Người soi Mowgli - Chương 1 phần 1
ANH EM CỦA MOWGLI
Con
Dơi đã thả đêm ra,
Con
Diều lấy cắp mà tha đêm về.
Trâu
bò yên chỗ trong chuồng
Từ
giờ đến sáng tung hoành mặc ta.
Đây,
giờ kiêu hãnh uy quyền,
Giờ
khoe nanh vuốt giữa miền Lục Lâm
Nghe
đây! - Chúc một đêm săn
Tốt
lành cho kẻ ghi tâm Luật Rừng.
Bài hát đêm trong Rừng
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]
Lúc
ấy là bảy giờ, vào một buổi tối rất nóng bức trên vùng đồi Seeonee. Sói Bố thức
dậy sau giấc ngủ ngày, nó gãi, ngáp và lần lượt duỗi dài bốn cẳng để rũ bỏ cái
cảm giác ngái ngủ ở đầu các ngón chân. Sói Mẹ thì nằm xòai, cái mũi lớn màu xám
của nó chúi xuống giữa bốn con sói con đang chí chóe xô đẩy nhau, trong lúc
trăng rọi vào qua miệng hang nhà sói.
-
Gàu! - Sói Bố nói - đã đến giờ đi săn rồi đấy.
Nó
sắp sửa lao xuống thung lũng thì có một bóng nhỏ, đuôi xù, che ngang miệng hang
và than vãn:
-
Xin chúc ngài may mắn, hỡi thủ lĩnh Sói Rừng! Chúc quí công tử may mắn và có bộ
răng trắng khỏe để các cậu không bao giờ quên những kẻ đói khát trên cõi đời
này!
Đó
là con chó rừng Tabaqui liếm dĩa. Lũ sói ở Ấn Độ khinh bỉ Tabaqui vì nó cứ
chạy rông khắp chốn gây chuyện lộn xộn, đưa chuyện và nhá giẻ rách với da vụn
trong những đống rác ở các cổng làng. Nhưng chúng cũng sợ nó nữa, vì Tabaqui dễ
hóa dại hơn bất cứ con vật nào khác trong rừng, khi ấy thì quên cả sợ hãi, nó
chạy băng rừng, cắn xé tất cả những gì nó gặp trên đường. Ngay cả hổ cũng chạy
trốn khi thằng oắt Tabaqui hóa dại, vì hóa dại là cái việc hổ thẹn nhất đối với
một con thú hoang. Chúng ta gọi đó là bệnh sợ nước, nhưng thú vật thì gọi
là diuani - chứng điên rồ - và bỏ chạy.
-
Thì vào mà tìm! - Sói Bố nghiêm giọng nói - Nhưng ở đây chẳng có gì ăn đâu!
-
Cho chó sói thì chắc chắn là không có - Tabaqui nói - nhưng với một kẻ hèn mọn
như tôi thì mẩu xương khô cũng là đại tiệc rồi. Giống Gidur-log[1] nhà
chúng tôi là cái thá gì mà khảnh ăn cơ chứ?
[1] Chó rừng
Nó
chạy về phía cuối hang, tìm được chiếc xương hoẵng còn dính chút thịt, ngồi
xuống nhai rau ráu đầu mẩu xương một cách khóai trá.
-
Xin cảm tạ ngài về bữa ăn ngon! - Nó vừa nói vừa liếm môi liếm mép - Các cậu
công tử mới đẹp làm sao. Mắt mới to chứ! Lại trẻ trung nữa! Mà quả thực, phải
nhớ rằng lão ô bách tuế đâu thể sánh với phượng hoàng sơ sinh.
Tabaqui
biết rõ như bất cứ ai rằng không có gì dở bằng khen tụng con cái trước mặt cha
mẹ chúng. Nhưng nó lại khóai trá khi thấy Sói Mẹ và Sói Bố có vẻ khó chịu.
Tabaqui
ngồi im lìm, thích thú vì sự tai quái của mình rồi nói tiếp một cách hằn học:
-
Ông lớn Shere Khan đã chuyển địa bàn săn bắt rồi đấy. Đến tuần trăng sau ông sẽ
săn ở vùng đồi này, ông bảo tôi thế.
Shere
Khan là con hổ sống ở ven sông Waingunga cách đây hai mươi dặm.
-
Hắn ta đâu có quyền! - Sói Bố bắt đầu nói một cách giận dữ - Chiếu theo đúng
Luật Rừng, hắn không có quyền thay đổi khu vực săn khi chưa thông báo trước
đàng hoàng. Hắn đã làm mất vía con mồi trong vòng mười dặm, còn ta thì lúc này
ta phải một mình đi săn cho cả hai.
-
Chẳng phải vô cớ mà mẹ hắn gọi hắn là Lungri[2]. Hắn
bị thọt một chân ngay từ khi lọt lòng, vì thế hắn chỉ hạ được gia súc. Hiện giờ
dân các làng ven sông Waingunga đều căm giận hắn,
hắn
lại đến chọc giận dân làng vùng ta. Họ sẽ bới tung rừng để săn tìm hắn, hắn thì
lỉnh rõ xa nhưng còn chúng ta và lũ trẻ con sẽ phải chạy cho nhanh khi cỏ rừng
bị đốt cháy. Quả thực chúng ta đội ơn Shere Khan nhiều lắm!
[2] thằng thọt
-
Tôi sẽ chuyển lời cám ơn của bà đến Ông Lớn chứ? - Tabaqui hỏi.
-
Xéo đi! - Sói Bố gắt - Xéo đi mà săn với thầy mày. Mày đã phá đủ cho một đêm
rồi đấy.
-
Tôi đi đây, - Tabaqui nói thản nhiên - các ngài có thể nghe tiếng Shere Khan
trong bụi rậm phía dưới kia đấy. Lẽ ra thì tôi khỏi phải đưa tin.
Sói
Bố lắng nghe, và từ dưới lòng thung lũng tối đen, nơi đổ xuống một dòng sông
nhỏ, no nghe thấy tiếng than van khô khốc, giận dữ, gầm gừ và rên rỉ của một
con hổ không kiếm được gì ăn và cũng bất cần nếu như cả Rừng đều biết chuyện
ấy.
-
Đồ ngu! - Sói Bố nói - Bắt đầu công việc làm ăn đêm hôm một cách ồn ào như thế!
Hắn nghĩ lũ hoẵng của chúng ta cũng giống như những chú dê béo mẫm ở Waingunga
chắc?
-
Suỵt! Đêm nay hắn chẳng săn bò cũng chẳng săn hoẵng, - Sói Mẹ nói - mà là săn
Người.
Tiếng
than van chuyển thành một thứ tiếng o o rù rù dường như vọng đến từ khắp bốn
phương tám hướng. Đó là cái âm thanh làm lạc lối những bác tiều phu và những
người du mục giữa trời đêm và đôi khi khiến cho họ chạy đúng vào miệng cọp.
-
Người! - Sói Bố nói, nhe cả hai hàm răng trắng nhởn - Phù! Dưới ao hồ chẳng đủ
sâu bọ ếch nhái hay sao mà hắn phải ăn đến người, mà lại trên đất của ta nữa
chứ?
Luật
Rừng, vốn chẳng ban ra điều gì chẳng có lý do, cấm mọi thú vật ăn thịt Người,
trừ trường hợp giết để chỉ cho con cái mình cách giết ra làm sao, và khi đó
phải săn bên ngòai vùng săn của bầy đàn hay bộ tộc mình. Lý do thực của điều ấy
là: giết Người có nghĩa là sớm hay muộn cũng sẽ kéo đến những người da trắng
cưỡi voi vác súng và hàng trăm người da nâu mang theo cồng, tên lửa và đuốc
cháy. Lúc đó thì tất cả mọi vật trong rừng đều khốn đốn. Còn lý do lũ thú vật
nói với nhau là: Người là giống yếu ớt kém khả năng tự vệ nhất trong hết thảy
mọi động vật, nên đụng đến Người là không đàng hoàng! Chúng còn nói - và điều
này thì đúng - rằng những kẻ ăn thịt Người sẽ bị ghẻ lở và rụng răng.
Tiếng
rù rù lớn lên và kết thúc trong tiếng “Aarth!” vỡ họng của con hổ lao vồ mồi.
Lúc
đó có một tiếng rống - một tiếng rống không phải của lòai hổ - buột ra từ cổ
họng Shere Khan.
-
Hắn vồ trượt rồi, - Sói Mẹ nói - cái gì thê nhỉ?
Sói
Bố chạy ra ngòai hang mấy bước và nghe tiếng Shere Khan vừa cằn nhằn một cách
man dại vừa trăn trở trong bụi rậm.
-
Thằng ngu chẳng nghĩ được điều gì hay hơn nhảy vào đống lửa của bọn tiều phu để
cho bỏng chân! - Sói Bố lầm bầm - Tabaqui đi với hắn.
-
Có cái gì bò lên đồi - Sói Mẹ vừa nói vừa dỏng một tai - Ông hãy sẵn sàng đi.
Những
lùm cây sột soạt khe khẽ trong bụi rậm và Sói Bố thu mình lại trên hông, sẵn
sàng chồm lên. Lúc đó nếu bạn có ở đấy, bạn sẽ thấy cái việc kỳ lạ nhất trên
đời. Con sói sững lại giữa chừng bước nhảy. Nó lấy đà trước khi biết mình nhảy
vào cái gì, rồi nó lại tìm cách hãm mình lại. Kết quả là nó nhảy vọt lên cao
bốn hay năm bộ (~ 0,3084m) rồi lại rơi xuống gần như đúng chỗ nó rời khỏi đất.
-
Người! - Nó cau có - Một thằng người con. Trông kìa!
Thẳng
ngay trước mặt nó, tựa vào cành cây thấp, một chú bé da nâu trần truồng mới
chập chững biết đi, một vật mềm mại và mũm mĩm nhất từng đến hang của một con
sói lúc đêm hôm. Bé ngước mắt nhìn Sói Bố và cười.
-
Phải một thằng Người Con đấy không? - Sói Mẹ nói - Tôi chưa bao giờ thấy một
thằng Người Con nào. Mang nó đến đây, ông!
Một
con sói quen tha con nó, khi cần có thể ngoạm một quả trứng mà không làm vỡ,
nên mặc dù hai hàm răng Sói Bố ngoạm chặt lưng đứa bé, không một chiếc răng nào
làm trầy da chú khi chú được đặt xuống giữa đàn sói con.
-
Sao thằng bé xinh thế! Trần trụi thế! Và gan góc thế! - Sói Mẹ dịu dàng nói.
Chú
bé xô lũ sói con ra để áp mình vào mạn sườn ấm áp của Sói Mẹ.
-
Hà hà! Nó ăn chung với những đứa kia. Một thằng Người Con là thế đấy. Đã bao
giờ có con sói nào dám khoe có một thằng Người Con trong đàn con của mình chưa
nhỉ?
-
Thảng hoặc tôi có nghe nói đến chuyện ấy, nhưng không phải trong bầy của ta,
cũng không phải vào thời mình sống - Sói Bố nói - Thằng bé chẳng có lấy một sợi
lông, và tôi chỉ đụng một chân là giết chết nó. Thế mà trông kìa, nó ngước lên
và chẳng sợ hãi gì cả.
Bỗng
ánh trăng bị che lấp bởi cái đầu vuông to bành và đôi vai của Shere Khan đang
cố lách vào miệng hang. Đằng sau con hổ, Tabaqui réo lên:
-
Bẩm Đức Ngài, bẩm Đức Ngài, nó vào trong này đấy ạ!
-
Shere Khan ban cho chúng tôi vinh dự quá lớn. - Sói Bố nói, mặt đầy vẻ giận dữ
- Shere Khan cần gì thế?
-
Con mồi của ta, một thằng Người Con đã đi lối này - Shere Khan nói - Bố Mẹ nó
đã chạy mất. Trả lại ta đứa bé đi.
Shere
Khan đã nhảy vào đống lửa mà đám tiều phu đốt lên để ngủ đêm, đúng như Sói Bố
đã nói, và nó tức điên lên vì bị phỏng chân. Nhưng Sói Bố biết rằng miệng hang
hẹp lắm, hổ không thể vào được. Ngay cả chỗ Shere Khan đang đứng, vai và chân
hắn cũng bị bó cứng vì chật chội, giống như tay chân một người lính đánh nhau
trong một cái thùng rượu.
-
Sói là một Nòi Giống Tự Do - Sói Bố nói - họ chỉ tuân lệnh của Hội Đồng tối cao
tòan bầy, chứ không phải của một kẻ giết trâu bò mang áo sọc rằn nào. Thằng
Người Con là của chúng ta - nếu chúng ta thích thì chúng ta giết.
-
Thích với chả không thích! Nói cái giọng gì vậy? Thề có con Trâu Mộng mà ta đã
hạ, ta phải đứng dí mũi vào cái hang chó của nhà các người mà chở được nhận cái
quyền lợi chính đáng của ta hay sao? Chính ta đây, Shere Khan nói với các người
đó.
Tiếng
gầm của con hổ vang lên như sấm, ngập cả lòng hang. Sói Mẹ rũ đàn con ra, lao
lên phía trước, mắt như hai vầng trăng xanh biếc trong đêm chĩa thẳng vào đôi
mắt rực lửa của Shere Khan.
-
Còn chính ta, Raksha (Con quỷ), trả lời ngươi đây, tên thọt kia! Thằng Người
Con là của ta, thuộc về ta! Nó sẽ không bị giết. Nó sẽ sống, chạy theo bầy, săn
theo Bầy, và rốt cuộc, hãy coi chừng, hỡi cái đồ săn đuổi con nít ở truồng, đồ
ăn ếch nhái, giết tôm tép, nó sẽ săn bắt ngươi đấy! Còn bây giờ thì ra khỏi đây
ngay, nếu không, thề có con Sambhur mà ta đã hạ (ta đây không xài thịt gia súc
chết đói), hỡi con vật bị lửa đốt của rừng sâu, ngươi sẽ trở về nhà mẹ ngươi,
còn thọt hơn cả lúc ngươi sinh ra đời nữa! Đi đi!
Sói
Bố ngước mắt lên kinh ngạc. Nó đã hầu như quên bặt cái thời nó chinh phục Sói
Mẹ trong cuộc giao tranh chính đáng với năm con sói khác, cái thời nàng sói
chạy săn theo Bầy và đồng bọn không phải vì tâng bốc mà gọi nàng là Con Quỷ.
Shere Khan có thể đương đầu với Sói Bố, nhưng không thể chọi lại Sói Mẹ, vì con
mụ kia hoàn tòan được địa lợi và mụ sẽ giao tranh chết bỏ. Thế là nó vừa gầm gừ
vừa lùi ra khỏi miệng hang, và khi ra đến ngòai, nó thét lên:
-
Chó cậy gần nhà! Ta sẽ đợi xem bầy sói sẽ nói thế nào về cái việc nuôi nấng
thằng Người Con này. Thằng bé là của ta và nó phải tận số trong hàm răng ta,
hỡi đồ trộm cắp đuôi xù!
Sói
Mẹ thở hổn hển ngả mình xuống giữa đàn con, và Sói Bố nói với vợ một cách
nghiêm trang:
-
Về việc ấy, Shere Khan nói rất đúng. Thằng bé phải được đem trình trước Bầy. Mẹ
mày vẫn muốn giữ nó à?
-
Giữ chứ! - Sói Mẹ hổn hển - Nó đến đây trần trụi từ đầu đến chân, giữa đêm hôm,
đơn độc và đói lả, thế mà nó không sợ! Trông kìa, nó đã đẩy một đứa trẻ nhà
mình ra bên cạnh. Thế mà cái tên đồ tể thọt có thể giết nó rồi chạy trốn về
Waingunga, trong khi dân làng vùng này săn đuổi tận hang ổ của ta để trả thù!
Giữ nó ư? Chắc chắn tôi sẽ giữ nó. Nằm yên đấy, Ếch con, Mowgli ơi - ta sẽ gọi
con là Mowgli, con Ếch - rồi sẽ đến lúc con săn đuổi Shere Khan như hắn đã săn
đuổi con!
-
Nhưng mà Bầy của ta sẽ nói sao đây? - Sói Bố hỏi.
Luật
Rừng đã định rất rõ ràng, khi con sói lấy vợ hay chồng, nó sẽ tách khỏi bầy,
nhưng ngay khi lũ con sinh ra vừa đến tuổi đứng vững được một mình, nó phải
mang con ra Hội Đồng tòan Bầy - Hội Đồng thường họp mỗi tháng một kỳ vào đêm
trăng tròn, để cho những con sói khác nhận mặt. Sau lần kiểm tra ấy, lũ nhỏ
được tự do chạy đâu tuỳ thích, và cho đến khi chúng giết được con hoẵng đầu
tiên, thì không gì có thể tha thứ cho một con sói trưởng thành trong Bầy, nếu
nó giết chết một đứa trong đám sói con. Án phạt là tử hình đối với kẻ giết, thi
hành ngay tại nơi nó bị bắt. Nếu như bạn suy nghĩ một chút, bạn sẽ thấy phải là
thế mới được.
Sói
Bố đợi cho đến lúc lũ con biết chạy đi chạy lại, khi đó và đêm họp Bầy, nó dẫn
con cùng với Mowgli và Sói Mẹ đến Phiến Đá Hội Đồng - một đỉnh đồi phủ đầy sỏi
đá đủ chỗ cho một trăm con sói. Akela, Sói Xám Độc to lớn, cầm đầu cả bầy do khỏe
mạnh và khôn ngoan, nằm duỗi thẳng hết người trên phiến đá, dưới chân nó hơn
bốn mươi con sói ngồi, đủ mọi tầm cỡ và sắc lông, từ loại sói cựu lông màu chồn
hôi có thể một mình giải quyết gọn một con hoẵng đến đám sói non ba tuổi lông
đen cứ tưởng mình cũng có thể làm thế được. Sói Độc đứng đầu bầy sói đã được
một năm. Thời còn trẻ nó đã hai lần sa bẫy, và một lần khác người ta đập vỡ đầu
nó và vứt nó ở đấy, tưởng chết rồi, vì thế nó biết rất rõ những thói quen và
cách sống của con người.
Rất
ít tiếng trò chuyện trên phiến đá. Lũ sói con xô đẩy nhau ở giữa, bố mẹ chúng
ngồi vòng quanh và thỉnh thoảng một bậc đàn anh lặng lẽ tiến về phía một chú
bé, nhìn ngó một cách chăm chú, rồi lại bước êm ru về chỗ mình. Đôi khi một sói
mẹ đẩy con ra xa giữa ánh trăng vằng vặc để yên chí rằng con mình không bị bỏ
sót. Akela từ trên phiến đá hô to:
-
Các người đã biết luật - các người đã biết Luật. Hãy nhìn cho kỹ, hỡi chúng
sói!
Và
các bà mẹ lo lắng lặp lại lời kêu gọi:
-
Nhìn đi - Nhìn cho kỹ, các sói bạn!
Cuối
cùng, lúc này lông cổ Sói Mẹ dựng cả lên - Sói Bố đẩy “Mowgli - Con Ếch” (hai
vợ chồng gọi nó thế) vào giữa vòng, nó ngồi xuống đấy cười và nghịch những hòn
sỏi lấp lánh dưới ánh trăng.
Akela
không cất đầu lên khỏi hai chân, nhưng tiếp tục hô đều đều:
-
Hãy nhìn cho kỹ!
Một
tiếng rống nghèn nghẹt vang lên từ phía sau những mỏm đá - tiếng của Shere
Khan:
-
Thằng bé là của tôi, hãy trao nó cho tôi. Nòi Giống Tự Do các người mắc mớ gì
đến một thằng Người Con?
Akela
thậm chí chẳng vẫy tai. Nó nói gọn lỏn:
-
Nhìn cho kỹ, hỡi chúng sói! Nòi Giống Tự Do mắc mớ gì đến những mệnh lệnh của
một kẻ ngòai giống lòai mình, hãy nhìn cho kỹ!
Những
tiếng gầm gừ trầm trầm đồng loạt nổi lên, và một con sói non bốn tuổi lặp lại
với Akela câu hỏi Shere Khan:
-
Nòi Giống Tự Do mắc mớ gì đến một thằng Người Con?
Luật
Rừng định rằng nếu có ai tranh cãi về quyền được nhận vào Bầy của một sói con,
thì nó phải được ít nhất hai thành viên của Bầy ngòai bố mẹ nó lên tiếng ủng
hộ.
-
Ai biện hộ cho đứa trẻ này? - Akela hỏi - trong Nòi Giống Tự Do có ai lên tiếng
không?
Không
có tiếng trả lời, và Sói Mẹ đã sẵn sàng tất cả cho cuộc giao tranh cuối cùng
của mình, nó biết chắc là thế nếu như việc đưa đến phải giao tranh.
Lúc
đó, kẻ khác lòai duy nhất được tham gia Hội Đồng Tòan Bầy là Baloo, lão Gấu Nâu
Ngủ Gật, ông thầy dạy Luật Rừng cho bọn sói con, người được quyền đi lại bất cứ
nơi nào tuỳ thích, vì lão chỉ ăn có hạt dẻ, rễ cây và mật ong - đứng trên hai
chân sau và lầm bầm:
-
Thằng Người Con - thằng Người Con à? - Lão nói - Tôi ủng hộ thằng Người Con. Nó
chẳng gây hại gì, tôi không có khiếu ăn nói, nhưng tôi nói lên sự thật. Hãy để
nó chạy theo Bầy, và nhập vào Bầy với những đứa kia. Tôi sẽ đích thân dạy bảo
nó.
-
Chúng ta cần thêm một người nữa - Akela nói - Baloo đã nói rồi, mà lão là thầy
dạy bọn sói con. Ngòai Baloo còn ai nói nữa không?
Một
cái bóng đen kịt rơi vào giữa vòng. Đó là Bagheera, con Báo Đen. Tòan thân nó
đen như mực, nhưng có những vết đốm của lòai báo nhánh lên khi ánh sáng thay
đổi, giống như lụa vân. Mọi người đều biết Bagheera và chẳng ai dám cản đường
nó, vì nó khôn ngoan như Tabaqui, gan góc như rừng, và đáng sợ như con voi bị
thương. Thế nhưng giọng nó lại dịu dàng như mật ong rừng nhỏ giọt trên cây và
da nó êm hơn lông tơ.
-
Hỡi Akela, và các người, Nòi Giống Tự Do! - Nó cất tiếng rù rì - Ta không có
quyền gì trong cuộc họp của các người, nhưng Luật Rừng nói rằng: Nếu có một số
điểm nghi ngờ liên quan đến một con thú con, trừ khi là chuyện án mạng, thì
mạng sống của nó có thể được chuộc bằng một giá nhất định. Và Luật không nói ai
có quyền hoặc không có quyền trả món chuộc ấy. Ta nói đúng chứ?
-
Hay lắm! Hay lắm! - Lũ sói lúc nào cũng đói kêu lên - Hãy nghe lời Bagheera.
Đứa bé có thể chuộc lại. Đó là Luật.
-
Biết rằng mình không có quyền phát biểu ở đây, ta xin các người cho phép.
-
Nói đi mà! - Có hai mươi tiếng kêu lên.
-
Giết một đứa bé trần truồng là điều đáng hổ thẹn. Vả lại, khi lớn lên nó có thể
giúp các người săn bắn tốt hơn đấy. Baloo đã lên tiếng xin cho nó. Bây giờ,
thêm vào tiếng nói của Baloo, ta sẽ góp một con trâu mộng, một con béo mẫm, vừa
mới giết, ở cách đây không đến nửa dặm đường, nếu như các người chấp nhận thằng
Người Con, theo đúng Luật. Việc ấy có gì khó khăn không?
Nổi
lên tiếng ồn ào nhiều giọng nói:
-
Có gì quan trọng? Nó sẽ chết vì mưa đông, nó sẽ bị nắng thui. Cái con Ếch trần
truồng ấy làm hại gì được ta? Cứ để nó chạy theo Bầy. Con trâu mộng ở đâu,
Bagheera? Nhận thằng bé vào Bầy!
Và
khi đó, tiếng sủa trầm trầm của Akela lại cất lên:
-
Nhìn cho kỹ! - Nhìn cho kỹ, hỡi chúng sói!
Mowgli
vẫn nghịch những hòn sỏi, chú không để ý đến những con sói đang lần lượt tiến
đến nhìn chú. Cuối cùng, chúng đi hết xuống đồi để ăn thịt con trâu mộng chết,
chỉ còn lại Akela, Bagheera, Baloo và gia đình sói của Mowgli. Shere Khan vẫn
còn rống lên trong đêm, vô cùng tức giận vì Mowgli đã không được trao vào tay
nó.
-
Được, cứ rống cho đã, - Bagheera nói trong hàng ria mép - vì sẽ đến lúc cái vật
trần trụi này khiến cho ngươi phải rống một giọng khác hẳn, hoặc giả ta không
biết tí gì về Con Người.
-
Ta đã hành động đúng - Akela nói - Người và lũ con của Người rất khôn ngoan.
Thằng bé sẽ có lúc giúp ích cho ta.
-
Đúng như vậy, nó sẽ giúp vào lúc cần thiết, vì ai mà có thể trông nom cầm đầu
Bầy mãi mãi - Bagheera nói.
Akela
chẳng nói chẳng rằng. Nó đang nghĩ đến cái lúc sẽ tới với bất cứ kẻ cầm đầu của
bất cứ Bầy sói nào khi mà sức khỏe rời bỏ hắn ta, hắn ta sẽ ngày một yếu đi, và
cuối cùng bị đàn sói giết chết, một thủ lĩnh mới thay thế - rồi đến lượt kẻ này
cũng bị giết.
-
Đem nó đi - nó nói với Sói Bố - và hãy luyện cho nó xứng đáng với một thành
viên của Nòi Giống Tự Do.
Mowgli
đã gia nhập bầy sói vùng Seeonee như thế đấy, với giá một con trâu mộng và
những lời tốt đẹp của Baloo.
Bây
giờ bạn hãy vui lòng nhảy thời gian tới mười hay mười một năm sau và chỉ phỏng
đóan về cuộc sống li kỳ của Mowgli giữa bầy sói, vì nếu viết ra thì phải đầy
bao nhiêu quyển sách. Chú bé lớn lên cùng lũ sói con, tuy rằng dĩ nhiên lũ này
trở thành sói lớn gần như trước cả khi chú trở thành một thiếu niên, và Sói Bố
dạy cho chú biết phận sự của chú, ý nghĩa các việc trong rừng rậm, cho đến tận
khi mỗi run rẩy của lá cỏ, mỗi làn khí nóng trong đêm, mỗi tiếng cú rúc trên
đầu, mỗi tiếng móng dơi cào trong phút nghỉ mệt giữa lùm cây, mỗi tiếng lóc bóc
của một con cá nhép nhảy dưới ao, cũng nói lên với chú rất nhiều, chẳng kém
những giấy tờ sổ sách đối với một thương gia. Ngòai lúc học tập, chú ngồi dưới
nắng, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, khi cảm thấy dơ dáy hay nóng nực, chú bơi
lội trong những cái ao giữa rừng, và khi thèm mật ong (Baloo bảo chú rằng mật
ong và hạt dẻ ăn cũng ngon như thịt sống) thì chú trèo lên cây lấy mật, và
chính Bagheera chỉ chú cách lấy.
Bagheera
nằm dài trên một cành cây, gọi: “ Tới đây nào, chú em!”. Thoạt tiên Mowgli bám
lấy thân cây giống như con Lười[3], nhưng
sau đó chú đã có thể tung mình qua các cành cây, dũng cảm gần ngang lòai khỉ
xám.
[3] Loài động vật sống trên cây, cử động rất
chậm chạp.
Chú
cũng có chỗ trong phiến đá Hội Đồng mỗi lần họp Bầy và ở đó, chú phát hiện ra
rằng, khi chú nhìn thẳng vào bất kì một con sói nào, con thú cũng phải cụp mắt
xuống, và thế là chú thường làm như vậy để đùa chơi.
Những
lần khác, chú nhổ ra những chiếc gai dài cắm trong gan bàn chân các bạn, vì lòai
sói đau đớn khủng khiếp khi bị gai góc và những quả có gai bám vào lông.
Ban
đêm chú xuống đồi, đi vào vùng đất trồng tỉa, và tò mò nhìn những người dân làng
trong lều của họ, song chú không tin ở Giống Người vì Bagheera đã từng chỉ cho
chú thấy một cái hộp vuông có một cái cửa sập giấu rất khéo trong rừng đến nỗi
suýt nữa chú dẫm phải, và bảo chú rằng đó là một cái bẫy.
Chú
thích nhất là cùng Bagheera đi sâu vào lòng rừng tối đen và ấm nóng, ngủ vùi
suốt cả ngày; và đêm đến, xem Bagheera giết mồi. Bagheera giết phải giết trái
khi nó thấy đói bụng, và Mowgli cũng làm như thế - chỉ có một điều ngoại trừ.
Ngay từ lúc chú đủ lớn khôn để hiểu biết, Bagheera đã bảo chú không bao giờ
được đụng đến gia súc, vì chú đã được chuộc lại trong Hội Đồng tòan Bầy với
mạng sống của một con Trâu Mộng.