm đến tay của
đối phương, độc phấn giấu giếm ở móng tay sắp buông ra...

Lúc này, thanh âm thấp mà ưu nhã vang lên bên tai khiến Vân Khê ngưng tất
cả cử động.

"Sao lại đi ra?"

"Tôn chủ"

Băng hộ pháp thấy tôn chủ tới, thì bộ dạng nàng cũng trở nên nhu hòa theo, đáy
mắt gợn sóng lăn tăn.

Vân Khê ngoái đầu nhìn lại, thấy được không xa một nam tử đang đạp ánh
trăng mà đến.

Hắn cất bước, không nhanh không chậm đi tới, mỗi một bước đều vững vàng như
đạp ở trong ánh trăng, ưu nhã mà tôn quý. Ở phía sau hắn, là một vầng trăng non
nhô lên cao từ lầu nhỏ, trong phút chốc, vô số ánh sáng cũng tập trung ở trên
người của hắn, mà hắn thì nhàn nhạt cười, mang theo ánh mắt đen thâm thúy, hào
quang tỏa ra khắp nơi, như mê như say đắm lòng ngưòi.

Thật là một yêu nghiệt a!

Vân Khê ở đáy lòng thở dài nói.

Chương 47: Sự Tích Vinh Quang Bị
Phát Hiện.

"Thật không nghe lời."

Lông mi dài với độ cong hoa lệ, hắn mang theo nụ cười chế nhạo yếu ớt, tiếp
tục không nhanh không chậm đi từng bước tới gần. Hàng lông mi thật dài, vẽ ra
một đường cung đẹp đẽ, sống mũi thẳng tắp, cùng đôi môi tinh xảo hoa mỹ khẽ mím,
cái đẹp này giống như là cỏ cây lúc mới mọc, thanh tươi xinh đẹp sang trọng
cùng tao nhã, làm cho người ta mặt mày đều say, thần hồn điên đảo.

"Khoe khoang phong tao
(lẳng lơ)!"

Vân Khê lạnh lùng quăng cho
hắn một cái liếc mắt, trong lòng lại nghĩ, nam nhân này chẳng lẽ là yêu nghiệt
biến thành, bằng không vì sao lại hấp dẫn con mắt người ta như thế?

Long Thiên Tuyệt nghe được
bốn chữ nàng đánh giá, tâm tình rất tốt cười vang lên.

Nụ cười này, phong lưu thiên
thành, sáng rỡ chói mắt.

Băng hộ pháp hoàn toàn ngẩn
người tại chỗ, không thể tin được trên mặt tôn chủ cũng có thể xuất hiện nụ
cười sáng rỡ như vậy, tựa như ngàn vạn ánh sao tranh nhau phát sáng làm cho
người ta lóa mắt.

"Có bệnh." Vân Khê
lần nữa quăng cho hắn một cái liếc mắt, "Có tin tức của Tiểu Mặc
không?"

"Có người từng thấy nó
xuất hiện ở Quỳnh Hoa Lâu, sau đó lại đi về hướng đông rồi..."

Long Thiên Tuyệt thu hồi nụ
cười, sắc mặt rất là ngưng trọng.

"Hướng đông? Vậy nó còn
có thể đi chỗ nào?"

Nghĩ đến nhi tử ở Thấm Dương
thành chưa quen cuộc sống nơi đây, tim Vân Khê không khỏi nhói lên.

"Đừng có gấp, nàng trước
tiên cố gắng mà nghỉ ngơi. Ta đã sai người tiếp tục tra xét, tin tưởng rất
nhanh sẽ có kết quả."

Vân Khê ngước mắt, chống lại
ánh mắt của hắn, không biết có phải bóng đêm quá kiều diễm hay không, mà từ đáy
mắt hắn nàng thấy được một tia dịu dàng, cho dù chỉ là trong chớp mắt lại mềm
mại tựa như xuân thủy, như phù dung sớm nở tối tàn nhưng đẹp đến động lòng
người.

Chỉ tiếc cho dù đẹp hơn nữa
cũng không liên quan đến nàng. Nàng chỉ cần Tiểu Mặc làm bạn ở bên cạnh nàng
như vậy đủ rồi. Nàng, tim đã như dòng suối lạnh.

Ở mật thất của Tụ Bảo đường.
Mạnh quản sự làm xong công việc liền vội vã chạy tới. Đẩy cửa ra, đập vào mi
mắt của hắn vẫn là một màn trước khi hắn đi, một người một thú lại thêm một con
Ngọc Thiềm, sự khác biệt duy nhất chính là, bên trên Ngọc Thiềm còn sót lại một
vết máu sau khi uống cạn huyết.

Mạnh quản sự hài lòng gật đầu
một cái, không khỏi thầm khen mình cơ trí, không cần tốn nhiều sức liền lừa gạt
được máu đồng tử, hơn nữa còn không mang tội tàn ác với trẻ nhỏ, thật vẹn toàn
đôi bên!

Vân Tiểu Mặc đáng thương
giương đầu lên, thanh âm mềm nhũn nói: "Lão gia gia, ông gạt người. Tiểu
thiềm căn bản không có nói cho cháu biết làm sao tìm được phụ thân."

Trên mặt của Mạnh quản sự hơi
ngưng trệ, có chút lúng túng, lừa gạt một hài tử hoàn toàn không phải là chuyện
quang vinh gì, hơn nữa đối phương còn là một bộ hái tử có vẻ mặt đáng thương
đáng yêu như thế, làm cho cảm giác tội lỗi từ đáy lòng hắn càng tăng.

"Không sao, gia gia sẽ
cho người cùng cháu đi tìm phụ thân, chỉ cần hắn đang ở Thấm Dương thành thì
nhất định có thể tìm được hắn."

"Không cần. Ông là tên
lừa gạt cháu sẽ không tin tưởng ông nữa."

Vân Tiểu Mặc dùng ánh mắt tố
cáo trừng mắt liếc hắn một cái, "Tiểu Bạch, chúng ta đi, tự chúng ta đi
tìm phụ thân."

Mạnh quản sự vuốt lỗ mũi, cũng
có cảm giác tội lỗi, nếu chuyện Ngọc Thiềm đã giải quyết xong cũng không có lý
do gì giữ đứa bé này lại nữa. Nên không có ngăn trở, đưa mắt nhìn nam hài ôm
thú sủng của bé nghênh ngang rời đi mật thất.

Ngoài cửa thủ vệ thấy Mạnh
quản sự không nói gì, cũng không có ngăn cản, đưa mắt nhìn Vân Tiểu Mặc nện
bước chân, không nhanh không chậm rời đi, trong lòng vẫn còn hãi than, rốt cuộc
là như thế nào cha mẹ mà có thể sinh ra hài tử đáng yêu như thế? Bé quả thật
như tiên đồng của quan âm, đáng yêu lại thánh khiết làm cho người ta không dám
làm lây nhiễm.

"Lại bị một hài tử mắng
thành tên lường gạt, chuyện này rõ là..." Hắn cười khổ lắc đầu than nhẹ.

Quay đầu, quét nhìn ba hàng
giá gỗ một cái. Đây là thói quen của hắn, mỗi lần ra vào mật thất, hắn cũng
thói quen đem những hộp gỗ chứa đựng bảo vật trong mật thất cẩn thận kiểm tra
một lần.

Một cái hộp đặt trên giá gỗ
cao nhất, lại lộ ra một góc trên giá gỗ, nắp hộp có dấu hiệu bị mở, Mạnh quản
sự đột nhiên cả kinh, đôi mắt phóng đại, trái tim thoáng qua một ý niệm không
may. Hắn nhớ trước khi hắn rời đi cái hộp gỗ vẫn để ngay ngắn ở đó, mỗi lần
trước khi ra cửa hắn đều kiểm tra một lần. Bởi vì những vật chứa trong hộp gỗ
này, chính là Huyền Linh quả giá trị liên thành, hội đấu giá lần này trừ Ngọc
Thiềm thì đây là vật phẩm đấu giá trân quý thứ hai.

Hắn "A" một tiếng, đồng
thời cũng ngửi thấy trong không khí có chút ngọt ngào mang theo mùi vị thánh
khiết, này... mùi thơm này chẳng phải chỉ có ở Huyền Linh quả sao? Cái trán
chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn vội vã đưa tay đem hộp gỗ lấy xuống, mở ra.

Mạnh quản sự nhìn hộp gỗ
trong tay trống không, cả người hắn cũng bị dọa sợ, ngay cả thanh âm sợ hãi kêu
lên cũng bị tắc ở trong cổ họng, hai mắt trắng dã trợn ngược, trực tiếp ngất
đi.

Thủ vệ giữ ở ngoài cửa nghe
được bên trong Bịch một tiếng, hai người liếc nhau một cái, liền vọt vào mật
thất nhìn.

"Mạnh quản sự, Mạnh quản
sự, ngươi làm sao vậy? Ngươi mau tỉnh lại!"

"Ngươi xem, đây không
phải là hộp Huyền Linh quả sao? Đồ bên trong sao lại không thấy rồi hả? Chẳng
lẽ là..."

Hai người liếc nhau một cái, từ
trong mắt lẫn nhau đều thấy được một tia kinh hoàng, nếu để Mạnh đại thiếu biết
Huyền Linh quả không thấy, vậy chẳng phải sẽ lột da của bọn hắn sao?

"Có ai không. Ngăn hài
tử kia lại, ngàn vạn lần không thể để cho nó chạy thoát!"

"Ngăn nó lại, nó trộm
bảo vật đi rồi!"

Huyền Linh quả không phải là
chuyện đùa, bọn họ cũng không dám tùy ý tiết lộ tin tức Huyền Linh quả bị trộm,
nếu tin tức này truyền ra ngoài, như vậy danh dự của Tụ Bảo Đường lập tức sẽ
rớt xuống vạn trượng.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả
Tụ Bảo đường bị nổ oanh, tất cả mọi người đều xuất động, đi chặn lại đứa bé
kia.

Vân Tiểu Mặc thân thể thấp bé,
đi xuyên qua giữa các khách nhân, nghe được từ mật thất truyền ra tiếng quát
tháo, trong lòng bé biết không ổn, nhất định là sự tích vinh quang của bé và
Tiểu Bạch đã bại lộ. Bé tiếp tục cúi thấp thân thể, hận không thể lùn thấp sát
mặt đất mà đi, nhấc chân liền nhanh như gió cuốn chạy ra ngoài cửa.

Những khách nhân vừa đến chỉ
có thể nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ở bên cạnh thổi qua, phía sau bóng
dáng còn có một luồng khói nhẹ màu lam, trừng mắt nhìn lại, thật quá kỳ quái
rồi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Những khách nhân kia còn
không kịp phản ứng, thì một đám hộ vệ từ trong đám người vọt tới, đuổi theo đám
khói nhẹ đó.

"Các vị, không cần kinh
hoảng chỉ là một ít chuyện nhỏ!"

Mạnh Lạc Thu còn ở trong thư
phòng làm việc, đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng hét lớn, hắn nhíu mày
không vui. Bọn hộ vệ Tụ Bảo đường sao lại không có phép tắc như thế, ở địa bàn
của mình mà la hét tranh cãi ầm ĩ, chẳng phải là tự hủy danh tiếng sao? Còn
chưa kịp nhận được bọn hộ vệ truyền báo, hắn liền dẫn đầu ra ngoài đại đường để
duy trì trật tự, ổn định lòng người.

Coi như là trời có sập xuống
hắn cũng chịu nổi, huống chi trời còn không sập xuống.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy
ra? Các ngươi ở trong này la to, muốn tìm chết sao?"

Một gã hộ vệ vội vã chạy tới
bẩm báo, lời còn chưa nói ra miệng, liền trực tiếp bị Mạnh Lạc Thu tát một cái
bạt tai vang dội. Hộ vệ bị đánh đến đầu óc choáng váng, thật vất vả mới ổn định
lại, bụm mặt nói: "Mạnh đại thiếu gia, không, không xong! Huyền Linh quả
bị đứa bé kia trộm rồi, Mạnh quản sự cũng bị đánh ngất xỉu."

Mạnh quản sự nếu biết hắn lại
hồi báo như thế, nhất định đang ngất cũng sẽ tỉnh lại nói cho hắn biết, mình
không phải bị đánh ngất xỉu, mà là bị sợ đến ngất đi.

"Bốp!" Lại thêm một
bạt tay đập tới. (khổ a)

"Ngu ngốc. Vậy còn không
mau đưa người đi bắt trở về cho ta? Ngay cả một hài tử cũng trông không xong, trong
óc của mỗi người các ngươi đều là cỏ dại sao?"

Mặt hộ vệ đầy sao quay quanh,
trực tiếp sưng thành bánh bao: "Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi đuổi
theo!"

Mạnh đại thiếu gia giận đến
gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, Huyền Linh quả không thấy, thi còn tổ chức được
gì?

"Đáng chết, rốt cuộc là
tên khốn kiếp nào ở phía sau chỉ điểm? Cư nhiên phái một hài tử tới nằm vùng?
Nếu rơi vào tay ta, ta nhất định phải xé nát hắn!"

Đốt ngón tay khanh khách vang
dội, Mạnh đại thiếu gia hiện tại quả thật rất muốn giết người. Hắn chết cũng
không tin, hài tử mà bọn họ tình cờ dụ dỗ tới, sau lưng không có chủ sử sai
khiến, ở trong khái niệm của hắn, một hài tử năm tuổi căn bản không thể làm ra
chuyện cả gan bực này.

Hắn càng sẽ không nghĩ đến, cũng
vì hắn nhất thời nổi giận, sai sử thủ hạ của hắn vội vàng tìm đến một hài tử uy
máu cho Ngọc Thiềm, sau đó mới có xảy ra thảm trạng này. Càng sẽ không nghĩ tới,
tổn thất của hắn không chỉ đơn giản mình Huyền Linh quả như vậy...

Mạnh quản sự rất nhanh liền
tỉnh, hắn dồn dập thở hổn hển, rung động bắt tay vào kiểm tra những thứ bảo vật
khác trong mật thất. Không kiểm tra thì thôi, vừa nhìn, hai chân hắn đạp một
cái, mắt trợn trắng, một lần nữa ngất đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3