Thứ nữ - Chương 121 phần 1
Chương 121
Xe ngựa không có
treo dấu hiệu của Giản Thân Vương phủ, mà là treo dấu hiệu của Công Bộ Chức Tạo
Sử, Cẩm Nương ngồi trên xe, đã rất hưng phấn ngay từ đầu, nàng vén rèm lên ngắm
nhìn bên ngoài, nhìn cửa hàng hai bên ngã tư đường, nhìn đám người tới lui hối
hả, ngày mười lăm tháng giêng là tiết nguyên tiêu, trên đường trang trí rất
nhiều hai màu trắng đen của đêm nguyên tiêu, có chủ hàng đang hét lớn, có bánh
nhân hoa quế, có bánh nhân vừng đen, có bánh đậu nhân đường đỏ, trong xe Cẩm
Nương nhìn liền thèm ăn.
Lại nghĩ tới
Thanh Ngọc lúc trước có nói về hội hoa đăng, thì tâm trí càng mong chờ, lúc xe
ngựa di chuyển, nhìn thấy nhiều cửa hàng đã treo đèn nhiều màu, có đèn màu còn
có câu đối trên đó, thấy vậy trong nội tâm Cẩm Nương đều ngứa ngáy, ở đời
trước, nàng thích nhất là giải câu đố, về sau, lại đột nhiên thay đổi thành đấu
trí, cảm thấy giải đoán câu đố rất vui vẻ, nếu ra một đề, người khác đoán không
ra, nàng liền vui rạo rực, có được cảm giác thành tựu.
Thời đại này hoa
đăng phần lớn dùng giấy, nhưng mà, mấy nhà có chút tiền, thì cửa ra vào treo
đèn thật to, có đèn làm thành hình cá chép vượt long môn, có rất nhiều đèn bộ
dáng chú chó nhỏ, bởi vì năm nay là năm Tuất, cho nên, dùng con vật cầm tinh
làm hoa đăng đặc biệt nhiều, hình thái tiểu cẩu cũng khác nhau, hoặc ngồi hoặc
đứng hoặc nằm sấp, trông rất sống động, Cẩm Nương không khỏi lại than thở thời
đại này thủ công rất đặc sắc.
Lãnh Hoa Đình
đang nghiêng người trong xe ngựa, cầm quyển sách xem, mắt thoáng nhìn, nhìn
thấy vẻ mặt Cẩm Nương cực kỳ hâm mộ cùng mong đợi, giống như một đứa nhỏ muốn
ăn đường, mà lại không có tiền, tội nghiệp, chỉ biết nhịn đến suýt chảy nước
miếng, hắn có chút cảm giác đau lòng, tay nâng lên, đem nàng kéo về trong lồng
ngực của mình, nhẹ nhéo cái mũi của nàng nói: "Tiết nguyên tiêu sang năm
ta cùng nàng sẽ đi chơi hội hoa đăng được không?"
Mặt Cẩm Nương đỏ
lên, không có ý tứ cười cười, cong miệng nói: "Ta chỉ nhìn xem một chút và
cảm thấy hiếu kỳ thôi." Biết rõ suy nghĩ trong lòng của hắn, cho nên nàng
cũng không muốn biểu hiện được quá rõ.
"Ngốc tử,
phía nam có rất nhiều điều thú vị, dù sao bọn họ xung phong đi trước, bọn họ
không có làm xong, chúng ta đi vào cũng không có ý nghĩa, không bằng chúng ta
vừa đi vừa chơi, tướng công ta mang nàng một đường du ngoại, như thế nào?"
Lãnh Hoa Đình sủng nịnh nắm lấy cái mũi nhỏ của Cẩm Nương, thanh âm ôn nhu,
giống như phiêu du giữa không trung.
Đôi mắt của Cẩm
Nương lập tức liền phát sáng lên, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, hôn một cái
lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lớn tiếng nói: "Được a, nói chuyện không
thể nuốt lời."
"Ta khi nào
thì lừa gạt nàng?" Đột nhiên lại bị nàng tập kích, Lãnh Hoa Đình nhất thời
có chút không thích ứng được với việc Cẩm Nương ngẫu nhiên xuất hiện hào phóng
nhiệt tình, nên đỏ mặt xấu hổ, rũ xuống đôi mắt nói ra, nhưng ánh mắt lại cực
kỳ nóng bỏng, cái này... Xe ngựa kỳ thật vẫn rất rộng nha, ở trong lại chỉ có
hai người bọn họ, kỳ thật, làm một chút chuyện vẫn là có thể a...
Trong lòng của
hắn suy nghĩ, tay đã bắt đầu hành động, theo lưng áo liền dời lên trên, bất đắc
dĩ Cẩm Nương mặc quá nhiều, cách một lớp vải gấm bông dày đem tay xoa thì cảm
giác không tốt, đang muốn vụng trộm tiến vào trong vạt áo, thì Cẩm Nương uốn éo
thân thể, từ trong ngực của hắn thoát ra, xốc rèm lại nhìn về phía ngoài cửa
sổ.
Trong lòng của
hắn ảo não một hồi, tiện tay lại ôm eo của nàng, muốn kéo trở về, Cẩm Nương đầu
đều không quay lại, nhân thể vỗ tay hắn: "Bên ngoài có rất người, đừng làm
rộn, ta muốn ngắm cảnh, nha, tướng công, ta nhìn thấy có một hoa đăng thiên nữ tán
hoa, trên tay tiên nữ này còn cầm bát mì."
Đầu của Lãnh Hoa
Đình đang nóng bức bỗng chốc liền mất sạch, bất đắc dĩ phải bĩu miệng, nghiêng
người chẳng muốn nhìn nha đầu điên khùng kia nữa, cầm lấy sách vở lại tựa trên
thảm trải đệm vải bông dày.
Xe ngựa rất
nhanh liền ra khỏi cửa Thành Nam, quan đạo của vùng ngoại ô so với trong thành
thì càng rộng lớn, nhưng là đường đất, cũng không có trải đá, trên mặt đường
trải thiệt nhiều cát mịn, có thể tránh cho đường cái sau cơn mưa biến thành bùn
nhão, nhưng mảnh cát lại vô cùng ảnh hưởng tới tốc độ đi của xe ngựa, Cẩm Nương
cũng không có cảm giác cái gì, chỉ cảm thấy xe chậm chút ít, toàn bộ tâm tư của
nàng đều đặt vào phong cảnh ven đường.
Ngoại ô của cổ
đại đều là đồng ruộng bờ đê, mùa xuân còn chưa có bắt đầu, nhưng từng mảng từng
mảng mạ đã bắt đầu xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng, trong không khí tràn
ngập hương vị ruộng nước, tươi mát lại sạch sẽ, Cẩm Nương đem mành tay xốc lên
một ít, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trời xanh cùng mây trắng, tại đây trong trời
đất rộng lớn này, nàng cảm giác mình chính là cá chậu chim lồng, lần đầu tiên
bay ra khỏi cửa, nhưng vẫn bị vây bên trong một tấc vuông xe ngựa nhỏ, không
khỏi khẽ thở dài một cái, cuối cùng đã chịu buông rèm xe xuống, lui trở về
trong xe ngựa, nghiêng người dựa vào Lãnh Hoa Đình nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Hoa Đình
đang âm thầm hờn dỗi, thấy nàng thật vất vả mới chịu yên tĩnh, nhưng vẫn nhàn
nhạt đối với hắn, thì không khỏi đem thân thể chen chen chúc chúc về phía nàng,
cố ý đem nàng chen đến trong góc, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào trong sách.
Cẩm Nương bị
chen chúc liền bắt đầu thấy không thoải mái, nên đưa mặt ra bên ngoài cọ cọ,
Lãnh Hoa Đình toàn thân đều chơi xấu trên người nàng, hắn thân hình thon dài,
dáng người cao hơn nàng một cái đầu, nàng ở đâu cũng không động được, không
khỏi nhíu mi nói: "Tướng công, xích qua một chút, ta không có chỗ ngồi
rồi."
Lãnh Hoa Đình
giả bộ không nghe thấy, cầm sách nhìn, sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người
Cẩm Nương, Cẩm Nương phát hỏa, năm ngón tay chộp lấy, nhéo một cái vào eo của
hắn.
Sách trên tay
Lãnh Hoa Đình run lên, tay vòng về phía sau một cái, ôm eo của nàng liền đem
nàng kéo ra, mười ngón loạn xạ chọc chọc, đem nàng đặt tại trên bảng xe liền cù
nàng, Cẩm Nương chịu không được cái này, cười ha ha, một bên cười một bên cầu
xin tha thứ, "Tướng công, dừng tay a, dừng tay, chàng... Chàng lại
không... Ha ha."
Hai người đang
náo loạn, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Bạch Thịnh Vũ hỏi:
"Này, đây là cố ý chọc giận ta một người cô đơn chiếc bóng sao?" Thanh
âm kia, lại là giọng nói lạc điệu thê lương, quanh co mười tám đoạn, Cẩm Nương
ở trên xe nghe vậy gương mặt liền hồng, một tay vặn lấy lỗ tai của Lãnh Hoa
Đình, nhỏ giọng mắng: "Xem đi, xem đi, mắc cỡ chết người."
"Mắc cỡ
chết người, nương tử nàng còn tóm ta, một lát nữa tỷ phu nhìn thấy, càng cười
ta." Lãnh Hoa Đình cũng là đè giọng nói trong cuống họng.
"Không cần
phải lại tình chàng ý thiếp, ta đều nghe thấy được a." Giọng nói của Bạch
Thịnh Vũ giống như ở ngay cạnh bên tai, Cẩm Nương lập tức thả Lãnh Hoa Đình, từ
trong lồng ngực của hắn chui ra, nhanh chóng chuyển đến một bên.
Lãnh Hoa Đình
lại cười đem rèm đẩy ra, quả nhiên liền nhìn thấy Bạch Thịnh Vũ cưỡi ngựa đang
đi cạnh bên xe ngựa.
Lãnh Hoa Đình
mang vẻ mặt thản nhiên, nhìn Bạch Thịnh Vũ ở bên ngoài nói: "Bạch đại
nhân, có phải ngươi quá rảnh rỗi hay không a, không bằng đến phía trước kiếm
đường đi, tìm trạm dịch cho chúng ta, nương tử nói, ngồi lâu quá mệt mỏi, cần
nghỉ ngơi."
Bạch Thịnh Vũ
nghe vậy thì hơi chậm lại, lúc này mới ra kinh thành không xa, đã muốn tìm trạm
dịch, đến trạm dịch gần nhất thì cũng còn hơn mười dặm đường, thật sự là, mới
xuất môn đã muốn nghỉ, cặp đôi này quá không chú ý chuyện Hoàng Thượng sai đi
làm rồi, lại nghe Lãnh Hoa Đình không gọi hắn là tỷ phu mà gọi hắn là Bạch đại
nhân, nghe xong nhưng lại lắc đầu nói: "Không nên trở mặt như vậy, vừa ra
khỏi cửa đã không gọi Tam tỷ phu nữa sao?" Nói xong, lại nói thêm một câu:
"Bất quá, bẩm Chức Sử đại nhân, nơi này cách trạm dịch còn hơn ba mươi dặm
đường, cho nên, ty chức phải qua hai canh giờ nữa mới dò đường."
Nói xong, rất
sáng suốt vung roi ngựa đi tới phía trước.
Lãnh Hoa Đình thỏa
mãn buông rèm, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cẩm Nương nghiêng người qua một bên
ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe miệng còn mang theo một ít xấu hổ, đôi mi
thanh tú lại hơi hơi nhíu lại, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, thân
thể nho nhỏ mệt mỏi rụt lại, có thể nhìn ra được, nàng không có cảm giác an
toàn, trong nội tâm Lãnh Hoa Đình nổi lên một tia thương tiếc cùng áy náy, lấy
chăn ở trên xe kéo ra, nhẹ nhàng đắp trên người nàng, mình cũng dựa sát nàng,
đem nàng ôm vào trong ngực, khẽ vuốt lưng của nàng, nhắm mắt lại ngủ.
Cẩm Nương tỉnh
lại thì đã đến trạm dịch, sắc trời cũng tối, nơi này cách kinh thành bốn mươi
dặm đường, quan viên trạm dịch chỉ nghe nói chức sử đại nhân trong kinh dẫn
theo gia quyến đến đây, thì xa xa đã đi ra đón.
Bạch Thịnh Vũ
quả nhiên đã đến trước một bước, đem tất cả công việc đều chuẩn bị xong hết,
Lãnh Khiêm cùng Lãnh Tốn hai người đồng thời đến bên cạnh xe ngựa Lãnh Hoa
Đình, Lãnh Khiêm vẫn là một bộ mặt lạnh như ván gỗ, nhìn thấy Lãnh Tốn không hề
hòa nhã, lúc một đôi mắt tuấn nhã cuối cùng vừa chạm đến Lãnh Tốn, liền bốc
lửa, giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Mà Lãnh Tốn thì
vẻ mặt không sao cả, giống như không đem ánh mắt như đao của Lãnh Khiêm để vào
mắt, Lãnh Khiêm vừa nhìn thấy hắn cùng mình đồng thời đến trước mặt Thiếu gia,
thì đi nhanh hai bước, giơ tay cản lại, liền đứng tại trước cửa xe, nên Lãnh
Tốn chỉ có thể đứng ở bên cạnh xe nhìn, Lãnh Hoa Đình xốc rèm xe lên, duỗi một
tay ra, Lãnh Khiêm giống như trước kia, ôm đứa nhỏ, đem Lãnh Hoa Đình ôm xuống
tới, Cẩm Nương nhìn xe lăn còn trên xe, bây giờ đi xuống, lấy cái gì ngồi a,
liền nói với Lãnh Tốn: "A Tốn, tới giúp đại nhân cầm cái ghế này."
Lãnh Tốn nghe
vậy khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, nhưng Lãnh Khiêm liền nhíu mày, một bộ
dáng dương dương tự đắc, vài bước liền đi tới, đem xe lăn chuyển xuống, Lãnh
Hoa Đình ngồi xuống xe lăn, hai người đồng thời đi lên muốn đẩy xe cho hắn,
Lãnh Khiêm lại lắc mình một cái, đem Lãnh Tốn ngăn lại phía sau, tự mình một
người phụ giúp Lãnh Hoa Đình đi về phía trạm dịch.
Lãnh Tốn giật
mình, nhưng khóe miệng lại dẫn theo một tia cười bất đắc dĩ, thấy Trương ma ma
cùng Thanh Ngọc hai người đi xuống, liền đến đằng sau xe ngựa, giúp đỡ dỡ đồ gì
đó xuống.
Cẩm Nương lại
muốn đi tới trạm dịch nói chuyện với Lãnh Khiêm: "A Khiêm, không biết Tứ
Nhi có thể nhảy xuống xe không, ai nha, có khi vừa nhảy xuống sẽ làm cho miệng
vết thương toác ra hay không? Nếu thế thì không hay rồi, chúng ta lại không
mang theo thuốc trị thương nhiều lắm, ai, không biết vết thương có nặng thêm
không, như vậy thì thật nguy rồi, Tứ Nhi đáng thương, không có người thương,
không có người quan tâm..."
Lãnh Khiêm đi ở
phía trước rốt cục chịu không nổi, đem Lãnh Hoa Đình buông ra, lạnh lùng liếc
nhìn Lãnh Tốn nói: "Chăm sóc Thiếu gia." Lãnh Tốn đang giúp thu dọn
đồ đạc, nghe xong lời này mỉm cười, bước vài bước đi về phía trước, tiếp tục
đẩy Lãnh Hoa Đình đi.
Trạm trưởng trạm
dịch đang khom người đứng ở một bên, đợi lúc Lãnh Hoa Đình được Lãnh Tốn ôm
xuống, ánh mắt của hắn trừng lớn hơn rất nhiều, không nghĩ tới chức sử đại nhân
lại là… Là một người tàn tật, lúc xem xét khuôn mặt của hắn, một đôi con ngươi
đục ngầu không hề chuyển động, giống như là bị đình trụ lại, không chịu khống
chế.
Lãnh Hoa Đình
dọc theo đường đi vào, lúc nhìn thấy trạm trưởng trạm dịch có bộ dáng giống như
heo, thì nhướn mày, quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Tốn, Lãnh Tốn lập tức từ bên
hông rút ra bội đao, bỗng nhiên gác ở trên cổ của trạm trưởng trạm dịch, lúc
này trạm trưởng trạm dịch mới lấy lại tinh thần, sợ tới mức run rẩy, mắt háo
sắc biến thành mắt cá chết, nghiêng trừng mắt nhìn đao trên vai không dám động
đậy, Lãnh Tốn mặt vẫn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: "Xin mời trạm
trưởng trạm dịch đi trước dẫn đường."
Trạm trưởng một
thân đầy mồ hôi lạnh gật đầu như giã tỏi, cũng không dám liếc nhìn về phía Lãnh
Hoa Đình nữa, thẳng tắp xoay người đi thẳng về phía trước.
Cẩm Nương ở phía
sau nhìn xem đã nhíu mày, hiện tại phải đi ra ngoài làm đại sự, nhưng vừa ra
khỏi cửa liền bị vây xem, thì đúng là ảnh hưởng đến tâm tình, phải hóa trang
cho yêu nghiệt này mới được, không có việc gì mà mang một gương mặt khuynh quốc
khuynh thành sáng ngời đi khắp nơi, người bình thường nhìn thấy ai cũng sẽ phạm
háo sắc a.
Chương 121.2
Bên kia Tứ Nhi
đang muốn xuống xe ngựa, thì Lãnh Khiêm vội vàng đi lên đỡ, Thanh Ngọc vốn đang
đỡ Tứ Nhi, thấy Lãnh Khiêm vươn tay ra, liền ấp úng buông lỏng Tứ Nhi ra, Tứ
Nhi có chút do dự, dù sao không danh không phận, lại có anh trai của Lãnh Khiêm
ở đây, nam nữ thụ thụ bất thân, cái dạng này nếu như có người khác sẽ nói mình
không biết tự trọng, Lãnh Khiêm vẻ mặt úc khí, thấy Tứ Nhi như vậy, hai tay
nâng lên, liền đem Tứ Nhi ôm xuống tới, Thanh Ngọc thấy vậy trợn mắt há hốc
mồm, Lãnh Khiêm nhìn cũng lười liếc nhìn nàng một cái, đỡ Tứ Nhi xuống liền đi
vào bên trong, phía trước lúc Lãnh Tốn quay đầu lại, vừa vặn thấy một màn như
vậy, mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại.
Trạm dịch có ba
sân nhỏ, tất cả vật dụng cuộc sống cũng còn đủ, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình
được an bài trong một cái sân hơi lớn, vợ chồng Trương ma ma còn có Tứ Nhi,
Thanh Ngọc mấy người đều ở trong sân.
Dùng xong cơm,
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình ở trong phòng tán gẫu, Cẩm Nương cảm thấy Vương
gia bị thương rất kỳ quặc, lúc ở trong phủ, thấy Lãnh Hoa Đình quá mức bi
thương, một mực không có mở miệng hỏi, nay thấy tâm tình của hắn cũng khá, liền
cẩn thận hỏi: "Tướng công, chàng nói phụ vương thật sự phải nửa năm mới có
thể tỉnh sao? Như thế nào không cho Trung Lâm thúc đi kiểm tra độc trên người
của phụ vương? Có lẽ có thể nhìn ra chút ít đầu mối."
Lãnh Hoa Đình
nghe xong liền lấy tay chỉa vào trán của nàng: "Xuất môn, phải làm việc
không chơi đùa, còn muốn quản chuyện tình trong phủ làm chi? Trung Lâm thúc rất
giỏi, có thể sánh ngang với Lưu thái y sao, bằng không, hắn cũng có thể làm
thái y."
"Nhưng mà
ta lo lắng cho nương a, chúng ta đều đi ra ngoài, nương trông coi phụ vương ở
nhà, nếu như có người lại giở trò gì đó thì sao? Nương lại là người ôn hòa hiền
hậu đơn thuần, phụ vương nếu như tốt, thế thì không cần quan tâm, luôn luôn có
phụ vương che chở nương..." Cẩm Nương vẫn là lo lắng nói.
Lãnh Hoa Đình
nghe xong đem nàng ôm vào trong ngực, thở dài an ủi nàng nói: "Ai, nàng
cũng đừng nghĩ chuyện kia làm gì, Thái tử cùng Lưu phi nương nương sẽ nhìn chằm
chằm phủ của chúng ta, yên tâm đi, đừng lo lắng như vậy, chú ý đừng biến thành
tiểu Lão thái bà a."
Cẩm Nương nghe
vậy cảm thấy, giận liếc nhìn hắn nói: "Biến thành tiểu lão bà chàng liền
ghét bỏ ta sao? Hừ, ta biết mà chàng là người trông mặt mà bắt hình dong."
Lãnh Hoa Đình
nghe vậy cười ha ha, nắm lấy cái mũi nhỏ của nàng mắng: "Nàng cho dù có
thay đổi cũng giống nhau, vốn xấu vẫn là xấu, lại xấu một chút cũng không có
quan hệ."
Cẩm Nương tức
giận đến muốn rút tay ra, lại nghe được ngoài cửa sổ một hồi tiêu du dương vang
lên, trầm thấp uyển chuyển, như khóc như than, thình lình đúng là khúc
"Lương Chúc" mình từng gảy qua, Cẩm Nương nghe được kinh ngạc, theo
như vậy mình tới nơi này, không có một người khác biết khúc này, sao ở trạm
dịch này còn ở có người khác sao?
Chẳng lẽ, còn có
người xuyên qua đây? Nhất thời trong nội tâm của nàng dị thường kích động lên,
giống như một người rời xa quê quán đột nhiên gặp được thân nhân, nâng váy muốn
đi ra ngoài, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo một cái, kéo vào lòng nói: "Nàng
làm cái gì? Trời tối, bên ngoài nguy hiểm."
Cẩm Nương bất
chấp cái này, nàng thật sự là quá nhớ quê hương của mình, giãy dụa nói:
"Để cho ta đi ra ngoài, để cho ta đi ra ngoài, ta muốn nhìn người kia, ta
muốn xem là ai đang thổi cái khúc này."
Lãnh Hoa Đình
không có nghe Cẩm Nương đánh khúc này, bên ngoài thủ khúc này cực kỳ mới lạ,
hắn chưa từng nghe qua, Cẩm Nương nói như vậy, trong lòng của hắn liền lo lắng,
cánh tay quấn càng chặt hơn: "Đó là cái khúc gì? Nàng rất quen thuộc
sao?"
"Đương
nhiên, ta biết nó, đó là... Đó là khúc ta đã từng gảy qua, tướng công, để cho
ta ra đi xem, là ai lại biết khúc này chứ.” Ánh mắt Cẩm Nương nóng bỏng, sợ
người bên ngoài này sẽ đi, cũng may tiếng tiêu vẫn như trước, giống như là vì
động tĩnh trong phòng này, thổi được càng thêm dụng tâm, khúc này nguyên triền
miên bồi hồi xót xa, giống như bi giống như hỉ, lúc này càng trở nên càng thêm
uyển chuyển buồn bã, Lãnh Hoa Đình nghe xong đôi mi thanh tú lớn lên đậm đặc tụ
lại thành phong, trong nội tâm giống như cái chai dấm chua bị vỡ, chua đến rơi
răng, trầm mặt liền nói: "Không cho, nàng... lại đàn khúc này cho người
khác nghe, vì cái gì không đàn cho ta nghe? Người ta thổi tiêu, nàng nghe là
được rồi, không cho đi ra ngoài gặp hắn, nàng... nàng muốn tức chết ta a."
Cẩm Nương cảm
thấy hắn lại hồ nháo, nhưng cũng biết tính tình hắn là cá biệt khó chịu, lúc
này càng cự lại hắn, hắn càng ôm theo, đành phải dụ dỗ hắn nói: "Không
phải, ta chỉ đàn qua một lần thôi, ngày đó tướng công không có ở đó nha, từ nay
về sau, chàng muốn nghe, ta sẽ chỉ đàn cho riêng ràng nghe thôi, ai, người bên
ngoài thổi tiêu không chừng là một cô nương, ta cảm thấy được quen thuộc nha,
bởi vì khúc này lẽ ra không người có thể biết mới đúng, cho nên, ta hiếu kỳ,
chỉ là hiếu kỳ, muốn nhìn người đó là ai một chút."
Lãnh Hoa Đình
nghe nàng vừa nói như vậy, sắc mặt mới hòa hoãn chút ít, cũng đúng, nói không
chừng là một cô nương thổi, nhất thời liền buông lỏng Cẩm Nương ra, lại nói:
"Vậy nàng ở trong phòng, ta đi xem, bên ngoài không an toàn."
Lời này ngược
lại là sự thật, nhưng mà trong nội tâm Cẩm Nương sốt ruột, sợ hắn vừa đi ra
ngoài, nếu như nhìn thấy là nam tử thổi tiêu, không chừng sẽ cùng người đánh
nhau, ba ba dắt tay áo của hắn nói: "Cùng đi thôi, cùng đi xem xem, chàng
ra khỏi, ta một mình ở trong phòng cũng sợ."
Lãnh Hoa Đình
bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục ngồi vào xe lăn, do Cẩm Nương phụ giúp đẩy ra cửa,
nhưng hai người mới ra phòng ngoài, tiếng tiêu đang líu lo liền dừng lại, cả
sân nhỏ tựa hồ đột nhiên yên tĩnh lại, ánh trăng như chiếu trên mặt nước vào
trong nội viện, chỉ thấy bóng cây lắc lư, đâu có nhìn thấy nửa thân ảnh nào,
phảng phất tiếng tiêu chỉ là ảo giác của bọn họ.
Cẩm Nương thất
vọng nhìn sân nhỏ yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn một ít ánh trăng sáng tỏ, một cỗ nhớ
nhà tự nhiên sinh ra, đột nhiên rất nhớ tới cha mẹ kiếp trước, nhớ những bằng
hữu thân thiết ngày xưa, cái mũi cũng bắt đầu mỏi nhừ, trong mắt hiện lên tia
ẩm ướt, thất sắc tim đập mạnh và loạn nhịp chậm rãi xoay người, thất vọng cùng
nhớ nhà tràn đầy trong lòng, vô ý thức phụ giúp Lãnh Hoa Đình đẩy xe đi vào
trong phòng.
Cẩm Nương như
vậy là lần đầu tiên Lãnh Hoa Đình nhìn thấy, trong lòng của hắn vừa chua xót
lại đau, còn có một tia bất an, rồi lại không nỡ mắng nàng, vừa vào cửa, liền
đem nàng ôm vào trong ngực, không quan tâm nói: "Không được miên man suy
nghĩ, bất quá chỉ là một khúc tiêu mà thôi, nàng nếu muốn nghe, ta thổi cho
nàng nghe."
Trong nội tâm
Cẩm Nương than nhỏ, đầu tựa vào trong ngực ấm áp của hắn, hai tay ôm ở eo của
hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng yêu thương của hắn, càng nhiều hơn là cảm
giác được hắn nồng đậm không muốn xa rời nàng, tâm tình đột nhiên tốt lên, ở
trong lồng ngực của hắn cọ cọ, ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: "Chàng mới
miên man suy nghĩ, sớm đi nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải lên đường
tiếp."
Trong sân, trên
một thân cây tươi tốt xum xuê nhất, một bóng người thon dài ảm đạm nâng lên
tiêu ngọc trong tay, sau khi nhìn, tự giễu cười cười, thân thể tung một cái,
nhẹ nhàng mà bay qua tường viện, biến mất dưới ánh trăng.
Lãnh Tốn tự
trong bóng tối đi ra, nhìn chỗ bóng đen kia biến mất, khóe miệng câu dẫn ra một
tia bất đắc dĩ cùng đồng tình, quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đình trong phòng,
thấy tắt đèn, liền lén lút trở về của phòng mình.
Trên đường đi
ngừng ngừng một chút, liền đi bảy ngày, mới tới bên ngoài Đại Kỳ Sơn, trong lúc
này đã cách kinh thành chừng ba trăm dặm, Cẩm Nương mấy ngày nay một mực ngồi
trong xe ngựa, cả người đều sớm muốn tan ra, sự nhiệt tình lúc mới ra cửa đã
sớm bị việc ngồi xe ngựa làm điên rồi, lại nhất thời ồn ào muốn thay đổi xe
ngựa, bằng không nàng sẽ chịu tội nữa.
Lãnh Hoa Đình
nội lực thâm hậu, mỗi ngày đều dùng nội lực giúp nàng xoa lưng eo đau nhức,
thật ra khiến cho Cẩm Nương thư thái không ít, hơn nữa lại có mỹ nam đệ nhất
thiên hạ mát xa phục vụ, chỉ có một mình nàng có thể được hưởng thụ, trong nội
tâm không khỏi lại vui sướng tự hào, nên một đường đi này, mệt nhọc đã tiêu tán
không ít.
Đại Kỳ Sơn là
tên huyện, bởi vì có dãy núi lớn nhất Đại Cẩm mà được gọi như vậy, địa hình nơi
đây vô cùng phức tạp, muốn đi qua Đại Kỳ Sơn, phải xuyên qua dãy núi qua mới
được.