Thứ nữ - Chương 099 phần 1
Chương 99
Vương phi nghe
xong thì mạnh mẽ quay trở lại, một tay kéo lấy vạt áo của Vương ma ma nói:
"Ngươi nói cái gì, độc trên người Đình Nhi thực sự là bọn hắn đã hạ
thủ?"
Vương ma ma lắc
đầu, khóc lóc nói ra: "Nô tỳ quả thực không biết, nô tỳ chỉ là suy đoán,
nàng ta cho tới bây giờ cũng không tín nhiệm bất luận kẻ nào, đối với ai cũng
giữ lấy ba phần cảnh giác, lại giỏi diễn trò, nên nô tỳ không có tận mắt thấy
nàng ra tay, nhưng vẫn cảm giác không đúng, hôm nay Nhị thiếu phu nhân là người
thông minh lợi hại, chủ tử người... người mọi chuyện nên cùng Nhị thiếu phu
nhân thương lượng, người... người quá mức đơn thuần ôn hòa hiền hậu, đấu không
lại nàng a."
Vương phi nghe
nàng nói lời này thấy rất có lý, nên giọng nói biến thành trì hoãn chút ít, đau
lòng nói: "Ngươi biết nàng ấy tốt, mà vẫn tìm cách hại nàng, chẳng lẽ, đây
cũng là chủ ý của tiện nhân kia sao?"
Vương ma ma nghe
xong liền hổ thẹn thấp đầu, lại bò lên phía trước vài bước đối với Vương phi
nói: "Chủ tử, nô tỳ khi đó xác thực là đầu óc heo mê muội a, hận Thiếu phu
nhân ngăn cản tài lộ của nô tỳ, bất quá nàng ta quả thật cũng có tính toán như
thế, nhưng là, nô tỳ không có tham dự, chỉ biết rõ Ngọc Nhi ở trong phòng Thiếu
gia... kỳ thật cũng bị nàng đón mua."
"Ngọc Nhi?
Đây không phải là người ngươi giúp ta tuyển chọn đưa tới trong phòng Đình Nhi
sao? Ngươi nói là người của nàng, vì sao không nói là người của ngươi đi? Ngươi
cái lão già này, bệnh của Đình Nhi nếu do tiện nhân kia hạ thủ, thì Ngọc Nhi
tất nhiên là không thoát được liên quan, nói là nàng nổi lên tâm hại Đình Nhi,
tại sao không nói ngươi cũng là đồng lõa, không có trợ giúp của ngươi, nàng làm
sao có thể mua chuộc được người ở trong phòng ta? Ngươi... ngươi còn có bao
nhiêu chuyện gạt ta? Nói mau!" Vương phi khó thở, cũng bất chấp hình tượng
dịu dàng cao quý ngày thường, cúi người một phát bắt lấy ngực của Vương ma ma,
dùng sức mà xô đẩy, tựa hồ muốn đem tim của Vương ma ma moi ra, nhìn xem đến
tột cùng là đỏ hay đen.
"Chủ tử,
chủ tử, nô tỳ... nô tỳ chỉ biết rõ nàng mua được Ngọc Nhi, nhưng thật sự nô tỳ
không có sai sử Ngọc Nhi làm cái gì cả, chỉ muốn nhắc nhở chủ tử một tiếng mà
thôi, trong phòng Thiếu phu nhân, sợ vẫn còn có tai mắt của nàng, cũng may
Thiếu phu nhân là người nhanh nhạy cơ trí, rất nhanh đã đem Ngọc Nhi kéo ra, nếu
như trời xanh có mắt, có lẽ, có lẽ bệnh của Nhị thiếu gia sẽ tốt lại?"
Vương ma ma bị Vương phi lắc đến đầu óc choáng váng, liên tục ho khan, cố gắng
lắm mới nói xong những lời này.
Lời này thật sự
khiến Vương phi chấn động khi nghe được, nới lỏng nàng, trong mắt lộ ra sợ hãi
lẫn vui mừng: "Ngươi... ngươi cũng biết Đình Nhi trúng loại độc chất nào
đúng không? Đình Nhi sẽ tốt đúng không? Chỉ cần độc tính này giải hết, Đình Nhi
có thể đứng lên, đúng hay không!"
"Không
biết, không biết, chủ tử, nô tỳ chỉ đoán thôi, nếu như độc trên người Nhị thiếu
gia có liên quan đến Đại thiếu gia, thì sẽ không phải là trí mạng, Đại thiếu
gia hắn... hắn không muốn hại chết Nhị thiếu gia, điểm này nô tỳ sớm đã nhìn
ra. Nhị thiếu phu nhân là người cực kỳ khôn khéo, chỉ sợ sớm đã phát hiện Ngọc
Nhi có vấn đề, cho nên mới suy nghĩ biện pháp trị tội Ngọc Nhi, cũng giống như
nô tỳ vậy, ngày ấy xác thực là Nhị thiếu phu nhân muốn lấy gì đó đập bể đầu nô
tỳ, nô tỳ trong lúc nóng vội mới đối với nàng động thủ, kỳ thật, Nhị thiếu phu nhân
sớm đã phát hiện nô tỳ có vấn đề, nên chỉ tìm cớ để trị nô tỳ thôi. Chủ tử,
cuối cùng người vẫn có phúc đức, chí ít có được con dâu khôn khéo lại thiện
tâm." Vương ma ma an ủi Vương phi nói, nàng hôm nay đối với Lưu di nương
đã hận thấu xương, rồi lại đau lòng cho Vương phi, nhưng bây giờ bản thân mình
là người chờ xử tội, nên căn bản không cách nào báo thù, cũng vô pháp chuộc
tội, trong lòng quả là ngũ vị tạp trần, thống khổ cùng hối hận lấp đầy cõi
lòng, nhưng vô kế khả thi, nên chỉ hy vọng làm cho Vương phi giảm bớt chút ít
bi thống mới tốt.
Vương phi nghe
xong trong mắt liền lộ ra hi vọng, Vương mụ mụ nói không phải không có đạo lý,
có lẽ Cẩm Nương đã tìm được cách giải độc trên người Đình Nhi, đang giúp Đình
Nhi giải cũng không chừng, Đình Nhi... Nếu như thật sự có thể đứng lên, thì tốt
biết bao a.
Chính mình cũng
đã không thể như trước đây, cứ mơ mơ màng màng vài chục năm thế nữa, nhất định
phải tỉnh lại, tiếp cho Cẩm Nương một tay, không thể lại để cho Cẩm Nương một
người tứ cố vô thân, Lão già Vương ma ma đem mọi chuyện đều nói ra cũng khiến
mình có thể thấy rõ vấn mình, mình cũng biết phải làm gì.
Nghĩ vậy, Vương
phi đứng thẳng thân hình, lạnh lùng đối với Vương ma ma nói: "Ngươi cố mà
dưỡng thương đi, sau khi thương thế tốt lên, thì đến phòng giặt quần áo."
Vương mụ mụ nghe
được hai mắt sáng lên, cao hứng kêu một tiếng: "Chủ tử người..."
Vương phi nhàn
nhạt nhìn nàng một cái nói: "Đây là cơ hội cuối cùng, phải làm như thế
nào, ngươi nên tự biết, ta muốn dùng kỳ nhân chi đạo để trị kỳ nhân chi thân (nghĩa
tương tự như gậy ông đập lưng ông), sáng mai, ngươi cứ theo lẽ thường mà náo
loạn, ta sẽ tiếp tục hồ đồ, xem tiện nhân kia cùng nhi tử của nàng còn giở trò
gì nữa, ta muốn từng chút từng chút một, đem toàn bộ trả lại cho nàng ta."
Vương ma ma ngạc
nhiên nhìn Vương phi, thật lâu mới dập đầu đầu nói: "Nô tỳ biết rồi, nô tỳ
cũng hận lắm, bị cừu nhân xem như con chó sai sử mấy chục năm, ngay cả chủ tử
thân nhất đều phản bội, thù này, nô tỳ cũng muốn báo, tạ chủ tử cho nô tỳ ân
điển này, từ nay về sau, nô tỳ dù máu chảy đầu rơi, cũng không dám lại đối với
chủ tử có nửa câu dối gạt."
Vương phi không
hề nhìn nàng, xoay người nâng váy đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, liền nghe được
Vương ma ma ở trong phòng gào lên: "Chủ tử a, ngươi không nên tin Nhị
thiếu phu nhân, nàng muốn ly gián quan hệ chủ tớ của chúng ta..."
Cửa phịch một
tiếng đóng lại, mặt Vương phi không chút biểu tình tiếp tục đi tới, Ngọc Bích
lập tức ở một bên lớn tiếng nói: "Chủ tử, cái Vương ma ma cũng này quá
không biết đều rồi, mọi việc rõ rành rành thế rồi, mà còn mắng Thiếu phu nhân,
ngài hẳn nên đem nàng loạn côn đánh chết mới đúng."
"Ai, nha
đầu a, nàng tuy là tuổi già mê muội, nhưng dù sao cũng là phục thị qua bản phi
vài chục năm, phần tình nghĩa này cũng không phải nói cắt là có thể cắt được."
Vương phi thở dài một hơi nói ra.
Chủ tớ hai người
cứ như thế, một mực trò chuyện đến khi bước vào trong sân của Vương phi.
Trở lại trong
phòng, Vương gia cũng đã về, Vương phi vừa thấy mặt Vương gia, đã tự mình xông
vào trong nhà, Vương gia bất đắc dĩ nghiêm mặt sầu khổ đi vào theo.
"Nương tử,
đã hỏi ra chút gì chưa?" Vương gia cẩn thận đứng ở bên cạnh Vương phi hỏi.
"Ngươi có
thể bớt hồ đồ một ít không? Năm đó cuối cùng ngươi và Thanh Dung đã xảy ra
chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Vương phi mặt
lạnh, hung hăng trừng mắt Vương gia, thấy trên mặt Vương gia một trận hồng một
trận trắng, quẫn bách một hồi mới nói: "Cũng là ta chủ quan, nàng cũng
biết, nàng ta và nàng vốn có vài phần tương tự, lại cố ý ăn mặc thành hình dạng
của nàng, ta... ta khi đó chỉ sợ nàng thực sự theo Dụ Thân Vương đi, nên...
cũng có ý định cho gạo nấu thành cơm, hơn nữa, lại là thiếp thân nha hoàn của
nàng mời ta đi, thì càng không có đắn đo suy nghĩ, ai biết, nàng ta lại hạ
huyễn dược cho ta... khiến ta càng hồ đồ."
Vương phi nghe
xong giận dữ, tức giận đến giọng run lên: "Ngươi đã biết rõ nàng ta đối
với ngươi hạ độc, mà ngươi còn cho nàng vào cửa, hôm nay xem nàng đem hai mẹ
con ta hại thành bộ dáng gì rồi, biết rõ nàng tâm thuật bất chánh, ngươi còn cô
tức dưỡng gian, ngươi... ngươi thật sự là quá để cho ta thất vọng."
Vương gia nghe
xong liền bất đắc dĩ cười khổ nói: "Năm đó ta biết nàng ta dùng thuốc đối
với ta, lại làm ra chuyện bỉ ổi vô sỉ, lúc ấy liền muốn đánh chết nàng ta,
nhưng hôm đó Dụ Thân Vương đúng lúc xuất hiện, lại náo loạn đến chỗ nhạc phụ,
nhạc phụ nói rõ, nếu ta không thu nàng ta, thì sẽ không đem nàng gả cho ta...
ta... lòng ta đối với nàng, nàng cũng biết, sao có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho
người khác chứ?"
Vương phi nghe
xong vẫn tức giận, nghĩ một lát lại nói: "Chính ngươi cũng biết là ảo
dược, trong lúc thần chí mơ hồ tất nhiên là không biết rõ ràng, cái chuyện xấu
xa đó có phải ngươi làm hay không ai mà biết được, hừ, không chừng cái thai
trong bụng của nàng cũng không phải là của ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi đội
nón xanh cho người ta cũng không biết chừng."
Vương phi nói
lời này đủ bén nhọn, đâm vào lòng Vương gia khiến hắn mặt đều đỏ bừng lên, muốn
mắng nàng, rồi lại không nỡ, nam nhân quan tâm nhất chính là việc nữ nhân cho
hắn đội nón xanh, đưa đầu ra khiên đỉnh cho người khác, lời này của Vương phi
có thể nói là đã đem tôn nghiêm của hắn dẫm xuống đến đáy, hắn cho dù hồ đồ đến
đâu, cũng không thể vụng về như thế a.
"Nương
tử!" Vương gia có chút cao họng quát: "Đường Nhi là ta nhìn sinh hạ,
lúc ấy ta đã nhẫn tâm đưa hắn ném vào trong nước đông lạnh, lại đem ra cho gió
thổi, làm hắn sốt cao hai ngày hai đêm, trên người của hắn cũng giống Đình Nhi,
có hình xăm Thanh Long, nàng cũng biết, đây là dấu hiệu đặc biệt để xác minh
huyết thống của Lãnh gia. Năm đó... nếu không phải Đường Nhi mạng lớn, chỉ sợ
cũng đã bị phụ thân như ta đây giết chết. Lời vừa rồi, nàng ở chỗ này nói cũng
không sao, nhưng từ nay về sau không được ở bên ngoài nói lung tung a, Đường
Nhi hiện nay đã hai mươi tuổi rồi, hắn cũng có tôn nghiêm của mình." Nói
xong, lại thở dài tiếp: "Nếu không vì Đường Nhi, nhiều năm như vậy, ta đã
sớm không chứa chấp nàng ta, chỉ cần một tờ từ thư, ta đem nàng ta vứt bỏ là
được, cho dù nhạc phụ có đến hỏi, thì nàng đã vào nhà ta rồi, ta cũng không sợ."
Vương phi nghe
xong thì thở dài, sâu kín nói: "Ngươi nha, cũng không biết ngươi là xử lý
chính vụ thế nào, nhưng gia sự thì đều xử lý không rõ, ngươi nhìn cái phủ này
xem, bị nàng huyên náo đến cực kỳ dơ bẩn, nhiều năm qua như vậy, ngươi không có
chăm chú quản chuyện trong nhà, để cho ta một mình mà chống đỡ." Nói xong,
vành mắt ửng hồng, nước mắt liền rơi xuống.
Vương gia nghe
xong trong nội tâm vừa thương lại đau, nhanh chóng ôm nàng vào lòng nói:
"Nương tử nàng cũng hiểu rõ, ta một năm có năm sáu tháng không ở trong
phủ, luôn phải đến phía nam quản lý đi Nam Dương thương đội và chuyện ở căn cứ,
sau khi trở về, lại xử lý sự vụ của hình bộ cùng Hộ Bộ, thật sự là không có
thời gian quản chuyện trong phủ, nàng lại là người ôn hòa hiền hậu thiện tâm,
ai, thật sự là vi phu vô năng, khiến nàng cùng Tiểu Đình phải chịu khổ a."
Vương phi nghe
xong cũng xấu hổ, nghẹn ngào nói: "Cũng là ta vô dụng, nếu không có Cẩm
Nương, bên người ẩn chứa nhiều rắn rết như thế mà không biết, ngươi... ngươi
hôm nay còn nhớ được, năm đó ngươi vì sao dễ dàng đến gặp nàng như thế?"
Vương gia nghe
được cũng mê mang, vỗ đầu rồi nói: "Lại nói tiếp, thật đúng là quái lạ,
lần đầu tiên là có người tới mời ta đi, ta nhớ được là người đắc lực nhất bên
cạnh nàng, nhưng sau đó lại nhớ không nổi là ai, về sau chỉ cảm thấy có một nha
đầu khả nghi, liền đem nàng đánh chết, nương tử, chẳng lẽ là... là lão bất tử
Vương ma ma này?"
Vương phi nghe
xong nhẹ gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng là lão già này, hôm
nay nàng đã khai ra toàn bộ."
Vương gia nghe
xong liền thở dài, càng áy náy: "Kỳ thật, ta ở nhà thời gian tuy là không
nhiều lắm, nhưng vẫn cảm giác ra thái độ của Vương ma ma rất kỳ lạ, nhưng nghĩ
lại là vú nuôi của nàng, thì lại thấy không có khả năng, nên không có suy nghĩ
sâu thêm, ai, ta ở bên ngoài bôn ba vất vả bốn phía, trở lại trong phủ, cũng
rất lười biếng đi nghĩ những chuyện này, chỉ cần nàng bình an, là ta cảm thấy
mỹ mãn, Thanh Dung thích làm sao náo loạn, thì cứ mặc nàng ta đi, lại nói đời
này nàng gả cho ta xong, ta cũng chưa từng đi đến sân nhỏ của nàng, nàng kỳ
thật cũng đáng thương, lại vì nể tình Đường Nhi, nên liền một mắt nhắm một mắt
mở..."
Vương phi nghe
xong càng giận, chỉ vào cái mũi Vương gia mắng: "Còn có ai so với chàng hồ
đồ hơn sao? Biết rõ Lão già Vương ma ma này có vấn đề cũng không đề tỉnh ta một
câu nửa chữ, khiến ác nô như nàng khi dễ chủ? Chàng... Chàng thật sự là muốn
chọc ta giận chết đi mà."
Vương gia nghe
xong bề bộn kêu lên: "Nương tử, không phải như vậy, ta lúc ấy chỉ cảm thấy
nàng ta tham lam, hơn nữa còn tác uy tác phúc lấn át nàng, nên nghĩ dù sao cũng
là vú nuôi của ngươi, mà nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, nàng ta
muốn tham một chút thì tham a, nàng ta ở trước mặt nàng cũng rất quy củ, hơn
nữa còn đối tốt với nàng a, bằng không, nếu nàng có chuyện gì, nàng ta làm sao
còn lấy tiền được nữa, nương tử chính là chỗ dựa của nàng ta a, nào có chuyện
không dựa vào núi vàng núi bạc, mà đi dựa vào núi đất đá, ta thật không nghĩ
tới nàng ta lại phản bội nàng a. Nương tử, lão già này hôm nay đã xử trí như
thế nào? Cẩm Nương hạ lệnh gì rồi?"
"Chỉ là
đánh cho nàng mười đại bản, giáng chức đến phòng giặt quần áo." Vương phi
bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mắt Vương gia nói.
"Nàng...
còn có ý định khác sao? Là muốn giữ nàng ta để cùng Thanh Dung đấu đến cùng
à?" Vương gia nghe xong trong mắt hiện lên ý cười.
Vương phi nghe
được khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Hôm nay tại sao lại biến
thành thông minh rồi, thoáng cái đã đoán được tâm tư của ta?"
Vương gia nghe
xong lập tức trơ mặt ra vịn vai Vương phi nói: "Nàng cũng không phải không
biết, ta chỉ đối với nàng dụng tâm thôi, những chuyện khác, ta lười biếng đi
quản, chỉ cần không ảnh hưởng tới nàng cùng căn cơ trong phủ, ta đều giả vờ như
không biết."
Vương phi nghe
xong thì càng tức, "Vậy còn Đình Nhi, Đình Nhi hôm nay bị hại thành như
vậy, chàng cũng không quản sao?"
Vương gia nghe
xong, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng nghiêm nghị, vỗ vỗ tay Vương phi nói:
"Việc của Đình Nhi xác thực là ta sơ sót, năm đó, ngươi vì Thanh Dung,
trong cơn tức giận đã đi đến nội cung biệt uyển, cùng Lưu phi nương nương ở
chung một chỗ, ta khi đó thật nóng lòng, nghĩ đến ngươi thật sự sẽ... thật sự
sẽ..."
"Thật sự sẽ
như thế nào? Khi đó lời đồn bay đầy trời, chàng cho rằng Hoàng Thượng cũng đối
với ta nổi lên tâm tư, là Hoàng Thượng mượn cớ đem ta giữ lại biệt uyển, còn...
còn nghe lời của người khác, cho rằng Đình Nhi không phải là con ruột của
chàng... chàng... Ta thật là muốn tức chết ta mà, nếu không phải sau khi trở
về, Tiểu Đình đột nhiên phát bệnh, lại chứng kiến được Thanh Long trên người
hắn... Chàng... chàng thật sự sẽ mặc kệ mẫu tử chúng ta sao? Ta hiện tại nghĩ
đến đều này, là không muốn gặp lại chàng, thật sự là hận chàng chết đi được,
đều là chàng làm hại Đình Nhi, người chàng nên nghi ngờ thì không nghi ngờ..."
Vương phi vừa khóc lại mắng, nói đến mặt Vương gia lúc xanh lúc đỏ.
Nghĩ đến một ít
chuyện trước đây, hắn cũng cảm giác mình hồ đồ cực kỳ, bất quá, năm đó, hắn xác
thực là tận mắt thấy Vương phi cùng một người nam nhân khác ở chung một chỗ,
nhưng về sau, lại biết rõ, khi ấy Vương phi không có khả năng xuất hiện ở chỗ
đó, hôm nay nghĩ đến, liền cảm thấy trong phủ còn ẩn chứa một cao thủ dịch
dung, thay hình đổi dạng tài giỏi, nếu chỉ thoáng qua, rất khó nhận ra, chính
mình đối với Uyển Thanh là vừa thấy đã yêu, nên quá mức để ý, ngược lại càng sẽ
phạm phải chuyện hồ đồ, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe lời nói,
thì sao có thể dễ dàng đi hoài nghi Uyển Thanh...
Hôm nay xem ra,
lúc đó quả là có người đã xếp đặt sẵn, đầu tiên làm cho mình nổi lên lòng nghi
ngờ đối với Uyển Thanh, lại tìm cách kích thích Uyển Thanh rời nhà trốn đi, sau
đó chính mình buông hết thảy đi tìm Uyển Thanh... Tiểu Đình liền mất đi người
bảo vệ, liền đối với Tiểu Đình ra tay...
Mà người cuối
cùng có lợi nhất đúng là Đường Nhi... Đường Nhi a, khi đó mới mười bốn tuổi,
thật sự cũng tham dự vào sao? Nhất thời lại nghĩ tới lời nói của Tiểu Đình,
cùng miệng vết thương chỉnh tề trên cổ tay Lãnh Hoa Đường, vết thương này chẳng
lẽ là... Đình Nhi ra tay cắt? Bằng không, sao hắn có thể biết rõ ràng minh bạch
như vậy... Nhất thời trong nội tâm lại có chờ mong, Đình Nhi... đi đứng không
tiện, thì như thế nào có thể tự mình động thủ... Chẳng lẽ chân của hắn đã có
thể đi?
Ai, đứa bé kia
hiện tại càng lúc càng khó đoán ra, bất quá, hắn càng mạnh, thì mình ngược lại
càng vui mừng, tốt nhất là hắn có thể tự bảo vệ mình, không cần khiến cha mẹ
phải lo lắng là tốt rồi a.
"Nương tử,
việc Đình Nhi, ta tất nhiên sẽ cho nàng một giao phó rõ ràng, hôm nay ta cũng
có người để hoài nghi, Thanh Dung tất nhiên cũng có tham dự, chỉ là, nàng là
một nữ tử trong nhà, cho dù tâm kế này, cũng còn không bản lãnh lớn như vậy, bố
cục này, thiết kế quá lớn, không phải một vị phụ nhân như nàng ta có thể khống
chế. Trước không nói làm sao mà thực hiện được, chờ một thời gian, nàng cứ xem
ta sẽ tìm ra hung thủ thật sự đứng sau lưng như thế nào." Vương gia lạnh
lẽo buồn bã chăm chú đối với Vương phi nói ra.
Vương phi nghe
xong hừ lạnh, giận liếc hắn nói: "Làm sao tìm được, mỗi năm chàng phải đi
phía nam, ngẩn ngơ chính là mấy tháng, nào có tinh lực để ý tới chuyện trong
phủ chứ? Ta mặc kệ, hiện tại mặc kệ tâm ý chàng đối với Đường Nhi thế nào,
riêng Thanh Dung ta sẽ không dung thứ nữa, một hồi ta sẽ đi sáng đó sửa trị
nàng ta, thực sự cho là có nhi tử tốt chống lưng là có thể muốn làm gì thì làm,
ta sẽ không mềm lòng nữa."
Vương gia nghe
xong trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, nghĩ nghĩ một chút liền đối với Vương phi
nói: "Ta đâu chỉ vì quan tâm đến tâm ý của Đường Nhi, hiện tại nàng ta đã
là trèo lên thân cận Thái tử phi, Hoàng Hậu bởi vì có quan hệ không tốt cùng
Lưu phi nương nương nên đối với nàng ta cũng rất thiết, nếu tùy tiện động đến
nàng, thì sẽ bất lợi đối với Đình Nhi. Ta còn đang nghĩ, nên nhanh một chút để
cho Tiểu Đình tiếp nhận một số việc ở phía nam, Mặc ngọc tuy đã cho Cẩm Nương,
nhưng trên danh nghĩa vẫn là của Tiểu Đình, mà Hoàng Thượng lại một mực không
có đồng ý... Mà hôm nay cũng chính là thời kì mấu chốt, trong lòng Hoàng Thượng
vẫn còn có nỗi lo riêng, sợ là sợ lúc này sẽ có người ở bên tai Hoàng Thượng nói
ra nói vào, một điểm đối với Đình Nhi bất lợi cũng sẽ không tốt a. Thế tử vị
tuy tốt, nhưng Mặc ngọc lại đại biểu cho tài phú vô cùng tận, có con đường kia,
thì từ nay về sau Đình Nhi đại khái có thể mang theo Cẩm Nương rời đi trong
phủ, sống tiêu dao tự tại."
Vương phi nghe
xong cũng lặng yên, nghĩ xong lại nói: "Nàng ta làm gì có năng lực lớn như
vậy? Hoàng Hậu bất quá là lợi dụng nàng thôi, nàng ở trong mắt Hoàng Hậu bất
quá là chỉ quân cờ nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, ở đâu ra mà coi trọng nàng,
ta bất quá là dùng thân phận lớn giáo huấn trừng trị nàng mà thôi, ngươi nói
xem chuyện trong hậu viện Giản Thân Vương, thì liên quan chỗ nào đến Hoàng Hậu
chứ?"
Vương gia nghe
xong lại cười khổ: "Nương tử a, nàng không biết, hoàng thân quốc thích cả
triều đều nhìn chằm chằm vào trong Giản Thân Vương phủ, ước gì trong phủ sẽ xảy
ra chuyện, điều mà bọn họ nghĩ, chính là mảnh Mặc ngọc trong tay Cẩm Nương a.
Tước vị của tướng công ngươi là do thánh tổ gia lúc đó định ra, thừa kế này là
truyền đời, vĩnh không mất tước, nhưng Mặc ngọc thì không nhất định phải do một
nhà Giản Thân Vương phủ giữ, chỉ cần Hoàng Thượng hơi có chút bất mãn, đối với
Giản Thân Vương phủ không yên tâm, thì quyền hạn giữ ngọc sẽ có khả năng rơi
xuống trong tay người khác, khi đó, Đình Nhi sẽ càng thiệt hại nhiều, ta cũng
là vì Đình Nhi mà tính toán, những năm này, ta tập trung tinh thần bôn ba bên
ngoài, lao tâm lao lực, ít có để ý tới việc trong nhà, vì muốn để cho Hoàng
Thượng càng thêm tín nhiệm Giản Thân Vương phủ, cuối cùng cũng là vì hai đứa
con trai nhà này, hi vọng hai người bọn họ đều có tương lai tốt a."
Vương phi giận
dỗi dậm chân, quay người đi không hề để ý đến hắn, nhưng cũng biết, hắn có nổi
khổ tâm riêng của hắn, "Vậy ý của chàng chính là tùy ý nàng muốn làm gì
thì làm mãi sao? Chàng sẽ không sợ có một ngày nàng hại chết ta cùng Đình Nhi
sao?"
"Hại chết
nàng? Nàng ta không có cái gan lớn này, ta đã sớm đã cảnh cáo nàng ta, nếu nàng
có bất cứ chuyện gì, ta liền không hỏi bất luận nguyên do gì, trực tiếp giết
nàng ta. Những năm này, Vương ma ma tuy là bị nàng đón mua, nhưng nàng ta thật
sự đối với nàng bất lợi rồi sao? Bất quá là ồn ào náo động nhỏ thôi, nếu nàng
không có sợ hãi, chỉ sợ nương tử nàng không biết đã chết bao nhiêu lần, ta tuy
là hồ đồ, nhưng lúc khẩn yếu nhất sẽ che chở nàng, chỉ là không nghĩ tới Đình
Nhi mới là mục tiêu của bọn hắn... Thật sự là có lỗi với Đình Nhi, nếu là...
nếu là chân của Đình Nhi khỏi hẳn, lại thật sự có chứng cớ... vậy... ta sẽ tìm
cách trả lại cho Đình Nhi một cái công đạo." Vương gia thần sắc thống khổ
nói.
Vương phi nghe
xong liền xoay người qua, chăm chú chằm chằm vào Vương gia nói: "Chàng cần
phải nhớ kỹ lời nói vừa rồi, nếu thật tìm được chứng cớ, thì nhất định phải
phải Đình Nhi một cái công đạo."
Giản Thân Vương
nghe xong nhẹ gật đầu, ôm Vương phi nói: "Nương tử, không bằng chúng ta
sinh thêm con trai đi? Thế thì có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái."
Vương phi nghe
xong liền đánh hắn một cái nói: "Sinh thêm một đứa, chàng có thể bảo vệ
được sao? Hừ, một nhi tử tốt đẹp đã thành như vậy, còn sinh, chỉ càng thêm chịu
thiệt thòi mà thôi."
Hai vợ chồng một
mực nói chuyện thật lâu, Vương phi cố ý muốn trừng trị Lưu di nương, Vương gia
liền nói: "Được rồi, chỉ cần nàng cảm thấy hả giận, vậy thì trừng trị nàng
ta a, bất quá, việc này trước tiên nên cùng Lưu phi nương nương thương lượng
một chút, để nàng ta có một chút chuẩn bị, ở chỗ Hoàng Thượng nói vài lời nói
có lợi cho Đình Nhi là được. Hoàng Thượng hiện tại tín nhiệm nhất vẫn là Lưu
phi nương nương... Hơn nữa nàng nhất định phải xử lý tốt quan hệ cùng Mai Nhi,
không thể để cho nàng ấy vì việc này mà náo loạn đến chỗ Thái tử phi, ba người
sẽ thành con Hổ, đạo lý này nàng nên hiểu, nếu chỉ có một mình Hoàng Hậu nói
với Hoàng Thượng, Đình Nhi không tốt, thì có Lưu phi nương nương chịu trách nhiệm,
cũng không có gì, nếu ngay cả Thái tử phi cũng náo loạn, sợ sẽ là Lưu phi
nương nương cũng sẽ gánh không được, ai... Nói đi nói lại, nếu như chân của
Đình Nhi tốt, thì Hoàng Thượng đã không có nửa điểm chần chờ, Đình Nhi lúc còn
nhỏ, Hoàng Thượng vẫn rất yêu mến hắn... Nếu không phải..."
Xế chiều hôm
nay, Vương phi liền vào cung, cùng Lưu phi nương nương nói chuyện thật lâu mới
hồi phủ, vừa về đến, lại đưa thêm một phần thưởng quà tặng của Lưu phi nương
nương cho Thế tử phi, buổi tối còn giữ Thượng Quan Mai lại cùng vợ chồng Cẩm
Nương một chỗ dùng cơm, trên bàn cơm trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Vương phi
trên mặt trước sau vẫn mỉm cười, tựa hồ căn bản cũng không có đem việc của
Vương ma ma để ở trong lòng vậy.
Cẩm Nương cùng
Thượng Quan Mai cũng không tiện hỏi nhiều, sợ Vương phi chỉ là cố gắng chống
đỡ, nếu nhắc tới sẽ khơi lên vết thương của nàng, vì vậy, mấy người mẹ chồng
con dâu đều thông minh tránh đi những chuyện phải lo lắng kia, chỉ hàn huyên
chút ít việc trong nội cung, hay đồ trang sức...
Ăn cơm xong,
Vương phi nói mệt mỏi, Cẩm Nương liền cùng Thượng Quan Mai mình trở về phủ của
mình.
Ngày thứ hai,
sáng sớm Cẩm Nương liền đẩy Lãnh Hoa Đình cùng đi thỉnh an Vương gia và Vương
phi, bởi vì ngày tết sắp tới rồi, chuyện trong triều của Vương gia cũng không
quá bề bộn, nên cũng nhàn rỗi ở trong nhà, không đi đến phủ nha, thấy Cẩm Nương
tiến vào, sắc mặt Vương gia rất tốt, đợi sau khi Cẩm Nương hành lễ xong mới
nói: "Con dâu, mấy ngày nay ở trong phủ đã khổ cực cho con."
Cẩm Nương vội
hỏi: "Con dâu tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, chỉ sợ có rất nhiều việc làm
không quá chu toàn, còn xin Phụ Vương cùng mẫu thân dạy bảo nhiều hơn."
Vương gia nghe
xong liền bảo nàng ngồi xuống, không cần giữ lễ tiết, lại nói: "Con đối
với cả gia đình của Vương ma ma xử lý cực kỳ thỏa đáng, hôm nay mẹ của con đã
cùng ta thương lượng, hết thảy mọi việc liền theo biện pháp trước kia con đưa
ra mà xử trí không thay đổi, từ nay về sau, mỗi ngày con cứ đến chỗ nương, giúp
đỡ nàng nhiều một chút a."