Thứ nữ - Chương 157 phần 1

Chương 157

Hoàng Hậu nghe thấy cũng giật mình, trong ánh mắt dẫn
theo ý cười, hỏi: "Thái tử, con từ khi ở Giang Nam trở về, cũng không ít
lần nói tốt cho nàng kia, hiện giờ như thế nào... Nếu là nàng có thể trở thành
người của con, không phải càng có thể giúp con sao? Năm đó Diệp cô
nương..."

"Mẫu hậu, chuyện năm đó, ngài cũng biết kết quả
cuối cùng là cái gì, trưởng bối sai lầm, chúng ta phải biết rút ra bài học,
không thể tái phạm chuyện sai lầm đó thêm lần nữa, tình cảm giữa Cẩm Nương cùng
Tiểu Đình không có người nào có thể động đến, Cẩm Nương không giống với Diệp cô
nương, nàng chỉ làm một nữ nhân muốn mỗi ngày đều yên bình trải qua, nàng là
người thiện lương lại kiên nhẫn, Tiểu Đình cùng đứa nhỏ của bọn họ, còn có
người nhà, mới là điều nàng quan tâm nhất. Nếu như người vẫn kiên quyết cấp cho
Tiểu Đình một nữ nhân, con trước không biết Tiểu Đình sẽ thành như thế nào,
nhưng Cẩm Nương nàng có thể đoán được dụng ý, kết quả không giống với Diệp cô
nương, lặng lẽ mà rời đi, mẫu hậu, chỉ có điểm giữa các nàng giống nhau đó
chính là các nàng không phải là nữ tử bình thường, tư tưởng của các nàng cùng
với các nữ nhân thời đại này bất đồng, các nàng tự tin kiên cường, gan dạ thông
minh, nếu các nàng không cam tâm tình nguyện, ai cũng đừng nghĩ bắt buộc các
nàng làm bất cứ chuyện gì."

Hoàng Hậu nghe xong xúc động, mà Thái tử phi một bên ở
trong lòng càng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thái tử sau khi trở về từ Giang Nam,
đã có biến hóa rất lớn, nàng làm chính thê của Thái tử, không có khả năng không
cảm giác được, nhưng mà, loại cảm giác này chỉ có thể để ở trong lòng.

Thái tử cũng không có làm cái gì chuyện gì quá mức,
ngược lại so với trước kia càng tôn trọng nàng cùng trưởng tôn hơn, trong lòng
của Thái tử phi vừa thương tâm một chút đồng thời cũng thật cao hứng.

Tuy rằng, Thái tử có khi, sẽ nhìn về một nơi mà ngẩn
người, ánh mắt say mê mà chấp nhất, lúc người xuất hiện ánh mắt này của, khóe
miệng sẽ gợi lên một chút mỉm cười, một nụ cười như vậy, rất vui vẻ, thực...
hạnh phúc.

Chỉ là, mỗi khi Thái tử phi lẳng lặng nhìn chăm chú
người, người ngẫu nhiên quay đầu lại trong chớp mắt, trong mắt sẽ hiện lên một
chút lãnh đạm, tươi cười bên môi không tự giác biến mất, Thái tử phi liền cảm
thấy đau lòng lòng chua xót, nhưng không thể trách được.

Trong lòng cũng hiểu được, Thái tử đã động chân tình,
nhưng mà, người kia, không phải mình, cũng không phải các sườn phi, thị thiếp
trong phủ, các sườn phi cùng thị thiếp đối với Thái tử mà nói, chẳng qua là
công cụ gia tăng thế lực chính trị cho người, trong lòng của Thái tử, cho tới
bây giờ cũng sẽ không có các nữ nhân này, cho dù, những người đó trăm phương
nghìn kế tìm niềm vui cho hắn.

Thái tử nhìn ôn hòa, kì thực lại vô cùng lạnh lùng,
cũng may, đối với mình, người còn có vài phần kính trọng, đối với hoàng trưởng
tôn, tự đáy lòng mà yêu thương, chỉ cần hai điểm này, Thái tử phi cũng cảm thấy
như vậy đã đủ rồi.

Hiện giờ nhìn Thái tử có thể đem tình cảm đặt lại ở
trong lòng, dùng lý trí mà đối đãi, Thái tử phi dĩ nhiên hoàn toàn đồng ý, một
tia ghen tỵ kia đối với Cẩm Nương cũng tan thành mây khói.

"Mẫu hậu, điện hạ nói đúng, hiện giờ việc chúng
ta phải làm nhất, chính là mượn sức của Tôn Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, phải
phá hư mưu kế của Lưu phi nương nương, làm cho những toan tính ác độc của nàng
ta chết từ trong trứng nước là được. Hơn nữa, càng muốn cho Tôn Cẩm Nương biết,
là chúng ta giúp đỡ nàng, về sau điện hạ đăng cơ, nàng cũng có thể phát huy sở
học của mình, vì Đại Cẩm, vì điện hạ, gây dựng các trụ sở kinh tế tốt, hơn nữa,
lần trước nàng không phải đã nói qua sao, muốn dùng kinh tế làm phương thức xâm
lược đả bại Tây Lương, kế hoạch nếu thành công, điện hạ lập tức có thể mở rộng
đất đai, trở thành một thế hệ minh quân." Thái tử phi mỉm cười nói với
Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu nghe thấy cũng lộ vẻ xúc động, trầm ngâm một
lát mới nói: "Nhưng mà, hiện giờ phụ hoàng của con giúp đỡ Lưu phi tiến
hành, nếu là..."

"Mẫu hậu, phụ hoàng càng già càng hồ đồ, lúc này
lửa đã cháy đến nơi, không nghĩ biện pháp nhanh chóng làm lui địch, còn muốn
đấu đá nội bộ sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đại Cẩm sẽ gặp nguy hiểm."
Thái tử nhăn mặt nói.

"Như vậy, nhưng mà, cho dù có năng lực thì như
thế nào, tính tình của phụ hoàng con còn không biết sao, nếu người chịu nghe
khuyên nhủ, cũng sẽ không dẫn tình trạng như bây giờ, ngày ấy người từ triều
hồi cung, ai gia đã đề cập qua, đem ngôi vị Thế tử trả lại cho Lãnh Hoa Đình là
chuyện thiên kinh nghĩa địa. Xem đi, đều qua nhiều ngày thế này, Lãnh Hoa Đường
cũng đã bị giam giữ trong đại lao, người vẫn chậm rãi không chịu hạ chỉ, cũng
không để cho Tông Nhân phủ thay đổi công văn, con nói, đây là chuyện gì, biết
rõ nếu không có Giản Thân Vương chống đỡ, nhất định là không ổn, lại càng không
nên khó xử người ta, ai." Hoàng Hậu thở dài nói.

"Mẫu hậu..." Thái tử phi khẽ gọi một tiếng
sau đó dừng lại, nhìn những cung nữ quanh bốn phía, Hoàng Hậu lập tức hiểu ý,
vung tay lên, những cung nữ đều lần lượt lui ra.

"Mẫu hậu, ngày ấy Lãnh Hoa Đình cùng điện hạ
thương nghị, hắn hi vọng điện hạ có thể... ra sức hạ quyết tâm... Con dâu cũng
là rất tán thành, chúng ta chính là cứu nguy cho Đại Cẩm, nếu quyết định không
làm... liệt tổ liệt tông sẽ thất vọng, cho nên..." Thái tử phi nói tiếp.

Hoàng Hậu nghe đến thần sắc liền trở nên buồn bã,
trong mắt lướt qua một tia thương cảm, nhưng lập tức liền xuất hiện một tia quả
quyết kiên định, nghiêm mặt nhìn Thái tử nói: "Thái tử, con nói như thế
nào?"

Thái tử do dự, giết đệ hành thích vua, quá mức ngoan
độc, Thái tử muốn làm minh quân, không muốn gánh vác bêu danh như vậy trước
thiên hạ, hơn nữa, hắn vốn là Thái tử, kế thừa ngôi vị là minh chính nghiêm
thuận (đường hoàng thuận theo lẽ tự nhiên), chỉ cần chịu đựng thêm vài năm, cần
gì phải đi đến bước cờ hiểm này đâu.

Hoàng Hậu nhìn thấy Thái tử đang do dự, không khỏi thở
dài, nói với Thái tử: "Nếu Lưu phi nương nương đã cho gọi muội muội của
con tiến cung, vậy con cũng nên dành thời gian gọi phu thê Lãnh Hoa Đình vào
trong cung ngồi một chút, nàng chính là ân nhân cứu mạng của Thái tử, ai gia
còn nghe Thái tử từng đề cập qua, nếu nàng có nữ nhi, sẽ trở thành phi tử của
trưởng tôn chúng ta, đúng lúc, các con cũng có thể cùng nhau tạo dựng tình cảm
thân thiết hơn."

Thái tử phi nghe vậy đầu tiên ngẩn ra, nhìn thấy ánh
mắt của Hoàng Hậu sáng lên, đột nhiên hiểu được, liền cười nói: "Đúng là
vậy, nhưng mà, lần này Cẩm Nương sinh là con trai, rất đáng tiếc, nếu lần tới
nàng có thể sinh nữ nhi là tốt rồi, hoàng trưởng tôn sẽ có phúc."

Nói xong, lại nhìn Thái tử, trong ánh mắt mang theo ý
cười nói: "Tiểu Mai không phải đã đưa Lạc Hà đến Giản Thân Vương phủ rồi
sao? Không bằng, sáng mai con dâu tự mình bế hoàng trưởng tôn, đi đến thăm hỏi
vợ chồng Tiểu Đình, nếu không thể trở thành vợ chồng, thì làm huynh đệ cũng tốt."

Hoàng Hậu nghe thế nở nụ cười, thực thưởng thức nhìn
Thái tử phi nói: "Tốt, ai gia nơi này có cái vòng tử kim có thể kéo dài
tính mạng, con mang đi, ban cho nhi tử của bọn họ, gọi là gì nhỉ?"

"Kêu là Dương ca nhi, nói là bộ dạng giống Tiểu
Đình như đúc, lại là một đại mỹ nhân." Thái tử nghe cũng cười, nghĩ đến
nếu Tiểu Đình nghe thấy hắn nói mình là một đại mỹ nhân, chỉ sợ rằng sẽ hé ra
khuôn mặt yêu nghiệt đen xuống, hai từ “yêu nghiệt” này, là do Thái tử nghe từ
trong miệng Cẩm Nương, chỉ là, nếu dùng hai từ này trên người Tiểu Đình, thật
sự là rất chuẩn xác.

"Được, Dương ca nhi, tốt lắm, Thái tử phi, chính
con tìm biện pháp đi, tóm lại, đem tâm ý của ai gia truyền đến bọn họ là được
rồi, còn một vài người, muốn đánh cái chủ ý gì, con cũng phải nhắc nhở, đôi vợ
chồng trẻ kia, cũng đã chịu không ít thiệt thòi rồi, nếu bọn họ hiện giờ đứng
về phía Thái tử, vậy chúng ta cũng nên giúp đỡ bọn họ mới đúng." Hoàng Hậu
cười, ra lệnh cho các cung nữ tiến vào, để cho người lấy cái vòng tử kim, đưa
cho Thái tử phi.

Thái tử lúc gần đi, Hoàng Hậu lại nói: "Thái tử,
Trương Thái Sư bị bệnh, con cũng bớt chút thời gian đi xem hắn đi."

Thái tử nghe vậy sửng sốt, Trương Thái Sư là người nhà
mẫu thân của Hoàng Hậu, nhưng mà, Trương gia có mối quan hệ thân tiết với Đại
phu nhân của Tôn gia, vẫn bài xích Lãnh Hoa Đình, giúp đỡ Lãnh Hoa Đường, trong
lòng của Thái tử có chút tức giận, lão thất phu kia, biết rõ Tiểu Đình đã đứng
về một bên, nhưng vẫn khắp nơi nhằm vào Tiểu Đình, nhằm vào Tiểu Đình không
phải là nhằm vào chính mình sao?

"Trương Thái Sư làm quan đã vài thập niên, là một
người rất khôn khéo, con không cần nhìn bề ngoài, rất nhiều người, trên mặt là
phản đối con, nhưng có lẽ thực tế lại đang giúp đỡ con, Hoàng Thượng hiện giờ
đối với con nghi ngờ ngày càng nhiều, nếu như bên cạnh của con có nhiều người
ủng hộ như vậy, sẽ mang đến cho con nhiều nguy hiểm, hắn là cậu của ai gia, một
tầng quan hệ như thế, con cũng hiểu được." Hoàng Hậu nhìn ra tâm tư của
Thái tử, cười nhạt nói.

Thái tử nghe thấy vậy trong lòng rùng mình, khom người
lại rồi thi lễ, mới cáo lui.

Lại nói Lục hoàng tử, một lát sau cũng đang ở trong
cung của Lưu phi nương nương, Lưu phi cho lui hết toàn bộ các cung nữ, cũng
đang cùng hắn mật đàm.

"Mẫu phi, lúc trước, người thật sự đã sai lầm,
không nên cho người đi Giang Nam, xuống tay với biểu tẩu." Lục hoàng tử
sắc mặt phiền muộn, nhìn vào đôi mắt của Lưu phi, lộ ra oán khí.

"Bổn cung làm việc, còn chưa tới cho ngươi tới
chỉ trích, chỉ là một đôi miệng còn hôi sữa, ngươi sợ bọn họ làm gì? Nếu để cho
Tôn Cẩm Nương khó sinh mà chết, hiện giờ biểu huynh của ngươi còn có thể tiếp
tục kiêu ngạo sao? Chẳng qua thất bại một lần, thiệt thòi một chút thôi. Hiện
giờ khó nhất là tâm tư của phụ hoàng ngươi đã chuyển hướng về phía ngươi, trong
lòng phụ hoàng ngươi đã nghi ngờ Thái tử, đang muốn thừa dịp lúc này, ép bức
Thái tử xuống, ngươi mới có cơ hội." Lưu phi hung hăng trừng mắt nhìn Lục
hoàng tử liếc mắt một cái, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Mẫu phi, phụ hoàng là dạng người gì, người đến
bây giờ còn không hiểu được sao? Ngoài mặt người yêu thích con, sao chưa từng
thiệt tình đối đãi với con? Người đối với bất cứ ai trong lòng cũng đều sinh
nghi ngờ, người không phải là thật tình muốn giúp đỡ con, mẫu phi, ngài tỉnh
táo lại chút đi."

Lục hoàng tử trong lòng nóng nảy, nhịn không được âm
thanh cao hơn rất nhiều, Hoàng Thượng nếu thật sự thích hắn, muốn hắn thượng vị
phù chính, thì làm sao ngay cả một chút quyền lực cũng không cho hắn, hiện giờ
hắn phải dựa vào Dụ Thân Vương mới có chút phân lượng, nhưng Dụ Thân Vương
người kia, vốn cũng đầy rẫy dã tâm, ai có thể cam đoan, hắn có thể trung thành
không hai lòng?

"Nghe nói chính thê của Tôn đại nhân đã bị vị Nhị
cô nương làm cho tức giận đến gân xanh cũng dựng thẳng lên, sợ là lúc này thời
gian không còn nhiều lắm, mà nay, Trương đại nhân lại trúng gió, ngươi đi vấn
an Lão thái Sư đi, cho dù Lão thái Sư không chịu xuất lực, có Trương đại nhân
giúp đỡ cũng tốt. Thượng Thư đại nhân là trưởng binh bộ, lại đối xử rất tốt với
Tôn phu nhân, theo Tôn phu nhân, phụ tử Trương thị mới là người đối đầu cùng
Thái tử cùng Lãnh Hoa Đình, ngươi vừa lúc có thể lợi dụng điểm này, mượn sức
Trương đại nhân đến đây, mẫu phi còn muốn tìm biện pháp, đem lệnh bài của đại
binh Tây Sơn đoạt lại cho ngươi, chỉ cần ngươi nắm giữ binh lực hộ vệ kinh
thành, cho dú chúng ta đi từng bước đến những chiêu hiểm độc, ngươi luôn phải
liều mạng mà hợp lại." Lưu phi ánh mắt lộ ra một tia độc ác, ánh mắt so
với bình thường càng thêm lợi hại.

Lục hoàng tử nghe vậy chấn động, không khỏi cười khổ:
"Mẫu phi, Tây Sơn đại doanh trước giờ đều do Thái tử trong coi, phụ hoàng
dựa vào cái gì mà mang lệnh bài giao lại cho con. Hơn nữa, người trong đại
doanh Tây Sơn, cũng không phải là vô tích sự, Cửu Môn Đề Đốc, còn có Vũ lâm
quân, các vị thống lĩnh này cũng không phải là người của con, bọn họ nếu phải
phản kháng, vậy cũng sẽ không còn gọi là mạo hiểm nữa, mà là chịu chết."

Lưu phi vừa nghe, bên môi gợi lên một chút tươi cười,
tán thưởng nói với Lục hoàng tử: "Không tồi, còn có thể nghĩ được như vậy,
yên tâm đi, những hi vọng trong kiếp này của mẫu phi đều đặt trên người của
ngươi làm sao lại để cho ngươi đi chịu chết chứ? Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ đem
lệnh bài đại doanh Tây Sơn giao cho ngươi. Việc này, quả thật nên cảm tạ biểu
huynh của ngươi, không có việc gì lại đưa cho Thái tử một đại quân cường địch
như vậy, càng giúp cho Thái tử tăng thế lực, làm cho Hoàng Thượng đứng ngồi
không yên, người không phải thích nhất là dùng các mánh khóe để đùa giỡn sao,
điều này rất phù hợp với cá tính của người. Về phần ngươi nhắc tới Cửu Môn Đề
Đốc, mặt ngoài hắn là người của Thái tử, nhưng thực tế, nương đã sớm thu hắn
vào dưới trướng của chúng ta rồi, chẳng qua là không nói cho ngươi biết, cũng
không để cho hắn thân cận với ngươi mà thôi, tóm lại, bổn cung đã để ngươi làm
như vậy, không có tám phần nắm chắc, cũng có sáu phần thành công, ngươi tự đi
chuẩn bị là được."

Lục hoàng tử nghe vậy cảm thấy hơi an lòng, nhưng mà,
hắn vẫn không yên lòng, đang muốn nói cái gì, Lưu phi khoát tay chặn lại nói:
"Yên tâm đi, bổn cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Lục hoàng tử đành phải ngậm miệng, khom mình hành lễ
cáo lui, nhưng đi chưa bao xa, Lưu phi lại nói: "Nga, đúng rồi, ngươi
không có việc gì, vẫn là nên qua lại với dượng của ngươi nhiều một chút, biểu
tẩu của người là một người tài trong thiên hạ, nếu nàng quả thật cùng một loại
người giống như Diệp cô nương, như vậy, Lạc Hà nếu thành công, ngươi thật có
thể có thêm nhiều hiền thê."

Lưu hoàng tử nhất thời nghe không hiểu, không khỏi
quay đầu lại nhìn về phía Lưu phi, Lưu phi câu môi lên nói: "Không cần
ghét bỏ người ta đã thành thân, năm đó Diệp cô nương như là một chiếc bánh thơm
ngon, rất hiếm có là người không ưa thích nàng, ngươi không thấy biểu huynh của
ngươi hiện giờ có bao nhiêu phong cảnh sao, sáu năm tàn phế, nhưng mà còn được
nữ nhân kia chữa trị, hiện giờ trở thành nhân vật người người chạm tới sẽ bỏng
tay, chính là dựa vào sự giúp đỡ to lớn của nàng, hơn nữa, đó cũng chính là ý
của phụ hoàng ngươi. Nhi tử càng mạnh lên, chung quy so với việc thần tử càng
mạnh lên không phải là tốt hơn sao, lại như thế nào, giang sơn vẫn là muốn rơi
vào trong tay nhi tử của mình, Tôn Cẩm Nương kia, cầm kỳ thư họa đều là tuyệt
hảo, ngày thường ngươi cũng là một người nho nhã tuấn tú, tuy là không thể so
sánh được với nét đẹp tuyệt mĩ của biểu ca ngươi, nhưng cũng ngọc thụ lâm
phong, tuấn dật lỗi lạc, huống chi, ngươi là hoàng tử chính thống, điểm tự tin
ấy, ngươi hẳn là vẫn phải có chứ?"

Lục hoàng tử nghe xong sắc mặt đều tái đi, căm tức nói
với Lưu phi: "Mẫu phi, mưu kế của người như vậy mà nghĩ đạt được sao, bọn
họ đều đã có cả con trai, nữ nhân từ trước đến nay không phải đều là một nhi tử
một phu quân sao, làm sao có thể tái giá với con? Người, ý nghĩ của người cũng
đủ kì lạ."

"Hừ, năm đó trong tư tưởng của Diệp cô nương,
cũng không có cái gì mà một chung quan niệm, loại người như các nàng, sẽ không
thích phu quân của mình có ba vợ bốn nàng hầu như vậy, càng không chấp nhận
được tình cảm bị phản bội, chỉ cần chúng ta ở giữa sử dụng một chút mưu kế, tìm
cách gây ra hiểu lầm, hừ, cái gì mà kiên định, kia bất quá chỉ là lừa mình dối
người thôi, ở trong mắt bổn cung, nam nhân nào mà không bỏ qua món thịt tươi
ngon này, Lạc Hà cũng không phải ngu ngốc giống như Tôn Cẩm Nương, nàng, là
người rất mạnh mẽ, ngươi đi đi, cứ theo ý của bổn cung mà làm, tuyệt đối không
sai." Lưu phi cũng không tức giận, nửa người nằm ở trên nhuyễn tháp, híp
mắt lại, cười nhạt nói với Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nghe vậy lại cảm thấy tức giận, nữ nhân
kia nếu chấp nhận phu quân của mình ba vợ bốn nàng hầu, vậy nếu hắn chính thức
lên ngôi hoàng đế, chẳng lẽ trong hậu cung chỉ có một mình nàng sao? Thật sự là
vớ vẩn. Mẫu phi là do bị ma ám đến phát run, mới để cho hắn đi thi triển mỹ nam
kế, thật sự là...

Vung tay áo lên, Lục hoàng tử lạnh lùng nghiêm mặt đi
ra ngoài.

Linh muội sau hai ngày phát sốt, Lưu thái y lập tức
tới bốc thuốc, nhưng bé vẫn còn quá nhỏ, loại thuốc kia chỉ sợ rất khó khăn để
uống hết, Thượng Quan Mai gấp đến độ Cẩm Nương nhìn thấy nàng là thật tâm đối
xử rất tốt với Linh muội, trong lòng cũng rất an ủi, mặc kệ phụ mẫu của đứa nhỏ
như thế nào, nhưng bé cũng là người vô tội, có thể có vị mẫu thân yêu thương,
có thể nói bé gặp may mắn trong cái bất hạnh, hi vọng sau này bé lớn lên, sẽ
không giống như phụ mẫu của bé trở nên âm hiểm là tốt rồi.

Cẩm Nương lúc này đã sớm thức dậy, rửa mặt chải đầu
xong rồi, liền nói với Song Nhi: "Gia đi vào triều, một lát nữa cũng chưa
thể trở về, một lát sau khi Dương ca nhi ngủ, chúng ta liền qua bên kia nhìn
xem Linh muội."

"Dạ, phu nhân, nhưng mà người còn muốn mang theo
những thuốc bổ gì nữa không, nô tỳ đi chuẩn bị cho người một chút." Song
Nhi nhu thuận đáp lời.

Cẩm Nương càng ngày càng thích Song Nhi, một người
linh hoạt lại không mất ổn trọng, gan dạ lại cẩn thận, làm việc không kém Tứ
Nhi là bao, hiện giờ Cẩm Nương đã an bài phụ mẫu cùng người nhà của nàng vào
trong cửa hàng làm người làm, không để cho bọn họ vào phủ, nhưng đãi ngộ so với
trong phủ còn cao gấp đôi, khiến cho Song Nhi đối xử với nàng vô cùng thân
thiết, có Song Nhi bên người, nàng có thể bớt lo rất nhiều.

“Cho dù thức ăn hay thức uống gì, mang đi cũng vô dụng
thôi, đứa nhỏ này còn quá nhỏ, cái gì cũng ăn không hết, chúng ta chỉ cần đi
nhìn xem bé là được rồi." Cẩm Nương mỉm cười đứng dậy.

Song Nhi cười đáp lại, vừa ra khỏi cửa, nhìn đến Tú cô
đang bế Dương ca nhi đùa giỡn, liền cười nói: "Người càng ngày càng thức
dậy sớm, cũng không chịu nghỉ ngơi, sáng sớm đã đến ôm bé, đứa nhỏ mạnh khỏe
như vậy, người cũng không sợ đau thắt lưng?"

Tú cô nghe xong dùng mắt quở trách nàng, ở trên mặt
Dương ca nhi hôn một cái nói: "Mỗi ngày ôm, thắt lưng, cánh tay, đã sớm
luyện rất tốt, làm sao ta sẽ đau chứ, Dương ca nhi, mẫu thân của con càng ngày
càng hồ đồ rồi."

Cẩm Nương nghe xong lắc đầu, lại hỏi: "Lục Liễu
hiện giờ thế nào?"

Tú cô nghe xong sắc mặt trầm xuống, tức giận nói:
"Cả ngày chỉ biết vọng tưởng làm phượng hoàng, đối xử với ta coi như là
tốt một chút, còn đối với Hỉ Quý ngay cả mặt mũi cũng chẳng để ý, người như
vậy, ta cũng không mong nàng làm con dâu của ta, phu nhân người vẫn thương tình
giúp ta, gả nàng cho một gia đình giàu có đi cũng được, đỡ phải suốt ngày trưng
ra bộ mặt không vui như vậy với chúng ta... nô tỳ trông không nổi."

Cẩm Nương nghe vậy chau mày, đang muốn nói cái gì nữa,
lúc này, bên ngoài Phụng Hỉ báo lại, nói là Hỉ Quý đã chọn được người làm, mời
phu nhân đến nói cho người biết, xem phu nhân có muốn trông thấy hay không.

Cẩm Nương nghe vậy liền ngồi xuống, để cho Phụng Hỉ
tiến vào, lại nói: "Để cho Hỉ Quý vào đi, người hắn tuyển chọn, ta không
cần nhìn."

Hỉ Quý khom người tiến vào, thấy Cẩm Nương liền hành
lễ, Cẩm Nương vội hỏi: "Hỉ Quý ca ca, không cần khách khí, ngồi đi, Song
Nhi, đi pha trà đến đây."

Song Nhi nghe xong liền đi vào nội đường, Hỉ Quý càng
nhìn so với trước kia càng thêm tuấn tú, nhưng mà khuôn mặt hơi đen một chút,
nhưng người như vậy càng khỏe mạnh, trải qua càng thông minh tháo vát hơn, xem
ra, sau khi tự mình làm việc, tuy là rất vất vả, nhưng càng thêm thành thục
hơn.

"Nô tài là tới mời phu nhân để báo cho người
biết, trong cửa tiệm nô tài đã tìm được ba người làm, trước kia đều đã từng làm
qua ở chỗ khác, phương thức rất quen tay, phu nhân muốn gặp hay không."

Hỉ Quý vẫn là có chút câu nệ, nói chuyện cũng có chút
cẩn thận, Song Nhi bưng trà đi ra, vừa lúc nhìn thấy cái mặt đen của hắn hiện
ra một tầng đỏ, không khỏi phốc cười, đem trà đẩy tới, Hỉ Quý ngẩng đầu nhìn
Song Nhi liếc mắt một cái, tiếp nhận trà, mặt càng đỏ hơn.

Cẩm Nương nhìn mặt mày khẽ nhúc nhích, đang muốn nói
chuyện, Tú cô cũng đem Dương ca nhi ôm trên đùi bắt lấy hai tay đang chơi đùa
của bé, ở bên cạnh không nặng không nhẹ nói: "Ngươi không phải đem người
của Liễu gia vào đi, ngươi nếu nghe theo lời nói của tiểu chân kia, đem người
của Liễu gia vào, cẩn thận da của ngươi."

Hỉ Quý nghe vậy sắc mặt khẽ biến thành đen, đỏ mặt
sẵng giọng nói với Tú cô: "Nương... Nhi tử là loại người này sao?"

Tú cô nghe xong bĩu môi, nói: "Không có là tốt
nhất, ta chỉ sợ ngươi có thê tử lại không thèm để ý nương, hừ, còn chưa thành
thân đâu, mà đã bắt đầu vung tay múa chân rồi, đã muốn làm Thiếu phu nhân,
chúng ta là người hầu của phu nhân, có phần cho nàng làm Thiếu phu nhân
sao?"

Cẩm Nương trông thấy Tú cô càng nói càng tức giận, vội
hỏi: "Người nói cái gì vậy, cái gì mà người hầu của ta, Hỉ Quý là ca ca
của ta, Hỉ Quý ca ca, thủ hạ của huynh, huynh tự mình chọn là được, ta không để
ý, nhưng mà, huynh còn phải để tâm một chút. Trong phủ ở thành Đông gian cửa
hàng kia, Tam lão gia bị bệnh, Vương gia hiện giờ cũng không có lòng mà xử lý,
hiện giờ mọi chuyện cũng đã đặt trên đầu của ta, huynh cứ tiếp nhận, nhưng mà
việc làm ăn sẽ thay đổi, không làm vải bông nữa, chúng ta sẽ làm xà phòng, một
lát sau huynh đến tìm Trung Lâm thúc, ông sẽ chỉ dạy huynh làm thế nào."

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3