Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc (Quyển 1) - Chương 14 - 15
Chương 14: Triều đình phong vân
Trên triều đình của Nam Hi quốc, các đại thần đang nghị luận việc chọn lựa
một nhóm người trẻ tuổi tham gia cuộc thi Tân Tú tranh bá được tổ chức bốn năm
một lần của ngũ quốc, các vị đại thần mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
“Hoàng thượng, cuộc thi Tân Tú tranh bá lần này được Nam Hi quốc chúng ta
đứng ra cử hành, do thập đại gia tộc phái các cao thủ đến làm trọng tài, có thể
nói là cho Nam Hi quốc chúng ta mặt mũi. Cuộc thi tranh tài lần này quy định, mỗi
quốc gia phái ra năm tuyển thủ dự thi, mỗi vị tuyển thủ đều phải dưới hai mươi
lăm tuổi. Để Nam Hi quốc chúng ta đoạt được hạng nhất trong cuộc thi Tân Tú
tranh bá lần này, vi thần đề nghị, trước tiên ở trong nước chọn lựa một lần, đạt
được vị trí thứ năm trở lên sẽ có thể đại diện Nam Hi quốc ta tham gia cuộc thi
Tân Tú tranh bá, không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?” Nói lời đề nghị này chính
là Đại tướng quân Vân Dật.
Nam Hi quốc hoàng đế Nam Cung Thắng hài lòng gật đầu: “Lời này nói rất
đúng! Thế chuyện này cứ giao cho phụ tử Vân ái khanh tới phụ trách.”
“Chúng thần tuân chỉ.” Phụ tử Vân Mông, Vân Dật nhất tề tiến lên lĩnh mệnh.
Ở triều đình Nam Hi quốc, hai phụ tử Vân gia quyền cao chức trọng, là trọng
thần của Nam Cung Thắng. Vào thời khắc mấu chốt, Nam Cung Thắng đều nguyện ý
đem trách nhiệm nặng nề giao cho Vân gia tới đảm đương.
La thần Tướng liếc mắt nhìn phụ tử Vân gia, đáy mắt xẹt qua vẻ không cam
lòng, hắn tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, cuộc thi Tân Tú tranh bá lần
trước, Tĩnh vương gia biểu hiện không tầm thường, mà nay Tĩnh vương gia đã bước
chân vào Tử Huyền chi cảnh, tin tưởng nhất định sẽ ở tại cuộc thi lần này mà
toả ánh hào quang!”
Phía sau Liễu Thượng Thư cũng liền bước lên trước phụ họa nói: “Đúng vậy!
Tài hoa cùng với năng lực của Tĩnh vương gia đều là số một ở Nam Hi quốc chúng
ta, chỉ cần có Tĩnh vương gia ở đây, chúng ta muốn chiến thắng tuyển thủ của
bốn nước khác nhất định sẽ dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức!”
Nam Cung Thắng thấy hai vị thần tử tán dương hoàng nhi của mình như thế, không
khỏi mừng rỡ: “Ha ha ha, Dực nhi thiên tư thông minh, làm việc chững chạc, tin
tưởng hắn sẽ không làm cho trẫm thất vọng.”
Thái tử Nam Cung Tỉ ánh mắt vụt sáng, đáy lòng nổi lên ghen tỵ, xét về võ
công xác định hắn không bằng Hoàng đệ, nhưng bàn về mưu lược cùng thế lực, hắn
tuyệt đối không kém Nam Cung Dực!
“Phụ hoàng, thủ hạ của nhi thần cũng có một gã là cao thủ trẻ tuổi tài tuấn,
tuổi của hắn so với Hoàng đệ lớn hơn hai tuổi, huyền giai cũng đạt tới Tử Huyền
chi cảnh, ta tin tưởng nhất định có thể hiệp trợ Hoàng đệ để Nam Hi quốc lấy
hạng nhất.”
“Tốt, tốt! Trẫm nhớ được cháu nội của Vân ái khanh là Vân Thanh, bốn năm
trước cũng tham gia cuộc thi tranh bá, biểu hiện không tầm thường, không biết
bây giờ tu vi như thế nào?”
Nam Cung Thắng ánh mắt quét tới, Vân Mông tiến lên bẩm lại nói: “Hồi hoàng
thượng, Thanh nhi tu vi không sánh được với Tĩnh vương gia, đến nay mới là Lam
huyền chi cảnh, chậm chạp không thể đột phá Tử Huyền chi cảnh, thật là xấu hổ
a!”
Nam Cung Thắng sắc mặt vui mừng: “Lệnh tôn chính là nhi tử của Vân Đằng Đại
tướng quân, hổ phụ vô khuyển tử, hắn mới hai mươi hai tuổi, đã là cao thủ Lam
Huyền chi cảnh, cũng đã rất tài giỏi rồi. Vân ái khanh không cần quá mức lo
lắng, lệnh tôn tham gia cuộc thi lần này cũng có đủ thực lực. Từ trước Nam Hi
quốc chúng ta tham gia cuộc thi Tân Tú tranh bá không đến nỗi xếp cuối nhưng
cũng không lần nào đạt được đệ nhất, lần này có Dực nhi, cùng cao thủ thái tử
đề cử, còn có cháu nội Vân Thanh của Vân ái khanh, cũng đã chiếm đủ ba nhân số.
Các ngươi chỉ cần chọn lựa ra hai gã cao thủ nữa, là có thể tạo thành tổ hợp
năm cao thủ có thực lực mạnh, lần này cuộc thi Tân Tú tranh bá, Nam Hi quốc ta
nhất định phải đạt được đệ nhất, làm hãnh diện cho Nam Hi quốc.”
“Hoàng thượng thánh minh!” Quần thần cùng nhau kêu lên.
Lúc này, một gã thái giám từ bên ngoài điện chạy đi vào.
“Hoàng thượng, lão nô có chuyện trọng yếu bẩm báo.”
Nam Cung Thắng nhíu mày, thầm nghĩ nô tài này khi nào thì trở nên không có
quy củ như vậy?
“Chuyện gì, nói đi.”
Thái giám liếc mắt phụ tử Vân gia một cái, lúc này mới từ từ nói: “Hồi bẩm
hoàng thượng, hiện tại cả Thấm Dương thành đều đang truyền hai chuyện, sắp lật
trời rồi. Một chuyện nói là Đại tiểu thư Vân gia Vân Khê đã trở lại Thấm Dương
thành, cùng nàng trở về còn có một đứa con trai năm tuổi. Nghe nói sáu năm
trước Vân Khê đột nhiên rời đi Vân gia, cũng là bởi vì nàng mang thai, bí mật
trốn đi….”
“Cái gì?” Nam Cung Thắng tức giận, trợn mắt nhìn về phía phụ tử Vân gia
“Vân ái khanh, đây là chuyện gì xảy ra? Nếu Trẫm không có nhớ lầm, người cùng
Dực nhi có hôn ước từ nhỏ chính là đại nữ nhi Vân Khê của nhà ngươi? Nàng tại
sao chưa kết hôn mà đã có con, bây giờ còn mang về một đứa con năm tuổi đây?
Ngươi lập tức cho trẫm một lời giải thích đi!”
Phụ tử Vân gia đã sớm chết lặng.
“Vân Dật! Ngươi nuôi nữ nhi thật tốt a!” Nam Cung Thắng đề cao âm điệu, giận
giữ mắng mỏ.
Vân Dật trước tiên lấy lại tinh thần, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng xin
bớt giận! Vi thần biết tội, vi thần che giấu việc này đúng là đáng chết vạn
lần! Chẳng qua Khê nhi nàng vô tội, năm đó con bé ly kỳ mất tích, khi vi thần
tìm thấy nó, lúc đó nó đang hôn mê bất tỉnh, trên người thì trần như nhộng… Bởi
vì sự kiện này, nên Khê nhi tính tình đại biến, vi thần lo lắng con bé nghĩ
không thông, cho nên mới mang nó đến Từ Vân tự ở Đông Lăng quốc tĩnh dưỡng….”
Vân Mông tiếp lời nói: “Hoàng thượng, Khê nhi cũng là người bị hại, con bé
một thân một mình ở Từ Vân tự sinh sống sáu năm. Lần này lão thần đại thọ bảy
mươi, vì tưởng niệm cháu gái, cho nên mới đem con bé trở về nhà, để một nhà
đoàn viên. Hoàng thượng nếu muốn trách tội, thì trách tội lão thần như thế nào cũng
được, là do lão thần vô năng, không có cách nào bảo vệ tốt cháu gái mình, làm
cho con bé chịu khổ bị kẻ xấu cường bạo.”
“Thì ra là như vậy!” Nam Cung Thắng tức giận nói nhưng trong lòng cũng đã
có quyết định, nếu thân thể nàng đã không trong sạch, như vậy cũng không xứng
với hoàng nhi của mình nữa. Ban đầu để cho hai nhà kết thân, cũng vì suy nghĩ
đến Vân gia quyền cao chức trọng, cần hôn nhân để duy trì quan hệ. Nhưng nếu
không có Đại tiểu thư Vân gia thì vẫn còn có một Nhị tiểu thư.
Nghĩ như thế Nam Cung Thắng tâm tình cũng mở rộng rất nhiều: “Không phải
nói còn một chuyện nữa sao?”
Thái giám ánh mắt ý vị thâm trường một lần nữa liếc mắt về phía phụ tử Vân
gia: “Một chuyện khác cũng là có liên quan đến Vân gia”.
“Đại tiểu thư Vân gia vì điều tra người tung ra lời đồn ở phía sau, nàng
phái thủ hạ phong tỏa cả con đường lớn, uy bức lợi dụ người đi đường, rốt cuộc
tra ra người đem tin tức Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã sinh con truyền
ra ngoài chính là Nhị tiểu thư Vân gia. Nàng còn cho người tung tin nói, lần
này nàng trở về Vân gia dọc đường gặp phải cao thủ đuổi giết, mà… người chủ mưu
sau lưng cũng là Nhị tiểu thư Vân gia!”
“Cái gì?” Nam Cung Thắng trên long ỷ cùng với hai phụ tử Vân gia cơ hồ là
cùng trăm miệng một lời.
“Dao nhi sao lại làm ra chuyện ác độc như thế?” Vân Dật đối với việc làm
của nhị nữ nhi rất là oán giận.
“Khê nhi bị người ta đuổi giết? Thế con bé có bị sao không?” Vân Mông lão
gia tử thì lại quan tâm đến an nguy của cháu gái.
Về phần Nam Cung Thắng, hắn lại nghĩ khác: “Vân Khê dám phong tỏa cả con
đường lớn?”
Ba người tâm tư khác nhau, bên dưới các đại thần cũng là sắc mặt khác nhau,
tin tức như thế, thật là không thể tưởng tượng được đi.
“Hoàng thượng, Vân Khê thật là to gan, ở trong hoàng thành một mình phong
tỏa đường lớn, độc hại dân chúng, hành động lớn gan như thế, không thể tha thứ
a!” La thần Tướng khó bắt được cơ hội làm khó dễ Vân gia, sao dễ dàng chịu bỏ qua
cho được?
Liễu Thượng Thư lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy a, hoàng thượng, Vân gia bao
che nữ nhi, ý đồ lừa gạt hoàng thượng, để cho nữ nhi gả vào hoàng gia, mang tâm
hiểm ác, xin hoàng thượng đem người của Vân gia trị tội.”
Những người thuộc phái La Thần Tướng cũng rối rít công kích hai cha con Vân
gia, cả đại điện trong thời gian ngắn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nam Cung Thắng nhìn quần thần bên dưới phản ứng, khẽ nhíu mày, làm cho
người ta đoán không ra được tâm tư của hắn.
Hai cha con Vân gia hết sức tức giận, đám người bỏ đá xuống giếng này, quả
thực không phải là người tốt. Nhưng mà trong lòng Vân gia lão gia tử lại quan
tâm an toàn cháu gái nhà mình, cùng với tằng tôn (chắt trai) chưa từng gặp mặt,
hắn khẩn cấp nghĩ quay về nhìn mặt bọn họ.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu không ngừng không nghỉ. Rốt cuộc, Lục
vương gia vẫn ngồi ở bên trái đại điện giả vờ ngủ hiếm thấy chịu mở mắt ra, hắn
ho nhẹ một tiếng, cả đại điện nhất thời yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn
về phía hắn.
“Hỏi tội gì a? Thấm Dương thành lâu rồi không có chuyện náo nhiệt như vậy
để nhìn, tiểu nha đầu Vân gia này thú vị! Các ngươi đừng có gây chuyện nữa, hãy
nghĩ xem làm sao ở cuộc thi Tân Tú tranh bá này giành được giải nhất đi.”
Thanh âm lười biếng của Lục vương gia, cũng đang vô hình phát ra lực uy
hiếp. Hắn là hoàng đệ duy nhất ở Nam Hi quốc được hoàng đế ban thưởng ghế ngồi
vào triều, thân phận hiển hách vô cùng, ngày thường lâm triều, hắn không nói
một lời, cũng không cùng một đại thần nào tương giao, có thể nói chỉ lo thân
mình, hôm nay không biết tại sao đột nhiên mở miệng, hơn nữa còn là vì Vân gia
nói chuyện, điều này làm cho phe đảng của La thần Tướng rất là không hiểu.
Vân Mông cảm kích nhìn hướng Lục vương gia lạy một cái, nhưng sau đó nói: “Hoàng
thượng, xin cho lão thần xác minh sự thật trước, nhất định sẽ cho hoàng thượng
một câu trả lời thoả đáng.”
Nam Cung Thắng vuốt vuốt trán, có chút nhức đầu, phất tay nói: “Đi đi”
Chương 15: Ta có thể hôn ngươi
một cái không?
Bên trong một khách điếm tại Thấm Dương thành.
Vân Tiểu Mặc gục ở đầu giường, phồng má, cau mày.
Vẻ lo lắng bao phủ lên người bé, làm cho người ta nhìn thấy mà sinh lòng
yêu thương. Kể từ khi chuyện phát sinh vào buổi chiều, cậu vẫn rầu rĩ không vui,
đã mất đi vẻ ngây thơ chất phác ngày thường.
“Tiểu Mặc, đang suy nghĩ cái gì thế?" Đông Phương Vân Tường ngồi bên
bé, ân cần hỏi.
“Tường thúc thúc, cháu không phải là dã chủng có đúng hay không? Tại sao
tất cả mọi người đều nói cháu là dã chủng?”
Trong lòng Đông Phương Vân Tường đau nhói, xoa xoa đầu vai của bé, rồi nói:
“Tiểu Mặc, nhân sinh trên đời, quan trọng nhất chính là không thẹn với lương
tâm. Chỉ cần cháu không thẹn với lương tâm, người khác nói gì, cháu không cần
quan tâm.”
“Mẹ cháu một mình, sinh ra và nuôi nấng cháu là chuyện không dễ dàng gì.
Cháu là nam tử hán rồi, hẳn phải biết đảm đương, bắt đầu từ bây giờ phải cố
gắng đọc sách, tập võ, sau khi lớn lên trở thành nam nhi đội trời đạp đất, tới
bảo hộ mẫu thân, biết không?”
Vân Tiểu Mặc có chút hiểu được, chớp con mắt thật to, gật đầu nói: “Vâng, cháu
biết rồi.”
Vân Khê mới đi đến cửa phòng, vừa vặn nghe được những lời này, trong lòng
đau xót, đáy mắt không khỏi có chút ẩm ướt. Nàng tự nhận mình là người lạnh
lùng, rất ít khi động lòng, song cùng nhi tử sớm chiều ở chung đã năm năm, phần
chân tình giữa hai mẹ con đã làm cho nàng say mê trong đó. Đứa nhỏ này tới quá
đột ngột, làm nàng ứng phó không kịp, lúc đầu nàng còn không có cách tiếp nhận
sự thật này, nhưng sau đó nàng thật sự đã dung nhập vào nhân vật mẫu thân này
rồi.
“Vân nương tử, làm sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” Vinh bá đột nhiên xuất
hiện ở phía sau, Vân Khê quay đầu đi, không dấu vết lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Nàng đẩy cửa bước vào, đi về phía giường: “Tiểu Mặc, không nên quấy rầy
Đông Phương công tử, mau cùng mẹ trở về phòng đi.”
“Vâng, Tường thúc thúc, cháu đi đây.” Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn bò xuống
giường.
Đông Phương Vân Tường mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt chạm đến Vân Khê, nhìn
thấy mắt nàng nổi lên sương mù, nhất thời đã hiểu ra, đáy lòng không khỏi run
lên.
Vân Khê nắm tay Tiểu Mặc, đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng bước quay đầu
lại. Nàng cất bước đi tới trước mặt Đông Phương Vân Tường rồi dừng lại.
“Đem tay vươn ra.”
Đông Phương Vân Tường không hiểu nhưng vẫn biết điều đưa tay trái ra. Hắn
yên lặng nhìn Vân Khê, trên người nàng có một loại lực lượng thần kỳ, làm cho
hắn không thể cự tuyệt yêu cầu gì của nàng.
Bàn tay trắng nõn dò lên mạch đập của hắn, nếu không phải nghe được lời
khuyên của hắn với Tiểu Mặc, nàng thật đúng là không đem bệnh tình của hắn để ở
trong lòng. Trên đời này nhiều người như vậy, sinh tử mỗi người lại không thể
biết trước được, cho dù nàng có bản lĩnh chế ra linh đan diệu dược, cũng không
thể quan tâm được nhiều như vậy.
Tay nàng mềm mại nhẵn nhụi, đầu ngón tay còn mang theo chút lạnh lẽo, Đông
Phương Vân Tường thoáng cái đã bị xúc cảm lạnh lẽo này trêu chọc huyền tâm, trái
tim không tự chủ được mà đập cuồng loạn!
Mặt nàng khẽ nghiêng xinh đẹp như mộng ảo, để cho mắt hắn nổi lên một tầng
sương mù, hắn tự nhận không phải là người háo sắc, nhưng mà hôm nay, hắn lại vô
lực phát hiện, mình hoàn toàn không có cách nào ngăn cản việc bị nàng hấp dẫn.
Chỉ cần nhìn nàng như vậy, tim của hắn đã như nổi lên từng tầng song dữ, không
có cách nào kiềm chế được.
Xét đi ra, nàng còn là mẫu thân của một đứa trẻ, hắn không hiểu được, vì
sao khi hướng về nàng, tim hắn có một chút luân hãm, không tưởng tượng được…..
Vân Khê nhúc nhích chân mày, dùng cặp mắt quái dị liếc về phía hắn, đây là
mạch đập của người bình thường sao?
Khi chạm đến ánh mắt của nàng, khuôn mặt hơi trắng bệch của Đông Phương Vân
Tường bỗng chốc trở nên hồng nhuận vô cùng, mạch đập cũng trở nên mạnh mẽ, cuồng
dã.
“Ngươi như vậy, làm cho ta không có cách nào chuẩn đoán chính xác được.”
Vân Khê thuận miệng chế nhạo hắn một câu, nam nhân này cho nàng ấn tượng rất
trầm ổn, cơ trí, rất có tiềm lực, nàng tin tưởng nếu thân thể của hắn không
phải suy yếu như vậy, hắn nhất định là nhân vật phong vân, hô phong hoán vũ.
Đáng tiếc, trời cao đố kị anh tài a!
“………” Nghe thấy nàng nói huỵch tẹt ra, Đông Phương Vân Tường mới ý thức được
mình thất thố, thì càng trở nên quẫn bách.
“Ta có thể hôn ngươi một cái không?” Trong đầu nàng tự nhiên nhảy ra một
cái ý niệm, nếu nhi tử thích hắn, hắn cũng có cảm giác đối với nàng, nếu như
mình cũng có cảm giác đối với hắn, có lẽ cứ như vậy mà lập nên một gia đình
cũng không tệ.
“……..” Nàng có ý gì? Hắn hoàn toàn không theo kịp, Đông Phương Vân Tường
lúc này mang vẻ mặt mờ mịt.
“Không nói lời nào, coi như là ngươi chấp nhận.”
“………” Hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thì môi của nàng đã cứ như vậy đáp
lên.
Đông Phương Vân Tường cả người rung động, cảm giác như có một ngọn lửa trực
tiếp từ cánh môi nàng đi vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn cả người thiêu đốt.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt gần sát của nàng, ánh mắt từ
từ mở lớn hơn, đáy mắt mang vẻ mê ly càng đậm. Bụng dưới một trận nhiệt lưu xa
lạ tuôn ra, chẳng qua chính là một lần va chạm thôi lại làm cho hắn có khát
vọng mãnh liệt như vậy, hắn không khỏi vì mình có ý nghĩ xấu xa như thế mà cảm
thấy xấu hổ!
Ở bên kia, Vinh bá đã sớm thất thần, đợi phục hồi tinh thần lại, hắn mới
kịp phản ứng, hình như, hình như công tử nhà hắn, bị khinh bạc a….
“Trẻ con không nên nhìn!” Hắn nhanh chóng đưa tay che tầm mắt tò mò của Vân
Tiểu Mặc.
Trên môi nhiệt độ mềm mại bỗng nhiên rút lui, trong lòng Đông Phương Vân
Tường một trận buồn bã mất mát, chỉ có tiếng tim đập như sấm vẫn còn tiếp tục.
Vân Khê vươn ra đầu lưỡi mềm mại liếm liếm cánh môi của mình, rồi nghiêng
đầu, lộ ra vẻ buồn bã. Dường như, thật giống như… không có cái loại cảm giác
sét đánh kia a!
Động tác nho nhỏ này rơi vào trong mắt Đông Phương Vân Tường, nguồn nhiệt
phía bụng dưới càng thêm nồng đậm. Thật đáng chết, chẳng lẽ hắn thật là bị bệnh
quá lâu, cho nên cơ thể cũng trở nên nhạy cảm rồi?
Vân Tiểu Mặc bất mãn đẩy bàn tay của Vinh bá đang che mắt bé, nháy mắt mấy
cái, tò mò hỏi: “Mẫu thân, người tại sao lại muốn hôn Tường thúc thúc?”
Vân Khê vẻ mặt bình tĩnh, trả lời một cách đương nhiên: “Ta giúp hắn xem
một chút, bệnh của hắn rốt cuộc nặng thế nào.”
Vô sỉ a! Nàng rõ ràng là nhân cơ hội đùa giỡn khinh bạc công tử, làm sao
lại nói thành chẩn bệnh chứ?
Vinh bá một trận hối hận, là do hắn hộ chủ bất lực, làm cho người ta chiếm
tiện nghi của công tử, hắn tội đáng chết vạn lần a!
“Vậy có nghiêm trọng không?” Vân Tiểu Mặc khờ dại hỏi.
Vân Khê gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Rất nghiêm trọng! Tốt nhất là đi
tắm nước lạnh.” Nói đến câu cuối, tầm mắt của nàng hướng về phía dưới liếc nhìn,
ánh mắt ý vị thâm trường, còn mang theo vài phần mùi vị ranh mãnh.
Đông Phương Vân Tường theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nhất thời khuôn mặt
tuấn tú đỏ ửng, cũng không dám nhìn lại nàng, thật đáng chết! Hắn thế nhưng ở
trước mặt nàng, thân thể nổi lên phản ứng, còn bị nàng một câu nói toạc ra, hắn
sống hai mươi hai năm, còn chưa bao giờ quẫn bách như vậy.
Cho đến khi Vân Khê dẫn Tiểu Mặc rời đi, hắn vẫn còn trong cơn ảo não. Đưa
tay xoa lên môi của mình, nơi này còn lưu lại nhàn nhạt dấu hôn, trái tim bình
tĩnh như nước của hắn, lần đầu tiên dấy lên cơn sóng ngập trời, chẳng lẽ nhiều
năm như vậy, hắn một mực chờ đợi người kia, chính là nàng sao? Bằng không… vì
sao chỉ là một lần va chạm, lại làm cho hắn có cảm giác sét đánh đến vậy?
“Công tử? khụ khụ, khụ khụ!” Vinh bá cố gắng làm công tử tỉnh lại, nhưng
không hề có tác dụng.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể để sát vào bên tai công tử nặng nề
quát lên: “Nhị hoàng tử điện hạ?” Lúc này mới đem công tử đang thất thần kéo
cho tỉnh lại.
Xong rồi, xem ra công tử thật sự luân hãm rồi…..