Người soi Mowgli - Chương 2 phần 1

CHUYẾN ĐI SĂN CỦA KAA

Chàng
tuổi trẻ kiêu hãnh về con mồi đầu tiên:

“Ai
sánh được với ta”

Nhưng
rừng rất lớn mà chàng trai thì nhỏ.

Cứ
lặng yên để cho chàng ngẫm nghĩ..

Châm ngôn của Baloo

Tất
cả những chuyện sắp kể đây xảy ra ít lâu trước khi Mowgli rời bầy Sói ở
Seeonee.

Dạo
đó, Baloo dạy cho chú Luật Rừng. Con Gấu Nâu đồ sộ, già nua và nghiêm trang,
rất hài lòng có một đứa học trò nhanh trí như vậy, vì lũ sói non chỉ muốn học
những điều gì trong bộ Luật Rừng dính líu đến họ hàng hang hốc chúng, và cuốn
xéo ngay khi mới nhắc lại được Điệp Khúc Đi Săn: "Chân đi không tiếng
động, mắt nhìn xuyên đêm thâu, thóang gió là tai dỏng, răng trắng sắc hơn dao:
đó là dấu hiệu nhận ra anh em, không kể Tabaqui và lòai Linh Cẩu mà chúng ta
căm ghét
…”. Nhưng Mowgli, một đứa con của Giống Người, phải học nhiều điều
hơn.

Đôi
khi Bagheera, con Báo Đen, tha thẩn qua rừng rậm, đến xem thằng bé yêu quý của
mình đã tiến đến đâu. Nó gừ gừ, đầu tựa vào một thân cây, trong khi Mowgli trả
bài cho Baloo. Chú bé biết leo trèo giỏi gần như bơi lội, và bơi lội giỏi gần
như chạy, vì vậy Baloo, giáo sư môn Luật, dạy chú cả Luật Rừng và Luật Nước:
Phân biệt một cành cây mục với một cành cây lành như thế nào, nói năng mặn mà
với lũ ong rừng ra sao khi đụng phải một tổ ong cao năm mươi bộ trên mặt đất,
phải nói gì với con Mang, con Dơi, khi làm phiền nó giữa ban ngày trong đám
cành lá, và đánh động cho đám rắn nước ra sao trước khi nhào xuống. Trong Rừng
chẳng ai thích bị quấy rầy và ai cũng sẵn sàng lao vào kẻ xâm nhập.

Ngòai
ra Mowgli còn được dạy lời kêu gọi khi đi săn ở ngoại địa mà một Cư dân của
Rừng phải lớn tiếng nhắc đi nhắc lại mỗi lần đi săn ngòai vùng đất nhà, cho đến
khi nào được trả lời. Dịch ra có nghĩa là: “Cho phép tôi được săn bắt ở đây
vì tôi đang đói bụng
” và câu trả lời là: “Vậy người hãy săn lấy cái ăn
chứ đừng săn cho thoả thích
”.

Tất
cả những điều đó cho bạn thấy Mowgli phải học thuộc lòng nhiều thứ như thế nào
và chú đâm ra mệt nhòai vì cứ phải nhắc đi nhắc lại một điều đến hàng trăm lần.
Nhưng, như Baloo đã có lần nói với Bagheera một bữa, khi Mowgli bị ăn một cái
bạt tai và hờn dỗi bỏ đi: “Một đứa con của Lòai Người là một đứa con của Lòai
Người, hắn phải học tòan bộ Luật Rừng”.

-
Nhưng nghĩ xem, nó còn bé tí mà - Báo Đen nói, chắc nó sẽ cưng chiều Mowgli lắm
nếu như được làm theo ý mình - Làm sao cái đầu bé tí tẹo của nó chở nổi cả bài
thuyết giảng dài lê thê của bác?

-
Thế trong Rừng có kẻ nào nhờ quá bé nhỏ mà khỏi bị giết không? Vì thế tôi dạy
thằng bé những điều này và vì thế tôi đánh nó khi nó không nhớ, đánh nhè nhẹ ấy
mà!

-
Nhè nhẹ! Bác biết nhè nhẹ là thế nào, hỡi ông già chân thép? - Bagheera gầm gừ
- Bữa nay mặt nó thâm tím cả vì cái nhè nhẹ của Bác đấy! Gớm!

-
Thà nó bị thâm tím từ đầu tới chân vì tôi yêu mà đánh còn hơn là lao vào tai
ách vì ngu dốt - Baloo trả lời rất nghiêm trang - Bây giờ tôi đang dạy nó những
khẩu quyết của Rừng khiến nó được sự che chở của các giống Chim và họ nhà Rắn,
và tất cả những thợ săn chạy bốn chân, trừ chính Bầy của nó. Giờ đây nó có thể
kêu gọi sự che chở của tất cả cư dân trong rừng, chỉ cần nó nhớ những câu ấy.
Hỏi có đáng giá một cái tát nhẹ không?

-
Vậy bác lưu ý để đừng giết chết thằng bé nhé. Nó không phải là thân cây cho bác
mài những chiếc móng cùn của bác lên đâu. Nhưng mà những Khẩu quyết ấy là cái
quái gì thế? Tôi thích giúp người ta hơn là xin người giúp - Bagheera duỗi một
chân ra và ngắm nghía những chiếc vuốt giống như những lưỡi đục màu xanh ánh
thép ở đầu bàn chân - song tôi vẫn muốn biết.

-
Để tôi gọi Mowgli bảo nó đọc, nếu nó chịu. Lại đây, chú em.

-
Đầu tôi lại ù cả lên như một cái cây ong làm tổ - một giọng nói hờn dỗi trên
đầu hai con thú, và Mowgli trượt xuống theo một thân cây, bất bình giận dữ; lúc
xuống đến đất chú còn nói thêm:

-
Tôi đến vì Bagheera chứ không vì ông đâu, ông Baloo già béo ị ạ!

-
Cũng thế thôi - Baloo nói, mặc dù nó buồn bực vì bị xúc phạm - Chú hãy đọc cho
Bagheera nghe những Khẩu quyết của Rừng ta vừa dạy cho chú hôm nay.

-
Những Khẩu quyết dùng cho lòai nào? - Mowgli hỏi, thích thú vì được khoe tài -
Rừng có rất nhiều thứ tiếng. Tiếng nào tôi cũng biết.

-
Chú biết chút chút thôi, không nhiều lắm đâu… Thấy chưa, Bagheera, chúng chẳng
thèm cám ơn thầy chúng nữa! Chẳng có một con sói nhóc nào trở lại cám ơn lão
già Baloo này vì những lời dạy của lão… Giờ thì đọc Khẩu quyết dùng cho các cư
dân săn bắt đi, nhà đại học giả!

-
Các bạn với tôi, chúng ta cùng máu mủ - Mowgli đọc theo giọng Gấu, giọng mà tất
cả các cư dân săn bắt trong Rừng đều nói.

-
Tốt! Bây giờ hãy đọc Khẩu quyết dùng cho các lòai chim.

Mowgli
nhắc lại Khẩu quyết, cuối câu chú huýt lên tiếng Diều hâu.

-
Còn Khẩu quyết họ nhà Rắn - Bagheera nói.

Đáp
lại là một tiếng rít không thể nào diễn đạt nổi, và Mowgli đá chân ra đằng sau,
vỗ tay đôm đốp để tự tán thưởng, rồi chú nhảy lên lưng Bagheera; ngồi ở rìa
lưng, chú lấy gót nện trống trên lớp da óng ả và nhăn nhó làm xấu đủ kiểu với
Baloo.

-
Đó, đó! Thật đáng một cái bợp tai - Gấu Nâu dịu dàng nói - Rồi sẽ có ngày chú
nhớ đến ta. Rồi nó quay sang kể với Bagheera nó đã van nài Hathi, con Voi Rừng
truyền cho nó các Khẩu quyết như thế nào, những thứ đó Voi rất rành, và Hathi
đem Mowgli đến một cái ao để học Khẩu quyết lòai Rắn ở một con rắn nước như thế
nào, vì Baloo không phát âm được Khẩu quyết ấy, và sẽ chẳng rắn, chẳng chim
cũng như chẳng con thú nào cắn chú…

-
Thế là chẳng còn kẻ nào đáng sợ nữa - Baloo kết luận, xoa xoa cái bụng bự lông
lá một cách tự hào.

-
Trừ chính Bầy của nó - Bagheera lẩm bẩm, rồi cao giọng nói với Mowgli:

-
Cẩn thận sườn ta đó, chú em! Cái kiểu nhảy lên nhảy xuống ấy là thế nào vậy?

Mowgli
muốn tìm cách làm cho Bagheera để ý nghe chú bằng những cái véo vào tai và
những cái đá thật mạnh. Khi cả hai tai lắng nghe, chú hét lên đến vỡ giọng:

-
Còn tôi cũng sẽ có một bộ lạc của riêng tôi, tôi sẽ cầm đầu chúng suốt ngày
băng qua các cành lá.

-
Lại điều điên khùng gì thế, chú bé hay mơ mộng? - Bagheera hỏi.

-
Điều đó chẳng điên khùng đâu! Cả bộ lạc sẽ ném cành cây với đất đá vào lão già
Baloo - Mowgli tiếp tục - Chúng đã hứa với tôi như thế, chà chà!

Hấp!
Cánh tay khổng lồ của Baloo hất Mowgli khỏi lưng Bagheera, và thằng bé lúc ngã
lăn ra giữa hai chi trước của con gấu, có thể nhìn thấy lão đang giận dữ.

-
Mowgli - Baloo nói - Chú đã chuyện trò với Bandarlog - nòi nhà Khỉ!

Mowgli
nhìn Bagheera xem con báo có giận dữ không, và thấy đôi mắt Bagheera long lên
như hai hòn ngọc.

-
Chú đã đi với nòi giống Khỉ - lũ Khỉ lông xám - những kẻ sống không luật lệ,
bọn bạ gì ăn nấy. Thật là điều hổ thẹn.

-
Khi Baloo đánh vào đầu tôi - Mowgli nói (chú vẫn còn nằm ngửa tênh hênh) - tôi
bỏ đi, và lũ khỉ xám trên cây sà xuống, chúng thương hại tôi. Chẳng có ai để ý
thấy - chú hơi sụt sịt.

-
Lòng thương hại của họ nhà Khỉ! - Baloo khịt mũi - Sự lặng lờ của suối nguồn
trên núi! Sự dịu dàng của mặt trời mùa hạ! Thế rồi sao, thằng bé Con của Giống
Người?

-
Rồi là… rồi là chúng cho tôi hạt dẻ với những thứ ăn rất thích, và chúng -
chúng ôm tôi lên cao tít ngọn cây, chúng bảo tôi là anh em ruột thịt của chúng,
mỗi tội là không có đuôi thôi, và một ngày kia tôi sẽ là thủ lĩnh của chúng.

-
Chúng không có thủ lĩnh - Bagheera nói - Chúng nói dối. Chúng bao giờ chẳng nói
dối!

-
Chúng rất tốt - chúng nài tôi trở lại. Tại sao chưa bao giờ tôi được đưa đến
với họ nhà Khỉ? Chúng cũng đứng bằng hai chân như tôi. Chúng không đánh tôi
bằng những cái chân nặng trịch. Chúng chơi nhởi suốt ngày. Để cho tôi lên đấy!
Baloo xấu bụng, để tôi lên đấy đi! Tôi muốn đi chơi với chúng nữa kìa.

-
Nghe đây, thằng bé Con của Giống Người - Con Gấu nói, và giọng nó gầm lên như
sấm dậy giữa đêm nóng bức - Ta đã dạy ngươi tòan bộ Luật Rừng thi hành cho mọi
Cư dân trong Rừng - trừ họ hàng nhà Khỉ sống trên cây. Chúng không có Luật.
Chúng là bọn vô gia cư. Chúng không có tiếng nói riêng mà ăn cắp những tiếng
học lỏm được khi rình mò nghe ngóng trên cành cao. Đường chúng đi không phải
đường ta đi. Chúng không có thủ lĩnh. Chúng không có trí nhớ. Chúng ba hoa khóac
lác và tự coi mình là một dân tộc lớn chuẩn bị thực hiện những công chuyện lớn
lao trong Rừng, nhưng một hạt dẻ rơi cũng khiến chúng hí hửng vui sướng và quên
hết tất cả. Chúng ta, trong Rừng, chúng ta không quan hệ gì với chúng cả. Chúng
ta không uống nước chỗ lũ khỉ uống, chúng ta không đi đến chỗ lũ khỉ đến, chúng
ta không săn ở chỗ chúng săn, chúng ta không chết ở nơi chúng chết. Cho đến hôm
nay chú đã bao giờ nghe ta nói đến lũ Bandar-log chưa?

-
Chưa - Mowgli thầm thì, vì bây giờ, khi nghe Baloo ngừng lời, rừng bỗng lặng
như tờ.

-
Cư dân của Rừng xua đuổi chúng ra khỏi lời nói và ý nghĩ. Chúng đông nhung
nhúc, độc ác, bẩn thỉu, trơ trẽn, và chúng thèm khát, nếu như chúng có được một
thèm khát cố định nào, được cư dân của Rừng để mắt tới. Thế nhưng chúng ta
không để mắt tới chúng, ngay cả khi bị chúng ném hạt dẻ và củi mục xuống đầu.


vừa dứt lời thì một trận mưa hạt dẻ và cành cây trút xuống qua cành lá, và họ
nghe thấy những tiếng ho, những tiếng hú, những tiếng nhảy nhót giận dữ trên cao,
giữa những cành cây gầy guộc.

-
Nòi Giống Khỉ bị cấm - Baloo nói - bị cấm quan hệ với các cư dân của Rừng. Hãy
nhớ điều ấy.

-
Bị cấm - Bagheera nói - Tôi nghĩ rằng Baloo đã cảnh cáo chú không được giao du
với chúng rồi chứ?

-
Tôi… tôi ấy à? Làm sao tôi đóan được là nó chơi với một lũ dơ dáy như thế. Nòi
Giống Khỉ! Hừ!

Lại
một trận mưa trút xuống đầu họ, hai con thú vội phóng đi, mang theo Mowgli.

Những
điều Baloo nói về lũ khỉ là hoàn tòan đúng. Chúng thuộc về thế giới trên ngọn
cây, và bởi các lòai thú rất ít khi nhìn lên, nên không có dịp nào cho lũ khỉ
và Cư dân của Rừng gặp gỡ nhau. Thế nhưng, mỗi khi thấy một con sói bị ốm, hay
một con hổ, một con gấu bị thương, là lũ khỉ hành hạ nó; chúng còn ném que củi
và hạt dẻ vào bất cứ con thú nào để đùa nghịch và hy vọng được người ta để ý
đến. Rồi chúng hú lên và gào lên những bài hát vô nghĩa, chúng gạ gẫm các Cư
dân của Rừng trèo lên cây đánh nhau, hoặc là bỗng dưng gây chuyện đánh lộn chí
tử, rồi vứt những con bị chết ở chỗ nào đập vào mắt các Cư dân của Rừng.

Bao
giờ cũng thế, cứ sắp sửa có một thủ lĩnh và một luật lệ, một phong tục riêng,
thì chúng lại không quyết định được, vì trí nhớ của chúng không giữ nổi điều gì
đến ngày hôm sau, chúng bèn thu xếp mọi việc bằng cách đặt ra câu ngạn ngữ: “Điều
gì Bandar-log nghĩ bây giờ, về sau Rừng nghĩ tiếp
” và thấy thế thật tiện
lợi. Chẳng con thú nào tìm nổi chúng, nhưng mặt khác cũng chẳng ai nghĩ đến
chúng, chính vì thế chúng rất vui thích khi được Mowgli đến chơi và khi nghe
thấy Baloo nổi giận.

Chúng
không có ý định làm gì hơn thế - lòai Bandar-log không bao giờ có ý định gì cả
- nhưng một con nghĩ ra cái điều nó thấy có vẻ là một ý kiến chói lọi lắm, thế
là nó nói với cả đám khỉ: Mowgli sẽ rất có ích cho bộ lạc, cần phải giữ chú
lại, vì chú biết đan que cành làm tấm chắn gió, như vậy, nếu bắt được chú, có
thể buộc chú phải truyền nghề. Vốn là con một bác tiều phu, Mowgli được di
truyền đủ thứ bản năng, và chú hay chơi trò dựng lều bằng những cành cây rụng
mà không hề nghĩ tại sao mình làm thế. Ngồi trên cây quan sát, họ nhà khỉ thấy
chiếc lều ấy thật là kỳ diệu. Lần này - chúng thực sự sắp có một thủ lĩnh và sẽ
trở thành dân tộc khôn ngoan nhất Rừng - khôn ngoan đến độ bất cứ lòai vật nào
cũng phải để ý đến và ghen tỵ. Vì thế, chúng đã lặng lẽ đi theo Baloo, Bagheera
và Mowgli qua rừng, cho đến tận lúc họ ngủ trưa. Mowgli, quá hổ thẹn về bản
thân, nằm giữa con báo và con gấu, chú thầm quyết từ nay không bao giờ dính
dáng đến nòi nhà khỉ nữa.

Điều
đầu tiên về sau chú nhớ lại là cảm giác có những bàn tay đặt lên chân chú -
những bàn tay nhỏ bé, cứng cáp và khỏe mạnh - rồi những cành cây quật vào mặt
chú, và ánh mắt chú nhìn xuống qua những lớp lá lay động, khi Baloo đánh thức
cả Rừng với những tiếng kêu sân thẳm và Bagheera chồm lên cây, nhe hết cả răng
ra. Lũ Bandar-log hú lên đắc thắng và xô đẩy nhau trên những cành cao để
Bagheera không dám theo, chúng hét vang: - Hắn đã chú ý đến chúng ta! Tất cả Cư
dân của Rừng bái phục tài khéo léo và sự khôn ngoan của chúng ta!

Lúc
đó chúng mới bắt đầu chạy trốn, và cuộc chạy trốn của họ nhà khỉ qua xứ sở cây
lá là một trong những việc không ai miêu tả nổi. Chúng có những lối thẳng và
lối rẽ quen thuộc, cũng lên dốc xuống đồi, tất cả đều vạch trên cao từ năm mươi
đến bảy mươi bộ hay một trăm bộ so với mặt đất, và theo những lối ấy khi cần
chúng có thể du hành ngay trong đêm tối.

Hai
con trong số khỉ khỏe nhất nắm chặt phía dưới hai cánh tay Mowgli và quăng mình
qua những ngọn cây, mỗi cái nhảy xa đến hai mươi bộ. Nếu chỉ riêng chúng thì
chúng có thể đi nhanh gấp hai lần, nhưng sức nặng của chú bé đã kìm chúng lại.
Tuy Mowgli rất chóng mặt và buồn nôn nhưng chú không thể không khóai trá cuộc
chạy điên cuồng này, mặc dù những khi thóang nhìn thấy mặt đất xa thăm thẳm
dưới chân, chú lại rùng mình, và những cú va động, giật xóc ghê người sau mỗi
bước nhảy qua khoảng không trống rỗng làm tim chú thót lên đến tận cổ.

Đòan
hộ tống cuốn chú lên cao tít ngọn cây, cho đến lúc chú cảm thấy những cành cây
trên ngọn răng rắc oằn xuống dưới chân lũ khỉ, và lúc đó, khúc khắc và khèng
khẹc, chúng lao mình vào không trung, văng ra và rơi xuống, bắt lấy những cành
cây thấp của cái cây bên cạnh, treo tay hoặc chân vào đó. Đôi lúc chú nhìn được
xa bao nhiêu dặm qua rừng già xanh ngắt im lìm, như một người trên đỉnh cột
buồm có thể nhìn xa nhiều dặm qua biển cả, liền đó, những cành lá quất ngang
mặt chú, và chú cùng hai kẻ canh giữ lại xuống gần chạm mặt đất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3