Thứ nữ - Chương 084 phần 1

Chương 84: Viên Phòng

Vương phi nghe được thì sắc mặc biến hóa, trừng mắt
nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Ngươi nói vậy là muốn chỉ trích bản phi sao?” Ngày
thường Vương phi bình thản, khi cùng thế hệ con cháu nói chuyện cũng không dùng
danh xưng bản phi, hôm nay, đã đưa phi vị ra, cũng là nói cho Lãnh Hoa Đường
biết nàng là Vương phi, thân phận tôn quý, cho dù nàng làm sai cái gì, cũng
không phải do hắn, con một của vợ kế nói.

Lãnh Hoa Đường nghe được thì cứng đờ, cung kính nói:
“Đường Nhi không dám, chẳng qua di nương chính là mẹ đẻ Đường Nhi, mắt thấy mẹ
đẻ bị người khi dễ mà yên lặng là bất hiếu, thỉnh mẫu phi quản thúc Tiểu Đình,
di nương bị thương là chuyện nhỏ, nuôi dưỡng Tiểu Đình thành tính tình quái
đản, kiêu ngạo mới là chuyện lớn, xin mẫu phi nghĩ lại.” Khí thế trong lời này
so với lúc trước đã giảm đi nhiều.

Nhưng Vương phi lại không lĩnh tình, ánh mắt từ ái
nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Đình Nhi tính tình chất phác, lương thiện, ở đâu lại
thành bất thường, nếu không có người nói chuyện càn quấy, vô lễ tới bản phi,
thì làm sao lại khiến hắn tức giận chứ? Đình Nhi cực kỳ hiếu thuận.” Nói xong
mắt lạnh nhạt nghiêng đầu, ngán ngẩm nhìn Lưu di nương.

Lưu di nương vừa nghe, vốn đã nín khóc lại gào to lên,
bộ dáng bị ủy khất đến cực điểm. Lãnh Hoa Đường còn muốn nói thì Lãnh Hoa Hiên,
sau khi vào phòng vẫn trầm mặc, đã mở miệng: “Đại ca, trên đầu di nương đều bị
ướt rồi, lại bị thương, trước tiên giúp nàng trở về rửa mặt thay y phục đã, trời
giá rét mà bị ướt, mà không trở về, sợ là sẽ bị cảm lạnh.”

Lãnh Hoa Đường nghe xong liền đưa mắt nhìn Ngọc Nhi
trên mặt đất, quay đầu nói với Thượng Quan Mai nói: “Nương tử qua đỡ di nương
trở về đi.”

Thượng Quan Mai cảm giác trong phòng bị khí nặng đè
nén đang khó chịu, nghe vậy liền tới đỡ Lưu di nương. Lưu di nương không cam
lòng, nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Đường Nhi, ngươi... ngươi nhất định không được
thua kém, từ nay về sau vi nương chỉ có thể nhờ vào ngươi.” Nói gần nói xa ý tứ
là muốn Lãnh Hoa Đường nhớ kỹ nàng chịu khổ sở hôm nay, tương lai cần nhờ hắn
để trả uất ức này.

Cẩm Nương nghe thấy cười lạnh, nhìn Thượng Quan Mai
đang muốn đi, nói: “Chị dâu, cần phải đỡ di nương cẩn thận, đừng để nước trà
trên đầu làm ướt mặt đất lại ngã vập lưỡi sẽ không tốt đâu.”

Lưu di nương nghe được thì dừng lại, quay đâu hung
hăng trừng mắt liếc Cẩm Nương, Thượng Quan Mai thấy nàng thần sắc chật vật,
thống khổ, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ngậm cười, quay đầu nhìn Cẩm Nương
nói: “Đệ muội có thể yên tâm, có ta, Quận chúa, làm tay vịn, di nương quyết sẽ
không ngã sấp xuống.” Nói xong, liền đỡ Lưu di nương ra khỏi phòng.

Cẩm Nương nghe xong, mắt híp lại, khóe miệng câu lên
một vòng mỉa mai, thật không? Dùng thân phận Quận chúa trấn áp ta? Một ngày nào
đó, cho các ngươi trông thấy thủ đoạn của ta, tuy không trù tính hại người,
nhưng cuối cùng ta đã học được nếu lòng không hung ác, thì xuống tay vài lần
thành thói quen hung ác, ngươi không đánh ta, ta không phạm ngươi, nếu như
ngươi phạm ta, ta cho các ngươi hối hận vì sinh ra làm người.

Sau khi Lưu di nương cùng Thượng Quan Mai đã đi, thần
sắc Lãnh Hoa Đường mới hòa hoãn đôi chút, liếc nhìn Ngọc Nhi trên mặt đất, hắn
nhíu nhíu mày, nhưng lại nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Nguyên là Tam đệ nói nhiều
ngày chưa tới gặp Tiểu Đình nên rất tưởng niệm, lại sợ Tiểu Đình lờ hắn đi, cho
nên Đại ca liền dẫn hắn đến đây, không nghĩ tới lại gặp phải việc này…” Nói đến
đây, giọng hắn có chút trầm xuống, làm như tâm tình trầm trọng quá mức, cho nên
dừng một chút, quay đầu nhìn Lãnh Hoa Hiên nói: “Tam đệ, dường như chúng ta tới
không đúng lúc.”

Lãnh Hoa Hiên vẫn một mực lẳng lặng nhìn Lãnh Hoa
Đình, con mắt ôn nhuận lộ ra thần sắc chờ đợi nóng bỏng, nghe thấy Lãnh Hoa
Đường nói như thế, hắn có chút xấu hổ, nhoẻn cười, nhưng vẫn nhìn Lãnh Hoa Đình
nói: “Nhị ca, đã lâu không gặp.”

Cẩm Nương lạnh lùng, bàng quan nhìn hai huynh đệ biểu
diễn, cũng không biết hôm nay ai diễn vai nào, nàng còn nhớ rõ lúc trước Lãnh
Hoa Hiên đưa cho mình thuốc nói là chính bản thân hắn cầu người mới tìm được
phương thuốc… Giờ lại biểu thị hắn tự lấy được thuốc, chưa từng nhờ người khác,
việc này hắn cũng biết, hôm nay lại đến đây diễn cái cảnh huynh hữu tình đệ có
ý cho ai xem?

Lãnh Hoa Đình nâng con ngươi gợn sóng trong trẻo, nhàn
nhạt đưa mắt nhìn Lãnh Hoa Hiên nửa ngày sau mới nói: “Thuốc ngươi lấy còn
không?”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong, đầu tiên là giật mình, sau đó
lập tức lộ vẻ vui mừng cuồng nhiệt: “Nhị ca, ngươi... ngươi tin ta sao? Vẫn
còn, một hồi nữa ta sẽ đi tìm người nọ.” Nói xong thì đi luôn.

Lãnh Hoa Đường túm cánh tay hắn nói: “Gấp cái gì, cái
này không thể gấp gáp, thuốc này có thể chữa trị thương thế của Tiểu Đình, tự
nhiên nên chuẩn bị một ít mới tốt.”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong, hơi xấu hổ, liếc nhìn Lãnh
Hoa Đình, nói: “Đúng vậy a, Nhị ca, ngươi… ngươi thật sự khá hơn một chút chứ,
chị dâu nói, ngươi lại phát tác, Tiểu Hiên còn tưởng rằng… lại trị không có
đúng bệnh.”

Lãnh Hoa Đình nhàm chán nhún vai, “Không biết, nương
tử nói có tác dụng, dù sao ta nghe nương tử.” Nói xong, thì quay đầu ôn nhu
liếc Cẩm Nương.

Vương phi càng nghe càng hồ đồ, giật mình, hỏi Cẩm
Nương: “Anh em Tiểu Hiên đưa đến đây thuốc gì cho Đình Nhi? Thực sự dùng sao?
Có khởi sắc rồi?’’

Cẩm Nương thực không biết nên trả lời Vương phi như
thế nào, nàng là nương của Tiểu Đình, muốn lừa gạt nàng ấy cũng có chút không
nói lên lời, nhưng nàng ấy hết lần này tới lần khác không phải là người khôn
khéo, Tiểu Đình rõ ràng không muốn cho nàng cùng Vương gia biết rõ bệnh tình
của hắn, liền thuận miệng nói qua loa: “Chỉ là cảm giác huyết mạch trên chân mềm
đi chút ít, có tác dụng, cũng không lớn, hôm qua vẫn bị phát tác, xem ra, sợ là
cũng không có dùng được a.”

Vương phi nghe xong, ánh mắt liền sắc bén nhìn về phía
Lãnh Hoa Hiên, nhưng ngữ khí lại ôn hòa: “Tiểu Hiên a, thiệt thòi cho ngươi rồi
đã muốn tốt cho Nhị ca, bất quá, thuốc này từ đâu mà có vậy, ngươi về lấy chút
ít đến đây, bá nương đưa cho thái y nhìn một cái, xem có thể thay đổi một ít
dược liệu không, có lẽ sẽ có chút khởi sắc, nói rõ thì sẽ có ít hơn.”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong liếc nhìn Lãnh Hoa Đường, há
miệng định nói thì Lãnh Hoa Đường ngắt lời, nói: “Mẫu phi nói không sai, sáng
mai ngươi đi lấy phương thuốc đưa tới cho mẫu phi a, để thái y nghiên cứu một
chút, nếu thật sự có thể chữa được chân của Tiểu Đình dù là chút ít thôi, cũng
là đại hỷ trong phủ chúng ta.”

Lãnh Hoa Hiên nghi hoặc nhìn hắn, sau đó trịnh trọng
gật đầu, nói: “Một tí nữa Tiểu Hiên sẽ đi ngay.” Sau khi nói xong, thì chậm rãi
nhìn hướng Lãnh Hoa Đình một cái, tựa như hài tử sợ người lớn chán ghét mà vứt
bỏ, trong mắt thoáng một tia ủy khuất nho nhỏ cùng một chút tình cảm. Cẩm Nương
nhìn, càng cảm thấy khó hiểu, nếu như thật sự là Lãnh Hoa Hiên hạ độc tướng
công, thì hành động của hắn che giấu quá tốt đi, ánh mắt trong sáng, sạch sẽ,
ấm áp như vậy, còn mang theo ý e sợ, như thật sự sợ Lãnh Hoa Đình đuổi hắn đi.

“Nhị ca… Tiểu Hiên từ sớm đã nghĩ tới thăm người, chỉ
là… sợ Nhị ca không thích Tiểu Hiên.” Lãnh Hoa Hiên rốt cục đã đứng cánh Lãnh
Hoa Đình khi hắn đến trước xe lăn ngồi xổm xuống, gương mắt tuấn mĩ hiện ra
trước mặt, hoàn toàn không giống lúc trước, bộ dáng thanh vân xa cách, tựa như
trích tiên xuống phàm, không dính tục khí phàm trần, hoàn toàn giống như đại
hài tử, tới đòi người lớn quan tâm.

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nhỏm người lên, chà chà
vò loạn trên mặt hắn một trận, sau đó rút tay lại, nhìn hắn đánh giá cái gì đó,
rồi nói ra: “Như vậy thấy tốt hơn nhiều.”

Lãnh Hoa Hiên sáng mắt lên, cười một tiếng, tiện tay
liền túm ít tóc búi trên đầu, kéo xuống một đám trên trán, “Có phải cái dạng
này là càng đẹp mắt?”

Lãnh Hoa Đình thấy bật cười lên ha hả, cầm khăn đặt
trên bàn của Cẩm Nương phủ lên mặt hắn, cười nói: “Ngươi, con thỏ ngu ngốc, là
càng đẹp mắt.”

Gió thổi nhẹ, khăn tơ trên mặt Lãnh Hoa Hiên bay
xuống. Thình lình Cẩm Nương thấy trên gương mặt tuấn dật của Lãnh Hoa Hiên có
hai hàng lệ, nhưng bên môi lại nở nụ cười ấm áp, tựa như hoa sơn trà tháng ba
tú lệ, kiều diễm đến chói mắt.

Cẩm Nương không khỏi rung động, có lẽ, hắn là người
nhiệt tình duy nhất đối đãi với Lãnh Hoa Đình kia?

Lãnh Hoa Đình vừa thấy nước mắt trên mặt Lãnh Hoa Hiên
liền nhíu mi: “Lại nữa rồi, theo ta thấy ngươi lại giống nương tử ngu ngốc rồi,
động chút lại khóc, rất xấu.” Tuy mắng trong miệng, nhưng lại rút khăn của mình
giúp hắn lau, thật đúng như bộ dáng ca ca, có lẽ, nhiều năm trước kia, lúc bọn
họ ở tuổi niên thiếu vô lo, từng đã ở chung thân mật khăng khít như thế.

Lãnh Hoa Đường một bên nhìn hai đệ đệ thân thiết,
trong mắt cũng lộ ra một tia hâm mộ, nhịn không được, liền đi tới, người còn
chưa đến gần, Lãnh Hoa Đình đưa mắt nhìn lên, trong mắt lộ vẻ chán ghét không
che dâu chút nào, hắn đứng sững lại, thần sắc có chút ngượng ngùng, trong mắt
lộ ra một vẻ đau xót.

Vương phi hiếm khi chứng kiếm ba huynh đệ ở cùng một
chỗ, lại thấy Tiểu Đình khó lắm mới cao hứng như vậy, liền nói với Cẩm Nương:
“Kéo Ngọc Nhi xuống đi, không lại ảnh hưởng tới tâm tình của Đình Nhi.” Rồi
hướng Lãnh Hoa Hiên nói: “Hiên ca nhi, lúc trước ngươi rất dính Tiểu Đình,
những năm này Tiểu Đình cũng nhớ ngươi, nhưng tại sao ngươi cũng không có tới,
kỳ thật Tiểu Đình vẫn là rất thích ngươi.”

Lãnh Hoa Hiên mỉm cười, thi lễ với Vương phi một cái
rồi nói: “Chỉ cần Nhị ca không ghét Tiểu Hiên, Tiểu Hiên sẽ bồi thường cho Nhị
ca.”

Cẩm Nương đưa ánh mắt nhìn Tú cô, Tú cô liền kêu người
đến kéo Ngọc Nhi xuống dưới, Cẩm Nương lại bỏ thêm một câu: “Tiện tỳ này đáng
giận quá mức, Tú cô, mang xuống, không cho phép trị liệu, kệ nàng tự sinh tự
diệt.”

Ngọc Nhi, từ lúc Lãnh Hoa Đường cùng Lãnh Hoa Hiên đi
vào, vẫn quỳ rạp trên mặt đất, nửa tiếng cũng không nói, như là đã chết lặng,
không kêu không gào. Cẩm Nương sớm cảm thấy kỳ quái, lúc bà tử túm lấy nàng,
nàng cũng cúi đấu, đôi mắt buông thõng, bộ dạng tâm phục chịu phạt, cùng với
lúc trước ồn ào, kiên cường như hai người khác nhau, chỉ là lúc đi ngang qua
Lãnh Hoa Đường, mí mắt giật giật, hai tay buông thõng giơ lên rồi lại buông
xuống.

“Nhị tẩu, đây không phải là người phục vụ Nhị ca sao?
Nàng đã phạm phải cái gì mà bị đánh thành bộ dáng như thế.” Ngoài dự liệu của
Cẩm Nương, câu hỏi, lại không đến từ Lãnh Hoa Đường, mà lại đến từ Lãnh Hoa
Hiên đang thì thầm nói chuyện cùng Lãnh Hoa Đình.

“Đúng vậy, là nha đầu của tướng công, nhưng nàng trộm
cây trâm của ta, còn cực kỳ hung hãn, không đánh nàng một trận thì tâm trạng ta
khó mà hạ hỏa.” Cẩm Nương, rất tùy ý, nhìn Lãnh Hoa Hiên nói.

“A, Ngọc Nhi cũng không phải là người tay chân không
sạch sẽ, đệ muội, sợ là ngươi hiểu lầm rồi a.” Lãnh Hoa Đường tiếp miệng hỏi.

“Đây là chuyện trong phòng của em dâu, Đại ca là hoài
nghi năng lực trị gia của ta sao?” Cẩm Nương đối chọi gay gắt nói.

Lãnh Hoa Đường nghe xong, ho nhẹ một tiếng, xấu hổ
nói: “Đại ca không có ý này, bất quá là tùy tiện hỏi thôi, đệ muội tự nhiên là
có quyền xử trí một nha đầu.”

Ngọc Nhi, đang bị bắt xuất môn, nghe xong, mí mắt đang
rủ xuống lại nhướng lên, chỉ là trong một nháy mắt, cái nhìn kia bao hàm tình
cảm quá phức tạp, có nghi hoặc, có thương tâm, càng có… một tia u oán.

Cẩm Nương quay đầu, liếc nhìn Lãnh Hoa Hiên, hắn đang
cầm cái thứ gì cùng Lãnh Hoa Đình, cả hai đang nói gì đó, căn bản không có nhìn
lại Ngọc Nhi, đối với câu trả lời của Cẩm Nương cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Vương phi thấy trong phòng mọi chuyện cũng được xử lý
rồi, liền đứng lên, đem toàn bộ người trong phòng dò xét một lần rồi mới nói
với Cẩm Nương: “Con à, người dùng trong hậu viện, chỉ cần ngươi cảm thấy người
nào ngỗ nghịch, hoặc là không biết trời cao đất rộng, dám khi dễ chủ, ngươi tự
mình được xử trí, nếu thiếu người, nương tự sẽ cho ngươi chọn thêm.”

Lời này làm một đám nha hoàn, bà tử trong phòng nghe
xong, tất cả đều chấn động, sợ tới mức cúi đầu xuống, chính là Lãnh Hoa Đình
cùng Lãnh Hoa Hiên, cả hai nghe xong cũng đồng thời nhìn về phía Vương phi.
Lãnh Hoa Hiên nghe xong chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, vẫn cúi đầu cùng
Lãnh Hoa Đình chơi.

Sắc mặt Lãnh Hoa Đường cũng rất bình thường, chỉ chau
lông mày, khom người hộ tống Vương phi ra khỏi phòng.

Vương phi đi rồi. Cẩm Nương mới đi tơi chỗ Lãnh Hoa
Đình cùng Lãnh Hoa Hiên, thấy hai người đang cầm dây thừng bện thành vật gì đó,
lúc Cẩm Nương cúi người định nhìn kỹ, thình lình Lãnh Hoa Đình thấy người chứng
kiến là nàng, liền thu dây thừng vào trong tay, mặt giận nói: “Nàng lén lút làm
cái gì, không cho nàng xem.”

Cẩm Nương nhếch miệng, khinh thường nói: “Thôi, tiểu
hài tử các ngươi, ta mới không thèm nhìn.” Nói xong liền hướng trong phòng đi
vào.

Lãnh Hoa Đường thấy không có ai để ý đến hắn, liền hỏi
Lãnh Hoa Hiên một câu: “Tiểu Hiên, ngươi chơi trong này hay là đi cùng ta?”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong, quay đầu, có chút do dự, tựa
hồ nửa muốn đi, nửa muốn tiếp tục cùng Lãnh Hoa Đình chơi. Lãnh Hoa Đình hướng
người lên nói: “Ngươi đi cùng hắn a, ta không chơi nữa, ta theo giúp nương tử
ta.” Nói xong thì đẩy xe lăn đi.

Lãnh Hoa Hiên vội vàng kéo hắn, nói: “Không phải, Tiểu
Hiên chỉ là muốn cùng Đại ca đi lấy thuốc kia nha, Nhị ca, ngươi đừng nóng
giận, Tiểu Hiên chơi cùng người nha.”

Cẩm Nương núp ở phía trong nội đường, nghe xong lời
này, khóe miệng câu lên một nụ cười, quả nhiên, thuốc này Lãnh Hoa Đường cũng
biết đến, xem ra, người hại Tiểu Đình, không cần suy nghĩ nhiều, ít nhất hắn
cũng có phần, bất quá, chỉ sợ không chỉ có một mình hắn, trong phủ, những người
khác cũng không có ý tốt gì.

Quay đầu nhìn Trương ma ma, nói: “Từ nay về sau, ngươi
giúp ta trong coi ngoại viện cùng một vài nha đầu Nhị đẳng a, hôm nay, trước
mắt Nhị thiếu gia không có người hầu, ngươi đi đại thông viện, giúp ta nhìn một
cái, xem có ai phù hợp không? Nếu có, thì chọn đỡ hai người đi.”

Trương ma ma vừa nghe xong thì mừng rỡ, cúi người hành
lễ với Cẩm Nương, nói: “Nhị thiếu phu nhân, ngài yên tâm, nô tỳ đối với đại
thông viện rất quen thuộc, nhất định sẽ chọn cho ngài vài người thành thực
đến.”

Cẩm Nương cười cười, tiện tay thưởng cho nàng hai mươi
lạng bạc, để nàng lui xuống.

Tú cô thấy Trương ma ma đi xa rồi mới đến trước mặt
Cẩm Nương, nhíu mi hỏi: “Thiếu phu nhân có phải là không tín nhiệm nô tỳ nữa
rồi không? Như thế nào…”

Cẩm Nương nghe xong, lắc đầu than nhẹ, kéo tay Tú cô
nói ra: “Ai, hôm nay, ta, trừ ngươi cùng Tứ Nhi ra, thực không biết phải tin
tưởng ai. Trong phòng bếp không sạch sẽ, ta cũng không thể một lần đem toàn bộ
người trong nội viện này thay đổi, hôm nay chỉ xử trí Ngọc Nhi, liền dẫn tới
không ít người đến ầm ĩ, nếu là lại xử lý toàn bộ, sợ là càng khiến nhiều người
đến xem. Ta cũng vậy, bị huyên náo đến mệt mỏi, phải đổi lại biện pháp thử xem
a. Trương bà tử này ta thấy, không cùng một loại người như Ngọc Nhi, vừa rồi ta
thử qua nàng, nàng cũng không đối với Ngọc Nhi có nửa điểm tâm tư bảo hộ, hôm
nay cũng không biết nàng có thể tin tưởng hay không. Trước hết tạm cho nàng
cách xa phòng bếp nhỏ, đổi lại rồi tính sau, từ nay về sau, cái phòng bếp nhỏ
này là phải dựa nhờ vào ngươi, bốc thuốc trị bệnh a.”

Tú cô ngây ngốc, nghe ý tứ Cẩm Nương đến đây, thì tâm
không khỏi đau xót, vỗ vỗ tay Cẩm Nương nói: “Cam thảo này thật sự có vấn đề
sao?”

Cẩm Nương nghe xong, gật nhẹ đầu, bi thương nhìn Lãnh
Hoa Hiên đang chơi cùng Lãnh Hoa Đình trong phòng, giọng nói tang thương: “Đó
là hại Thiếu gia, bọn họ… ước gì Thiếu gia vĩnh viễn không thể đứng dậy là tốt
rồi… Đều là cốt nhục với nhau a, quyền thế cùng tiền tài chẳng lẽ thực trọng
yếu như vậy sao?”

Tú cô nghe xong liền đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực,
giọng nói nghèn nghẹn: “Lúc trước bản thân mình chẳng phải nhận hết khổ sở sao?
Ở Tôn gia, mấy người con vợ cả, có người nào coi ngươi là thân nhân cốt nhục,
nên phải sớm nhìn thấy rõ ràng mới đúng, tại trong nhà cao cửa rộng này, có thủ
đoạn mới là bảo vệ tốt nhất, ngươi không thủ đoạn, người khác cũng ám hại
ngươi, chỉ khi ngươi ác hơn mới có thể không bị hại nha, Thiếu gia… thật là
đáng thương.”

Cẩm Nương cười khổ, nói với Tú cô: “Từ nay về sau
trong phòng bếp vẫn giống như trước, mỗi ngày đều phải có cá chép, nhớ kỹ, ngàn
vạn lần không thể bớt đi.”

Tú cô nghe xong rất khó hiểu, nhưng Cẩm Nương cũng
không giải thích, mà nói với nàng: “Hai mắt người nên mở to chút a, cho Thiếu
gia ăn cái gì, hầm cách thủy đồ ăn nào, người tự mình nhìn xem đi, đừng để
chuyện xui xẻo xảy ra nữa.”

Tú cô, trên mắt quẫn bách, rất không tự nhiên lui
xuống. Cẩm Nương lại lắc đầu, Tú cô, mặc dù trung thành, nhưng vẫn quá cứng
nhắc, có một số việc không nên để chính mình nhìn thấu như thế, chuyện trong
phòng này chỉ dựa vào Tứ Nhi thôi thì thật đúng là không đủ chiếu ứng a.

Đang âm thầm phiền não thì Phong Nhi cầm trong tay một
loạt các sợ tơ màu đi tới, Cẩm Nương nhìn mơ hồ, hỏi: “Ngươi cầm nhiều chỉ như
vậy làm gì?”

Phong Nhi liền cười, thì thầm bên tai Cẩm Nương: “Cho
Thiếu gia chơi nha, Thiếu gia đã muốn chơi đùa thì phải giống như bộ dạng chơi
đùa phải không?”

Cẩm Nương nghe được chấn động, ánh mắt lập tức trở lên
sắc bén, nắm chặt tay Phong Nhi nói: “Ngươi đã nhìn ra?”

Phong Nhi tái mặt, mấp máy miệng nói: “Thiếu phu nhân
cũng không tin Phong Nhi sao? Lúc trước khi cho Phong Nhi đi theo, Lão thái
thái đã hạ mệnh lệnh rõ ràng, nô tỳ sinh là người Thiếu phu nhân, chết là quỷ
của Thiếu phu nhân, không được đối với Thiếu phu nhân có nửa điểm đối nghịch,
bằng không, cha nương nô tỳ còn có các ca ca có thể sẽ không có kết cục tốt.”

Cẩm Nương nghe xong, lúc này mới thả tay nàng, trong
nội tâm ấm áp, chậm rãi nói: “Không phải ta không tin ngươi, chỉ là việc này
quá mức nghiêm trọng, ta không thể không phòng, ngươi đã có thể nhìn ra Gia… là
giả vờ, vậy ngươi cũng phải biết, trong phòng này có bao nhiêu ánh mắt đang ngó
chừng Gia, hắn đã thành như vậy, những người kia còn không chịu buông tha hắn,
cho nên, việc này không thể có nửa điểm qua loa, đi thôi, từ nay về sau ngươi
thay vị trí Ngọc Nhi, bắt đầu phục vụ cuộc sống hàng ngày của Gia.”

Phong Nhi nghe xong mỉm cười, cúi người hành lễ, nói:
“Kỳ thật Mãn nhi cùng nô tỳ đồng dạng, sớm đã nhìn ra, chỉ là đều giả không biết
mà thôi.”

Lời này làm Cẩm Nương nghe xong hãi hùng khiếp vía,
vội vàng hỏi thăm: “Này, những người khác trong viện thì sao? Cũng phát hiện
sao? Điều này có thể gây phiền toái.”

Phong Nhi nhanh chóng an ủi nàng, nói: “Không có a,
Ngọc Nhi kia phục vụ Thiếu gia nhiều năm như vậy cũng không biết Gia là giả vờ,
nàng quả thật cho rằng Thiếu gia là người đần, nô tỳ đã sớm thấy Ngọc Nhi có
vấn đề, chỉ là không bắt được chứng cớ, cho nên mới không báo cho ngài, dù sao
nàng cũng là người trong phòng này lâu năm, Thiếu gia lại còn tin tưởng nàng,
nếu như nói sai, ngược lại sẽ thành nô tỳ kiếm chuyện gây sự.”

Cẩm Nương nghe xong không khỏi xem trọng Phong Nhi,
vui mừng nói: “Làm rất tốt, sẽ có chỗ tốt cho ngươi, ngươi cùng Mãn nhi là
người Lão thái thái cho, ta tự nhiên là tín nghiệm, đi thôi, đem kim tuyến cho
thiếu gia chơi đi.”

Lãnh Hoa Hiên sau khi ở cùng Lãnh Hoa Đình, hai người,
chơi hơn nửa canh giờ, mới đứng dậy cáo từ, lúc gần đi, lưu luyến không rời,
nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Nhị ca, sáng mai sau khi tan học, ta lại đến chơi cùng
người.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3