Thứ nữ - Chương 160 phần 1
Chương 160
Thái tử nghe
thấy vẻ mặt buồn bã, trầm giọng hỏi: "Lãnh Hoa Đường là trọng phạm, lão
thúc gia, người đã nói là nội ứng ngoại hợp, đương nhiên là biết, ‘bên trong’
này là người phương nào?"
Cung Thân vương
nghe thấy trên trán mồ hôi túa ra, ngẩng đầu liếc nhìn vào sắc mặt Thái tử, ánh
mắt của Thái tử thời gian qua luôn tao nhã liền trở nên sắc bén, liền lập tức
cúi đầu, cầm khăn lau đi mồ hôi nói: "Điện hạ, cựu thần... cựu thần thật
sự không biết, nếu không, người quay lại... điều tra xem, cựu thần sở dĩ nói
nội ứng ngoại hợp, là bởi vì, trong đại lao không có chỗ nào bị phá hư, thủ vệ
cũng không ai bị thương, phạm nhân trốn thoát... liền mạc danh kỳ diệu (không
hiểu chuyện gì) mà mất tích."
Thái tử nhìn
thấy ánh mắt của lão Cung Thân vương khi nói chuyện lóe sáng, trong lời nói còn
có ám chỉ ý khác, trong lòng hắn có chút hiểu rõ, không khỏi nhìn về phía Lãnh
Hoa Đình, khuôn mặt Lãnh Hoa Đình nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị,
nhìn ra được, tâm tình thật không tốt, trong lòng Thái tử có chút áy náy, ân
oán giữa Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Hoa Đường đã đi vào bế tắc, Lãnh Hoa Đường một
ngày không chết, Tiểu Đình liền một ngày sẽ không buông tha, thật vất vả mới
đem Lãnh Hoa Đường bắt được, nhưng Hoàng Thượng vẫn thiên vị hắn, trong lúc
cung đình có nội loạn, lại bị người đứng giữa thả đi, kêu Tiểu Đình làm sao không
tức giận?
Trầm ngâm sau
một lúc lâu, Thái tử nói: "Tiểu Đình... Nếu không, trước tiên đệ đi đại
lao trong Tông Nhân phủ điều tra, nhìn xem có tìm ra manh mối nào hay không,
nếu như thật sự là nội ứng ngoại hợp, điều tra kẻ nội gian kia là ai, ta nhất
định sẽ giao nộp cho đệ."
Trong cung xảy
ra nội loạn, Lục hoàng tử cùng Lưu phi vừa mới bị xử phạt, còn quá nhiều chuyện
cần Thái tử đi xử lý, Lãnh Hoa Đình cũng biết lúc này không thể vì chuyện này
làm cho Thái tử thêm phiền nữa, liền nhìn thoáng qua Cung Thân vương ở phía
sau, gật đầu với Thái tử, khom mình hành lễ, cáo lui đi ra ngoài.
Cung Thân vương
đợi sau khi Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, trong lòng thở dài một hơi, lau mồ hôi
trên trán nói với Thái tử: "Điện hạ, hiện giờ chính sự đang gặp rắc rối,
việc trong cung, cựu thần cũng nghe nói một phần, đột nhiên Hoàng Thượng bệnh
tình nguy kịch, rất khó có thể tỉnh dậy, quốc không thể một ngày không có vua,
người nên cân nhắc sớm ngày đăng cơ, dẹp yên lòng dân, còn nữa muốn điều tra
phản đảng mưu hại thánh thượng, cũng nên đem ra trước công lý, cho thần dân
thiên hạ một cái công đạo mới đúng."
Thái tử nghe vậy
ngẩn ra, tin tức của lão Cung Thân vương trái lại rất nhanh nhẹn nha, những vị
Cung Thân Vương gia này, nhìn như không hỏi thế sự, kỳ thật đều là những người
khôn khéo, không phải người nào cũng đều có tai mắt ẩn nấp trong cung hết sao?
Phần lớn gió thổi chiều nào theo chiều đó, ai lên ngôi vị họ sẽ nâng đỡ người
đó, hơn nữa đó lại là người mà lão Cung Thân vương muốn hướng tới, nhưng mà,
Cung Thân vương đức cao vọng trọng, hắn đã dẫn đầu đến đây biểu lộ rõ ràng bằng
lòng ủng hộ mình thượng vị, đó cũng là chuyện tốt, trong lòng Thái tử tuy rằng
hiểu được hắn có ý lấy lòng, nhưng chuyện đăng cơ nhất định phải dựa vào những
người này đến ủng hộ, ít nhất, bên trong hoàng tộc, có thể miễn đi rất nhiều
phiền toái.
"Đa tạ lão
thúc gia, lời của ngài ta sẽ cân nhắc, nhưng mà, phụ hoàng còn khỏe mạnh, ta
sao có thể làm chuyện bất hiếu đăng cơ như vậy, theo như ngài nói, tuy rằng tội
ác của kẻ cầm đầu đã bị xử phạt, nhưng còn có rất nhiều tặc tử liên quan đang
lẩn trốn, ta sẽ mau chóng điều tra rõ, cho vạn dân một cái công đạo."
Sắc mặt Thái tử
nghiêm túc nói với lão Cung Thân vương, cho dù nóng vội đăng cơ, cũng nên giả
vờ từ chối khách sáo, đây mới là hành động đúng đắn của một vị hoàng đế, cố
gắng hết sức không thể để lại một nhược điểm làm nhục danh tiếng của mình để
các quan thần nắm bắt được, để cho bọn họ nhiều lần cầu xin, thiên hô vạn ủng,
mới có thể ưng thuận theo nguyện vọng của vạn dân, không thể không đăng cơ, cho
dù sau này Hoàng Thượng tỉnh lại, cũng không làm gì được hắn, điểm thủ đoạn nhỏ
này, Thái tử vẫn còn có thể đối phó được.
Cung Thân vương
nghe xong vẻ mặt quả nhiên khổ sở, đồng thời khuyên vài lần, nhưng Thái tử vẫn
hết sức chối từ, Cung Thân vương đành phải thất vọng lui ra, tính toán chờ tình
thế trong cung ổn định lại một chút, lần nữa cùng các vị thần khác trong triều
dang biểu tấu, ủng hộ việc Thái tử đăng cơ, trong lúc Thái tử cùng Lục hoàng tử
tranh đấu mãnh liệt ông cũng không góp sức gì, việc lập công ủng hộ này, ông
sao cũng phải cướp về tay mình.
Lại nói đến
Thượng Quan Mai, sau khi Cẩm Nương tức giận quay trở về nhà mẫu thân mình, nàng
thay đổi ngày thường rất ít xuất hiện, mỗi ngày, trừ bỏ chiếu cố tốt Linh tỷ
nhi, sáng sớm còn đi đến trong phòng Vương phi bồi Vương phi ngồi lên ngồi
xuống, nguyên nhân vì Cẩm Nương làm cho Vương phi sốt ruột lòng như lửa đốt,
cùng nàng trò chuyện, trong lòng cũng trấn an được một chút.
Thượng Quan Mai
còn chủ động chia sẻ giúp Vương phi không ít chuyện thường trong phủ, giúp đỡ
xử lý việc bếp núc, khiến cho Vương phi có chút nhàn hạ.
Một ngày này,
Thượng Quan Mai lại tới phòng Vương phi, nhìn thấy Vương phi đang nhíu chặt mày
như đang suy nghĩ chuyện gì, liền tiến lên thỉnh an với Vương phi: "Mẫu
phi sao vẫn chưa thông suốt chứ? Ta nghĩ đệ muội chỉ là tức giận nhất thời, để
cho Nhị đệ cúi đầu thừa nhận mà thôi, chỉ cần hạ mình, đón nàng hồi phủ, đệ
muội cũng không phải là người không hiểu chuyện. Người thả lỏng trong lòng
đi."
Thượng Quan Mai
thở dài khuyên nhủ.
Vương phi nâng
đôi mắt thật sâu nhìn Thượng Quan Mai liếc mắt một cái, trong ánh mắt mang theo
một tia không đành lòng cùng do dự, bên môi kéo ra một nụ cười yếu ớt nói:
"Mai Nhi, ta cũng không quan tâm Cẩm Nương nhiều, tính tình của nàng náo
loạn giống như đứa nhỏ mà thôi, chờ đến khi hết giận, tự nhiên sẽ trở về, ta là
lo lắng cho con a..."
"Mẫu phi lo lắng cho con cái gì? Hiện giờ con đã
thông suốt, bất quá cũng chỉ là thủ Linh tỷ nhi mà sống thôi, không có mưu cầu
gì cả, người... cũng yên tâm đi." Thượng Quan Mai nghe vậy ngẩn ra, lập
tức ánh mắt ảm đạm xuống, nâng đầu lên, nhỏ giọng trả lời.
Vương phi nghe liền thở dài, lắc lắc đầu nói:
"Con nếu thật sự muốn như vậy, trong lòng mẫu phi coi như dễ chịu một
chút, nhưng là sợ con không nghĩ thông suốt, Hoa Đường đứa nhỏ kia, cho dù vẫn
có thể giữ được tánh mạng, nhưng con đi theo hắn sẽ không có ngày nào hạnh
phục, tiểu Mai a, không bằng, con hưu phu đi, cùng cách, lại tiếp tục kiếm
người đối xử tốt với con mà gả cho hắn."
Thượng Quan Mai nghe vậy trong lòng đau xót, ánh mắt
liền ướt át, nàng biết Vương phi là thật tâm đối đãi rất tốt với nàng, mới có
thể nói như thế, nhưng mà, tình cảm của con người làm sao có thể nói cắt đứt là
cắt đứt được chứ, nhưng mà nàng cũng rất hoảng sợ, nghe ý tứ của Vương phi,
giống như đã biết được điều gì đó... Vương phi, nét mặt của bà cũng không phải
chỉ có đơn độc thanh khiết như vậy, có một số việc, trong lòng bà có thể hiểu
được, nhưng mà không nói ra, đành mặc kệ thôi... Nghĩ như thế, trong lòng
Thượng Quan Mai sốt ruột đứng dậy, nhìn Vương phi liếc mắt một cái cười nói:
"Mẫu phi, người đừng nói nữa, trong lòng của con đều có tính toán, tái
giá, sao lại có thể dễ dàng như thế, nếu không thì nước miếng bên ngoài có thể
dìm chết con..." Thượng Quan Mai đang nói, bên ngoài Thị Thư vội vàng bẩm
báo lại nói: "Chủ tử, Linh tỷ nhi lại sốt cao, người mau một chút trở về
nhìn xem, quản sự ma ma nói, sợ là vượt ngoài bệnh sởi, nô tỳ chưa bao giờ thấy
qua, quả thật rất đáng sợ."
Vương phi nghe vậy ngẩn ra, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy
làm sao có thể bị bệnh sởi chứ? Không phải đợi đến hai ba tuổi mới phát bệnh
sao?
Thượng Quan Mai nghe xong vội vàng đứng lên:
"Ngày ấy Lưu thái y đã nói qua, Linh tỷ nhi có thể là bị bệnh sởi, mẫu
phi, người có kinh nghiệm, giúp Mai Nhi đi xem đi." Trong giọng nói của
nàng mang theo vẻ cầu xin, trong lòng Vương phi mềm nhũn, liền đi theo đứng
lên, cùng Thượng Quan Mai đi đến viện của Thế tử phi.
Tới trong phòng, nhìn thấy Thị Họa đang ôm Linh tỷ nhi
đong đưa, Vương phi đi tới bên cạnh, duỗi tay kiểm tra đầu của Linh tỷ nhi, quả
nhiên rất nóng, trong lòng không khỏi lo lắng, có thể thật sự là bệnh sởi hay
không, nhìn thấy bức màn trong phòng và mọi thứ đều được vén lên cao, trong
phòng rất sáng sủa, nhân tiện nói: "Nếu thật sự là bệnh sởi, không thể gặp
ánh sáng được, càng không thể để gió lùa vào, chỉ sợ về sau không tốt cho lắm,
trên mặt sẽ để lại vết sẹo, làm hỏng mặt sẽ không tốt, vẫn nên ôm bé vào trong
buồng tránh mặt đi."
Thượng Quan Mai nghe xong nhìn Vương phi một cái, vui
vẻ trả lời, vội tiếp nhận Linh tỷ nhi, quay đầu lại lại nhìn thoáng qua Thị Thư
đi theo, mới dẫn đầu đi vào buồng trong, Vương phi lo lắng, cũng đi theo đi
vào.
Nhưng ai ngờ, vừa vào nhà, Thị Thư theo phía sau liền
thả rèm xuống, cánh cửa liền bắt đầu đóng lại, Vương phi có chút kinh ngạc,
liền không lên tiếng, Ngọc Bích đi theo bà đi vào nhíu mày, nói với Vương phi:
"Chủ tử, trong phòng này quá tối, ánh mắt ngài không tốt, không nên ở
trong phòng này quá lâu, nô tỳ đi ra ngoài trước, sợ chút nữa có chuyện gì nô
tài trong phủ lại không tìm được ngài."
Nói xong, Ngọc Bích liền đi tới cạnh cửa, duỗi tay mở
cửa, cánh cửa kia lại bị khóa từ bên ngoài, Ngọc Bích không khỏi phẫn nộ quay
đầu lại nhìn về phía Thượng Quan Mai, nói chuyện nhưng vẫn còn cung kính:
"Thế tử phi, cửa này làm sao vậy, nô tỳ sao mở không được?"
Vương phi nghe xong liền cảm thấy khó hiểu nhìn về
phía Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai lại như rất lo lắng cho Linh tỷ nhi, một
lòng lo lắng cho bé, trưng ra một bộ dạng không biết gì.
Thị Họa ở một bên cũng cười nói: "Ngọc Bích tỷ tỷ
cũng không cần sốt ruột, cánh cửa kia có thể bị hỏng, một lát nữa ta sẽ đến bên
cạnh cửa sổ kêu ma ma gỡ xuống là được."
Ngọc Bích làm sao có thể tin tưởng, kéo Vương phi liền
đi đến về phía bên cửa sổ kia, chuẩn bị gọi người.
Vương phi vẫn có chút không hiểu, không biết dụng ý
của Thượng Quan Mai nhốt mình trong phòng là gì, không bao lâu, ở trong nội
đường trong phòng của Thượng Quan Mai, truyền đến một trận thanh âm, ngay sau
đó chợt hiện liên tục vài hắc y nhân, không khỏi phân trần liền kéo Vương phi
đi vào trong nội đường, còn Thượng Quan Mai ôm Linh tỷ nhi đi theo phía sau,
Ngọc Bích tức giận, vừa muốn kêu to, một hắc y nhân trong đó đánh một chưởng về
gáy của nàng, Ngọc Bích lập tức thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Vương phi quát với hắc y nhân: "Buông bản phi ra,
không cho chạm vào bản phi, bản phi nhất định đi theo, các ngươi nếu lại có mạo
phạm dù chỉ một chút, bản phi liền cắn lưỡi tự vẫn, khiến cho kế hoạch của các
ngươi thất bại."
Vài tên hắc y nhân nghe vậy ngẩn ra, vội vàng buông bà
ra, Thị Họa là người có năng lực phân biệt tốt xấu đi lên kéo Vương phi đi,
mang theo Vương phi đi vào nội đường, trong nội đường vốn có một cái tủ đứng bị
che lại rất chu đáo, trên mặt đất lại có bí đạo, không biết là thông đến nơi
nào, càng không biết rằng trong phòng Thượng Quan Mai lúc nào lại có bí đạo.
Thượng Quan Mai ôm Linh tỷ nhi đi vào trong bí đạo,
Vương phi dừng chân lại, nói: "Mai Nhi, lần này con vừa đi, sẽ khó có thể
quay đầu trở lại, con bằng lòng sao?"
Thượng Quan Mai nghe thấy thân mình rung động, ngẩn
ngơ đứng lại, quay đầu lại áy náy nhìn Vương phi nói: "Mẫu phi, người...
không hận con sao?"
Vương phi thương xót nhìn Thượng Quan Mai, thở dài
nói: "Bản tính của con không xấu, chỉ là do vận mệnh không tốt, gặp người
không tốt, mới có thể đau khổ mà làm ra một chút chuyện quá mức như vậy, mẫu
phi có thể lý giải được, mẫu phi chỉ hy vọng con có thể quay đầu là bờ
thôi."
Thượng Quan Mai nghe thấy nước mắt rơi xuống như mưa,
nức nở nói: "Quay về không được, con đã đánh mất lòng mình, làm sao có thể
quay đầu lại được, mẫu phi, con rất đau khổ, con luyến tiếc hắn, luyến tiếc,
chỉ cần có thể cùng hắn một chỗ, cho dù chết, con cũng không oán không hối
hận."
Vương phi nghe vậy cảm thấy tức giận nói: "Cho dù
con ở cùng một chỗ với hắn thì như thế nào? Hắn có mấy phần thật tình đặt trên
người của con, đã sống cùng hắn hai năm, chẳng lẽ con còn không thấy được bộ
mặt thật của hắn hay sao? Hắn... chỉ là một tên cầm thú, con nếu cùng đi với
hắn, lập tức sẽ phạm phải tội phản quốc, con có thể tưởng tượng đến phụ mẫu của
con, nghĩ tới Thái tử phi yêu thương con, nghĩ tới tiền đồ của Linh tỷ nhi, con
không phải muốn ôm Linh tỷ nhi bỏ mạng nơi thiên nhai sao? Đất khách quê người,
chẳng lẽ thật sự sẽ có nhà cho con sao?"
Thượng Quan Mai nghe xong càng khóc nức nở hơn, Thị
Họa một bên nghe thấy lời nói của Vương phi cũng khuyên nhủ: "Chủ tử, tuy
rằng nghe theo lời của người, giúp đỡ người kèm hai phía của Vương phi, nhưng
lời nói của Vương phi đều phát ra từ nội tâm, người... vẫn là nên quay đầu lại,
chung quy sau này chuyện của Thế tử rồi cũng sẽ qua đi, thời gian là cách tốt
nhất để trị vết thương trong lòng, thời gian dài, lòng người sẽ phai nhạt đi,
người không phải là người ác độc, không cần phải làm chuyện thương thiên hại lý
như vậy, Vương phi đối xử với người giống như con ruột, nhưng người đối xử với
bà, quả thật không tốt, chủ tử, chúng ta trở về đi."
Thượng Quan Mai hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Thị Họa,
nức nở nói: "Ngươi cũng nói với ta như vậy sao?"
Vương phi đi qua, tiếp nhận lấy Linh tỷ nhi, thả xuống
tay của Thị Họa, nhẹ nhàng mà ôm Thượng Quan Mai vào trong lòng, vỗ về mái tóc
của nàng nói: "Mai Nhi, trở về đi, mẫu phi sẽ coi chuyện này chưa từng
phát sinh, trở về, cuộc sống sau này còn rất dài, phía trước, còn có rất nhiều
người đang chờ con, có lẽ, con thay đổi góc độ mà nhìn xem, sẽ phát hiện có
nhiều điều mới, có người chân chính thuộc về con đang chờ đợi con, phụ vương
mẫu phi cũng không phải là người cổ hủ, chỉ cần con sống tốt, chúng ta sẽ coi
con như nữ nhi của mình đem con tái giá ra ngoài không thua kém gì những người
khác, người kia, con coi như hắn đã chết đi, hơn nữa, đừng nói tới hắn, con có
thể trốn thoát được Nhị thúc, cũng sẽ không có kết cục tốt, tương lai sẽ cùng
hắn rơi vào địa ngục, không bằng bây giờ quay trở về đi."
Thượng Quan Mai cuối cùng nghe thấy nhịn không được,
ôm lấy Vương phi khóc lớn nói: "Mẫu phi, Mai Nhi thật xin lỗi người."
Hắc y nhân đứng ở một bên càng ngày càng không kiên
nhẫn, càng nghe cảm thấy không thích hợp, thật vất vả mới có thể bắt được Vương
phi, nếu Thượng Quan Mai lần nữa hối hận, không phải uổng công sao? Trong đó
một người dẫn đầu quát: "Không cần tiếp tục dây dưa nữa, đi nhanh
đi."
Nói xong, liền kéo cánh tay của Vương phi, Thượng Quan
Mai từ trong lòng của Vương phi ngẩng đầu lên, quát: "Buông tay, chúng ta
không đi, các ngươi buông mẫu phi ra."
Trên mặt hắc y nhân lộ ra một ý cười nhẹ, chống lại
Thượng Quan Mai nói: "Thế tử phi tốt nhất không cần lộn xộn, trước mắt tại
hạ còn sống, sẽ không làm khó dễ người, nhưng mà, Vương phi là người mà chủ
nhân muốn, hôm nay nhất định phải đi theo chúng ta."
Thượng Quan Mai nghe thấy sắc mặt tái nhợt nói:
"Các ngươi... ngay cả ta cũng muốn cưỡng ép sao?"
"Đó là tất nhiên, thật vất vả mới đi đến đây,
đương nhiên là nên mang người đi, người nào có thể mang đi tất cả đều mang đi,
chỉ tiếc, Tôn Cẩm Nương không ở quý phủ, bằng không, cũng để cho ngươi lừa gạt
nàng đến đây, lúc đó sự việc mới được coi là toàn vẹn." Lời nói của hắc y
nhân kia cuồng vọng đắc ý, con ngươi nhìn về phía Thượng Quan Mai lộ ra tia
khinh thường, không bao giờ chần chờ nữa, liền kéo Vương phi hướng vào sâu
trong bí đạo.
Lại có hắc y nhân đến kéo Thượng Quan Mai, Thượng Quan
Mai lại kỳ lạ không dãy giụa, thản nhiên nói: "Gấp gáp làm cái gì, vốn
chính là ta muốn đi theo các ngươi, mặc dù có đổi ý một chút, nhưng chung quy
lần đi này ta có thể nhìn thấy tướng công, có hi vọng ở phía trước, ta vẫn
nguyện ý đi, bằng không, lúc trước cũng sẽ không đồng ý với các ngươi."
Hắc y nhân kia nghe thấy nàng nói có đạo lý, liền để
cho người khác thả lỏng nàng ra, nhưng mà vẫn trông chừng, không cho nàng đi
loạn, mấy người đi trong bí đạo đặc biệt nhanh chóng tiến lên phía trước, đi
bảy tám vòng, thật vất vả mới đi ra khỏi địa đạo, đi vào trong một gian phòng,
Vương phi từ chỗ tối đi ra, ánh mắt có chút không thích ứng được, nhưng một lát
sau liền phát hiện, phòng này trông như thư phòng, nhưng nhìn xem giống như đã
lâu không có người quét dọn qua, bụi bặm trong thư phòng dày đặc, xuyên thấu ra
bên ngoài cửa sổ thư phòng, trong lòng không khỏi ngẩn ra, cảnh trí bày biện ở
bên ngoài cửa sổ, nơi này vậy mà lại là ở Đông phủ.
Từ khi Lãnh Hoa Hiên trúng thi đình thứ nhất, sau khi
thành Trạng Nguyên, nguyên nhân là do Hoàng Thượng quá mức nghi ngờ hắn, không
tin hắn còn có thể trung thành vì Đại Cẩm, vẫn không chịu ban chức quan cho
hắn, không có việc gì lại gạt hắn sang một bên, Lãnh Hoa Hiên cũng biết, chuyện
này cũng xem như Hoàng Thượng đã nhân từ rồi, lấy tội danh của Lãnh Nhị, bản
thân làm con trai của hắn, không liên lụy đến mức bị bỏ tù, đã là rất may mắn
rồi, cũng may Thái tử từ trước đến nay coi trọng tài năng của hắn, ở trong
triều luôn luôn bảo hộ hắn, hắn mới có thể trải qua mấy tháng bình an như thế
này, về sau, trong lòng của hắn nghĩ ở trong kinh dù sao cũng không có đường
ra, liền chủ động xin Thái tử đi giết giặc, bỏ lại kinh thành đi đến một huyện
nhỏ cách xa ba ngàn dặm làm huyện lệnh ở đó, lấn này hắn đã nhắm mắt làm ngơ,
rời xa kinh thành đầy hỗn loạn, sống một cuộc sống bình thản qua ngày, ở nơi
này làm một chút công trạng, chờ chuyện của Nhị lão gia phai nhạt đi, lần nữa
quay về kinh thành cũng không muộn.
Cho nên, Lãnh Hoa Hiên đi rồi, đại khái trong Đông phủ
cũng không có một chủ nhân chân chính nào nữa, dần dần trở nên hoang phế.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có vài người luyến tiếc chủ tử
lúc trước, sẽ đi đến phủ trông coi một chút, nói thí dụ như, Yên Nhi, tỷ tỷ của
nàng Tố Cầm vì sinh khó nên đã chết, sau khi đứa nhỏ ra đời, cũng chết, tuy
rằng Lãnh Hoa Hiên thương tâm, nhưng bởi vì nhà xảy ra biến cố, cũng không thể
chiếu cố được hơn, lúc gần đi, Yên Nhi sống chết muốn đi theo hắn, nhưng trải
qua chuyện của Tố Cầm, lòng của Lãnh Hoa Hiên cũng trở nên lạnh lẽo, ngay cả
một nha đầu cũng không mang theo, đơn giản một mình rời khỏi, hiện giờ Yên Nhi
sống giống như một cô hồn dã quỷ, dạo chơi khắp nơi.
Mỗi ngày, nàng đều đi đến trong phủ một chút, cảm nhận
được hơi thở của Tam thiếu gia, cảm nhận sự phồn vinh của Đông phủ lúc trước,
đi ngang qua thư phòng của Nhị lão gia, hình như nghe được chút động tĩnh,
trong lòng cảm thấy vui vẻ, không khỏi đi đến gần, xuyên qua bức màn nửa đóng
nửa ở kia, giống như Yên Nhi nhìn thấy hình ảnh trong phòng kia trong lòng
không khỏi hoảng sợ, nhìn kỹ, phảng phất giống như Vương phi đang bị một tên
hắc y nhân kéo đi, trong lòng Yên Nhi trầm xuống, lập tức chạy ra ngoài.
Đã đi qua hai cửa, rất nhanh liền đi đến cái cửa nhỏ
nối liền giữa Vương phủ với Đông phủ, Yên Nhi vội vàng chạy vào, liền nhìn thấy
trong Vương phủ rất hỗn loạn, rất xa, liền nhìn thấy Vương gia đang dẫn người
tìm kiếm cái gì đó, Yên Nhi càng thêm khẳng định sự nghi ngờ trong lòng, hô to
một tiếng, tiến lên về phía Vương gia, Vương gia nghe thấy sửng sốt, lập tức
nhanh chóng đi đến, bắt lấy Yên Nhi liền hỏi: "Ngươi nhìn thấy Vương phi
sao?"
"Phải... Đúng vậy, Vương gia, ở nhị... trong thư
phòng Nhị lão gia." Yên Nhi thở không ra hơi trả lời.
Vương gia buông nàng ra, phi thân vút qua, thẳng tiến
đi về phía Đông phủ, thị vệ trong phủ cũng lập tức đi theo, nhưng chờ đến khi
Vương gia đi đến trong thư phòng Đông phủ, nhanh chóng vào trong thư phòng, lại
không thấy nửa bóng người, không khỏi kinh hãi, phân phó tất cả thị vệ trông
coi tất cả thông đạo bên ngoài Đông phủ, bản thân thì cưỡi ngựa chạy vội về
hướng ngoại thành.
Vài tên thị vệ thân cận cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
Lại nói đến Lãnh Hoa Đình, trong đại lao Tông nhân phủ
cũng không phát hiện vết tích gì, trong lòng trầm xuống, trước tiên liền dẫn
binh đi về phía Tôn phủ, trong lòng hắn có chút không yên tâm, không biết trong
khoảng thời gian này không có mình ở đó, người thân nhất của hắn, có thể gặp
nguy hiểm gì hay không, trong lòng của hắn vướng bận nhất chính là Cẩm Nương
cùng Dương ca nhi, đương nhiên trước tiên phải đi đến Tôn phủ.
Tới Tôn phủ, Lão thái gia đã đứng trước cửa chờ hắn,
vừa thấy hắn đến đây, trên mặt mang theo tia tươi cười vui mừng.
Lãnh Hoa Đình đi nhanh về phía trước, nhìn thấy vẻ mặt
Lão thái gia bình tĩnh thận trọng, trong lòng thả lỏng một chút, hành lễ với
Lão thái gia.
"Sự tình thuận lợi chứ?" Lão thái gia cười
hỏi.
"Tất cả đều theo tiến hành kế hoạch, hiện giờ Lục
hoàng tử cùng Lưu phi đã bị bắt lại, chuyện còn lại, Thái tử điện hạ sẽ xử lý
tốt, tôn tế lần này tới là..." Lãnh Hoa Đình đè nén tâm tình mãnh liệt
muốn gặp Cẩm Nương lại, khom người nói với Lão thái gia.
"Ha ha ha, ngươi đi đi, suy nghĩ của người trẻ
tuổi, lão nhân có thể lý giải được mà." Lão thái gia vỗ vỗ bờ vai của hắn
nói.