Thứ nữ - Chương 161 phần 1

Chương 161

Vương gia gật
đầu, vung roi ngựa lên, nói với Diệp Trung Bân: "Ngươi đã biết rõ bọn hắn
đi phía đông, cái xe ngựa kia của bọn hắn có đặc thù gì tất nhiên cũng rõ ràng,
vậy ngươi lên ngựa đi, đi phía trước dẫn đường."

Diệp Trung Bân
nghe xong mừng rỡ nhanh chóng đứng lên, xoay người nhảy lên một con ngựa, Vương
gia lại không chần chờ, hất roi lên, quay đầu ngựa lại chuyển thành hướng đông
mà đi.

Lãnh Hoa Đình
bình tĩnh ở phía trước dẫn đường lại đuổi theo hơn mười dặm, không có phát hiện
nửa điểm tung tích, có lẽ, Diệp Trung Bân nói có khả năng là sự thật, trong
nội tâm lại nhớ thương Cẩm Nương và Dương ca nhi còn đang ở bên trong Tôn phủ,
liền không hề đuổi theo nữa, dẫn theo nhân mã trở về kinh thành.

Lại nói Lão thái
gia phái người xem xét hiện trường Ngọc Nương bị giết, phát hiện không có bất
kỳ dấu vết đánh nhau, khi Ngọc Nương chết, con mắt mở thật to, lúc sắp chết ánh
mắt sợ hãi cùng bất lực như vậy, giống như gặp phải ma quỷ, xem ra, người giết
chết nàng là người nàng đã từng biết, hơn nữa, là quen biết, lại là kẻ thù, tên
người này miêu tả sinh động, nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lãnh Hoa Đường
bị nhốt trong đại lao của Tông Nhân phủ, không nói đến làm thế nào trốn ra
được, người vừa mới vượt ngục, không tranh thủ thời gian chạy trốn, lại trước
tiên đi đến Tôn phủ giết Tôn Ngọc Nương, cái này rất không phù hợp lẽ thường,
còn nữa võ công của hắn không phải là bị Giản Thân Vương gia phế bỏ rồi sao?
Sao lại có bản lĩnh có thể vượt qua thủ vệ trùng trùng điệp điệp của tướng phủ,
bí mật vào phủ giết người?

Lão thái gia
càng nghĩ lại càng sợ, tìm Thái tử gia phái ra hai trăm nha dịch của Thuận
Thiên Phủ canh giữ ở bốn phía tướng phủ, Thái tử lại phái ám vệ của chính mình
đến bảo vệ mẫu tử Cẩm Nương, Lão thái gia lúc này mới thả lỏng chút ít, khi đó,
người khám nghiệm tử thi nói Ngọc nương đã chết vào giờ Tuất đêm qua, đó chính
là thời điểm đám bà tử bọn họ thay ca, hơn nữa bởi vì trong cung đình có phản
loạn, trong tướng phủ tuần tra cũng rất nghiêm cẩn, cũng không có phát hiện
người nào khác thường vào phủ, lại sai thủ vệ điều tra đám bà tử, vốn cho bốn
bà tử canh trước cửa phòng Ngọc Nương, nhưng chỉ còn lại ba người.

Hỏi ba bà tử còn
lại, các nàng đều hai mặt nhìn nhau, không biết người kia đi nơi nào, Nhị phu
nhân cùng Cẩm Nương đều ngồi ở trong nội đường, Tướng gia có việc đi ra ngoài
cho nên để Nhị phu nhân thẩm tra mấy bà tử này. Cẩm Nương nhìn tình hình này,
không khỏi nhíu chặt đôi mi thanh tú, hỏi một bà tử trong đó: "Theo như
lời các ngươi Lưu bà tử đêm qua không thay ca sao?"

Ba bà tử kia
đồng thời gật đầu xác nhận, Cẩm Nương lại hỏi ba bà tử về thái độ của Lưu bà
tử: "Ngươi đêm qua có phát hiện bà ta có những biểu hiện không giống ngày
thường không?"

Các bà tử kia
nghe xong không khỏi nhớ lại nghĩ, sau một lúc lâu đôi mắt mới đột nhiên sáng
ngời nói: "Rất cao, nô tỳ cảm giác nàng so ngày bình thường cao hơn rất
nhiều, bởi vì buổi tối hôm qua nô tỳ tham ăn uống chút ít rượu, cho nên, không
có quá chú ý, chỉ là cảm thấy thân thể nàng vốn không đứng thẳng, trên mặt cũng
là chất phác hiền lành, nô tài nói chuyện với nàng mà nàng cũng không phản ứng,
nha... Tứ cô nương, chỉ sợ Lưu bà tử kia là người giả mạo."

Cẩm Nương nghe
vậy đôi mắt híp lại, ánh mắt bén nhọn ác liệt mà nhìn về phía bà tử vừa nói
chuyện kia, Lưu bà tử ngày bình thường cùng nàng ở chung một chỗ cũng lâu rồi,
mỗi ngày đều gặp mặt, đột nhiên thay đổi lớn như vậy, lúc ấy bà ta như thế nào
không có phát hiện ra? Hơn nữa, cái Lưu bà tử kia hình như là hung thủ giả
trang tiến đến hành hung, khi Ngọc Nương chết, tất nhiên cũng sẽ có tiếng kêu
thảm thiết, vì sao bà ta một chút cũng không có phát giác ra? Tại sao để đến
buổi trưa hôm nay mới bẩm báo?

"Ngươi nhận
của hung thủ kia bao nhiêu bạc?" Cẩm Nương đột nhiên đặt câu hỏi với bà tử
kia.

Bà tử kia nghe
vậy chấn động, ánh mắt bối rối liếc qua Cẩm Nương, lập tức rũ xuống, không dám
nhìn Cẩm Nương nữa, trong miệng lại nói: "Tứ cô nương nói chuyện gì ạ, nô
tỳ... đâu có nhận ra hung thủ kia là ai, làm sao lại nhận bạc của hắn, Tứ cô
nương, ngài cũng đừng oan uổng nô tỳ."

"Hừ, còn
dám giảo hoạt biện minh, hung thủ kia sợ là trên người cũng không có bao
nhiêu tiền bạc, liền chỉ cấp cho ngươi một vật tùy thân thôi, người tới, lấy
khối ngọc bên hông của bà ta mang tới đây cho bản phu nhân." Cẩm Nương
cười lạnh với nói bà tử kia.

Bà tử kia nghe
vậy theo phản xạ muốn lấy tay che đi đai lưng, Song Nhi đi ra phía trước, đem
tay của bà ta kéo ra, quả nhiên thấy bên hông có đoạn dây đỏ lộ liễu ở bên
ngoài đai lưng, hai tay nhẹ nhàng kéo một cái, liền kéo ra một khối ngọc lục
bích trong suốt, bà tử kia lập tức mặt xám như tro, lúc ấy liền gục trên mặt
đất giả chết, không dám ngẩng đầu.

Cẩm Nương cười
lạnh nói với bà tử kia: "Ngươi không biết cái dây đỏ này chính là là túi
lưới (dây treo ngọc bội) do bản phu nhân làm sao? Lúc trước bản phu nhân còn
tại Tôn gia đã làm cho đại tiểu thư 100 cái hà bao, đánh 100 cái túi lưới, đại
tiểu thư cũng không dùng nhiều như vậy, ngược lại là nhị tiểu thư lấy không ít,
khối ngọc bên trên túi lưới này, là nhị tiểu thư đeo vào Thế tử gia, hừ, thật sự
là vô xảo bất thành thư (sự trùng hợp một cách kỳ lạ) a, hắn vậy mà đem cái
này thưởng cho ngươi, còn lợi dụng giết Ngọc Nương."

Nhị phu nhân
nghe vậy giận tím mặt, quát to: "Đem cẩu nô tài ăn cây táo rào cây sung,
giết người cướp của này đánh chết."

Cẩm Nương vội
nói: "Giữ lại đi, đợi người của Thuận Thiên phủ tới, giao cho Thuận Thiên
phủ phán quyết là được, mẫu thân, Lãnh Hoa Đường rất giỏi ngụy trang, sẽ dịch
dung, tình hình gần đây, bọn hạ nhân trong phủ ra vào nhất định phải được kiểm
tra nghiêm ngặt, nếu phát hiện được dấu vết khả nghi, chẳng phân biệt được
trắng đen, bắt trước nói sau, cũng không thể lại ra nửa điểm sai lầm giống như
hôm nay."

Nhị phu nhân
nghe xong nhẹ gật đầu, gọi tới mấy gã sai vặt đem bà tử kia bắt giữ chờ Thuận
Thiên phủ đến, còn gọi đến mấy cái quản sự bà tử, lại lần nữa mới đem sự tình
trong phủ sắp xếp lại một lần, quy định thời gian gần đây trừ mua sắm lặt vặt
chỉ có thể là quản sự và sai vặt, mặt khác nha hoàn bà tử hết thảy không cho
phép xuất phủ, ngay cả những quản lý ở bên ngoài của hàng nếu có chuyện quan
trọng, cũng chỉ có thể chờ ở cửa, không cho phép vào nội viện, phòng ngừa có
người thừa cơ vào phủ quấy rối.

Sau khi phân
công hết tất cả, Cẩm Nương mới trở về sương phòng phía đông của mình, Lão phu
nhân ở sương phòng chính, Nhị phu nhân vẫn sẽ ở tại trong phòng của Lão phu
nhân, một là thuận tiện chăm sóc Lão phu nhân, còn nữa nha, Lão phu nhân lớn
tuổi, có Hiên ca nhi ở bên người tùy thời ồn ào, thời gian cũng trôi qua thoải
mái vui vẻ một ít, hôm nay lại thêm Dương ca nhi, tuy nhiên trong phủ tình thế
có chút áp lực khẩn trương, nhưng Lão phu nhân vẫn mỗi ngày nhìn cháu nội cùng
cháu cố mà luôn cười híp mắt.

Cẩm Nương cũng
khó có được cả ngày ở bên cạnh Nhị phu nhân cùng Lão phu nhân, bà cháu nhiều
thế hệ trôi qua trong hòa thuận và vui vẻ, chỉ là nghĩ tới sự tình Ngọc Nương,
Lão phu nhân cũng sẽ thở dài, đều là cháu gái của mình, bị chết thảm như vậy,
dù thế nào trong nội tâm cũng sẽ đau đớn.

Lão phu nhân bịt
kín tin tức cái chết của Ngọc Nương ở trong phủ, không cho phép rơi vào trong
tai Đại phu nhân, sợ bà ta nhất thời không chịu nổi, sẽ mất, Đại phu nhân hôm
nay sống toàn bộ nhờ vào thuốc tốt, mũi miệng đã sớm méo xệch, nói không ra
lời, chỉ có một đôi mắt còn có thể động đậy, đối với biểu đạt chỉ động chút ít,
sau khi Cẩm Nương đến nhà mẹ đẻ, thăm bà ta hai lần, mỗi lần Đại phu nhân thấy
nàng đều rất kích động, Cẩm Nương sợ bà ta bị chính mình kích thích mà chết,
lại khiến mình rơi vào cái tội danh bất hiếu, dứt khoát về sau liền không đi
thăm nữa, chỉ ở bên ngoài thỉnh an, liền thôi.

Nhưng mà, Trinh
Nương cùng Vân Nương với tư cách là tỷ muội của Ngọc Nương, Lão phu nhân vẫn
phân phó người đi Trữ Vương phủ cùng Tĩnh Trữ Hầu phủ báo tang, Trinh Nương
cùng Vân Nương rất nhanh liền cùng trở về phủ.

Cẩm Nương bởi vì
Trinh Nương muốn về nhà mẹ đẻ, trong nội tâm cực kỳ chờ mong, Tam tỷ này có
quan hệ tốt nhất với nàng, từ sau khi đi Giang Nam về, vẫn không có gặp, Bạch
Thịnh Vũ sau khi về phủ, bởi vì công việc ở công bộ quá bận, lại bởi vì Cẩm
Nương bản thân cũng thật sự rất bận, hai tỷ muội vẫn còn chưa gặp lại, lúc
này Trinh Nương cuối cùng cũng tới rồi, Cẩm Nương tự nhiên là rất cao hứng.

Ngày ấy về phủ
trước là Vân Nương, Trữ Vương cách Tướng phủ gần, thêm nữa Vân Nương dù sao
cũng là tỷ muội ruột thịt của Ngọc Nương, bi thống phát ra từ nội phủ, trong
lúc cấp thiết, y phục cũng không mang bao nhiêu, liền dẫn theo thiếp thân nha
đầu chạy về nhà mẹ đẻ.

Nhị phu nhân ý
định tự mình đi đến cổng trong đón Vân Nương, Cẩm Nương liền kéo Nhị phu nhân
lại: "Nàng là vãn bối, con cái hồi phủ còn phải vội tới thỉnh an mẫu thân,
nào có đạo lý nào mẫu thân tự mình đến cổng trong đón, ngài ở trong phòng chờ,
ta đi đón nàng là được."

Nhị phu nhân
nghe xong liền nhìn thoáng qua Lão phu nhân đang đùa cùng Hiên ca nhi, Lão phu
nhân cười gật đầu nói với nàng: "Tố Tâm, ngươi cũng là người lớn tuổi
rồi, đừng có bộ dáng vợ nhỏ sợ phiền phức nữa, về sau trong cái phủ này phải
dựa vào ngươi quản lý mọi chuyện, phải xuất ra chút ít khí độ của chủ mẫu mới
là đúng, đại cô nương (nhà gái gọi con gái đã có chồng) bên ngoài hồi phủ, tự
nhiên là phải tới bái lễ ngươi rồi, không có đạo lý nào ngươi đi đón nàng
cả."

Nhị phu nhân
nghe xong đôi mắt liền ẩm ướt, mặc dù, từ sau khi Cẩm Nương xuất giá khỏi đây,
Lão phu nhân vẫn coi trọng chính mình, nhưng bởi vì nguyên nhân là Đại phu
nhân, mặc kệ chính mình làm bao nhiêu, làm thật tốt, trong miệng Lão phu nhân
chủ mẫu chính thức vẫn là Đại phu nhân, chưa từng có thừa nhận qua cái địa vị
chủ mẫu của mình, hôm nay cầm lấy cái đuôi đã qua nhiều năm như vậy, Hiên ca
nhi cũng lớn như vậy rồi, cuối cùng đã được một câu khẳng định của Lão phu
nhân, cái này làm cho bà sao có thể không kích động, từ một di nương xuất thân
nô tỳ lăn lộn đến bây giờ, ở giữa nếm qua bao nhiêu khổ, bị quá nhiều oan ức,
chính bà rõ ràng nhất, cả đời này, muốn nhất, chính là thoát khỏi kiếp nô tỳ,
được cái danh phận chính thê, rốt cục, có thể đạt được ước muốn, lại làm cho bà
sao lại không vui mừng.

"Mẫu thân,
cố gắng của ngài, tất cả mọi người đều thấy được, đây là chuyện tốt mà, sao mẫu
thân lại khóc." Cẩm Nương an ủi mà vỗ vỗ lưng Nhị phu nhân, cầm khăn cho
Nhị phu nhân lau nước mắt.

Nhị phu nhân
rưng rưng cười, nói với Cẩm Nương: "Mẫu thân giúp con trông Dương ca nhi,
con đi đón đại tỷ con vào đi."

Cẩm Nương gật
đầu dẫn theo Song Nhi đi ra ngoài, người còn chưa tới cửa trong, lại nhìn thấy
Vân Nương một thân áo kép vải bông đơn bạc, mặt mũi nhòe nhoẹt vệt nước mắt
xông vào trong phủ, Cẩm Nương bước lên phía trước đón: "Đại tỷ, đã lâu
không gặp."

Vân Nương nâng
mắt nhìn về phía Cẩm Nương, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhưng trên mặt
lại một mảnh thê lương buồn bã, kéo tay Cẩm Nương, có chút khóc không thành
tiếng: "Tứ muội, Ngọc Nương nàng... nàng như thế nào lại... là cái người
đáng chém ngàn đao nào lại đi giết chết muội muội ta, nếu như bắt được hắn, ta
muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn."

Cẩm Nương nghe
xong nhíu mày, cũng là vẻ mặt bi thương, vỗ vỗ tay Vân Nương nói: "Đại tỷ,
người chết không có thể sống lại, hãy nén bi thương đi."

Vân Nương nhẹ
gật đầu, cầm khăn lau khóe mắt, lại hỏi: "Con của Ngọc Nương đâu rồi? Hôm
nay ở đâu?"

Cẩm Nương bị
nàng hỏi vậy chấn động, con của Ngọc Nương bị Thượng Quan Mai ôm đi rồi, suốt
mấy hôm nay cũng không thấy Thượng Quan Mai đâu, Vương phi đã mất tích, lúc
này cũng không biết người ở nơi nào rồi, nhưng mà, lời này phải nói với Vân
Nương như thế nào? Nói sợ là sẽ phải tự trách mình không có thực sự chiếu cố
con của Ngọc Nương, hoặc là nói, là mình hành hạ đứa bé kia, cố ý...

"Đi thăm
Lão phu nhân trước rồi nói sau, bên ngoài gió rất lớn, đại tỷ sao lại mặc đơn
bạc như vậy?" Cẩm Nương cởi áo choàng gấm khoác trên vai mình khoác lên
người Vân Nương, Vân Nương thân thể chấn động, có chút ngẩn ngơ mà nghiêng đầu
sang chỗ khác liếc nhìn Cẩm Nương, rất không được tự nhiên nói: "Nghe xong
chuyện của nhị muội, đầu óc đều mụ mị, ở đâu mà còn lo lắng mang theo quần áo,
kêu xe ngựa đến ngay, quần áo này của Tứ muội thực đúng là hoa lệ quá nhỉ, liền
khảm hoa văn bằng ngọc, cũng phải tới vài chục lượng bạc đi."

Cẩm Nương cũng
không có chú ý những thứ này, nàng có nhiều áo choàng gấm, Trương ma ma không
có việc gì liền làm cho nàng thêm vài cái, quần áo xuân hạ thu đông bốn mùa,
cũng không có để cho Cẩm Nương quan tâm qua, hôm nay nghe Vân Nương hỏi, nàng
mới không để ý đưa mắt nhìn quần áo của mình, lại nhìn trên người Vân Nương mặc
áo kép vải bông, không khỏi hơi nhíu mày, Vân Nương từ trước đến nay là sĩ diện
nhất, nhìn bộ quần áo kia trên người cũng nhìn ra được, là bộ từ lúc xuất giá,
là đồ cưới, giặt nhiều nên có hơi trắng bệch chút, xem ra, thời gian Vân Nương
ở Trữ Vương phủ thật sự sống cũng không khá giả mấy.

Vân Nương cũng
không thèm tức giận, kéo chặt áo choàng Cẩm Nương khoác trên vai cho nàng, hai
tỷ muội liền đi vào trong phòng Lão phu nhân, trên nửa đường, Vân Nương hỏi:
"Lúc trước ta bận bịu liên tục, tam thúc ngươi trông coi cửa hàng, bởi vì
hắn đột nhiên bị bệnh, liền đã không có người quản lý, công việc làm ăn của cửa
hàng liền bị Dụ Thân Vương phủ cướp đi, ta còn chưa có thu lại chút vốn liếng
của mình, lại thêm nữa, năm trước là một năm thu hoạch cũng không tốt, mấy cái
thôn trang cũng không có thu tiền gì, thời gian này thật đúng là sống không khá
giả mấy."

Cái cửa hàng ở
thành Đông kia hôm nay Cẩm Nương để cho Hỉ Quý đem tất cả cổ phần đang sở hữu
rút hết, hàng tồn ở bên trong cửa hàng để lại cũng không còn, chỉ còn lại có
một cái mặt tiền trống không, toàn bộ sửa làm chỗ buôn bán xà phòng, Cẩm Nương
rút cổ phần, còn cố ý phân phó Hỉ Quý, muốn cho Vân Nương nhiều hơn một phần
ngân lượng, như thế nào lúc này nàng nói tiền vốn đều không có thu hồi trở
lại? Là không biết Hỉ Quý là người của mình sao, sợ là lại lừa gạt mình đây.

"Ta nghe
nói, bên trong Vương phủ, cái cửa hàng thành Đông kia sớm đều rút hết cổ phần
rồi, đại tỷ không thu hồi được tiền sao?" Có mấy lời nên nói rõ ràng mới tốt,
bằng không thì, về sau chính mình trở thành chủ cửa hàng thành Đông, Vân Nương
lại đến thăm hỏi rồi đục nước béo cò, cũng không phải quan tâm đến chút ít tiền
cho nàng, nhưng mà cũng không muốn chịu tâm tư chú ý tài sản của người khác của
Vân Nương.

Quả nhiên Vân
Nương nghe vậy sắc mặt khẽ biến đen, khẽ nói: "A, là rút rồi hả? A, rút
rồi, ta quên rồi, hình như là rút rồi, nhưng mà, cuộc sống của đại tỷ ta cũng
khó khăn, muội cũng biết, hôm nay Trữ Vương gia tuyệt không được Thái tử chào
đón, tướng công của ta, càng là người chỉ biết thò tay đòi tiền, ở đâu mà làm
được một ngày chuyện đứng đắn, cái này một hai năm, đại tỷ đều dựa vào của hồi
môn mà sống, cái đó làm sao mà so sánh được với Tứ muội a, hôm nay có thể trở
thành tâm phúc của toàn bộ người Đại Cẩm, Mặc Ngọc đều do tay ngươi nắm rồi,
đại tỷ thật sự là hâm mộ chết đi được."

Cẩm Nương nghe
xong liền coi như không nghe thấy, chỉ ứng phó vài câu, bắt đầu nói sang chuyện
Ngọc Nương, Vân Nương vừa nói đến Ngọc Nương, sắc mặt liền thay đổi, nàng trực
tiếp hỏi thăm: "Ta nghe nói, lúc trước Ngọc Nương sở dĩ khó sinh, là do Tứ
muội phu đẩy nàng, Ngọc Nương dù vô lại thế nào, Tứ muội phu cũng nên nể mặt
nàng là phụ nữ có thai, không nên đối với nàng như thế."

Cẩm Nương nghe
chính là cười lạnh, nhíu lông mày nhìn về phía Vân Nương, "Đại tỷ ý tứ này
là..."

"Hừ, ta
cũng biết vợ chồng các ngươi hôm nay là người tâm phúc bên cạnh Thái tử gia,
nhưng việc này, thật sự là không được phúc hậu, nếu là đại cữu gia biết rõ Ngọc
Nương trước đó là bị Tứ muội phu làm hại, sợ là sẽ không chịu để yên a, ngươi
cũng biết, hôm nay phụ thân đang đánh giặc ở tại biên quan, sinh tử khó liệu,
nếu như Đại cữu gia ở chỗ này động chân tay... Vậy, phụ thân đã có thể bị nguy
hiểm."

Vân Nương hai
mắt yên lặng nhìn xem Cẩm Nương, mật thiết nhìn chăm chú thần sắc biến hóa trên
mặt nàng, tự mình nói những điều này, ánh mắt Cẩm Nương có chút ảm đạm, dừng
một chút, lại nói: "Ai, tỷ nói, Trữ Vương phủ, cao thấp hai đời đều không
có một nam nhân tốt, Trữ Vương là cái kẻ hết ăn lại nằm, lại là nhân vật âm
hiểm độc ác, tướng công của ta kia, càng không cần phải nói, ai, tóm lại, Trữ
Vương phủ hôm nay là thu không bù chi a, cuộc sống của đại tỷ ta, thật đúng là
gian nan."

Cẩm Nương cuối
cùng rõ ràng ý tứ của Vân Nương, nàng ta đang muốn uy hiếp mình đây, đem chuyện
Ngọc Nương khó sinh cùng bị giết chết đều đổ lên trên đầu nhà mình, dùng Đại
cữu gia của nàng, người đang chấp chưởng binh quyền cùng an nguy của phụ thân
để uy hiếp chính mình, đơn giản chính là muốn chính mình đi lấy lòng, xem thời
gian qua chính mình trôi qua giàu có, muốn kiếm một chén canh mà thôi.

"Nhị tỷ
nàng sở dĩ khó sinh, chỉ có thể trách chính nàng ta, tướng công nhà ta có tính
thích sạch sẽ, không thích bất luận nữ nhân nào khác dính vào thân thể của hắn,
Nhị tỷ thân là phụ nữ mang thai mà còn muốn hướng đến trên người tướng công...
hắn đành phải tránh đi, Nhị tỷ là tự mình ngã, không ai đẩy nàng cả, Đại tỷ
không nên đem việc này nói ra bên ngoài, lại để cho nhị tỷ sau khi chết còn
mang trên lưng... thanh danh như vậy, ta đây cũng không có biện pháp nào, ta
nghĩ, Đại tỷ nếu là thật sự thương tâm Nhị tỷ, làm việc vẫn là nên cân nhắc
chu đáo chút ít thì tốt hơn." Cẩm Nương bên môi câu một tia giễu cợt, nhàn
nhạt nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3