Thứ nữ - Chương 166 phần 1
Chương 166
Thái tử nghe vậy
đôi mắt khựng lại một lát, cái mũi cũng có chút cay cay, Tiểu Đình là thật tâm
vì nước suy nghĩ, đã xuất tiền lại xuất lực, chính mình còn lấy bụng tiểu nhân
đo lòng quân tử, lại giống phụ hoàng phạm phải sai lầm, Tiểu Đình vì để mình có
thể thuận lợi lên ngôi, vì cứu toàn bộ Đại Cẩm vương triều, làm biết bao nhiêu
chuyện, trong lòng mình nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng), lại bởi vì có nghi kỵ
một lần nữa không tín nhiệm vợ chồng Tiểu Đình, cái này thật sự sẽ làm nguội
lạnh lòng trung của thần tử.
"Tiểu
Đình... Đệ... Ta xin lỗi đệ." Thái tử chân thành nói.
Lãnh Hoa Đình
thấy sự xấu hổ trong mắt Thái tử, trong nội tâm than thầm một tiếng, trên mặt
lại tươi cười nói: "Điện hạ nói quá lời, thần một lòng chỉ nguyện vì điện
hạ phân ưu, không dám có oán hận, quốc không thể một ngày không có vua, hi vọng
điện hạ lấy đại cục làm trọng, đáp ứng thỉnh cầu của quần thần cùng vạn dân, sớm
ngày đăng cơ thượng vị. Biên quan chiến sự khẩn cấp, bản thân thần cầu xin xuất
chinh."
Trong mắt Thái
tử hơi ẩm ướt, nhất thời cũng bị Lãnh Hoa Đình khơi dậy hùng tâm cùng lòng hăng
hái, lôi kéo tay Lãnh Hoa Đình nói: "Tiểu Đình, ta tin đệ, nhất định có
thể đem giặc Tây Lương đánh đuổi về nước, ngày mai ta sẽ hạ chỉ, phong đệ làm
Đại tướng quân chinh Tây (chinh phạt Tây Lương), xuất quân tiến đến tương trợ
Tôn Tướng quân."
Lãnh Hoa Đình
nghe vậy trong nội tâm thở dài một hơi, cuối cùng đã tiêu trừ được khúc mắc
trong lòng của Thái tử, chỉ còn phải gom góp nhiều lương thảo, lãnh binh tiến
đến phương Bắc mà thôi.
Một lát sau Thái
tử phi dẫn theo Hoàng trưởng tôn (cháu trai trưởng của Hoàng tộc) đến, Cẩm
Nương cùng Lãnh Hoa Đình nhanh chóng hành lễ với Thái tử phi, Thái tử phi mỉm
cười nhìn Cẩm Nương, ý bảo nàng không cần đa lễ, Hoàng trưởng tôn nhận ra Cẩm
Nương, vừa thấy nàng liền nghiêng đầu, giọng nói chưa dứt sữa bập bẹ nói:
"Di di, tiểu đệ đệ, thật đáng yêu."
Cẩm Nương nghe
vậy đầu đầy hắc tuyến, Hoàng trưởng tôn ở trong nhà mình, cũng không bị tiểu tử
nghịch ngợm nhà mình khi dễ, hắn còn nói Dương ca nhi đáng yêu, thật đúng là
suy nghĩ của trẻ con: "Điện hạ, điện hạ còn đáng yêu hơn, di di rất thích
điện hạ nha."
Hoàng trưởng tôn
nghe xong đôi mắt to sáng ngời cười thành vòng cung bán nguyệt, thành thật nâng
mắt lên nhìn Thái tử phi, thấy vẻ mặt Thái tử phi cũng vui vẻ, lập tức từ trên
người Thái tử phi tuột xuống, xiêu vẹo chạy đến bên người Cẩm Nương nói:
"Di di, ôm tiểu đệ đệ, đến chơi a, Kiền Nhi rất thích hắn."
Cẩm Nương không
biết Hoàng trưởng tôn sao cứ hô di di không phép tắc gì hết chạy tới, thấy Thái
tử phi cũng không uốn nắn bé, còn hưởng ứng theo, lại từ trong túi tay áo lấy
ra con hổ nhỏ bằng vải đưa đến lắc lư trước mặt Hoàng trưởng tôn nói:
"Thích không? Nếu thích thì di di sẽ đưa cho điện hạ."
Hoàng trưởng tôn
lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ chơi con hổ bằng vải này, vừa nhìn thấy liền mở
to mắt không chớp, đối với Cẩm Nương vươn bàn tay thật dài ra: "Thích a,
di di, đưa cho Kiền Nhi đi."
"Được, đưa
cho điện hạ, tiểu đệ đệ cũng có một cái rồi, con hổ bằng vải này của điện hạ
là ca ca, còn của tiểu đệ đệ chính là hổ đệ đệ, ca ca cùng đệ đệ phải tương
thân tương ái, vĩnh viễn không được giận nhau nha." Cẩm Nương cười đem con
hổ vải đưa cho Hoàng trưởng tôn, hôn một cái trên mặt Hoàng trưởng tôn, cười.
Thái tử cùng
Thái tử phi nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cẩm Nương, liếc mắt nhìn nhau, ánh
mắt nhìn Cẩm Nương càng thêm thân thiết, lời này của Cẩm Nương là một lần nữa
bộc lộ tiếng lòng với Thái tử cùng Thái tử phi, Giản Thân Vương phủ, không chỉ
là thế hệ Lãnh Hoa Đình, đến đời của Dương ca nhi, cũng sẽ không đối địch cùng
hoàng thất, cũng sẽ thần phục hoàng thất, để cho Hoàng trưởng tôn cùng Dương ca
nhi như huynh đệ bình thường tương thân tương ái, chính là nói rõ, về sau khi
Hoàng trưởng tôn kế vị, Dương ca nhi cũng sẽ phụ tá Hoàng trưởng tôn, Thái tử
cùng Thái tử phi đều là người tinh tế, đương nhiên là hiểu được rõ ràng.
Thái tử phi nghe
xong trong lòng cảm khái vạn phần, trách không được Thái tử đối với nữ tử này
có một cái nhìn khác, nàng quả thật có tư bản làm cho người ta ái mộ, thông
minh hơn người lại không lộ ra tài năng, cùng nhau làm bạn phi thường vui vẻ
cùng thoải mái, rõ ràng lan tâm tuệ chất (thông tuệ khí chất, tâm lại tinh
khiết như hoa lan), lại tao nhã nội liễm (ý nói có chiều sâu), ngược lại càng
hấp dẫn ánh mắt người khác, ngay cả chính mình là một nữ tử, cũng sẽ sinh ra
lòng yêu thích như vậy đối với nữ tử này.
Thái tử nghe
xong lời của Cẩm Nương trong nội tâm càng xấu hổ nhiều, chính mình đã từng ở
trước mặt Cẩm Nương cam đoan, cả đời sẽ che chở nàng, nhưng bất quá chỉ cách
lúc ấy mấy tháng, chính mình liền bị hoàng vị hoàng quyền mê hoặc, phạm vào sai
nghi (ngờ vực vô căn cứ) tối kỵ, cũng may nàng cùng Tiểu Đình có thể đúng lúc phát
hiện vấn đề, chủ động tới đây cùng mình cởi bỏ khúc mắc, cũng làm tan khói mù
của triều đình Đại Cẩm, so với vợ chồng bọn hắn, bụng dạ mình thật đúng là quá
mức hẹp hòi rồi.
"Ai nha
nha, Tiểu Đình, lần trước ta đã nói, nếu như đệ sinh con gái, nhất định phải gả
cho Kiền Nhi nhà ta làm vợ, chỉ tiếc, đệ lại sinh được con trai, làm con dâu
tốt của ta mất tiêu, nhưng mà, Thái tử phi chị dâu của đệ lại mang thai a, nếu
lần này có thể được công chúa... Ừ, có thể chiêu Dương ca nhi làm con rể cũng
không tệ a." Thái tử thay đổi vẻ ngưng trọng mới nãy, mặt giãn ra nở nụ
cười.
Thái tử phi nghe
vậy sửng sốt, liếc nhìn Thái tử sau đó lập tức cười tiếp lời nói: "Ai,
cũng không phải sao, Kiền Nhi về sau cùng Dương ca nhi sẽ giống như anh em ruột
tương thân tương ái, nếu ta thực sự sinh công chúa, Dương ca nhi liền thành
muội phu của Kiền Nhi rồi, đã thân lại càng thêm thân."
Cẩm Nương nghe
vậy đôi mi thanh tú bắt đầu nhíu chặt, mím môi, nhỏ giọng nói: "Cái này...
Tại sao lại nói tới việc này, cái kia, bọn nhỏ phải được tự do yêu đương mới
tốt a, hiện tại liền ước định, không thích hợp a, nếu về sau tiểu công chúa
không thích Dương ca thì làm sao bây giờ... Nếu..."
"Nương tử,
còn không tạ ơn điện hạ ưu ái? Dương ca nhi của chúng ta thật đúng là có phúc
khí, mới hơn nửa tuổi liền có được con dâu cao quý nhất thiên hạ, ừ, tiểu tử
này so với ta phúc khí hơn nha." Lãnh Hoa Đình không để Cẩm Nương nói
xong, lập tức cười ngắt lời.
Cẩm Nương nghe
đến sắc mặt kịch biến, đôi mắt thanh tú hằm hằm nhìn Lãnh Hoa Đình, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Chàng nói cái gì? Chàng cưới được người vợ như ta là rất
không có phúc khí sao?"
Thái tử cũng ở
một bên ánh mắt hình viên đạn nhìn Lãnh Hoa Đình, cười lạnh nói: "Thật sự
là sinh ở trong phúc mà không biết phúc rồi, đệ muội a, ta nghe người ta nói,
ngươi thường nói muốn hưu phu, bỏ Tiểu Đình, ta cho phép ngươi làm chủ, tìm một
nhà khá giả gả đi."
Lãnh Hoa Đình
thấy Cẩm Nương làm khó dễ, lập tức ý thức được chính mình giẫm phải mìn rồi,
nhưng nghe xong lời này của Thái tử, mặt liền tái mét lại đứng lên, nói với
Thái tử: "Thái tử ca ca quá không phúc hậu, nào có người lúc cháy nhà mà
đi hôi của như vậy." Vừa quay đầu, lại thay đổi mặt, thanh âm cũng mềm
nhũn ra, cười nói với Cẩm Nương: "Cả đời này có thể có được nương tử làm
bạn, là hạnh phúc lớn nhất của ta."
Thái tử phi ở
một bên nhìn thấy liền cười, nói với Cẩm Nương: "Tư tưởng của đệ muội thật
đúng là rất thú vị, từ xưa hôn nhân không phải là cha mẹ chỉ định sao, muốn cái
gì... cái gì yêu đương tự do a, ngươi định dạy Dương ca nhi như thế nào, cũng
không thể để cho hắn thái quá làm trái với cấp bậc lễ nghĩa đâu."
Cẩm Nương nghe
vậy một đầu đổ mồ hôi, chính mình quýnh lên, liền đem suy nghĩ trong nội tâm
nói ra hết, tại đây lễ giáo sâm nghiêm, làm sao cho phép người ta tự do yêu
đương, nếu có người có bản lĩnh, lời nói cùng hành vi đi quá mức không phù hợp
với tập tục của mọi người trong xã hội, sẽ bị xã hội này phỉ nhổ cho đến chết.
Nàng có chút thở
dài, gật đầu, trong lòng nghĩ phải như thế nào để cứu vãn lại lời nói của chính
mình khi nãy, nhẫn nhịn cả buổi, mới nói thêm: "Điện hạ nói cũng đúng, ta
sẽ hảo hảo giáo dục Dương ca nhi, chỉ là, chúng ta không phải là họ hàng sao,
họ hàng cũng có thể có quan hệ thông gia sao?"
Lãnh Hoa Đình
nghe xong liền trừng trắng mắt xem thường nhìn nàng, Thái tử phi nghe xong cũng
che miệng cười, Thái tử bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Cẩm Nương: "Chả trách
ngươi một mực không chịu cùng ta có quan hệ thông gia, thì ra là bận tâm cái
này, Giản Thân Vương phủ cùng hoàng thất đều cách vài đời rồi, tuy là họ hàng,
nhưng Giản Thân Vương phủ đều có từ đường riêng, không được coi là họ hàng gần
đâu."
Cẩm Nương nghe
vậy mắt trợn trừng, không nghĩ tới Thái tử cũng biết họ hàng gần như vừa nói,
đang muốn đặt câu hỏi tiếp, Hoàng trưởng tôn đang chơi với hổ bông nắm vạt áo
Cẩm Nương nói: "Di di, cô dâu nhỏ, con cũng muốn."
Cẩm Nương nghe
vậy ngơ ngẩn, một đầu hắc tuyến nhìn Hoàng trưởng tôn, ai nói tiểu tử này thật
thà, chuyện cưới vợ quan trọng như vậy mà cũng biết nữa nha, không khỏi xoa
trán của bé hỏi: "Điện hạ tại sao cũng muốn có cô dâu nhỏ?"
"Tiểu đệ đệ
có, ta cũng muốn, mẫu phi sinh, cho đệ đệ, di di sinh, cho ta nha." Hoàng
trưởng tôn giọng nói chưa dứt sữa, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao, con mắt đen
bóng sáng, nói cái đó đúng lý hợp tình, xem ra, bé cũng là người không chịu
thiệt thòi nha.
Thái tử nghe vậy
cười ha ha, từ mấy hôm trước đến nay, chiến sự rồi chính sự luẩn quẩn tích tụ
trong lòng khiến Thái tử không tiêu hóa được, lúc này rốt cục cũng thoải mái
cười, nhìn nhi tử nhà mình bộ dạng không chịu thiệt thòi, càng vui mừng, nói
với Cẩm Nương: "Đệ muội, ngươi cũng nhanh chóng sinh một nữ nhi tốt cho
Kiền Nhi nhà ta đi, ngươi không phải nói tự do yêu đương sao? Xem đi, ngươi còn
chưa có sinh, Kiền Nhi nhà ta đã thích rồi nha."
Ngày thứ hai,
Thái tử quả nhiên hạ chỉ, lệnh cho Lãnh Hoa Đình lĩnh mười vạn đại quân tùy ý
lựa chọn đến tiền tuyến cứu hoãn (giúp đỡ trì hoãn) biên quan, bởi vì Giản Thân
Vương phủ dốc sức vì nước, chuẩn bị vật tư chiến đấu sung túc, lương thảo trong
nước không đủ, lại lệnh Lãnh Khiêm đi các nước Đông Lâm thu mua cho đủ, chờ đại
quân xuất phát, tiếp đến lương thảo cũng sẽ lần lượt đưa đến tiền tuyến.
Trước vài ngày
Lãnh Hoa Đình xuất phát, trong lòng Cẩm Nương liền có chút ít hốt hoảng, từ lúc
thành thân đến nay, hai vợ chồng rất ít khi xa nhau, thực đến lúc này, tự nhiên
trong lòng không chịu được lo lắng, huống chi, hắn là đi đến chiến trường, tuy
là tin tưởng bản lãnh của hắn, nhưng vẫn là lo lắng, lại sợ hãi, người còn chưa
đi, mà đã bắt đầu nhớ nhung rồi.
Ngày hôm nay,
Lãnh Hoa Đình đi luyện binh, Cẩm Nương trong phòng chán muốn chết, nhìn Tú cô
đang giúp Lãnh Hoa Đình làm áo choàng bông vải, nàng thấy lại càng thêm lo sợ,
không đành lòng tiếp tục nhìn, quay người lại trở về nhà, đứng ở cửa sổ xem
cảnh trí đìu hiu trong nội viện, trong mắt liền có chút ít chua xót, tâm tình
giống như lá khô phập phồng sa sút.
Tứ Nhi sau khi
trở về kinh thành, đến phủ đệ của Lãnh Khiêm trong kinh, hơn nữa cũng đi theo
Lãnh Khiêm trở về Lãnh gia, bái kiến Lãnh lão gia, Lãnh lão gia tuy xem thường
Tứ Nhi vài phần, nhưng bởi vì Tứ Nhi cũng là có phẩm cấp nữ quan, hai là, không
có Tứ Nhi, Lãnh Khiêm với tính tình bướng bỉnh, sợ là cả đời cũng sẽ không quay
trở lại Lãnh gia nhận tổ quy tông, ba là, thân thể Tứ Nhi đang mang thai, Lãnh
lão gia cũng là coi trọng chuyện nối dõi, nhìn thấy nhi tử thành thân, lại có
hậu đại (con nối dõi), trong nội tâm cho dù có tức giận, cũng tiêu tán không
ít.
Cho nên, sau khi
Tứ Nhi đến Lãnh gia, Lãnh lão gia biểu hiện coi như hiền lành, cũng để cho Lãnh
Khiêm dẫn theo Tứ Nhi hồi phủ, nhưng Lãnh Khiêm đối với cái nhà kia rất khinh
thường, càng quan trọng hơn là miệng lưỡi của người Lãnh gia phức tạp, hắn sợ
Tứ Nhi ở trong phủ sẽ bị người ta xa lánh cùng khi dễ, cho nên, tình nguyện
mang theo Tứ Nhi trở về phủ viện của mình trong kinh thành, nhưng Tứ Nhi muốn ở
gần Thiếu phu nhân, vẫn là nháo với Lãnh Khiêm chuyển trở về Vương phủ, cùng
Cẩm Nương ở cạnh nhau.
Cẩm Nương đương
nhiên sẽ không để cho Tứ Nhi ở trong viện của hạ nhân, ở trong Vương phủ thu
dọn một cái tiểu viện cho Tứ Nhi cùng Lãnh Khiêm ở, Lãnh Khiêm cũng thật không
khách khí đem Vương phủ trở thành nhà của mình.
Tứ Nhi mỗi ngày
sau khi dùng qua điểm tâm liền vác theo cái bụng bầu đến chỗ Cẩm Nương bên này
la cà, nàng hiện giờ hoài tháng chưa lớn, thân thể cũng còn nhẹ, chỉ là có chút
có thai nghén, nhưng không phải rất lợi hại, cho nên, tinh thần nàng rất tốt,
nàng cũng biết bây giờ là thời điểm tâm tình Cẩm Nương không tốt nhất, bởi vậy,
rất thường xuyên đến sớm.
Cẩm Nương đang
đứng phía trước cửa sổ chẳng làm gì cả mà thương cảm, bên ngoài liền truyền đến
tiếng Tứ Nhi oa oa la: "Phu nhân, Dương ca nhi lại cắn người á..., ai nha,
tiểu thiếu gia, ngươi là cún sao?"
Cẩm Nương nghe
xong hơi nhíu lông mày, gần đây Dương ca nhi mọc răng sữa, gặp ai thì cắn người
đó, nhất là lúc có nữ tử xinh đẹp ôm bé, bé có thể thoáng một phát liền cắn
một ngụm trên mặt người ta, tuy nhiên bé còn chưa có răng, nhưng nước miếng
trét lên mặt rất không thoải mái, mà tiểu tử này sau khi thành công cắn người
liền lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười với cái miệng chưa có răng cho người
ta xem, làm cho người ta căn bản là không có cách nào tức giận bé mới ghê chứ,
chỉ có thể cầm khăn lau mặt, nhưng trên mặt còn chưa lau xong, tiểu tử kia lại
cắn tiếp.
Cho nên, Cẩm
Nương nghe xong liền biết rõ, Dương ca nhi tất nhiên là lại cắn Tứ Nhi rồi,
thở dài từ trong phòng đi ra, lại nhìn thấy Dương ca nhi cười khanh khách nhoi
nhoi trong ngực Phong Nhi, căn bản cũng không có cắn Tứ Nhi, không khỏi liếc
xéo Tứ Nhi.
Tứ Nhi nghiêng
người dựa vào cạnh cửa, trong tay bưng một đĩa điểm tâm thảnh thơi ăn, ở đâu mà
có nửa điểm bộ dạng bị cắn, Cẩm Nương đi qua chiếm điểm tâm trong tay nàng,
sẵng giọng: "Mã đề cao này ăn nhiều sẽ bị nóng đó." Nói xong, chính
mình nhặt một khối ném vào trong miệng bắt đầu ăn.
Tứ Nhi trừng to
mắt kêu lên: "Phu nhân, ta là phụ nữ có thai, người lại giật đồ ăn của
người mang thai? Cũng quá không phúc hậu đi."
Cẩm Nương mặc kệ
nàng, ngắt một chút điểm tâm nhét vào trong miệng Dương ca nhi, Dương ca nhi
không có răng, sẽ không ăn cái gì nhũn nhũn, vừa ăn liền phun ra ngoài, cái
bánh ngọt kia phun ra một miếng, hắn cũng biết không sạch sẽ, cười hì hì liền
hướng trên mặt Phong Nhi cọ, động tác lại nhanh, Phong Nhi không có để ý một
chút, đã bị hắn trét mảnh vụn bánh ẩm ướt lên mặt, tức giận ôm lấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của né cũng cắn một ngụm.
Cẩm Nương thấy
cười ha ha, Tứ Nhi thấy liền nhướng mày nhìn Phong Nhi cùng Tú cô, Tú cô nhíu
nhíu mày, thở dài, phu nhân gần đây tinh thần có chút không tập trung, tâm tình
không tốt, mọi người đều biết là vì cái gì, nhưng đây cũng không có cách nào
khác, Nhị gia là nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Bảo vệ an bình của quốc gia là
trách nhiệm của nam nhân bọn họ, phu nhân chưa bao giờ cách xa Nhị gia, cho nên
mới lo lắng cùng đau buồn, thời gian còn dài thì tốt rồi, năm đó phụ thân của
phu nhân cũng không phải là thường xuất chinh ở bên ngoài sao, cũng không thấy
Nhị phu nhân khóc như thế này, mọi thứ a, đều là thói quen.
Mấy người cười
nói, liền có tiểu nha đầu tiến đến bẩm báo, nói Thượng Quan Mai đến đây, Cẩm Nương
hơi có chút kinh ngạc, từ khi thoát khỏi nguy hiểm trở về sau chuyến viếng mộ
Đại phu nhân, Cẩm Nương cũng không có đi xem qua Thượng Quan Mai, Thượng Quan
Mai chỉ tự giam mình ở trong sân, cũng không ra khỏi cửa, nha hoàn bà tử kể
rằng nàng mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, từ đầu đến cuối luôn nói xin lỗi Vương
phi, cũng may Vương phi là người rộng lượng, lại thương nàng vận mệnh xui rủi,
cũng không cùng nàng so đo chuyện lúc trước, ngược lại còn đi an ủi nàng vài
lần, nàng mới hơi chút tốt hơn.
Kỳ thật, Cẩm
Nương cũng muốn đi thăm nàng, chỉ là cảm giác, cảm thấy không biết nói cái gì
cho phải, Lãnh Hoa Đường người kia sớm muộn gì cũng một chữ chết, Thượng Quan
Mai nếu như còn không chịu buông, ôm suy nghĩ trong lòng đúng là tự mình chuốc
lấy cực khổ.
Mọi thứ luôn
luôn có kết quả, có một số việc mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, kết quả kia
liền bày ra, đều nhận hết, trốn tránh cùng giãy dụa vô vị đều không có ý nghĩa,
không cải biến được cái gì, ngược lại sẽ tổn thương những người quan tâm đến
mình.
Cẩm Nương tinh
thần cứng cỏi, tự mình đến phòng ngoài, đón Thượng Quan Mai vào, vừa cười vừa
nói: "Đại tẩu hôm nay như thế nào rảnh rỗi tới đây, Linh Nhi khá hơn chút
ít rồi sao?"
Thần sắc của
Thượng Quan Mai vẫn đang thống khổ, thấy Cẩm Nương đối với nàng coi như khách
khí, miễn cưỡng cười cười nói: "Đa tạ đệ muội quan tâm, Linh Nhi hiện tại
tốt hơn nhiều rồi, cũng không còn sốt và ho, qua ít ngày nữa, tất cả sẽ tốt
thôi."
Cẩm Nương cười
gật đầu nói tốt, mang nàng đón vào phòng, Thượng Quan Mai thấy bên trong chánh
đường nhiều người, liền ấp úng đứng đấy không chịu ngồi xuống, lại một bộ dáng
muốn nói lại thôi, Cẩm Nương trong lòng thở dài, có lẽ là vô sự không lên điện
tam bảo (không có chuyện gì không đến chùa, ý nói đến có việc chứ không phải
đến chơi bình thường), Thượng Quan Mai nhất định là có việc muốn nhờ rồi.
Nhưng hôm nay
thấy nàng đem bản tính thanh ngạo trở thành tiểu ý nịnh nọt, đáy lòng liền có
chút xót xa, đứng lên, đi về phía đông gian, Thượng Quan Mai tiến đến, hai
người phân vai thứ ngồi xuống, Cẩm Nương lại cho Song Nhi ngâm trà mang vào,
liền phân phó người không được qua đây quấy rầy, thực sự không có chủ động mở
miệng hỏi thăm, chờ Thượng Quan Mai chính mình nói ra.
Thượng Quan Mai
nhấp một ngụm trà sau đó đưa tay lên vén mấy sợi tóc bị bung ra sau tai, thần
sắc trở nên kiên định, mặt mày giãn ra, nói với Cẩm Nương: "Ta muốn gặp
mặt hắn một lần cuối cùng, xin đệ muội giúp ta."

