Nhật Ký Mang Thai Khi 17 - Chương 45
Ngày 10 tháng 04. Xung đột.
Hầu như suốt
đêm tôi thao thức chẳng yên. Mãi hơn một giờ sáng tôi mới chợp mắt. Sáng dậy sớm
đi học mà tôi chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tâm trạng hồi hộp đến mức
căng thẳng khiến tôi không còn bận tâm về việc gì khác. Từ lúc ngồi dùng bữa
cho đến khi ra khỏi nhà đón xe buýt, tôi nghĩ đủ thứ chuyện có thể diễn ra khi
mình xuất hiện ở trường. Lòng cứ ngổn ngang rối bời đến nỗi tự dưng tôi buồn đi
vệ sinh. Hễ xe buýt chạy gần đến trường là tim đập liên hồi, đầu óc tôi căng
ra. Chưa bao giờ tôi rơi vào tình cảnh khổ sở đến vậy. Dẫu sao thì tôi vẫn phải
có mặt ở trường như mọi khi. Trước mắt tôi chưa thể trốn học được... Đưa mắt
quan sát tới lui một hồi, tôi chậm chạp đi vào trong sân trường. Một bước. Hai
bước. Ba bước. Tôi nhẩm tính số bước của đôi chân mình đồng thời nhìn qua hai
bên. Những học sinh khác vẫn nói chuyện rôm rả, không ai chú ý gì đến tôi hết.
Điều đó khiến tôi hơi bất ngờ lẫn ngạc nhiên. Lý nào chưa có tin đồn về việc
tôi mang thai à? Vì nếu tất cả đã biết thì làm gì có chuyện họ dễ dàng bỏ qua
cho tôi mà không chạy ào đến chỉ trỏ bàn tán dị nghị. Đã đi hết 2/3 sân trường,
tôi vẫn an toàn. Một ánh mắt liếc nhìn hay lời xì xầm khe khẽ cũng không có.
Tôi bắt đầu yên tâm hẳn. Tuy chưa rõ vì sao bí mật của mình chưa bị lan truyền
nhưng thôi như vậy là tôi mừng lắm lắm rồi. Lúc gần đến hành lang dãy phòng học
thì đột ngột tôi đứng tim khi thình lình vang lên giọng một đứa con gái đứng gần
đó, không lớn nhưng đủ để nghe rõ:
“Ê, nhỏ kia phải tên Min Min không? Nghe nói chửa hoang đấy.”
“Ừ đúng rồi,
lớp 11B10 đồn ầm ĩ còn gì.”
Thiên địa
ơi! Tôi không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa. Hình như hơi
choáng váng. Những lời bàn ra kia có phải do tôi tưởng tượng không? Mau chóng,
tôi liền quay qua nhìn. Lập tức, hai đứa con gái khối mười một nọ lảng ánh mắt sang hướng
khác vờ như kiểu đối tượng bị mang ra “mổ xẻ” nãy giờ không phải là tôi. Nhưng
cái dáng vẻ lẩn tránh đáng ngờ ấy thì chắc mười mươi 100% chúng vừa nói điều
ban nãy. Vậy tức là tôi không nghe nhầm. Và cũng tức là đám bạn cùng lớp đã lan
truyền bí mật của tôi cho những đứa khác biết. Chết tiệt! Quỷ tha ma bắt tất cả
chúng nó! Tôi lầm rầm trong miệng xong rồi cắm đầu đi vội về phía dãy
hành lang phòng học. Và bạn tin không? Lại tiếp một điều tệ hại nữa. Hầu như những
đứa học sinh khối mười một đứng rải rác quanh đó, con trai lẫn con gái, đều đồng
loạt nhìn theo bóng dáng bước hối hả của tôi và không ngừng xì xầm bàn tán khe
khẽ. Giờ thì vui thật rồi! Tôi đã mừng quá vội. Có thể tin đồn vẫn chưa lan hết
trường thế nhưng một phần nhóm học sinh đã biết về chuyện tôi mang thai. Tôi gần
như muốn điên lên với suy nghĩ ấy.
Đặt chiếc cặp một cách hơi mạnh bạo lên mặt bàn, tôi kéo ghế ra ngồi phịch xuống.
Tôi không quan tâm, không nhìn mọi thứ đang diễn ra xung quanh vì đơn giản nếu
nhìn tôi sẽ lại bắt gặp những ánh mắt dòm ngó cùng nụ cười giễu cợt dở hơi của
lũ bạn cùng lớp. Tôi biết chắc như vậy. Vô số âm thanh rù rì rủ rỉ không ngừng
vang lên bên tai tôi. Quỷ quái thật! Kể từ bây giờ, chuyện tồi tệ mới bắt đầu
đây. Xem chừng, tôi sẽ trở thành Tường Vi thứ hai.
“Min Min.”
Tôi đưa mắt
ra ngoài cửa lớp thấy con Thuý Nga đứng nép bên bức tường và vẫy vẫy tay gọi
liên hồi. Trông vẻ mặt nó gấp gáp. Thở ra thật mạnh, tôi đứng dậy rồi chậm chạp
đi ra ngoài.
“Chuyện gì nữa đây? Làm gì lấp ló như ăn trộm vậy?”
“Tớ xin lỗi nhưng tớ lỡ kể hết mọi chuyện hôm qua cho cậu
ấy nghe rồi.”
“Chuyện hôm qua? Kể cho ai?”
Sau câu hỏi
của tôi thì từ sau lưng Thuý Nga, Chan Chan xuất hiện. Mắt tôi mở to thao láo.
Đừng nói là Thuý Nga đã cho cậu ta biết hết chuyện tôi bị cả lớp phát hiện vụ
mang thai nha trời. Con bạn thân này khùng điên ghê chứ. Tôi đã không muốn để
tên cool boy biết để tránh phiền phức vậy mà... Tôi ném cái nhìn hậm hực trở lại
Thuý Nga đồng thời nói:
“Cậu thật là, tự dưng lại kể cho tên này biết làm gì?”
“Tớ xin lỗi, thật tình là không cố ý mà. Vì bị ép quá nên
tớ nhắm mắt nói ra.”
Không để
tôi bảo thêm là Chan Chan đã lên tiếng như muốn giúp Thuý Nga:
“Không phải
lỗi của cậu ấy đâu. Sáng vào trường, đằng này nghe vài bạn bàn tán rôm rả về việc
Min Min lớp 11B10 mang thai. Đúng lúc gặp Thuý Nga nên đằng này mới chặn hỏi.”
“Đã có nhiều người bàn đến thế rồi sao? Lúc sáng chỉ mới
vài người...”
“Nghĩa là chuyện
đó có thật? Rốt cuộc thì vì sao mà đằng ấy để bị phát hiện bí mật đó vậy?”
Giọng của
tên Chan Chan mắc dịch khá to khiến một số đứa trong lớp bắt đầu tò mò nhìn về
phía chúng tôi. Không muốn bị cái lũ lắm chuyện kia tìm ra thêm điều gì nữa nên
tôi bèn bảo:
“Chúng ta ra sân sau trường nói tiếp. Ở đây không tiện.”
Dứt lời,
tôi kéo tên cool boy rời khỏi nhanh chóng. Chan Chan đi đến đâu thì sẽ có nhiều
học sinh để ý đến đó, đấy quả là điều chả hay ho gì… Vừa ra đến sân sau là tên Chan
Chan đã hỏi tôi ngay hệt như tra khảo tội phạm:
“Đằng ấy
cũng hay thật. Chuyện lớn thế mà giấu đằng này.”
“Tại hôm
qua shock quá nên tớ chẳng còn nghĩ đến việc gì nữa cả. Với lại, có cho cậu biết
thì đã sao nào? Đâu thể giải quyết được gì.”
Nói xong
tôi thấy vẻ mặt Chan Chan không được tốt lắm. Hình như đang cáu cái gì đấy. Chả
nhẽ tôi nói sai? Nếu tôi kể cho cậu ta nghe thì cậu ta định làm gì chứ? Giải
quyết êm xuôi được chắc. Đến Min Min tôi đây mà còn chưa tìm ra được cách gì
hay ho nữa là.
“Dù vậy đằng
ấy đừng nên giấu. Chuyện này có phần của hai chúng ta. Đằng ấy là mẹ đứa bé,
còn đằng này cũng là cha nó. Điều quan trọng hơn là, đằng ấy muốn chịu đựng việc
tệ hại đó một mình ư? Lời đồn sẽ lan cả trường.”
“Cậu không
nói tớ cũng hiểu. Chưa chi cả khối mười một đã hay cái tin động trời này rồi. Tớ
không cho cậu biết một phần vì không mong cậu sẽ bị dính vào vụ rắc rối ấy.”
Chan Chan nhíu mày khó hiểu: “Nghĩa là sao?”
Tôi chán nản
thở ra:
“Hiện tại,
cái lũ săn tin đáng khinh kia chưa biết cha đứa trẻ là ai. Điều đó sẽ tốt cho cậu.
Nếu mối quan hệ của chúng ta bị bại lộ thì chuyện càng thêm tồi tệ. Cậu nhất định
bị mất hình tượng cho xem, cool boy à.”
“Giờ này
mà còn hình tượng hình mẫu nỗi gì nữa. Lý nào đằng này im re để đằng ấy hứng chịu
hết?”
Tôi nhìn Chan
Chan chằm chằm. Tôi hơi bất ngờ khi nghe cậu ta bảo vậy. Tên này đúng là khoái
làm trò anh hùng mà chẳng nghĩ đến hậu quả gì hết. Thế nhưng thật lòng tôi cảm
thấy vui bởi suy nghĩ chính trực đó. Chí ít, tôi cũng hiểu bản thân đã chọn lựa
đúng một việc.
“Ngốc ạ, tớ
mặc xác hình tượng cool boy của cậu.” – Tôi tặc lưỡi – “Hậu quả đâu phải chỉ dừng
lại ở đấy. Vấn đề nan giải là lời dèm pha dị nghị và cả việc có thể phải nghỉ học.
Chả việc gì phải bắt hai đứa cùng chịu. Bí mật còn giấu được cái nào thì hay
cái ấy. Một đứa chưa bị phát hiện là may rồi.”
“Min Min.”
Tôi thấy Chan
Chan nhìn mình giống như tôi đang trở thành một kẻ cao thượng. Tôi không cần thế.
Mà bản thân tôi cũng chẳng tốt lành gì đâu, đơn giản chỉ là làm điều mình muốn.
“Cậu nên nghe lời tớ, cố gắng đừng để lộ gì cả.”
“Nhưng...”
Tiếng
chuông báo vào học vang lên liên hồi cắt ngang câu nói đầy lưỡng lự của Chan
Chan.
“Tớ về lớp, cậu cũng mau đi đi.”
Tôi quay
lưng và bước khá vội. Tôi không muốn bản thân đột nhiên yếu đuối. Tôi thật sự
mong Chan Chan sẽ đứng ngoài vòng rắc rối này vì tự nhủ mình có thể đủ sức vượt
qua những điều tồi tệ sắp diễn ra. Nhưng rồi tôi chợt lo lắng bởi nghĩ rằng liệu
bản thân có đúng là mạnh mẽ không? Cứ hễ nhớ về Tường Vi là bất giác tôi sợ
hãi, gần như là nỗi ám ảnh không dứt.
Giờ ra
chơi, tôi và Thuý Nga vào căn tin mua đồ. Thật tình là khi đó tôi cũng chẳng để
ý những đứa học sinh xung quanh có dòm ngó mình không vì đầu óc trống rỗng, hồn
phách để ở tận đâu đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ miên man vài thứ nhưng nếu hỏi đấy
là thứ gì thì tôi cũng chả rõ. Trong lúc chen lấn để mua cái bánh bông lan thì
vô tình ai đó đụng mạnh vào vai khiến tôi suýt ngã ra sau nếu không có Thuý Nga
nhanh tay đỡ: “Bồ có sao không?”
Tôi lắc đầu.
Đúng lúc, giọng của thằng con trai vừa đụng trúng tôi cất lên ngay bên cạnh: “Xin
lỗi, mình không cố ý.”
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi hiền dễ sợ, chỉ quay qua bảo: “Không
sao.”
Nhưng lòng
tốt hiếm hoi ấy của tôi chả hề được đền đáp khi cái tên kia bất ngờ kêu lên: “Ồ,
là Min Min lớp 11B10 bị đồn là có thai hả?”
Tôi đưa mắt
nhìn hắn ta chằm chằm. Hắn đi cùng với một thằng bạn và thằng này liền bảo: “Đúng
rồi. Tao nhớ mặt nó.”
“Ghê vậy. Ban
nãy lỡ đụng vào người nó rồi hổng biết có bắt chịu trách nhiệm không đây.”
Tôi giận
kinh khủng trước những lời đầy khinh miệt của hai tên nam sinh cùng khối. Nhưng
hiểu bản thân không nên nói gì vì vậy dù điên tiết lắm tôi vẫn phải im lặng nhịn
nhục.
“Nè, nói gì thế hả? Muốn kiếm chuyện à?” – Thuý Nga thình
lình gắt to.
Đối diện, một
trong hai tên kia vênh cái bản mặt khinh khỉnh đáng ghét đáp trả lại cay cú: “Gì?
Ai kiếm chuyện? Đây nói đúng sự thật thôi. Ai chẳng biết con nhỏ đó đang có
thai.”
Tôi hơi giật
mình bởi cụm từ “đang có thai” phát ra từ miệng thằng nam sinh khá to. Vì thế
mà những học sinh ở gần bắt đầu chú ý đến chỗ chúng tôi. Điên tiết thật! Tên mất
dạy này muốn loan tin khắp phòng căn tin ư? Những âm thanh xì xầm. Bàn tán. Những
ánh mắt dòm ngó hiếu kỳ. Cùng lúc vô số đứa khác chỉ trỏ về phía tôi. Không thể
nấn ná ở đây lâu thêm, tức thì tôi nắm tay Thuý Nga lôi đi ra khỏi chốn thị phi
kia. Giờ tôi đã “nổi tiếng” thật đây... Đến được nơi có thể xem là an toàn, cả
hai đứa dừng lại thở mệt nhọc. Con Thuý Nga ức quá hay sao mà vừa vuốt ngực vừa
mắng một lèo:
“Khốn nạn!
Bêu rếu người ta giữa chốn đông người thế đó! Con trai gì, thiệt hết thuốc chữa.
Oang oang cái mồm nói mãi từ có thai, vui thú lắm chắc!”
Mệt mỏi lẫn
chán chường, tôi bảo với Thuý Nga:
“Cậu im lặng
đi nào. Giờ đến lượt cậu muốn rao tin cho cả trường biết việc của tớ đấy hả?”
Bấy giờ Thuý
Nga mới đưa tay lên bịt cái miệng hay gây hoạ của mình. Vẻ như nó đã bắt đầu hiểu
hành động vừa rồi là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Nó nhìn tôi, giọng lí
nhí:
“Tớ xin lỗi. Tại tức hai thằng mặt lợn đó quá. Lỗi là tại
tớ.”
“Thôi được
rồi. Hiện tại tớ rối lắm, không muốn hờn trách ai hết. Cậu để tớ yên tĩnh một
lát.”
Dẫu không
nhìn mặt Thuý Nga nhưng tôi hình dung được vẻ ủ rũ buồn bã của nó. Tôi biết Thuý
Nga đang cảm thấy hối hận vì toàn gây ra phiền phức cho đứa bạn thân Min Min. Sự
thật tôi chả còn lòng dạ nào để nghĩ về việc giận hờn nó. Lòng tôi ngổn ngang
như trăm mối tơ vò. Nhưng với cái đà này thì không khéo nỗi lo lắng của tôi còn
rối hơn cả tơ vò nữa ấy chứ. Tôi sẽ trở thành Tường Vi thứ hai, đó là điều chắc
chắn rồi. Giờ đã biết cảm giác của cô bé “búp bê” lúc ấy và cả câu nói của Chí
Hùng. Có đụng chuyện thì mới hiểu. Tôi không rõ sẽ phải giải quyết vấn đề nan
giải này thế nào nữa. Ôi! Điên cái đầu! Chả ngờ có lúc Min Min tôi lại rơi vào
trường hợp oái ăm khổ sở như vậy đây. Trời cao thương tình con với ạ!
... Chiều,
chuông tan học vừa reo lên là tôi và Thuý Nga từ trong lớp phóng như bay ra
ngoài. Tốt nhất là chuồn lẹ khỏi trường để khỏi rước phiền phức vào người. Đúng
lúc vừa phi ra cổng thì tôi gặp ngay anh Quang. Hôm nay ảnh chạy chiếc Yamaha.
Chắc Thuý Nga gọi điện bảo ảnh đến chở hai đứa. Trông dáng vẻ hối hả gấp gáp của
chúng tôi, anh Quang hỏi:
“Hai em làm gì chạy dữ vậy? Bị ai rượt à?”
“Đ... đừng
hỏi nữ... a... Anh mau... chở bọn em đi...i... nhanh... ạ.” – Tôi nói không nên
hơi.
Mà cái số
tôi đen đủi thật chứ. Anh Quang vừa bước xuống chiếc Yamaha thì đột ngột ngay
phía sau lưng tôi với Thuý Nga tiếng reo ca hứng thú của một tên con trai vang
vang: “Ê, là nhỏ Min Min lớp 11B10 kìa!”
Lập tức,
hai chúng tôi liền quay lại. Ôi trời hỡi! Một đám học sinh nam nữ đang bu lại gần.
Khỏi nói cũng biết, vấn đề trung tâm của bọn nó lại vẫn là chuyện tôi mang
thai. Tôi nhắm mắt cắn môi trước cái cảnh đứa này khều vai đứa kia nói nhỏ, đứa
nọ chỉ trỏ vào tôi cho đứa kế bên thấy. Giống hệt sáng nay trong căn tin, âm
thanh bàn tán làm huyên náo cả cổng trường khiến hai bác bảo vệ chả hiểu chuyện
gì. Những người đi đường cũng để ý đến.
“Chuyện
này là sao thế?” – Anh Quang gãi đầu khó hiểu bởi việc bỗng dưng bản thân trở
thành trung tâm “tranh luận” sôi nổi của đám học sinh.
Tôi còn
chưa kịp giải thích thì quỷ tha ma bắt khi không một tên trong đám đứng ra hỏi ảnh:
“Anh gì ơi, bộ anh là cha đứa bé hả?”
Nghe xong
câu hỏi chấn động đó là tôi muốn tát méo mặt thằng lếu láo đó ghê luôn. Hết chuyện
mang tôi ra châm chọc rồi giờ chúng còn định lôi cả anh Quang, người vô can
trong việc này, vào cuộc bàn tán đáng khinh kia sao? Thiệt, tức dã man ta ơi!
Tôi nóng người rồi.
“Là sao?” – Anh Quang hỏi lại thằng nọ.
“Bộ anh không biết bạn Min Min có thai ư? Anh có phải cha
đứa bé không?”
Trời đất
ơi! Thằng quỷ đó bộ định thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao vậy? Nó còn dám lặp
lại câu hỏi đó lần thứ hai à? Tôi nhất định phải vả tét mồm tên bố láo này mới
được.
“Ừ, là anh
đấy.”
Ý định trả
đũa trong tôi mau chóng biến mất mà thay vào đó là sự kinh ngạc quá đỗi khi tôi
nghe rõ chính miệng anh Quang thừa nhận mình là cha đứa bé. Tôi thấy choáng
váng quá.
“Em đừng
nói gì nữa.” – Anh Quang bảo với tôi rồi nhìn lại đám học sinh vẫn chưa hết bất
ngờ – “Anh là cha đứa bé đó, sao nào? Mấy đứa mà còn mang Min Min ra chế giễu
là anh đây không tha đâu nha! Giờ thì giải tán mau trước khi anh nổi giận.”
Lời đe doạ
táo tợn từ anh Quang vừa dứt, tôi và Thuý Nga chẳng kịp xem biểu hiện của đám học
sinh cùng khối ra sao thì bất chợt một giọng nói rất tức giận cất lên: “Đừng có
đùa!”
Tôi cùng tất
cả mọi người xoay qua và thấy Chan Chan xuất hiện tự lúc nào. Gương mặt lạnh
tanh của cậu ta bất giác khiến tôi nghĩ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Thật
nhanh chóng, Chan Chan bước lại gần đồng thời vung tay đánh một cú vào mặt anh
Quang. Hẳn tên cool boy ra “chiêu” khá mạnh vì làm một người to con như anh
Quang chới với mém ngã ra sau nếu không có chiếc Yamaha chắn đỡ. Tôi ngỡ ngàng
lẫn sửng sốt trước việc vừa xảy ra. Những đứa học sinh khác cũng thế. Còn Thuý
Nga bỗng hét lên và chạy lại chỗ anh Quang:
“Anh Quang! Anh có sao không vậy? Trời ơi chảy máu miệng
rồi!”
Thú thật,
tôi hơi bất ngờ về hành động lo lắng thái quá của Thuý Nga dành cho anh Quang.
Chưa bao giờ tôi bắt gặp vẻ hoảng hốt đến mức đó từ nó.
“Anh có biết mình đang nói cái gì không hả?”
Tiếng quát
của Chan Chan khiến tôi sực tỉnh. Bấy giờ tôi mới nhớ đến cậu ta. Tôi đưa mắt
nhìn và cũng là lần đầu tiên tôi thấy Chan Chan giận dữ như vậy, trông hơi đáng
sợ.
“Ai cho phép anh tuỳ tiện nhận là cha đứa bé chứ?”
Anh Quang
vì đau quá nên còn rờ mặt riêng Thuý Nga thì quay phắt qua, ánh mắt toé lửa: “Cậu
điên à? Tự dưng đánh người ta thế?”
“Kẻ điên là anh ta thì có! Khi không nhận mình là cha đứa
bé của Min Min!”
“Vậy thì liên quan gì đến cậu?”
“Sao không? Sự thật, cha đứa bé chính là...”
Giật mình,
tôi lập tức hét lên nhằm ngăn tên cool boy điên khùng nói điều không nên nói: “Dừng
lại Chan Chan!”
“Tại sao đằng
ấy cứ cản đằng này trong khi lại để anh ta tuỳ tiện nhận trách nhiệm chứ?”
“Cậu đừng vì một phút bốc đồng mà gây nên sai lầm! Cậu rời
khỏi đây đi!”
Tôi đang cố
kéo Chan Chan ra khỏi vòng thị phi nhưng không ngờ cậu ta cố chấp vô cùng: “Không!
Nhất định mọi chuyện cần phải làm sáng tỏ ngay tại đây! Về cha đứa bé! Đó là...”
Tình huống
quá cấp bách khiến tôi không tự chủ được bản thân nên đã giơ thẳng tay và rồi...
BỐP! Một cú tát. Một sự ngỡ ngàng. Một không gian bỗng chốc yên lặng như tờ.
Tôi vẫn chưa hạ tay xuống. Đối diện, Chan Chan vẫn chưa hết bàng hoàng khi lãnh
trọn cú đánh từ tôi. Đôi mắt cậu ta ánh rõ nỗi bần thần khôn xiết. Tiếp, tôi không
còn nghe rõ giọng mình nữa:
“Tớ đã bảo: ĐỦ RỒI!”
Tôi chợt
phát hiện âm thanh phát ra từ cổ họng mình nghe thật tệ. Khô khốc và run run. Mấy
giây sau, Chan Chan từ từ quay qua nhìn tôi. Không giận dữ, không trách móc, không
gì cả. Nhưng rồi tôi bất động khi thấy rõ, phản chiếu từ đôi mắt cậu ta là sự
trống rỗng đến tê dại cùng nỗi buồn sâu thăm thẳm như hố sâu không đáy. Những
tia nắng nhạt màu của buổi chiều tà bỗng chốc mờ mịt trong cái nhìn ấy. Và tất
cả điều đó khiến tôi chợt nhận ra lỗi lầm của chính mình. Tiếp đến, tôi đứng
như hoá đá mặc mấy nữ sinh trong nhóm la ó rần rần. Họ bất bình vì tôi “dám”
đánh Chan Chan – một trong bảy cool boy của toàn khối mười một.
“Vậy ra đây là điều đằng ấy muốn? Hiểu rồi...”
Tim tôi hẫng
đi một nhịp khi nghe chất giọng lạc lõng của Chan Chan trước khi cậu tay xoay
lưng rời khỏi nơi này. Dõi theo bóng dáng Chan Chan lặng lẽ đi chậm rãi về phía
bãi giữ xe trường, mắt tôi tự dưng cay xè. Đám đông vẫn tiếp tục mắng mỏ khí thế.
Dường như đã đỡ hơn nên anh Quang liền bảo:
“Hai đứa mau lên xe, chúng ta đi nhanh thôi.”
Thuý Nga gật
đầu liên tục rồi kéo tôi lại gần chiếc Yamaha, giục giã:
“Mau mau Min Min!”
Vừa leo
lên xe tôi vừa ngoái đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ dần ở phía xa của Chan Chan
cho đến khi anh Quang phóng chiếc xe máy lao ra đường phố đông đúc, rời khỏi
trường.
Chiếc
Yamaha vẫn chạy nhanh trên con đường nhộn nhịp. Gió thổi bạt qua tai khiến tôi
chẳng còn nghe bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng ù ù. Nhưng vài giây sau tôi chợt
giật mình khi nghe giọng anh Quang cất lên đều đều:
“Em đừng bận tâm, cậu ấy sẽ hiểu mà.”
Chẳng cho
tôi có thời gian suy nghĩ là Thuý Nga đã hậm hực bảo:
“Bồ mặc xác cậu ta đi! Người gì kỳ cục! Khi không đánh anh
Quang vậy đó.”
“Em đừng vậy,
Thuý Nga.” – Anh Quang nói nhanh – “Cậu bạn đó hành động như vậy chứng tỏ là
quan tâm đến Min Min. Dù sao cậu ấy cũng là cha đứa bé mà phải không?”
“Vâng.” – Tôi trả lời nhỏ xíu.
“Hà, thế
thì đúng rồi. Nếu là anh, chắc anh cũng sẽ làm y hệt cậu ấy thôi. Tóm lại, lát
nữa về nhà hai đứa nói chuyện rõ ràng với nhau. Anh tin hiểu lầm sẽ qua và mọi
thứ sẽ lại ổn.”
Tôi không
đáp thêm lời nào bởi thiết nghĩ vấn đề giữa mình và Chan Chan không phải chỉ
đơn giản có vậy. Nó rắc rối và phiền não hơn nhiều. Dẫu thế, nghe những khuyên
nhủ của anh Quang, tôi cảm cảm lòng tự dưng nhẹ hẳn hay nói chính xác là tin rồi
mọi chuyện sẽ ổn thôi.
... Về đến
nhà, vừa bước lên lầu là tôi bất ngờ thấy ngay Chan Chan. Cậu ta đang đứng
ngoài ban công suy nghĩ gì đó vì trông dáng vẻ khá trầm tư. Đắn đo hồi lâu, tôi
đi chậm chậm lại gần. Nói gì thì nói, nghĩ bản thân cũng nên xin lỗi cậu ta vì
cái tát chiều nay. Mà tai tên này thính ghê chứ, tôi đi rất khẽ ấy vậy cậu ta
cũng nghe được nên liền quay lưng lại. Đột ngột bắt gặp đôi mắt của Chan Chan
khiến tôi bỗng nhiên lúng túng rồi ngừng bước. Tôi chưa biết phải xin lỗi thế
nào và cậu ta có còn giận tôi nữa hay không.
“Đằng ấy mới về à?”
Tôi khá ngạc
nhiên trước câu hỏi từ tốn ấy. Trông vẻ mặt bình thường của Chan Chan, tôi cảm
tưởng cậu ta chẳng hề để bụng hay giận dỗi gì về vụ bị ăn cái tát oan uổng lúc
chiều.
“Ừm... Tớ
xin lỗi vì đã tát cậu. Chỉ là lúc đó tớ...”
“Đằng ấy không
cần giải thích, đằng này hiểu rồi. Nếu như đã muốn như thế thì từ giờ đằng này
sẽ không can thiệp hay làm bất cứ điều gì nữa. Tất cả tuỳ thuộc vào đằng ấy.”
Tôi bất động
khi Chan Chan bỏ đi về phòng. Cậu ta không trách tôi nhưng xem ra sự việc đã đi
theo một hướng khác tệ hơn nhiều: tên cool boy sẽ chẳng còn quan tâm đến tôi như
trước.